Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Xin Hãy Ôm Em

Chương 256

Tác giả: Bắc Chi
Chọn tập

Lâm Uyển Bạch do dự quay đầu rồi từ từ đóng cửa lại.

“Cạch” một tiếng, cửa được đóng lại, cô lập tức nuốt nước bọt.

Khung cảnh trong mơ hiện rõ mồn một trong đầu, Lâm Uyển Bạch căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Bỗng dưng cô bắt đầu hối hận hôm qua mình đồng ý quá qua quýt, nên hỏi rõ mới phải…

Đợi cô lề mề quay lại, Hoắc Trường Uyên đã hút xong điếu thuốc. Anh cầm thứ gì đó đi về phía cô, bóng dáng cao lớn che đi quá nửa nguồn sáng. Anh lên tiếng: “Thay quần áo đi.”

“Em không cởi quần áo đâu!” Lâm Uyển Bạch buột miệng.

“Em vừa nói gì?” Hoắc Trường Uyên chậm rãi nhướng đuôi mày.

“À…” Lâm Uyển Bạch cắn môi, mãi mới ý thức được hình như có chỗ nào sai sai. Cô nắm chặt tay lại, vì quá căng thẳng nên hoàn toàn không nghe rõ anh nói gì. Cô ngập ngừng hỏi: “Vậy ban nãy… anh đã nói gì?”

“Anh bảo, em vào phòng thay đồ bên trong thay quần áo đi.”

Hoắc Trường Uyên nhìn cô từ trên xuống, nhẫn nại lặp đi lặp lại từng chữ một.

Ngay sau đó, trong đôi mắt thâm trầm ánh lên nụ cười nửa đùa nửa thật: “Ồ, nếu em muốn thay luôn ở đây, anh cũng không ngại.”

Một tiếng nổ ầm vang trong đầu Lâm Uyển Bạch, đầu ngón chân giấu trong đôi dép lê cũng co quắp lại.

Bấy giờ cô mới để ý thấy trong tay anh cầm một bộ quần áo. Cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên, cô đón lấy rồi cắm đầu chạy về phía phòng thay đồ: “Bây giờ em sẽ đi thay…”

Cô khóa trái cửa phòng lại, giơ tay lên cuộn chặt thành nắm đấm, đấm từng cú xuống đầu mình.

Đúng là mất mặt chết đi được!

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Uyển Bạch phát hiện hóa ra đó là một bộ đồ cưỡi ngựa.

Khuôn mặt cô bày ra vẻ khó hiểu, cũng không biết rốt cuộc anh đang âm mưu chuyện gì. Vì ban nãy bản thân đã mất mặt, cô cũng không lằng nhằng nữa. Sau khi tức tốc thay quần áo, cô nhìn vào gương tự soi lại bản thân.

Một bộ đồ cưỡi ngựa kiểu Anh, áo màu đen, hai hàng cúc, thu gọn phần eo, quần màu trắng được nhét vào trong đôi bốt đen.

Lâm Uyển Bạch cũng không khỏi đứng nhìn thêm một chút, cảm thấy mình chưa bao giờ “oai phong” đến vậy. Trước khi ra ngoài, cô ngẩng đầu buộc cao mái tóc lên thành đuôi ngựa.

Cô đẩy cửa ra, phát hiện Hoắc Trường Uyên cũng đã thay một bộ đồ cưỡi ngựa tương tự, quần áo lúc trước được anh đặt ở cuối giường.

Nghe tiếng, Hoắc Trường Uyên quay đầu nhìn lại: “Thay xong rồi à?”

“Ừm…” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

“Đi thôi.” Anh rướn môi.

“Đi đâu vậy?” Lâm Uyển Bạch nghi hoặc.

“Trường đua ngựa.” Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô, lên tiếng giải thích: “Anh đã gọi điện hẹn trước rồi.”

Lâm Uyển Bạch nhìn theo bóng anh dứt khoát đi ra ngoài trước, cũng lặng lẽ bám theo sau.

Chiếc Land Rover trắng đi men theo bờ sông khoảng hơn nửa tiếng, ra khỏi thành phố, tới một trường đua ngựa ngoài trời ở ngoại ô.

