Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bà Xã Đừng Chạy

Chương 87

Tác giả: Đô Đô Lang

Nhiệt độ bên ngoài lên cao, ánh mặt trời nóng rực chiếu sáng cả một vùng đất, xa xa nhìn lại, trên mặt đất đều giống như bị nướng đến bốc khói, nhưng mà có thể ngồi nhàn nhã trong phòng trà mát mẻ nhìn thời tiết như vậy, nhìn dòng người đi lại ngoài đường mồ hôi dầm dề, cũng xem như một loại an ủi.

Tân Đồng cười hút nước xíu mại, uống đến khuôn mặt hài lòng.

Vu Phi ngồi đối diện lắc đầu “Ai không biết còn tưởng rằng có người ngược đãi cậu, uống nước xíu mại mà cũng có thể vui như vạy, sao lúc trước lại không nhìn thấy cậu dễ nuôi như vậy?” Giơ ly trà trước mặt mình lên, khẽ ngửi mùi trà nồng đậm, sau đó khẽ nhấp miệng “Trà này không tệ, cậu cũng nếm thử một chút?” Đưa tay muốn rót cho cô một ly.

“Không, tôi thích uống cái này hơn” Cô thỏa mãn chép miệng “Trời nóng như vậy còn gọi tôi ra, nói đi, có chuyện gì.”

“Lúc trước phải bận rộn huấn luyện người mới, không có thời gian liên lạc với cậu.” Cậu ta đặt ly trà xuống, nhìn cô áy náy.

“Nói cách khác tôi bị bỏ qua?” Cô thở dài “Thật không nghĩ tới tôi ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không có, công ty TK của cậu khó vào như vậy sao? Với tư cách là bạn cũ, cậu có thể cho tôi biết tôi không được ở chỗ nào không?” Ôm cái ly, mặt tràn đầy hy vọng nhìn cậu ta như muốn biết.

“Không phải là cậu không đạt” Cậu ta lúng túng mấp máy môi “Là tôi có lòng riêng. Thật ra thì tôi muốn quay về phát triển thị trường ở trong nước, nhưng gần đây tổng công ty lại mới thôn báo, muốn tôi sau khi điều hành chi nhánh của công ty đi vào quỹ đạo thì quay về, tôi muốn dẫn cậu cùng về.”

Cậu ta không dám nhìn cô nói, hạ mí mắt, bộ dáng hoàn toàn không có lòng tin “Tôi định nói với cậu trước khi BTD xảy ra chuyện, nhưng mà không có cơ hội, cũng không muốn phá hỏng cuộc sống của cậu và Trâu Thần, nhưng bây giờ BTD đã đổi người, hơn nữa sau khi cậu đính hôn với Trâu Thần lại không có động tĩnh gì, có lẽ lần này là một cơ hội tốt?”

Cô bị bộ dáng cẩn thận của cậu chọc cười, đẩy cái ly đã uống hết ra, tạo ra dáng vẻ giải quyết việc chung “Dường như cậu chọn sai cơ hội rồi, không biết cậu có để ý hay không sau khi BTD đổi chủ cũng đã đổi tên mới.”

“T&C?” Cậu nghi ngờ không hiểu.

“Này nhé” Cô cười ngọt ngào “Ghép chữ cái đầu tiên tên của tôi cùng Trâu Thần sẽ thành cái gì?”

“T, C?” Lúc này cậu mới phản ứng được “Nói như vậy bây giờ tôi đang gapwj mặt bà chủ của T&C?” Cậu trêu đùa “Chỉ có thể nói tôi có mắt nhìn người, cũng rất dũng cảm. Nhưng mà xem ra, lần này tôi thật sự không có cơ hội.” Hai bàn tay bắt chéo đặt trên bàn, bộ dáng rõ ràng buông lỏng.

“Cũng không hẳn, công ty do anh trai Trâu Thần thu mua, sau khi tôi cùng Trâu Thần đính hôn anh ấy liền đưa cho chúng tôi nói là quà tặng trước khi kết hôn, vừa đúng lúc tôi cũng muốn gây dựng sự nghiệp, cũng xem như có cơ hội, liền thành lập cái tên T&C này, dốc sức thiết kế, gia công cùng sản xuất sản phẩm, hì hì, mặc dù thời gian không dài, cậu cảm thấy thế nào?” Cô vẫy phục vụ lại gọi thêm một ly nước xíu mại.

