Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tín đồ Shopping oanh tạc Manhattan

Chương 5a

Tác giả: Sophie Kinsella

5

CHÚNG TÔI TRỞ LẠI London ngày hôm sau – và Luke không hề đề cập đến thương vụ làm ăn của anh ấy hay New York hay bất cứ thứ gì. Tôi biết mình nên chỉ việc hỏi thẳng anh ấy. Tôi nên hỏi một cách tự nhiên, “Vậy em nghe nói có chuyện gì liên quan đến New York vậy, Luke?” và chờ xem anh ấy nói gì. Nhưng không hiểu sao tôi lại không cho phép mình làm thế.

Ý tôi là, ngay từ đầu, anh đã nói khá rõ ràng rằng anh không muốn đề cập tới chuyện đó. Nếu tôi đối chất với anh, có thể anh sẽ nghĩ tôi đang cố gắng tìm hiểu mọi thứ sau lưng anh. Và thêm nữa, Alicia có thể đã hiểu sai – hay thậm chí còn bịa ra chuyện đó. (Tin tôi đi, cô ta hoàn toàn có thể làm việc đó. Hồi tôi còn là phóng viên chuyên viết về lĩnh vực tài chính, cô ta đã từng chỉ tôi đến một phòng họp báo sai – và tôi tin chắc cô ta cố ý làm vậy.) Vì thế cho đến khi tôi hoàn toàn chắc chắn về những lập luận của mình thì nói điều gì cũng chẳng cần thiết.

Ít ra, đây cũng là những điều tôi tự nhủ với bản thân mình. Nhưng tôi nghĩ nếu mình thành thực, lý do là tôi không thể chịu được ý nghĩ Luke lại trở mặt với mình và nhìn mình đầy thành ý rồi nói rằng, “Rebecca, chúng ta đã rất vui vẻ bên nhau nhưng…”

Vì vậy, cuối cùng tôi không nói gì cả mà cười rất nhiều – mặc dù trong lòng tôi đang thấy càng khổ sở hơn. Khi chúng tôi trở về đến căn hộ của tôi, tôi muốn nói thẳng với anh ấy và hét thật to, “Anh định chuyển đến New York? Đúng không?”

Nhưng thay vì đó, tôi hôn anh và nói thật nhẹ nhàng, “Thứ Bảy này anh sẽ ổn chứ?”

Hóa ra Luke phải bay đến Zurich vào ngày mai và có nhiều cuộc họp với các nhà tài chính. Tất nhiên những việc này rất quan trọng, tôi hoàn toàn có thể hiểu được điều đó. Nhưng thứ Bảy này ở nhà tôi có đám cưới của Tom và Lucy, và việc đó thậm chí còn quan trọng hơn. Anh phải có mặt ở đó.

“Anh sẽ cố được mà,” anh nói. “Anh hứa đấy.” Anh siết chặt tay tôi, tôi xuống xe rồi anh nói phải đi ngay. Và anh đi luôn.

Chán nản thất vọng, tôi mở cửa căn hộ, một lúc sau Suze xuất hiện ngoài cửa phòng cô ấy, kéo lê dưới đất một túi đầy rác, màu đen.

“Chào cậu!” cô ấy nói. “Cậu đã về!”

“Ừ!” tôi đáp, cố gắng nói thật vui vẻ. “Mình đã về!”

Suze biến mất khỏi cánh cửa, tôi nghe tiếng cô ấy kéo lê cái túi màu đen xuống cầu thang rồi ra ngoài cửa chính – và tiếng cô ấy nhảy bậc thang lên căn hộ của chúng tôi.

‘Vậy chuyến đi thế nào?” cô nói hổn hển, đóng cánh cửa lại phía sau.

“Ổn cả,” tôi nói rồi đi vào phòng ngủ. “Chuyến đi… tốt đẹp.”

“Tốt đẹp?” Mắt Suze nheo lại, rồi cô ấy theo tôi vào phòng. “Chỉ tốt đẹp thôi sao?”

“Nó… tốt mà.”

“Tốt? Bex, có chuyện gì không ổn à? Cậu không vui đúng không?”

Tôi chưa định nói gì với Suze, bởi vì nói cho cùng tôi cũng chưa biết chuyện thế nào. Hơn nữa gần đây tôi có đọc trong một tạp chí rằng các cặp đôi nên cố gắng tự giải quyết các vấn đề của họ mà không cầu viện đến những người khác. Nhưng khi tôi nhìn khuôn mặt nồng hậu và thân thiện của cô ấy, tôi không thể ngăn nổi mình, tôi nghe thấy mình buột miệng, “Luke sẽ chuyển đến New York.”

“Thật sao?” Suze nói, nhưng lạc đề. “Tuyệt quá! Chúa ơi, mình yêu New York. Mình đã đến đó ba năm trước, và…”

“Suze, anh ấy sẽ chuyển đến New York – nhưng anh ấy chưa nói cho mình.”

“Ồ,” Suze nói, đầy vẻ bối rối. “Ồ, vậy là…”

“Và mình không muốn đề cập đến chuyện này vì lẽ ra mình không nên biết nhưng mình vẫn nghĩ không hiểu sao anh ấy lại không nói với mình. Hay anh ấy chỉ việc đi là… đi sao?” Giọng tôi đau đớn.

“Hay mình chỉ việc nhận một tấm bưu thiếp chụp Tòa nhà Empire State trong đó ghi, ‘Chào, bây giờ anh đang sống ở New York. Yêu em, Luke’?”

“Không!” Suze nói ngay tức thì. “Dĩ nhiên là không phải thế! Anh ấy sẽ không làm vậy!”

“Anh ấy sẽ không làm vậy sao?”

“Không. Chắc chắn là không.” Cô khoanh tay trước ngực, nghĩ ngợi một lúc – rồi ngẩng lên.

“Cậu có hoàn toàn chắc anh ấy chưa hề nói gì với cậu không? Có thể lúc cậu ngái ngủ hoặc ngủ mơ hay đại loại thế?”

Cô nhìn tôi đầy trông đợi, tôi ngẫm nghĩ một lúc, băn khoăn không biết cô có đúng không. Có thể anh đã nói với tôi lúc ở trong ô tô mà tôi lại không lắng nghe. hay đếm qua, trong lúc tôi đang săm soi cô gái đeo chiếc túi Lulu Guiness trong quán bar… Nhưng tôi lắc đầu.

“Không. Chắc chắn mình đã nhớ nếu anh ấy nhắc đến New York.” Tôi ngồi sụp xuống giường đầy đau khổ. “Anh ấy không nói với mình vì anh ấy sắp đá mình.”

“Không, anh ấy sẽ không làm vậy.” Suze vặn lại. ‘Thành thực mà nói, Bex à, đàn ông không bao giờ đề cập đến việc này việc kia. Họ sinh ra đã là như vậy.” Cô ấy gạt một chồng đĩa CD ra và ngồi khoanh chân trên giường, ngay cạnh tôi. “Anh trai mình không bao giờ nói anh ấy nghiện ma túy. Gia đình mình chỉ biết việc đó qua báo chí! Và bố mình đã từng mua một hòn đảo mà không hề nói với mẹ mình.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy! Rồi ông cũng quên bẵng việc đó đi. Và chỉ nhớ ra khi tình cờ nhận được một lá thư mời ông đến quay tròn con lợn trong một cái thùng.”

“Làm gì cơ?”

“Ồ, đây là một nghi lễ cổ xưa,” Suze nói mơ hồ. “Bố mình phải quay tròn con lợn đầu tiên vì ông là chủ của hòn đảo đó.” Mắt cô bỗng sáng lên. “Thực ra, ông luôn tìm kiếm người nào đó làm việc này thay ông. Mình không nghĩ cậu thích làm việc đó vào năm nay, đúng không? Cậu phải đội một chiếc mũ ngộ nghĩnh và học một bài thơ bằng tiếng Xentơ, nhưng việc này khá dễ…”

“Suze này…”

“Có lẽ không,” Suze vội vã nói. “Xin lỗi cậu.” Cô ấy tựa lưng vào gối của tôi và ưu tư gặm móng tay. Rồi đột nhiên cô ấy nhìn lên. “Chờ một phút. Ai nói với cậu về vụ New York này thế? Nếu người đó không phải là Luke?”

