Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tín đồ Shopping oanh tạc Manhattan

Chương 9c

Tác giả: Sophie Kinsella

Tôi băn khoăn một lúc không biết mình có thực sự cần tất cả chỗ này không. Chẳng hạn như cái thiếp viết “Nghỉ lễ Hanukkah vui vẻ nhé, Sếp!”

Nhưng rồi, biết đâu có ngày chúng lại hữu ích thì sao, đúng không nhỉ? Và nếu tôi định chuyển đến New York sống thì tôi cũng sẽ phải làm quen với việc thường xuyên gửi tặng các tấm bưu thiếp đắt tiền, vì thế thực sự đây cũng là một dạng thích nghi với môi trường sống.

Khi ra đến cửa, tôi láng máng nhận thấy đại loại một loại âm thanh gì đó róc rách như tiếng nước chảy – và bỗng nhiên nhận ra nó phát ra từ cái điện thoại di động của tôi.

“Alô!” tôi nói, gì sát vào tai. “Ai đấy ạ?”

“Alô. Anh đây,” Luke nói. “Anh nghe nói bữa trưa của em rất suôn sẻ.”

“Thật sao?” tôi nói, cảm thấy hơi ngạc nhiên. “Anh nghe ở đâu thế?”

“Anh vừa nói chuyện với một vài người ở đài HLBC. Rõ ràng là em đã rất ấn tượng. Rất dễ chịu, như lời họ nói.”

“Wow! Thật sao? Anh chắc chứ?”

“Hoàn toàn chắc. Ho còn nói em quyến rũ thế nào và yêu văn hóa ra sao… Anh thậm chí còn nghe nói họ gọi taxi cho em để đi đến bảo tàng Guggenheim.”

“Đúng thế,” tôi nói, nhoài người ra nhìn một con dao dọc giấy. “Họ đã làm vậy.”

“ừ, anh rất ngạc nhiên khi nghe kể toàn bộ câu chuyện về giấc mơ thời thơ ấu của em,” Luke nói.

“Kent cũng đã rất ấn tượng.”

“Thật sao?” tôi mơ hồ nói. “Vâng, vậy là tốt rồi.”

“Chắc chắn rồi!” Luke ngừng lại. “Hơi lạ là sáng nay không thấy em nhắc gì đến bảo tàng Guggenheim, đúng không nhỉ? Hay thực sự… chưa từng nghe. Anh đang ghi nhớ trong đầu mình rằng em đã luôn khao khát được đến đó từ khi là cô bé sáu tuổi.”

Bỗng nhiên tôi nghe thấy sự châm biếm trong giọng nói của anh, và chợt tỉnh táo ra. Anh ấy gọi để giễu cợt tôi đúng không?

“Em chưa bao giờ nhắc đến bảo tàng Guggenheim à?” tôi ngây thơ nói, và để lại con dao dọc giấy vào chỗ cũ. “Sao lạ thế nhỉ?”

“Không phải sao?” Luke nói. “Lạ chưa từng thấy. Vậy bây giờ em đang ở đó à?”

Điên thật!

Tôi im lặng một lúc. Tôi chỉ không thể thú nhận với Luke rằng tôi lại đi mua sắm. Nhất là sau lần anh ấy chế giễu tôi về chuyến đi tham quan quanh thành phố có hướng dẫn viên đó. Tôi hiểu rồi, tôi biết mười phút tách khỏi đoàn trong một chuyến tham quan dài ba tiếng đồng hồ thì không đáng là bao – nhưng tôi lại đi xa quá như đến trung tâm mua sắm Saks thì không được, đúng không nhỉ?

“Vâng,” tôi ngoan cố. “Đúng vậy, thực sự em đang ở đây.”

Điều này cũng gần đúng sự thật. Ý tôi là, chắc chắn tôi sẽ đến đó sau khi rời khỏi đây.

“Tuyệt!” Luke nói. “Em đang xem tác phẩm đặc biệt nào vậy?”

Ôi, im đi.

“Cái gì cơ?” tôi nói, bỗng lên cao giọng. “Xin lỗi, em đã không để ý! Luke này, em phải tắt điện thoại đi rồi. Người… ừm… người phụ trách đang kêu ca. Thôi, em sẽ gặp anh sau nhé.”

“Sáu giờ ở quán bar Royalton,” anh ấy nói. “Em có thể gặp Michael, cộng sự mới của anh. Và anh rất muốn nghe em kể về buổi chiều nay của em.”

Bây giờ tôi cảm thấy hơi có lỗi. Lẽ ra tôi không nên nói với Luke là mình đang ở bảo tàng Guggenheim. Lẽ ra tôi nên nói thật.

Nhưng điều đó đâu có quan trọng… bởi vì việc tôi sẽ làm là đi đến đó ngay bây giờ. Ngay phút này! Sau này tôi có thể quay lại khu SoHo vào một ngày khác đúng không?

Tôi bước đi chậm rãi trên con phố tấp nập, tự nhủ rằng việc tôi sẽ làm là gọi ngay một chiếc taxi và đi thẳng đến đó. Không trì hoãn. Đi thẳng đến bảo tàng Guggenheim và tắm mình trong một không gian văn hóa tuyệt vời nào đó. Tuyệt vời. Thực sự tôi không thể chờ được nữa.

Tôi đến một góc phố và không thể bước tiếp. Một chiếc xe taxi sáng đèn chầm chậm vượt qua – nhưng vì lí do lạ lùng nào đó cánh tay tôi không thể giơ lên. Bên kia phố có một sạp hàng bán kính rân nhái hàng hiệu và tôi bỗng cảm thấy khao khát muốn qua đó lục xem một lượt. Nhìn xem kìa, cửa hàng kia đang giảm giá quần bò Calvin Klein. Mà tôi thì thực sự rất cần một cái quần bò mới… Tôi lại còn chưa đến cửa hàng Dean and Deluca nữa chứ…

Ôi, tại sao bảo tàng Guggenheim lại không thể nằm ở khu SoHo chứ?

Chờ một phút.

Mọi người cứ đẩy tôi ra để đi mà tôi không thể nhấc chân lên được. Mắt tôi như đóng đinh vào cái gì đó gắn chặt vào mặt tiền phía trên lối vào. Tôi không thể tin được cái mình đang nhìn thấy.

Chữ GUGGENHEIM nhìn lại tôi chằm chằm, to như trời. Cứ như thể Chúa nghe thấy lời cầu nguyện của tôi vậy.

Nhưng cái gì đang diễn ra vậy? Có phải bảo tàng Guggenheim bỗng nhiên chuyển chỗ không? Hay là có hai bảo tàng Guggenheim?

Tôi vội vã tiến đến cánh cửa ra vào, nhận thấy nơi này hơi nhỏ đối với một bảo tàng – vậy có lẽ nó không phải là bảo tàng Guggenheim chính. Có lẽ nó là chi nhánh ở SoHo theo xu hướng thức thời nào đó chăng? ĐÚng thế! Ý tôi là nếu ở London có thể có Tate Gallery và Tate Modern thì tại sao ở New York lại không thể có bào tàng Guggenheim và bảo tàng Guggenheim ở SoHo? Nghe rất tuyệt đấy!

