Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xin Hãy Ôm Em

Chương 242

Tác giả: Bắc Chi
Chọn tập

Nghe xong, Hoắc Chấn nhíu mày, vẻ không vui: “Trường Uyên, ý con là gì?”

“Bố, bố không hiểu thật hay đang giả vờ không hiểu đây?” Hoắc Trường Uyên hỏi ngược lại.

“Bố giả vờ cái gì?” Hoắc Chấn vẫn nhíu mày nhìn anh, sau đó mới như bừng tỉnh ngộ, con ngươi trừng như sắp rớt ra ngoài: “Chẳng lẽ con nghi ngờ chuyện con mất trí cũng do bố cố tình giở trò?”

Hoắc Trường Uyên liếc mắt khinh bỉ.

Hoắc Chấn trong phút chốc nổi cơn thịnh nộ, giơ tay gạt phăng cốc trà gần đó bay ra ngoài.

Tách trà trong giây lát vỡ vụn thành nhiều mảnh, lá trà cũng rớt xuống thảm trải sàn một cách thảm hại. Hoắc Trường Uyên lạnh lùng quay đi: “Nếu không phải, tại sao đang yên đang lành con lại mất trí nhớ. Trên bệnh án, con không có bất kỳ tổn thương nào nghiêm trọng về đầu!”

“Lúc đó con gặp tai nạn, khi bố kịp tới bệnh viện thì con đang được đưa vào phòng cấp cứu, khắp người đầy máu! Người làm cha, bố chỉ một lòng mong con trai mình thuận lợi bước ra được khỏi phòng cấp cứu, bình an vô sự, làm sao còn lo được những chuyện khác!”

Ngữ khí của Hoắc Chấn rất kích động, ngay cả lồng ngực cũng thở phập phồng.

Có vẻ như muốn cố gắng chứng minh bản thân, ông ta giơ tay chỉ vào Lục Tịnh Tuyết: “Tịnh Tuyết, con nói đi, những lời của bác có chỗ nào sai không!”

Trong suốt quá trình bố con cãi vã, Lục Tịnh Tuyết luôn cúi gằm mặt không dám lên tiếng, hai tay nắm chặt vào nhau.

“Phải đấy, Trường Uyên, anh hiểu lầm bác trai rồi!” Bấy giờ bị Hoắc Chấn nhìn qua, cô ta run rẩy trong lòng, cũng đứng lên khỏi ghế thái y, dịu giọng: “Chuyện anh mất trí nhớ thật sự là ngoài ý muốn. Lúc đó bác sỹ cũng nói rồi, trong y học có rất nhiều nguyên lý không thể giải thích nổi!”

Hoắc Trường Uyên hờ hững nhìn lướt qua hai người họ: “Chân tướng sự thật thế nào, con sẽ điều tra rõ ràng.”

Nói xong, anh phủi tay áo sải bước đi ra khỏi phòng sách.

Bầu không khí trong phòng như đóng băng lại, cùng với đó là hai con người mỗi người một cảm xúc.

Vài phút sau, người làm dè dặt gõ cửa vào báo: “Thưa ông, cơm nước đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu ăn rồi ạ!”

“Tôi biết rồi, cô cứ đi xuống đi!” Hoắc Chấn đứng bên cạnh cửa sổ phất tay.

“Vâng!” Người làm vội vàng quay đi.

Lục Tịnh Tuyết rảo bước đi qua, nét mặt lo lắng: “Bác trai, bây giờ phải làm sao ạ?”

“Để bác nghĩ đã.” Hoắc Chấn day day trán.

Có vẻ như chuyện con trai đột ngột nhớ lại khiến ông trở tay không kịp, vẫn chưa hoàn hồn lại được, tâm trạng vẫn còn trăm mối tơ vò.

“Trường Uyên đã nhớ lại, hơn nữa bác xem biểu hiện vừa rồi của anh ấy…” Lục Tịnh Tuyết hốc mắt đỏ ửng, giọng nói nghẹn đi vì căng thẳng: “Bác trai, chuyện hôn sự giữa cháu và Trường Uyên lại sắp có biến cố rồi, bác phải làm chủ cho cháu đấy!”