“Alicia,” tôi ủ rũ nói. “Cô ta biết toàn bộ chuyện này.”

“Alicia?” Suze nhìn tôi chằm chằm. “Quỷ cái chân dài Alicia sao? Ôi, ơn Chúa. Cô ta có lẽ đã dựng chuyện cũng nên. Bex à, thực sự, mình ngạc nhiên vì cậu lại đi nghe lời nó!”

Và cô ấy nói chắc chắn đến mức tôi cảm thấy tim mình nhảy lên vì sung sướng. Tất nhiên rồi. Đó chắc chắn là đáp án. Bản thân tôi không nghi ngờ chuyện đó sao? Tôi chưa nói với bạn Alicia là người thế nào à?

Duy chỉ có một điều – khá vụn vặt – là tôi không chắc Suze có hoàn toàn khách quan 100% trong chuyện này hay không. Có một chuyện giữa Suze và Alicia, chuyện xảy ra khi cả hai cùng bắt đầu làm việc cho Hãng truyền thông Brandon cùng một thời điểm – nhưng Suze bị sa thải sau ba tuần còn Alicia thì lại trèo lên được một vị trí khá hậu hĩnh. Không kể đến việc Suze còn mong muốn được làm tỏng lĩnh vực PR như thế nào mà bây giờ vẫn chưa được.

“Mình không biết,” tôi nói đầy hoài nghi. “Liệu Alicia có thực sự đã làm vậy không?”

“Tất nhiên là cô ta đã làm như vậy!” Suze nói. “Cô ta đang cố gắng lừa cậu. Thôi nào, Bex, cậu tin tưởng ai hơn chứ? Alicia hay Luke?”

“Luke,” tôi nói sau một chút ngập ngừng. “Tất nhiên là Luke.”

“Thế là được rồi!”

“Cậu nói đúng,” tôi nói, bỗng nhiên cảm thấy vui hơn. “Cậu nói đúng! Mình nên tin anh ấy, đúng không? Mình không nên nghe những chuyện ngồi lê đôi mach và những lời đồn thổi!”

“Chính xác. Đây là thư của cậu. Và đây là những tin nhắn gửi cho cậu.”

“Ồ, cảm ơn cậu!” tôi nói, và nhận lấy tập thư mà lòng chợt dấy lên cảm giác âu lo xen lẫn hy vọng. Bởi vì bạn sẽ không bao giờ biết được, đúng không nhỉ, rằng việc gì có thể xảy ra khi bạn đi vắng. Có lẽ trong đống phong bì này có thư của một ngừơi bạn mất liên lạc đã lâu hay một lời mời công việc thú vị hoặc cũng có thể là thông báo tôi đã trúng thưởng một kỳ nghỉ?

Nhưng dĩ nhiên là không phải vậy. Chỉ là hết hoá đơn cũ chán ngắt này đến hoá đơn cũ chán ngắt khác, tôi nhìn lướt qua chúng không chút bận tâm rồi thả chúng rơi xuống sàn nhà mà chẳng buồn mở ra đọc.

Bạn biết đấy, điều này luôn xảy ra. Bất kỳ khi nào đi xa, tôi thường nghĩ khi quay về tôi sẽ có một núi thư hấp dẫn với những bưu kiện và điện báo và thư từ tràn ngập những thông tin tốt đẹp – và tôi luôn luôn thất vọng. Thực sự, tôi thiết nghĩ ai đó nên thành lập một công ty gọi là holidaypost.com mà bạn trả tiền đề họ viết cho mình hàng tá những bức thư thú vị, chỉ để bạn có cái gì đó để trong đợi khi trở về.

Tôi đọc các tin nhắn trên điện thoại mà Suze đã chu đáo viết lại:

Mẹ cậu – con sẽ mặc gì đến đám cưới của Tom và Lucy?

Mẹ cậu – đừng mặc màu tím vì nó sẽ chọi lại màu mũ của bà.

Mẹ cậu – Luke chắc hẳn phải biết cần mặc lễ phục chứ?

Mẹ cậu – Luke chắc chắn sẽ đến chứ, phải không con?

David Barrow – xin hãy gọi cho anh ta.

Mẹ cậu –

Khoan đã. David Barrow. Ai vậy nhỉ?

“Này, Suze!” tôi hét lên. “David Barrow có nói anh ta là ai không?”

“Không,” cô ấy trả lời, đến bên hành lang. “Anh ta chỉ bảo cậu gọi lại cho anh ta.”

“Được rồi.” Tôi nhìn lại tin nhắn, cảm thấy hơi tò mò. “Nghe giọng anh ta thế nào?” Suze chun mũi lại.

“Ừ , cậu biết không. Khá lịch thiệp. Khá… êm ả.”

Tôi quay số điện thoại đó mà lòng thoáng chộn rộn háo hức. David Barrow. Nghe có vẻ quen quen. Có lẽ anh ta là nhà sản xuất phim hay đại loại vậy!

‘David Barrow,” giọng anh ta cất lên – Suze nói đúng, anh ta khá lịch thiệp.

“Xin chào!” tôi nói. “Tôi là Rebecca Bloomwood. Tôi nhận được tin nhắn gọi lại cho anh.”

“À, cô Bloomwood! Tôi là người phụ trách khách hàng đặc biệt của hãng La Rosa.”

“Ồ.” Tôi nhăn mặt bối rối. La Rosa? Cái quái gì…

À phải rồi. Một cửa hiệu quần áo thời thượng trên phố Hámptead. Nhưng tôi chỉ mới đến đó một lần, và cũng đã lâu lắm rồi. Vậy anh ta gọi cho tôi làm gì nhỉ?

“Trước hết cho phép tôi bày tỏ niềm hân hạnh khi được phục vụ một nhân vật tầm cỡ trên truyền hình như cô.”

“Ôi. Vâng – cảm ơn anh.” tôi nói hồ hởi trên điện thoại. “Thành thực, rất vinh hạnh.”

Việc này thật tuyệt. Tôi biết chính xác tại sao anh ta lại gọi điện. Họ sắp tặng tôi vài bộ quần áo miễn phí, phải không nhỉ? Hay có lẽ… đúng thế! Họ muốn tôi thiết kế một dòng sản phẩm mới cho họ! Chúa ơi, đúng rồi. Tôi sẽ trở thành nhà thiết kế. Họ sẽ gọi nó là bộ sưu tập Becky Bloomwood. Đơn giản, sành điệu, chất liệu đẹp, với một hai cái đầm dạ tiệc nào đó…

“Đây chỉ là một cuộc nói chuyện xã giao,” David Barrow cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Tôi chỉ muốn biết chắc cô hoàn toàn hài lòng với dịch vụ của chúng tôi và muốn hỏi xem cô còn yêu cầu nào mà chúng tôi có thể đáp ứng được không.”

“Vâng, cảm ơn anh!” tôi nói. “Tôi rất hài lòng, cảm ơn anh! Ý tôi là, tôi cũng không hẳn là khách hàng thường xuyên nhưng…”

“Tôi cũng muốn đề cập tới một vấn đề nhỏ về tài khoản nợ đọng của cô ở hãng La Rosa,” David Barrow nói thêm cứ như thể tôi chưa nói gì vậy. “Và tôi muốn thông báo với cô rằng nếu cô không thanh toán trong vòng bảy ngày tới thì sẽ có biện pháp giải quyết khác.”

Tôi nhìn trừng trừng vào cái điện thoại, cảm thấy nụ cười nhạt dần. Đây không phải cuộc gọi xã giao, đúng không nhỉ? Anh ta không muốn mình thiết kế một bộ sưu tập quần áo. Anh ta gọi điện chỉ vì chuyện tiền nong!

Tôi cảm thấy hơi bị xúc phạm. Chắc chắn người ta không được phép gọi điện cho bạn khi bạn ở nhà để đòi bạn tiền mà không hề báo trứơc? Ý tôi là rõ ràng tôi sẽ trả tiền cho họ. Chỉ vì tôi không gửi séc thanh toán đúng thời điểm hoá đơn được gửi đến hòm thư…

“Đã ba tháng kể từ hoá đơn đầu tiên của cô,” David Barrow đang nói. “Và tôi phải thông báo cho cô rằng chính sách sau ba tháng của chúng tôi sẽ chuyển trách nhiệm xử lý toàn bộ những tài khoản nợ đọng này cho…”

“Vâng, được rồi,” tôi cắt ngang lạnh lùng. “Các… kế toán của tôi ngay lúc này đang xử lý các hoá đơn của tôi. Tôi sẽ nói chuyện với họ.”

