Ban đầu, Lâm Uyển Bạch vẫn còn chìm đắm trong việc vị tổng tài của cả một tập đoàn lớn kia lại đi rửa bát.
Sau đó cô được ném xuống giường như một cơn gió.
Cô nuốt nước bọt, hoảng loạn đấy cơ thể to lớn cũng nhào tới ngay lập tức ấy: “Hoắc Trường Uyên, đợi đã…”
Nhưng không còn kịp nữa, nụ hôn của anh đã rơi xuống.
Còn mạnh mẽ hơn cả lúc ở bên ngoài, lúc thì hung hãn như mãnh thú, lúc lại mơn man tựa gió xuân.
Chiếc áo len đan bị kéo giật ra, khiến cô lạnh lẽo một góc.
“Đợi đã!”
Khi cảm giác được khóa quần bò đang được kéo xuống, Lâm Uyển Bạch gấp gáp lên tiếng ngăn cản.
Trong tầm mắt là lồng ngực rắn chắc mà đầy sức bộc phát của anh. Nhìn lên trên, trong đôi mắt đen sâu hút chứa đựng một trời rực lửa. Ngọn lửa đó là vì điều gì, cô biết quá rõ ràng.
Cô giơ tay chặn anh lại, biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Hoắc Trường Uyên, anh định làm gì…”
“Em nói xem?” Hoắc Trường Uyên giật tung cổ áo.
Những chiếc cúc áo văng ra, lồng ngực anh hoàn toàn hở ra trước mặt cô.
“Hoắc Trường Uyên, em không muốn…” Lâm Uyển Bạch quay đi, vẫn rất kháng cự.
“Em không muốn?” Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
“Chí ít bây giờ không muốn…” Lâm Uyển Bạch cắn môi. Cô bị anh dùng tay nắm chặt cằm, cô đành phải ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, nói ra những suy nghĩ trong lòng: “Hoắc Trường Uyên, hôm nay em vừa mới nhận lời hẹn hò cùng anh, không muốn lập tức lên giường ngay.”
“Lâm Uyển Bạch, em đang đùa giỡn anh đấy à?”
“Em không có…”
Cục tức của Hoắc Trường Uyên xông lên, mắc nghẹn lại nơi cổ họng: “Em không cảm thấy đối với chúng ta là rất thừa thãi sao? Dù sao thì việc gì cần làm đã làm cả rồi, hơn nữa bây giờ chúng ta đã hẹn hò, làm việc gì cũng là rất bình thường, em lại coi anh như hòa thượng?”
Thịt đã dâng tới bên miệng rồi, lại không cho kẻ thèm ăn được miếng nào?
Logic quỷ quái gì vậy!
Lúc này Hoắc Trường Uyên thật sự muốn mổ cái não ngốc nghếch của cô ra, xem xem bên trong chứa cái gì.
“Em đâu có bắt anh làm mãi đâu…”
Lâm Uyển Bạch không nhịn được, phản bác anh. Thấy gân xanh trên trán anh đã giật giật, nhưng cô vẫn liều lĩnh: “Vả lại, anh làm ít một lần thì chết à!”
Hoắc Trường Uyên dường như đã bị nghẹn lời bởi câu nói của cô, nhất thời không nói được câu nào.
“… Lẽ nào anh là t*ng trùng đầu thai?” Lâm Uyển Bạch không sợ chết, tiếp tục.
“Lâm Uyển Bạch!” Hoắc Trường Uyên hoàn toàn phẫn nộ.
“Tóm lại là em không muốn!” Lâm Uyển Bạch giằng cằm của mình ra khỏi tay anh, rắn rỏi quay mặt đi: “Không thì đừng hẹn hò nữa…”
Hoắc Trường Uyên chống hai tay bên cạnh cô, hậm hực trừng mắt nhìn cô.
Cuối cùng, trong màn giằng co vô thanh ấy, anh vẫn lật người ngồi sang bên cạnh như một kẻ bại trận.
“Thôi được rồi, anh tôn trọng em.” Hoắc Trường Uyên rút ra một điếu thuốc.
Lâm Uyển Bạch sững sờ, cũng ngồi bật dậy: “Cảm ơn anh…”
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật mấy cái. Anh rít một hơi thuốc thật mạnh, cố gắng dùng nicotin để đè nén sự rục rịch trong cơ thể.
Có điều khi vô tình liếc sang, thấy cô đang cúi đầu sửa sang lại quần áo, lồng ngực thấp thoáng một khoảng cảnh xuân, dục vọng miễn cưỡng dịu đi vừa rồi lại bùng cháy. Anh dứt khoát dập tắt điếu thuốc rồi đứng dậy.
Thấy anh bất ngờ sải bước đi ra ngoài, Lâm Uyển Bạch sửng sốt.
“Hoắc Trường Uyên, anh định về à?”
Hoắc Trường Uyên không dừng bước chân, anh đã đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ hơi nghiêng đầu ra sau. Yết hầu nổi cao trượt lên trượt xuống: “Anh e mình còn không đi sẽ không chịu được mà cưỡng bức em mất.”
Lâm Uyển Bạch: “…”
…
Sáng thứ Hai, giờ tan ca chập tối.
Khi Lâm Uyển Bạch thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi văn phòng thì di động rung lên.
Cô mở ra xem, là tin nhắn Hoắc Trường Uyên gửi đến: Anh đang ở dưới.