Sau khi đỗ xong xe, Lâm Uyển Bạch vẫn đi theo sau anh vào trong. Lúc ở trên xe cô đã âm thầm quan sát. Không biết có phải cố tình hay không, bộ đồ trên người Hoắc Trường Uyên giống cô y hệt, có vẻ như là một bộ đồ cặp.

Sau khi qua cửa, có nhân viên đưa cho họ mũ bảo hộ và yên ngựa chuyên dụng rồi dẫn họ vào trong chuồng chọn ngựa.

Từ những chiếc xe xa hoa đỗ ngoài kia có thể thấy, đây là một trường đua sang trọng. Phóng tầm mắt nhìn ra, rất nhiều con ngựa thuần chủng đập vào mắt, lông con nào con nấy đều sáng bóng.

Lâm Uyển Bạch ngoại trừ lúc xem tivi ra chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều ngựa như vậy.

Có vẻ như Hoắc Trường Uyên rất sành cưỡi ngựa. Sau khi đi vào không lâu, anh lập tức đứng trước một chú ngựa nâu có chỏm lông màu trắng như tia chớp, giơ tay vuốt vuốt bờm của nó.

Lâm Uyển Bạch hỏi với vẻ không mấy chắc chắn: “Chúng ta đi cưỡi ngựa thật sao?”

“Hôm qua lúc ở trong công viên, em cứ nhìn anh chằm chằm, không phải là vì rất muốn cưỡi ngựa sao?” Hoắc Trường Uyên nghiêng mặt nhìn về phía cô, nhướng mày, chậm rãi hỏi: “Hay là, em cũng muốn cưỡi anh giống như Đậu Đậu?”

Cưỡi anh ư…

Có cần phải ăn nói mờ ám vậy không, hơn nữa cô nào có nghĩ vậy…

Lúc đó đúng là cô nhìn hai bố con họ chăm chú, nhưng chỉ đơn thuần là vì cảnh tượng ấy rất ấm áp mà thôi.

Lâm Uyển Bạch chẳng buồn cải chính với anh, chỉ là trong lòng đã sớm không nén nổi tò mò. Cô hỏi dò anh: “Hoắc Trường Uyên, hôm qua anh nói muốn được lợi… Lẽ nào chỉ là muốn em đi cưỡi ngựa cùng anh?”

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên gật đầu.

Thấy cô tỏ vẻ ngỡ ngàng, anh cố tình nói: “Sao hả, em còn suy nghĩ nào khác sao?”

“…” Lâm Uyển Bạch cắn môi.

Cô nhìn anh, ánh mắt hơi ngờ vực, vẫn có vẻ không dám tin lắm.

Trước kia từng có chuyện như vậy rồi. Anh giúp cô thuyết phục được đối tác thành công. Lúc đó anh kiên quyết đòi tiền thù lao từ cô, là một nụ hôn. Cô cứ nghĩ lần này anh sẽ đưa ra yêu cầu tương tự, có khi còn quá đáng hơn, không ngờ chỉ là đi cưỡi ngựa?

Hoắc Trường Uyên vỗ vỗ vào ngựa, ánh mắt sâu xa: “Nếu em có yêu cầu, anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận vậy.”

“Mau chọn ngựa đi!” Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.

Năm phút sau, Hoắc Trường Uyên dắt con ngựa nâu đó đi vào trong trường đua, sau đó dẫn cô tới trước, đồng thời nói rõ cho cô những chuyện cần chú ý.

Giống như trước kia anh dạy cô bắn súng vậy, cả cuộc đời Lâm Uyển Bạch chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, ít nhiều có chút sợ hãi.

Có vẻ như Hoắc Trường Uyên nhìn ra được, anh thì thầm bên tai cô: “Không cần sợ hãi, những con ngựa này đều đã được huấn luyện, không có tính công kích, đều rất hiền lành!”

“Ừm…” Cô khẽ gật đầu.

Giẫm chân lên bàn đạp, Lâm Uyển Bạch trèo lên lưng ngựa.

Hoắc Trường Uyên không cưỡi mà suốt cả quá trình đi bên cạnh dắt dây cương cho cô, chậm rãi đi vòng vòng quay trường đua.

Có lẽ cũng vì có anh ở bên nên trong lòng cô ít nhiều không còn cảm giác sợ hãi nữa.

