Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bà Xã Đừng Chạy

Chương 23

Tác giả: Đô Đô Lang

“Tiểu Thần?” Sáng sớm mẹ Tân đã ra ngoài tập thể dục, mở cửa nhà đi vào liền nhìn thấy Trâu Thần bận rộn trong phòng bếp, không khỏi đau lòng “Mấy ngày nay cháu đều phải dậy sớm như vậy, công viêc ở bệnh viện đã bận rộn rồi, như vậy cơ thể cháu có thể chịu được không?” Con nhà ai cũng là bảo bối, hơn nữa đứa nhỏ này bà cũng nhìn nó lớn lên từ nhỏ, nếu không phải lúc trước ba cậu đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu người nhà bà, làm hại tiền đồ của ba Tân, đứa nhỏ này cũng sẽ nhanh chóng thành con bà……

“Không sao, gần đây Đồng Đồng đi sớm về muộn, việc học quan trọng hơn, con sợ cô ấy ăn không đủ chất, dì không phát hiện ra ngày nào cháu cũng nấu đồ ăn bổ dưỡng cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không mập, hơn nữa càng ngày ăn càng ít?” Nói xong nếm thử nồi canh, đôi chân mày hơi nhíu dần dần giãn ra “Dì cũng biết thi đại học là chuyện lớn, con chỉ mệt vài ngày, cô ấy cũng phải chịu ảnh hưởng thời khắc mấu chốt cả một đời. Gần đây cô ấy không có tinh thần, hơn nữa có lúc còn đau đầu, triệu chứng lồng ngực khó chịu, hẳn là do suy nghĩ quá nhiều, cháu giúp cô ấy dùng đồ ăn chữa bệnh, giúp giảm bớt tình trạng bệnh của cô ấy, lại không làm cho cô ấy cảm thấy áp lực, sao cháu lại không làm chứ?”

“Tiểu Thần đến đây, chú cảm thấy sắp thất nghiệp đến nơi rồi, đứa nhỏ thật không tồi.” Chú Lý cũng từ trong bếp đi ra, nhìn về phía Trâu Thần, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

“Nhìn đôi mắt thâm quầng của cháu kìa, không có việc gì thì nghỉ nghơi nhiều một chút, dì thương tiểu Đồng nhưng cũng thương cháu, có đôi khi dì nói chuyện không lịch sự lắm, cháu cũng đừng để trong lòng, nói thế nào cũng chỉ là vì muốn nghĩ cho mấy đứa.”

“Cháu biết rồi dì Tân.” Lúc này Trâu Thần cũng không quên được một bước lại tiến thêm một bước, dụi mắt, vẻ mặt như một đứa trẻ.

“Được rồi, tiểu yêu tinh, lúc không có người có thể bỏ chữ Tân đi, cho dù sau này con cùng tiểu Đồng không ở cùng nhau, mẹ cũng xem con như con đẻ!” Mẹ Tân cười vỗ vỗ vai anh “Xong rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Không được, con phải nhìn thấy cô ấy…….Mẹ……” Bởi vì sốt ruột nên vội nói.
“Biết rồi!” Mẹ Tân cười cười sau đó đi ra ngoài.

Trâu Thần thầm vui trong lòng, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt tao nhã bình tĩnh.

“Trâu công tử, cậu cũng không cần phải ép người như vậy!” Ngô Nhạc đối với bạn thân mình lúc này bày ra loại tư thái cùng hành vi vô cùng trơ trẽn, mà trên tay còn mang theo hai túi đồ, thật sự không có cách nào vứt bỏ “Cậu ở Bắc Kinh cũng không như thế này, điển hình cho loại mười đầu ngón tay không bao giờ dính nước, sao ở đây lại làm đầu bếp? Ngay cả chợ vừa bẩn vừa loạn cậu cũng tự mình đi? Không phải ông nội nhà cậu cho cậu loại thuốc mê nào đó chứ? Hay là đầu cậu bị cái gì chọc thủng rồi?” Lúc này anh ta hận không thể mổ đầu Trâu Thần ra xem rốt cuộc bên trong có cái gì!

“Nếu không muốn bị tôi bắt được, tốt nhất cậu nên đi đường vòng.” Người nào đó bị nói không có phản ứng gì nhiều, ngược lại đem gói to trong tay mình ném lên tay người đi sau “Buổi sáng ngủ không đủ, cả người vô lực, cậu giúp tôi cầm, nếu không tôi sẽ lây bệnh cho cậu.” Hoạt động cổ tay mình, không quản vẻ mặt của người phía sau, đi vào cửa bệnh viện.

