Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bà Xã Đừng Chạy

Chương 72

Tác giả: Đô Đô Lang

Khi Lý Trung Khải từ công ty chạy tới, Tân Đồng đã được bạn học đưa vào phòng y tế của trường, lúc này sắc mặt cô tái nhợt nằm ở trên giường, đôi môi khô khốc trắng bệch, nhìn thế nào cũng không thể thấy được vẻ bướng bỉnh thường ngày, không khí im lặng làm cho lòng người trùng xuống.

Anh ta nhẹ nhàng gạt sợi tóc trên trán cô, đau lòng mơn trớn khuôn mặt cô, có lẽ, lần này anh ta thật sự không nên kéo cô vào, nhưng tài hoa của cô anh ta cầu còn không được, công ty của anh ta đang ở thế thất bại, cần có một thiết kế phá cách…..Anh ta không đành lòng nghĩ tiếp, thừa dịp cô hôn mê khẽ hôn lên đôi môi cô, những chuyện sóng gió trong thời gian này anh cũng có nghe qua, hơn nữa còn biết hết tất cả, bao gồm cả lần nguy hiểm này cũng do có người sắp đặt, mặc dù anh ta muốn bảo vệ cô, lại muốn nhân cơ hội này để cô có thể hoàn toàn dựa vào anh ta……Người có lẽ không nên quá có tài, có tài sẽ bị lợi dụng, nhưng anh ta đảm bảo sau này nhất định sẽ đối xử tốt với cô…….

Ngày hôm sau, trên diễn đàn của trường, một tiêu đề lấn át mọi chủ đề, những chuyện xảy ra mấy ngày nay trong một thời gian ngắn lại trở thành một vở kịch thu hút người xem……

Sáng nay, thời tiết nóng bỏng suốt mấy ngày nay rốt cuộc cũng được thay thế bằng không khí lạnh, bầu trời âm trầm, từng đám mây từ từ ngưng tụ trên không trung, gió từ khắp phía thổi tới, thời tiết như vậy khó tránh khỏi làm cho lòng người sinh ra một cảm giác đè nén.

Trần Duệ thở dài một hơi, hóa giải mọi cảm xúc bực bội trong người, hai mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngày hôm qua lúc vừa nghe thấy Tân Đồng bị bóng đập vào ngất xỉu, cô liền vội vàng chạy tới phòng y tế của trường, vốn dĩ rất bình thường, lại vô tình nhìn thấy Lý Trung Khải cúi người hôn Tân Đồng, trong nháy mắt cả người vô lực, Trâu Thần ở biên giới xa xôi, căn bản không có tín hiệu, tương đương với việc không thể liên lạc được, trong đầu cô chỉ còn lại Trương Lôi Lôi, mặc dù Tân Đồng nói tốt nhất không nên để Trương Lôi Lôi biết những chuyện xảy ra gần đây, nhưng cô không biết phải làm sao, Lý Trung Khải cho cô một cảm giác âm trầm, cuối cùng, không thể giấu được, nói điện thoại nói hết mọi chuyện.

Két một tiếng, một chiếc Land Rover từ cổng chạy vào, thắng gấp trước mặt Trần Duệ.

“Tiểu Đồng đâu?” Trương Lôi Lôi lại vội vàng bước xuống xe hỏi.

“Vẫn còn ở phòng y tế của trường, nhưng mà hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói tốt nhất nên đưa cô ấy đến bệnh viện làm kiểm tra não bộ.” Thấy Trương Lôi Lôi, Trần Duệ giống như gặp người thân, nước mắt liền chảy ra.

“Lôi Lôi, anh đưa đi cho, ngộ nhỡ……” Lương Thiệu Lâm ngồi trên xe như có điều muốn nói lại ngại Trần Duệ ở đây nên thôi.

