Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bà Xã Đừng Chạy

Chương 34

Tác giả: Đô Đô Lang

“Lúc lúc lúc nãy là huấn luyện viên Trâu?”

Một tiếng thét kinh hoàng vang lên trong giảng đường, giống như cờ Domino, âm thanh liên tục từ trong góc vang lên, giảng đường có thể chứa hai trăm người nhất thời nổ tung thành một mớ hỗn loạn.

Mạnh Phỉ cực kỳ không hài lòng khi thấy Trâu Thần lộ diện vì Tân Đồng, nhất là khi nghe thấy các nữ sinh trong phòng học chỉ vào Trâu Thần nói huấn luyện viên Trâu, cô ta nghe thấy Ngô Nhạc nói Trâu Thần tới trường học, chưa bao giờ nghĩ tới anh lại dùng phương thức này xuất hiện, cực kỳ tự ái, tuyệt đối không cho phép người đàn ông mà mình thích trong một thời gian dài không để ý tới mình, lập tức hành động, cô ta nhanh chân đuổi theo.

Tân Đồng mím môi kì kèo mè nheo đi về phía cửa phòng học, lại bị Mạnh Phỉ từ phía sau đuổi theo Trâu Thần hung hăng đụng phải, trọng tâm không ổn định ngã về trước.

Vừa đúng lúc Trâu Thần quay người nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lùng liếc Mạnh Phỉ với khuôn mặt vênh váo tự đắc đang đi tới, khuôn mặt càng lạnh hơn, lại không mở miệng răn dạy mà đi nhanh tới chỗ Tân Đồng, giang hai tay, chỉ chờ người đẹp nhào vào lòng.

Nhưng mà năm nay Tân Đồng nên đi chùa thắp hương cầu nguyện, ánh mắt hoảng sợ khi thấy Trâu Thần tới đã từ từ dịu đi, nhưng một ngoại lực cứng rắn đột nhiên đụng vào cô, khiến cô mất thăng bằng ngã về phía bức tường trắng.

Phịch một tiếng, cơ thể Tân Đồng đập vào bức tường trắng, lực đập lớn khiến cơ thể cô bắn ngược trở về, ai cũng không nghĩ tới sự việc phát triển tới mức này, mấy người muốn tới đỡ lại không kịp, cũng may thời điểm quan trọng tự cứu bản thân, thân thể nghiêng về phía trước, cuối cùng cơ thể quỳ trên nền đá cẩm thạch, đôi mắt ngấn nước, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Nhìn thấy cô còn có thể nhe răng nhếch miệng, Trâu Thần rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, khuôn mặt lạnh lẽo đã có một lớp mồ hôi mỏng, chậm rãi đi tới lại phát hiện ra chân mình lại có chút mềm, tình huống giống y như lần anh thấy cô suýt bị xe tông ở cổng trường cấp ba, cô nhóc này……Anh cảm thấy vẫn là nên mang theo trên người thì yên tâm hơn, cúi người nâng cô từ trên mặt đất đứng dậy, sau khi cảm giác cô tồn tại bên cạnh, anh không nhịn được nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

Mạnh Phỉ hoàn toàn sững sờ tại chỗ, chứng kiến đôi mắt lạnh lẽo của Trâu Thần trừng tới thì đã khiếp sợ lui về phía sau một bước, giờ phút này cô ta dựa vào cửa cũng có cảm giác mềm nhũn, lại nhìn về phía người khiến cho Tân Đồng bị nagx, người kia có ngoại hình giống Trâu Thần, nhưng khí chất lại không bằng, nếu nói Trâu Thần là người đàn ông lạnh lùng lại kiên quyết, thì người đàn ông này lại lạnh lùng mà đẹp đẽ, đôi mắt âm trầm bắn thẳng lại đây, làm cho người ta cảm giác khó hít thở, Mạnh Phỉ theo bản năng cúi đầu tránh ánh mắt đáng sợ kia.

