“Ăn chút cháo đi.” Nhìn Tân Đồng vẫn chui vào đống sách, Trâu Thần cúi thấp đầu xuống, từ sau lần đón cô trước mặt mọi người, anh vẫn chịu đựng không nói gì với cô, muốn để cho cô dịu xuống, nhưng không nghĩ tới cô lại còn bướng bỉnh hơn anh, không nói chuyện với anh thì thôi, ngay cả anh nấu cơm cho cô cô cũng không ăn lấy một lần, chỉ là so với trước kia thì tiến bộ hơn, biết không thể tùy tiện về nhà ăn chực, nên ngày ngày không phải bánh mì thì là bánh bao, gần đây bởi vì sắp phải thi tiếng anh, không có cả thời gian ăn cơm, mấy ngày nay anh thường thấy cô lén ôm dạ dạy, haiz…….
Tân Đồng không ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay đẩy chén cháo ra xa.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Anh nổi giận, anh đã cúi đầu trước, còn muốn anh làm thế nào chứ?
“Nói xin lỗi!” Có thể do gặp phải vấn đề khó, cô nhíu mày, vẫn không ngẩng đầu nhìn anh.
“Nói xin lỗi? Với ai? Với Vu Phi?” Anh nghiêng người dựa vào bàn sách, hai tay khoanh trước ngực vô cùng ưu phiền nhìn về phía cô, anh rất buồn bực, sáng hôm đó không phải rất tốt sao? Sao đột nhiên lại nhắc tới thằng nhóc kia? “Chẳng lẽ cô quên tối hôm đó cậu ta làm gì cô sao?” Nghĩ lại dáng vẻ cậu ta ép cô vào vách đá, trong lòng anh đột nhiên nổi lên một cơn lửa.
“Nếu không phải anh tới trường học dẫn tôi đi ra ngoài, cậu ấy cũng sẽ không nửa đêm còn tới bờ biển uống rượu! Hơn nữa không phải anh cũng đã đánh cậu ấy phải nhập viện sao? Chẳng lẽ anh không cảm thấy anh cần phải đến gặp người ta nói xin lỗi sao?” Nói xong cô hung hăng ném bút lên trên mặt bàn, xoay người trừng mắt về phía anh.
Anh không thể giải thích được, rõ ràng ngày hôm sau khi từ bệnh viện trở về cô không nói gì, sao sau khi tan học cô lại bắt đầu không để ý tới anh? Chẳng lẽ cô ở trường đã xảy ra chuyện gì? Không tụ chủ lại dùng ngón tay xoa xoa mũi mình, khẳng định, tối hôm đó anh có lòng tốt đi đón cô không phải bị vứt bỏ sao, ở trường học có thể phát sinh ra chuyện gì? Nếu khồn phải là Vu Phi thì khẳng định có liên quan đến cô bé gọi là Lý gì kia! Xem ra anh phải vào trường cô xem xét một chút.
Cô trừng anh, lại phát hiện anh đang mất hồn, khẽ híp mắt, ngón tay xoa xoa chóp mũi, nhìn cũng biết đang có ý đồ xấu “Này! Anh đang có ý đồ gì đó, cẩn thận tôi khiến ôn nọi Trâu xử anh!” Nói xong giơ nắm đấm nhỏ ra trước mặt anh thị uy.
Anh thật sự không nhịn được bật cười, cô nhóc này, thật là đáng yêu “Cô có từng nghĩ sẽ nói với cậu ta cô lớn lên trong viện quân sự chưa? Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta ở bệnh viện, dường như là cậu ta tương đối thích bộ đội.”
“A?” Cô mơ màng trừng hai mắt, chuyện này là sao? Chẳng lẽ gần đây do chuẩn bị thi nên đầu óc cô mụ mị rồi? Sao lại không theo kịp suy nghĩ của anh chứ? “Cậu ấy thích tôi, không liên quan đến điều kiện gia đình tôi thế nào?”
Anh cười thần bí “Quan hệ rất lớn! Nếu không hai chúng ta đánh cuộc đi!” Nói xong lại đẩy chén cháo tới trước mặt cô “Cô ăn trước đi, ăn xong tôi sẽ nói cho cô.”
“Không ăn, anh nói trước đi!” Vẻ mặt cô nghiêm chỉnh, chân mày hơi nhíu lại, cái mũi nhỏ đáng yêu, đôi mắt vô cùng nghiêm túc.
Anh không nhịn mong muốn đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ bé của cô, chỉ là dường như gần đây cô gầy đi không ít, cằm hơi nhọn cũng nhô ra, lúc này nếu anh không ra tay đoán chừng sau này sẽ không có cơ hội nữa, nghĩ tới đây liền đưa tay ra, khẽ nhéo lên khuôn mặt nhỏ của cô, thật là trơn mềm, giống như có thể nhéo ra nước.
