Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bà Xã Đừng Chạy

Chương 43

Tác giả: Đô Đô Lang

“Why do birds suddenly appear every time you are near. Just like me, they long to be close to you……”

Trần Duệ đang cầm một túi khoai tây chiên lớn cho vào miệng, vừa ở trong phòng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, cho đến khi phát hiện trong túi xách Tân Đồng nhấp nháy ánh sáng mới hướng về phía nhà vệ sinh gọi “Tiểu Đồng! Điện thoại của cậu! Nhưng mà cậu đổi tiếng chuông điện thoại lúc nào vậy?” Nói xong lại cảm thấy sao âm thanh này lại quen tai như vậy “Đúng rồi, buổi biểu diễn quân huấn hôm đó là điện thoại của cậu vang lên sao?”

“Đúng vậy!” Tân Đồng trong nhà vệ sinh giặt đồ , tay đầy bọt “Tiểu Duệ, cậu giúp mình nghe một chút, không có chuyện gì gấp thì cậu bảo đối phương lát nữa tớ sẽ gọi lại.” Bọt xà bông càng ngày càng nhiều, cô ảo não lấy mu bàn tay vén sợi tóc rơi trên trán, lần này dường như lại cho bột giặt hơi nhiều rồi?

“Được rồi!” Trần Duệ dùng giấy vệ sinh lau tay sạch sẽ, mặt thản nhiên móc điện thoại trong túi xách của Tân Đồng “A, không có tên, hay là mình cầm cho cậu nghe.” Nói xong cầm điện thoại chạy vụt tới nhà vệ sinh “Tiểu Đồng! Cậu đang giặt quần áo hay đang tắm vậy?” Nhìn một chậu đầy xà bông, Trần Duệ xác định Tân Đồng không thích hợp giặt quần áo……

“Cậu thỏa mãn đi, lần trước thiếu chút nữa cậu ấy tắm cho cả nhà vệ sinh, cũng may cuối cùngtự biết lỗi của mình nên thay đổi, dọn dẹp sạch nhà vệ sinh, nếu không mình sẽ liều mạng với cậu ấy!” Trương Lệ Na nằm trên giường đọc sách.

“Thôi, nói thế nào tiểu Đồng cũng còn nhỏ, lát nữa mình giúp cô ấy dọn.” Tống Viện Viện từ trước bàn học của mình xoay người lại.

Đau lòng buồn bực mếu máo, cuộc sống sau này của cô nhất định phải mua máy giặt!

“Được rồi được rồi mau nghe đi, coi chừng có việc gấp.” Trần Duệ ấn nút nghe đưa máy tới, rồi lại phát hiện ra trên tai cũng có bọt….. “Thôi, mình mở loa ngoài đi, ba chúng tớ sẽ giả bộ làm người điếc.” Nói xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, lại cầm điện thoại đi vào.

“……Ai cũng gọi là tiểu Đồng, sao anh lại gọi là Đồng Đồng?”

“Không phải là muốn trêu chọc sao? Thấy liền thấy phiền, ngày nào cũng như keo bám chặt lấy người anh….Anh trêu chọc còn tưởng rằng anh có ý, loại người như vậy ai mà chào đón chứ? Mập như heo, còn cố tình tỏ ra mình xinh đẹp như hoa, thật sự cách hoa còn xa……”

“Anh thật sự không thích một chút nào?”

“Em nói bậy gì đấy! Anh thích, còn không bằng thích em, nói thế nào em cũng là con gái, cũng thuộc tầng lớp như anh, em xem, nam không ra nam nữ không ra nữ, giống như rắm thúi…….”

Tiếng nam nữ nói chuyện trong điện thoại truyền ra cả phòng.

Im lặng……

“Này, tiểu Đồng?” Cuối cùngvẫn là Trần Duệ phản ứng đầu tiên, mở cửa nhà vệ sinh nhẹ nhàng gọi Tân Đồng đang ngây ngốc ở bên trong “Không phải gọi nhầm chứ?”