“Đau chỗ nào?” Trâu Thần đau lòng nhìn người trong lòng, nhìn thấy đôi mắt cô ngấn nước, trong lòng thật khẩn trương, ngay cả bàn tay vén quần để kiểm tra đầu gối của anh cũng có chút run rẩy.

“Chỗ nào cũng đau!” Tân Đồng uất ức nói, nếu không phải do người đàn ông này, cô có thể bị kiếp nạn này sao? Người này căn bản là sao chổi phiền toái chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi! “Đừng lắc lư trước mặt em, lắc lư nữa, em còn không biết khi nào thì bị giết chết!” Nói xong muốn đẩy anh ra.

Trâu Thần mím môi không nói lời nào, ôm tay cô không chịu buông, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Phỉ, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, ngay cả hai mắt vừa rồi còn tràn ngập đau lòng cũng biến thành không có bất kỳ tình cảm nào “Mạnh Phỉ, có phải cô nên nói xin lỗi Tân Đồng hay không?”

Mạnh Phỉ tiếp tục cúi đầu không nói lời nào.

“Mạnh Phỉ!” Trâu Thần mất kiên nhẫn.

Bỗng nhiên ngẩng đầu với đôi mắt hàm chứa hận thù, Mạnh Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn Tân Đồng trong lòng Trâu Thần “Cô ta cố ý!”

Tân Đồng ấm ức, cô căn bản là người bị hại, thế nào qua miệng Mạnh Phỉ lại thành âm mưu cướp bóc? Làm cho cô trở thành người thứ ba chuyên giở mọi thủ đoạn như trong tiểu thuyết?

“Nếu như tôi cố ý, chỉ sợ người ngã sẽ là cô, hơn nữa sẽ không phải chỉ ngã bị thương! Mà là tàn phế! Cô tưởng tôi là cô sao, thiếu thốn tình yêu đến nỗi hếch mũi lên mặt!” Tức giận đẩy cánh tay Trâu Thần đang ôm mình ra.

Trâu Thần không muốn chọc giận cô, thuận theo buông tay ra, cô lại chỉ vào anh, hướng về phía Mạnh Phỉ nổi đóa “Người đàn ông này dường như đối với cô là của hiếm, chị đây lại nhìn không thuận mắt! Có bản lĩnh cô tự mình xông tới anh ấy, liên quan gì đến tôi! Bệnh thần kinh!” Xoay người đi ra bên ngoài, để lại một mình Trâu Thần ở phía sau lưng dở khóc dở cười.

“Bạn học!” Lý Trung Khải vẫn đứng một bên ngăn cản Tân Đồng lại “Giáo viên sắp tới rồi, mời em quay lại giảng đường.”

“Tránh ra!” Tân Đồng liên tục nổi đóa, một tay đẩy cánh tay anh ta đang ngăn cản cô “Đừng giả bộ vô tội với chị đây! Người khác không biết, tôi còn không rõ ràng sao? Ngày ngày giả bộ áo mũ chỉnh tề, bộ dáng đạo mạo, trong lòng tối đen như mực, bay giờ giả bộ làm người tốt? Nếu như thật sự có trách nhiệm, vậy anh đã làm gì? Để cho chó điên đi vào cắn loạn khắp nơi!”

Mạnh Phỉ cùng Trâu Thần lần đầu tiên ăn ý cùng ngẩng đầu nhìn về phía Tân Đồng, một đôi mắt là tức giận, một đôi mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

“Nhìn cái gì!” Tân Đồng quay đầu trừng mắt nhìn Trâu Thần “Không nói anh, sao lại để bản thân mình ngang bằng với chó điên? Nên làm gì thì làm đi!”

Khuôn mặt không tỏ vẻ tức giận, ngược lại còn vui vẻ, anh biết Đồng Đồng nhà anh không đến mức không phân biệt được tốt xấu, đi tới bên cạnh cô, bàn tay ấm áo của anh nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô “Đi thôi.” Nhẹ nhàng nói bên tai cô.