“Tôi rất vui mừng khi nghe cô nói vậy. Và tất nhiên, tôi mong sơm được gặp lại cô ở La Rosa!”

“Ừm, vâng,” tôi gắt gỏng. “Có thể.”

Tôi đặt điện thoại xuống khi Suze lại đi ngang qua cửa kéo lê một cái túi rác màu đen khác.

“Suze ơi, cậu đang làm gì vậy?” Tôi hỏi, nhìn cô ấy chằm chằm.

“Mình đang dọn dẹp!” cô ấy nói. “Thật tuyệt! Rất sạch sẽ! Cậu nên thử đi. Vậy – David Barrow là ai?”

“Chỉ là vài cái hoá đơn dở hơi mà mình chưa thanh toán,” tôi nói. “Trời! Gọi điện đến nhà riêng cơ đấy!”

“Ồ, cái đó nhắc mình mới nhớ tới chuyện… Khoan đã…”

Cô ấy lại biến mất một lúc, rồi quay trở lại, cầm theo một đống phong bì.

“Mình tìm thấy cái này dưới gầm giường khi đang dọn dẹp, và cái này trên bàn phần… Mình nghĩ chắc cậu để quên ở phòng mình.” Mặt cô ấy nặng ra. “Mình nghĩ chúng cũng là hoá đơn cả thôi.”

“Ôi, cảm ơn cậu,” tôi nói, và ném chúng lên giường.

“Có lẽ…” Suze lưỡng lự, “có lẽ cậu nên thanh toán một vài cái đi. Cậu biết đấy. Chỉ một hoặc hai cái.”

“Nhưng mình đã thanh toán cả rồi mà!” tôi ngạc nhiên nói. “Mình đã trả hết từ tháng Sáu rồi. Cậu không nhớ à?”

“Ừ, đúng vậy!” Suze nói. “Đúng, tất nhiên là mình nhớ chứ.” Cô ấy cắn môi. “Nhưng vấn đề là, Bex à…”

“Gì cơ?”

“Ừm… cũng lâu rồi còn gì, phải không? Có thể cậu cũng mắc thêm mấy khoản nợ từ hồi đó đến giờ rồi.”

“Từ tháng Sáu đến giờ sao?” Tôi khẽ cười. “Nhưng mới chỉ như năm phút trước thôi mà! Suze này, thực sự cậu không cần lo đâu. Ý mình là… chẳng hạn như cái này.” Tôi cầm đại một phong bì lên.

“Ý mình là, gần đây mình mua cái gì ở cửa hàng M&S chứ? Không gì cả!”

“Được rồi,” Suze nói, trông bớt căng thẳng hơn. “Vậy cái hoá đơn này chắc là… zero đúng không?”

“Chắc chắn,” tôi nói trong khi mở tung nó ra. “Zero! Hoặc là, cậu biết đấy, chỉ mười bảng. Cậu biết đấy, một cái quần chẽn gối là lạ nào đó.”

Tôi mở phần ghi tài khoản ra và nhìn. Tôi không thể nói gì trong một lúc.

“Bao nhiêu vậy?” Suze hỏi khẩn cấp.

“Cái này… cái này sai,” tôi nói, cố gắng nhét cái đó trở lại phong bì. “Nó chắc chắn là sai. Mình sẽ viết thư cho họ…”

“Để mình xem nào.” Suze giật lấy tờ hoá đơn, rồi mắt cô ấy mở to. “Ba trăm sáu mươi lăm bảng sao? Bex…”

“Chắc chắn là nhầm,” tôi nói – nhưng giọng tôi bớt chắc chắn đi. Tôi đột nhiên nhớ ra cái quần da tôi mua trong đợt giảm giá của Marble Arch. Cả cái váy dạ hội nữa. Và cái dạo ngày nào tôi cũng ăn sushi ở M&S.

Suze nhìn tôi chằm chằm trong vài phút, rồi nhăn mặt lo lắng.

“Bex, cậu có nghĩ tất cả những hoá đơn kia cũng nhiều tiền như vậy không?”

Tôi lặng lẽ cầm phong bì gửi Selfridges, và xé ra. Ngay khi làm như vậy, tôi nhớ ra cái máy ép hoa quả màu vàng mà tôi từng nhìn thấy và phải có một cái… Tôi thậm chí còn chưa bao giờ dùng đến nó. Và cái áo đầm lông thú. Nó ở chỗ nào nhỉ?

“Bao nhiêu?”

“Nó… nó vừa phải,” tôi đáp, ngay lập tức nhét hoá đơn lại phong bì trước khi cô ấy có thể nhìn thấy nó hơn bốn trăm bảng.

Tôi ngoảnh mặt đi, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng tôi cảm thấy lo sợ và hơi tức giận. Việc này hoàn toàn nhầm lẫn. Vấn đề là tôi đã thanh toán hết những hoá đơn này. Tôi đã trả hết rồi. Ý tôi là, vậy thanh toán tất cả bằng thẻ tín dụng làm gì nếu chúng cứ biến đi rồi đẻ ra những món nợ khổng lồ mới? Việc này có ích gì chứ?

“Nghe này Bex, đừng lo lắng,” Suze nói. “Cậu sẽ ổn cả thôi! Mình sẽ không lấy tiền thuê nhà của cậu tháng này nữa.”

“Không!” tôi hét lên. “đừng ngốc như vậy chứ. Cậu tốt với mình thế là đủ rồi. Mình không muốn nợ cậu bất cứ cái gì nữa. Mình thà nợ bọn M&S còn hơn.” Tôi nhìn quanh và thấy khuôn mặt lo lắng của cô ấy. “Suze này, đừng lo! Mình có thể dễ dàng trì hoãn việc này thêm chút nữa mà.” Tôi búng vào lá thư. “Và chỉ ít lâu nữa, mình sẽ lại bị chi trội hay đại loại thế. Thực sự, mình đã xin ngân hàng nâng thêm hạn mức – vì vậy mình sẽ dễ dàng xin nâng hạn mức lên một chút nữa. Tóm lại, mình đi gọi ngay cho họ đậy!”

“Cái gì? Ngay bây giờ?”

“Tại sao không?”

Tôi lại cầm điện thoại lên, cố với lấy một bản sao kê cũ của ngân hàng và bấm máy gọi Ngân hàng Endwich.

“Cậu thấy đấy, không có vấn đề gì to tát cả,” tôi trấn an cô ấy. “Một cuộc gọi cỏn con là giải quyết xong mọi việc.”

“Cuộc gọi của quý vị đang được chuyển đến tổng đài của Ngân hàng Endwich,” một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên ở đầu dây bên kia. “Xin ghi nhớ số điện thoại sau đây cho cuộc gọi tiếp theo: 0800…”

“Sao rồi?” Suze hỏi.

“Mình đang được chuyển máy đến tổng đài gì đó,” tôi nói trong khi bản giao hưởng Bốn mùa của Vivaldi bắt đầu vang lên. ” Có lẽ họ sẽ làm nhanh thôi và hiệu quả nữa. Cái này thật tuyệt, phải không? Làm mọi việc qua điện thoại.”

“Chào mừng quý khách đến với Ngân hàng Endwich!” một giọng phụ nữ khác vang lên bên tai tôi. “Hãy nhấn số tài khoản của quý khách.”

Số tài khoản của tôi là gì? Chết tiệt! Tôi không có khái niệm gì…

À đây. Trên bản sao kê.

“Cảm ơn quý khách!” giọng nói kia lại vang lên sau khi tôi ấn xong các con số. “Và bây giờ hãy nhấn mã số cá nhân (số PIN) của quý khách.”

Cái gì?

Mã số cá nhân? Tôi không biết mình lại có mã số cá nhân. Thật đấy! Họ chưa bao giờ nói cho tôi…

Thực sự… có lẽ tôi chẳng mảy may có khái niệm gì.

