Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bà Xã Đừng Chạy

Chương 36

Tác giả: Đô Đô Lang

Trâu Thần lại gần thêm mấy bước, hoàn toàn ép Tân Đồng sát vào tường, nâng cái cằm nhỏ của cô lên, một tay khác ngăn lại bàn tay đang phản kháng của cô, cường ngạnh cố định lại, nhẹ nhàng vuốt bờ môi cô “Chúngta chính thức qua lại có được không? Làm bạn gái của anh.”

Hơi thở nóng rực phun lên mặt cô, khuôn mặt lúc nãy còn quật cường bây giờ đã trở nên đỏ như quả hồng, im lặng một lúc lâu mới có thể nói ra một câu “Anh không thích em!” Có chút uất ức quay đầu ra, trốn tránh đôi môi của anh.

“A!” Anh khẽ cười, cũng không ép buộc cô quay đầu lại, ngược lại cạ vào bên gáy do cô quay đầu lộ ra “Sao em biết anh không thích em?” Nhẹ nhàng cắn bên cổ cô.

“Uhm!” Cô khẩn trương quay đầu lại, hoảng sợ trừng mắt nhìn đôi mắt thâm thúy mà mê ly của anh “Trâu Thần! Anh tuổi chó à?”

“Anh cũng không biết, hay là chúng ta thử một chút xem!” Anh khẽ cười, lại cúi xuống hôn đôi môi cô, cuối cùng dùng răng khẽ cắn “Thật mềm” vừa ăn đậu hũ còn không quên trêu chọc cô.

“Anh buông ra!” Cô xấu hổ trong đầu chỉ còn lại ý muốn chạy trốn, dùng hết toàn bộ sức lực muốn thoát khỏi anh, đầu nhỏ quay trái quay phải, chính là không muốn để anh được như ý, chỉ tiếc cơ thể bị anh gắt gao đè trên tường, mà tay cô đã sớm thoát khỏi tay anh, bàn tay nhỏ bé theo bản năng chống đỡ trước ngực anh, cố gắng thoát khỏi anh.

“Anh muốn xem đúng không?” Cố định cằm cô, dùng đầu lưỡi quấn lấy môi cô, một tay khác theo bản năng ôm eo cô, đem cô áp sát vào người mình.

“Uhm!” Cô vừa xấu hổ lại sợ, bàn tay để giữa hai người vô lực vỗ vỗ trước ngực anh “Trâu Thần, anh là đồ háo sắc……”

Còn chưa nói xong, anh đã chui vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, chiếc lưỡi linh hoạt khuấy đảo trong lãnh thổ của cô, lướt qua mọi ngóc ngách trong miệng cô, dây dưa với chiếc lưỡi vẫn đang còn chống cự của cô, cho đến khi cô vô lực hoàn toàn dựa vào trong ngực anh, thậm chí cả thở dốc còn phải dựa vào anh. Anh còn cố ý làm chuyện xấu, nhìn thấy cô muốn lấy hơi liền mạnh mẽ đoạt lấy, để cho cô theo bản năng phải lệ thuộc vào anh, theo đuổi anh.

Cô bị động tiếp nhận tất cả những gì anh cho, đôi mắt to tràn ngập mê ly, dần dần nhắm lại, hoàn toàn lệ thuộc vào anh.

Nụ hôn kết thúc hai người đều thở hồng hộc, nhất là Tân Đồng, cô hoàn toàn vô lực dựa vào ngực Trâu Thần, bàn tay lúc đầu còn phản kháng bây giờ đang nắm chặt vạt áo của anh.

Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, hai mắt nhắm lại tựa vào trước ngực, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo anh, nụ cười trên miệng càng rộng hơn, ôm lấy cô, cằm tựa trên tóc cô “Em nói anh có thích em hay không?”

“… ….” Cô im lặng không nói, hai mắt đang nhắm chậm rãi mở ra, bên trong hiện đầy hơi nước, trong nháy mắt trở nên thật đáng thương.

“Vẫn chưa cảm thấy sao?” Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, ánh mắt của cô…….

“Thích!” Cô nóng nảy, thốt lên lời nói khẳng định.

“Vậy em có đồng ý làm bạn gái của anh hay không?” Anh tiếp tục uy hiếp, đôi môi mỏng khêu gợi hướng về phía vành tai nhỏ của cô.

“Ô……” Cô khẽ phát ra tiếng kêu nghẹn ngào “Anh bắt nạt em!” Giọng nói mềm nhũn lên án.