Tân Đồng cúi đầu không nói gì, đôi mắt vô hồn nhìn bọt xà phòng trong chậu, Trần Duệ có thể không nhận ra giọng nói trong điện thoại, nhưng cô lại có thể nghe rõ ràng, tiểu Đồng, Đồng Đồng, tất cả mọi người đều gọi cô là tiểu Đồng, duy chỉ có một người ngay từ đầu đã gọi cô là Đồng Đồng, chưa từng thay đổi, hơn nữa giọng nói của anh đã khắc sâu vào lòng cô…..Trêu chọc cô? Rất phiền? Heo? Còn không bằng thích em? Nam không ra nam nữ không ra nữ? Giọt nước mắt trong suốt không một tiếng động rơi xuống, cuối cùng rơi vào chậu xà phòng, thậm chí ngay cả một chút bọt nước cùng không kích thích, chỉ có động một chút liền nhanh chóng lấp đầy khe hở……

“Tiểu Đồng!” Dưới ánh đèn trong nhà vệ sinh Trần Duệ nhìnthấy rõ ràng Tân Đồng rơi nước mắt, cô nghĩ muốn đi vào, nhưng tay cầm điện thoại di động lại không biết nên xử lý thế nào, đứng tại cửa, nghĩ không ra rốt cuộc mình phải làm thế nào mới khiến Tân Đồng không khóc.

“Tiểu Duệ, cậu tắt điện thoại của cậu ấy trước đi, nhất định là có người cố ý!” Tống Viện Viện không biết đã đứng ở cửa nhà vệ sinh từ lúc nào, đẩy cửa ra, chỉ thấy bọt xà phòng bao quanh Tân Đồng, hai tay ôm chặt cơ thể, cơ thể không ngừng run rẩy, giống như cực kỳ lạnh, lúc này cô mới ý thức được sự nghiêm trọng cửa việc này, liền vội vàng đi tới ngồi xổm xuống kéo Tân Đồng vào lòng mình.

“Hình như mình đã nghe qua hai giọng nói này?” Trương Lệ Na cũng bò xuống giường, lo lắng đi tới cửa nhìn Tân Đồng.

“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Tống Viện Viện vội vàng dừng đề tài này lại “Tiểu Đồng! Cậu ngẩng đầu lên! Tiểu Đồng! Địch còn chưa xuất hiện, chuyện còn chưa rõ, cậu không nên ngã trước, đây là biểu hiện của sự hèn yếu! Cậu có nghe thấy không!” Cô đỡ trán Tân Đồng nói.

“Viện Viện!” Rốt cuộc Tân Đồng ngẩng đầu “Là anh ấy, giọng nói đó là của anh ấy!” Nước mắt tựa như những viên chân trâu không ngừng lăn xuống “Mình không biết, tại sao khi nghe anh ấy nói vậy, chỗ này của mình rất đau, Viện Viện!” Ôm ngực mình, giọng nói nức nở nghẹn ngào, đánh vào trong lòng mỗi người, không đến nỗi tê tâm liệt phế nhung cũng cảm thấy đau đớn.

“Có lẽ là hiểu lầm.” Tống Viện Viện vỗ nhẹ lưng Tân Đồng, giúp cô thuận khí “Tiểu Đồng, mỗi người đều sẽ từ từ lớn lên, cậu phải học cách đối mặt, mặc kệ là thật hay giả, cho bản thân một cơ hội, cũng cho đối phương cơ hội, dù có chết tâm cũng lưu lại một đường sống!” Cô hướng về phía Trần Duệ đang đứng ngây ngốc một bên vươn tay “Tiểu Duệ, đưa điện thoại di động của tiểu Đồng cho mình.”

Ánh mắt của mọi người lúc này đang tập trung vào Tống Viện Viện càng lạnh lẽo hơn.

“Tiểu Đồng, gọi lại” Tống Viện Viện nhét điện thoại vào tay Tân Đồng.

Tân Đồng đã dừng khóc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, đôi mắt sợ hãi cùng mờ mịt, do dự mấy lần mới nhìn vào điện thoại, cắn môi dưới, hít sâu mấy lần, rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, cô giơ tay ấn một dãy số quen thuộc.

“…….Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy……” Trong điện thoại truyền ra giọng nữ lạnh lẽo.

Ba người còn lại cũng khẩn trương, ngược lại lúc này Tân Đồng lại rất bình tĩnh, xem như lúc trước Trâu Thần quan tâm chăm sóc cô thế nào, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không tiếp nhận, cô không thể ích kỷ yêu cầu anh phải giữ vững sự quan tâm đó với mình, lòng người, tùy thời cũng sẽ biến hóa, ngay cả bản thân cô cũng sẽ biến hóa? Mặc dù, mặc dù bọn họ đã từng gần gũi…… “Mình gửi cho anh ấy một tin nhắn là được.”

Trâu Thần, ngày mai là sinh nhật của em, anh có thể tới đây không?

