“Anh Trâu” Vài ngày sau Trịnh Dao vẫn chỉ có thể nằm trên giường bệnh như cũ, cô ta ngước mắt, ánh mắt êm ái nhìn về phía Trâu Thần “Lần trước anh em chỉ là nói đùa, anh đừng để bụng.” Khuôn mặt tái nhợt rốt cuộc có chút sắc hồng, xấu hổ và cẩn thận.
Trâu Thần di chuyển ánh mắt từ bệnh án trong tay lên người Trịnh Dao “Không sao, anh với em đã biết nhau từ nhỏ, nếu không độ lượng với cậu ta thì anh đã sớm bị cậu ta làm cho tức chết” Anh cười cưởi, Trịnh Dao hoàn toàn không giống Mạnh Phỉ, cách thức thích một người cũng khác, cho nên anh căn bản không thể dùng thái độ đối với Mạnh Phỉ để đối với cô ta, trong lòng anh, cũng giống như Trịnh Vũ, cảm thấy đau lòng đối với cô gái nhu nhược này “Còn em, em đừng nghĩ nhiều, buông lỏng chính mình, máu bầm trong não tốt nhất là để cho nó bị từ từ tan ra, trong khoảng thời gian này cố gắng nằm thẳng.” Nói xong đi tới cạnh mép giường, đỡ đầu của cô dậy, từ từ rút quần áo mà Trịnh Vũ nhét ở dưới “Tốt nhất không nên gối đầu, đoán chừng anh em vì anh mà ngược đãi em, không cẩn thận, không đưa gối đầu cho em mà lại nhét quần áo vào.”
Trịnh Dao cười xin lỗi, quả thật lúc Trịnh Vũ cầm quần áo nhét xuống dưới gối cho cô khuôn mặt đần thối “Tính tình anh trai em thẳng thắn, anh đừng chấp nhặt với anh ấy, mấy ngày nay không nhìn thấy anh, em còn tưởng rằng……” Cô ta ngập ngừng.
“Không phải, gần đây anh hơi mệt, nghỉ ngơi mấy ngày, em cũng đừng ôm tất cả mọi chuyện vào người, buông lỏng một chút.” Nhớ tới mấy ngày trải qua vui vẻ cùng Đồng Đồng, khóe miệng anh nở nụ cười càng sâu, ngay cả đôi mắt luôn bình tĩnh cũng tràn đầy hạnh phúc.
Sáng ngày hôm sau.
“Tiểu Đồng, trước khi tới cậu không gọi điện thoại cho Trâu Thần sao?” Trì Phỉ cùng Tân Đồng đi vào trong bệnh viện, nhìn tới nhìn lui mấy quân nhân mặc áo choàng dài màu trắng đi tới đi lui, trong lòng không khỏi có cảm giác sùng kính, giọng nói liền hạ thấp hết mức có thể.
“Không có.” Tân Đồng không yên tâm, mấy ngày trước sau khi qua đêm cùng Trâu Thần, một là cô không có kinh nghiệm, hai là khẩn trương muốn chết, căn bản không chú ý anh có dùng biện pháp an toàn hay không, hai ngày nay trường học tận dụng thời gian buổi tối phụ đạo thêm cho bọn họ về giáo dục sức khỏe, ngày hôm qua vừa đúng nói đến giáo dục giới tính, cô đột nhiên nghĩ tới, vội vàng gọi điện thoại cho Trâu Thần nhưng vẫn trong tình trạng tắt máy, sáng nay lại gọi điện thoại cho Trương Lôi Lôi, kết quả giống nhau, cô lo lắng trong lòng, lại không thể nói cùng bạn trong phòng, vội vàng lôi Trì Phỉ ra ngoài, lúc này hai người đã đến bệnh viện mà Trâu Thần thực tập.
Đi qua hành lang dài, theo chỉ dẫn của một y tá, Tân Đồng cùng Trì Phỉ tới khoa não, đứng trước của phòng làm việc của bác sĩ, Tân Đồng lại do dự, nơi này không phải như ở nhà, cô đột nhiên có chút sợ bị người khác hỏi thăm, cợ đối mặt với một màn giống như lúc trước kỳ thi tốt nghiệp tự mình tới bệnh viện bị tìm Trâu Thần bị y tá chất vấn……Khi đó cô có thể ưỡn ngực cao đầu phản kích, nhưng lúc này, trong lòng cô lại không chắc lắm, là bởi vì không có ai bảo vệ sao? Hay là bởi vì quyết định của mình là sai? Cô không biết.
Trì Phỉ chú ý thấy Tân Đồng do dự, theo bản năng giúp cô gõ cánh cửa trước mặt “Xin hỏi bác sĩ Trâu có ở đây không?”
Tân Đồng nghe thấy âm thanh đột nhiên ngẩng đầu, giống như bị người ta làm cho từ trong giấc mộng tỉnh lại, hai mắt nhìn về phía Trì Phỉ đứng ở bên cạnh.
“Bác sĩ Trâu không có ở đây, có thể là đang đi thăm bệnh, hai người thử tới phòng bệnh xem thế nào.” Một bác sĩ nữ lịch sự mở cửa trả lời hai người, nói xong còn tốt bụng chỉ mấy phòng bệnh cách đó không xa.