“Ai da!” Cô phản xạ có điều kiện đẩy tay anh ra, che khuôn mặt đỏ ửng của mình, hung hăng trợn mắt nhìn anh “Anh làm gì thế? Nói không lại liền động tay động chân, không có lấy một chút tư cách của quân nhân!”
“Tư cách của quân nhân là gì? Mắng không nói lại, đánh không đánh trả? Cô còn tưởng rằng đang ở thời đại của ông ngoại cô sao? Bộ đội bây giờ không giống như ngày xưa, nịnh nọt có lúc có thể xảy ra, bắt nạt kẻ yếu là bình thường, cô xem những người trong quân đội, người mới vào bao giờ chẳng bị người cũ bắt nạt? Chỉ có ngu ngốc mới sống đơn thuần như vậy.”
Cô bị nói xong liền sửng sốt, Lôi Lôi đều nói cô được bảo vệ quá tốt, ở trong đại viện cô từng nhìn thấy bố mẹ cầm cây đánh con, chỉ là bất luận là ai, ở trước mặt cô đều là khuôn mặt tươi cười chào đón, dĩ nhiên còn có một vài người khó chịu, giống như các chiến sĩ trước cách mạng, thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng cô không quan tâm, có nhiều người chơi cùng cô như vậy cô làm gì có thời gian để ý tới bọn họ chứ?
“Ngốc nghếch!” Anh vui vẻ nhìn bộ dáng ngu ngốc của cô, sau đó thừa dịp cháy nhà hôi của gõ lên đầu cô một cái rồi chạy mất, anh đã từng gặp nhiều người phụ nữ mưu mô, cô gái đơn thuần lại bướng bỉnh như cô thật là hiếm thấy.
“A!” Không đúng, lạc đề rồi? Cô tức giận nhìn bóng lưng anh, chỉ là bụng cô thật đói, cái bụng cô lại lần nữa kêu ra tiếng, cô khó chịu xoa xoa bụng, đôi mắt nhìn về phía chén cháo, anh nấu cơm rất ngon, xem như cô mộng du ăn đi, cô khẽ nâng chén cháo, hai mắt nhìn khắp mọi nơi, híp mắt sung sướng ăn.
“Rất hợp khẩu vị ha.” Anh lại lộ đầu ra, khuôn mặt cười gian trá, anh biết nếu anh ở đó cô sẽ không ăn, con mèo tham ăn này nhịn hai ngày đã là cực hạn rồi.
Ăn muỗng cháo cuối cùng, cô nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong, khuôn mặt nhăn nhó, dở khóc dở cười.
Anh bình tĩnh lấy cái chén, khẽ vỗ đầu cô “Cô gái ngốc, vui vậy sao!”
“… …”
Ngày hôm sau ở thao trường trong trường.
Không biết ban đầu ai là người thiết kế thao trường, có đường chạy là plastic chạy thẳng đến quảng trường, xung quanh có nhiều bóng cây râm mát cho học sinh nghỉ ngơi, tất cả các hệ thống trang thiết bị đều đẹp đều hiện đại nhất, sân đá banh, sân bóng rổ, bóng chuyền, phân chia rõ ràng, ngay cả cầu lông cùng bóng bàn cũng có khu riêng, những thứ này đều là môn thể thao dành cho nam, nữ chỉ có thể ỉu xìu đứng ở quảng trường, hy vọng có thể tránh được ánh mặt trời.
“Đã học lớp mười hai rồi, không biết trường học nghĩ thế nào, còn lấy cớ hoạt động ngoại khóa, thời điểm này cũng đủ làm cho bọn mình mệt chết rồi.” Vu Phi không ra hoạt động cùng các bạn, ngược lại ngồi cùng với Tân Đồng.
“Không sao, hoạt động một chút cũng tốt, thật ra thì mình cũng muốn chơi, đáng tiếc không tiện lắm.” Tân Đồng hâm mộ nhìn qua khu đánh cầu lông, Lý Lâm đang thuần thục vung vợt bóng bàn, có thể do gần đây áp lực quá lớn, cô cất công ôn tập tới vài ngày trước thì bị thay thế, ngày mai là ngày thi tiếng anh, bây giờ cô rất buồn bực.
“Ngày mai phải thi rồi, Tiểu Đồng cậu cố gắng lên!” Cậu xoay người cô lại, đôi mắt cầu xin nhìn cô “Mặc kệ thắng thua thế nào cậu chỉ cần cố gắng hết sức là được, đến lúc đó mình sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho cậu! Cố găng lên!” Cậu cười giơ nắm đấm trước mặt cô, dưới ánh mặt trời nụ cười sáng lạn khiến người khác không thể mở mắt, chỉ là nụ cười của cô bây giờ lại tiết lộ tâm tình cô rất tốt.