Tôi thận trọng đẩy cánh cửa mở ra – chắc chắn một điều, cả khu bảo tàng đều trắng và rộng rãi, với những tác phẩm đương đại đặt trên bệ, mọi người đi lại nhẹ nhàng, thì thầm với nhau.

Bạn biết đấy, chỗ này cũng giống như tất cả các bảo tàng khác thôi. Đẹp đẽ và nhỏ bé, cảm giác đầu tiên là thế, vì vậy bạn không cảm thấy mệt phờ khi đi lại loanh quanh. Ý tôi là, có lẽ bạn có thể đi hết chỗ này chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ. Ngoài ra, mọi thứ ở đây nhìn rất thú vị. Chẳng hạn như, hãy nhìn vào những khối lập phương màu đỏ ấn tượng trong cái tủ kính kia. Và bức tranh in trừu tượng tuyệt vời treo trên tường này nữa.

Khi tôi đang dán mắt nhìn bức tranh in đầy ngưỡng mộ thì một cặp đôi đi tới ngắm nhìn nó, rồi bắt đầu thì thầm với nhau nó đẹp thế nào. Rồi cô gái hồn nhiên hỏi, “Nó bao nhiêu tiền nhỉ?”

Tôi đang định quay về phía cô ấy với một nụ cười thân thiện và nói, “Đó cũng là điều tôi luôn muốn biết!” thì thật ngạc nhiên, người đàn ông vươn tay lật xem mặt sau. Một cái mác giá dính ở phía sau!

Một mác giá trong viện bảo tàng! Tôi không thể tin được điều này! Chỗ này thật hoàn hảo! Cuối cùng thì một người có suy nghĩ tiên tiến nào đó cũng nhất trí với tôi – rằng người ta không muốn chỉ ngắm nhìn các tác phẩm nghệ thuạt, họ còn muốn biết nó giá bao nhiêu nữa. Tôi sẽ viết cho mấy người ở bảo tàng Victoria và Albert về việc này.

Và bạn biết đấy, ngay lúc này tôi đang chăm chú nhìn quanh, tất cả các tác phẩm trưng bày dường như đều có mác giá. Những khối lập phương màu đỏ ở tủ kính kia cũng có giá, và cả cái ghế kia nữa, và cả cái… cả cái hộp bút chì kia nữa.

Thật kỳ lạ, có cả hộp bút chì ở trong viện bảo tàng. Khoan đã, có thể đó là nghệ thuật sắp đặt. Tôi tiến đến lại gần đó để nhìn kỹ hơn – và có cái gì đó in trên từng chiếc bút chì. Có lẽ một thông điệp ý nghĩa nào đó về nghệ thuật, hoặc về cuộc sống… Tôi tì lại gần hơn, đầy hứng thú, và nhận thấy mình đang đọc dòng chữ “Cửa hàng Bảo Tàng Guggenheim.”

Cái gì?

Cái này là một…

Tôi ngẩng đầu lên nhìn quanh bối rối.

Tôi đang ở trong một cửa hàng sao?

Bỗng nhiên tôi nhận thấy nhiều thứ mà lúc trước đã không nhìn thấy. Như hai quầy thu ngân ở góc bên kia. Và có ai đó đang ra khỏi cửa hàng với một vài túi đồ.

Làm sao tôi lại không nhận ra đây là một cửa hàng nhỉ? Nhưng… Điều này càng nghe càng không có lý. Chẳng lẽ đây chỉ là một cửa hàng thôi sao?

“Xin lỗi,” tôi nói với một cậu bé tóc vàng hoe có đeo biển tên. “Tôi có thể hỏi – đây là cửa hàng à?”

“Vâng thưa cô,” cậu bé lịch sự trả lời. “Đây là Cửa hàng Bảo tàng Guggenheim.”

“Thế bảo tàng Guggenheim thực sự nằm ở đâu? Với tất cả bức vẽ của Picasso và mọi thứ?”

“Nếu muốn xem các bức vẽ của Picasso cô phải đi đến bảo tàng chính, nằm ở Fifth Avenue trên phố 89,” cậu bé nói.

“Được rồi.” Tôi nhìn cậu bé bối rối. “Vậy để tôi làm rõ lại việc này nhé. Bạn có thể đến đây và mua rất nhiều đồ – và không ai quan tâm liệu bạn có đến bảo tàng hay không à? Ý tôi là, bạn không cần phải trình vé vào cửa hay gì đó đúng không?”

“Không, thưa cô.”

“Vậy bạn… bạn chỉ có thể mua đồ à?” Tôi cất cao giọng vui vẻ. “Thật tuyệt hảo!” Tôi chợt thấy thái độ hơi sốc của cậu bé nên vội nói thêm. “Ý tôi là, tất nhiên tôi rất muốn đi xem các tác phẩm nghệ thuật. Rất rất muốn. Tôi chỉ… cậu biết đấy. Hỏi lại cho kỹ.”

“Nếu cô quan tâm đến việc đi thăm viện bảo tàng,” cậu bé nói. “cháu có thể cho cô bản đồ chỉ đường. Cô có muốn đi thăm không ạ?”

“Ùm…”

Nào, đừng đưa ra một quyết định vội vàng nào cả.

“Ừm… tôi không chắc lắm,” tôi cẩn trọng nói. “Cậu chờ tôi một phút được không?”

“Chắc chắn rồi,” cậu bé nói, nhìn tôi với ánh mắt hơi lạ, rồi tôi ngồi xuống chiếc ghế màu trắng, nghĩ ngợi rất lung.

OK, đây là giải pháp. Ý tôi là, hiển nhiên tôi có thể vào trong một chiếc taxi và đến đó dù nó ở bất kỳ chỗ nào, rồi dành cả buổi chiều ngắm nhìn các bức vẽ của Picasso.

Hoặc là… tôi chỉ cần mua một cuốn sách về các tác phẩm của Picasso. Bởi vì vấn đề là, bạn có thực sự cần phải nhìn tận mắt một tác phẩm nghệ thuật để chiêm ngưỡng nó không? Tất nhiên là không. và ở một khía cạnh nào đó, lật qua một quyển sách sẽ thú vị hơn nhiều so với đi lang thang khắp các phòng tranh – bởi vì tôi chắc chắn sẽ tìm hiểu được đầy đủ hơn, nhanh hơn, và thực sự học hỏi được nhiều hơn.

Bên cạnh đó, cái mà họ có trong cái cửa hàng này chẳng phải là nghệ thuật sao, phải không nào? Ý tôi là, tôi đã cảm nhận thêm khá nhiều về văn hoá. Chính xác.

Vài giờ sau, tôi có mặt ở quán bar Royalton với một nụ cười rạng rỡ và mãn nguyện. Tôi chưa hề có một buổi chiều mua sắm nào thành công như thế này kể từ… ừm, kể từ hôm qua.