Sắc mặt Trương Lôi Lôi không tốt lắm nhìn bầu trời xám xịt “Anh đến phòng y tế của trường đón tiểu Đồng, gặp người không liên quan đều quật ngã!” Ý của cô rất rõ ràng, Thiệu Lâm bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn gật đầu.

Sáng nay bọn họ đều đã thấy những chuyện diễn ra trên diễn đàn, Lý Trung Khải kia vẫn chưa từ bỏ.

“Chúng ta không đi sao?” Trần Duệ có chút mơ màng.

Trương Lôi Lôi bề ngoài cười nhưng trong lòng không cười “Chúng ta đi tìm Mạnh Phỉ, cũng để cho tôi biết thiên kim của một vị quân nhân ở trung ương thế nào.” Vừa nói vừa hoạt động tay chân, dám bắt nạt Tân Đồng nhà cô, chó cậy gần nhà sao!

“Hả? A! Được được!” Lúc Trần Duệ phản ứng được thì không ngừng gật đầu, cô đã sớm muốn lên án Mạnh Phỉ bắt nạt Tân Đồng rồi, nhưng mà Tân Đồng ngăn cản cô, lần này Trương Lôi Lôi tới, không tránh được cũng muốn đi xem một chút.

“Cô chính là Mạnh Phỉ?” Sáng nay Trương Lôi Lôi đi gấp, không có thời gian thay quần áo, mặc quân phục chạy tới, lúc này khoanh tay trước ngực nhìn Mạnh Phỉ đầy khiêu khích.

“Thì sao?” Mạnh Phỉ kinh thường, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trương Lôi Lôi từ trên xuống dưới “Tôi cho cô biết, có chuyện thì cần phải báo cáo trước, đừng có tùy tiện tới tìm tôi, cô xem nhà tôi là viện phúc lợi xã hội sao? Ai cũng giúp?” Đầu ngẩng cao, mắt cũng sắp lên trời rồi.

Trương Lôi Lôi bật cười, xem như hôm nay cô đã thấy rõ, năm nào cũng có chứng vọng tưởng, năm nay lại càng nhiều hơn “Cô giúp nổi sao? Quần áo là kiểu cũ, không phải cô không muốn vào quân đội là vì muốn mặc quần áo đẹp sao, thế nào, bây giờ hối hận rồi sao? Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.” Cúi đầu vỗ vỗ lên quân phục của mình “Bộ quần áo này không phải ai cũng có thể tùy tiện mặc, nhất là loại tiểu nhân âm hiểm chỉ biết giở thủ đoạn!”

Mạnh Phỉ sợ run lên, rõ ràng cô ta chưa từng gặp người này, nhưng ngay cả cô làm gì cũng biết? Có thể thấy người đến không có ý tốt, rốt cuộc dự kiêu ngạo trong lòng được áp đảo bằng sự cảnh giác “Cô là ai?”

Cười như không cười, Trương Lôi Lôi không nói thêm câu nào, đi tới một bước trực tiếp ném qua vai, đem Mạnh Phỉ quật ngã trên mặt đất, đè ép cánh tay cô ta, đầu gối đè ở lưng cô ta “Chậc chậc chậc, thật sự không biết kiêu ngạo cái gì, cũng chỉ là xuất thân từ quân đội, có gì dọa người chứ?” Nói xong dùng sức đè xuống.

“A!” Mạnh Phỉ kêu đau “Cô có biết gia cảnh nhà tôi không? Sau này không muốn ở trong quân đội nữa phải không! Nhanh buông tay, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay!”

“Tôi thật muốn xem thế nào!” Trương Lôi Lôi không buông lỏng, dùng hết tất cả chiêu thức, nhưng mà, càng giày vò càng không có ý nghĩa, nhóc con chết tiệt ngoại trừ tính chanh chua ra căn bản chỉ giống như một chiếc gối thêu, lòng dạ Tân Đồng mềm yếu, nếu không đã sớm xử lý con nhóc này!

Bị dày vò đầu dính đầy đất Mạnh Phỉ đã sớm mất đi tính kiêu ngạo, mặt tím tím xanh xanh, muốn khóc cũng không khóc được.