Bởi vì ngồi lên lưng ngựa, tầm nhìn khoáng đạt hơn nhiều. Lâm Uyển Bạch rất ít khi được ngắm anh từ trên cao. Ánh nắng vòng vèo chiếu lên gương mặt cương nghị của anh. Từng đường nét mượt mà, bờ môi mỏng như đang khẽ rướn lên, mê hoặc khiến người ta rung động.

Cô quay sang bên cạnh vài giây mới bình tĩnh lại được.

Không hiểu vì sao, từ lúc họ dắt ngựa đi vào trường đua, trong này cũng chỉ có đúng hai người họ. Ngoài các nhân viên thi thoảng đi qua đi lại thì không còn một ai khác.

Đi thêm hai vòng nữa, Lâm Uyển Bạch một lần nữa quay sang nhìn anh, có phần ái ngại trong lòng. Bắt anh dắt ngựa cho mình như người chăn ngựa vậy. Cô chợt lên tiếng: “À, Hoắc Trường Uyên, anh có muốn lên ngựa luôn không?”

Ý của cô là muốn anh cũng chọn một con ngựa để cưỡi.

Ai ngờ, nghe xong, Hoắc Trường Uyên bèn giẫm chân lên bàn đạp, trèo thẳng lên ngựa của cô, ngồi ngay sau lưng cô.

Chỗ ngồi trên yên ngựa không rộng. Một mình Lâm Uyển Bạch thì còn dư dả một chút. Nhưng sau khi Hoắc Trường Uyên cũng lên, rõ ràng nó đã chật chội hẳn. Hai người họ buộc phải dựa sát vào nhau, gần như không còn khoảng cách…

Không biết có phải ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy có điều gì đang âm thầm biến đổi.

Lâm Uyển Bạch thử nhúc nhích, bên tai vọng tới một giọng nói khàn khàn: “Đừng cử động!”

“…” Cô hoảng loạn cắn môi.

Cưỡi chung trên một con ngựa như thế này, tuy rằng chỉ có thể nhìn về phía trước nhưng mọi cảm quan trên cơ thể lại quá rõ ràng.

Cả cơ thể Lâm Uyển Bạch cứng đờ, cô thật sự không dám nhúc nhích lung tung.

Giữ chặt yên ngựa, cô không ngừng liếm liếm đôi môi khô khốc: “Cưỡi thế này rất không thoải mái…”

“Anh cảm thấy rất thoải mái.” Hoắc Trường Uyên đưa ra quan điểm khác.

“…”

“Có muốn nhanh một chút không?” Cánh tay ngả về phía trước của Hoắc Trường Uyên nắm lấy dây cương. Mỗi lần cười, anh lại cố tình áp má lên tai cô, hơi thở nóng rực len lỏi vào trong tai cô.

“…” Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.

Rõ ràng là ban ngày ban mặt, hai người họ đang cưỡi ngựa rất bình thường, nhưng lời anh nói nghe lại đầy mờ ám.

Giống như trước kia khi họ nằm trên giường vậy…

Lâm Uyển Bạch phải liên tục hít sâu, cảm giác đại não dần dần có phần thiếu khí.

Cô thậm chí bắt đầu sợ hãi, lát nữa liệu mình có ngất xỉu ngã ngựa không…

Bỗng nhiên, Hoắc Trường Uyên nói bên tai cô: “Ngả ra sau dựa sát vào anh!”

“Không…” Lâm Uyển Bạch nhíu mày.

Cô vừa từ chối một tiếng, Hoắc Trường Uyên đã bất ngờ giơ cổ tay lên, cương ngựa vút một tiếng, tung lên không trung, hai chân anh ép chặt vào bụng ngựa, miệng kêu một tiếng: “Jia*!”

*Âm thanh sử dụng khi quất cương ngựa.

Con ngựa đang chở hai người họ bỗng dưng chạy nhanh nhẹn hẳn lên.

Dọc đường, ngựa đảo qua đảo lại, Lâm Uyển Bạch sợ ngã xuống, đành chủ động dựa ra sau, còn giơ tay bám vào cánh tay anh.

Hoắc Trường Uyên ôm hờ cô vào lòng, hưởng thụ cảm giác được có cô trong vòng tay, trong đôi mắt ánh lên một nụ cười đắc thắng.

Dần dần, Lâm Uyển Bạch từ sự sợ hãi ban đầu cũng từ từ hưởng thụ cảm giác thoải mái khi vó ngựa vút bay.

Chọn tập
Bình luận