Tôi gửi tất cả các túi đồ ở quầy gửi đồ rồi đi thẳng vào quán bar nho nhỏ hình tròn mà Luke có nói tôi sẽ gặp anh ấy và cộng sự mới của anh. Michael Ellis.

Tôi đã nghe khá nhiều về cái gã Michael Ellis này trong suốt mấy ngày qua. Rõ ràng là anh ta sở hữu một công ty quảng cáo lớn ở Washington và là bạn thân thiết nhất của chủ tịch. Hay là phó chủ tịch nhỉ? Dù sao thì cũng đại loại như vậy. Về cơ bản, anh ta là một nhân vật quan trọng, và có ảnh hưởng quyết định đến vụ làm ăn mới của Luke. Vì thế tốt hơn hết là tôi nên gây ấn tượng với anh ta.

Chúa ơi, nơi này sành điệu quá, tôi nghĩ vậy khi bước vào trong. Tất cả đều bằng da và mạ crôm, và mọi người mặc những bộ quần áo đen tuyền với những kiểu tóc thật hợp với trang phục. Tôi bước vào cái quán bar hình tròn mờ mờ tối, và Luke kia rồi, đang ngồi bên bàn. Thật ngạc nhiên, anh ngồi đó một mình.

“Chào anh!” tôi nói, và hôn anh. “Vậy bạn của anh đâu rồi?”

“Đang nghe điện thoại,” Luke nói. Anh ra hiệu cho người bồi bàn. “Cho thêm một ly cocktail gimlet ở bàn này nữa nhé.” Anh nhìn tôi giễu cợt khi tôi ngồi xuống. “Vậy, em yêu, bảo tàng Guggenheim thế nào hả em?”

“Hay ạ,” tôi nói giọng đầy hiếu thắng. Ha, hahaha. Tôi đã làm bài tập trên taxi rồi. “Em thực sự thích thú với loạt các hình khối bằng acrylic dựa trên những hình dạng đơn giản kiểu Euclid.”

“Thật sao?” Luke nói, nhìn hơi ngạc nhiên.

“Thật mà. Cái cách người ta hấp thụ và phản chiếu ánh sáng thuần tuý… Thật mê hoặc. À mà, nhân tiện em mua cho anh một món quà.” Tôi đặt uỵch cuốn Nghệ thuật trừu tượng và các nghệ sỹ lên đùi anh ấy, rồi uống ly nước đặt trước mặt, cố gắng không to ra quá kiêu căng.

“Em thực sự đã đến bảo tàng Guggenheim!” Luke nói, đọc lướt qua quyển sách đầy hoài nghi.

“Ừm… đúng thế.” Tôi nói. “Tất nhiên em đã đến đó.”

OK, tôi biết mình không nên nói dối bạn trai. Nhưng chuyện này cũng gần như sự thật phải không? Tôi thực sự đã đến bảo tàng Guggenheim. Xét trên bình diện dộng nhất của từ này.

“Chuyện này rất thú vị,” Luke nói. “Thế em có xem bức tượng điêu khắc của Brancusi không?”

“Ừm… ừm…” Tôi liếc nhìn qua vai anh ấy, cố xem xem anh ấy đang nói về cái gì. “Ừm, em đã tập trung hơn vào… ừm…”

“Trên má em có gì đấy?” Luke nói, bỗng nhìn tôi chằm chằm. Tôi ngạc nhiên giơ tay lên sờ thấy một vệt nhũ màu bạc. Tôi đã quên hết tất cả những cái này.

“Đó là… một phần của nghệ thuật sắp đặt.” Tôi nghe thấy bản thân mình đang lên tiếng. “Tác phẩm có tên là Những chòm sao. Họ có tất cả những cái này, ừm… nhũ bạc, và họ bôi cái này lên người anh…”

“Và đây là Michael,” Luke cắt ngang. Anh ấy gấp quyển sách lại và tôi nhanh chóng nhét nó vào túi xách. Ơn Chúa vì việc đó. Tôi hứng thú nhìn lên xem cái gã Michael nổi tiếng này trông như thế này – và suýt nữa thì sặc nước.

Tôi không thể tin được chuyện này. Đó là anh ta. Michael Ellis là cái gã hói ở phòng tập. Lần trước anh ta nhìn thấy tôi, tôi đã ngã dưới chân anh ta.

“Hi!” Luke đứng dậy nói. “Becky này, đây là Michael Ellis, cộng sự mới của anh.”

“Chào anh,” tôi nói, và cố mỉm cười điềm tĩnh. “Anh khoẻ chứ?”

Ôi, điều này lẽ ra không được phép xảy ra chứ. Nên có luật rằng những người bạn gặp ở phòng tập thì không bao giờ nên gặp ở ngoài đời thực cả.

“Chúng tôi đã có vinh hạnh được gặp nhau rồi,” Michael Ellis nói rồi láu lỉnh bắt tay tôi và ngồi xuống phía đối diện. “Becky và tôi đã tập thể dục ở cùng phòng tập tại khách sạn. À mà sáng nay không thấy cô đến tập.”

“Sáng nay à?” Luke nói, và nhìn tôi băn khoăn khi ngồi xuống. “Becky à, anh nghĩ em nói là phòng tập đóng cửa.”

Chết tiệt.

“Ồ. Ừm, thì…” Tôi uống một hơi và hắng giọng. “Khi em nói nó đóng cửa, thì điều em thực sự muốn nói là … là…” Giọng tôi yếu ớt rồi tắt dần.

Và tôi thực sự muốn gây ấn tượng tốt.

“Tôi đang nghĩ cái gì ấy nhỉ?” Michael đột nhiên lên tiếng. “Tôi chắc sắp điên mất rồi! Không phải là sáng nay. Sang nay phòng tập đóng cửa. Để tu sửa toàn bộ, tôi nghĩ thế.” Anh ta cười toe toét với tôi và tôi cảm thấy mặt mình đang đỏ dần lên.

“Vậy thì,” tôi nói, nhanh chóng chuyển chủ đề. “Anh đang… anh đang hợp tác làm ăn cùng Luke. Điều đó thật tuyệt! Vậy việc đó tiến triển thế nào rồi ạ?”

Tôi thật lòng chỉ hỏi cho ra vẻ lịch sự để đánh lạc hướng khỏi chủ đề tập luyện ở phòng tập của tôi. Tôi đang mong cả hai người họ sẽ bắt đầu giải thích cặn kẽ tỉ mỉ cho tôi, và tôi có thể gật đầu trong lúc nghe và thưởng thức đồ uống. Nhưng ngạc nhiên thay, lại có một sự im lặng ngượng ngùng.

“Câu hỏi rất hay,” cuối cùng Luke cũng lên tiếng và nhìn Michael. “Vậy Clark đã nói gì?”

“Chúng tôi đã nói chuyện lâu,” Michael đáp. “Không được hoàn toàn thoả đáng.”

Tôi nhìn hết người này đến người kia, cảm thấy bối rối.