“Cảm ơn.” Trì Phỉ khách khí nói, quay đầu nhỏ giọng nói với Tân Đồng “Sao mình lại cảm thấy nữa quân y lại cực kỳ xinh đẹp chứ? Cậu nói xem Trâu Thần nhà cậu ngày ngày ở cùng những người xuất sắc như vậy……” Đột nhiên phát hiện người ở trước mặt có chút không bình thường, lập tức dừng lại, thận trọng quơ tay trước mặt Tân Đồng “Tiểu Đồng, rốt cuộc cậu sao vậy, hôm nay vừa nhìn thấy cậu mình đã cảm thấy lạ rồi, cậu cùng Trâu Thần xảy ra chuyện gì sao?”
Tân Đồng ủ rũ hạ mắt, cô rốt cuộc biết được trong lòng mình không nắm chắc cái gì, từ ngày đầu tiên quen biết Trâu Thần, cô vẫn chưa hiểu rõ Trâu Thần, mà trải qua mấy ngày thân mật, cô lại một lần nữa không thể phán định quan hệ của bọn họ, xem xét kỹ lại lần nữa, hiểu rõ Trâu Thần, mà khi cô ở góc độ khách quan phán xét Trâu Thần, lại phát hiện ra anh căn bản ưu tú khách một trời một vực với mình, cách xa như vậy……
“Thôi, cậu không muốn nói mình cũng không ép, cậu ở đây chờ mình, mình qua bên kia xem một chút.” Trì Phỉ có chút lo lắng dặn dò, nhìn Tân Đồng ngoan ngoãn gật đầu, cô mới yên tâm đi tới mấy phòng bệnh mà bác sĩ vừa mới chỉ.
Trong lúc vô tình ngây ngẩn nhìn chằm chằm từng chậu cây, Tân Đồng lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc vô cùng rõ ràng.
Trâu Thần cúi đầu lật xem bệnh án trong tay cũng nhanh chóng đi qua người cô, mà bác sĩ ở bên cạnh anh cũng đang nhỏ giọng thảo luận gì đó, cô rất ít khi thấy Trâu Thần chuyên chú như vậy, khuôn mặt anh tuấn không trêu đùa như bình thường, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc, còn có cách dùng từ đơn giản chuyên nghiệp, Tân Đồng chợt cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ không phải chỉ có mấy bước, mà là cách xa như vực sâu không thể vượt qua, có thể xem như vậy, cô cũng không khống chế được bước chân của mình, xem như anh cúi đầu đi ngang qua người cô, cô cũng nghĩ thử muốn đến gần anh.
“Bệnh nhân giường số mười ba máu bầm trong não vẫn chưa tan hoàn toàn, tốc độ như vậy chúng ta có thể đề nghị người thân suy nghĩ việc hút máu bầm ra” Trâu Thần cùng bác sĩ Lưu đẩy cửa phòng bệnh VIP mà bác sĩ nữ lúc nãy mới chỉ tới, bên trong phòng bệnh Trịnh dao vẫn còn ngủ say, Trâu Thần dừng nói chuyện, đồi thời trao đổi ánh mắt với bác sĩ Lưu “Lát nữa chúng ta quay lại.” Anh nhẹ nhàng lui ra phía sau.
“Không cần.” Trịnh Dao nằm trên giường đột nhiên mở mắt “Em không có ngủ, chỉ là có chút nhàm chán, hai người vào đi.” Giọng nói nhu nhược có vài phần khô khốc.
“Dao Dao có muốn ăn chút trái cây không? Anh nghe anh em nói, mấy ngày nay em đều không ăn cơm?” Trâu Thần đi tới bên giường của Trịnh Dao, quan tâm cô ta vén góc chăn “Em như vậy là không được, tốt nhất nên ăn nhiều thức ăn lỏng một chút, như vậy cơ thể mới nhanh phục hồi.”
Bên ngoài phòng bệnh, bàn tay vẫn để trên cửa tư thế muốn đẩy vào, một tay khác để trên tay nắm cửa cũng không trượt xuống, xuyên thấu qua cửa phòng bệnh, cô thấy rõ một cô gái nhu nhược, sắc mặt mặc dù có chút tái nhợt vẫn không thể che hết sự xuất chúng, đối với sự hiểu rõ Trần Thần của bản thân, cô xác định anh đối với cô gái này đã vượt qua sự quan tâm của thầy thuốc với bệnh nhân, động tác như vậy trong trí nhớ của cô cũng chỉ tồn tại mấy lần.
“Đúng vậy, không thể không ăn trái cây, anh em còn muốn chờ em khỏi bệnh để tiếp tục khiêu vũ” Bác sĩ Lưu đứng bên cạnh Trâu Thần cũng tiếp lời “Coi như nuốt không trôi, cũng phải uống một ít, dựa vào mấy bình thuốc bổ này không thể cung cấp đủ cho cơ thể, không phải em còn muốn đến Paris thi đấu sao?”
“Vâng, em biết rồi, em sẽ tích cực phối hợp, cũng hy vọng đến lúc đó hai người có thể đến ủng hộ em.” Nói đến việc mình thích, Trịnh Dao liền nở nụ cười.
“Vũ công của nhà chúng ta không thể bị vài bữa cơm làm khó.” Trâu Thần yêu thương sờ sờ đầu Trịnh Dao.
Bàn tay ngoài cửa cuối cùng chậm rãi trượt xuống, Tân Đồng xoay người, ánh mắt đau thương, nụ cười nhạt nhòa, bước chân bước trên hành lang dài…..