Ôi Chúa ơi. Nó là gì nhỉ? 73? hay 37 gì đó?

“Xin hãy nhẫn mã số cá nhân của quý khách,” giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên.

“Nhưng tôi không biết cái mã số cá nhân quái quỷ đó!” tôi nói. “Nhanh lên, Suze, nếu cậu là mình, cậu sẽ chọn mã số cá nhân là gì?”

“Ối!” Suze đáp. “Ừm… mình chọn… ừm… 1234?”

“Xin hãy nhấn mã số cá nhân của quý khách,” giọng nói lại vang lên, lần này giục giã hơn.

Chúa ơi, việc này thật căng thẳng.

“Thử mã số mình dùng cho khoá xe đạp đi,” Suze gợi ý. “435.”

“Suze này, mình cần mã số của mình. Chứ không phải của cậu.”

“Có thể cậu lại chọn cũng một số! Cậu làm sao biết được!”

“Xin hãy nhấn…”

“Được rồi!” Tôi hét lên và bấm mạnh 435.

“Rất tiếc,” giọng nói cất lên. “mã số này không đúng.”

“Mình biết sẽ không đúng mà!”

“Cũng có thể đã đúng lắm chứ.” Suze cãi.

“Dù thế nào thì nó cũng phải có bốn chữ số,” tôi nói, sực nhớ ra. “Mình đã phải gọi điện và đăng ký số này… lúc đó mình đang ở trong bếp… và… đúng rồi! Đúng rồi! Mình mới mua đôi giày Karen Millen, mình nhìn vào thẻ giá… và đó là con số mình đã sử dụng!”

“Nó bao nhiêu tiền vậy?” Suze nói đầy hào hứng.

“Nó có giá… 120 bảng giảm xuống còn… 84,99 bảng!”

“Vậy bấm đi! 8499!”

Háo hức, tôi nhấn số 8499 – và trước sự hoài nghi của tôi, giọng nói vang lên, “Cảm ơn quý khách! Quý khách đã kết nối được với Tập đoàn Ngân hàng Endwich. Enwich – bởi chúng tôi quan tâm. Để biết thông tin về các khoản nợ, nhấn phím 1. Để biết thông tin về thế chấp, nhấn phím 2. Để biết thông tin về mức thấu chi và các lệ phí ngân hàng, nhấn phím 3. Để…”

“Được rồi! Mình đã nối máy được rồi.” Tôi hét lên, cảm giác như James Bond vừa phá được mật mã để cứu thế giới. “Mình cần nhấn vào các khoản nợ? Hay mức thấu chi và các lệ phí ngân hàng?”

“Mức thấu chi và các lệ phí ngân hàng,” Suze tỏ ra hiểu biết.

“OK.” Tôi bấm phím 3 và một lát sau một giọng nói vui như hát chào đón tôi.

“Xin chào! Chào mừng quí vị đến với Tổng đài Endwich. Tôi là Dawna, tôi có thể giúp được gì cho cô, thưa cô Bloomwood?”

“Ồ, xin chào!” tôi do dự nói. “Cô có phải người thật không?”

“Vâng, đúng thế!” Dawna nói, và cười. “Tôi là người thật. Tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Ừm… vâng. Tôi gọi điện bởi vì tôi cần nâng thêm hạn mức thấu chi. Vài trăm bảng nếu có thể. Hoặc nhiều hơn, cô biết đấy, nếu cô có…”

“Tôi hiểu,” Dawna nhã nhặn đáp. “Có lý do nào cụ thể không thưa cô? Hay chỉ như là nhu cầu chung chung?”

Cô ấy nói thật tử tế và thân thiện, tôi cảm thấy mình có thể thả lỏng người.

“Ừm, vấn đề là, gần đây tôi phải đầu tư một khoản kha khá cho công việc, rồi một vài hóa đơn được chuyển đến, đại loại là… đến đường đột đối với tôi.”

“Vâng ạ.” Dawna nói đầy cảm thông.

“Ý tôi là, tôi không hẳn đang gặP khó khăn. Chỉ tạm thời như vậy thôi.”

“Chỉ là tạm thời,” cô ấy nhắc lại lời tôi, và tôi nghe tiếng cô ấy đánh máy ở đầu dây bên kia.

“Tôi nghĩ mình đã chi tiêu hơi vượt quá giới hạn một chút. Nhưng vấn đề là tôi đã trả hết các khoản nợ trước! Tôi nghĩ tôi có thể thư giãn một chút.”

“Đúng vậy.”

“Vì vậy cô hiểu ý tôi đúng không?” Tôi cười nhẹ nhõm trấn an Suze, cô ấy cũng giơ ngón tay cái ra hiệu OK với tôi. Phải thế chứ. Chỉ một cuộc gọi đơn giản và nhanh chóng, cứ như trong quảng cáo. Không có những lá thư phiền nhiễu, không có những câu hỏi hóc búa…

“Tôi hoàn toàn có thể hiểu được,” Dawna nói. “Việc này xảy ra với tất cả chúng ta, phải không chị?”

“Vậy – tôi có thể được nâng thêm hạn mức không?” tôi vui vẻ nói.

“Ồ, tôi không đủ thẩm quyền nâng thêm hạn mức cho chị nhiều hơn 50 bảng Anh,” Dawna ngạc nhiên nói. “Chị sẽ phải liên lạc với giám đốc phụ trách các khoản thấu chi chi nhánh của chị. Để tôi xem là ai… chi nhánh Fulham… anh John Gavin.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, mất hết tinh thần.

“Nhưng tôi đã viết thư cho anh ấy rồi!”

“Vâng, vậy là ổn rồi, đúng không ạ? Bây giờ còn việc gì khác tôi có thể giúp chị được ạ?”

“Không,” tôi đáp. “Không, tôi không nghĩ vậy. Dù sao cũng cảm ơn cô.”

Tôi đặt điện thoại xuống đầy chán chường.

“Cái ngân hàng ngu ngốc. Cái tổng đài ngu ngốc.”

“Vậy họ có cho cậu vay tiền nữa không?” Suze hỏi.

“Mình không biết. Tất cả phụ thuộc vào gã John Gavin.” Tôi ngẩng lên nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Suze. “Nhưng mình chắc chắn anh ta sẽ đồng ý,” tôi vội vàng nói thêm. “Anh ta vừa mới kiểm tra lại hồ sơ cá nhân của mình. Rồi sẽ ổn thôi!”

“Mình nghĩ nếu cậu không tiêu khoản nào trong một khoảng thời gian thì mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy cả thôi, đúng không?” cô ấy phấn khởi nói. “Ý mình là cậu kiếm được bộn tiền từ công việc truyền hình, đúng không?”

“Ừ,” tôi do dự, không muốn kể cho cô ấy rằng sau khi trừ tiền thuê nhà, tiền taxi, ăn bên ngoài, và các trang phục để lên hình, thực sự tiền tôi kiếm cũng không còn được bao nhiêu.

“Và còn cuốn sách của cậu nữa chứ…”

“Cuốn sách của mình?”

Tôi ngây ra nhìn cô ấy một hồi. Rồi đột nhiên, tim tôi rộn lên, tôi nhớ ra. Tất nhiên! Cuốn sách hướng dẫn của tôi! Tôi đã định làm việc gì đó với cuốn sách này.

Ừm, ơn Chúa. Đây chính là đáp án. Tất cả những việc tôi phải làm là viết cuốn sách thật nhanh rồi nhận một tờ séc hậu hĩnh – tôi sẽ thanh toán hết hóa đơn và mọi thứ sẽ vui vẻ trở lại. Ha. Tôi không cần bất cứ khoản nâng hạn mức ngớ ngẩn nào nữa. Tôi sẽ bắt tay vào việc ngay đây. Tối nay!

Sự thật là tôi cũng hơi háo hức bắt tay vào viết cuốn sách. Tôi có khá nhiều ý tưởng quan trọng muốn đưa vào cuốn sách, như chuyện giàu nghèo, tôn giáo so sánh, hay cũng có thể là triết học lắm chứ. Ý tôi là tôi biết các nhà xuất bản chỉ yêu cầu những cuốn sách hướng dẫn đơn giản, nhưng chẳng có lý do gì tôi lại không đặt ra các vấn đề lớn hơn, đúng không?