“Có chuyện gì không ổn sao?”

“Điều đó còn tuỳ,” Michael nói.

Anh ta bắt đầu kể cho Luke về cuộc điện thoại của anh ta với ai đó tên Clark, và tôi cố gắng lắng nghe ra chiều am hiểu. Nhưng vấn đề là, tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Hôm nay tôi đã uống bao nhiêu rồi nhỉ? Tôi thậm chí không muốn nghĩ về điều đó nữa, thành thực mà nói. Tôi ngả người tì vào cái tựa lưng bằng da, mắt nhắm lại, lắng nghe giọng nói của họ như thể lởn vởn từ xa trên đầu tôi.

“… đại để là nghi ngờ…”

“… nghĩ rằng họ có thể thay đổi được các điều khoản đã ký…”

“… chi phí quản lý… giảm chi phí… với Alicia Billington điều hành văn phòng ở London…”

“Alicia sao?” tôi ngồi dựng dậy. “Alicia sắp điều hành văn phòng ở London sao?”

“Gần như vậy,” Luke nói, bỗng dừng lại giữa chừng. “Sao hả em?”

“Nhưng…”

“Nhưng sao cơ?” Michael nói, nhìn tôi đầy quan tâm. “Tại sao cô ấy lại không thể điều hành văn phòng ở London chứ? Cô ấy thông minh, đầy tham vọng…”

“Ồ. À… không có gì,” tôi lí nhí.

Tôi không thể nói dõng dạc rằng, “Vì cô ta hoàn toàn là một con bò cái.”

“Nhân tiện đây, anh đã nghe nói cô ấy vừa mới đính hôn chưa?” Luke nói. “Với Ed Collins của công ty Hill Hanson.”

“Thật sao?” tôi ngạc nhiên nói. “Em nghĩ cô ấy có quan hệ tình cảm với… tên gì nhỉ?”

“Với ai?” Michael hỏi.

“Ừm… ai đó.” Tôi uống một ngụm gimler cho tỉnh táo đầu óc. “Cô ấy đã bí mật đi ăn trưa với anh ta, và còn nhiều chuyện khác nữa!”

Tên anh ta là gì nhỉ? Tôi thực sự cáu.

“Becky rất thích tò mò các chuyện đồn thổi nơi công sở,” Luke nói và cười cợt chế nhạo. “Thật không may, một ai đó đã không nói chính xác rồi.”

Tôi giận dữ nhìn anh ấy. Anh ấy đang cố nói gì nhỉ? Rằng tôi na ná người chuyên tung ra các tin đồn thổi chăng?

“Không có gì sai nếu quan tâm tới các tin đồn thổi chốn văn phòng,” Michael nói với một nụ cười thật thân thiện. “Chỉ để cập nhật thông tin thôi mà.”

“Chính xác!” tôi dõng dạc. “Tôi không thể đồng ý hơn thế. Tôi luôn nói với Luke rằng, anh nên quan tâm đến những người làm việc cho mình. Nó giống như việc tôi đưa ra các tư vấn tài chính trên truyền hình vậy. Bạn không thể chỉ nhìn vào các con số, bạn phải nói chuyện với chúng. Giống như… giống như Enid ở Northampton vậy!” Tôi nhìn Michael đầy trông đợi trước khi nhớ ra rằng anh ta không biết Enid là ai. “Về thủ tục bà ấy đã sẵn sàng nghỉ hưu,” tôi giải thích. “Lương hưu và các thứ khác. Nhưng trên thực tế…”

“Bà ấy lại… không sẵn sàng?” Michael gợi ý.

“Chính xác! Bà ấy thực sự yêu thích công việc và chỉ vì người chồng ngu ngốc của bà ấy muốn bà ấy thôi việc. Bà ấy mới chỉ 55 tuổi!” Tôi khua cái ly. “Ý tôi là, không phải người ta nói cuộc sống bắt đầu ở tuổi 55 sao?”

“Tôi không chắc họ nói như vậy,” Michael nói, mỉm cười. “Nhưng có lẽ người ta nên như vậy.” Anh ấy nhìn tôi rất thích thú. “Hôm nào đó tôi muốn đón xem chương trình của chị. Nó có được phát sóng ở Mỹ không?”

“Không,” tôi tiếc nuối nói. “Nhưng tôi sẽ sớm làm một cái giống như vậy trên truyền hình Mỹ, và lúc đó anh có thể xem!”

“Tôi rất mong đến ngày đó.” Michael nhìn đồng hồ và uống cạn ly. “Tôi phải đi rồi, e là thế. Chúng ta sẽ nói chuyện sau Luke nhé. Và rất vui được gặp chị, Becky ạ. Nếu có lúc nào đó tôi cần tư vấn tài chính, tôi đã biết phải tìm ai rồi!”

Rồi anh ta rời khỏi quán bar, tôi dựa vào chiếc ghế mềm mại của mình và quay sang nhìn Luke. Không còn vẻ ngoài thư thái thường ngày, anh ấy đang căng thẳng nhìn vào khoảng không trong khi tay xe một bao diêm thành các mẩu nhỏ.

“Michael có vẻ rất tốt tính!” tôi nói. “Rất thân thiện.”

“Ừ,” Luke nói vẻ xa cách. “Đúng vậy.”

Tôi uống một ngụm gumlẻ và nhìn Luke kỹ hơn. Anh đang có biểu hiện giống hết tháng trước, khi một nhân viên của anh làm lộn xộn một thông cáo báo chí khiến vài số liệu mật bị lộ ra ngoài. Tâm trí tôi lại tha thẩn về cuộc nói chuyện ầm tôi thoáng nghe lúc nãy – và khi nhìn khuôn mặt anh, tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.

“Luke này,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Có chuyện gì vậy? Có gì trục trặc với vụ làm ăn của anh à?”

“Không,” Luke nói mà không hề nhúc nhích.

“Vậy Michael có ý gì khi anh ta nói ‘Còn tuỳ’ vậy?” Và cả cái gì đó liên quan đến việc thay đổi các điều khoản đã cam kết nữa?”

Tôi nhổm ngừơi về phía trứơc cố nắm lấy tay anh, nhưng Luke không đáp lại. Khi nhìn anh im lặng âu lo, tôi dần dần để ý đến những câu chuyện và nhạc nhẽo xung quanh chúng tôi trong quán bar mờ mờ đó. Ở bàn bên cạnh một phụ nữ đang mở một cái hộp bé xíu của cửa hàng Tiffany’s và há hốc miệng ra vì kinh ngạc – nếu như thường lệ thì tôi đã vứt một cái khăn giấy xuống sàn nhà và nhoài người ra để liếc xem cô ta có cái gì. Nhưng lần này tôi quá lo lắng.

“Luke này,” Tôi nhoài người về phía trước. “Thôi nào, nói cho em đi. Có chuyện gì vậy?”

“Không,” Luke nói cụt lủn và dốc cả ly nước vào miệng. “không có chuyện gì cả. Mọi thứ vẫn tốt đẹp. Thôi nào, chúng ta cùng đi đi.”