“Tịnh Tuyết, cháu đừng khóc!”

“Bác trai, chúng ta rốt cuộc phải làm sao!”

“Đừng nôn nóng, cứ đợi xem sao! Bây giờ Trường Uyên biết bác cố tình giấu nó thân thế của Đậu Đậu, trong lòng rất giận!” Hoắc Chấn cũng đau đầu thở dài: “Hơn nữa không chỉ vậy, nó còn nghi ngờ chuyện mất trí nhớ do bác giở trò! Cháu đừng lo lắng, chuyện liên hôn thương mại của hai nhà Hoắc Lục không ai thay đổi được, chúng ta xuống nhà ăn cơm đã!”

Làm sao còn có tâm trạng ăn uống gì. Sau khi tài xế đến, Lục Tịnh Tuyết thẳng thừng đi ra khỏi biệt thự.

Cửa xe đóng lại, những biểu cảm trên gương mặt Lục Tịnh Tuyết không còn phải che đậy nữa. Ngoài âm u ra, phần nhiều là sự thảng thốt.

Cô thật sự hoang mang trong lòng.

Chuyện Hoắc Trường Uyên nhớ lại đối với cô ta mà nói quả thực như sấm sét giữa trời quang. Vốn dĩ từ lúc Lâm Uyển Bạch trở về, cô ta gần như ngày nào cũng thấp thỏm, lo sợ sẽ gây ảnh hưởng tới chuyện kết hôn với Hoắc Trường Uyên, bây giờ thì càng không cần nói…

Di động để trong túi xách, run rẩy tay một hồi cô ta mới cầm lên được. Cô ta tìm tới một số điện thoại cuối cùng ẩn giữa danh bạ, gọi đi.

Sau khi đầu kia bắt máy, có vẻ như không phải người cô ta cần tìm.

Giọng Lục Tịnh Tuyết vì căng thẳng mà trở nên ghê gớm: “Bác sỹ William đâu, bảo ông ấy nghe điện thoại!”

Chờ đợi khoảng vài giây cuối cùng mới đổi người nghe máy.

“William!” Sau khi nghe thấy giọng người đó, Lục Tịnh Tuyết bất chấp ngữ khí của mình, chất vấn té tát: “Chẳng phải lúc trước ông đã bảo đảm với tôi sao! Chẳng phải ông nói không có vạn nhất sao, rằng anh ấy chắc chắn sẽ không nhớ lại được sao?”

Ngoài cửa, ánh trăng đan cài.

Lâm Uyển Bạch và Tang Hiểu Du ngồi trong phòng khách, tivi vang lên tiếng chương trình giải trí ồn ào. Hai người bạn thân vừa xem vừa trò chuyện bâng quơ.

Tang Hiểu Du với lấy một chiếc gối dựa, cuối cùng vẫn không nhịn được, lặp lại: “Tiểu Bạch, Hoắc tổng thật sự nhớ lại mọi chuyện rồi sao?”

“Ừm…” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

“Cậu bảo, anh ấy và tên cầm thú đó đi Mỹ đợt trước, không phải là vì chuyện này đấy chứ?”

“Mình không biết nữa…” Lâm Uyển Bạch lại lắc đầu.

“Mình nghĩ đến tám chín phần là vậy rồi!” Tang Hiểu Du xoa cằm như thám tử Sherlock Homes, nói như đúng rồi: “Nhưng mình luôn cảm thấy tên cầm thú đó có lẽ vẫn còn chuyện gì giấu mình, hình như có liên quan tới tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc…”

Lâm Uyển Bạch cười cười, chỉ cho rằng đối phương rất quan tâm Tần Tư Niên, không quá để tâm.

Khi Tang Hiểu Du vừa từ phòng vệ sinh đi ra thì bất ngờ có tiếng gõ cửa, cô ấy bèn đi thẳng ra mở.

“Tiểu Bạch!”