“Ăn chút cháo đi.” Nhìn Tân Đồng vẫn chui vào đống sách, Trâu Thần cúi thấp đầu xuống, từ sau lần đón cô trước mặt mọi người, anh vẫn chịu đựng không nói gì với cô, muốn để cho cô dịu xuống, nhưng không nghĩ tới cô lại còn bướng bỉnh hơn anh, không nói chuyện với anh thì thôi, ngay cả anh nấu cơm cho cô cô cũng không ăn lấy một lần, chỉ là so với trước kia thì tiến bộ hơn, biết không thể tùy tiện về nhà ăn chực, nên ngày ngày không phải bánh mì thì là bánh bao, gần đây bởi vì sắp phải thi tiếng anh, không có cả thời gian ăn cơm, mấy ngày nay anh thường thấy cô lén ôm dạ dạy, haiz…….
Tân Đồng không ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay đẩy chén cháo ra xa.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Anh nổi giận, anh đã cúi đầu trước, còn muốn anh làm thế nào chứ?
“Nói xin lỗi!” Có thể do gặp phải vấn đề khó, cô nhíu mày, vẫn không ngẩng đầu nhìn anh.
“Nói xin lỗi? Với ai? Với Vu Phi?” Anh nghiêng người dựa vào bàn sách, hai tay khoanh trước ngực vô cùng ưu phiền nhìn về phía cô, anh rất buồn bực, sáng hôm đó không phải rất tốt sao? Sao đột nhiên lại nhắc tới thằng nhóc kia? “Chẳng lẽ cô quên tối hôm đó cậu ta làm gì cô sao?” Nghĩ lại dáng vẻ cậu ta ép cô vào vách đá, trong lòng anh đột nhiên nổi lên một cơn lửa.
“Nếu không phải anh tới trường học dẫn tôi đi ra ngoài, cậu ấy cũng sẽ không nửa đêm còn tới bờ biển uống rượu! Hơn nữa không phải anh cũng đã đánh cậu ấy phải nhập viện sao? Chẳng lẽ anh không cảm thấy anh cần phải đến gặp người ta nói xin lỗi sao?” Nói xong cô hung hăng ném bút lên trên mặt bàn, xoay người trừng mắt về phía anh.
Anh không thể giải thích được, rõ ràng ngày hôm sau khi từ bệnh viện trở về cô không nói gì, sao sau khi tan học cô lại bắt đầu không để ý tới anh? Chẳng lẽ cô ở trường đã xảy ra chuyện gì? Không tụ chủ lại dùng ngón tay xoa xoa mũi mình, khẳng định, tối hôm đó anh có lòng tốt đi đón cô không phải bị vứt bỏ sao, ở trường học có thể phát sinh ra chuyện gì? Nếu khồn phải là Vu Phi thì khẳng định có liên quan đến cô bé gọi là Lý gì kia! Xem ra anh phải vào trường cô xem xét một chút.
Cô trừng anh, lại phát hiện anh đang mất hồn, khẽ híp mắt, ngón tay xoa xoa chóp mũi, nhìn cũng biết đang có ý đồ xấu “Này! Anh đang có ý đồ gì đó, cẩn thận tôi khiến ôn nọi Trâu xử anh!” Nói xong giơ nắm đấm nhỏ ra trước mặt anh thị uy.
Anh thật sự không nhịn được bật cười, cô nhóc này, thật là đáng yêu “Cô có từng nghĩ sẽ nói với cậu ta cô lớn lên trong viện quân sự chưa? Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta ở bệnh viện, dường như là cậu ta tương đối thích bộ đội.”
“A?” Cô mơ màng trừng hai mắt, chuyện này là sao? Chẳng lẽ gần đây do chuẩn bị thi nên đầu óc cô mụ mị rồi? Sao lại không theo kịp suy nghĩ của anh chứ? “Cậu ấy thích tôi, không liên quan đến điều kiện gia đình tôi thế nào?”
Anh cười thần bí “Quan hệ rất lớn! Nếu không hai chúng ta đánh cuộc đi!” Nói xong lại đẩy chén cháo tới trước mặt cô “Cô ăn trước đi, ăn xong tôi sẽ nói cho cô.”
“Không ăn, anh nói trước đi!” Vẻ mặt cô nghiêm chỉnh, chân mày hơi nhíu lại, cái mũi nhỏ đáng yêu, đôi mắt vô cùng nghiêm túc.
Anh không nhịn mong muốn đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ bé của cô, chỉ là dường như gần đây cô gầy đi không ít, cằm hơi nhọn cũng nhô ra, lúc này nếu anh không ra tay đoán chừng sau này sẽ không có cơ hội nữa, nghĩ tới đây liền đưa tay ra, khẽ nhéo lên khuôn mặt nhỏ của cô, thật là trơn mềm, giống như có thể nhéo ra nước.