5

CHÚNG TÔI TRỞ LẠI London ngày hôm sau – và Luke không hề đề cập đến thương vụ làm ăn của anh ấy hay New York hay bất cứ thứ gì. Tôi biết mình nên chỉ việc hỏi thẳng anh ấy. Tôi nên hỏi một cách tự nhiên, “Vậy em nghe nói có chuyện gì liên quan đến New York vậy, Luke?” và chờ xem anh ấy nói gì. Nhưng không hiểu sao tôi lại không cho phép mình làm thế.

Ý tôi là, ngay từ đầu, anh đã nói khá rõ ràng rằng anh không muốn đề cập tới chuyện đó. Nếu tôi đối chất với anh, có thể anh sẽ nghĩ tôi đang cố gắng tìm hiểu mọi thứ sau lưng anh. Và thêm nữa, Alicia có thể đã hiểu sai – hay thậm chí còn bịa ra chuyện đó. (Tin tôi đi, cô ta hoàn toàn có thể làm việc đó. Hồi tôi còn là phóng viên chuyên viết về lĩnh vực tài chính, cô ta đã từng chỉ tôi đến một phòng họp báo sai – và tôi tin chắc cô ta cố ý làm vậy.) Vì thế cho đến khi tôi hoàn toàn chắc chắn về những lập luận của mình thì nói điều gì cũng chẳng cần thiết.

Ít ra, đây cũng là những điều tôi tự nhủ với bản thân mình. Nhưng tôi nghĩ nếu mình thành thực, lý do là tôi không thể chịu được ý nghĩ Luke lại trở mặt với mình và nhìn mình đầy thành ý rồi nói rằng, “Rebecca, chúng ta đã rất vui vẻ bên nhau nhưng…”

Vì vậy, cuối cùng tôi không nói gì cả mà cười rất nhiều – mặc dù trong lòng tôi đang thấy càng khổ sở hơn. Khi chúng tôi trở về đến căn hộ của tôi, tôi muốn nói thẳng với anh ấy và hét thật to, “Anh định chuyển đến New York? Đúng không?”

Nhưng thay vì đó, tôi hôn anh và nói thật nhẹ nhàng, “Thứ Bảy này anh sẽ ổn chứ?”

Hóa ra Luke phải bay đến Zurich vào ngày mai và có nhiều cuộc họp với các nhà tài chính. Tất nhiên những việc này rất quan trọng, tôi hoàn toàn có thể hiểu được điều đó. Nhưng thứ Bảy này ở nhà tôi có đám cưới của Tom và Lucy, và việc đó thậm chí còn quan trọng hơn. Anh phải có mặt ở đó.

“Anh sẽ cố được mà,” anh nói. “Anh hứa đấy.” Anh siết chặt tay tôi, tôi xuống xe rồi anh nói phải đi ngay. Và anh đi luôn.

Chán nản thất vọng, tôi mở cửa căn hộ, một lúc sau Suze xuất hiện ngoài cửa phòng cô ấy, kéo lê dưới đất một túi đầy rác, màu đen.

“Chào cậu!” cô ấy nói. “Cậu đã về!”

“Ừ!” tôi đáp, cố gắng nói thật vui vẻ. “Mình đã về!”

Suze biến mất khỏi cánh cửa, tôi nghe tiếng cô ấy kéo lê cái túi màu đen xuống cầu thang rồi ra ngoài cửa chính – và tiếng cô ấy nhảy bậc thang lên căn hộ của chúng tôi.

‘Vậy chuyến đi thế nào?” cô nói hổn hển, đóng cánh cửa lại phía sau.

“Ổn cả,” tôi nói rồi đi vào phòng ngủ. “Chuyến đi… tốt đẹp.”

“Tốt đẹp?” Mắt Suze nheo lại, rồi cô ấy theo tôi vào phòng. “Chỉ tốt đẹp thôi sao?”

“Nó… tốt mà.”

“Tốt? Bex, có chuyện gì không ổn à? Cậu không vui đúng không?”

Tôi chưa định nói gì với Suze, bởi vì nói cho cùng tôi cũng chưa biết chuyện thế nào. Hơn nữa gần đây tôi có đọc trong một tạp chí rằng các cặp đôi nên cố gắng tự giải quyết các vấn đề của họ mà không cầu viện đến những người khác. Nhưng khi tôi nhìn khuôn mặt nồng hậu và thân thiện của cô ấy, tôi không thể ngăn nổi mình, tôi nghe thấy mình buột miệng, “Luke sẽ chuyển đến New York.”

“Thật sao?” Suze nói, nhưng lạc đề. “Tuyệt quá! Chúa ơi, mình yêu New York. Mình đã đến đó ba năm trước, và…”

“Suze, anh ấy sẽ chuyển đến New York – nhưng anh ấy chưa nói cho mình.”

“Ồ,” Suze nói, đầy vẻ bối rối. “Ồ, vậy là…”

“Và mình không muốn đề cập đến chuyện này vì lẽ ra mình không nên biết nhưng mình vẫn nghĩ không hiểu sao anh ấy lại không nói với mình. Hay anh ấy chỉ việc đi là… đi sao?” Giọng tôi đau đớn.

“Hay mình chỉ việc nhận một tấm bưu thiếp chụp Tòa nhà Empire State trong đó ghi, ‘Chào, bây giờ anh đang sống ở New York. Yêu em, Luke’?”

“Không!” Suze nói ngay tức thì. “Dĩ nhiên là không phải thế! Anh ấy sẽ không làm vậy!”

“Anh ấy sẽ không làm vậy sao?”

“Không. Chắc chắn là không.” Cô khoanh tay trước ngực, nghĩ ngợi một lúc – rồi ngẩng lên.

“Cậu có hoàn toàn chắc anh ấy chưa hề nói gì với cậu không? Có thể lúc cậu ngái ngủ hoặc ngủ mơ hay đại loại thế?”

Cô nhìn tôi đầy trông đợi, tôi ngẫm nghĩ một lúc, băn khoăn không biết cô có đúng không. Có thể anh đã nói với tôi lúc ở trong ô tô mà tôi lại không lắng nghe. hay đếm qua, trong lúc tôi đang săm soi cô gái đeo chiếc túi Lulu Guiness trong quán bar… Nhưng tôi lắc đầu.

“Không. Chắc chắn mình đã nhớ nếu anh ấy nhắc đến New York.” Tôi ngồi sụp xuống giường đầy đau khổ. “Anh ấy không nói với mình vì anh ấy sắp đá mình.”

“Không, anh ấy sẽ không làm vậy.” Suze vặn lại. ‘Thành thực mà nói, Bex à, đàn ông không bao giờ đề cập đến việc này việc kia. Họ sinh ra đã là như vậy.” Cô ấy gạt một chồng đĩa CD ra và ngồi khoanh chân trên giường, ngay cạnh tôi. “Anh trai mình không bao giờ nói anh ấy nghiện ma túy. Gia đình mình chỉ biết việc đó qua báo chí! Và bố mình đã từng mua một hòn đảo mà không hề nói với mẹ mình.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy! Rồi ông cũng quên bẵng việc đó đi. Và chỉ nhớ ra khi tình cờ nhận được một lá thư mời ông đến quay tròn con lợn trong một cái thùng.”

“Làm gì cơ?”

“Ồ, đây là một nghi lễ cổ xưa,” Suze nói mơ hồ. “Bố mình phải quay tròn con lợn đầu tiên vì ông là chủ của hòn đảo đó.” Mắt cô bỗng sáng lên. “Thực ra, ông luôn tìm kiếm người nào đó làm việc này thay ông. Mình không nghĩ cậu thích làm việc đó vào năm nay, đúng không? Cậu phải đội một chiếc mũ ngộ nghĩnh và học một bài thơ bằng tiếng Xentơ, nhưng việc này khá dễ…”

“Suze này…”

“Có lẽ không,” Suze vội vã nói. “Xin lỗi cậu.” Cô ấy tựa lưng vào gối của tôi và ưu tư gặm móng tay. Rồi đột nhiên cô ấy nhìn lên. “Chờ một phút. Ai nói với cậu về vụ New York này thế? Nếu người đó không phải là Luke?”