“Trâu Thần!” Mạnh Phỉ liên tục đuổi theo ra ngoài “Nếu hôm nay anh đi cùng cô ta, anh không còn là anh Trâu của em nữa! Hôn ước của chúng ta em sẽ không để yên!” Lần đầu tiên cô ta khóc cố chấp đứng tại chỗ nói.

Trâu Thần dừng lại, thản nhiên nở nụ cười “Nếu tôi không đi với cô ấy, cô cũng không vứt bỏ cái họi là hôn ước kia” Ngay cả đầu anh cũng lười quay lại.

“Mạnh Phỉ, nếu hỏi tình cảm của tôi đối với cô, nhiều nhất cũng chỉ là tình anh em, tôi vẫn luôn chịu đựng không nổi giận với cô, không phải vì tôi thích cô, mà bởi vì chúng ta quen nhau đã nhiều năm, ngộ nhỡ vạch mặt ai cũng sẽ khó coi, chuyện hôn ước lúc đầu cũng chỉ là người lớn nhất thời nói đến, có cũng được mà không có cũng không sao, không ảnh hưởng, còn đối với nhà họ Tân, chúng tôi thiếu nợ một món ân tình! Nếu như cô buông tay thì chúng ta vẫn sẽ là anh em, nếu như cô tiếp tục miễn cưỡng, hôm nay tôi cũng sẽ nói rõ cho cô biết” Anh trịnh trọng xoay người, nắm tay Tân Đồng không buông “Trâu Thần tôi cả đời này chỉ chấp nhận cô ấy!” Anh đem mười ngón tay của hai người đan xen vào nhau giơ lên không trung.

Ánh trăng màu bạc chiếu xuống sân thể dục yên tĩnh, bóng dáng hai người phản chiếu xuống một góc sân, sân thể dục ban ngày náo nhiệt bây giờ đã được bao phủ bởi một mảnh yên tĩnh cùng ấm áp.

“Sao vậy?” Trâu Thần nắm tay Tân Đồng đứng tại chỗ, dựa vào ánh trăng cúi đầu nhìn biểu tình trên mặt cô “Tính cách hung hãn vừa rồi biến đi đâu mất rồi? Đột nhiên lại biến thành con mèo nhỏ ngoan hiền, anh vẫn chưa thích ứng được.” Nhẹ nhàng nắm mũi cô lắc lắc, trong mắt tràn đầy tình yêu đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra.

Chu môi “Trâu Thần!” Trong nháy mắt hai mắt mở to, dưới ánh trăng, đôi mắt càng trong suốt hơn.

“Hả?” Giọng nói ôn nhu, giống như vợ chồng già nhiều năm trở nên tự nhiên mà thân thiết.

“Em rất cảm động với những lời anh vừa nói.” Xấu hổ quay đầu nhìn về phía xa.

“Ừ!” Không cần cô nói, anh cũng biết cô nói câu nào “Em chính là người mà cả đời anh nhận định……” Anh cố ý kéo dài, lui ra sau mấy bước “Con heo nhỏ!”

Sung sướng đứng ở ngoài nhìn vẻ mặt thay đổi không ngừng của cô, khuôn mặt buồn bã ỉu xìu trong nháy mắt liền biến mất, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Trâu Thần!” Nụ cười càng ngày càng nở rộ “Anh đó, không có chuyện gì liền tìm chuyện! Không thể đối tốt với anh được!” Nói xong liền đuổi theo, giơ nắm đấm nhỏ về phía anh.

“Đều như nhau! Không có tim có phổi! Cho nên trời sinh một đôi!” Anh cũng cười lui về phía sau mấy bước, duy trì khoảng cách với cô, không cho cô đuổi theo, cũng không để cô rời khỏi tầm mắt mình.

Sân thể dục vang lên tiếng cười đùa sung sướng, đây có lẽ là cảnh đẹp nhất trong màn đêm…….

Bình luận