“Ai da!” Cô phản xạ có điều kiện đẩy tay anh ra, che khuôn mặt đỏ ửng của mình, hung hăng trợn mắt nhìn anh “Anh làm gì thế? Nói không lại liền động tay động chân, không có lấy một chút tư cách của quân nhân!”
“Tư cách của quân nhân là gì? Mắng không nói lại, đánh không đánh trả? Cô còn tưởng rằng đang ở thời đại của ông ngoại cô sao? Bộ đội bây giờ không giống như ngày xưa, nịnh nọt có lúc có thể xảy ra, bắt nạt kẻ yếu là bình thường, cô xem những người trong quân đội, người mới vào bao giờ chẳng bị người cũ bắt nạt? Chỉ có ngu ngốc mới sống đơn thuần như vậy.”
Cô bị nói xong liền sửng sốt, Lôi Lôi đều nói cô được bảo vệ quá tốt, ở trong đại viện cô từng nhìn thấy bố mẹ cầm cây đánh con, chỉ là bất luận là ai, ở trước mặt cô đều là khuôn mặt tươi cười chào đón, dĩ nhiên còn có một vài người khó chịu, giống như các chiến sĩ trước cách mạng, thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng cô không quan tâm, có nhiều người chơi cùng cô như vậy cô làm gì có thời gian để ý tới bọn họ chứ?
“Ngốc nghếch!” Anh vui vẻ nhìn bộ dáng ngu ngốc của cô, sau đó thừa dịp cháy nhà hôi của gõ lên đầu cô một cái rồi chạy mất, anh đã từng gặp nhiều người phụ nữ mưu mô, cô gái đơn thuần lại bướng bỉnh như cô thật là hiếm thấy.
“A!” Không đúng, lạc đề rồi? Cô tức giận nhìn bóng lưng anh, chỉ là bụng cô thật đói, cái bụng cô lại lần nữa kêu ra tiếng, cô khó chịu xoa xoa bụng, đôi mắt nhìn về phía chén cháo, anh nấu cơm rất ngon, xem như cô mộng du ăn đi, cô khẽ nâng chén cháo, hai mắt nhìn khắp mọi nơi, híp mắt sung sướng ăn.
“Rất hợp khẩu vị ha.” Anh lại lộ đầu ra, khuôn mặt cười gian trá, anh biết nếu anh ở đó cô sẽ không ăn, con mèo tham ăn này nhịn hai ngày đã là cực hạn rồi.
Ăn muỗng cháo cuối cùng, cô nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong, khuôn mặt nhăn nhó, dở khóc dở cười.
Anh bình tĩnh lấy cái chén, khẽ vỗ đầu cô “Cô gái ngốc, vui vậy sao!”
“… …”
Ngày hôm sau ở thao trường trong trường.
Không biết ban đầu ai là người thiết kế thao trường, có đường chạy là plastic chạy thẳng đến quảng trường, xung quanh có nhiều bóng cây râm mát cho học sinh nghỉ ngơi, tất cả các hệ thống trang thiết bị đều đẹp đều hiện đại nhất, sân đá banh, sân bóng rổ, bóng chuyền, phân chia rõ ràng, ngay cả cầu lông cùng bóng bàn cũng có khu riêng, những thứ này đều là môn thể thao dành cho nam, nữ chỉ có thể ỉu xìu đứng ở quảng trường, hy vọng có thể tránh được ánh mặt trời.
“Đã học lớp mười hai rồi, không biết trường học nghĩ thế nào, còn lấy cớ hoạt động ngoại khóa, thời điểm này cũng đủ làm cho bọn mình mệt chết rồi.” Vu Phi không ra hoạt động cùng các bạn, ngược lại ngồi cùng với Tân Đồng.
“Không sao, hoạt động một chút cũng tốt, thật ra thì mình cũng muốn chơi, đáng tiếc không tiện lắm.” Tân Đồng hâm mộ nhìn qua khu đánh cầu lông, Lý Lâm đang thuần thục vung vợt bóng bàn, có thể do gần đây áp lực quá lớn, cô cất công ôn tập tới vài ngày trước thì bị thay thế, ngày mai là ngày thi tiếng anh, bây giờ cô rất buồn bực.
“Ngày mai phải thi rồi, Tiểu Đồng cậu cố gắng lên!” Cậu xoay người cô lại, đôi mắt cầu xin nhìn cô “Mặc kệ thắng thua thế nào cậu chỉ cần cố gắng hết sức là được, đến lúc đó mình sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho cậu! Cố găng lên!” Cậu cười giơ nắm đấm trước mặt cô, dưới ánh mặt trời nụ cười sáng lạn khiến người khác không thể mở mắt, chỉ là nụ cười của cô bây giờ lại tiết lộ tâm tình cô rất tốt.