“Alicia,” tôi ủ rũ nói. “Cô ta biết toàn bộ chuyện này.”

“Alicia?” Suze nhìn tôi chằm chằm. “Quỷ cái chân dài Alicia sao? Ôi, ơn Chúa. Cô ta có lẽ đã dựng chuyện cũng nên. Bex à, thực sự, mình ngạc nhiên vì cậu lại đi nghe lời nó!”

Và cô ấy nói chắc chắn đến mức tôi cảm thấy tim mình nhảy lên vì sung sướng. Tất nhiên rồi. Đó chắc chắn là đáp án. Bản thân tôi không nghi ngờ chuyện đó sao? Tôi chưa nói với bạn Alicia là người thế nào à?

Duy chỉ có một điều – khá vụn vặt – là tôi không chắc Suze có hoàn toàn khách quan 100% trong chuyện này hay không. Có một chuyện giữa Suze và Alicia, chuyện xảy ra khi cả hai cùng bắt đầu làm việc cho Hãng truyền thông Brandon cùng một thời điểm – nhưng Suze bị sa thải sau ba tuần còn Alicia thì lại trèo lên được một vị trí khá hậu hĩnh. Không kể đến việc Suze còn mong muốn được làm tỏng lĩnh vực PR như thế nào mà bây giờ vẫn chưa được.

“Mình không biết,” tôi nói đầy hoài nghi. “Liệu Alicia có thực sự đã làm vậy không?”

“Tất nhiên là cô ta đã làm như vậy!” Suze nói. “Cô ta đang cố gắng lừa cậu. Thôi nào, Bex, cậu tin tưởng ai hơn chứ? Alicia hay Luke?”

“Luke,” tôi nói sau một chút ngập ngừng. “Tất nhiên là Luke.”

“Thế là được rồi!”

“Cậu nói đúng,” tôi nói, bỗng nhiên cảm thấy vui hơn. “Cậu nói đúng! Mình nên tin anh ấy, đúng không? Mình không nên nghe những chuyện ngồi lê đôi mach và những lời đồn thổi!”

“Chính xác. Đây là thư của cậu. Và đây là những tin nhắn gửi cho cậu.”

“Ồ, cảm ơn cậu!” tôi nói, và nhận lấy tập thư mà lòng chợt dấy lên cảm giác âu lo xen lẫn hy vọng. Bởi vì bạn sẽ không bao giờ biết được, đúng không nhỉ, rằng việc gì có thể xảy ra khi bạn đi vắng. Có lẽ trong đống phong bì này có thư của một ngừơi bạn mất liên lạc đã lâu hay một lời mời công việc thú vị hoặc cũng có thể là thông báo tôi đã trúng thưởng một kỳ nghỉ?

Nhưng dĩ nhiên là không phải vậy. Chỉ là hết hoá đơn cũ chán ngắt này đến hoá đơn cũ chán ngắt khác, tôi nhìn lướt qua chúng không chút bận tâm rồi thả chúng rơi xuống sàn nhà mà chẳng buồn mở ra đọc.

Bạn biết đấy, điều này luôn xảy ra. Bất kỳ khi nào đi xa, tôi thường nghĩ khi quay về tôi sẽ có một núi thư hấp dẫn với những bưu kiện và điện báo và thư từ tràn ngập những thông tin tốt đẹp – và tôi luôn luôn thất vọng. Thực sự, tôi thiết nghĩ ai đó nên thành lập một công ty gọi là holidaypost.com mà bạn trả tiền đề họ viết cho mình hàng tá những bức thư thú vị, chỉ để bạn có cái gì đó để trong đợi khi trở về.

Tôi đọc các tin nhắn trên điện thoại mà Suze đã chu đáo viết lại:

Mẹ cậu – con sẽ mặc gì đến đám cưới của Tom và Lucy?

Mẹ cậu – đừng mặc màu tím vì nó sẽ chọi lại màu mũ của bà.

Mẹ cậu – Luke chắc hẳn phải biết cần mặc lễ phục chứ?

Mẹ cậu – Luke chắc chắn sẽ đến chứ, phải không con?

David Barrow – xin hãy gọi cho anh ta.

Mẹ cậu –

Khoan đã. David Barrow. Ai vậy nhỉ?

“Này, Suze!” tôi hét lên. “David Barrow có nói anh ta là ai không?”

“Không,” cô ấy trả lời, đến bên hành lang. “Anh ta chỉ bảo cậu gọi lại cho anh ta.”

“Được rồi.” Tôi nhìn lại tin nhắn, cảm thấy hơi tò mò. “Nghe giọng anh ta thế nào?” Suze chun mũi lại.

“Ừ , cậu biết không. Khá lịch thiệp. Khá… êm ả.”

Tôi quay số điện thoại đó mà lòng thoáng chộn rộn háo hức. David Barrow. Nghe có vẻ quen quen. Có lẽ anh ta là nhà sản xuất phim hay đại loại vậy!

‘David Barrow,” giọng anh ta cất lên – Suze nói đúng, anh ta khá lịch thiệp.

“Xin chào!” tôi nói. “Tôi là Rebecca Bloomwood. Tôi nhận được tin nhắn gọi lại cho anh.”

“À, cô Bloomwood! Tôi là người phụ trách khách hàng đặc biệt của hãng La Rosa.”

“Ồ.” Tôi nhăn mặt bối rối. La Rosa? Cái quái gì…

À phải rồi. Một cửa hiệu quần áo thời thượng trên phố Hámptead. Nhưng tôi chỉ mới đến đó một lần, và cũng đã lâu lắm rồi. Vậy anh ta gọi cho tôi làm gì nhỉ?

“Trước hết cho phép tôi bày tỏ niềm hân hạnh khi được phục vụ một nhân vật tầm cỡ trên truyền hình như cô.”

“Ôi. Vâng – cảm ơn anh.” tôi nói hồ hởi trên điện thoại. “Thành thực, rất vinh hạnh.”

Việc này thật tuyệt. Tôi biết chính xác tại sao anh ta lại gọi điện. Họ sắp tặng tôi vài bộ quần áo miễn phí, phải không nhỉ? Hay có lẽ… đúng thế! Họ muốn tôi thiết kế một dòng sản phẩm mới cho họ! Chúa ơi, đúng rồi. Tôi sẽ trở thành nhà thiết kế. Họ sẽ gọi nó là bộ sưu tập Becky Bloomwood. Đơn giản, sành điệu, chất liệu đẹp, với một hai cái đầm dạ tiệc nào đó…

“Đây chỉ là một cuộc nói chuyện xã giao,” David Barrow cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Tôi chỉ muốn biết chắc cô hoàn toàn hài lòng với dịch vụ của chúng tôi và muốn hỏi xem cô còn yêu cầu nào mà chúng tôi có thể đáp ứng được không.”

“Vâng, cảm ơn anh!” tôi nói. “Tôi rất hài lòng, cảm ơn anh! Ý tôi là, tôi cũng không hẳn là khách hàng thường xuyên nhưng…”

“Tôi cũng muốn đề cập tới một vấn đề nhỏ về tài khoản nợ đọng của cô ở hãng La Rosa,” David Barrow nói thêm cứ như thể tôi chưa nói gì vậy. “Và tôi muốn thông báo với cô rằng nếu cô không thanh toán trong vòng bảy ngày tới thì sẽ có biện pháp giải quyết khác.”

Tôi nhìn trừng trừng vào cái điện thoại, cảm thấy nụ cười nhạt dần. Đây không phải cuộc gọi xã giao, đúng không nhỉ? Anh ta không muốn mình thiết kế một bộ sưu tập quần áo. Anh ta gọi điện chỉ vì chuyện tiền nong!

Tôi cảm thấy hơi bị xúc phạm. Chắc chắn người ta không được phép gọi điện cho bạn khi bạn ở nhà để đòi bạn tiền mà không hề báo trứơc? Ý tôi là rõ ràng tôi sẽ trả tiền cho họ. Chỉ vì tôi không gửi séc thanh toán đúng thời điểm hoá đơn được gửi đến hòm thư…

“Đã ba tháng kể từ hoá đơn đầu tiên của cô,” David Barrow đang nói. “Và tôi phải thông báo cho cô rằng chính sách sau ba tháng của chúng tôi sẽ chuyển trách nhiệm xử lý toàn bộ những tài khoản nợ đọng này cho…”

“Vâng, được rồi,” tôi cắt ngang lạnh lùng. “Các… kế toán của tôi ngay lúc này đang xử lý các hoá đơn của tôi. Tôi sẽ nói chuyện với họ.”

