Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bà Xã Đừng Chạy

Chương 20

Tác giả: Đô Đô Lang

“Chào bạn Tân Đồng, mình là học sinh năm ba lớp năm Thiệu Ngôn, mình thích bạn, hy vọng bạn có thể làm bạn gái mình!” Một nam sinh gầy ốm đột nhiên lao tới chặn đường Tân Đồng, cả người to lớn lúc cúi đầu che khuất nửa bên mặt của cậu ta, nhưng mà động tác cắn chặt môi dưới lại biểu lộ rõ vẻ khẩn trương.

Tân Đồng đang chăm chú vào phiếu nguyện vọng vào trường đại học liền ngẩng đầu, trước mặt có một phong bì màu hồng phấn đưa tới, chẳng lẽ đây là thư tình như trong truyền thuyết sao? Trừng mắt nhìn thẳng vào mắt cậu ta “Bạn học, cậu xác định cậu không đưa nhầm người chứ?” Cả đời này cô chưa từng nhận thứ gì như vậy, lúc học tiểu học, bị quản lý nghiêm ngặt, sau này khi học trung học phần lớn thời gian ở cùng Vu Phi, hơn nữa khi đó Lý Lâm so với cô như vầng sáng chói mắt.

Đối phương cắn chặt môi “Mình thật sự thích bạn!” Cậu ta đứng thẳng, đôi mắt trong suốt thẹn thùng lộ ra.

Tân Đồng cũng đứng thẳng người, hai tay buông thỏng bên cạnh người không có ý muốn tiếp nhận phong thư màu hồng kia “Thật xin lỗi!” Thật kiên quyết, giọng nói lạnh lùng, nếu không phải bóng dáng của Vu Phi khiến cô đau lòng, bây giờ cũng sẽ không như vậy, bóng dáng kia đã trở thành bóng ma trong lòng cô……Nói xong liền đi sượt qua vai cậu ta, không ai thấy ánh mắt đau thương của cô, chỉ để lại một mình cậu ta đứng nắm chặt hai nắm đấm.

“Tiểu Đồng, hóa ra cậu ở đây! Lần đầu tiên nhìn thấy cậu tan học liền cứ như vậy về nhà.” Trì Phỉ đuổi theo phía sau lưng cô, giọng nói hưng phấn đánh nát không khí trong trẻo mà lạnh lùng quanh Tân Đồng.

“Đầu tiên là vì muốn tránh các cậu, sau đó là muốn tránh người muốn đến đón mình, mình nghĩ bây giờ cũng không cần nữa.” Nở nụ cười làm cho người ta nhìn thấy khó chịu.

“Không cần nở nụ cười, thấy mình rồi thì khóc đi.” Trì Phỉ kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô “Mình biết sáng cậu gặp Vu Phi? Trong lòng cảm thấy khổ sở thì khóc đi, mình sẽ không nói cho người khác biết đi.” Nói xong liền vươn tay ôm cô vào lòng “Tất cả đều đã là quá khứ, mình không phải Lý Lâm, cậu không cần ngay cả mình cũng phòng bị như vậy.” Tuy rằng bộ dáng bề ngoài Tân Đồng ngu ngốc, nhưng nụ cười lại rất xa cách làm cho người ta cảm thấy rất xa rất xa.

Tân Đồng tựa vào trong lòng Trì Phỉ, hít sâu một hơi, làm mất đi sự bài xích trong lòng, chuyện của Lý Lâm đối với cô thật sự có ảnh hưởng rất lớn? Chật vật rời khỏi “Mình thật sự cần thời gian, cho mình yên tĩnh một chút.” Hai ngày nay cô ở nhà không ngừng vui đùa, cô không có thời gian nghĩ lung tung, mà hôm nay đi vào trường học, gặp Vu Phi, cô mới phát hiện lòng của cô vẫn rất đau rất đau.

“Tân Đồng! Mẹ gọi em về ăn cơm!” Giọng nói đột ngột vang lên, không được tự nhiên lại có chút tức giận, Trâu Thần mặc áo sơ mi đơn giản, quần bò ôm, vẻ mặt đề phòng nhìn hai người gần trước mặt.

“Oa! Trâu Thần!” Trì Phỉ vừa thấy trai đẹp liền ném Tân Đồng ra phía sau.

Tân Đồng vừa thấy rõ ràng ngẩn ngơ, không thể nào, cái này là phản bội sao? Nhưng mà……

“Đây là thư tình nam sinh kia đưa cho Tân Đồng, em giúp anh ngăn lại rồi!” Từ trong cặp sách lấy ra một phong thư “Em nhất định sẽ giúp anh bảo vệ Tân Đồng nhà anh!”

Trâu Thần một tay nhận phong bì kia, một tay vỗ vỗ, người này nếu ở trong thời kháng chiến chống Nhật tuyệt đối sẽ là gián điệp, nhưng cô lại là loại không cần ép hỏi cũng sẽ thẳng thắn nói ra, ánh mắt cẩn thận nhìn về phía Tân Đồng đang đứng im không nhúc nhích, xong rồi, nhóc con sắp nổi bão…… “Bạn học của Đồng Đồng thật thân thiện, em nói xem phải không?” Lời nói nịnh nọt, không do dự đem bức thư trong tay ném vào thùng rác bên cạnh, làm xong còn vô tội trừng mắt nhìn cô.