Tôi băn khoăn một lúc không biết mình có thực sự cần tất cả chỗ này không. Chẳng hạn như cái thiếp viết “Nghỉ lễ Hanukkah vui vẻ nhé, Sếp!”

Nhưng rồi, biết đâu có ngày chúng lại hữu ích thì sao, đúng không nhỉ? Và nếu tôi định chuyển đến New York sống thì tôi cũng sẽ phải làm quen với việc thường xuyên gửi tặng các tấm bưu thiếp đắt tiền, vì thế thực sự đây cũng là một dạng thích nghi với môi trường sống.

Khi ra đến cửa, tôi láng máng nhận thấy đại loại một loại âm thanh gì đó róc rách như tiếng nước chảy – và bỗng nhiên nhận ra nó phát ra từ cái điện thoại di động của tôi.

“Alô!” tôi nói, gì sát vào tai. “Ai đấy ạ?”

“Alô. Anh đây,” Luke nói. “Anh nghe nói bữa trưa của em rất suôn sẻ.”

“Thật sao?” tôi nói, cảm thấy hơi ngạc nhiên. “Anh nghe ở đâu thế?”

“Anh vừa nói chuyện với một vài người ở đài HLBC. Rõ ràng là em đã rất ấn tượng. Rất dễ chịu, như lời họ nói.”

“Wow! Thật sao? Anh chắc chứ?”

“Hoàn toàn chắc. Ho còn nói em quyến rũ thế nào và yêu văn hóa ra sao… Anh thậm chí còn nghe nói họ gọi taxi cho em để đi đến bảo tàng Guggenheim.”

“Đúng thế,” tôi nói, nhoài người ra nhìn một con dao dọc giấy. “Họ đã làm vậy.”

“ừ, anh rất ngạc nhiên khi nghe kể toàn bộ câu chuyện về giấc mơ thời thơ ấu của em,” Luke nói.

“Kent cũng đã rất ấn tượng.”

“Thật sao?” tôi mơ hồ nói. “Vâng, vậy là tốt rồi.”

“Chắc chắn rồi!” Luke ngừng lại. “Hơi lạ là sáng nay không thấy em nhắc gì đến bảo tàng Guggenheim, đúng không nhỉ? Hay thực sự… chưa từng nghe. Anh đang ghi nhớ trong đầu mình rằng em đã luôn khao khát được đến đó từ khi là cô bé sáu tuổi.”

Bỗng nhiên tôi nghe thấy sự châm biếm trong giọng nói của anh, và chợt tỉnh táo ra. Anh ấy gọi để giễu cợt tôi đúng không?

“Em chưa bao giờ nhắc đến bảo tàng Guggenheim à?” tôi ngây thơ nói, và để lại con dao dọc giấy vào chỗ cũ. “Sao lạ thế nhỉ?”

“Không phải sao?” Luke nói. “Lạ chưa từng thấy. Vậy bây giờ em đang ở đó à?”

Điên thật!

Tôi im lặng một lúc. Tôi chỉ không thể thú nhận với Luke rằng tôi lại đi mua sắm. Nhất là sau lần anh ấy chế giễu tôi về chuyến đi tham quan quanh thành phố có hướng dẫn viên đó. Tôi hiểu rồi, tôi biết mười phút tách khỏi đoàn trong một chuyến tham quan dài ba tiếng đồng hồ thì không đáng là bao – nhưng tôi lại đi xa quá như đến trung tâm mua sắm Saks thì không được, đúng không nhỉ?

“Vâng,” tôi ngoan cố. “Đúng vậy, thực sự em đang ở đây.”

Điều này cũng gần đúng sự thật. Ý tôi là, chắc chắn tôi sẽ đến đó sau khi rời khỏi đây.

“Tuyệt!” Luke nói. “Em đang xem tác phẩm đặc biệt nào vậy?”

Ôi, im đi.

“Cái gì cơ?” tôi nói, bỗng lên cao giọng. “Xin lỗi, em đã không để ý! Luke này, em phải tắt điện thoại đi rồi. Người… ừm… người phụ trách đang kêu ca. Thôi, em sẽ gặp anh sau nhé.”

“Sáu giờ ở quán bar Royalton,” anh ấy nói. “Em có thể gặp Michael, cộng sự mới của anh. Và anh rất muốn nghe em kể về buổi chiều nay của em.”

Bây giờ tôi cảm thấy hơi có lỗi. Lẽ ra tôi không nên nói với Luke là mình đang ở bảo tàng Guggenheim. Lẽ ra tôi nên nói thật.

Nhưng điều đó đâu có quan trọng… bởi vì việc tôi sẽ làm là đi đến đó ngay bây giờ. Ngay phút này! Sau này tôi có thể quay lại khu SoHo vào một ngày khác đúng không?

Tôi bước đi chậm rãi trên con phố tấp nập, tự nhủ rằng việc tôi sẽ làm là gọi ngay một chiếc taxi và đi thẳng đến đó. Không trì hoãn. Đi thẳng đến bảo tàng Guggenheim và tắm mình trong một không gian văn hóa tuyệt vời nào đó. Tuyệt vời. Thực sự tôi không thể chờ được nữa.

Tôi đến một góc phố và không thể bước tiếp. Một chiếc xe taxi sáng đèn chầm chậm vượt qua – nhưng vì lí do lạ lùng nào đó cánh tay tôi không thể giơ lên. Bên kia phố có một sạp hàng bán kính rân nhái hàng hiệu và tôi bỗng cảm thấy khao khát muốn qua đó lục xem một lượt. Nhìn xem kìa, cửa hàng kia đang giảm giá quần bò Calvin Klein. Mà tôi thì thực sự rất cần một cái quần bò mới… Tôi lại còn chưa đến cửa hàng Dean and Deluca nữa chứ…

Ôi, tại sao bảo tàng Guggenheim lại không thể nằm ở khu SoHo chứ?

Chờ một phút.

Mọi người cứ đẩy tôi ra để đi mà tôi không thể nhấc chân lên được. Mắt tôi như đóng đinh vào cái gì đó gắn chặt vào mặt tiền phía trên lối vào. Tôi không thể tin được cái mình đang nhìn thấy.

Chữ GUGGENHEIM nhìn lại tôi chằm chằm, to như trời. Cứ như thể Chúa nghe thấy lời cầu nguyện của tôi vậy.

Nhưng cái gì đang diễn ra vậy? Có phải bảo tàng Guggenheim bỗng nhiên chuyển chỗ không? Hay là có hai bảo tàng Guggenheim?

Tôi vội vã tiến đến cánh cửa ra vào, nhận thấy nơi này hơi nhỏ đối với một bảo tàng – vậy có lẽ nó không phải là bảo tàng Guggenheim chính. Có lẽ nó là chi nhánh ở SoHo theo xu hướng thức thời nào đó chăng? ĐÚng thế! Ý tôi là nếu ở London có thể có Tate Gallery và Tate Modern thì tại sao ở New York lại không thể có bào tàng Guggenheim và bảo tàng Guggenheim ở SoHo? Nghe rất tuyệt đấy!

