Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Xin Hãy Ôm Em

Chương 208

Tác giả: Bắc Chi
Chọn tập

Cuối cùng cũng tiễn hai bố con họ ra về, Lâm Uyển Bạch ăn đại chút quà sáng rồi lập tức thu dọn đồ đạc, không hề rảnh rang.

Đến gần trưa, cô xuống lễ tân trả phòng. Vì chỉ có một chiếc vali hành lý, nên cô tự bắt xe tới chỗ ở của Tang Hiểu Du. Đó là một khu chung cư nằm bên bờ sông, vị trí địa lý cực kỳ đẹp, view cũng khoáng đạt.

Khi taxi gần đi tới tiểu khu, từ xa cô đã nhìn thấy Tang Hiểu Du đứng đợi ở cổng.

Bên trong khu nhà không được đi ô tô vào. Lâm Uyển Bạch trả tiền xe,, chiếc vali ở cốp sau đã sớm được Tang Hiểu Du xách xuống. Cô ấy kéo tay cô, hưng phấn đi vào trong.

Căn nhà không quá lớn, là một căn hai phòng ngủ hai phòng khách tiêu chuẩn, thêm một bếp và một nhà vệ sinh, các đồ dùng gia đình đều đã được sắm đầy đủ. Sau khi bước vào, cảm giác đầu tiên là nơi đây rất ấm cúng. Nhìn cách bố trí là đoán được tất cả đều do chính tay Tang Hiểu Du sắp xếp, vì đại bộ phận đều dựa theo sở thích của cô ấy.

Sau bốn năm, hai người họ đã lâu lắm rồi không sống chung với nhau.

Lâm Uyển Bạch và Tang Hiểu Du đều rất hưng phấn, có cảm giác như được quay trở lại thời đại học. Nhưng họ đều hiểu, đã sớm không thể quay về.

Cô kể lại cho Tang Hiểu Du chuyện bố con Hoắc Trường Uyên tối qua, Tang Hiểu Du nghe xong rất ngạc nhiên: “Còn đặc biệt chạy tới khách sạn tìm cậu ư?”

“Đúng thế!” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Lúc đó nhìn thấy Đậu Đậu, cô cũng bất ngờ như vậy.

“Mình từng gặp thằng bé ấy hai lần, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, không thích để ý tới người khác lắm, không ngờ nó lại thân thiết với cậu như vậy!”

“Đậu Đậu đáng yêu lắm!” Lâm Uyển Bạch chợt nói.

Tuy rằng đúng là nó có hơi xa cách mọi người nhưng trong mắt cô, lúc nào nó cũng đáng yêu. Hơn nữa khi hồi tưởng lại, cô bỗng nhung nhớ cảm giác bánh bao nhỏ được mình ôm vào lòng.

Tng Hiểu Du nhìn thấy biểu cảm mơ màng của cô, do dự hỏi: “Tiểu Bạch, cậu gặp lại Hoắc tổng, không có vấn đề gì chứ?”

“Không…” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

“Vậy thì tốt!” Tang Hiểu Du yên tâm hơn, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Mình cũng không biết nhiều lắm. Năm đó cậu đi đột ngột như vậy, mình cũng về sau mới biết tin. Nhưng mà Hoắc tổng cũng quên mất mình là ai rồi. Suốt bốn năm qua, số lần mình và anh ấy gặp nhau cũng không nhiều, anh ấy chỉ coi mình là người phụ nữ của Tần Tư Niên.”

“Chuyện của anh ấy không còn liên quan tới mình nữa rồi…” Lâm Uyển Bạch chỉ khẽ nói.

Tang Hiểu Du khoác vai cô: “Tiểu Bạch, vậy thì chúng ta lại cùng nhau hưởng thụ cuộc sống vàng son của kẻ độc thân thôi!”

“Được.” Lâm Uyển Bạch mỉm cười.

Sau khi chiếc taxi dừng hẳn, Lâm Uyển Bạch lấy tay che mắt, ngước lên nhìn tòa cao ốc sừng sững giữa trời, bỗng chốc thấy hối hận.