“Bây giờ nhìn lại cũng không tệ, chỉ là còn một số phương diện phải tăng cường chỉnh sửa” Cậu nặng nề nói “Không thể so sánh với công ty TK của tôi được rồi.” Trêu đùa cô “Nhưng mà cậu có thể thử vượt qua công ty IKEA.”

“… …” Nhận ly nước xíu mại phục vụ đưa tới, cô không có ý định cho cậu tiếp tục trêu đùa “Khi nào thì cậu về Mỹ? Có lẽ tôi với cậu thuận đường đấy.”

“Hả? Cái gì? Chẳng lẽ tôi còn có cơ hội sao?” Cơ thể cậu nghiêng về phía trước, đôi mắt lóe sáng tràn đầy hy vọng, lúc còn trẻ chưa hiểu chuyện muốn phới bày lòng mình, muốn vì cô lập nên sự nghiệp vững chắc, nhưng tiếc rằng thời gian trôi qua, năm tháng vô tình, khi cậu lại một lần nữa nhìn thấy ánh sáng, cô không còn là cô gái nhỏ lúc nào cũng níu tay áo cậu làm nũng nữa, hôm nay, người đàn ông đứng bên cạnh cô có thể bảo vệ cô hơn cậu, tiếc rằng trong lòng cậu vẫn luôn ôm hy vọng, cho dù là lời nhắn nhủ cho thời niên thiếu tràn đầy sức sống cũng được.

Liếc cậu một cái “Tôi nhớ ngày tuyển dụng hôm đó không phải nhìn cậu rất thâm trầm sao, không biết nếu để cấp dưới của cậu nhìn cậu lúc này, có thể lập tức báo cáo với tổng công ty không cần triệu tập cậu quay về không.” Nghĩ muốn nhịn lại không nhịn được, bật cười thành tiếng “Lễ trao giải Red Dot, không biết cậu có cơ hội tham dự không?”

“Red Dot?” Cậu giật mình nhìn cô “Thật hay giả, vậy sau này không thể xem nhẹ cậu rồi!”

Mím môi gật đầu một cái, mắt cũng cười thành hình bán nguyệt.

“Mau giúp em nhìn một chút, có chỉnh tề hay không? Thời khắc quan trọng như vậy, ngàn vạn lần không thể phạm sai lầm! Nếu không nhất định em sẽ tiếc hận cả đời!” Tân Đòng khẩn trương nắm tay Trâu Thần, đôi tay lạnh lẽo, cặp mắt chăm chú nhìn người ở trên khán đài.

Trâu Thần bất đắc dĩ, không uổng công anh thật xa xôi đi theo, nếu như cô bình tĩnh thì chuyện gì cũng không có, vậy anh sẽ ngồi chồm hổm ai oán vẽ vòng tròn rồi, đưa tay kéo đầu vai cô “Cô nhóc ngốc nghếch, em không nhìn thấy cả hội trường chỉ có mình em nổi bật sao? Ngay cả Rams ở trên khán đài cũng liên tục nhìn về phía này.” Cúi đầu khẽ hôn lên trán cô “Hít sâu!”

Cô nghe thấy lời anh nói, một lần tình cờ lại thấy Rams nháy mắt với mình? Người này tính tình vòng vo? Bên ngoài thì biểu hiện là một người nề nếp, có thời gian lại tranh thủ cùng cô “liếc mắt đưa tình”? Nhìn người, thật sự không thể chỉ nhìn bề ngoài……

Khi Tân Đồng đứng dưới ánh đèn flash từ bốn phía tám hướng chiếu tới, vững vàng đi lên trến khán đài nhận giải, cô lại không còn khẩn trương nữa, trước khán đài một loạt ánh sáng chiếu đến tới nhức mắt, căn bản không thể nhìn rõ người ở bên dưới, nhưng mà cô vẫn có thể nhìn rõ Trâu Thần không biết từ lúc nào đã đứng ở hành lang, trên mặt nở nụ cười mà cô thích nhất, ấm áp và cưng chiều, giống nhưu từ khi bọn họ quen biết nhau cho đến nay, anh luôn chăm sóc cô, bao dung cô, cũng chưa từng buông tay, không có lùi bước, hai người bước qua bao khó khăn để đi tới ngày hôm nay……

Rams nặng nề đứng ngay ngắn trước mặt cô, khuôn mặt nở nụ cười thật sâu “Trung Quốc có câu “đã lâu không gặp”, không biết đến lúc nào tôi mới có thể uống rượu mừng của cô cùng Trâu Thần?” Anh ta nhiệt tình cười, trao giải cùng giấy chứng nhận cho Tân Đồng.