Tôi thận trọng đẩy cánh cửa mở ra – chắc chắn một điều, cả khu bảo tàng đều trắng và rộng rãi, với những tác phẩm đương đại đặt trên bệ, mọi người đi lại nhẹ nhàng, thì thầm với nhau.

Bạn biết đấy, chỗ này cũng giống như tất cả các bảo tàng khác thôi. Đẹp đẽ và nhỏ bé, cảm giác đầu tiên là thế, vì vậy bạn không cảm thấy mệt phờ khi đi lại loanh quanh. Ý tôi là, có lẽ bạn có thể đi hết chỗ này chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ. Ngoài ra, mọi thứ ở đây nhìn rất thú vị. Chẳng hạn như, hãy nhìn vào những khối lập phương màu đỏ ấn tượng trong cái tủ kính kia. Và bức tranh in trừu tượng tuyệt vời treo trên tường này nữa.

Khi tôi đang dán mắt nhìn bức tranh in đầy ngưỡng mộ thì một cặp đôi đi tới ngắm nhìn nó, rồi bắt đầu thì thầm với nhau nó đẹp thế nào. Rồi cô gái hồn nhiên hỏi, “Nó bao nhiêu tiền nhỉ?”

Tôi đang định quay về phía cô ấy với một nụ cười thân thiện và nói, “Đó cũng là điều tôi luôn muốn biết!” thì thật ngạc nhiên, người đàn ông vươn tay lật xem mặt sau. Một cái mác giá dính ở phía sau!

Một mác giá trong viện bảo tàng! Tôi không thể tin được điều này! Chỗ này thật hoàn hảo! Cuối cùng thì một người có suy nghĩ tiên tiến nào đó cũng nhất trí với tôi – rằng người ta không muốn chỉ ngắm nhìn các tác phẩm nghệ thuạt, họ còn muốn biết nó giá bao nhiêu nữa. Tôi sẽ viết cho mấy người ở bảo tàng Victoria và Albert về việc này.

Và bạn biết đấy, ngay lúc này tôi đang chăm chú nhìn quanh, tất cả các tác phẩm trưng bày dường như đều có mác giá. Những khối lập phương màu đỏ ở tủ kính kia cũng có giá, và cả cái ghế kia nữa, và cả cái… cả cái hộp bút chì kia nữa.

Thật kỳ lạ, có cả hộp bút chì ở trong viện bảo tàng. Khoan đã, có thể đó là nghệ thuật sắp đặt. Tôi tiến đến lại gần đó để nhìn kỹ hơn – và có cái gì đó in trên từng chiếc bút chì. Có lẽ một thông điệp ý nghĩa nào đó về nghệ thuật, hoặc về cuộc sống… Tôi tì lại gần hơn, đầy hứng thú, và nhận thấy mình đang đọc dòng chữ “Cửa hàng Bảo Tàng Guggenheim.”

Cái gì?

Cái này là một…

Tôi ngẩng đầu lên nhìn quanh bối rối.

Tôi đang ở trong một cửa hàng sao?

Bỗng nhiên tôi nhận thấy nhiều thứ mà lúc trước đã không nhìn thấy. Như hai quầy thu ngân ở góc bên kia. Và có ai đó đang ra khỏi cửa hàng với một vài túi đồ.

Làm sao tôi lại không nhận ra đây là một cửa hàng nhỉ? Nhưng… Điều này càng nghe càng không có lý. Chẳng lẽ đây chỉ là một cửa hàng thôi sao?

“Xin lỗi,” tôi nói với một cậu bé tóc vàng hoe có đeo biển tên. “Tôi có thể hỏi – đây là cửa hàng à?”

“Vâng thưa cô,” cậu bé lịch sự trả lời. “Đây là Cửa hàng Bảo tàng Guggenheim.”

“Thế bảo tàng Guggenheim thực sự nằm ở đâu? Với tất cả bức vẽ của Picasso và mọi thứ?”

“Nếu muốn xem các bức vẽ của Picasso cô phải đi đến bảo tàng chính, nằm ở Fifth Avenue trên phố 89,” cậu bé nói.

“Được rồi.” Tôi nhìn cậu bé bối rối. “Vậy để tôi làm rõ lại việc này nhé. Bạn có thể đến đây và mua rất nhiều đồ – và không ai quan tâm liệu bạn có đến bảo tàng hay không à? Ý tôi là, bạn không cần phải trình vé vào cửa hay gì đó đúng không?”

“Không, thưa cô.”

“Vậy bạn… bạn chỉ có thể mua đồ à?” Tôi cất cao giọng vui vẻ. “Thật tuyệt hảo!” Tôi chợt thấy thái độ hơi sốc của cậu bé nên vội nói thêm. “Ý tôi là, tất nhiên tôi rất muốn đi xem các tác phẩm nghệ thuật. Rất rất muốn. Tôi chỉ… cậu biết đấy. Hỏi lại cho kỹ.”

“Nếu cô quan tâm đến việc đi thăm viện bảo tàng,” cậu bé nói. “cháu có thể cho cô bản đồ chỉ đường. Cô có muốn đi thăm không ạ?”

“Ùm…”

Nào, đừng đưa ra một quyết định vội vàng nào cả.

“Ừm… tôi không chắc lắm,” tôi cẩn trọng nói. “Cậu chờ tôi một phút được không?”

“Chắc chắn rồi,” cậu bé nói, nhìn tôi với ánh mắt hơi lạ, rồi tôi ngồi xuống chiếc ghế màu trắng, nghĩ ngợi rất lung.

OK, đây là giải pháp. Ý tôi là, hiển nhiên tôi có thể vào trong một chiếc taxi và đến đó dù nó ở bất kỳ chỗ nào, rồi dành cả buổi chiều ngắm nhìn các bức vẽ của Picasso.

Hoặc là… tôi chỉ cần mua một cuốn sách về các tác phẩm của Picasso. Bởi vì vấn đề là, bạn có thực sự cần phải nhìn tận mắt một tác phẩm nghệ thuật để chiêm ngưỡng nó không? Tất nhiên là không. và ở một khía cạnh nào đó, lật qua một quyển sách sẽ thú vị hơn nhiều so với đi lang thang khắp các phòng tranh – bởi vì tôi chắc chắn sẽ tìm hiểu được đầy đủ hơn, nhanh hơn, và thực sự học hỏi được nhiều hơn.

Bên cạnh đó, cái mà họ có trong cái cửa hàng này chẳng phải là nghệ thuật sao, phải không nào? Ý tôi là, tôi đã cảm nhận thêm khá nhiều về văn hoá. Chính xác.

Vài giờ sau, tôi có mặt ở quán bar Royalton với một nụ cười rạng rỡ và mãn nguyện. Tôi chưa hề có một buổi chiều mua sắm nào thành công như thế này kể từ… ừm, kể từ hôm qua.

