“Mời ngồi!” Lý Trung Khải lịch sự kéo ghế giúp Tân Đồng, nụ cười trên mặt không giống như biệt danh là núi băng.
“Đàn anh” Tân Đồng đứng tại chỗ nhỏ giọng gọi anh ta “Anh như vậy em cảm thấy rất áp lực, cũng sẽ hoài nghi đây là bẫy anh dùng để gài bẫy em.” Nói xong nhăn mũi, bộ dáng kia nhìn cực kỳ bướng bỉnh và đáng yêu.
Lý Trung Khải lắc đầu cười “Có phải một đàn anh như anh rất thất bại không? Ngồi đi!”
“Không đến mức đó, chỉ là hơi dọa người” Cô cười đi tới, không khiêm nhượng ngồi xuống “Lúc đầu khi biết người trợ giảng cho bọn em có lai lịch lớn như vậy, khiến chúng em bị dọa sợ không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa dáng vẻ anh lại lạnh lùng, càng làm cho bọn em không dám đến gần.”
Anh cười yếu ớt bước về phía đối diện ngồi xuống “Không trách được bọn em nghe lời như vậy, chỉ là……” Anh ta cố ý dừng lại, giương mắt tự tin nhìn về phía cô.
“Làm gì?” Cô bị anh ta nhìn theo bản năng dựa sát vào thành ghế “Em cũng rất nghe lời.”
“Trên tàu điện ngầm không biết xấu hổ sờ chân anh mấy lần, như vậy cũng xem như nghe lời sao?” Anh ta vừa rót trà vừa chậm rãi hỏi, cuối cùng rót đầy nước trà, anh ta cũng hỏi xong, đột nhiên giương mắt tràn đầy hứng thú nhìn cô.
……Sờ chân anh mấy lần……Câu nói của anh ta từng chữ từng chữ chậm rãi lặp lại trong đầu cô, giống như có cái gì đó hoàn toàn sụp đổ trong thời gian ngắn, khiến cho cô trở nên luống cuống “Đâu, nào có.” Mượn ly trà, cô che giấu ánh mắt chột dạ của mình.
Anh ta không nói gì, nhận lấy cái ly không của cô, tiếp tục chậm rãi rót đầy, lại tiếp tục chậm rãi hỏi “Không nóng sao?”
Cô làm gì có thời gian nghĩ tới cái khác, nước trà nóng khiến miệng cô đau rát, nhả ra không xong mà nuốt vào cũng không được, nước mắt lưng tròng nhìn về phía anh ta, tay không ngừng quạt miệng.
“Trêu em thôi” Tâm tình anh ta chưa bao giờ tốt như vậy, nhìn bộ dáng cô như vậy anh ta không nỡ tiếp tục châm chọc cô “Nhổ ra đi, đừng để lưỡi bỏng.” Nói xong tốt bụng đưa cái gạt tàn thuốc trống không qua cho cô.
Sao không nói sớm! Cô không nhịn được kêu rên trong lòng, nắm cái gạt tàn trong tay nhổ ra, đoán chừng trong miệng đã nóng bỏng rồi, cô vừa há miệng to vừa tìm đồ vật ở xung quanh để hóa giải cơn đau.
Vừa vặn lúc này nhân viên phục vụ đã đưa món ăn lên, cô giương mắt nhìn, hy vọng có thứ có thể hóa giải cơn nóng trong miệng.
“Anh đã đặt món trước, không biết có hợp với khẩu vị của em không.” Anh ta khẽ cười giúp cô gắp thức ăn.
Nhìn những món ăn mà mình thích đầy bàn, đây là lần đầu tiên cô nhớ nước luộc thịt như vậy, bữa cơm này, xem như cô thu hoạch lớn!
“Ui, ai đây?” Giọng nói đột ngột vang lên bên tai Tân Đồng, giọng nói giống như đã từng quen biết, lại không giống như đã gặp ở đâu.