“Có không?” Anh phối hợp “Anh bắt nạt em cái gì?” Anh buông tay trượt xuống mông cô “Bắt nạt chỗ này sao?” Cô ngưng tất cả mọi suy nghĩ, sững sờ ngẩng đầu nhìn anh “Hay là bắt nạt chỗ này?” Bàn tay anh từ phía sau trượt tới phía trước ngực cô “Hay là……”

“Đồng ý!” Cô vội vàng trách móc, xem như đời này cô thua trong tay người đang ông này……

“Ngoan!” Anh để hai người cách ra một chút, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hơi sưng của cô, lại không nhịn được nhéo khuôn mặt nhỏ bé của cô “Từ giờ trở đi anh là gì của em?”

Mếu máo, rất uất ức.

“Hả?” Hếch tai lên.

“Bạn trai!” Cắn chặt môi dưới, quá uất ức!

“Thật biết nghe lời! Đi, đi xuống xem mẹ anh chuẩn vị xong chưa.” Cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay ra, vò rồi tóc cô, kết hợp với ánh mắt chứa tơ tình cùng khuôn mặt đỏ thắm, kêu là phong tình vạn chủng, a, sai lầm rồi, bị giày vò thê thảm……

“Mẹ!” Trâu Thần ôm Tân Đồng đi xuống “Chuẩn bị xong chưa? Con đói rồi.” Giọng nói cứ như đại gia.

Mẹ Trâu vừa định quay đầu lại dạy dỗ con trai mình, lại phát hiện con dâu với khuôn mặt đỏ ửng ở trong lòng con trai, ha ha ha, con trai, xem như con có tiền đồ, khuôn mặt muốn giáo huấn trong nháy mắt biến thành khuôn mặt hiền từ “Tiểu Đồng có mệt không? Ngồi xuống ăn trái cây đi, chuẩn bị sắp xong rồi, chờ ba Trâu cùng anh Trâu quay về, chúng ta liền ăn cơm.” Nhiệt tình chào hỏi, bộ dáng giống như má mì thời xưa đang chào đón khách để kiếm tiền, được rồi, cái này có lẽ không là gì, nhưng ở trong mắt Tân Đồng lại khiến cho cô có cảm giác như vậy……Hu hu hu…….

“Tôi về rồi đây!” Khuôn mặt căng thẳng, không có một nụ cười, trên người mặc quân phục, ngay cả tóc trên đầu cũng chải thẳng, giọng nói trầm, hình tượng cường tráng của một quân nhân.

Tân Đồng từ trên ghế sa lon đứng dậy, nháy mắt nhìn người đàn ông trung niên ở ngoài cửa có sáu phần giống Trâu Thần, thế nào cũng nhìn không ra một người đàn ông quy củ như vậy sao lại có thể để ba mình chịu oan ức. Tự mình móc súng, bóp cò trên xe lửa, may mà không có án mạng xảy ra, nếu không vấn đề căn bản không thể xủ lý dễ dàng như vậy! Khuôn mặt vốn dĩ xấu hổ trong nháy mắt lộ ra ý hận, có lẽ vì bất bình thay cho ba mình!

“Cô bé này là?” Ba Trâu vừa vào cửa liền nhìn thấy một cô gái ngồi trên ghế sa lon, nhìn tướng mạo của cô cũng có thể đoán ra mấy phần, lại nhìn khuôn mặt cô lơ đãng bộc lộ ra ý hận, suy đoán của mình cũng coi như được chứng thực, tuổi trẻ điên cuồng thiếu chút nữa gây ra án mạng, lại còn làm liên lụy đến ba Tân, đây là chuyện mà đời này ông ân hận nhất, áy náy nhất, cũng kể từ đó, tính cách của ông đột nhiên thay đổi.

“Tân Đồng!” Mẹ Trâu cảm thấy không khí có gì đó không đúng, vội vàng từ phòng bếp đi ra “Ông Trâu, ông xem Tân Đồng đã lớn như vậy, còn nhớ năm nào chúng ta mới đi ăn đầy tháng con bé, khi đó mới chỉ là một đứa bé.” Bà cười như một đứa trẻ “Khi đó con bé không giống tiểu Thần nhà chúng ta, hôm nay hai vị trưởng bối đều có ý, cũng là duyên phận của hai đứa, ông nói đúng không?” Vội vàng đi tới bên cạnh chồng mình, vừa che người vừa cầm cặp công văn, liên tục nháy mắt, cuối cùng còn hung hăng nhéo eo chồng.