Lúc này trong lòng cô đấu tranh không ngừng cuối cùng nhắn ra một câu nói này.

Nhìn tin nhắn trên màn hình “Đang chờ đợi.” Cô cảm thấy tim mình cũng sắp nhảy ra ngoài, anh đi vào tim cô từ lúc nào?

Nhà họ Trâu.

Nhìn bóng dáng Trâu Thần xuống lầu, Mạnh Phỉ khẩn trương dựa vào tường nắm chặt điện thoại của anh, chỉ thiếu chút nữa, vừa rồi thiếu chút nữa liền bại lộ, nếu không phải mẹ Trâu ở dưới lầu gọi Trâu Thần, chỉ sợ anh đã nghe điện thoại của Tân Đồng? Cô ta đã chuẩn bị mấy ngày nay, hình tượng mấy chục năm xây dựng ở nhà họ Trâu uổng phí sao? Cũng may, cũng may, cô ta kịp thời ấn phím tắt, dựa vào tường, cô ta liên tục hít thở.

Chỉ là, chuyện vẫn phải tiếp tục! Cô ta ném điện thoại lên giường Trâu Thần, thở một hơi dài, nở nụ cười đi xuống lầu “Dì ơi, để cháu giúp dì, tuổi trẻ phải vận động, dì ở dưới bận bịu, cháu lại ở trên này ngồi không bản thân cũng thấy không được tự nhiên.”

“Cháu xem cháu kìa, tiểu Thần có một người hiểu chuyện như cháu, dì với ba Trâu cũng thỏa mãn!”

“Anh Thần rất tốt, dì đừng nói vậy, cháu sẽ ngượng.” Mạnh Phỉ ngây thơ nhận đồ trong tay Trâu Thần, bào vào bồn tỉ mỉ rửa.

“Mẹ, vậy con lên trên đây!” Trâu Thần có chút bài xích với vẻ ngây thơ của Mạnh Phỉ, trước khi xuống lầu hình như anh nghe thấy điện thoại của mình đổ chuông, cuối cùng lại im lặng, anh hoài nghi nhìn Mạnh Phỉ đang cúi đầu rửa rau, chân mày không tự chủ nhíu lại.

“Mạnh Phỉ cũng đang giúp, con làm anh không biết xấu hổ mà đi lên sao? Lát nữa gọi điện thoại cho tiểu Đồng, con bé ở một mình cũng cô đơn, gọi con bé tới ăn cơm cùng chúng ta, nhưng mà mẹ cũng nói con, sao lại không biết xấu hổ để Tân Đồng ở trường một mình?”

“Con sẽ đi gọi điện thoại.” Vừa nhắc tới Tân Đồng, khuôn mặt Trâu Thần liền rạng rỡ “Mẹ, chuyện này mẹ phải giúp con, cô ấy nói con nuôi cô ấy mập, mấy ngày nay đều muốn giảm cân, hơn nữa tuần này lại không chịu về, mẹ phải làm chủ cho con!” Nói xong cố ý làm bộ đáng yêu nói cánh tay mẹ.

“Tránh sang một bên, con không sợ Mạnh Phỉ sẽ cười sao” đẩy tay con trai mình ra, quay đầu lại nói với Mạnh Phỉ “Cháu xem anh Thần của cháu không có một chút ý thức của người làm anh, cháu còn nói nó tốt? Nó làm gì cũng không được, không bằng anh Trâu Tường của cháu, ngay cả Ngô Nhạc nó cũng không bằng.” Mẹ Trâu cố ý tạo khoảng cách giữa Mạnh phỉ và Trâu Thần “Được rồi, con nhanh đi gọi điện thoại đi, đừng ở đây quấy rối mẹ cùng Mạnh Phỉ.”

“Vâng!” Trâu Thần cười rạng rỡ, bỏ chạy lên lầu.

“Dì.” Mạnh Phỉ khẩn trương “Cháu đi lên xem một chút, cháu sợ anh Thần sẽ nổi nóng với Tân Đồng.” Cô ta sợ, cô ta sợ Trâu Thần cầm điện thoại phát hiện ra tắt máy, cô ta sợ anh sau khi mở máy liền thấy cuộc gọi nhỡ của Tân Đồng, cô ta sợ……

“Không cần, đây chuyện của hai đứa nó, người khác nhúng tay vào sẽ không tốt.” Mẹ Trâu lập tức phát hiện ra Mạnh Phỉ khẩn trương “Mạnh Phỉ, mặc dù cháu và Trâu Thần cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng dù sao hai đứa không giống nhau.” Bà nói đến đây thì dừng lại, không nói sợ Mạnh Phỉ càng ngày lún càng sâu, lại sợ nói nhiều, kíchthích cảm xúc trái chiều, làm ba mẹ cũng không dễ dàng gì.

