Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xin Hãy Ôm Em

Chương 239

Tác giả: Bắc Chi
Chọn tập

Lâm Uyển Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là Giang Phóng còn chuyện gì khác cần giải quyết chăng!”

Hoắc Dung nhún vai, đặt túi xách lên sofa, hai người họ cũng không quá để ý nữa. Đến khi trời tối thì cô y tá đi vào rút kim.

Bánh bao nhỏ vẫn luôn ngủ rất yên bình, tuy rằng đầu bị thương nhưng trong mơ nó vẫn mỉm cười. Thật sự là sự ngây thơ và hồn nhiên chỉ có ở trẻ con.

Nói chuyện tới hơn chín giờ, Hoắc Dung đề nghị: “Rau cải trắng, tối nay cháu về nhà nghỉ ngơi thoải mái đi, để cô ở đây cho.”

“Vâng.” Lâm Uyển Bạch gật đầu rồi đứng lên: “Cô à, vậy sáng mai cháu tới thăm Đậu Đậu, cháu sẽ mang cả quà sáng cho cô!”

“Được thôi!” Hoắc Dung nghe xong bèn đáp lại vui vẻ, còn mỉm cười hỏi: “Cô có thể đặt một phần cơm rang trứng không?”

“Vâng!” Lâm Uyển Bạch bật cười.

Hoắc Dung tiễn cô ra tận cửa phòng, đồng thời gọi điện kêu tài xế đưa cô về.

Tới tòa nhà chung cư, cô đi thang máy lên nhà cũng chỉ mới chín rưỡi. Trong phòng khách, Tang Hiểu Du đã thay quần áo ngủ, đang ngồi khoanh chân trên sofa, tivi bật chương trình dạy thai phụ. Cô ấy đặt tay lên vuốt ve cái bụng nhỏ, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.

Lâm Uyển Bạch biết đó là dáng vẻ chỉ có ở một người sắp làm mẹ.

Đã có thời, cô cũng từng như vậy…

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Tang Hiểu Du cầm điều khiển tắt tạm chương trình, sau khi nhìn thấy cô lập tức nhướng mày: “Ô, mình còn tưởng mình hoa mắt chứ? Tiểu Bạch, cậu vẫn nỡ về nhà à?”

“Nếu không thì sao, bảo bác sỹ Tần tới trông cậu nhé?” Lâm Uyển Bạch cố tình bắt chước cô ấy nhướng mày.

“Cậu còn dám nhắc đến, mình chưa tính sổ với cậu đâu!” Tang Hiểu Du xù lông lên: “Tiểu Bạch, cậu thật chẳng ra làm sao, dám bán đứng mình!”

“Mình sai!” Lâm Uyển Bạch vội vàng đầu hàng.

Tang Hiểu Du cầm lấy chiếc gối ôm, hậm hực: “Xét thái độ thừa nhận thành khẩn của cậu, tha cho cậu đó, không có lần sau đâu!”

“Ồ.” Lâm Uyển Bạch nháy mắt, ngồi xuống bên cạnh rồi trầm tư mấy giây: “Nhưng mà mình rất muốn biết chỗ bị dán băng urgo trên cổ bác sỹ Tần là thế nào?”

“Làm sao mình biết!” Tang Hiểu Du phản biện ngay, nhưng ánh mắt có vẻ ngập ngừng.

Lâm Uyển Bạch thấy thế cũng hiểu ra phần nào, bèn nháy mắt: “Vậy mình còn muốn biết sau khi đưa cậu về, bác sỹ Tần có lên nhà không, có… ngủ lại đây không?”

Câu nói cuối cùng của cô vốn dĩ chỉ là đũa giỡn, chọc Tang Hiểu Du, không ngờ phản ứng của cô ấy dữ như vậy, suýt nữa nhảy từ trên sofa xuống, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi: “Cậu nói linh gì vậy? Sao… Sao có thể chứ!”

“Thật sự ở lại đây sao?” Lâm Uyển Bạch bật cười thành tiếng, sau đó lại nhíu mày: “Nhưng mà Cá nhỏ, với sức khỏe hiện giờ của cậu… ba tháng đầu tiên phải thật cẩn thận đấy!”

“Trời ơi thôi ngay! Cất ngay mấy suy nghĩ đen tối trong đầu cậu lại, bọn mình nào có ư ư a a gì đâu!”

Nói xong, Tang Hiểu Du mặt mũi đỏ bừng, vội đổi giọng: “Tiểu Bạch, sao tối nay cậu không ở lại bệnh viện mà về nhà?”