Ba Trâu nhíu mày, bà lão này……”Tiểu Đồng, lớn như vậy rồi sao? Tới đây ba Trâu xem một chút!” Ông đưa tay hướng về phía Tân Đồng, trong mắt tràn đầy chờ đợi, ông áy náy nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội chuộc tội.

Tân Đồng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, vốn dĩ nhìn thấy ba Trâu rất bình thường, dù sao cũng là chuyện của đời trước, hơn nữa tất cả mọi người đều đã buông ra, hơn nữa cô lại là hậu bối? Nhưng, đứng ở đây nhìn thấy người đàn ông này, cô liền thừa nhận trong lòng mình vẫn có hận, không có hận từ đâu, mà là bất bình thay ba mình…….

“Đồng Đồng?” Trâu Thần đứng bên cạnh lắc lắc cánh tay cô, có lẽ anh không hy vọng nhín thấy cô có khoảng cách với ba, giọng nói không xác định lắm, còn có một chút van xin.

“Tiểu Thần, không nên miễn cưỡng tiểu Đồng” Ba Trâu buông tay của mình xuống, có chút vô lực nói “Ngay cả ba cũng không thể tha thứ cho bản thân, huống chi là con bé? Từ từ đi, nhưng mà tiểu Đồng” ông giương mắt nhìn Tân Đồng “Ba Trâu ở đây nhận lỗi với con, dĩ nhiên cũng sẽ có một ngày nhận lỗi với ba con, đây là lỗi của ta, ta sẽ gánh chịu hết!” Ánh mắt kiên định của ông nhìn Tân Đồng, mọi người đều không ngờ tới, tự nhiên hướng về phía Tân Đồng cúi người “Thật xin lỗi!”

Tân Đồng sợ ngây người! Giơ tay che miệng mình, mắt mở thật to.

“Ba!” Trâu Thần rất không tự nhiên, anh không biết lúc này mình phải làm gì, nhưng nhìn đôi mắt của ba lúc quay về phía mình cúi người, cảm giác này……

“… …” Yên lặng rất lâu, ba Trâu vẫn giữ vững tư thế cúi người như vậy “Ba Trâu.” Cuối cùng, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, khiến người đàn ông trung niên lệ nóng quang tròng, ông kinh ngạc ngẩng đầu.

“Ba Trâu” Tân Đồng mấp môi dưới, giống như là đưa ra quyết định “Cháu tin tường thành ý của bác, cháu cũng không có tư cách trách bác, cháu chỉ có một hy vọng, hy vọng bác có thể thẳng thắn nói với ba cháu một lần, giải quyết mọi thắc mắc trong lòng ông ấy, cũng bỏ đi áy náy trong lòng bác…….” Lại lần nữa mới miệng “Có thể không?” Cuối cùng tăng thêm một câu hỏi, ba Trâu có phạm lỗi gì cũng là trưởng bối, một trưởng bối có thể làm việc đó thật không dễ dàng gì, có lẽ hận trong lòng cô hiểu ý từ từ tản đi?

“Cảm ơn!” Ba Trâu kích động đi tới “Cảm ơn cháu tiểu Đồng!” Ông cầm tay Tân Đồng “Nhiều năm như vậy, giờ khắc này, trong lòng bác lúc này không hề bực bội không thở nổi, cảm ơn cháu.”

“Ba Trâu……” Tân Đồng thấy ngại, muốn rút tay mình ra.

“Ba!” Trâu Thần kịp thời cứu cô ra ngoài, kéo ra phía sau “Ba làm cô ấy đau!”

Mấy giây yên tĩnh, vợ chồng già bèn nhìn nhau cười, đứa con trai này của bọn họ hoàn toàn luân hãm, chỉ là, đây là điều mà ông bà hy vọng.

“Ba mẹ, mọi người đang làm gì vậy?” Ở cửa lại có một người đàn ông trẻ tuổi đi vào, cũng giống như hai người ở trong phòng, chỉ là trên người anh ta bớt đi mấy phần khí phách của một quân nhân.

“Anh!” Trâu Thần phản ứng đầu tiên, khuôn mặt anh buông lỏng hơn những người khác, thậm chí là Tân Đồng cũng chưa có buông lỏng.

“Tiểu Tường về rồi à?” Mẹ Trâu đau lòng gọi tên con trai mình.

“Vâng, mọi người nhìn xem, con còn đưa ai về?” Nói xong Trâu Tường tránh người ra, để lộ Mạnh Phỉ cùng Ngô Nhạc ở phía sau……

Bình luận
720
× sticky