Lời nói rõ ràng như vậy, không phải Mạnh Phỉ nghe không hiểu, nhưng cô ta không tin, tuyệt đối cũng không nhận thua! “Con biết rõ, hình như con quên lấy sốt cà chua con đi lên lấy!” Không đợi mẹ Trâu ngăn cản, cô ta vội vã chạy lên lầu.

Chỉ còn lại mẹ Trâu cùng mẹ Loan nhìn nhau lắc đầu chẳng nói gì.

Trâu Thần mở cửa phòng mình từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới mới tìm được điện thoại của mình nằm trên giường, chân mày lại một lần nữa nhíu lại, anh nhớ rõ ràng vốn dĩ điện thoại của anh để trên bàn, dò xét một phen, nhíu mày kiểm tra điện thoại, lại phát hiện điện thoại tắt máy? Đây rõ ràng quái dị, điện thoại của anh căn bản mở 24/24 giờ, một là sợ bệnh viện có chuyện quan trọng, một điều nữa, cũng là điều quan trọng nhất, chính là sợ lúc Tân Đồng cần tìm anh lại không tìm được, mà điện thoại bây giờ lại tắt máy?

Anh vội vã ấn nút mở máy.

Một tiếng ding vang lên, một tin nhắn xuất hiện trên màn hình, chân mày đang nhíu chặt trong nháy mắt nở nụ cười nhu mì mở tin nhắn ra xem.

“Trâu Thần, ngày mai là sinh nhật em, anh có thể tới đây không?”

Khóe miệng ngây ngốc nở nụ cười “Cô bé ngốc, em không cho anh tới anh cũngtới! Rốt cuộc em cũng đã trưởng thành! Nghĩ muốn quà gì?” Anh vẫn trêu chọc cô như bình thường.

Ding.

Im lặng nhìn màn hình “Tin tức đã gửi đi.” Khiến Tân Đồng giật mình, nhìn tên người gửi, lần đầu tiên cô khẩn trương như vậy.

“Cô bé ngốc, em không cho anh tới anh cũngtới! Rốt cuộc em cũng đã trưởng thành! Nghĩ muốn quà gì?”

Khóe miệng nở nụ cười nhưng dần dần phai đi, Trâu Thần, em phải đối mặt với anh thế nào? Mẹ Trâu nói không quan tâm anh làm gì, nói gì em đều phải thử tin tưởng anh, nhưng phải làm gì nói gì với anh đây? Em phải đối mặt với anh thế nào, tin tưởng anh thế nào?

“Anh Thần!” Mạnh Phỉ đứng trước cửa phòng hoảng sợ nhìn Trâu Thần.

“Mạnh Phỉ lên sao?” Bởi vì nhận được tin nhắn của Tân Đồng, tâm từng của anh cũng vô cùng tốt, mới bỏ nghi ngờ qua một bên, chỉ hỏi vấn đề mà mình suy nghĩ thật lâu “Sinh nhật mười tám tuổi của em muốn tặng gì?”

“Hả? Sinh nhật em đã qua, chẳng lẽ anh Thần quên rồi sao? Anh còn tặng em một sợi dây chuyền!” Nói tới đây cô ta liền xấu hổ.

“Dây chuyền?” Trâu Thần lần nữa nhíu mày, sinh nhật Mạnh Phỉ căn bản là anh quên? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một cái dây chuyền? Không đúng, dây chuyền? Hình như Ngô Nhạc từng nhắc qua? Thôi, mặc kệ, nếu Ngô Nhạc thật sự có tâm, cậu ta nhất định sẽ đạt được mục đích, cũng tiết kiệm cho mình không phải phát ốm vì người bên cạnh này. Vậy tặng Đồng Đồng nhà anh cái gì chứ? Mím môi bật cười.

Mạnh Phỉ ở một bên sửng sốt, chỉ là nhìn anh cười, cô ta cũng xấu hổ cúi đầu, mặt mày giống như một nữ sinh thổ lộ tình yêu với bạn trai.

