Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xin Hãy Ôm Em

Chương 57

Tác giả: Bắc Chi
Chọn tập

Lâm Uyển Bạch quan sát sắc mặt của anh, dè dặt hỏi: “Như vậy… được rồi chứ?”

Nếu cô còn tiếp tục nói, cô sẽ thật sự cạn từ mất.

Cũng may Hoắc Trường Uyên không bắt cô tiếp tục nữa. Anh vươn tay giữ chặt gáy cô rồi tiến lên.

Lâm Uyển Bạch vô thức nhắm mắt lại, cảm nhận được lưỡi của anh.

Một nụ hôn mãnh liệt kết thúc.

Con ngươi của Hoắc Trường Uyên sát lại gần, thấp thoáng ánh lên những tia sáng sâu xa, rồi anh nói như một lời bùa ếm: “Nhớ kỹ, em là của tôi!”

Lâm Uyển Bạch gật đầu dưới cái nhìn sát sao của anh.

“Nấu cơm đi!” Hoắc Trường Uyên buông cô ra.

“Vâng…” Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn.

Cô nhìn thấy anh quay người, ngang nhiên rời đi, bộ vest được đặt làm bẳng thủ công tôn lên cơ thể hoàn hảo. Chỉ là một bóng lưng cũng đủ thể hiện sự trưởng thành và quyến rũ của một người đứng trên đỉnh cao.

Nghĩ tới mọi hành động vừa rồi của anh, Lâm Uyển Bạch cắn môi.

Đây đúng là một ông chủ lớn hô mưa gọi gió ư?

Sao lại giống một cậu nhóc ấu trĩ vậy?

Ăn tối xong, Hoắc Trường Uyên ngồi trên sofa hút thuốc, trên tivi vẫn đang bật những bản tin tài chính khô khan.

Lâm Uyển Bạch thu dọn xong đi ra khỏi bếp, thì thấy anh giơ điếu thuốc vẽ lên không trung: “Di động của em kêu suốt đấy.”

“Ồ!” Cô đi qua.

Quả nhiên, có tiếng rung bật ra từ trong túi xách.

Sợ làm phiền tới việc Hoắc Trường Uyên xem tivi, Lâm Uyển Bạch cố tình cầm di động đi ra xa hẳn: “Alô?”

“Tiểu Uyển, anh đây.”

Như có một tia sét đánh thẳng vào lưng Lâm Uyển Bạch.

Không sai được, chỉ có người đó mới gọi cô như vậy…

Cô há hốc miệng, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình hít thở cũng rất khó khăn.

Nỗi nhớ bị ép buộc chôn vùi nơi đáy lòng cũng trào dâng lên như thác lũ trong khoảnh khắc, dữ dội tới mức gần như nhấn chìm cô. Cô buộc phải siết tay lại rất chặt mới có thể có sức lực đối phó với những câu chuyện quá khứ đột ngột ùa về.

Dường như thấy cô quá lâu không đáp lại, đầu kia có phần sốt ruột: “Tiểu Uyển, em nghe thấy anh nói không?”

Lâm Uyển Bạch đột ngôt ngắt máy.

Trái tim chao đảo quá dữ dội, đến mức chân cô cũng sắp lảo đảo.

Cho dù đã tắt máy, giọng nói của người đó dường như vẫn văng vẳng hết lần này tới lần khác bên tai. Lâm Uyển Bạch nắm chặt di động quay người lại.

Chẳng biết từ lúc nào, Hoắc Trường Uyên đã đứng ngay sau lưng cô.

Bóng ánh bị ánh đèn kéo ra rất to lớn, cả người cô đều đứng bên trong khoảng bóng đó.

“Điện thoại của ai vậy?” Hoắc Trường Uyên nhíu mày.

Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống: “Mời mua bảo hiểm…”

Nghe xong, Hoắc Trường Uyên không nói gì, chỉ liếc nhìn chiếc di động của cô một chút rồi cúi xuống, bế bổng cô lên.

Lâm Uyển Bạch không kêu lên những vụn vặt như mọi khi, thậm chí ngay cả từ chối cũng không. Cô vẫn cúi gằm, hàng mi vẽ ra hai cái bóng mờ mờ trên khuôn mặt, che đi những cảm xúc chân thực tận đáy lòng.

Không buồn tắm rửa nữa, Hoắc Trường Uyên vừa vào cửa đã lên giường luôn.

Giữa âm thanh loạt soạt, anh nhắc nhở bên tai cô: “Tập trung một chút!”

Lâm Uyển Bạch dường như không nghe thấy, chỉ vùi mặt vào gối.

Khi anh dùng răng bóc lớp ni lông ra, việc duy nhât cô làm chính là giữ rịt di động từ đầu tới cuối.

Nửa đêm, Lâm Uyển Bạch mở mắt.

Trong không khí vẫn còn mùi hương thân mật rất lâu chưa tan ra. Cô đánh mắt nhìn Hoắc Trường Uyên đang ngủ say bên cạnh. Cô vén chăn ra, dè dặt nhích sang một bên, cho tới khi chân chạm được xuống sàn nhà.

Lâm Uyển Bạch không đi giày, cô co người ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh cửa sổ.

Trong bóng tối, màn hình di động đột ngột sáng lên trở nên rất nhức mắt.