Rất nhanh, Tang Hiểu Du lại lon ton chạy vào, nhỏ tiếng gọi cô: “Hoắc tổng đến đấy!”

Lâm Uyển Bạch sững người nhìn qua. Có bóng dáng cao lớn đập vào mắt, đôi mắt của anh luôn thể hiện một sự nổi bật kinh người.

“Sao anh lại đến đây…” Cô nhíu mày đứng dậy.

“Hôm nay Đậu Đậu làm nũng, bữa tối chẳng ăn uống gì, muốn ăn mỳ em nấu, thế nên tôi qua đây nhờ em nấu giúp một phần!” Hoắc Trường Uyên đi chân đất vào trong, lộ rõ chiếc tất đen, anh đưa chiếc túi trong tay cho cô.

Bên trong là mỳ vắt và trứng gà, còn có xúc xích được gói trong túi vàng.

“Đậu Đậu vẫn đang ở bệnh viện đợi ăn.” Hoắc Trường Uyên nhấn mạnh.

Nghĩ tới khuôn mặt nhỏ đáng yêu của bánh bao, cô gật đầu nhận lời: “Vậy anh đợi một lát nhé!”

Lâm Uyển Bạch đón lấy chiếc túi, cúi đầu đi vào bếp, tiếng máy hút mùi kêu ro ro nhanh chóng vang lên.

Nước đã sôi, cô vừa lấy mỳ ra chuẩn bị trần thì ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói trầm thấp.

“Nấu nhiều một chút.”

Thấy cô nghi hoặc, Hoắc Trường Uyên lại bổ sung một câu: “Mấy hôm nay Đậu Đậu ăn khá lắm.”

“À được.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Cô lấy mạnh tay hơn một chút, nhìn chỗ mỳ sôi sùng sục trong nồi, cuối cùng, ngập ngừng mấy giây, cô bỏ nốt toàn bộ chỗ mỳ anh mua vào nồi.

Tiếp theo chính là đợi mỳ chín, Lâm Uyển Bạch chốc chốc lại lấy đũa ngoáy ngoáy.

Khi bất giác nghiêng mặt qua, cô vẫn thấy Hoắc Trường Uyên đứng ngoài cửa, còn anh thì nhìn cô chằm chằm.

Lâm Uyển Bạch thấy khó thở, vội cúi đầu xuống.

Qua một lúc, ánh mắt mang đầy sự dồn ép đó vẫn không quay đi. Cô cảm giác như cơ thịt khắp người sắp cứng đờ tới nơi, không nhịn được một lần nữa nhìn qua. Bốn mắt nhìn nhau dưới ánh đèn, có điều, lần này Hoắc Trường Uyên quay đi trước.

Lâm Uyển Bạch tắt bếp, đổ mỳ vào hộp giữ nhiệt.

Trong phòng khách, Tang Hiểu Du đã sớm ngoe nguẩy đuôi đi về phòng ngủ của mình, chỉ còn Hoắc Trường Uyên một mình đứng xoay mặt về phía cửa sổ. Ánh đèn soi sáng xung quanh anh, thân hình cao lớn rõ ràng trông lạnh lùng và cứng nhắc nhưng lại vô hình có chút cô độc.

Lâm Uyển Bạch xách hộp giữ nhiệt đi qua: “À, mỳ nấu xong rồi!”

“Vất vả rồi.” Hoắc Trường Uyên đón lấy.

Cho dù đã đậy nắp, mùi thơm vẫn còn len lỏi vào mũi.

“Không có gì…” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Hoắc Trường Uyên nhìn về phía cô, nói: “Tuần sau là Đậu Đậu tháo chỉ, tôi e nó sẽ sợ, tới lúc đó em có thể qua cùng nó không?”

“Tuần sau tháo chỉ rồi sao?” Lâm Uyển Bạch vội hỏi.

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên gật đầu.

Lúc mổ, vì trong giai đoạn mất trí nhớ nên anh cũng từng nhắc với cô. Rõ ràng anh rất nghiêm khắc với bánh bao nhỏ nhưng cũng bảo vệ nó rất tốt, chưa bao giờ để nó ốm hay bệnh đến mức phải nhập viện. Hơn nữa bánh bao nhỏ lúc đó mổ trong trạng thái hôn mê, tháo chỉ đối với một đứa trẻ là chuyện cực kỳ đáng sợ.