“Cũng sắp rồi” Cô cười giống như hồ ly “Nếu như anh có thể giúp tôi tranh thủ tỏ tình mấy phút, tôi nghĩ năm nay cũng không còn xa lắm.”

“Oh!” Anh ta lập tức hiểu ý, đi tới trao đổi với mấy người trên khán đài, sau đó xoay người lại hướng về phía Tân Đồng gật đầu khích lệ, sau đó đi tới bên cạnh cô, cầm micro, hưng phấn nói một chuỗi tiếng Đức, đại khái chính là bày tỏ sự tán thưởng cùng kỳ vọng của mình đối với Tân Đồng, cũng khích lệ thêm, trong lúc lơ đãng còn nhắc tới cam kết Tân Đồng đã đồng ý tham gia vào nhóm của anh ta.

Tất cả những người ở dưới khán đài đều kích động, gia nhập đội thiết kế của Rams là mơ ước của biết bao nhiêu nhà thiết kế, bọn họ đều cảm thấy hưng phấn thay Tân Đồng.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay, chỉ có một người có cảm xúc tương phản với những người còn lại, lưu luyến nhìn bóng dáng mình thương yêu đứng trên khán đài, có lẽ giờ phút này cô đã đạt đến độ cao mà cô muốn, lấy được cơ hội mà cô muốn, mà anh đã từng nói sẽ ở bên cạnh cô từ lúc thất bại đến khi thành công, chưa từng dám nghĩ sau khi cô thành công rồi mình phải làm thế nào, TrâuThần nhìn Tân Đồng đứng trên khán đài cười rực rỡ, có lẽ, sau này khi cô đi theo Rams sẽ đạt được một trình độ cao hơn, một người mà anh không thể chạm tới, vậy anh có thể ở bên cạnh cô sao?

Cúi đầu, cẩn thận vuốt ve chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa, có lẽ, đường đi của bọn họ tới đây……Muốn……Đã qua một thời gian? Trong tiếng vỗ tay, có một giọt chất lỏng óng ánh lặng lẽ nhỏ xuống thảm đỏ, anh xoay người lại, ép mình không quay đầu lại, sải bước đi về phía cửa.

“Anh Trâu Thần, anh nguyện ý lấy em làm vợ chứ?”

Giọng nói đột ngột vang lên giữa tiếng vỗ tay, tiếng Đức vừa nói ra tiếng Anh liền được dịch lại.

“Không ngại em ngu ngốc, không ngại em tùy hứng, mặc kệ em đẹp hay xấu, gầy hay mập, thành công hay thất bại, cũng sẽ ở bên cạnh em, không rời xa em, ở bên nhau cả đời?”

Anh ngây ngốc đứng tại chỗ, nhất thời không biết là thật hay là ảo giác.

Cho đến khi một đôi tay nhỏ bé từ phía sau ôm lấy eo anh “Anh nguyện ý làm chú rể duy nhất của đời em chứ?”

Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa chạm tới tình thâm, anh cầm chặt hai tay cô “Anh nguyện ý!”

Tất cả những lời nói đều không bằng ba chữ này.

Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên lấn át tất cả, hạnh phúc là thứ mọi người đều mong đợi, nhìn cặp đôi trước mặt, ai lại có thể không vui chứ?

“Người cũng đã bị con lừa về rồi, khi nào thì kết hôn?” Mẹ Tân mắng không mắng được, đánh cũng không đánh được “Mang thai cũng không nói với nguwoif ta, lén chạy về nhà, rốt cuộc trong đầu con đang nghĩ cái gì?”

Tân Đồng làm vẻ mặt vô tội cầm xíu mại ăn “Con làm sao biết được con có lúc nào, lúc biết thì đã lớn như vậy, nếu bây giờ em kết hôn còn không phải là bụng rất bự sao? Khó coi chết đi được, chờ sinh xong rồi hãy nói, cũng may chưa nói cho bọn họ biết, nếu không con đã sớm đã biến thành cô dâu bụng bự rồi, nghĩ cũng thấy mất mặt!” Mút mút ngón tay “Mẹ, con muốn ăn lê!”