“Hừ! Sớm biết sẽ thế này ông đây cũng sẽ không đến đây!” Vốn dĩ trưa nay anh ta muốn đến xem bộ dáng thê thảm của anh, ai biết bản thân lại bị người khác đưa ra làm trò vui, hơn nữa đám hộ sĩ xung quanh đều như nước trong veo, so với cọp mẹ còn mạnh hơn nhiều……

“Bác sĩ Trâu anh về rồi sao?” Y tá vừa thấy Trâu Thần đi tới, tất cả đều hưng phấn đứng lên “Trưa nay không cần ra ngoài mua đồ? Ở đây chúng tôi đã chuẩn bị tốt cho anh rồi.”

“Vóc dáng bác sĩ Trâu thật tốt, mặc cái gì cũng đều đẹp trai!”

“Bác sĩ Trâu, anh xem sáu người trên giường bệnh có cần phải đặc biệt chú ý hay không?”

……

Dù sao nói cái gì cũng có, chính là không cam chịu bị người sau áp bức.

“Mua rồi.” Lúc dùng người anh chưa bao giờ keo kiệt mở miệng nhưng trừ lần đó ra còn lại đều không bàn nữa. Nói xong đẩy Ngô Nhạc lên trước “Mọi người có việc gì có thể tìm cậu ấy.” Nói xong liền xoay người quay về văn phòng của mình.

“……” Đỉnh đầu Ngô Nhạc toàn là vạch đen, dùng người dùng một cách triệt để!

“Rốt cuộc là cậu có chuyện gì?” Ngô Nhạc đuổi một đám y tá, sau đó đi bộ tới văn phòng của Trâu Thần “Thật sự rung động với cô bé kia? Thật ra cậu nên đối xử với Mạnh Phỉ tốt một chút, Mạnh Phỉ ngoại trừ có chút kiêu ngạo còn bướng bỉnh, đương nhiên người ta cũng có kiêu ngạo bướng bỉnh của nhà tư bản, mặt khác đối với mọi người cũng rất tốt, bối cảnh không nói, con người cũng được, đối với cậu cũng không thể chê, trước đối với cậu lên một cái cọc tốt, bây giờ cậu chỉ cần đáp lại cô ấy một chút, cô ấy có thể nâng cậu lên tận trời, cậu hà tất phải ở đây hạ thấp bả thân mình tỏ vẻ đáng thương? Đừng nói với tôi là bởi vì ông nội cậu, đánh chết tôi cũng không tin!”

Trâu Thần ngồi trước bàn có chút đăm chiêu di chuyển cây bút “Tôi đối với Mạnh Phỉ không có cảm giác, hơn nữa gần đây cô ấy cũng phải thi đại học, cậu không có việc gì đừng đi trêu chọc, tôi thật vất vả mới có thể yên tĩnh vài ngày.”

“Cô bé kia đâu? Rốt cuộc cậu có ý gì? Tôi đến đây đã vài ngày xem vẫn chưa hiểu! Sự biến hóa trong thái độ của cậu tôi có thể lý giải, kế sách của ông nọi cậu chính là muốn để cậu làm việc mà cậu muốn làm sao? Vậy bản thân cậu thì sao? Lúc mới đến đây tôi còn tưởng do tính cách thất thường của cậu, kết quả mấy ngày này liền phát hiện bản chất cậu vẫn là có phẩm chất đạo đức, chính là học được cách ngụy trang rồi, để làm gì? Có âm mưu gì sao?” Anh ta thật sự không tin bạn thân của mình bởi vì thay đổi chổ ở liền có thể hoàn lương……

“Cha nợ con trả!” Lười cùng anh ta kì kèo, trực tiếp nói ra bốn chữ, dừng bút bắt đầu xem lịch sử bệnh nhân.

“Đi, vẫn còn thiếu thì dùng thịt trả đi! Đừng lôi kéo tôi không có tác dụng gì đâu! Sao cậu lại phải lao lực làm đồ bổ dưỡng này kia cho cô bé kia chứ?” Ghé sát vào bàn, vẻ mặt vô cùng thú vị.

“Nuôi heo!” Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bát quái của bản thân, Trâu Thần vội vàng không được tự nhiên cúi đầu “Cô ấy nhìn không thuận mắt, tôi đây liền nuôi cô ấy béo, khiến cho không có ai muốn cô ấy, cô ấy sẽ tự nguyện theo tôi, sau đó tôi lại từ chối cô ấy!” Lời này sao nghe lại có chút không tự nhiên? Rốt cuộc anh đang che dấu cái gì chứ? Không phải là thấy cô vì kỳ thi đại học mà ngày càng gầy đi sao? Nói ra miệng sao mà khó vậy? Bỏ đi, yêu thế nào thì thế đó đi.

