Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xin Hãy Ôm Em

Chương 6: Oan gia ngõ hẹp

Tác giả: Bắc Chi
Chọn tập

“Cô tỉnh rồi à!”

Lâm Uyển Bạch vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô y tá trẻ.

Mùi thuốc khử trùng quá đỗi quen thuộc khiến cô không cần xác nhận cũng biết mình đang ở trong bệnh viện. Những ký ức trước khi ngất xỉu dâng lên, hình như cuối cùng cô đã ngã vào một vòng tay ấm áp.

Cô cúi đầu xuống nhìn cổ tay trái của mình, chỉ hơi cử động một chút đã thấy đau. Cô y tá vội vàng tiến lên ngăn cản: “Cô đừng cử động bừa bãi! Đã khâu tới sáu mũi đấy, cẩn thận vết thương rách miệng! Cô cũng thật là, sao lại suy nghĩ không thông suốt như vậy chứ, cứa sâu như vậy đau biết chừng nào, cũng may chưa thương tổn tới động mạch!”

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.

Thật ra cô không hề muốn chết, cho dù có định chết thật thì cũng phải mua một phần bảo hiểm trước đã, phần tên người thụ hưởng sẽ ghi tên bà ngoại.

Cô chỉ muốn dùng cách thức này để ngăn cản Hoắc Trường Uyên tiếp tục cưỡng ép mình, cũng không ngờ lại cứa sâu như vậy, dù gì cô cũng chưa có kinh nghiệm.

Lâm Uyển Bạch nhìn căn phòng bệnh viện chỉ có độc một mình mình, nhíu mày: “Chuyện viện phí…”

“Cô đừng lo, anh chàng đưa cô tới bệnh viện đã thanh toán cả rồi!”

Lâm Uyển Bạch không hề cảm kích. Viện phí do anh bỏ ra là đúng lắm, tất cả mọi chuyện đều “nhờ” anh ban cho. Cô chưa kiện anh tội bắt cóc là đã quá hiền lành rồi!

Nghĩ tới hành vi của anh trước khi mình ngất xỉu, cô trở nên cảnh giác: “… Anh ta đâu?”

“Đưa cô tới đây là đi luôn rồi!” Cô y tá nhỏ nhún vai tỏ ý.

Lâm Uyển Bạch nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không quá bất ngờ.

Tàn nhẫn, lạnh lùng, vô tình hoàn toàn là ấn tượng trực quan Hoắc Trường Uyên mang tới cho cô. Từ thái độ điềm nhiên của anh khi nhìn cô chảy từng giọt máu tới khi ngất xỉu thì việc anh đưa cô tới bệnh viện chỉ là để chắc chắn cô không chết và mình không phải chịu trách nhiệm mà thôi.

“Bây giờ cô đang thiếu máu, cố gắng đừng vận động quá mạnh. Còn nữa, anh ấy chỉ trả cho cô viện phí trong vòng ba ngày thôi, cô cố gắng tĩnh dưỡng đi!” Cô y tá tận tâm dém lại góc chăn cho cô, rồi có vẻ ngập ngừng: “Sau này cô đừng ngốc như vậy, vì chuyện tình cảm chẳng đáng đâu…”

Chuyện tình cảm?

Khóe miệng Lâm Uyển Bạch giật giật.

Cô đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, vội vàng gọi giật cô y tá đang chuẩn bị rời đi lại: “Đợi chút! Con dao găm của tôi đâu?”

Hộp đêm dưới lòng đất, Lâm Uyển Bạch buộc chặt cổ tay áo lại, che đi vết thương còn chưa tháo băng trên cổ tay trái.

Hôm đó, truyền nước xong là cô xuất viện ngay, trả lại ba ngày tiền viện phí, không ngờ viện phí bệnh viện đó đắt kinh người, nhận lại được những năm ngàn.

Dĩ nhiên số tiền này cô sẽ không trả lại, không giống như hai vạn của tối hôm trước, chỗ tiền này cô nhận với một sự thoải mái.

Chỉ có điều con dao găm cô dùng để cứa cổ tay không thấy đâu nữa, trong chỗ đồ mang theo bên người gửi tại chỗ cô y tá cũng không có. Cô tới khách sạn mọi người cũng nói là không thấy. Nó cứ thế không cánh mà bay.

Lâm Uyển Bạch không biết phải làm sao. Con dao găm có ý nghĩa đặc biệt đó là một vật rất quan trọng đối với cô. Cô luôn mang theo nó bao năm nay chưa ngày nào rời xa. Mà chỉ có một con dao găm chẳng có vị cảnh sát nào chịu tìm kiếm hộ, nghĩ tới đây cô không khỏi nổi cơn thịnh nộ.

“Tiểu Bạch, phòng VIP số 12 gọi rượu.”

Lâm Uyển Bạch đáp lại một câu “Tôi qua ngay” rồi khẩn trương bày rượu lên khay.

Đẩy cửa phòng ra, vẫn là cảnh tượng say sưa be bét mà cô gặp hằng ngày. Bên trong có rất nhiều nam nữ, đều là những người có tiền áo quần sang trọng.

Lâm Uyển Bạch giữ vững sự cung kính cung cúc cần có của một nhân viên phục vụ, cúi đầu bê rượu đặt lên mặt bàn bên trong. Người đàn ông ngồi chính giữa sô pha đang vắt chân, tư thế rất hờ hững, nhưng lại thể hiện một sự tồn tại không thể coi thường. Ánh mắt u tối thâm trầm, trong sự thâm trầm lại toát ra một vẻ quyền quý, dội thẳng vào tim người đối diện.

Đúng thật là… oan gia ngõ hẹp!

Lâm Uyển Bạch lần lượt xếp từng ly rượu, rồi đứng dậy định đi ngay.

Bỗng dưng chiếc khay của cô bị người ta giữ lại, cô nhìn vào đôi mắt hoa đào rất đẹp của đối phương: “Đừng đi, còn chưa nâng ly!”

Tần Tư Niên đã nhận ra cô từ lâu, nghĩ thầm trong bụng: Hei, lần này hay rồi! Tránh phiền mình phải mất công thêm lần nữa, tự dâng tới cửa!

Lâm Uyển Bạch giật lại chiếc khay, muốn nói với đối phương sẽ có đồng nghiệp khác tới phụ trách mời rượu thì bỗng có một tia sáng bạc lóe lên hắt vào tầm mắt. Cô vô thức nhìn qua, động tác bất chợt khựng lại.

Giữa những ngón tay gầy, khớp xương rõ ràng của người đàn ông đang đung đưa một con dao găm…

~Hết chương 06~

*Đoán thử coi, con dao đó ai để lại cho Tiểu Bạch Bạch~~~

Chọn tập
Bình luận