Cô không muốn xuống xe cho lắm, nhưng người ngồi bên đã cưỡng ép kéo cô xuống.

Người kéo cô chính là cô đồng nghiệp hôm trước rủ đi ăn cơm, tên là Chu Thần. Bởi vì có rất nhiều công việc hai người họ làm chung với nhau nên coi như cũng khá thân thiết.

Chu Thần nói cô ấy có một cuộc phỏng vấn, hỏi cô có việc gì không, nếu rảnh thì đi chung với cô ấy. Cô lập tức đồng ý, chỉ là cô hoàn toàn không ngờ, địa điểm cuối cùng của chuyến đi lại chính là Hoắc Thị.

“Tiểu Bạch, cô đã hứa với tôi rồi đấy!” Chu Thần quyết không buông tay.

“Chẳng phải lần đầu tiên chúng ta đi ăn tôi đã nói với cô rồi sao, tạp chí chúng ta muốn phỏng vấn Hoắc tổng lâu lắm rồi, chỉ có điều rất nhiều lần đều bị từ chối! Nhưng cũng không ai chịu từ bỏ, thường xuyên gọi điện tới Hoắc Thị đặt lịch hẹn! Kết quả, cô đoán xem thế nào. Hôm qua tôi lại ôm theo hy vọng gọi điện qua đó, nói mình là biên tập của tờ Times Economic and Trade muốn phỏng vấn Hoắc tổng. Ai ngờ cúp điện thoại chưa lâu đã có người thông báo với tôi, Hoắc tổng chấp nhận!”

“…” Lâm Uyển Bạch nhíu mày.

Cô rầu rĩ vì sao mình không nhiều lời hỏi thêm xem họ sẽ phỏng vấn ai. Nếu biết, cô chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.

“Đã tới đây rồi, mau vào trong đi!” Chu Thần nhận ra cô đang định gióng trống lui binh, vội vàng kéo cô vào trong tòa nhà: “Tiểu Bạch, cuộc phỏng vấn này tôi đi một mình không ổn đâu! Hoắc tổng là một nhân vật tầm cỡ như thế, đối diện với anh ấy tôi thật sự nhụt lắm, phải có người ở bên mới được!”

Chu Thần không nói dối cô, chỉ là còn giấu chút tâm tư khác.

Bởi vì hôm đó đi ăn, thấy tiểu thiếu gia của nhà họ Hoắc có vẻ rất thân với cô, nghĩ bụng nếu Hoắc tổng nhìn thấy cô đến, có lẽ sẽ hỏi thêm được vài câu nữa.

Vì có hẹn trước nên sau khi trình bày rõ ràng, có người chủ động dẫn họ đi về phía thang máy.

Vì công việc, Lâm Uyển Bạch từng không ít lần chạy qua Hoắc Thị, mọi thứ xung quanh dường như đều mang theo cảm giác thân thuộc đã lâu, nhưng cũng lại có đôi phần xa lạ, có lẽ bắt nguồn từ bốn năm này.

Cô cố gắng đè nén sự xao động tận đáy lòng.

Khi thang máy đến, chuông di động vang lên, là một số máy bàn địa phương.

“Cô Lâm Uyển Bạch phải không ạ?”

“Tôi đây!” Lâm Uyển Bạch nghi hoặc.

Đầu kia giải đáp rất nhanh: “Đây là khách sạn XX, lúc trước cô từng đặt phòng tại khách sạn chúng tôi. Hiện giờ có một bưu kiện chuyển phát nhanh quốc tế được gửi tới đây. Xin hỏi cô còn ở Băng Thành không, có cần chúng tôi chuyển phát qua chỗ cô không hay cô sẽ tự đến lấy?”

Lâm Uyển Bạch lập tức nhớ ra lúc về nước cô phát hiện có một phần tài liệu quan trọng mình quên cầm theo nên đã nhờ đồng nghiệp chuyển phát qua cho mình.