“Giữa ngày hè…… Nhanh gọi tiểu Thần tới, chỉ có thằng bé mới có thể chịu được, mẹ con cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, làm gì còn sức nửa đêm ra ngoài đi mua lê cho con? Mẹ mặc kệ, con tự làm đi!” Mẹ Tân phất tay, quay về phòng tìm ba Tâ, chuẩn bị tìm thời gian thích hợp báo cáo với trưởng bối.

Cứ như vậy, Tân Đồng mặt đầy nước mắt, uất ức ôm điện thoại bàn “Chồng yêu, hu hu hu……” Khóc đến đáng thương.

“Sao vậy, mới về có mấy ngày đã khóc thành như vậy rồi, có uất ức gì nói cho chồng nghe.” Đầu dây bên kia Trâu Thần không kịp cởi đồng phục phẫu thuật, hoang mang chạy ra ngoài.

“Chồng ơi, em muốn ăn lê, mẹ mặc kệ em! Hu hu hu……Em thật đáng thương, em không phải con ruột của mẹ…..Hu hu hu……” Khóc đến thở không ra hơi.

“Lê?” Trâu Thần dừng bước, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm mùa hè “Đừng khóc, mẹ không mua cho em, chồng mua cho em, còn muốn ăn cái gì?”

“Còn muốn ăn món đầu cá trước cửa trường học, còn có bánh bao hấp, còn có, chính là cái gì ngọt mà lúc trước khi anh dụ dỗ em đưa em đi ăn! Còn có……” Nói liên hồi.

Bây giờ anh hối hận muốn chết, không có việc gì liền dẫn cô đi đông tới tây ăn món ăn? Muốn anh chạy khắp thành phố A sao! Hơn nữa giơ tay lên nhìn đồng hồ, mười giờ tối……Anh ngồi máy bay tới kịp không? “Được được được, em chờ anh, bây giờ anh lập tức tới, đừng khóc, có nghe hay không!” Anh tự làm tự chịu, sớm biết cô có thai không nên lừa cô, không phải sợ cô lúc còn ở BTD sẽ chịu nhiều áp lực sao? Trong khoảng thời gian này biết cô mệt mỏi, thèm ăn, tâm tình bất định……Vẫn không dám nói cho cô biết, chỉ sợ cô biết lại bực tức, lần này thì tốt rồi, thiếu chút nữa khiến cô ôm bóng chạy mất……

Cũng may nhà họ Trâu đã chuẩn bị hôn lễ cho Trâu Thần cùng Tân Đồng từ trước, cho nên đối với chuyện hai người có con rồi mới cưới cũng không có gấp gáp, đến lúc đó người lớn hai bên cười không khép được miệng, vốn dĩ cho rằng sau khi hai đứa kết hôn phải một thời gian sau mới có cháu ôm, bây giờ thì tốt rồi, vấn đề gì cũng được giải quyết!

Xét thấy Tân Đồng đang có thai, trước tiên cả nhà loại bỏ hôn lễ ở bên ngoài, lại căn cứ vào tin đồn mà Trâu Thần lấy được, Tân Đồng bị ảnh hưởng bởi văn học mạng và phim truyền hình Trung Quốc, sau khi suy tính, cuối cùng đặt địa điểm hôn lễ tại số 16 hội sở thương mại.

Hôn lễ của nhà họ Trâu ở Bắc Kinh là một bữa tiệc lớn, mặc dù đã phong tỏa tin tức, nhưng xét thấy cô dâu chú rể xuất hiện không ít trước mặt mọi người, ngoài hội sở có rất nhiều nhà báo tụ tập, mà trong hội sở lại có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, trong đó có rất nhiều người mặc quân phục.

Tân Đồng nhàm chán ở trong phòng dành cho cô dâu, từ trong gương nhìn thấy mình tại sao lại không thoải mái, bất đắc dĩ sờ bụng to “Con trai à, sao con lớn như vậy chứ? Muốn mẹ mất mặt sao?”

“Được rồi!” Trương Lôi Lôi không nhịn được ngăn tay cô lại “Em thế nào cũng mặc kệ, em đừng dạy hư con trai chị.”

“Đúng vậy đúng vậy” Nhìn thấy có người rốt cuộc không chịu được mở miệng Trần Duệ cũng mở miệng trợ giúp “Đừng dọa con nuôi của tớ!”

“Tôi thấy chờ sau khi con trai được sinh ra ba chúng ta thay nhau nuôi đi, đứa bé này ở trong tay Tân Đồng không tốt lắm đâu?” Trì Phỉ đang cầm máy chụp hình cũng chen miệng vào “Ba người đứng gần nhau đi, cô dâu thật xinh đẹp, chỉ là bụng hơi lớn thôi!”