“Hoắc Trường Uyên đi công tác rồi, tối nay cô sẽ ở lại đó, bảo mình về nghỉ ngơi, sáng sớm mai mình lại qua.”

“Cậu bảo Hoắc tổng đã đi Mỹ công tác, vậy tên cầm thú đó đi làm gì!”

“Bác sỹ Tần cũng đi theo?” Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên.

“Phải đó! Trước khi lên máy bay anh ta còn gọi điện cho mình, nói là phải đi Mỹ. Mình hỏi anh ta đi làm gì, anh ta chỉ nói là đi cùng Hoắc tổng! Xời, mình chỉ là vợ cũ của anh ta thôi, sao phải báo cáo với mình chứ!” Tang Hiểu Du gật đầu, chép miệng: “Nhưng hai gã đàn ông như họ lẽ nào chạy ra ngoài chơi? Nhưng cũng không thể, tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc còn đang nhập viện mà, Hoắc tổng không thể chơi lớn vậy được! Theo quan sát của mình, Hoắc tổng cũng là một người cha tốt! Vậy tên cầm thú kia rốt cuộc đi theo làm gì chứ…”

Lâm Uyển Bạch nhìn dáng vẻ suy tư sầu não của cô ấy, trêu chọc: “Ban nãy chẳng phải mới nói cậu chỉ là vợ cũ của anh ấy sao, ra nước ngoài thôi mà cũng không yên tâm đến vậy!”

“Ai không yên tâm chứ!” Tang Hiểu Du tỏ thái độ ngượng ngập, hoang mang bỏ trốn: “Khụ… Không được, mình buồn ngủ rồi, về phòng ngủ đây!”

Lâm Uyển Bạch nhìn theo bóng cô ấy biến mất vào phòng ngủ, lắc đầu phì cười. Cô cũng đứng lên đi tắm, định tắm rửa thật sạch sẽ. Tuy rằng ban ngày có về rồi nhưng cô chỉ mải làm mỳ, không làm được gì khác, khắp người giờ toàn mùi hôi.

Liên tục ba ngày sau đó, ban ngày cô đều chạy tới bệnh viện.

Bánh bao nhỏ đã khá lên nhiều. Mỗi ngày bác sỹ chữa chính qua kiểm tra cho nó đều nói nó khỏe nhanh hơn các bạn cùng tuổi. Hơn nữa không biết có phải vì bữa nào cô cũng mang cơm qua hay không mà bữa nào bánh bao nhỏ cũng ăn rất nhiều. Rõ ràng là nằm viện mà trông nó hình như còn béo ra.

Hôm nay cô vẫn đi vào thang máy, chuẩn bị tới bệnh viện như mọi ngày.

Khi ra khỏi tòa chung cư, một chiếc taxi cũng đúng lúc dừng lại ngay lúc này, một bóng dáng quen thuộc từ trên xe bước xuống.

“Diệp Tu?” Lâm Uyển Bạch kinh ngạc.

Một tiếng đồng hồ trước, cô nhận được điện thoại của Diệp Tu. Anh ấy hẹn cô ăn cơm nhưng cô khéo léo từ chối. Khi bị hỏi nguyên nhân, cô cũng thành thật nói là phải tới bệnh viện thăm bánh bao nhỏ.

“Anh qua đây là định cùng em tới bệnh viện mà!” Diệp Tu nói rõ.

“Anh muốn đi cùng em?” Lâm Uyển Bạch không ngờ đến.

“Đúng vậy!” Diệp Tu gật đầu rồi giải thích: “Đậu Đậu là một đứa trẻ rất đáng yêu. Biết nó nằm viện anh cũng muốn đi thăm xem sao. Nói gì thì nói lần trước mọi người còn từng cùng nhau đi câu cá rất vui mà!”

Lâm Uyển Bạch hiểu tâm ý của anh ấy nên gật đầu đồng ý.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, họ ăn tối ở ngoài rồi Diệp Tu bắt taxi đưa cô về nhà trước.

Trong xe nhàm chán, hai người họ bèn trò chuyện: “Tiểu Bạch, có phải sắp về rồi không?”

“Vâng.” Lâm Uyển Bạch gật đầu: “Em còn buổi phỏng vấn cuối cùng nữa.”

Nghe thấy vậy, Diệp Tu chợt nhớ tới bánh bao nhỏ trong phòng bệnh, không khỏi tò mò: “Anh thấy thằng bé ấy thật sự rất quý và quấn em. Sau này về Canada, chắc là em sẽ nhớ nó lắm đấy!”