“Tôi rất vui mừng khi nghe cô nói vậy. Và tất nhiên, tôi mong sơm được gặp lại cô ở La Rosa!”

“Ừm, vâng,” tôi gắt gỏng. “Có thể.”

Tôi đặt điện thoại xuống khi Suze lại đi ngang qua cửa kéo lê một cái túi rác màu đen khác.

“Suze ơi, cậu đang làm gì vậy?” Tôi hỏi, nhìn cô ấy chằm chằm.

“Mình đang dọn dẹp!” cô ấy nói. “Thật tuyệt! Rất sạch sẽ! Cậu nên thử đi. Vậy – David Barrow là ai?”

“Chỉ là vài cái hoá đơn dở hơi mà mình chưa thanh toán,” tôi nói. “Trời! Gọi điện đến nhà riêng cơ đấy!”

“Ồ, cái đó nhắc mình mới nhớ tới chuyện… Khoan đã…”

Cô ấy lại biến mất một lúc, rồi quay trở lại, cầm theo một đống phong bì.

“Mình tìm thấy cái này dưới gầm giường khi đang dọn dẹp, và cái này trên bàn phần… Mình nghĩ chắc cậu để quên ở phòng mình.” Mặt cô ấy nặng ra. “Mình nghĩ chúng cũng là hoá đơn cả thôi.”

“Ôi, cảm ơn cậu,” tôi nói, và ném chúng lên giường.

“Có lẽ…” Suze lưỡng lự, “có lẽ cậu nên thanh toán một vài cái đi. Cậu biết đấy. Chỉ một hoặc hai cái.”

“Nhưng mình đã thanh toán cả rồi mà!” tôi ngạc nhiên nói. “Mình đã trả hết từ tháng Sáu rồi. Cậu không nhớ à?”

“Ừ, đúng vậy!” Suze nói. “Đúng, tất nhiên là mình nhớ chứ.” Cô ấy cắn môi. “Nhưng vấn đề là, Bex à…”

“Gì cơ?”

“Ừm… cũng lâu rồi còn gì, phải không? Có thể cậu cũng mắc thêm mấy khoản nợ từ hồi đó đến giờ rồi.”

“Từ tháng Sáu đến giờ sao?” Tôi khẽ cười. “Nhưng mới chỉ như năm phút trước thôi mà! Suze này, thực sự cậu không cần lo đâu. Ý mình là… chẳng hạn như cái này.” Tôi cầm đại một phong bì lên.

“Ý mình là, gần đây mình mua cái gì ở cửa hàng M&S chứ? Không gì cả!”

“Được rồi,” Suze nói, trông bớt căng thẳng hơn. “Vậy cái hoá đơn này chắc là… zero đúng không?”

“Chắc chắn,” tôi nói trong khi mở tung nó ra. “Zero! Hoặc là, cậu biết đấy, chỉ mười bảng. Cậu biết đấy, một cái quần chẽn gối là lạ nào đó.”

Tôi mở phần ghi tài khoản ra và nhìn. Tôi không thể nói gì trong một lúc.

“Bao nhiêu vậy?” Suze hỏi khẩn cấp.

“Cái này… cái này sai,” tôi nói, cố gắng nhét cái đó trở lại phong bì. “Nó chắc chắn là sai. Mình sẽ viết thư cho họ…”

“Để mình xem nào.” Suze giật lấy tờ hoá đơn, rồi mắt cô ấy mở to. “Ba trăm sáu mươi lăm bảng sao? Bex…”

“Chắc chắn là nhầm,” tôi nói – nhưng giọng tôi bớt chắc chắn đi. Tôi đột nhiên nhớ ra cái quần da tôi mua trong đợt giảm giá của Marble Arch. Cả cái váy dạ hội nữa. Và cái dạo ngày nào tôi cũng ăn sushi ở M&S.

Suze nhìn tôi chằm chằm trong vài phút, rồi nhăn mặt lo lắng.

“Bex, cậu có nghĩ tất cả những hoá đơn kia cũng nhiều tiền như vậy không?”

Tôi lặng lẽ cầm phong bì gửi Selfridges, và xé ra. Ngay khi làm như vậy, tôi nhớ ra cái máy ép hoa quả màu vàng mà tôi từng nhìn thấy và phải có một cái… Tôi thậm chí còn chưa bao giờ dùng đến nó. Và cái áo đầm lông thú. Nó ở chỗ nào nhỉ?

“Bao nhiêu?”

“Nó… nó vừa phải,” tôi đáp, ngay lập tức nhét hoá đơn lại phong bì trước khi cô ấy có thể nhìn thấy nó hơn bốn trăm bảng.

Tôi ngoảnh mặt đi, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng tôi cảm thấy lo sợ và hơi tức giận. Việc này hoàn toàn nhầm lẫn. Vấn đề là tôi đã thanh toán hết những hoá đơn này. Tôi đã trả hết rồi. Ý tôi là, vậy thanh toán tất cả bằng thẻ tín dụng làm gì nếu chúng cứ biến đi rồi đẻ ra những món nợ khổng lồ mới? Việc này có ích gì chứ?

“Nghe này Bex, đừng lo lắng,” Suze nói. “Cậu sẽ ổn cả thôi! Mình sẽ không lấy tiền thuê nhà của cậu tháng này nữa.”

“Không!” tôi hét lên. “đừng ngốc như vậy chứ. Cậu tốt với mình thế là đủ rồi. Mình không muốn nợ cậu bất cứ cái gì nữa. Mình thà nợ bọn M&S còn hơn.” Tôi nhìn quanh và thấy khuôn mặt lo lắng của cô ấy. “Suze này, đừng lo! Mình có thể dễ dàng trì hoãn việc này thêm chút nữa mà.” Tôi búng vào lá thư. “Và chỉ ít lâu nữa, mình sẽ lại bị chi trội hay đại loại thế. Thực sự, mình đã xin ngân hàng nâng thêm hạn mức – vì vậy mình sẽ dễ dàng xin nâng hạn mức lên một chút nữa. Tóm lại, mình đi gọi ngay cho họ đậy!”

“Cái gì? Ngay bây giờ?”

“Tại sao không?”

Tôi lại cầm điện thoại lên, cố với lấy một bản sao kê cũ của ngân hàng và bấm máy gọi Ngân hàng Endwich.

“Cậu thấy đấy, không có vấn đề gì to tát cả,” tôi trấn an cô ấy. “Một cuộc gọi cỏn con là giải quyết xong mọi việc.”

“Cuộc gọi của quý vị đang được chuyển đến tổng đài của Ngân hàng Endwich,” một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên ở đầu dây bên kia. “Xin ghi nhớ số điện thoại sau đây cho cuộc gọi tiếp theo: 0800…”

“Sao rồi?” Suze hỏi.

“Mình đang được chuyển máy đến tổng đài gì đó,” tôi nói trong khi bản giao hưởng Bốn mùa của Vivaldi bắt đầu vang lên. ” Có lẽ họ sẽ làm nhanh thôi và hiệu quả nữa. Cái này thật tuyệt, phải không? Làm mọi việc qua điện thoại.”

“Chào mừng quý khách đến với Ngân hàng Endwich!” một giọng phụ nữ khác vang lên bên tai tôi. “Hãy nhấn số tài khoản của quý khách.”

Số tài khoản của tôi là gì? Chết tiệt! Tôi không có khái niệm gì…

À đây. Trên bản sao kê.

“Cảm ơn quý khách!” giọng nói kia lại vang lên sau khi tôi ấn xong các con số. “Và bây giờ hãy nhấn mã số cá nhân (số PIN) của quý khách.”

Cái gì?

Mã số cá nhân? Tôi không biết mình lại có mã số cá nhân. Thật đấy! Họ chưa bao giờ nói cho tôi…

Thực sự… có lẽ tôi chẳng mảy may có khái niệm gì.

Ôi Chúa ơi. Nó là gì nhỉ? 73? hay 37 gì đó?