“Dám nói con nuôi tôi lớn sao?” Trần Duệ đứng một bên ném cái gối ôm tới.

“Hơi lớn mới đúng.” Trương Lôi Lôi hài lòng sửa áo cưới trắng dành cho phụ nữ có thai trên người Tân đồng “Thật đúng là nhà thiết kế, nhìn cái này xem, nếu ai không biết thật sự không thể nhận ra bụng con bé hơi to, nhà thiết kế nào vậy?”

“Hình như là nước Pháp?” Tân Đồng bất đắc dĩ tóm lấy vương niệm trên đầu “Em cũng không rõ, tại sao tổ chức ở một nơi cổ lại còn bắt em mặc áo cưới? Tại sao không lấy đồ rồng phượng cho em mặc?”

“Em ngu ngốc sao? Bên ngoài đều là những người thế nào? Em còn muốn mặc áo phượng trùm khăn? Cẩn thận cả hai nhà sẽ bị em làm cho liên lụy!” Trương Lôi Lôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ấn đầu cô.

“Em có chồng, em không sợ!” Tân Đồng nghiêng đầu.

“Hì hì, không phải em trộm ôm bóng về sao? Chị còn biết lúc đó em vì thèm ăn mà quay về với Trâu Thần, bây giờ còn mặt mũi để nói sao.”

“Trương Lôi Lôi! Lương Thiệu Lâm nhà chị sao lại không quản lý chị vậy! Nhìn xem, bộ dáng thế nào.” Chỉ biết trêu cô, cô từ Lương Thiệu Lâm nghe không sót một chữ rằng có người say rượu, dám đem người đàn ông một mét tám ép đến không thể từ chối, thật là mất mặt cùng xấu hổ.

“Cần em để ý sao! Chị đây dám làm dám chịu, dáng vẻ của em kìa, lại dám lén lén lút lút làm chuyện mờ ám.”

“Được rồi hai người, vừa rồi lúc đi vào mình có thấy Vu Phi, khó có thể có phong bao lớn từ xa chạy về tham gia hôn lễ của cậu” Trì Phỉ chụp hình còn không quên nói “Sớm biết như vậy sao lúc trước còn như thế, nhưng mà cũng cảm ơn cậu ta, nếu không làm sao anh Trâu lại có cơ hội thò chân vào?”

“Em thật đúng là xem nhẹ anh ta” Trương Lôi Lôi ăn một miếng “Người kia căn bản là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, ai cũng không ép được, tiểu Đồng của chúng ta không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta!”

“Đó là đồ ăn chồng em mua cho em! Không cho phép ăn!” Người nào đó bảo vệ một bàn đồ ăn vặt.

“… …” Mọi người im lặng.

Nhìn thời gian tới gần, Trần Duệ kín đáo đưa một thứ cho Tân Đồng “Đàn anh nói mình đưa cho cậu, bây giờ anh ta đã buông bỏ mọi thứ, một người tự do tự tại đi khắp nơi trên thế giới, muốn mình thay anh ta chuyển đạt lòng biết ơn tới cậu, nói cảm ơn cậu đã cho anh ta một cơ hội, cũng cảm ơn cậu đã để cho anh ta nhìn rõ bản thân, so với lúc trước, cuộc sống bây giờ thích hợp với anh ta hơn.”

Tân Đồng mở cái hộp tinh xảo ra, bên trong có một cái lắc tay xinh xắn, nhìn rất sống động, vừa thích hợp cho một đứa mới chào đời đeo, anh ta, chắc hẳn phải canh rõ thời gian đứa bé ra đời, cô cẩn thận nhìn lại, nở nụ cười.

“Cô Tân Đồng, cô có nguyện ý lấy người đàn ông này làm chồng bất luận là bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, cũng thương yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, giúp đỡ anh ấy, vĩnh viễn đối với anh ấy trung trinh cho đến cuối đời.”

Cô nghiêng đầu chăm chú nhìn ánh mắt anh “Tôi nguyện ý!”

“Anh Trâu Thần, anh có nguyện ý lấy cô gái này làm vợ, bất luận là bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, cũng thương yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, giúp đỡ cô ấy, vĩnh viễn đối với cô ấy trung trinh cho đến cuối đời.”

Anh nhìn cô đầy thâm tình “Tôi nguyện ý!”

Bình luận
× sticky