“Được, không thành vấn đề.” Lâm Uyển Bạch không từ chối.

Tuy không có bạn thân ở đây nhưng ở riêng với nhau trong một không gian như thế này, nhất là khi bị chiều cao của anh chèn ép vẫn khiến cô rất không tự nhiên. Cô liếm môi, nói: “Hoắc Trường Uyên, anh mau mang qua cho Đậu Đậu đi. Mỳ để lâu sẽ nhũn, không ngon đâu!”

Hoắc Trường Uyên khẽ đáp một tiếng, rồi xách hộp đi ra cửa.

Lâm Uyển Bạch lặng lẽ theo sau. Khi anh vừa bước chân ra khỏi cửa, cô vẫn không kìm được lòng, gọi một tiếng.

“Hoắc Trường Uyên!”

Anh dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Lâm Uyển Bạch giấu hai tay sau lưng, quấn bện vào nhau, ngước mắt nhìn anh: “Chuyện của Lâm Dao Dao, tôi biết cả rồi…”

“Cảm ơn anh.”

Lúc đó khi được biết chuyện này, anh vẫn chưa nhớ ra cô nên cô không thể nói tiếng cảm ơn. Bây giờ cô luôn nghĩ mình nên ở trước mặt anh nói câu này.

“Đừng khách sáo.”

“Anh…” Lâm Uyển Bạch cắn môi.

Vì sao lại phải làm thế?

“Sao hả?” Đuôi mày của Hoắc Trường Uyên khẽ nhướng lên.

Lâm Uyển Bạch định nói nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, lắc đầu: “Không có gì.”

Những ngọn đèn trong thành phố đã được thắp sáng, sau khi chiếc xe ô tô đi ra khỏi khu chung cư, anh không lái thẳng tới bệnh viện ngay mà xuống cầu, dừng trước cửa một nhà hàng.

Hoắc Trường Uyên tắt máy, cởi dây an toàn, cũng không có ý bước xuống xe.

Anh cầm hộp giữ nhiệt trên ghế lái phụ lên, mở nắp ra. Hơi nóng bốc thẳng lên mắt, dạ dày của anh vì nó mà nhộn nhạo.

Rút đũa ra, Hoắc Trường Uyên cắm cúi ăn luôn trong xe.

Trong khoang xe bỗng chốc ám đầy mùi mỳ và tiếng mút chùn chụt.

Mười lăm phút sau, Hoắc Trường Uyên gác chân lên xe, tay kẹp điếu thuốc. Theo mỗi nhịp rít của anh, khói thuốc bay ra bốn phía rồi tan vào gió.

Trong nhà hàng bên cạnh, người phục vụ xách hộp giữ nhiệt chạy ra ngoài: “Thưa anh, mỳ của anh xong rồi! Chúng tôi đã nấu theo đúng yêu của anh, hơn nữa bên trong cũng bỏ thêm xúc xích cắt nhỏ!”

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên dập tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác rồi giơ tay đón lấy.

Người phục vụ cầm tiền chạy lại vào nhà hàng, chiếc xe đỗ mãi bên lề đường lúc này cũng lăn bánh.

“Ding!”

Thang máy tòa nhà nội trú từ từ mở ra.

Giờ này thực ra đã yên tĩnh hơn nhiều. Khi Hoắc Trường Uyên đẩy cửa đi vào, quả nhiên bánh bao nhỏ lập tức ngồi bật dậy, kích động gọi anh: “Papa!”

Hoắc Trường Uyên đút một tay vào túi quần, từ từ đi về phía nó.

Bánh bao nhỏ sau khi gọi anh, mắt không rời khỏi chiếc hộp trong tay anh.

“Bảo bảo muốn ăn!” Nó không nhịn nổi, hét lên.

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên đặt hộp xuống.