Trương Lôi Lôi đứng thẳng dậy, không thở gấp, vỗ vỗ đất trên quân phục “Mạnh Phỉ, cô nhớ cho tôi, bà đây là Trương Lôi Lôi, muốn báo thù cứ tới tìm tôi, nếu cô còn bắt nạt Tân Đồng nhà tôi, cẩn thận tôi đem cô cho chó ăn! Còn nữa, ai mà không biết cô chứ, đừng nghĩ lúc nào cũng dựa vào bối cảnh gia đình, không biết ngày nào đó ai rơi xuống,đất, ai một bước lên trời đâu!”

Mạnh Phỉ tức giận đến nghiến răng, nhưng không có hơi sức đứng dậy, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng cắn răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Trương Lôi Lôi rời đi.

“Tiểu Đồng, em tỉnh rồi sao?” Sáng sớm Lý Trung Khải đã chạy tới đây, bận bịu thật lâu mới có thời gian tới chăm sóc Tân Đồng, nhưng không nghĩ tới Tân Đồng vẫn hôn mê không tỉnh “Đầu còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn uống nước không, muốn ăn chút gì không?” Anh ta vội vàng dò hỏi.

Tân Đồng chậm rãi mở mắt, trong giấc mơ đều là hình bóng của Trâu Thần, nhưng vừa tỉnh lại liền phát hiện anh vẫn còn ở biên giới, cô không muốn thấy khuôn mặt bên cạnh, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh ta, lại không ngừng hỏi, câu trả lời tốt nhất có lẽ chính là im lặng?

“Thật xin lỗi, hôm qua lúc em hôn mê anh liền dùng thân phận là bạn trai em để ngăn lại những lời nói ác ý.” Anh ta rũ hai mắt xuống, che lại cảm xúc trong lòng “Anh không đành lòng nhìn em bị tổn thương, để mọi chuyện lắng xuống, anh sẽ ra mặt giải thích.”

Tân Đồng nhắm hai mắt, không muốn nhìn anh ta, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi giải thích sao? Không phải là càng tạo thêm nhiều cơn sóng sao? Cô không muốn phân tích tính tình xấu tốt của người nào đó lúc này, gần đây mệt chết đi được, rất mệt mỏi, có lẽ, cô thật sự nên nghe lời Trâu Thần, tạm thời dừng thiết kế, cơ thể thế này, xem như có hai cánh cũng không bay lên nổi…..Trâu Thần, rất nhớ anh……

“Anh biết rõ em sợ sau khi mọi chuyện lắng xuống lại làm cho bị gợn sóng hơn, nhưng bây giờ không có phương pháp xử lý nào, anh sợ tinh thần em quá sức chịu đựng, hơn nữa em cũng đã học năm tư, có thể đến công ty anh thực tập, chuyện này sẽ từ từ lắng xuống, chờ sau khi tất cả ổn định, làm sáng tỏ mọi chuyện cũng sẽ không gây ra cơn sóng lớn, hơn nữa, sau khi rời khỏi trường, mọi người cũng sẽ không tiếp tục bàn tán nữa.” Anh ta thật lòng nghĩ cho cô, khuôn mặt tái nhợt của cô khiến anh ta đau lòng, thật ra thì trong đầu anh ta cũng đã giãy giụa rất lâu, giờ phút này, trong lòng anh ta chỉ có cô.

“Đàn anh, bây giờ em rất mệt không muốn nói chuyện.” Cô nhắm hai mắt không muốn nói với anh ta về chuyện này, sự bất lực trong lòng khiến cô chỉ muốn tìm một bờ vai dựa vào, nhưng người có thể cho cô dựa vào lúc này lại không ở bên cạnh cô.

“Tiểu Đồng?” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Lương Thiệu Lâm, anh ta mở cửa nhìn vào bên trong, chìa khóa ở trong tay không ngừng chuyển động, thật sự không biết nhóc con kia bị giày vò thành dạng gì rồi.

