Trong bóng đêm yên tĩnh, ánh đèn đường lóng lánh, Trâu Thần đứng dưới gốc cây, ngửa đầu nhìn căn phòng vẫn còn sáng đèn, dưới chân anh là những mẩu thuốc tán loạn, ngón giữa kẹp một điếu thuốc vừa mới đốt, cổ áo mở rộng, ống tay áo xộc xệch, giống như cơn gió lạnh kia cũng không tồn tại, khuôn mặt có vẻ hết sức chán chường.
“Đừng hút nữa, hút nữa em đều bị anh làm cho sặc chết!” Một giọng nói cảm thán đột nhiên vang lên bên cạnh chân anh, Trương Lôi Lôi mặc áo khoác dày ngồi chồm hổm trên mặt đất nhàm chán đến tàn thuốc “Đợi lát nữa xem như tiểu Đồng quay về, tuyệt đối cũng sẽ bị anh làm cho sặc chết!” Cô che cái mũi của mình, một tay khác thì quạt, quạt la quạt lại, ánh sáng nhỏ trong phòng ngủ thỉnh thoảng chiếu tới phản xạ dưới ánh đèn.
Anh mất mát dập tắt điếu thuốc trong tay, nhưng vẫn không có chút tinh thần nào.
“Em nói sao anh lại tốt bụng vậy được chứ, phí hơi sức lớn như vậy kéo em từ trong trường đi ra ngoài.” Cô vỗ vỗ áo khoác của mình, hấp tấp đứng dậy “Hôm nay nếu tiểu Đồng xảy ra chuyện gì, đừng trách sao em lại liều mạng với anh!”
Anh không tiếng động gật đầu một cái, sớm biết chuyện sẽ phát triển thành như vậy, anh cũng sẽ không để ý tới Mạnh Phỉ, sớm đeo nhẫn lên tay Tân Đồng, nếu hôm nay Tân Đồng thật sự xảy ra chuyện gì, Trâu Thần anh cũng sẽ theo cô! Tâm tình phiền loạn khiến anh nóng nảy vò rối tóc của mình, hung hăng đập vào cây cổ thụ phía sau.
“Chậm một chút!” Ở phía xa truyền tới giọng nói bất đắc dĩ của Lý Trung Khải.
“Không cần anh đỡ!” Tân Đồng mơ mơ màng màng kháng nghị nói “Đừng đụng vào em!”
“Được, vậy em ôm anh!” Giống như sói xám từ từ dụ dỗ “Anh đoán nhất định em ôm không tới!”
“Ấu trĩ!”
Cơ thể Trâu Thần căng thẳng một chút âm thanh cũng không dám bỏ qua.
“Còn đứng đấy làm gì, nhanh đi cướp người về! Anh thật sự muốn để tiểu Đồng ôm một người xấu bụng như vậy sao?” Lôi Lôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép từ phía sau đạp Trâu Thần một cái.
Trâu Thần nhếch nhác từ trong bóng tối đi ra, vừa đúng lúc đứng trước mặt Tân Đồng.
Tình cảm một ngày, lẳng lặng lắng đọng trong đêm, anh yêu thương cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say, khóe miệng căng thẳng bất đắc dĩ lại đau lòng tháo xuống, đưa tay năng lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô “Cô bé ngốc!”
“Anh mới đần!” Cô say mắt lờ đờ mông lung chớp mấy lần, giống như xác nhận người trước mặt “Con gái tốt như em anh còn đi đâu tìm chứ? Còn dám chê em phiền, chê em giống như keo dính chặt trên người anh? Nhất là không biết xấu hổ còn dám chê em mập? Em mập còn không phải là do anh dưỡng thành sao? Anh suy nghĩ một chút xem lúc trước anh lòng dạ hẹp hòi, không phải là sợ em gây họa sao? Đạt được mục đích rồi bắt đầu chê này chê kia, anh nghĩ anh là ai chứ? Ngày ngày đều đi rêu rao khắp nơi! Đó là tư bản của anh sao? Còn không phải là dựa vào thể diện của ông nội Trâu sao? Nói trắng ra, anh cũng ăn cơm nhão một lần đấy.”