Đúng rồi! Trâu Thần đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, tặng nhẫn! Đúng! Anh muốn đặt trước Đồng Đồng nhà anh! Để cho người khác đã là hoa có chủ! Nghĩ tới liền hưng phấn……

“Why do birds suddenly appear every time you are near. Just like me, they long to be close to you……”

Trần Duệ đang cầm một túi khoai tây chiên lớn cho vào miệng, vừa ở trong phòng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, cho đến khi phát hiện trong túi xách Tân Đồng nhấp nháy ánh sáng mới hướng về phía nhà vệ sinh gọi “Tiểu Đồng! Điện thoại của cậu! Nhưng mà cậu đổi tiếng chuông điện thoại lúc nào vậy?” Nói xong lại cảm thấy sao âm thanh này lại quen tai như vậy “Đúng rồi, buổi biểu diễn quân huấn hôm đó là điện thoại của cậu vang lên sao?”

“Đúng vậy!” Tân Đồng trong nhà vệ sinh giặt đồ , tay đầy bọt “Tiểu Duệ, cậu giúp mình nghe một chút, không có chuyện gì gấp thì cậu bảo đối phương lát nữa tớ sẽ gọi lại.” Bọt xà bông càng ngày càng nhiều, cô ảo não lấy mu bàn tay vén sợi tóc rơi trên trán, lần này dường như lại cho bột giặt hơi nhiều rồi?

“Được rồi!” Trần Duệ dùng giấy vệ sinh lau tay sạch sẽ, mặt thản nhiên móc điện thoại trong túi xách của Tân Đồng “A, không có tên, hay là mình cầm cho cậu nghe.” Nói xong cầm điện thoại chạy vụt tới nhà vệ sinh “Tiểu Đồng! Cậu đang giặt quần áo hay đang tắm vậy?” Nhìn một chậu đầy xà bông, Trần Duệ xác định Tân Đồng không thích hợp giặt quần áo……

“Cậu thỏa mãn đi, lần trước thiếu chút nữa cậu ấy tắm cho cả nhà vệ sinh, cũng may cuối cùngtự biết lỗi của mình nên thay đổi, dọn dẹp sạch nhà vệ sinh, nếu không mình sẽ liều mạng với cậu ấy!” Trương Lệ Na nằm trên giường đọc sách.

“Thôi, nói thế nào tiểu Đồng cũng còn nhỏ, lát nữa mình giúp cô ấy dọn.” Tống Viện Viện từ trước bàn học của mình xoay người lại.

Đau lòng buồn bực mếu máo, cuộc sống sau này của cô nhất định phải mua máy giặt!

“Được rồi được rồi mau nghe đi, coi chừng có việc gấp.” Trần Duệ ấn nút nghe đưa máy tới, rồi lại phát hiện ra trên tai cũng có bọt….. “Thôi, mình mở loa ngoài đi, ba chúng tớ sẽ giả bộ làm người điếc.” Nói xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, lại cầm điện thoại đi vào.

“……Ai cũng gọi là tiểu Đồng, sao anh lại gọi là Đồng Đồng?”

“Không phải là muốn trêu chọc sao? Thấy liền thấy phiền, ngày nào cũng như keo bám chặt lấy người anh….Anh trêu chọc còn tưởng rằng anh có ý, loại người như vậy ai mà chào đón chứ? Mập như heo, còn cố tình tỏ ra mình xinh đẹp như hoa, thật sự cách hoa còn xa……”

“Anh thật sự không thích một chút nào?”

“Em nói bậy gì đấy! Anh thích, còn không bằng thích em, nói thế nào em cũng là con gái, cũng thuộc tầng lớp như anh, em xem, nam không ra nam nữ không ra nữ, giống như rắm thúi…….”

Tiếng nam nữ nói chuyện trong điện thoại truyền ra cả phòng.

Im lặng……

“Này, tiểu Đồng?” Cuối cùngvẫn là Trần Duệ phản ứng đầu tiên, mở cửa nhà vệ sinh nhẹ nhàng gọi Tân Đồng đang ngây ngốc ở bên trong “Không phải gọi nhầm chứ?”