“Lương Thiệu Lâm!” Tân Đồng không để ý tới Lý Trung Khải ở bên cạnh, hướng về phía cửa uất ức gọi, người thân chính là người thân.

“Nhóc con?” Thiệu Lâm vui mừng đẩy cửa ra, cũng may nhóc con này còn có thể lên tiếng, nếu không anh ta biết đi đâu tìm chứ? Phòng y tế của trường không thấy giáo sư đâu, thao tác của phòng y tế này…… “Sao rồi? Sao miệng lại như vậy?” Không nhiều lời, đi thẳng tới phích nước đổ nước nóng ra đưa tới. Lúc này lại nhớ tới bên cạnh còn có người, quay đầu không lộ biểu cảm gì quan sát một phen, người không liên quan? Nhớ tới lời của Trương Lôi Lôi anh ta bất giác nở nụ cười.

Tân Đồng uất ức nhăn mũi, nhận lấy ly nước uống, đã khát nước từ lâu rồi.

Lý Trung Khải ngồi bên cạnh lúng túng, hình như vừa rồi anh ta nói hơi nhiều.

“Chị Lôi Lôi, chị thật lợi hại!” Trần Duệ đi theo ở phía sau lưng Trương Lôi Lôi, nhớ tới màn giải hận vừa rồi, cô còn chưa đã ngứa giơ hai nắm đấm “Nếu không phải tiểu Đồng ngăn em, em cũng đã sớm muốn nhào tới rồi, đáng tiếc em không có cơ hội, cũng không biết người ngã xuống sẽ là em hay cô ta……” Cô không nhịn được le lưỡi.

“Không có việc gì khiến cho tiểu Đồng phải dạy dỗ em, còn nhớ lúc bé chị cũng đánh không lại con bé.” Trương Lôi Lôi hé miệng vui vẻ, rất tự nhiên đẩy cửa đi vào phòng y tế.

“Bạn ấy biết đánh nhau sao?” Trần Duệ không thể tin trợn to hai mắt “Em nhìn không ra, cũng đúng, bây giờ chị dịu dàng như vậy, nhìn thế nào cũng không nhìn ra là người mới vừa đánh con bé kia gào khóc.”

Lôi Lôi nở nụ cười, không trách được tiểu Đồng lén nói với cô, chỉ cần có Trần Duệ ở đây, dù là ở đảo hoang cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, theo sự chỉ dẫn của Trần Duệ, cô đẩy cửa phòng bệnh, nhìn ba người trong phòng không khỏi nhíu mày, Lương Thiệu Lâm này!

“Chị Lôi Lôi!” Cửa vừa mở ra nhìn thấy người đến là Trương Lôi Lôi, rốt cuộc Tân Đồng không nhịn được nữa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, bộ dáng rất đáng thương.

“Đừng giả bộ đáng thương với chị!” Lôi Lôi đưa tay đẩy bàn tay cô đang vươn tới ra “Chị nhớ, đối xử tử tế với kẻ địch chính là ngược đãi mình, lời này là em đã nói với chị! Lương Thiệu Lâm, ngồi đây làm gì, vác người đi! Trần Duệ, em quay về phòng ký túc xá, giúp tiểu Đồng xinh giáo sư nghỉ vài ngày.” Đôi mắt cô trực tiếp quét qua phía Lý Trung Khải vừa đứng nghiêm.

Trần Duệ giương mắt nhìn Tân Đồng, nhìn cô gật đầu, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Nhưng lúc Lương Thiệu Lâm bế Tân Đồng “Bây giờ cô ấy cần nghỉ ngơi.” Cuối cùng Lý Trung Khải vẫn lúng túng mở miệng ngăn cản.