Phải đó…

Lâm Uyển Bạch thở dài: “Nhưng trên đời có bữa tiệc nào không tàn chứ.”

Chiếc taxi đã dần giảm tốc, sau đó dừng lại trước tòa chung cư.

Lâm Uyển Bạch đẩy cửa xe bước xuống, lúc quay người đóng cửa bỗng nhiên bị trẹo chân, suýt nữa thì ngã ngửa. Diệp Tu rảo bước chạy sang bên cạnh, vội vàng đỡ lấy eo cô: “Tiểu Bạch, em không sao chứ?”

Khoảng cách có hơi gần, có hơi mờ ám.

Mượn sức của đối phương để đứng vững lại, Lâm Uyển Bạch cảm kích: “Không sao đâu, cảm ơn anh!”

Diệp Tu nghe thấy vậy cũng tự động rút tay về, nhưng cũng tỉ mỉ ngồi xuống giúp cô kiểm tra bên chân bị trẹo, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới đứng lên.

“Diệp Tu! Anh mau quay về đi, em đi thẳng qua đó là được rồi!” Lâm Uyển Bạch vội nói.

“Ừm được, về thì gọi điện cho anh nhé.” Diệp Tu gật đầu.

Lâm Uyển Bạch mỉm cười vẫy tay chào.

Nhìn theo bóng chiếc taxi dần dần biến khỏi tầm mắt, cô quay người lại, chuẩn bị đi vào trong tòa nhà.

“Pim…”

Bỗng nhiên một tiếng còi ô tô vang lên.

Lâm Uyển Bạch nhìn qua, thấy chiếc Land Rover trắng đỗ trước tòa nhà, bên cạnh là một cái bóng cao lớn. Vì không bật đèn xe nên ban nãy cô không phát hiện ra.

Anh mặc bộ đồ đen như muốn hòa vào trong màn đêm.

Anh vẫn kẹp một điếu thuốc trong tay theo thói quen, đầu điếu thuốc nhấp nháy ánh lửa, còn cả làn khói trắng loáng thoáng bay ra.

Cơ thể cao lớn đi về phía cô. Đến một vị trí ánh đèn sáng hơn, cô mới nhìn rõ khuôn mặt cương nghị của anh. Lâm Uyển Bạch vẫn rất bất ngờ: “Hoắc Trường Uyên, anh đi công tác về rồi sao?”

Xem ra có lẽ anh chỉ vừa về, khắp người vẫn toát ra vẻ bụi bặm sau một chuyến đi dài.

Có điều cô không ngờ anh quay về lại không tới bệnh viện mà chạy tới dưới tòa nhà chung cư chỗ mình ở. Hơn nữa trong lòng cô bất giác nghĩ không biết anh có nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi không…

Hoắc Trường Uyên lẳng lặng dập tắt điếu thuốc trong tay, phóng ánh mắt thâm trầm qua.

Bỗng dưng, Lâm Uyển Bạch rùng mình.

Không hiểu vì sao, cô cảm thấy Hoắc Trường Uyên có chỗ nào đó khang khác, nhất là ánh mắt khi nhìn cô, khiến cô bất giác nắm chặt tay lại.

Đột nhiên anh lên tiếng: “Lâm Uyển Bạch.”

Anh gọi rất chậm rãi, mỗi chữ như bật từ trong kẽ răng ra vậy.

Lâm Uyển Bạch có thể cảm nhận được, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, cô chỉ có thể hỏi: “… Anh về từ khi nào?”

Ban ngày khi cô ở bệnh viện, cô và Hoắc Dung khi nói chuyện còn từng nhắc tới, nói anh đi Mỹ công tác mãi vẫn chưa về, hơn nữa di động luôn trong trạng thái tắt, cả bánh bao nhỏ hôm nay cũng hỏi anh.

Hoắc Trường Uyên vẫn nhìn cô chằm chằm, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Yến Phong của em đâu?”

Lâm Uyển Bạch rùng mình.

Hoắc Trường Uyên hơi nheo mắt lại, liếc về phía chiếc taxi vừa mới rời khỏi, cười khẩy: “Mới đó đã tìm được người khác rồi, chẳng phải năm xưa hai người rất mặn nồng còn dự định kết hôn sao? Là anh ta không cần em nữa hay cũng giống như tôi, em đá anh ta rồi?”

