Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bà Xã Đừng Chạy

Chương 74

Tác giả: Đô Đô Lang

“Đàn anh! Đây là thật sao?” khuôn mặt Tân Đồng tràn đầy hưng phấn, nhìn chứng chỉ trong tay, lần đầu tiên cảm thấy, sau mấy ngày cực khổ cuối cùng cũng thấy rất đáng giá.

Lý Trung Khải thấy cô vui mừng đến ngây ngốc, cũng rũ bỏ mọi thứ trong lòng, nở nụ cười đơn thuần “Ngàn vạn lần chính xác, qua một thời gian sẽ bắt đầu sản xuất, điện thoại do em thiết kế sau này sẽ là một loại điện thoại thịnh hành trên thị trường.”

“Giống như nằm mơ vậy.” Cô không nhịn được cúi đầu nhìn qua nhìn lại, chỉ thiếu nước đặt dưới bóng đèn kiểm tra là thật hay giả.

“Ông chủ, có người tìm!” Sau khi tan làm nhân viên đều đã ra về gần hết, chỉ còn lại một người vội vàng đi ra ngoài, lúc này lại đụng phải một người đang đi vào, mặc quân phụ khiến cho anh ta khó tránh khỏi phải chiêu đãi tốt một chút.

Lý Trung Khải nhìn về phía phát ra âm thanh, sửng sốt đứng im tại chỗ nhìn, nhưng cũng không nói với Tân Đồng, bởi vì cô đang đứng đó không ngừng cười.

Đứng một lúc, Tân Đồng cảm thấy không khí kì lạ, theo bản năng liền nhìn về phía sau mình, chỉ liếc mắt một cái, nụ cười lập tức trở nên cứng ngắc.

Trâu Thần mặc quân phục lười biếng đứng ở trước cửa, không vào cũng không ra, cứ đứng như vậy nhìn hai người trong phòng làm việc……

Im lặng……

Tân Đồng nhìn chằm chằm người đứng ở cửa, nụ cười trên mặt từ từ tan ra cho đến khi biến mất, cô rũ hai mắt xuống, chứng chỉ ở trong tay vì dùng sức quá nhiều nên biến hình, góc cạnh cắm vào bàn tay mới lôi ra khỏi suy nghĩ của mình, lúc này nụ cười lại một lần nữa chậm rãi nở ra trên khuôn mặt, mím môi giống như vui mừng lại có chút uất ức “Anh đã về!”

Trâu Thần không nhúc nhích, ánh mắt quét về phía Lý Trung Khải, cảm xúc vừa mới dâng lên trong mắt ngay lập tức bị ép xuống, tầm mắt lại quay về trên người Tân Đồng, không buồn không vui, bình tĩnh mà xâu xa.

Sự uất ức trong lòng cô tích tụ càng lúc càng nhiều, không thể khống chế đi về phía anh, đôi mắt từ từ đỏ lên, nước mắt đảo quanh mắt lại bị chủ nhân ép lại không cho rơi xuống “Anh xem, em đoạt giải rồi, thiết kế rất nhanh chóng sẽ được đưa vào sản xuất.” Ngẩng đầu lên, giơ chứng chỉ nhìn anh, giống như một đứa trẻ muốn được người lớn khen.

Anh vẫn bất động, hai tay đều không hạ xuống, chứng chỉ trong mắt anh cũng bị xem như vô hình.

Nụ cười trên mặt sắp không duy trì được nữa, cô hít mũi, hạ tay xuống “Em làm được rồi, anh cũng đã về, em rất vui, em không có không nghe lời.” Giọng nói vẫn quật cường, nhưng đôi tay nhỏ bé lại không nhịn được nắm tay áo anh, đôi mắt lấp lánh nước mắt như van xin.

Anh không đành lòng, chuyển hai mắt, cho dù quyết định cho cô một bài học, nhưng không thể nhìn bộ dáng đáng thương của cô như vậy “Theo anh về.”

Mở trừng hai mắt, cô có xu hướng cười rộ lên, bàn tay nhỏ kéo ống tay áo anh không nhịn được lắc lắc, tràn đầy vẻ lo lắng.

“Tiểu Đồng, em cùng anh ấy về đi.” Lý Trung Khải cô đơn đứng đó đột nhiên mở miệng, giọng nói giống như cấp trên cực kỳ quan tâm cấp dưới “Ngày mai không cần đến sớm, hạng mục sau cũng không gấp lắm.”

Không khí giữa Trâu Thần cùng Tân Đồng vốn đã ôn hòa, đột nhiên bởi vì câu nói này lại trở nên khẩn trương.

Ngẩng mắt nhìn Lý Trung Khải đứng bên cạnh, Trâu Thần thu hồi khóe miệng vừa mới khẽ nhếch, cúi đầu, không lộ ra bất cứ tâm tình gì hỏi Tân Đồng “Anh đã về, em còn muốn ở đây sao?”

“Em…..em ở đây thực tập……” Xung quanh người anh đột nhiên tỏa ra cảm giác áp bức, Tân Đồng nhất thời không biết phải sắp xếp ngôn ngữ thế nào “Nơi này rất tốt.” Thật ra thì cô muốn nói là, đồng nghiệp ở đây đều rất tốt, có thể học được rất nhiều thứ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn khẩn trương đến mức chỉ có thể nói mấy chữ.

Anh nhất thời nhanh miệng “Là anh ta tốt hay nơi này tốt?”

Nhìn bộ dáng cô sửng sốt, còn có Lý Trung Khải ở phía xa như có như không nở nụ cười, anh hối hận muốn chết, tại sao anh lại nhanh miệng trước mặt người khác như vậy chứ? “Trước tiên về nhà cùng anh!” Nắm tay cô muốn bước ra ngoài.