Cô nheo mắt lại mới quen được với ánh sáng. Cô tìm lại số di động gọi đến chập tối nay. Cho dù không hiển thị tên nhưng dãy số có 10 chữ số ấy tựa hồ cô đã thuộc nằm lòng.

Hóa ra anh không hề đổi số…

Ký ức như lại ùa về. Nơi con ngõ ngoằn ngoèo, người đàn ông lớn hơn cô mười hai tuổi mặc chiếc áo da màu đen, khi không cười trông rất nghiêm nghị, vừa cười đã toát lên một sức hấp dẫn không thể miêu tả. Anh kéo theo một vali hành lý, một tay xoa đầu cô: “Tiểu Uyển, cùng anh đi Mỹ đi.”

Đôi mắt Lâm Uyển Bạch chợt đỏ rực, có làn hơi nước ở đâu thấm đẫm.

Có những âm thanh sột soạt vang lên. Cô quá tập trung vào cảm xúc của mình không hề nghe thấy. Cho đến khi cô hơi thở nóng rẫy phả tới, cô ngước mắt, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên cũng đang nồi phủ phục trước mặt mình, chân đi đất.

Ban nãy anh xoay người, phát hiện không có cô.

Những tưởng cô dậy đêm, nhưng anh đợi mãi vẫn không có động tĩnh gì, ngồi dậy mới phát hiện cô đang ngồi co ro trên chiếc ghế dài giống một chú chó con, màn hình di động phản chiếu ánh sáng, mặt cô trông như ma vậy.

Hoắc Trường Uyên hỏi cô: “Gặp ác mộng à?”

Không có được câu trả lời, anh cúi xuống ngồi gần hơi, bấy giờ mới phát hiện đôi mắt cô long lanh nước.

“Khóc gì chứ!”

Hoắc Trường Uyên lập tức nhíu mày.

Đây đã là lần thứ hai cô khóc, cảm giác bực bội vô cớ một lần nữa dâng lên từ tận đáy lòng.

Hoắc Trường Uyên giơ tay về phía cô, muốn lau nước mắt cho cô. Ai ngờ anh chưa kịp chạm đến đã bị cô lùi lại phía sau, né tránh.

Anh càng nhíu mày đậm hơn nữa, thẳng thừng ngồi cùng cô trên ghế nằm, đè cô xuống, bá đạo cởi cúc áo ngủ đã cài cẩn thận của cô ra: “Khi con gái khóc, làm thêm một lần là giải quyết được mọi vấn đề!”

Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch tinh thần uể oải.

Chiếc Bentley màu đen đã sớm đỗ ở dưới nhà, Giang Phóng cung kính kéo cửa xe, c cùng Hoắc Trường Uyên ngồi lên ghế sau.

Lâm Uyển Bạch nhìn theo phong cảnh ngang qua ngoài cửa sổ, ánh mắt cũng ngơ ngẩn. Nhưng cô đã không thể suy nghĩ quá nhiều, vì mấy hôm nay bà ngoại sẽ mổ.

Cho dù cô không quay sang cũng vẫn cảnm nhận được ánh mắt người bên cạnh.

Khi gáy sắp bị ai đó nhìn đến thủng lỗ, cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng không chịu nổi nữa, chậm rãi quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt Hoắc Trường Uyên.

“Em còn chưa trả lời tôi, vì sao đêm qua lại khóc.”

Câu này sáng nay tỉnh dậy, Hoắc Trường Uyên đã hỏi cô một lần.

Có điều lúc đó cô né tránh, lấy cớ xuống nhà nấu mỳ để trốn tránh.

Bị ánh nhìn chòng chọc như vậy, Lâm Uyển Bạch không nói dối hoàn toàn: “Tại tôi lo cho bà ngoại…”

Đôi mày nhíu lại của Hoắc Trường Uyên giờ dãn ra: “Đã xác định ngày phẫu thuật chưa?”

“Rồi, chiều ngày kia.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Hoắc Trường Uyên trầm ngâm giây lát, rồi hơi ngước cằm về phía trước: “Giang Phóng, lịch trình ngày kia của tôi là gì?”

Giang Phóng nghe xong đã nhanh chóng rút sổ tay điện tử của mình ra, từ tốn báo cáo: “Hoắc tổng, chín giờ sáng anh có cuộc họp nội bộ công ty, sau khi kết thúc thì gặp hai khách hàng. Xong bữa trưa, anh đã hẹn anh Đổng ở Viễn Đại bàn bạc một số chuyện, ba giơ chiều…”

Lâm Uyển Bạch không nghe quá nhiều, cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi chiếc Bentley dừng trước tòa nhà, cô bước xuống, rời đi.

Ngày bà ngoại phẫu thuật, Lâm Uyển Bạch xin nghỉ cả ngày.

Cô ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, nhìn chằm chằm ngọn đèn phòng mổ.

Tuy rằng có chuyên gia tim mạch Tần Tư Niên lâm trận, nhưng bà cũng đã cao tuổi rồi, nói không lo lắng là giả.

Trên sàn nhà chỉ có bóng cô kéo dài, căng thẳng và lo sợ từng giây từng phút tăng lên, thứ cô nắm chặt được chỉ có bàn tay mình.

Bỗng nhiên, có một tiếng giày da quen thuộc từ xa vọng lại gần.

Lâm Uyển Bạch vô thức nhìn qua, thấy cái bóng cao lớn của Hoắc Trường Uyên…

Chọn tập
Bình luận