Tân Đồng nói liền một lúc, liên tục ho khan mấy tiếng, không để cho bất kỳ ai nói xen vào“Còn Mạnh Phỉ kia là gì chứ? Đường đường là con em cán bộ không lo học, lại lo đi học ba cái thủ đoạn hạ lưu để cướp đàn ông, cô ta căn bản không xứng được gọi là con gái của bộ đội! Chỉ biết ỷ vào lợi thế của gia đình giương nanh múa vuốt ở bên ngoài, tôi xem thường loại người như vậy! Có bản lĩnh thì tự mình xông tới đi! Còn xem thường em……tôi không cùng một trình độ với các người thì sao? Tôi sống chân thật, tôi sống thực tế!” Ưỡn ngực ngẩng cao đầu đối diện với Trâu Thần.
“Được được được, em tốt nhất!” Trâu Thần cũng không biết vì sao, vốn dĩ tâm tình khổ sở phiền não, khi bị mắng như vậy tâm tình lại trở nên cực tốt, nhìn bộ dáng hung hăng của cô, sự ấm áp trong lòng không ngừng tràn ra “Cho nên anh sớm bị bại dưới tay em, ngày ngày chỉ ngóng trông em đưa anh xông ra một thông thiên đại lộ!” Đưa tay nghĩ muốn ôm cơ thể không ngừng lay động của cô, không nghĩ tới lại bắt không được gì.
“Là một người đàn ông đừng thừa lúc cô không tỉnh táo liền qua loa cho xong!” Lý Trung Khải kéo Tân Đồng trở về trong lòng mình.
“Đúng đúng đúng!” Tân Đồng căn bản không biết chuyện gì xảy ra dựa vào trong lòng Lý Trung Khải phối hợp gật đầu.
Trâu Thần vừa nhìn một màn này, trong lòng liền phát hỏa “Tân Đồng! Đứng nghiêm!”
Mếu máo, cô nhíu chân mày, lại cực kỳ nghe lời rời khỏi lồng ngực Lý Trung Khải đứng nghiêm, mắt to mờ mịt uất ức nhìn về phía người ra hiệu lệnh.
Trâu Thần thật không biết nên cười hay nên khóc “Bước đều bước!” Lần đầu tiên anh cảm ơn ông nội Tân đã giáo dục Tân Đồng nghe lời như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không tình nguyện, rồi lại phớt tỉnh bước đều tới trước mặt Trâu Thần.
Lý Trung Khải nhìn bàn tay trống không của mình, có chút mơ hồ.
Trương Lôi Lôi đứng một bên đang cảm khái vì Đồng Đồng rốt cuộc phản kháng lại được, kết quả……Không mặt mũi nào che mặt mình, cô không biết cô bé này ngốc! Ai đó nhanh chóng xách cô bé này đi giùm cô! Thật xấu hổ! Che mặt mình, đem chiếc nhẫn trong tay mình đưa cho Trâu Thần.
“Đưa tay!” Trâu Thần mím môi nhận chiếc nhẫn Trương Lôi Lôi đưa tới, một bên lại ra lệnh cho Tân Đồng.
“Báo cáo!”
“Nói!”
“Tay trái, tay phải?”
Trương Lôi Lôi xấu hổ, mắt lé nhìn Trâu Thần đã tươi tỉnh đang nở nụ cười, cô tới đây chỉ để nhìn tiểu Đồng mất mặt sao? Không cho Trâu Thần có thêm cơ hội ra hiệu lệnh, đoạt lấy chiếc nhẫn trong tay anh trực tiếp đeo vào ngón giữa trên tay phải, sau đó lôi cô về hướng Trâu Thần “Nghe nói đeo vào tay phải vẫn chưa tính là chính thức đính hôn, anh phải thành tâm đối xử tốt với cô ấy!Nếu không các anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ sẽ không bỏ qua cho anh!”
Trâu Thần rất sảng khoái gật đầu.
Sau đó Trương Lôi Lôi lại đưa bàn tay đeo nhẫn của Tân Đồng về phía Lý Trung Khải “Cô ấy là hoa đã có chủ, xin sau nãy hãy chú ý giữ đúng mực, nếu như anh thật sự có tâm, tôi đương nhiên cũng không phản đối, cũng không có tư cách phản đối, nhưng bất luận thế nào, cô ấy cũng không phải chỉ có một mình! Cô ấy trôi qua tốt, chúng tôi không sao cả, nếu cô ấy trôi qua không tốt” Cô cười một cái “Các người” Tầm mắt của cô nhìn hai người đàn ông “Ai cũng đừng nghĩ tới! Đi thôi!”Cô xoay người kéo Tân Đồng đi ra ngoài trường “Con mèo nhỏ này, em tự mình trông sẽ yên tâm hơn!”
