“Cô?” Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
Cô hơi tròn mắt, có phần không dám tin, cứ thế nhìn qua nhìn lại hai con người.
Lúc trước người đàn ông bắt cô đến đây gọi “Dung tổng”, cô còn tưởng đối phương họ Dung, không ngờ lại là cô của Hoắc Trường Uyên!
Hoắc Dung cố tình nhướng cao đôi mày: “Sao hả, không giống à?”
“Không giống lắm…” Lâm Uyển Bạch vô thức lắc đầu, rồi lại giải thích: “À, cháu không có ý gì khác, cháu chỉ thấy…”
“Cháu thấy gì?” Hoắc Dung tò mò.
Lâm Uyển Bạch ấp úng: “Cháu cứ nghĩ là chị gái…”*
*Bánh bèo mà khôn được như chị Bạch nhà này mị cũng bèo ra nước luôn, ăn nói khéo léo dễ sợ =))
Hoắc Dung ngẩn người, ngay sau đó đôi mày thanh mảnh lại càng nhướng cao hơn.
Nếu là lời người khác nói, bà cũng chỉ coi là những lời a dua nịnh hót, nhưng từ miệng Lâm Uyển Bạch nói ra thì bà lại tin tưởng vô điều kiện. Vì dáng vẻ ngốc nghếch của cô lúc này khiến người ta chỉ muốn bấu má cô một cái.
“Cháu tên Lâm Uyển gì ấy nhỉ?”
“Lâm Uyển Bạch ạ…”
Hoắc Dung nghe xong gật gù: “Ừm, rau cải trắng*”
*Rau cải trắng trong tiếng Trung là “tiểu bạch thái”.
“…” Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
“Nhìn gì mà nhìn!” Hoắc Dung trừng mắt với cô, sau đó lại lập tức hớn hở: “Mới đứng trên tầng thượng có chưa đầy hai mươi phút mà đã sợ đến nỗi hai chân đứng không vững, mặt tái nhợt như tờ giấy thế kia! Nhìn dáng vẻ của cháu, không phải rau cải trắng thì là gì!”
“Nhưng, rau cải trắng à, nể tình lời nịnh nọt vừa rồi của cháu, cô bỗng nhiên có ấn tượng đặc biệt tốt với cháu!”
“Cháu không nịnh hót…” Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười giải thích.
Đồng thời cô cũng bứt rứt trong lòng. Cô là Tiểu Bạch chứ không phải rau cải trắng…
“Đừng như đứng phạt thế, ngồi xuống rồi nói chuyện! Cô già rồi, đứng lâu eo không chịu nổi!” Nói xong, Hoắc Dung bèn dứt khoát quay đầu đi vào phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sofa, tiện tay túm lấy một chiếc gối tựa đặt ra sau lưng.
“Vậy thì cô đừng đi đôi giày cao gót mảnh như thế, cẩn thận trượt chân lại ngã.”
“Đi giày cao gót mới có khí chất! Cái đồ cuồng công việc như cháu hiểu cái quái gì!”
“Cô về khi nào vậy, sao không thông báo cho cháu một tiếng? Bố cháu biết chưa?”
“Vẫn chưa. Không vội, khi nào cần cô sẽ liên lạc với anh ấy! Cô vừa mới xuống máy bay, đã vội vàng tới giải quyết chuyện của cháu rồi!”
Lâm Uyển Bạch lẳng lặng ngồi nghe cuộc trò chuyện của hai người họ.
Hoắc Trường Uyên từng nói với cô, anh và cô của anh khá thân thiết.
Lúc nhỏ ông Hoắc không lo cho anh, toàn cô anh một tay nuôi nấng, lúc đó cô ấy mới chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng không một chút sợ những lời dèm pha ra vào, đi tới đâu cũng dắt anh theo, thậm chí còn vì anh mà làm thủ tục di dân, cùng anh đi học. Còn nhiều năm giao thừa, anh cũng cùng cô hai người ăn mỳ và thịt xông khói đón tết…
Thật ra cũng khó trách cô lại ngỡ ngàng. Hoắc Dung cho dù sắp qua tuổi năm mươi nhưng vẫn không hề xuất hiện quá nhiều dấu vết của thời gian. Bình thường có lẽ bà rất chú ý dưỡng da, bây giờ phải lại gần nhìn kỹ mới thấy vài nếp nhăn đuôi mắt.
Chẳng biết họ đã quay mặt về phía cô từ lúc nào: “Xem ra Hoắc tổng của chúng ta từng nhắc về cô với cháu?”
“À…” Lâm Uyển Bạch ấp úng.
Nửa đùa nửa thật liếc nhìn sang Hoắc Trường Uyên ở bên cạnh, Hoắc Dung tiếp tục: “Sao, bây giờ càng khắc sâu ấn tượng về cô hơn phải không?”
“Vâng ạ…” Lâm Uyển Bạch gật đầu rất thành thật.
“Rau cải trắng, hôm nay cô bắt cóc cháu qua đây là có lời muốn hỏi cháu!” Hoắc Dung ngừng một chút rồi cất giọng lười biếng: “Sao? Sao cô lại nghe nói cháu đá cháu trai của cô hả? Còn không chỉ một lần mà là hai lần? Rốt cuộc Hoắc tổng nhà cô có điểm nào cháu chưa ưng ý? Nói ra đôi ba khuyết điểm xem nào, để cô coi!”
“…” Lâm Uyển Bạch mím môi lại.