Tân Đồng cúi đầu không nói gì, đôi mắt vô hồn nhìn bọt xà phòng trong chậu, Trần Duệ có thể không nhận ra giọng nói trong điện thoại, nhưng cô lại có thể nghe rõ ràng, tiểu Đồng, Đồng Đồng, tất cả mọi người đều gọi cô là tiểu Đồng, duy chỉ có một người ngay từ đầu đã gọi cô là Đồng Đồng, chưa từng thay đổi, hơn nữa giọng nói của anh đã khắc sâu vào lòng cô…..Trêu chọc cô? Rất phiền? Heo? Còn không bằng thích em? Nam không ra nam nữ không ra nữ? Giọt nước mắt trong suốt không một tiếng động rơi xuống, cuối cùng rơi vào chậu xà phòng, thậm chí ngay cả một chút bọt nước cùng không kích thích, chỉ có động một chút liền nhanh chóng lấp đầy khe hở……

“Tiểu Đồng!” Dưới ánh đèn trong nhà vệ sinh Trần Duệ nhìnthấy rõ ràng Tân Đồng rơi nước mắt, cô nghĩ muốn đi vào, nhưng tay cầm điện thoại di động lại không biết nên xử lý thế nào, đứng tại cửa, nghĩ không ra rốt cuộc mình phải làm thế nào mới khiến Tân Đồng không khóc.

“Tiểu Duệ, cậu tắt điện thoại của cậu ấy trước đi, nhất định là có người cố ý!” Tống Viện Viện không biết đã đứng ở cửa nhà vệ sinh từ lúc nào, đẩy cửa ra, chỉ thấy bọt xà phòng bao quanh Tân Đồng, hai tay ôm chặt cơ thể, cơ thể không ngừng run rẩy, giống như cực kỳ lạnh, lúc này cô mới ý thức được sự nghiêm trọng cửa việc này, liền vội vàng đi tới ngồi xổm xuống kéo Tân Đồng vào lòng mình.

“Hình như mình đã nghe qua hai giọng nói này?” Trương Lệ Na cũng bò xuống giường, lo lắng đi tới cửa nhìn Tân Đồng.

“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Tống Viện Viện vội vàng dừng đề tài này lại “Tiểu Đồng! Cậu ngẩng đầu lên! Tiểu Đồng! Địch còn chưa xuất hiện, chuyện còn chưa rõ, cậu không nên ngã trước, đây là biểu hiện của sự hèn yếu! Cậu có nghe thấy không!” Cô đỡ trán Tân Đồng nói.

“Viện Viện!” Rốt cuộc Tân Đồng ngẩng đầu “Là anh ấy, giọng nói đó là của anh ấy!” Nước mắt tựa như những viên chân trâu không ngừng lăn xuống “Mình không biết, tại sao khi nghe anh ấy nói vậy, chỗ này của mình rất đau, Viện Viện!” Ôm ngực mình, giọng nói nức nở nghẹn ngào, đánh vào trong lòng mỗi người, không đến nỗi tê tâm liệt phế nhung cũng cảm thấy đau đớn.

“Có lẽ là hiểu lầm.” Tống Viện Viện vỗ nhẹ lưng Tân Đồng, giúp cô thuận khí “Tiểu Đồng, mỗi người đều sẽ từ từ lớn lên, cậu phải học cách đối mặt, mặc kệ là thật hay giả, cho bản thân một cơ hội, cũng cho đối phương cơ hội, dù có chết tâm cũng lưu lại một đường sống!” Cô hướng về phía Trần Duệ đang đứng ngây ngốc một bên vươn tay “Tiểu Duệ, đưa điện thoại di động của tiểu Đồng cho mình.”

Ánh mắt của mọi người lúc này đang tập trung vào Tống Viện Viện càng lạnh lẽo hơn.

“Tiểu Đồng, gọi lại” Tống Viện Viện nhét điện thoại vào tay Tân Đồng.

Tân Đồng đã dừng khóc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, đôi mắt sợ hãi cùng mờ mịt, do dự mấy lần mới nhìn vào điện thoại, cắn môi dưới, hít sâu mấy lần, rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, cô giơ tay ấn một dãy số quen thuộc.

“…….Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy……” Trong điện thoại truyền ra giọng nữ lạnh lẽo.

Ba người còn lại cũng khẩn trương, ngược lại lúc này Tân Đồng lại rất bình tĩnh, xem như lúc trước Trâu Thần quan tâm chăm sóc cô thế nào, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không tiếp nhận, cô không thể ích kỷ yêu cầu anh phải giữ vững sự quan tâm đó với mình, lòng người, tùy thời cũng sẽ biến hóa, ngay cả bản thân cô cũng sẽ biến hóa? Mặc dù, mặc dù bọn họ đã từng gần gũi…… “Mình gửi cho anh ấy một tin nhắn là được.”

Trâu Thần, ngày mai là sinh nhật của em, anh có thể tới đây không?

Lúc này trong lòng cô đấu tranh không ngừng cuối cùng nhắn ra một câu nói này.