Tôi gửi tất cả các túi đồ ở quầy gửi đồ rồi đi thẳng vào quán bar nho nhỏ hình tròn mà Luke có nói tôi sẽ gặp anh ấy và cộng sự mới của anh. Michael Ellis.

Tôi đã nghe khá nhiều về cái gã Michael Ellis này trong suốt mấy ngày qua. Rõ ràng là anh ta sở hữu một công ty quảng cáo lớn ở Washington và là bạn thân thiết nhất của chủ tịch. Hay là phó chủ tịch nhỉ? Dù sao thì cũng đại loại như vậy. Về cơ bản, anh ta là một nhân vật quan trọng, và có ảnh hưởng quyết định đến vụ làm ăn mới của Luke. Vì thế tốt hơn hết là tôi nên gây ấn tượng với anh ta.

Chúa ơi, nơi này sành điệu quá, tôi nghĩ vậy khi bước vào trong. Tất cả đều bằng da và mạ crôm, và mọi người mặc những bộ quần áo đen tuyền với những kiểu tóc thật hợp với trang phục. Tôi bước vào cái quán bar hình tròn mờ mờ tối, và Luke kia rồi, đang ngồi bên bàn. Thật ngạc nhiên, anh ngồi đó một mình.

“Chào anh!” tôi nói, và hôn anh. “Vậy bạn của anh đâu rồi?”

“Đang nghe điện thoại,” Luke nói. Anh ra hiệu cho người bồi bàn. “Cho thêm một ly cocktail gimlet ở bàn này nữa nhé.” Anh nhìn tôi giễu cợt khi tôi ngồi xuống. “Vậy, em yêu, bảo tàng Guggenheim thế nào hả em?”

“Hay ạ,” tôi nói giọng đầy hiếu thắng. Ha, hahaha. Tôi đã làm bài tập trên taxi rồi. “Em thực sự thích thú với loạt các hình khối bằng acrylic dựa trên những hình dạng đơn giản kiểu Euclid.”

“Thật sao?” Luke nói, nhìn hơi ngạc nhiên.

“Thật mà. Cái cách người ta hấp thụ và phản chiếu ánh sáng thuần tuý… Thật mê hoặc. À mà, nhân tiện em mua cho anh một món quà.” Tôi đặt uỵch cuốn Nghệ thuật trừu tượng và các nghệ sỹ lên đùi anh ấy, rồi uống ly nước đặt trước mặt, cố gắng không to ra quá kiêu căng.

“Em thực sự đã đến bảo tàng Guggenheim!” Luke nói, đọc lướt qua quyển sách đầy hoài nghi.

“Ừm… đúng thế.” Tôi nói. “Tất nhiên em đã đến đó.”

OK, tôi biết mình không nên nói dối bạn trai. Nhưng chuyện này cũng gần như sự thật phải không? Tôi thực sự đã đến bảo tàng Guggenheim. Xét trên bình diện dộng nhất của từ này.

“Chuyện này rất thú vị,” Luke nói. “Thế em có xem bức tượng điêu khắc của Brancusi không?”

“Ừm… ừm…” Tôi liếc nhìn qua vai anh ấy, cố xem xem anh ấy đang nói về cái gì. “Ừm, em đã tập trung hơn vào… ừm…”

“Trên má em có gì đấy?” Luke nói, bỗng nhìn tôi chằm chằm. Tôi ngạc nhiên giơ tay lên sờ thấy một vệt nhũ màu bạc. Tôi đã quên hết tất cả những cái này.

“Đó là… một phần của nghệ thuật sắp đặt.” Tôi nghe thấy bản thân mình đang lên tiếng. “Tác phẩm có tên là Những chòm sao. Họ có tất cả những cái này, ừm… nhũ bạc, và họ bôi cái này lên người anh…”

“Và đây là Michael,” Luke cắt ngang. Anh ấy gấp quyển sách lại và tôi nhanh chóng nhét nó vào túi xách. Ơn Chúa vì việc đó. Tôi hứng thú nhìn lên xem cái gã Michael nổi tiếng này trông như thế này – và suýt nữa thì sặc nước.

Tôi không thể tin được chuyện này. Đó là anh ta. Michael Ellis là cái gã hói ở phòng tập. Lần trước anh ta nhìn thấy tôi, tôi đã ngã dưới chân anh ta.

“Hi!” Luke đứng dậy nói. “Becky này, đây là Michael Ellis, cộng sự mới của anh.”

“Chào anh,” tôi nói, và cố mỉm cười điềm tĩnh. “Anh khoẻ chứ?”

Ôi, điều này lẽ ra không được phép xảy ra chứ. Nên có luật rằng những người bạn gặp ở phòng tập thì không bao giờ nên gặp ở ngoài đời thực cả.

“Chúng tôi đã có vinh hạnh được gặp nhau rồi,” Michael Ellis nói rồi láu lỉnh bắt tay tôi và ngồi xuống phía đối diện. “Becky và tôi đã tập thể dục ở cùng phòng tập tại khách sạn. À mà sáng nay không thấy cô đến tập.”

“Sáng nay à?” Luke nói, và nhìn tôi băn khoăn khi ngồi xuống. “Becky à, anh nghĩ em nói là phòng tập đóng cửa.”

Chết tiệt.

“Ồ. Ừm, thì…” Tôi uống một hơi và hắng giọng. “Khi em nói nó đóng cửa, thì điều em thực sự muốn nói là … là…” Giọng tôi yếu ớt rồi tắt dần.

Và tôi thực sự muốn gây ấn tượng tốt.

“Tôi đang nghĩ cái gì ấy nhỉ?” Michael đột nhiên lên tiếng. “Tôi chắc sắp điên mất rồi! Không phải là sáng nay. Sang nay phòng tập đóng cửa. Để tu sửa toàn bộ, tôi nghĩ thế.” Anh ta cười toe toét với tôi và tôi cảm thấy mặt mình đang đỏ dần lên.

“Vậy thì,” tôi nói, nhanh chóng chuyển chủ đề. “Anh đang… anh đang hợp tác làm ăn cùng Luke. Điều đó thật tuyệt! Vậy việc đó tiến triển thế nào rồi ạ?”

Tôi thật lòng chỉ hỏi cho ra vẻ lịch sự để đánh lạc hướng khỏi chủ đề tập luyện ở phòng tập của tôi. Tôi đang mong cả hai người họ sẽ bắt đầu giải thích cặn kẽ tỉ mỉ cho tôi, và tôi có thể gật đầu trong lúc nghe và thưởng thức đồ uống. Nhưng ngạc nhiên thay, lại có một sự im lặng ngượng ngùng.

“Câu hỏi rất hay,” cuối cùng Luke cũng lên tiếng và nhìn Michael. “Vậy Clark đã nói gì?”

“Chúng tôi đã nói chuyện lâu,” Michael đáp. “Không được hoàn toàn thoả đáng.”

Tôi nhìn hết người này đến người kia, cảm thấy bối rối.

“Có chuyện gì không ổn sao?”