“Cái này không cần anh đồng ý.” Trương Lôi Lôi tiến lên một bước đẩy anh ta ra “Tránh ra một chút, đừng đụng vào đầu con bé, Lương Thiệu Lâm, em cảm thấy anh nên tăng cường rèn luyện!”

Trong bệnh viện, mấy người khẩn trương vây quanh một chỗ.

“Haiz!” Trương Lôi Lôi thở dài “Làm chị sợ muốn chết, bây giờ phim chụp vẫn trong tay chị!” Sau khi quay về trường học cô liền tìm người mở cửa, vốn dĩ ngày hôm sau cô đã có phim chụp trong tay “Cũng may chủ nhiệm khoa có tay nghề vững vàng, nếu không ai chịu được sự hành hạ của em chứ?” Yếu đuối vỗ vỗ ngực mình “Cũng may, chỉ là.” Cô cười híp mắt nhìn về phía Tân Đồng “Chị đã đem tình trạng gần đây của em đưa cho nhân viên truyền tin rồi, không biết lúc nào có thể đưa đến Trâu Thần nhà em.”

“Chị Lôi Lôi!” Tân Đồng kinh hãi “Trâu Thần mà biết không phải sẽ bóc da em sao?” Cô ôm Trương Lôi Lôi ăn vạ.

Lôi Lôi thở dài một cái, dùng di động mở một trang web “Chị cảm thấy tốt nhất vẫn nên nói chuyện này cho anh ấy biết, nhưng mà giải quyết như thế nào, chị đều tôn trọng sự lựa chọn của em.”

Tân Đồng hé miệng, trái tim cứng rắn của cô vẫn là không chịu được, có lẽ Lý Trung Khải nắm được nhược điểm của bản thân? “Bây giờ chuyện đã đến tình trạng thế này, có lẽ đề nghị của anh ta là một lựa chọn không tồi.” Nhìn bài viết trên điện thoại di động, cô không nhịn được thở dài “Có lẽ bây giờ em không nên về trường học, hơn nữa em đã chuẩn bị cho cuộc thi trong một thời gian dài, không muốn thành quả cuối cùng lại thuộc về người khác.” Cô tạm ngừng, cuối cùng vẫn nói hết những điều mình suy nghĩ “Nếu như một người muốn hại chị…..chị nên tránh xa, nhưng lại không thể không đề phòng, nếu như không đề phòng kịp, không bằng chuẩn bị sẵn sàng bước tới, có lẽ sẽ bị đả kích, nhưng em lại quyết tâm rồi.” Cô tươi cười.

“Được rồi, chị cũng biết rõ, loại người như em, không kích thích em vĩnh viễn sẽ không biết mùi vị xã hội thế nào! Đi đi, có chuyện gì nhớ tìm chị.” Trương Lôi Lôi bất đắc dĩ ôm cô.

“Tiểu Đồng!” Trì Phỉ từ ngoài cửa nhào tới, khiến cho ba người trong phòng giật mình “Làm mình sợ muốn chết, lúc nãy mình gọi điện thoại cho chị Lôi Lôi, dọa mình sợ gần chết……” Cô ôm chặt Tân Đồng, giống như chỉ sợ buông tay người trong lòng sẽ biến mất.

“Buổi trưa chị gọi điện thoại cho em, sao bây giờ em mới tới? Có phải lại tình thơ ý họa cùng thằng nhóc nào không?” Vì muốn hòa hoãn không khí, Trương Lôi Lôi trêu ghẹo.

Trì Phỉ tránh né “Vốn dĩ có người muốn tới thăm tiểu Đồng, nhưng em cảm thấy tốt nhất vẫn nên nói trước với tiểu Đồng, cho nên phải tốn sức đẩy cậu ta ra mới có thể đến được.”

Tân Đồng cười cười “Ai vậy, chẳng lẽ cậu muốn độc chiếm mình sao?”

Trì Phỉ cắn môi im lặng, trải qua mấy phen giãy giụa, đem cái tên đó nói ra “Vu Phi đã về nước.”

Bình luận