Nhìn tin nhắn trên màn hình “Đang chờ đợi.” Cô cảm thấy tim mình cũng sắp nhảy ra ngoài, anh đi vào tim cô từ lúc nào?

Nhà họ Trâu.

Nhìn bóng dáng Trâu Thần xuống lầu, Mạnh Phỉ khẩn trương dựa vào tường nắm chặt điện thoại của anh, chỉ thiếu chút nữa, vừa rồi thiếu chút nữa liền bại lộ, nếu không phải mẹ Trâu ở dưới lầu gọi Trâu Thần, chỉ sợ anh đã nghe điện thoại của Tân Đồng? Cô ta đã chuẩn bị mấy ngày nay, hình tượng mấy chục năm xây dựng ở nhà họ Trâu uổng phí sao? Cũng may, cũng may, cô ta kịp thời ấn phím tắt, dựa vào tường, cô ta liên tục hít thở.

Chỉ là, chuyện vẫn phải tiếp tục! Cô ta ném điện thoại lên giường Trâu Thần, thở một hơi dài, nở nụ cười đi xuống lầu “Dì ơi, để cháu giúp dì, tuổi trẻ phải vận động, dì ở dưới bận bịu, cháu lại ở trên này ngồi không bản thân cũng thấy không được tự nhiên.”

“Cháu xem cháu kìa, tiểu Thần có một người hiểu chuyện như cháu, dì với ba Trâu cũng thỏa mãn!”

“Anh Thần rất tốt, dì đừng nói vậy, cháu sẽ ngượng.” Mạnh Phỉ ngây thơ nhận đồ trong tay Trâu Thần, bào vào bồn tỉ mỉ rửa.

“Mẹ, vậy con lên trên đây!” Trâu Thần có chút bài xích với vẻ ngây thơ của Mạnh Phỉ, trước khi xuống lầu hình như anh nghe thấy điện thoại của mình đổ chuông, cuối cùng lại im lặng, anh hoài nghi nhìn Mạnh Phỉ đang cúi đầu rửa rau, chân mày không tự chủ nhíu lại.

“Mạnh Phỉ cũng đang giúp, con làm anh không biết xấu hổ mà đi lên sao? Lát nữa gọi điện thoại cho tiểu Đồng, con bé ở một mình cũng cô đơn, gọi con bé tới ăn cơm cùng chúng ta, nhưng mà mẹ cũng nói con, sao lại không biết xấu hổ để Tân Đồng ở trường một mình?”

“Con sẽ đi gọi điện thoại.” Vừa nhắc tới Tân Đồng, khuôn mặt Trâu Thần liền rạng rỡ “Mẹ, chuyện này mẹ phải giúp con, cô ấy nói con nuôi cô ấy mập, mấy ngày nay đều muốn giảm cân, hơn nữa tuần này lại không chịu về, mẹ phải làm chủ cho con!” Nói xong cố ý làm bộ đáng yêu nói cánh tay mẹ.

“Tránh sang một bên, con không sợ Mạnh Phỉ sẽ cười sao” đẩy tay con trai mình ra, quay đầu lại nói với Mạnh Phỉ “Cháu xem anh Thần của cháu không có một chút ý thức của người làm anh, cháu còn nói nó tốt? Nó làm gì cũng không được, không bằng anh Trâu Tường của cháu, ngay cả Ngô Nhạc nó cũng không bằng.” Mẹ Trâu cố ý tạo khoảng cách giữa Mạnh phỉ và Trâu Thần “Được rồi, con nhanh đi gọi điện thoại đi, đừng ở đây quấy rối mẹ cùng Mạnh Phỉ.”

“Vâng!” Trâu Thần cười rạng rỡ, bỏ chạy lên lầu.

“Dì.” Mạnh Phỉ khẩn trương “Cháu đi lên xem một chút, cháu sợ anh Thần sẽ nổi nóng với Tân Đồng.” Cô ta sợ, cô ta sợ Trâu Thần cầm điện thoại phát hiện ra tắt máy, cô ta sợ anh sau khi mở máy liền thấy cuộc gọi nhỡ của Tân Đồng, cô ta sợ……

“Không cần, đây chuyện của hai đứa nó, người khác nhúng tay vào sẽ không tốt.” Mẹ Trâu lập tức phát hiện ra Mạnh Phỉ khẩn trương “Mạnh Phỉ, mặc dù cháu và Trâu Thần cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng dù sao hai đứa không giống nhau.” Bà nói đến đây thì dừng lại, không nói sợ Mạnh Phỉ càng ngày lún càng sâu, lại sợ nói nhiều, kíchthích cảm xúc trái chiều, làm ba mẹ cũng không dễ dàng gì.