Lý Trung Khải quay đầu về phía âm thanh phát ra, nhìn rất quen mắt, giống như là bạn làm ăn với nhà anh ta, lại không nhớ rõ, nhưng anh ta thường không quan tâm lắm tới việc trong nhà, hơn nữa cặp mắt của người này nhìn Tân Đồng chứ không phải anh ta, đành nhịn cơn bất mãn trong lòng, bản thân đang chuẩn bị mở công ty, lúc này không nên kết thù kết oán với người khác “Tiểu Đồng, có quen không?” Anh khẽ cười quay đầu hỏi Tân Đồng, nhưng nụ cười lúc này lại không giống như trước, đáy mắt như có một lớp băng mỏng bao quanh.
Tân Đồng ngừng động tác bất nhã của mình, quay đầu nhìn đôi mắt giống như mắt Trâu Thần kia, sợ run lên “Anh trai?”
“Anh?” Ánh mắt lưu chuyển, không thâm thúy như Trâu Thần, so với mắt Trâu Thần càng thêm lung linh, “Anh chỉ có một em trai, tiếng anh trai này từ đâu mà đến?” Trong giọng nói đều là đùa giỡn, trong lòng lại tràn đầy tức giận, Trâu Thần ở nhà ngày ngày chịu thẩm vấn, cô nhóc này vẫn còn vui vẻ ở bên ngoài cùng người đàn ông khác đi ăn cơm? Cô ăn nổi sao?
Lý Trung Khải thấy không khí không đúng, vội vàng đứng dậy giảng hòa “Nếu mọi người đều biết nhau, cùng ngồi xuống ăn chung đi.” Đứng dậy nhường vị trí đồi diện chỗ Tân Đồng.
Tân Đồng nhìn bộ dáng Trâu Tường, cũng tức giận, không nói phiền toái mà Trâu Thần gây ra cho cô, áp lực của hai ông lão đã khiến cô sắp không thở được, thật vất vả mới có thể qua được, lại gặp phải anh ta, không phải trời sanh cô bát tự không hợp với nhà họ Trâu đấy chứ? “Anh ấy nuốt không trôi!” Một câu nói khiến hai người đều sửng sốt.
Trâu Tường cũng không giận “Thế nào? Không ngờ em quen mấy bạn trai liền, chỉ vì giận dỗi liền có để dùng sao? Trước để người nào đó tức giận, sau đó tránh em trai anh, bây giờ giận em trai anh, lại tới tìm người ta?” Anh ta vững vàng ngồi xuống, đảo mắt nhìn Lý Trung Khải đứng bên cạnh lúng túng.
Hít sâu, cô kiềm chế lửa giận trong lòng, Trâu Tường thật là không thuận mắt, cô càng không thể thuận tim anh ta, tại sao nhà họ Tân lại luôn bị người nhà họ Trâu đè ép chứ? Nhưng bản thân cũng không thể đuối lý “Sức tưởng tượng của em không phong phú như vậy, nếu ra ngoài ăn cơm với đàn anh trở thành đi ăn với bạn trai, vậy thì ở trên lớp sợ rằng sẽ loạn rồi!” Nói xong liền liếc nhìn căn phòng mà anh ta vừa đi ra, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ đưa đồ ăn đi vào, bên trong có mấy cô gái vây quanh, không khí rất nhiệt liệt, thanh niên thi nhau mời rượu “Không trách được ông nội Trâu phản đối anh kinh doanh, nếu như sơ ý phá tan danh dự của ông, thật đúng là anh sẽ không bồi thường được.” Cô cố ý nói lấp lửng, nói thế nào ông nội cũng là một người có địa vị ở Bắc Kinh, nếu như lúc này thật sự bị Lý Trung Khải tung ra ngoài, ai có thể đảm bảo được gì, lòng người khó dò!
Trâu Tường quả nhiên đã từng trải, chỉ hơi sững sờ, cô gái nhỏ ngầm công kích, thế nhưng anh ta lại bật cười, quả thật em trai luôn không nể mặt ai xúm lại với cô gái không dễ bắt nạt này, tình cảnh đó thật sự khó có thể bỏ qua “Chỉ cần không ai nói lung tung, anh nghĩ những chuyện nhỏ nhặt như vậy không quan trọng. Chỉ là, chẳng lẽ em thật sự muốn trốn tránh không gặp?” Đoạn đối thoại của hai người càng ngày càng mông lung, Lý Trung Khải đứng bên cạnh nghe bộ mặt mịt mờ.