Lâm Uyển Bạch ngẩn ra giây lát rồi rảo bước chạy về phía thang máy. Nhìn những con số màu đỏ nhanh chóng thay đổi, trái tim cô cũng đập dữ dội.
Thật ra sáng nay cô tỉnh dậy vẫn còn cảm thấy rất không chân thực.
Mình và Hoắc Trường Uyên đã thật sự hẹn hò với nhau rồi…
Ra khỏi tòa nhà, quả nhiên cô lập tức nhìn thấy ngay chiếc Land Rover trắng. Nhìn trái ngó phải, cô cắm đầu chạy qua. Không giống như trước, giờ đây cô cảm thấy tâm trạng rất kỳ lạ, giống như một thiếu nữ ôm mộng xuân sắp được gặp người trong lòng mình vậy.
“Sao anh lại tới đây?”
Lâm Uyển Bạch ngồi vào xe, vẫn còn hơi thở dốc.
Hoắc Trường Uyên vươn tay qua đeo dây an toàn cho cô, rồi liếc nhìn: “Tới đón bạn gái mình tan làm không phải rất bình thường sao?”
“Ồ…” Lâm Uyển Bạch đỏ mặt quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Làm sao đây, tim đập nhanh sắp nổ tung rồi!
Đi được một đoạn đường, Lâm Uyển Bạch cảm thấy mình đã dần bình tĩnh hơn, bèn nghiêng đầu hỏi: “Hoắc Trường Uyên, hôm nay chúng ta đi chợ mua thức ăn sao?”
“Không, hôm nay ra ngoài ăn.” Hoắc Trường Uyên rướn môi, một tay vòng đánh vô lăng: “Chiều nay anh đã lệnh cho Giang Phóng đặt một nhà hàng. Ăn xong chúng ta ra bờ sông đi dạo rồi đi một bộ phim.”
“Hả?” Lâm Uyển Bạch ấp úng nhìn anh.
Hoắc Trường Uyên nhìn thẳng vào mắt cô, có chút uể oải: “Yêu nhau chẳng phải đều đi hẹn hò sao?”
“Ơ…” Lâm Uyển Bạch vẫn ấp úng.
“Mà nói với em cũng phí công vô ích, em đã hẹn hò bao giờ đâu mà.”
Lâm Uyển Bạch á khẩu, câm nín, nhưng rồi lại nhanh chóng lẳng lặng bĩu môi: “Làm như mình hiểu lắm, anh cũng vậy thôi à…”
“Chưa ăn thịt heo lẽ nào chưa nhìn thấy heo chạy?” Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
“…” Thôi được rồi.
Ô tô dừng lại trước cửa một nhà hàng Tây, bên ngoài toàn là các loại xe hạng sang.
Lâm Uyển Bạch xuống xe, nhìn khung cảnh vừa cao cấp vừa xa hoa đó qua cửa sổ. Cô hơi căng thẳng, lòng bàn tay bắt đầu rướm mồ hôi.
Hoắc Trường Uyên vòng qua đầu xe, thẳng thừng nắm lấy tay cô: “Nhìn gì nữa, đi thôi!”
“Ồ.” Lâm Uyển Bạch lặng lẽ đi theo anh.
Vào trong đại sảnh, quản lý đã đích thân ra đón tiếp, đồng thời dẫn họ tới vị trí đã đặt.
Nhân viên phục vụ đưa cho họ hai thực đơn, Lâm Uyển Bạch nhìn vào giật mình.
“Sao vậy?” Hoắc Trường Uyên nhìn cô.
Lâm Uyển Bạch liếc nhìn người nhân viên bên cạnh, khẽ hỏi anh với vẻ không chắc chắn: “Anh chắc chắn trên này là nhân dân tệ… không phải yên Nhật chứ?”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
Lâm Uyển Bạch im lặng lật một hồi, miễn cưỡng gọi mấy món rẻ nhất.
Khi nhân viên bưng đồ lên, cô cầm lấy dĩa, ăn rất từ tốn và chậm rãi. Mùi vị tuy rất ngon, gần như toàn là những món cao cấp cô chưa ăn bao giờ nhưng cảm giác nhai miếng thịt bò cứ như đang nhai tiền vậy.
Hoắc Trường Uyên có vẻ thấu hiểu suy nghĩ của cô bèn cười: “Ăn không hết, lát nữa em trả tiền!”
“…” Lâm Uyển Bạch kinh hoàng.
Động tác nhai lập tức trở nên nhanh hơn. Cô nhồi nhét cho hai má phồng to, trông giống hệt một con sóc chuột.
Di động của Hoắc Trường Uyên đổ chuông, có vẻ sóng không tốt lắm nên anh nói với cô rồi đi về phía rộng rãi hơn để nghe máy.
Lâm Uyển Bạch sợ ăn không hết anh bắt mình thanh toán thật nên tiếp tục ngồi đó chiến đấu với thịt bò trong đĩa. Cô vừa bưng cốc nước bên cạnh lên định uống một ngụm thì trên đỉnh đầu bất ngờ có một cái bóng chiếu xuống.
Cô ngẩng lên, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là chiếc túi của Hermès.
Cô nhíu mày, nhìn tiếp lên trên, chính là khuôn mặt xinh đẹp nhưng hốc hách của Lâm Dao Dao.
~Hết chương 126~