Lời nói rõ ràng như vậy, không phải Mạnh Phỉ nghe không hiểu, nhưng cô ta không tin, tuyệt đối cũng không nhận thua! “Con biết rõ, hình như con quên lấy sốt cà chua con đi lên lấy!” Không đợi mẹ Trâu ngăn cản, cô ta vội vã chạy lên lầu.

Chỉ còn lại mẹ Trâu cùng mẹ Loan nhìn nhau lắc đầu chẳng nói gì.

Trâu Thần mở cửa phòng mình từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới mới tìm được điện thoại của mình nằm trên giường, chân mày lại một lần nữa nhíu lại, anh nhớ rõ ràng vốn dĩ điện thoại của anh để trên bàn, dò xét một phen, nhíu mày kiểm tra điện thoại, lại phát hiện điện thoại tắt máy? Đây rõ ràng quái dị, điện thoại của anh căn bản mở 24/24 giờ, một là sợ bệnh viện có chuyện quan trọng, một điều nữa, cũng là điều quan trọng nhất, chính là sợ lúc Tân Đồng cần tìm anh lại không tìm được, mà điện thoại bây giờ lại tắt máy?

Anh vội vã ấn nút mở máy.

Một tiếng ding vang lên, một tin nhắn xuất hiện trên màn hình, chân mày đang nhíu chặt trong nháy mắt nở nụ cười nhu mì mở tin nhắn ra xem.

“Trâu Thần, ngày mai là sinh nhật em, anh có thể tới đây không?”

Khóe miệng ngây ngốc nở nụ cười “Cô bé ngốc, em không cho anh tới anh cũngtới! Rốt cuộc em cũng đã trưởng thành! Nghĩ muốn quà gì?” Anh vẫn trêu chọc cô như bình thường.

Ding.

Im lặng nhìn màn hình “Tin tức đã gửi đi.” Khiến Tân Đồng giật mình, nhìn tên người gửi, lần đầu tiên cô khẩn trương như vậy.

“Cô bé ngốc, em không cho anh tới anh cũngtới! Rốt cuộc em cũng đã trưởng thành! Nghĩ muốn quà gì?”

Khóe miệng nở nụ cười nhưng dần dần phai đi, Trâu Thần, em phải đối mặt với anh thế nào? Mẹ Trâu nói không quan tâm anh làm gì, nói gì em đều phải thử tin tưởng anh, nhưng phải làm gì nói gì với anh đây? Em phải đối mặt với anh thế nào, tin tưởng anh thế nào?

“Anh Thần!” Mạnh Phỉ đứng trước cửa phòng hoảng sợ nhìn Trâu Thần.

“Mạnh Phỉ lên sao?” Bởi vì nhận được tin nhắn của Tân Đồng, tâm từng của anh cũng vô cùng tốt, mới bỏ nghi ngờ qua một bên, chỉ hỏi vấn đề mà mình suy nghĩ thật lâu “Sinh nhật mười tám tuổi của em muốn tặng gì?”

“Hả? Sinh nhật em đã qua, chẳng lẽ anh Thần quên rồi sao? Anh còn tặng em một sợi dây chuyền!” Nói tới đây cô ta liền xấu hổ.

“Dây chuyền?” Trâu Thần lần nữa nhíu mày, sinh nhật Mạnh Phỉ căn bản là anh quên? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một cái dây chuyền? Không đúng, dây chuyền? Hình như Ngô Nhạc từng nhắc qua? Thôi, mặc kệ, nếu Ngô Nhạc thật sự có tâm, cậu ta nhất định sẽ đạt được mục đích, cũng tiết kiệm cho mình không phải phát ốm vì người bên cạnh này. Vậy tặng Đồng Đồng nhà anh cái gì chứ? Mím môi bật cười.

Mạnh Phỉ ở một bên sửng sốt, chỉ là nhìn anh cười, cô ta cũng xấu hổ cúi đầu, mặt mày giống như một nữ sinh thổ lộ tình yêu với bạn trai.

Đúng rồi! Trâu Thần đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, tặng nhẫn! Đúng! Anh muốn đặt trước Đồng Đồng nhà anh! Để cho người khác đã là hoa có chủ! Nghĩ tới liền hưng phấn……

Bình luận