“Đợi một chút!” Cô vội vàng rút tay mình khỏi tay anh.

Chỉ một hành động này, lửa giận trong lòng Trâu Thần nháy mắt liền bị đốt lên “Có phải ở trong lòng em, người đàn ông kia quan trọng hơn anh? Lúc trước là Vu Phi, bây giờ là anh ta, vậy sau này thì sao? Còn có bao nhiêu người giống như bọn họ? Rốt cuộc anh là gì trong lòng em?” Nhìn cô chỉ có vẻ kinh ngạc, không giải thích gì, trong đầu anh liền bị một loại cảm giác thất vọng hoàn toàn che phủ, vội vàng về tìm cô, chỉ sợ cô chịu uất ức, không kịp nghỉ ngơi liền vội vã giải quyết Ngô Nhạc cùng Mạnh Phỉ, nhưng cô thì sao? Không chịu về nhà cùng anh…..

“Thôi, chờ em hiểu rõ ràng rốt cuộc trong lòng em thế nào rồi hãy nói” Vô lực phất phất tay, nhìn cô cũng cảm thấy khổ sở, xoay người biến mất khỏi cửa.

“Trâu Thần!” Cô khổ sở gọi, không kịp đuổi theo anh, giờ phút này nước mắt không kiêng kỵ chảy xuống “Anh ngốc sao! Em về nhà không phải lấy túi xách sao!” Vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất “Đồ đầu heo!” Cả ngày không ăn cơm, bởi vì quá kích động, cô xụi lơ ôm lấy mình, khóc như một đứa trẻ “Ngu ngốc!”

“Tiểu Đồng!” Lý Trung Khải nhìn Trâu Thần biến mất ở cửa nụ cười liền trở nên nhạt nhòa, khuôn mặt đắc thắng, nhưng trong nháy mắt thu lại tất cả biểu hiện trên mặt, ngồi chồm hổm, vỗ nhẹ sau lưng Tân Đồng “Đừng khóc, anh ấy chỉ hiểu lầm thôi, quay về giải thích với anh ấy một chút. Hơn nữa hôm nay em khó chịu trong người nên chưa ăn gì, cứ kích động như vậy sẽ ngất xỉu.” Giọng nói ôn hòa giống như một người anh trai.

“Anh ấy là heo!” Cô làm gì còn có thời gian nghĩ.

“Ừ, anh ấy là heo.” Anh ta nhìn cô đầy cưng chiều.

“Heo tức giận em muốn xin nghỉ vài ngày!” Lúc này chỉ nghĩ mình nên tỉnh táo lại, lấy cớ để đạt được ý nghĩ.

Anh ta bất đắc dĩ cười, tính tình cô như trẻ con, luôn khiến cho anh ta nghĩ tới lúc còn nhỏ “Được, nghỉ một tuần có đủ không?”

Cô từ đầu gối ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt “Cảm ơn.”

“Có đi hay không?” Một tiếng nói đột ngột vang lên trong phòng làm việc khiến hai người giật mình, Trâu Thần đã rời đi lại quay lại, không kiên nhẫn nhìn hai người ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Tân Đồng vui mừng ngẩng đầu, nước mắt trên khóe mắt còn chưa kịp khô, nụ cười tràn đầy khuôn mặt, rồi lại có chút giận dỗi, chu môi lên không trả lời.

“Em lớn như vậy còn chấp nhặt với heo sao?”Anh nghiêm trang nói, lướt qua hai người đi vào phòng làm việc, tìm được chỗ của Tân Đồng ngồi làm việc, không hỏi han gì, đem toàn bộ mọi thứ nhét vào trong chiếc túi không biết xuất hiện từ lúc nào, mới vừa rồi lúc đi ra, anh nghĩ lại lúc bàn tay nhỏ của cô lôi kéo áo của mình, rõ ràng có chút lạnh lại có chút run rẩy, đoán chừng cơ thể có chỗ nào đó khó chịu, hơn nữa sao anh lại không thể hiểu chứ vẻ mặt không muốn rời xa kia chứ, nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy người phụ nữ của mình ở cùng một người ông khác, vẫn không thể nào chấp nhận được. Hơn nữa, không phải nên về nhà đóng cửa bảo nhau sao, chuyện của hai người để về nhà giải quyết tránh cho bị người khác chê cười.

Cô hé miệng không nói gì, hai mắt không còn ướt, ngược lại Lý Trung Khải ở bên cạnh không còn vẻ mặt đặc sắc nữa, thay vào đó là sự khó chịu.

“Tới đây!” Trâu Thần hướng về phía cô đưa bàn tay ấm áp ra, mặc dù vẻ mặt không tốt lắm, nhưng đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh.

Cô vội vã nắm lấy, mượn sức lực của anh từ trên mặt đất đứng dậy.

Lý Trung Khải cũng từ từ đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, giống như tốt bụng khuyên giải “Như vậy không phải tốt hơn sao?”

Trâu Thần nhíu mày “Cảm ơn lời khuyên của cậu, đi thôi, cùng đi ăn chút gì đó, hôm nay mọi người đã bận rộn rồi.” Muốn giả bộ thiện lương trước mặt cô nhóc nhà anh sao? Ai không biết chứ?

Lúc này Lý Trung Khải làm gì có tâm tư “Không cần, gần đây tiểu Đồng cũng quá bận rồi, hai người nhanh về nghỉ ngơi đi.” Anh ta lấy lui làm tiến.

Bình luận