“Điều đó còn tuỳ,” Michael nói.

Anh ta bắt đầu kể cho Luke về cuộc điện thoại của anh ta với ai đó tên Clark, và tôi cố gắng lắng nghe ra chiều am hiểu. Nhưng vấn đề là, tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Hôm nay tôi đã uống bao nhiêu rồi nhỉ? Tôi thậm chí không muốn nghĩ về điều đó nữa, thành thực mà nói. Tôi ngả người tì vào cái tựa lưng bằng da, mắt nhắm lại, lắng nghe giọng nói của họ như thể lởn vởn từ xa trên đầu tôi.

“… đại để là nghi ngờ…”

“… nghĩ rằng họ có thể thay đổi được các điều khoản đã ký…”

“… chi phí quản lý… giảm chi phí… với Alicia Billington điều hành văn phòng ở London…”

“Alicia sao?” tôi ngồi dựng dậy. “Alicia sắp điều hành văn phòng ở London sao?”

“Gần như vậy,” Luke nói, bỗng dừng lại giữa chừng. “Sao hả em?”

“Nhưng…”

“Nhưng sao cơ?” Michael nói, nhìn tôi đầy quan tâm. “Tại sao cô ấy lại không thể điều hành văn phòng ở London chứ? Cô ấy thông minh, đầy tham vọng…”

“Ồ. À… không có gì,” tôi lí nhí.

Tôi không thể nói dõng dạc rằng, “Vì cô ta hoàn toàn là một con bò cái.”

“Nhân tiện đây, anh đã nghe nói cô ấy vừa mới đính hôn chưa?” Luke nói. “Với Ed Collins của công ty Hill Hanson.”

“Thật sao?” tôi ngạc nhiên nói. “Em nghĩ cô ấy có quan hệ tình cảm với… tên gì nhỉ?”

“Với ai?” Michael hỏi.

“Ừm… ai đó.” Tôi uống một ngụm gimler cho tỉnh táo đầu óc. “Cô ấy đã bí mật đi ăn trưa với anh ta, và còn nhiều chuyện khác nữa!”

Tên anh ta là gì nhỉ? Tôi thực sự cáu.

“Becky rất thích tò mò các chuyện đồn thổi nơi công sở,” Luke nói và cười cợt chế nhạo. “Thật không may, một ai đó đã không nói chính xác rồi.”

Tôi giận dữ nhìn anh ấy. Anh ấy đang cố nói gì nhỉ? Rằng tôi na ná người chuyên tung ra các tin đồn thổi chăng?

“Không có gì sai nếu quan tâm tới các tin đồn thổi chốn văn phòng,” Michael nói với một nụ cười thật thân thiện. “Chỉ để cập nhật thông tin thôi mà.”

“Chính xác!” tôi dõng dạc. “Tôi không thể đồng ý hơn thế. Tôi luôn nói với Luke rằng, anh nên quan tâm đến những người làm việc cho mình. Nó giống như việc tôi đưa ra các tư vấn tài chính trên truyền hình vậy. Bạn không thể chỉ nhìn vào các con số, bạn phải nói chuyện với chúng. Giống như… giống như Enid ở Northampton vậy!” Tôi nhìn Michael đầy trông đợi trước khi nhớ ra rằng anh ta không biết Enid là ai. “Về thủ tục bà ấy đã sẵn sàng nghỉ hưu,” tôi giải thích. “Lương hưu và các thứ khác. Nhưng trên thực tế…”

“Bà ấy lại… không sẵn sàng?” Michael gợi ý.

“Chính xác! Bà ấy thực sự yêu thích công việc và chỉ vì người chồng ngu ngốc của bà ấy muốn bà ấy thôi việc. Bà ấy mới chỉ 55 tuổi!” Tôi khua cái ly. “Ý tôi là, không phải người ta nói cuộc sống bắt đầu ở tuổi 55 sao?”

“Tôi không chắc họ nói như vậy,” Michael nói, mỉm cười. “Nhưng có lẽ người ta nên như vậy.” Anh ấy nhìn tôi rất thích thú. “Hôm nào đó tôi muốn đón xem chương trình của chị. Nó có được phát sóng ở Mỹ không?”

“Không,” tôi tiếc nuối nói. “Nhưng tôi sẽ sớm làm một cái giống như vậy trên truyền hình Mỹ, và lúc đó anh có thể xem!”

“Tôi rất mong đến ngày đó.” Michael nhìn đồng hồ và uống cạn ly. “Tôi phải đi rồi, e là thế. Chúng ta sẽ nói chuyện sau Luke nhé. Và rất vui được gặp chị, Becky ạ. Nếu có lúc nào đó tôi cần tư vấn tài chính, tôi đã biết phải tìm ai rồi!”

Rồi anh ta rời khỏi quán bar, tôi dựa vào chiếc ghế mềm mại của mình và quay sang nhìn Luke. Không còn vẻ ngoài thư thái thường ngày, anh ấy đang căng thẳng nhìn vào khoảng không trong khi tay xe một bao diêm thành các mẩu nhỏ.

“Michael có vẻ rất tốt tính!” tôi nói. “Rất thân thiện.”

“Ừ,” Luke nói vẻ xa cách. “Đúng vậy.”

Tôi uống một ngụm gumlẻ và nhìn Luke kỹ hơn. Anh đang có biểu hiện giống hết tháng trước, khi một nhân viên của anh làm lộn xộn một thông cáo báo chí khiến vài số liệu mật bị lộ ra ngoài. Tâm trí tôi lại tha thẩn về cuộc nói chuyện ầm tôi thoáng nghe lúc nãy – và khi nhìn khuôn mặt anh, tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.

“Luke này,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Có chuyện gì vậy? Có gì trục trặc với vụ làm ăn của anh à?”

“Không,” Luke nói mà không hề nhúc nhích.

“Vậy Michael có ý gì khi anh ta nói ‘Còn tuỳ’ vậy?” Và cả cái gì đó liên quan đến việc thay đổi các điều khoản đã cam kết nữa?”

Tôi nhổm ngừơi về phía trứơc cố nắm lấy tay anh, nhưng Luke không đáp lại. Khi nhìn anh im lặng âu lo, tôi dần dần để ý đến những câu chuyện và nhạc nhẽo xung quanh chúng tôi trong quán bar mờ mờ đó. Ở bàn bên cạnh một phụ nữ đang mở một cái hộp bé xíu của cửa hàng Tiffany’s và há hốc miệng ra vì kinh ngạc – nếu như thường lệ thì tôi đã vứt một cái khăn giấy xuống sàn nhà và nhoài người ra để liếc xem cô ta có cái gì. Nhưng lần này tôi quá lo lắng.

“Luke này,” Tôi nhoài người về phía trước. “Thôi nào, nói cho em đi. Có chuyện gì vậy?”

“Không,” Luke nói cụt lủn và dốc cả ly nước vào miệng. “không có chuyện gì cả. Mọi thứ vẫn tốt đẹp. Thôi nào, chúng ta cùng đi đi.”

Bình luận