“Hoắc Trường Uyên, anh…” Lâm Uyển Bạch thảng thốt vô cùng, nhìn anh.

Nuốt nước bọt, cô điều chỉnh lại nhịp thở rồi khó tin hỏi: “Anh nhớ lại rồi?”

Hoắc Trường Uyên bật ra một âm thanh từ mũi: “Sao, nếu tôi không nhớ ra, em định tiếp tục giả ngây giả ngô trước mặt tôi?”

“…” Lâm Uyển Bạch mím môi lại.

Cô không trả lời có nghĩa là mặc nhận, hơn nữa quả thực cô cũng ôm theo tâm trạng đó.

Sau khi từ nước ngoài trở về được biết tình tiết cẩu huyết anh đã mất trí nhớ, cô chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ nói thật với anh mình là ai và đoạn tình cảm lằng nhằng dây dưa giữa họ, dù sao thì lãng quên chưa hẳn là chuyện tồi tệ.

Hoắc Trường Uyên sải bước tiến lên một bước lên, nhìn cô từ trên xuống, giọng còn lạnh hơn ban nãy: “Lâm Uyển Bạch, tôi không chỉ từng một lần hỏi em trước kia chúng ta có quen nhau không, em trả lời tôi thế nào?”

“Tôi chỉ nghĩ là không cần thiết phải nói…” Lâm Uyển Bạch nhíu mày.

“Không cần thiết phải nói?” Hoắc Trường Uyên cười lạnh lùng, lặp lại.

“Ừm.” Lâm Uyển Bạch gật đầu không hề do dự, rồi nghiêng mặt, nhìn chằm chằm xuống bóng đen dưới đất: “Hoắc Trường Uyên, bốn năm trước chúng ta đã chia tay rồi. Có quen hay không, có nhớ nhau hay không cũng có gì khác biệt đâu, cũng không còn quan trọng nữa.”

Đôi mắt Hoắc Trường Uyên như hai miệng giếng cạn nước, lúc này chỉ ánh lên những tia sáng lạnh lẽo. Anh tiếp tục cười khẩy: “Lâm Uyển Bạch, những chuyện này đều không có gì khác biệt, không có gì quan trọng. Vậy được, tôi hỏi em, có phải lúc trước tôi từng hỏi em có mang thai hay không, em đã trả lời tôi thế nào?”

“…” Sắc mặt Lâm Uyển Bạch chợt đổi khác.

Chuyện này quả thực cô đuối lý vì năm xưa đã giấu anh.

Hoắc Trường Uyên dồn ép tới cùng: “Bốn năm trước, em lẳng lặng bỏ đi không một lời, trong bụng còn mang theo nòi giống của tôi, em…”

“Chuyện đứa con tôi không có gì để nói!” Lâm Uyển Bạch đột ngột ngắt lời anh.

Nghe anh nhắc đến đứa con đó, trước mắt cô bắt đầu hỗn loạn, rời rạc.

Bỗng nhiên ngã một cái, được đưa tới bệnh viện, bác sỹ nói nước ối đã vỡ phải sinh sớm. Cô đau khổ nằm trên bàn mổ, nhưng trong lòng thì luôn mong chờ sinh mệnh bé nhỏ đó chào đời. Chỉ là tiếng khóc của nó cứ nhỏ dần, đến cuối cùng chỉ còn là một cái thai chết khắp người tím tái…

Không còn hơi thở, chỉ đầy máu…

Đây vẫn luôn là cơn ác mộng của cô.

Bây giờ phải nghe ngữ khí chất vấn của anh nhắc về nó, trái tim cô như bị ngàn vạn sợi tóc mỏng thít chặt, chỉ có cảm giác đau đớn, hơn nữa còn rất chân thực.

Đối mặt với anh bằng ánh mắt rệu rã, khóe miệng Lâm Uyển Bạch nở một nụ cười đắng chát: “Nó không có duyên với tôi…”

Câu nói ấy lọt vào tai Hoắc Trường Uyên lại mang một ý nghĩa khác.

“Không có gì để nói…”

“Không có duyên với em?”

Hoắc Trường Uyên nghiến răng nghiến lợi lặp lại từng chữ, ánh mắt như khóa chặt cô.

Sau đó anh bất ngờ dùng tay giữ mạnh cằm cô, mạnh tới mức ngón tay anh trắng bệch ra: “Lâm Uyển Bạch, đây chính là câu trả lời của em?”

Sau khi khôi phục trí nhớ, việc đầu tiên anh làm khi trở về là tìm cô.