Hoắc Dung đột nhiên trở nên sắc sảo, cười ngoài miệng không cười trong lòng: “Sao không nói gì? Có tin một đá là cô cho cháu bay ra ngoài cửa sổ không?”
Nghĩ tới cơn khủng hoảng khi bị đưa lên tầng thượng, Lâm Uyển Bạch sợ hãi nhún vai lại.
“Cô à, cô đừng dọa cô ấy nữa.” Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
“Xót à?” Hoắc Dung đùa giỡn hỏi.
Hoắc Trường Uyên im lặng.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng nắm chặt lại.
Hoắc Dung nhìn anh rồi lại nhìn cô, phì cười thành tiếng, sau đó lại thở dài: “Thằng cháu trai của cô có điểm nào không tốt? Cho dù nó không phải loại thanh tao lịch thiệp thì cũng đàn ông ngời ngời! Muốn diện mạo có diện mạo, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn năng lực có năng lực… À, có thể tính tình hơi tệ một chút! Nhưng điểm này cũng không thể coi là khuyết điểm gì, ai mà không có chút thiếu sót trong tính cách chứ, phải không?”
“…” Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
Chắc chắn đây là những lời khen cháu trai mình chứ?
Hoắc Dung khoanh tay trước ngực, trầm tư mấy giây rồi bất ngờ đổ người sát về phía cô: “Lẽ nào sinh hoạt không điều độ?”
“…” Lâm Uyển Bạch suýt nữa cắn vào lưỡi.
“Cô!” Hoắc Trường Uyên nổi giận.
“Khụ khụ…” Hoắc Dung hắng giọng, cười ha ha: “Cô đùa ấy mà, xoa dịu bầu không khí chút!”
Lâm Uyển Bạch cảm thấy mình không nên ở đây thêm nữa, bèn đứng dậy: “Cháu phải về ạ…”
“Đợi đã, rau cải trắng!” Hoắc Dung cũng đứng lên: “Cô đưa cháu về! Dù sao cũng là cô trói gô cháu đến, về lý phải đưa cháu về!”
Cuối cùng, dưới lời từ chối khéo léo của Lâm Uyển Bạch, Hoắc Dung vẫn kiên quyết đưa cô về nhà, thế nên sau cùng cô lại ngồi lên chiếc Land Rover trắng của Hoắc Trường Uyên.
Lâm Uyển Bạch không ngồi ghế lái phụ mà cùng Hoắc Dung ngồi ở ghế sau. Chỉ cần hơi ngước lên, cô sẽ nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của Hoắc Trường Uyên và một góc nghiêng tuấn tú.
Chiếc xe thuần thục dừng lại dưới tòa nhà, Lâm Uyển Bạch cầm chiếc túi xách mới mua lên: “Dung tổng, cảm ơn cô…”
Hoắc Dung thấy vậy bật cười.
Cô gái ngốc này, rõ ràng bị mình bắt cóc mà còn nói cảm ơn!”
“Đừng gọi Dung tổng gì nữa, gọi khô khan chết đi được!” Hoắc Dung đề nghị.
“Vâng, dì Dung…” Lâm Uyển Bạch đổi cách xưng hô.
“Chẳng phải nói ngỡ cô như chị gái sao, sao chớp mắt đã gọi là “dì” rồi, già chết!”
“Vậy…” Lâm Uyển Bạch khó xử.
“Cứ gọi là cô đi!” Hoắc Dung nói thẳng.
“…” Lâm Uyển Bạch cắn môi, gọi vậy đâu có trẻ hơn bao nhiêu đâu!
Cô bất giác liếc về ghế trước. Nếu gọi là cô, dường như đã gián tiếp thừa nhận quan hệ giữa cô và Hoắc Trường Uyên…
Dưới cái nhìn chằm chằm của Hoắc Dung, cô bấm bụng gọi ra: “Cô, cháu lên đây…”
“Cho cô số điện thoại!” Hoắc Dung bất ngờ nói thêm.
Lâm Uyển Bạch còn đang do dự không biết có nên nói không thì di động trong túi đã bị người ta lấy mất.
Hoắc Dung túm lấy tay cô, ấn lên nút home mở vân tay, sau đó tức độ nhập vào một dãy số, đồng thời ấn gọi, rồi lập tức lưu vào: “Đây là số cô, lưu sẵn cho cháu rồi nhé!”
Lâm Uyển Bạch không còn cách nào khác, đành đón lấy di động, gật đầu.
Đúng là cùng một tác phong làm việc với Hoắc Trường Uyên, hình như cả ông Hoắc cũng vậy. Lần trước hẹn cô, không cần biết cô có đồng ý hay không đã thay cô đưa ra quyết định, hình như cả gia đình họ đều như vậy. Bá đạo, ngang ngược!
Lâm Uyển Bạch lặng lẽ đẩy cửa xe ra, đang chuẩn bị xuống xe thì Hoắc Trường Uyên ở bên cạnh ghé tới: “Thật sự không điều độ à?”
Tuy nói nhỏ nhưng Hoắc Trường Uyên ở ghế trước rõ ràng đã nghe được.
Cảm nhận được hai tia nhìn sắc lẹm bắn ra từ gương chiếu hậu, sống lưng Lâm Uyển Bạch lạnh lẽo.a
“Không phải…”
Cô run rẩy hai vai, lắc đầu: “Anh ấy rất điều độ…”
Ý thức được mình vừa nói gì, Lâm Uyển Bạch xấu hổ không chịu được, cắm đầu chạy thẳng vào trong tòa nhà.
~Hết chương 158~