Lườm anh ta “Anh ấy nhiều em gái như vậy, em là gì chứ? Anh ấy không có thời gian để ý em, vừa đúng lúc, em cũng không có thời gian đùa với anh ấy.” Cô vừa nói vừa vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng người quen thuộc lập tức khiến ý thức cô báo động “Trình độ cấp báo của nhà anh là di truyền sao?” Nói xong liền muốn đứng dậy chạy trốn.
Trâu Tường kịp thời kéo cô lại “Cấp báo cái gì, không có việc gì đừng nói đến gen di truyền, cẩn thận lại kéo ông nội em vào!” Anh cười uy hiếp.
Lý Trung Khải thấy Tân Đồng bị kéo lại, vừa định mở miệng, lại bị bóng dáng bội vàng nhào tới ôm chặt, sau khi mờ mịt nhìn thấy người kia lập tức rõ ràng, thì ra, xem như mình ở bên cạnh cô, người kia vẫn luôn quẩn quanh bọn họ, không xua đi được.
“Đồng Đồng!” Trâu Thần lập tức xông thẳng tới chỗ Tân Đồng, trước tiên đẩy tay anh trai mình ra, sau đó ôm chặt người nào đó đang muốn bỏ chạy, cuối cùng mới nhớ quay đầu lại chào Trâu Tường “Anh trai.”
“Chậc, lúc trước em không ngừng chạy theo phía sau anh gọi anh trai, bây giờ là người đàn ông si tình ngày ngày gọi hai chữ Đồng Đồng.” Nói xong liền kéo Lý Trung Khải đi về phía phòng của mình “Nghe nói cậu chuẩn bị mở công ty, tôi giới thiệu cho cậu mấy người.” Anh ta cũng nên giúp em trai mình chứ?
“Buông tay!”
“Không thả!”
“Anh vô lương sỉ!”
“Anh thích!”
“Anh…..” Tân Đồng im lặng, người ta thích làm vô lương sỉ cô còn nói được gì chứ? Nói nhiều như vậy, cơn đau trong miệng đột nhiện hiện ra, không nhịn được hít thở mấy hơi.
“Sao vậy?” Lúc này Trâu Thần cười tươi như hoa, ôm cô thật chặt không chịu buông tay, đối với cô vĩnh viễn luôn vui mừng, nghe cô hít thở, lập tức nắm cằm cô “Xảy ra chuyện gì, rộp rồi.” Liếc mắt nhìn cốc trà nóng trên bàn “Nóng? Há mồm, anh giúp em thổi.” Nói xong liền phồng miệng nhẹ nhàng giúp cô thổi.
“Không cần anh lo!” Mặc dù hơi thở thổi vào miệng cô lành lạnh thoải mái, nhưng cô không quên người nào đó hủy hoại danh tiếng của cô.
“Ngoan, nóng như vậy, đưa em đến bệnh viện bôi thuốc được không?” Nhẹ nhàng dụ dỗ cô “Nếu không một thời gian dài sẽ không được ăn ngon.” Anh nói rồi dùng ánh mắt liếc nhìn đồ ăn đầy bàn.
Lỗ mũi đau xót, mắt to lập tức ngập nước, rất uất ức.
“Chuyện kia thật sự không phải do anh nói!” Anh đưa tay thề, không quên chậm rãi đưa cô đi ra ngoài cửa “Lúc ấy em cũng biết, không phải do anh muốn anh em Trịnh Vũ biết khó mà lui sao.”
Cô mếu máo, nhưng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nếu không lúc đó cô đã đập bàn kháng nghị rồi.
“Ai biết Trịnh Vũ không biết quay đầu, sau khi giải tán liền gọi điện hỏi ông nội anh, ông nội vừa nghe liền nổi trận lôi đình, còn lại em đều biết.” Nhếch miệng bày tỏ mình vô tội “Sớm biết cậu ta như vậy, có phải anh nên cố gắng hơn hay không.” Khuôn mặt nở nụ cười nhưng cũng che chở cho cô lên xe.