Không cần anh giúp đỡ, bánh bao nhỏ đã ôm nó vào lòng, lấy đũa khều mỳ lên ăn. Có điều sau hai miếng, bánh bao nhỏ chợt nhíu mày: “Không phải mùi này ạ!”

“Không phải là sao?” Hoắc Trường Uyên liếc qua.

“Mỳ của Uyển Uyển ngon hơn cái này!” Bánh bao nhỏ vẫn nhăn mặt, buồn rầu nói.

Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật: “Đây chính là mỳ cô ấy nấu!”

Bánh bao nhỏ mím môi lại, vẻ không tin.

“Bố tận mắt nhìn thấy cô ấy nấu mà.” Hoắc Trường Uyên ngồi vắt chân, nghiêm túc chỉ vào lòng con trai: “Con nhìn cái hộp giữ nhiệt này đi, lẽ nào không phải hộp của cô ấy?”

Bánh bao nhỏ nghe xong, giơ hộp lên sờ chỗ này, nhìn chỗ kia.

Hộp này đúng là của Uyển Uyển không sai. Trước đó mỗi lần mang mỳ cho nó, cô đều dùng hộp này, nhưng mùi vị không giống Uyển Uyển làm…

Dường như đọc được suy nghĩ của con trai, Hoắc Trường Uyên thản nhiên nói: “Có thể vì hôm nay quá muộn, cô ấy hơi mệt nên phát huy không được như mọi ngày, mỳ không ngon cũng có khả năng. Nếu con không muốn ăn thì thôi!”

Bánh bao nhỏ nghe xong, ngây ngốc gật đầu tin tưởng rồi bắt đầu hậm hực ăn.

Hoắc Trường Uyên quay đi, cũng đồng thời che giấu những tia sáng giảo hoạt trong đáy mắt.

Cuối cùng cũng ăn sạch mỳ, bánh bao nhỏ ôm cái bụng tròn vo nấc lên một tiếng.

Bảo bảo thật bứt rứt…

Rõ ràng mùi vị này có chỗ nào không đúng…

Tắm rửa xong xuôi, Hoắc Trường Uyên bế con trai về giường, kéo chăn lên: “Không còn sớm nữa, ngủ thôi!”

“Nhưng bảo bảo nhớ Uyển Uyển!”

Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, cất giọng nũng nịu.

Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng: “Vừa mới ăn mỳ cô ấy nấu mà?”

“Nhưng vẫn muốn nhìn thấy Uyển Uyển, muốn nói chuyện với Uyển Uyển, còn muốn được ôm hôn Uyển Uyên!” Nói đến câu cuối, bánh bao nhỏ hình như còn ái ngại, khuôn mặt nhỏ xấu hổ đỏ lựng lên.

Uyển Uyển…

Anh nghe chất giọng non nớt của con trai lặp đi lặp lại hai chữ này, chỉ hận không thể treo luôn bên miệng.

Ha ha, ở một phương diện nào đó, họ đúng là bố con!

Bánh bao nhỏ bất ngờ gọi anh: “Papa!”

Hoắc Trường Uyên cúi xuống, con trai đã nằm giữa chăn, chỉ để hở cái đầu. Tuy không còn quấn băng kín mít đáng sợ như mấy hôm trước nhưng vẫn rất rõ ràng, gương mặt nhỏ cũng khiến người ta thương mến.

Đôi mắt to tròn chớp chớp, nó dè dặt hỏi: “Uyển Uyển có khi nào không còn thích bảo bảo nữa không ạ?”

Hoắc Trường Uyên bất giác nuốt nước bọt.

Anh biết con trai nhớ Lâm Uyển Bạch rồi, mỗi ngày lại một quấn lấy cô hơn.

Hoắc Trường Uyên xoa gò má mềm mại trắng trẻo của nó: “Muốn gặp mặt Uyển Uyển của con rất dễ thôi, ngày mai chỉ cần khi bố không ở đây, con gọi điện cho cô ấy, cô ấy sẽ đến thăm con.”

~Hết chương 242~

Chọn tập
Bình luận
× sticky