Ánh nắng sáng sớm ấm áp qua ô cửa sổ chiếu vào người nằm ở trên giường.
“A……” Tân Đồng khó chịu xoa đầu mình, hình như tối hôm qua uống hơi nhiều, nhưng chủ yếu là, sau đó cô làm gì đều không nhớ, trộm mở mắt lặng lẽ quan sát hoàn cảnh xung quanh, a, hoàn toàn xa lạ, nhấc một góc chăn lên, quần áo đều đã được thay! “Không thể nào!” Cô vọt một cái ngồi dậy, hoảng sợ nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô, cô, cô tối qua không phải đã làm chuyện gì không nên làm chứ?
Đột nhiên, ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt cô, cúi đầu nhìn lại, ngón tay vốn dĩ trống không bây giờ đang đeo một chiếc nhẫn tinh xảo, lắc đầu một cái, chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn kia, nhìn rất quen mắt……
“Nghĩ gì vậy?” Trương Lôi Lôi bưng đồ ăn sáng đi vào “Nghĩ say rượu muốn vượt tường sao? Đáng tiếc, chị không cho em cơ hội!” Cô cười hì hì đi tới bên cạnh Tân Đồng “A, Trâu Thần thật không tệ, hai người đi chung với nhau từ lúc nào vậy? Em xem chiếc nhẫn này, lớn nhỏ vừa thích hợp, hơn nữa ở trên bàn tay trắng nõn của em rất thích hợp, ánh mắt anh ấy thật không tệ.”
Vẻ mặt mơ hồ lập tức bị thay thế bằng vẻ mặt của người bị nạn “Chị Lôi Lôi, chị nghĩ sai rồi, chiếc nhẫn này không phải đưa cho em.” Tân Đồng tức giận muốn tháo xuống.
“Đừng!” Lôi Lôi để đĩa xuống “Con bé ngốc, không phải cho em mà em đeo hợp vậy sao? Giữa hai người không phải có hiểu lầm gì chứ?”
“Em quản anh ta! Sau này anh ta không liên quan đến em!” Cô loay hoay một lúc vẫn không thể tháo ra, buồn bực nhìn chằm chằm chiếc nhẫn “Chị xem, cũng không thể tháo ra, căn bản là không phải size của em!?”
Lôi Lôi cười gian trá “Được được, vậy sau này định làm thế nào? Hôm qua chị còn nhìn thấy một nam sinh khác, dường như không tồi?”
“Chị Lôi Lôi, chị cười thật gian trá!” Tân Đồng ôm cổ chị Lôi Lôi “Rốt cuộc cũng gặp được chị, làm em nhơ muốn chết!”
“Thôi đi, đồ không có lương tâm” Yêu thương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Tân Đồng “Chị cảm thấy tốt nhất em và Trâu Thần nên nói chuyện, mọi người ngồi xuống nói hết rõ ràng, đỡ cho sau này gặp mặt liền lúng túng, em cứ nói đi?”
“A” Tân Đồng ỉu xìu gật đầu “Nhưng anh ấy vốn dĩ không có ý với em, em lại đi tìm anh ấy nói, có phải là tự mình đa tình không?”
“Chỗ này bây giờ vẫn còn khó chịu sao?” Lôi Lôi chỉ vào ngực Tân Đồng hỏi.
Tân Đồng mím môi gật đầu, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn chiếc nhẫn trên tay “Mạnh Phỉ quả thật tốt hơn em rất nhiều, có lẽ chỉ có cô ấy mới hợp với chiếc nhẫn này?”
Lôi Lôi không nhịn được liếc mắt, trong lòng thầm kháng nghị, tối hôm qua em không nói như vậy!
“A, quên đi, em đeo chiếc nhẫn này vậy, nhưng mà sao chiếc nhẫn này lại ở trên tay em?” Nói một lúc lâu rốt cuộc cô hỏi tới trọng điểm “Còn nữa sao chị lại xuất hiện, bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa nhè nhẹ, không đợi Lôi Lôi mở miệng, Trâu Thần liền tùy tiện xuất hiện ở cửa “Đồng Đồng còn chưa dậy sao?”