“Trâu Thần, anh……”
“Trên xe có nước suối, em uống một chút, chúng ta lập tức tới bệnh viện!” Mặc kệ cô giãy giụa, đạp chân ga phóng xe đi.
“Anh lại gạt em!” Lần này Tân Đồng giận thật, mặc dù nước suối làm giảm cơn đau trong miệng, nhưng nhìn căn biệt thự trước mặt, cô thật muốn xé xác người bên cạnh! “Nhà anh là bệnh viện sao? Trâu Thần anh là đồ lường gạt!”
Trâu Thần cũng không tránh, bởi vì cô lại đấm “Anh đột nhiên nhớ tới trong nhà cũng có thuốc. Nói thế nào, anh cũng là bác sĩ, chút chuyện nhỏ này không cần đến bệnh viện. Đánh nhẹ một chút, tay em sẽ bị thương.”
“… …” Tội gì tự làm mình bị thương “Đưa em tới nhà anh làm gì?” Cô hoài nghi anh dụ dỗ cô nhất định là có mục đích.
“Đồng Đồng nhà anh thật thông minh.” Anh cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại nhận được sự xem thường của cô, ngượng ngùng dời tay thành thật khai báo “Ông nội anh tới, bây giờ đang ở bên trong, hơn nữa anh em nhà Trịnh Vũ cũng ở ở đây, đoán chừng sau này em sẽ không có cơ hội gặp bọn họ, như vậy có vui hơn chút nào không?”
Mếu máo “Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải khiến người lớn ra mặt giải quyết, không có bọ cánh cam cũng đừng cản gốm sứ”
“Người ta nhất định ra mặt, anh cũng không thể ngăn cản không phải sao?”
Trừng mắt, bộ dáng kia giống như đã sớm có mưu mô, cô thấy bản thân là bị hại trong âm mưu của anh!
Phòng làm việc lầu hai nhà họ Trâu.
Ông nội Trâu vẻ mặt nghiêm túc ngồi sau bàn, quan sát mấy đứa cháu từ trái sang phải.
Tân Đồng đứng cạnh Trâu Thần, trộm nhìn hai anh em kia, dường như rất hồi hộp, nhất là Trịnh Vũ, ánh mặt trời phản chiếu mấy giọt mồ hôi trên trán anh ta, mà Trịnh Dao, so với anh trai lại bình thản hơn, đứng thẳng, khẽ vuốt cằm, tư thế chuẩn của vũ công. Tân Đồng không nhịn được lén lè lưỡi, đến khi nào cô mới có phong cách như vậy?
“Khụ!” Ông lão quan sát hết mọi cử động của mọi người, nhìn hành động mờ ám của Tân Đồng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, cho đến khi cô thu lại mới mở miệng nói “Chuyện của bốn người đã đến tai ông, phải nói rõ ràng lại một lần nữa, mặc dù nhà họ Trâu không phải giàu có gì, nhưng cũng xem như có chút danh dự, ít nhất ông không muốn nghe thấy một chút tin tức không tốt nào, hôm nay, ông với tư cách là một trưởng bối, phân rõ sự thật, nói rõ ràng quan hệ của bốn người, danh hiệu cháu dâu nhà họ Trâu cũng không phải muốn cướp là cướp, hôm nay sẽ nói rõ không phải trò đùa có hiểu không?” Giọng nói vang khắp phòng lộ rõ vẻ uy nghiêm, mấy người đứng tại chỗ không dám phản bác, lại không dám xem thường.
“Tiểu Vũ.”
“Ông nội Trâu.” Lúc này Trịnh Vũ không ngang ngược như bình thường, thận trọng trả lời.
“Ngày đó cháu gọi điện hỏi ông Tân Đồng có phải cháu dâu nhà ông hay không?”
“Vâng!”
“Còn nói Trâu Thần chính miệng thừa nhận Tân Đồng đã mang thai!”
“Vâng”
“Cháu nghe rất rõ, tại sao còn muốn xác nhận lại lần nữa? Cháu cảm thấy người nhà họ Trâu là loại người không chịu trách nhiệm sao?” Giọng nói của ông lão càng ngày càng nâng cao.