Anh nhớ lại toàn bộ mọi chuyện giữa hai người họ, bao gồm cả chuyện sau khi chia tay cô ra nước ngoài, không cần đứa con nữa giao trả lại nhà họ Hoắc. Bốn năm trước anh gặp tai nạn trên đường đi ra sân bay, muốn tìm cô chất vấn cho rõ ràng, vì sao lại lừa dối anh nói không có thai, vì sao không cần con nữa!

Đây là một nút thắt trong lòng anh, vậy mà bốn năm sau lại nhận được đáp án như vậy.

Lâm Uyển Bạch nhíu mày, muốn thoát khỏi bàn tay lớn của anh: “Hoắc Trường Uyên, anh buông tôi ra! Đau lắm đó…”

Anh gần như dồn toàn bộ sức, cảm giác đau đớn từ cằm truyền tới lan đi khắp các giác quan. Nếu anh mạnh tay hơn chút nữa, cô thậm chí nghi ngờ hàm răng của mình cũng lung lay theo.

Trong lúc giằng co, cả hai không ai chú ý một chiếc taxi đã lặng lẽ dừng lại.

“Anh Hoắc, anh đang làm gì vậy!”

Diệp Tu chạy nhanh tới ngăn cản.

Hoắc Trường Uyên lạnh lùng liếc nhìn một Diệp Tu sốt sắng rồi lại quay sang nhìn cô đang đau đớn nhăn nhó mặt mày, nơi ngón tay anh, cằm cô đã sưng đỏ.

Sau khi anh vừa buông tay, Diệp Tu đã đứng ra trước mặt Lâm Uyển Bạch, như một người bảo vệ.

Hoắc Trường Uyên thấy vậy, nhìn họ chằm chằm mấy giây rồi cười khẩy quay người đi về phía chiếc ô tô trắng.

Cửa xe đóng lại, bánh xe ma sát xuống mặt đường tạo ra âm thanh chói tai, rồi gầm rú phóng đi.

Cho đến khi đèn đuôi xe khuất hẳn, Lâm Uyển Bạch mới nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra hỏi: “Diệp Tu, sao anh quay lại?”

“Em để quên chìa khóa trên taxi nên anh bảo bác tài quay đầu mang trả em!” Nói rồi, Diệp Tu rút một chùm chìa khóa trong túi ra.

Lâm Uyển Bạch cúi xuống nhìn, khóa túi xách còn để hở, chắc là trong lúc bất cẩn cô đã làm rơi ra.

“Cảm ơn anh.” Lâm Uyển Bạch giơ tay đón lấy.

Diệp Tu lo lắng nhìn chăm chú cằm cô: “Tiểu Bạch, em không sao chứ?”

“Em không sao…” Lâm Uyển Bạch lắc đầu, giơ tay lên xoa cằm, vẫn còn cảm giác đau đớn, chân cũng hơi mềm oặt lại. Cô ho khẽ mấy tiếng: “Diệp Tu, anh dìu em lên nhà được không?”

“Được.” Diệp Tu gật đầu.

Đưa cô tới tận cửa, nhìn cho tới khi cô vào trong Diệp Tu mới yên tâm ra về.

Căn phòng tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào. Hình như Tang Hiểu Du vẫn chưa về. Lâm Uyển Bạch cũng không bật đèn, thẳng thừng tháo giày lần mò bóng tối đi vào phòng ngủ. Cô không buồn cởi quần áo cứ thế trùm chăn ngủ luôn.

Đêm nay, cô một lần nữa mơ thấy đứa trẻ đó.

Nhiệt độ mỗi ngày tăng cao hơn một chút, lúc này ngoài cửa sổ nắng đã gắt gao.

Từ sau hôm Hoắc Trường Uyên tới nhà mình, Lâm Uyển Bạch không tới bệnh viện nữa.

Cô ngồi ở cuối giường, đang cúi đầu gấp quần áo, bên chân là chiếc vali mang theo khi về nước.

Vali để mở, cô gấp gọn được bộ quần áo nào lại đặt vào trong.

Di động đổ chuông, Lâm Uyển Bạch cầm lên xem, người gọi đến là cô Hoắc Dung. Cô không bắt máy ngay, đợi tới hồi chuông thứ ba mới thở dài, đặt di động lên tai.

Trong điện thoại không phải là tiếng “Rau cải trắng” của Hoắc Dung mà là giọng nói non nớt: “Uyển Uyển, là bảo bảo~”

~Hết chương 239~

Chọn tập
Bình luận