Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xin Hãy Ôm Em

Chương 19: Nụ cười phơi phới xuân tình

Tác giả: Bắc Chi
Chọn tập

“Anh Trường Uyên!” Lâm Dao Dao đã tung tẩy chạy qua đón, niềm nở vô cùng: “Em đã ở đây đợi anh rất lâu rồi! Em đã gọi một cốc cà phê đen đúng sở thích của anh. Lát nữa ăn sáng xong, chúng ta lên boong hóng gió nhé!”

Hoắc Trường Uyên nhíu mày, khi nhìn thấy một bóng hình nào đó, bước chân vừa khựng lại của anh lại chuyển động.

“Anh Trường Uyên, tối qua anh ngủ sớm vậy sao?”

“Không được khỏe.”

Lâm Uyển Bạch nghe xong, vô thức ngẩng đầu lên nhìn.

Hoắc Trường Uyên vừa ngồi xuống cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt trầm xuống sâu hút tỏ vẻ lãnh đạm.

Lâm Dao Dao dĩ nhiên cũng đã chú ý tới việc này. Cô ta tính toán trong lòng, vểnh đôi môi thể hiện sự dễ thương: “Em đã bảo không để chị ấy làm rồi, để chị ấy phục vụ em thấy khó chịu trong lòng lắm. Nhưng chị ấy nhất quyết không nghe, nói đó là công việc, thế nên em đành để mặc chị ấy!”

Lâm Uyển Bạch cười khẩy trong bụng, chuyện thường tình thôi mà.

“Lần này không thể mời chị ấy ngồi ăn cùng chúng ta rồi!” Lâm Dao Dao bày ra vẻ tiếc nuối.

“Chúc hai vị ngon miệng.” Bày đầy đủ đồ ăn lên bàn, cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng được rời đi.

“Anh Trường Uyên, có cần thêm chút sữa vào cà phê cho anh không?”

“Anh Trường Uyên, buổi tiệc tối nay em làm bạn nhảy của anh được không?”

Những âm thanh sau lưng dần dần biến mất, Lâm Uyển Bạch quay đầu nhìn đôi nam nữ đang ăn chung bàn.

Không lâu trước kia, cô còn ác độc suy nghĩ hai người họ thật là xứng đôi vừa lứa, nhưng bây giờ lại cảm thấy có phần muốn phủ nhận suy nghĩ đó.

Lâm Uyển Bạch đứng bên cạnh chiếc bàn dài, gió sông làm rối loạn những lọn tóc trước trán cô.

Buổi tiệc được tổ chức trên boong tàu. Những ngọn đèn sàn hình hoa mộc lan chiếu sáng bừng cả du thuyền, ánh sáng đan cài vào nhau, hắt lên những con người diêm dúa lả lướt. Ánh đèn ở bên kia sông lại dường như không ăn nhập gì với nơi này.

Ở đây ngoài những người phục vụ như họ thì ai cũng ăn mặc sang trọng, túm năm tụm ba trò chuyện rôm rả. Nhưng Lâm Uyển Bạch vẫn có thể nhận ra Hoắc Trường Uyên sau một cái nhìn. Một bộ vest đen không quá nổi bật, mở rộng, trên túi ngực trái có cài một chiếc khăn vuông xếp tỉ mỉ.

Cô chú ý thấy từ lúc buổi tiệc bắt đầu là đã có người quây xung quanh anh.

Hoắc Trường Uyên không nói nhiều, chỉ thi thoảng gật gù, đa phần đều là người trợ lý đứng bên cạnh anh trả lời.

Sắc mặt lạnh lùng, khắp người toát ra một phong thái mạnh mẽ của người đứng trên cao. Từng đường nét của gương mặt nghiêng cực kỳ sắc nét. Những ánh đèn trên sông phản chiếu nơi đáy mắt anh, rực rỡ chói sáng. Nhìn từ góc tối tăm của cô, có một giây phút quên cả hít thở.

Cô ý thức được mình đã thất thần quá lâu, bèn sầu não.

Suýt chút nữa thì lại mê trai!

Cô thu lại ánh nhìn, phát hiện Lâm Dao Dao đứng cách đó vài bước đang hằn học nhìn mình chằm chằm, dường như rất bất mãn thái độ nhìn anh không rời của cô vừa nãy.

Khi Lâm Dao Dao đi tới, Lâm Uyển Bạch đã tự nhủ với lòng mình, tránh được thì tránh, không tránh được thì tảng lờ. Thế nên, khi Lâm Dao Dao cầm một ly cocktail trên khay của cô rồi cố tình va vào người cô, làm tất cả mọi ly rượu trên khay rơi xuống đất vỡ tan tành, cô chỉ biết cách im lặng âm thầm thu dọn tàn cuộc.

“Cô ta ức hiếp cô như vậy mà cô để yên sao, không biết đáp trả à?”

Có một đôi giày da sáng loáng xuất hiện trong tầm mắt, cùng với đó, giọng nói trầm của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu.

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đang cầm ly rượu vang đứng nhìn cô từ trên xuống. Cúc cổ tay áo của anh khảm một viên mã não màu đỏ, nó lấp lánh trên tay anh, cùng đung đưa với ly rượu của anh, như hút hết tinh thần người đối diện.

Cô bình tĩnh lại, cầm khay lên và đứng dậy: “Chó dại cắn anh một miếng, lẽ nào anh định cắn lại?”

“…” Hoắc Trường Uyên nghẹn lời.

So sánh này, thật sự khiến người ta không thể phản bác.

Nhìn theo bóng cô quay đi lấy những ly cocktail mới, khóe môi Hoắc Trường Uyên xuất hiện một đường cong mờ mờ, nó lan tỏa vào tận đáy mắt.

Trợ lý Giang Phóng đứng bên cạnh kinh ngạc: Đại boss bỗng dưng lại cười phơi phới xuân tình…

~Hết chương 19~

Chọn tập
Bình luận