“Xin hãy nhẫn mã số cá nhân của quý khách,” giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên.

“Nhưng tôi không biết cái mã số cá nhân quái quỷ đó!” tôi nói. “Nhanh lên, Suze, nếu cậu là mình, cậu sẽ chọn mã số cá nhân là gì?”

“Ối!” Suze đáp. “Ừm… mình chọn… ừm… 1234?”

“Xin hãy nhấn mã số cá nhân của quý khách,” giọng nói lại vang lên, lần này giục giã hơn.

Chúa ơi, việc này thật căng thẳng.

“Thử mã số mình dùng cho khoá xe đạp đi,” Suze gợi ý. “435.”

“Suze này, mình cần mã số của mình. Chứ không phải của cậu.”

“Có thể cậu lại chọn cũng một số! Cậu làm sao biết được!”

“Xin hãy nhấn…”

“Được rồi!” Tôi hét lên và bấm mạnh 435.

“Rất tiếc,” giọng nói cất lên. “mã số này không đúng.”

“Mình biết sẽ không đúng mà!”

“Cũng có thể đã đúng lắm chứ.” Suze cãi.

“Dù thế nào thì nó cũng phải có bốn chữ số,” tôi nói, sực nhớ ra. “Mình đã phải gọi điện và đăng ký số này… lúc đó mình đang ở trong bếp… và… đúng rồi! Đúng rồi! Mình mới mua đôi giày Karen Millen, mình nhìn vào thẻ giá… và đó là con số mình đã sử dụng!”

“Nó bao nhiêu tiền vậy?” Suze nói đầy hào hứng.

“Nó có giá… 120 bảng giảm xuống còn… 84,99 bảng!”

“Vậy bấm đi! 8499!”

Háo hức, tôi nhấn số 8499 – và trước sự hoài nghi của tôi, giọng nói vang lên, “Cảm ơn quý khách! Quý khách đã kết nối được với Tập đoàn Ngân hàng Endwich. Enwich – bởi chúng tôi quan tâm. Để biết thông tin về các khoản nợ, nhấn phím 1. Để biết thông tin về thế chấp, nhấn phím 2. Để biết thông tin về mức thấu chi và các lệ phí ngân hàng, nhấn phím 3. Để…”

“Được rồi! Mình đã nối máy được rồi.” Tôi hét lên, cảm giác như James Bond vừa phá được mật mã để cứu thế giới. “Mình cần nhấn vào các khoản nợ? Hay mức thấu chi và các lệ phí ngân hàng?”

“Mức thấu chi và các lệ phí ngân hàng,” Suze tỏ ra hiểu biết.

“OK.” Tôi bấm phím 3 và một lát sau một giọng nói vui như hát chào đón tôi.

“Xin chào! Chào mừng quí vị đến với Tổng đài Endwich. Tôi là Dawna, tôi có thể giúp được gì cho cô, thưa cô Bloomwood?”

“Ồ, xin chào!” tôi do dự nói. “Cô có phải người thật không?”

“Vâng, đúng thế!” Dawna nói, và cười. “Tôi là người thật. Tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Ừm… vâng. Tôi gọi điện bởi vì tôi cần nâng thêm hạn mức thấu chi. Vài trăm bảng nếu có thể. Hoặc nhiều hơn, cô biết đấy, nếu cô có…”

“Tôi hiểu,” Dawna nhã nhặn đáp. “Có lý do nào cụ thể không thưa cô? Hay chỉ như là nhu cầu chung chung?”

Cô ấy nói thật tử tế và thân thiện, tôi cảm thấy mình có thể thả lỏng người.

“Ừm, vấn đề là, gần đây tôi phải đầu tư một khoản kha khá cho công việc, rồi một vài hóa đơn được chuyển đến, đại loại là… đến đường đột đối với tôi.”

“Vâng ạ.” Dawna nói đầy cảm thông.

“Ý tôi là, tôi không hẳn đang gặP khó khăn. Chỉ tạm thời như vậy thôi.”

“Chỉ là tạm thời,” cô ấy nhắc lại lời tôi, và tôi nghe tiếng cô ấy đánh máy ở đầu dây bên kia.

“Tôi nghĩ mình đã chi tiêu hơi vượt quá giới hạn một chút. Nhưng vấn đề là tôi đã trả hết các khoản nợ trước! Tôi nghĩ tôi có thể thư giãn một chút.”

“Đúng vậy.”

“Vì vậy cô hiểu ý tôi đúng không?” Tôi cười nhẹ nhõm trấn an Suze, cô ấy cũng giơ ngón tay cái ra hiệu OK với tôi. Phải thế chứ. Chỉ một cuộc gọi đơn giản và nhanh chóng, cứ như trong quảng cáo. Không có những lá thư phiền nhiễu, không có những câu hỏi hóc búa…

“Tôi hoàn toàn có thể hiểu được,” Dawna nói. “Việc này xảy ra với tất cả chúng ta, phải không chị?”

“Vậy – tôi có thể được nâng thêm hạn mức không?” tôi vui vẻ nói.

“Ồ, tôi không đủ thẩm quyền nâng thêm hạn mức cho chị nhiều hơn 50 bảng Anh,” Dawna ngạc nhiên nói. “Chị sẽ phải liên lạc với giám đốc phụ trách các khoản thấu chi chi nhánh của chị. Để tôi xem là ai… chi nhánh Fulham… anh John Gavin.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, mất hết tinh thần.

“Nhưng tôi đã viết thư cho anh ấy rồi!”

“Vâng, vậy là ổn rồi, đúng không ạ? Bây giờ còn việc gì khác tôi có thể giúp chị được ạ?”

“Không,” tôi đáp. “Không, tôi không nghĩ vậy. Dù sao cũng cảm ơn cô.”

Tôi đặt điện thoại xuống đầy chán chường.

“Cái ngân hàng ngu ngốc. Cái tổng đài ngu ngốc.”

“Vậy họ có cho cậu vay tiền nữa không?” Suze hỏi.

“Mình không biết. Tất cả phụ thuộc vào gã John Gavin.” Tôi ngẩng lên nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Suze. “Nhưng mình chắc chắn anh ta sẽ đồng ý,” tôi vội vàng nói thêm. “Anh ta vừa mới kiểm tra lại hồ sơ cá nhân của mình. Rồi sẽ ổn thôi!”

“Mình nghĩ nếu cậu không tiêu khoản nào trong một khoảng thời gian thì mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy cả thôi, đúng không?” cô ấy phấn khởi nói. “Ý mình là cậu kiếm được bộn tiền từ công việc truyền hình, đúng không?”

“Ừ,” tôi do dự, không muốn kể cho cô ấy rằng sau khi trừ tiền thuê nhà, tiền taxi, ăn bên ngoài, và các trang phục để lên hình, thực sự tiền tôi kiếm cũng không còn được bao nhiêu.

“Và còn cuốn sách của cậu nữa chứ…”

“Cuốn sách của mình?”

Tôi ngây ra nhìn cô ấy một hồi. Rồi đột nhiên, tim tôi rộn lên, tôi nhớ ra. Tất nhiên! Cuốn sách hướng dẫn của tôi! Tôi đã định làm việc gì đó với cuốn sách này.

Ừm, ơn Chúa. Đây chính là đáp án. Tất cả những việc tôi phải làm là viết cuốn sách thật nhanh rồi nhận một tờ séc hậu hĩnh – tôi sẽ thanh toán hết hóa đơn và mọi thứ sẽ vui vẻ trở lại. Ha. Tôi không cần bất cứ khoản nâng hạn mức ngớ ngẩn nào nữa. Tôi sẽ bắt tay vào việc ngay đây. Tối nay!

Sự thật là tôi cũng hơi háo hức bắt tay vào viết cuốn sách. Tôi có khá nhiều ý tưởng quan trọng muốn đưa vào cuốn sách, như chuyện giàu nghèo, tôn giáo so sánh, hay cũng có thể là triết học lắm chứ. Ý tôi là tôi biết các nhà xuất bản chỉ yêu cầu những cuốn sách hướng dẫn đơn giản, nhưng chẳng có lý do gì tôi lại không đặt ra các vấn đề lớn hơn, đúng không?

Bình luận