Tân Đồng nhìn bộ dáng vô tội kia nghĩ muốn ném túi sách về phía đó, cái này tuyệt đối là sói đội lốt cừu! Ôm vẻ mặt hung dữ như muốn thẩm vấn nhìn về phía anh.

“Sáng nay cô ấy nhìn thấy Vu Phi, tâm tình không tốt lắm, nhưng mà anh đã tới rồi thì tình hình cũng đỡ hơn, anh cố lên em đi trước đây!” Khẽ nói thầm bên tai Trâu Thần, Trì Phỉ xoay người hướng Tân Đồng vẫy vẫy tay, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi hiện trượng.

“Ha ha, cô ấy chạy thật nhanh!” Một tay cọ cọ chóp mũi, rõ ràng là không biết nói gì, nếu cô gặp Vu Phi, đoán chừng những việc mà anh làm đã bị vạch trần gần hết “Chúng ta về nhà thôi.” Thật tự nhiên đưa bàn tay to tới trước mặt.

Tân Đồng thấy rõ ràng anh không có chủ động nhận sai, ngửa đầu cố ý không nhìn anh, đi ngang qua anh hướng về phía cổng.

Anh ở phía sau cô ảo não xoa xoa mái tóc ngắn, cuối cùng vẫn là buồn bực đuổi theo.

Tân Đồng không nghĩ tới Trâu Thần nói đón cô về nhà lại thật sự là về nhà họ Tân, lúc đi vào nhà liền thấy khẩn trương, lúc này ngồi và bàn ăn cơm, lại cảm thấy hơn mười con mắt đều nhìn chằm chằm vào mình……

Cô chỉ có thể cúi đầu ăn, nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được, lúc cô gắp thức ăn trên bàn mỗi người trên bàn đều có biến hóa kỳ dị, lúc thì chú Lý ngẫu nhiên cười, ông ngoại nhíu mày, vẻ mặt bà ngoại như sông băng lạnh tanh, mà rõ ràng nhất là Trâu Thần cố nhịn cười cùng vẻ mặt hớn hở của ông ngoại, bà ngoại thì mặt lạnh như băng.

Không khí kỳ dị kéo dài đến khi kết thúc bữa ăn liền bị ông ngoại phá tan “Bạn già à, bà cũng thấy rồi, trong khoảng thời gian này tiểu Đồng nhà chúng ta cần bổ sung dinh dưỡng, cho nên vẫn nên để Trâu Thần chăm sóc, bà thấy thế nào?” Khuôn mặt giương giương tự đắc không giấu được ý cười.

Vẻ mặt bà ngoại lạnh như băng, lại không thể tìn thấy lý do, nghiêm mặt “Mấy ngày nữa tôi sẽ ra ngoài, chờ sau khi tôi rời khỏi đây các người muốn làm thế nào thì làm, nhưng mà mấy ngày này bọn họ phải dưới sự giám sát của tôi!” Nói xong liền đứng dậy.

“Ông ngoại, bà ngoại làm sao vậy?” Tân Đồng thật nghi ngờ hôm nay sao bà ngoại lại như vậy, trên bàn ăn có vài lần Trâu Thần cố ý tới gần cô, bà ngoại cũng không phát hiện, sau khi ăn cơm lại giống như đã thỏa hiệp với yêu cầu của ông ngoại, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bà ngoại thỏa hiệp.

“Không có việc gì, lớn tuổi nên hay ầm ĩ!” Ông ngoại cười ha hả đứng dậy quay về phòng ầm ĩ cùng bạn già.

“Tình cảm vợ chồng của ông bà thật tốt!” Tân Đồng nhìn bóng dáng ông ngoại không nhịn được cảm thán.

“Đừng hâm mộ, sau này em cũng sẽ có!” Trâu Thần cười đứng dậy giúp đỡ dọn dẹp.

Tân Đồng nghi hoặc nhíu mày, hình như thái độ của ba mẹ đối với Trâu Thần cũng dịu đi, nhất là ba, vừa rồi hình như nghe thấy hai người bọn họ đang thảo luận về vấn đề bác sĩ? Xem xét cái này lại xem xét cái kia, không thể nghĩ ra được tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

“Rốt cuộc hiện tại quan hệ của hai chúng ta là gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tân Đồng đỏ bừng ngồi xếp bằng trên giường căm túc nhìn Trâu Thần nhàn nhã ngồi viết cạnh bàn, cuối cùng cô mới hiểu rõ ý của câu nói mà bà ngoại nói lúc nãy, hóa ra là máy ngày nữa bà ngoại phải đi tham gia hội thảo nghiên cứu, thời gian có thể dài một chút, trước đó Trâu Thần đã được cho phép ở lại nhà họ Tân làm người kèm học cùng bảo mẫu! Rồi sau đó bàn chuyển vào bàn chuyển ra. Là vì cái gì chứ? Chẳng lẽ là bởi vì Trâu Thần làm nhiều món ăn hơn chú Lý sao?

Trâu Thần dừng bút giống như tự hỏi, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng mà lại chớp mắt vuốt cằm không có ý tốt nói “Em nghĩ muốn quan hệ của chúng ta thế nào?”

Bình luận