“Bởi vì không chiếm được còn không từ thủ đoạn? Lúc trước cậu không phải cậu khinh thường không thèm ngoảnh đầu lại nhìn sao? Nhưng mà so với cậu hiện tại bộ dáng giống như một ông chồng hiếu thuận, bền ngoài giống như có một chút phù hợp với tính cách của công tử Trâu, nhưng mà tôi nghe thế nào lại có chút ấu trĩ vậy? Cậu nói bây giờ cậu mấy tuổi? Không phải tôi nhận sai người chứ?” Nói xong liền giơ móng vuốt về phía mặt Trâu Thần, giống như muốn kéo mặt nạ của anh xuống.

“Cút sang một bên đi!” Hung hăng đẩy móng vuốt kia ra, kỳ thật chính anh cũng cảm thấy hồ đồ……

“Xin hỏi bác sĩ Trâu có ở đây không?” Tân Đồng ghé vào bàn y tá sốt ruột hỏi.

“Lấy số rồi sao?” Có một chút địch ý hỏi lại.

“Tôi không tìm anh ấy để khám bệnh! Tôi là……” Đột nhiên trong lúc đó không biết phải hình dung quan hệ của hai người thế nào “Tôi là người nhà của anh ấy.”

“Người nhà? Người nhà còn đến bệnh viện tìm anh ấy? Nhìn quần áo của cô chắc là học sinh cấp ba, bây giờ không phải còn đang trên lớp sao? Nhỏ như vậy mà không lo học…..%&[email protected]” Y tá bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Tân Đồng hít sâu, lại hít sâu, lão nương không phát uy kiền xem lão nương là con mèo bệnh sao? “Câm miệng!” Đập bàn, trừng mắt, nhưng mà đôi mắt ngân ngấn nước kia kỳ thật có thể không để ý, trừ lần đó ra, khí thế kia không thua gì một thủ trưởng “Thái độ của cô như vậy còn có thể làm trong quân đội sao? Ngay cả tư cách làm y tá cũng không có! Lần trước đến hình như cũng là cô! Cho dù tôi là một người dân bình thường cô cũng không có tư cách bày ra vẻ mặt đó! Cô là gì chứ! Trách nhiệm của cô chính là chăm sóc người khác! Có người như cô thật sự là làm cho bộ đội mất mặt! Gọi viện trưởng của các người đến đây!”

“Bạn học này, xin cô hãy bình tĩnh trước, như vậy cũng không thể giải quyết được vấn đề, uống ly nước cho nhuận khí.” Y tá đứng bên này xem tình huống không tốt, vội vàng đi tới “Cô ấy mới tới, chưa có thích ứng được, cô muốn tìm Trâu Thần thì tôi giúp cô đi gọi.” Nói xong cười đưa cho cô một ly nước.

Tân Đồng một bụng đầy lửa giống như nắm tay đánh lên miếng bông, mềm nhũn, mặt đỏ bắt đầu ngượng ngùng “Tôi cũng không có ý gì khác,tôi chỉ muốn tìm người nhà của mình, cô ấy tra hỏi tôi như phạm nhân, còn nói tôi nhỏ tuổi như vậy không lo học? Chẳng lẽ ở bệnh viện của các người đều là không học tốt? Vậy không biết cô ấy làm y tá làm cái gì?” Được rồi, cô thừa nhận cô có điểm luống cuống, vừa nghe thấy không lo học liền không nhịn được cơn tức dâng cao.

Mọi người đừng có lên tiếng……

“Bác sĩ Trâu, có một cô gái tìm anh, tính cách rất cường ngạnh……” Y tá đứng trước cửa văn phòng Trâu Thần còn chưa nói hết, liền thấy một bóng người xông ra ngoài……

Ngô Nhạc đứng một bên sững sờ, vuốt cằm cười vui vẻ……

“Đồng Đồng?” Trâu Thần vừa lúc nghe được đoạn nói chuyện kia của Tân Đồng, lập tức hiểu được sao lại như vậy “Đây là vị hôn thê của tôi!” Thản nhiên giới thiệu, sau đó nắm tay Tân Đồng quay về phòng, căn bản không thấy mấy y tá liếc mắt một cái.

“……”

“……”

……

Mấy y tá bị đánh ngã, bọn họ không ngờ một bạch mã vương tử, một bác sĩ Trâu hoàn mỹ không sứt mẻ lại có hôn ước với một học sinh trung học?

Bình luận
× sticky