“Không, không phải, chỉ là em gái cháu……”
“Ông nội Trâu, cháu rất thích Trâu Thần, từ nhỏ đã thích, cho nên cháu không muốn vì bất kỳ hiểu lầm nào mà buông tay.” Nhìn Trịnh Vũ lúng túng, Trịnh Dao bước tới một bước “Cháu tin tưởng ông nội Trâu sẽ cho cháu câu trả lời chắc chắn, nếu những lời anh Trâu nói là thật, cháu cũng không muốn làm người thứ ba phá hoại gia đình người khác, nhưng nếu anh Trâu muốn thoát khỏi cháu mà nói dối, cháu cũng hy vọng ông nội Trâu cho cháu một cơ hội.” Cô ta cúi thấp đầu, mặc dù giọng nói nhu nhược, nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng.
“Con gái nhà họ Trịnh quả nhiên có tiền đồ, Tiểu Vũ,, cháu phải học hỏi em gái một chút.” Ông lão không nhịn được cười, lúc Trịnh Dao đang muốn thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại có bước ngoặt “Những lời Trâu Thần nói đều là thật, đây là kết quả xét nghiệm của Tân Đồng, cháu có thể tự mình cầm đi hỏi.” Nói xong lấy một tờ giấy trong ngăn kéo đưa cho Trịnh Dao.
Nhìn tờ kết quả xét nghiệm trong tay, trong nháy mắt sắc mặt Trịnh Dao trắng bệch như tờ giấy, mà Tân Đồng đứng bên cạnh rướn cổ lên muốn xem tờ kết quả xét nghiệm giả kia, cô làm xét nghiệm lúc nào mà không biết? Quay đầu tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Trâu Thần, thế nhưng anh lại kéo tay cô, lắc đầu một cái.
“Nếu như vậy, cháu sẽ không dây dưa nữa.” Đôi môi Trịnh Dao run rẩy, giống như cố đè nén gì đó, tờ kết quả xét nghiệm trong tay cũng nhẹ rung “Ông nội Trâu cháu nói được làm được, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện bên cạnh Trâu Thần, sang năm cháu sẽ sang Mỹ định cư cùng ba mẹ. Cháu thật lòng xin lỗi ông nội Trâu cùng anh Trâu.” Nói xong cô ta hướng về phía ông lão cúi người, nhưng giống như đang nói với bản thân “Vậy chúng cháu không quấy rầy nữa.” Nếu nơi này đã không cho cô ta hy vọng, sao cô ta lại phải khổ sở dây dưa nữa.
“Được, cháu nhất định sẽ gặp được hạnh phúc của riêng mình!” Ông Trâu không đứng dậy, không buồn không vui nhìn bóng dáng hai người đi ra khỏi cửa.
Nhưng Tân Đồng không nhịn được “Ông nội, rõ ràng……”
“Tiểu Đồng, ông nội vì con mà nói dối, con ngàn vạn lần đừng làm cho ông nội hối hận!” Ông lão cắt ngang lời Tân Đồng “Trâu Thần đối với con thế nào, trong lòng con nhất định rõ ràng, có lẽ có chỗ nó làm không tốt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tấm lòng nó dành cho con, suy bụng ta ra bụng người, nếu cháu là ông nội, cháu sẽ có cảm giác thế nào?” Một ông lão uy nghiêm bất chợt trở nên hiền lành “Nhưng dù sao hai đứa cũng còn trẻ tuổi, vẫn chưa trải qua nhiều, ông lại miễn cưỡng, nên cháu mới ép buộc mình ở chung với Trâu Thần. Cuối cùng thương lượng với ông ngoại cháu, hai đứa nên tách nhau ra một thời gian, suy nghĩ lại tình cảm của mình, có lẽ cháu có thể thấy rõ trái tim mình.”
“Ông nội!” Trâu Thần từ đầu đến cuối không ngờ rằng sẽ có kết quả như vậy, cái kết quả này quá khác xa với tưởng tượng của anh.