Chỉ có điều chuyển phát quốc tế sẽ hơi chậm, lúc đó cô chỉ để lại địa chỉ khách sạn.

“Hôm nay e là tôi không có thời gian, có thể phiền anh giữ tạm cho tôi không, ngày mai tôi sẽ qua lấy?” Lâm Uyển Bạch hỏi có phần khó xử.

“Đương nhiên là được!” Khách sạn rất nhiệt tình.

“Vậy cảm ơn anh!”

Khi Lâm Uyển Bạch ngắt máy cũng là lúc cửa thang máy từ từ mở ra.

Họ đi lên tầng cao nhất. Khi đi ra, thang máy chuyên dụng ở chếch đối diện cũng trùng hợp lên theo. Một bóng dáng cao ráo vừa hay từ phía trước đi ra, đi một đôi giày đế bằng của Chanel, chiếc váy liền màu be kết hợp với một chiếc áo choàng vai cùng kiểu, khi đi mái tóc hơi xoăn hất lên, cực kỳ thần thái.

Hơi thở của Lâm Uyển Bạch chợt căng thẳng.

Là Lục Tịnh Tuyết…

Quả nhiên, người trước kia vẫn không tránh khỏi gặp lại một lần nữa.

Có lúc thế giới rất rộng lớn, có lúc thế giới lại quá bé nhỏ. Bạn cứ muốn tránh mặt điều gì, thì số phận lại không bao giờ cho bạn toại nguyện, càng khiến bạn né tránh không kịp.

Việc gặp Lục Tịnh Tuyết ở Hoắc Thị là một bất ngờ mà cũng không bất ngờ.

Vì năm xưa hai người họ chia tay, anh không muốn tiếp tục chơi trò tình cảm với cô nữa, quay đầu lựa chọn một Lục Tịnh Tuyết được lòng ông Hoắc vô cùng. Đã bốn năm trôi qua, anh đã có con trai, chứng tỏ có lẽ họ cũng đã sớm kết hôn rồi…

Sau khi biết bánh bao nhỏ là con trai của Hoắc Trường Uyên, thật ra trong đầu cô đã nảy sinh một suy đoán, chỉ là không muốn nghĩ đến mà thôi.

“Tiểu Bạch, cô nhìn thấy không?” Chu Thần đi bên cạnh ghé sát qua, nhỏ giọng thì thầm: “Cô gái dáng người cao ráo, ăn mặc hàng hiệu đi phía trước kia chính là vợ chưa cưới của Hoắc tổng đấy! Không thể không thừa nhận, dù là nhìn từ góc độ một người phụ nữ, cô ta cũng đẹp thật sự, chủ yếu là thần thái!”

Câu nói này đúng là không có gì phải phản bác. Lục Tịnh Tuyết đúng là vừa đẹp vừa cao sang, là kiểu người bỏ vào giữa đám đông bạn vẫn nhận ra từ cái nhìn đầu tiên. Cô chưa bao giờ phủ nhận điểm này, nhưng khoan đã…

Vợ chưa cưới?

Lâm Uyển Bạch không khỏi sững sờ.

Sau khi gõ cửa, cửa văn phòng tổng giám đốc được đẩy ra.

Hoắc Trường Uyên đang vùi đầu trong đống tài liệu, không hề ngẩng lên, cứ nghĩ là thư ký vào báo cáo công việc, cho đến khi nghe thấy một giọng nói dịu dàng.

“Trường Uyên!”

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Tịnh Tuyết đi vào, bèn nhíu mày: “Sao em lại tới đây!”

“Em chỉ đi ngang, tiện thì lên gặp anh thôi! Vẫn đang bận việc à?” Lục Tịnh Tuyết tươi cười đi qua, hai má để lộ hai lúm đồng tiền: “Đây là đồ chơi em mua cho Đậu Đậu, khi nào về anh mang cho nó nhé!”

“Ở nhà nó nhiều đồ chơi lắm rồi.” Hoắc Trường Uyên mỉm cười.

“Trẻ con mà, bẩm sinh đã thích chơi rồi, bao nhiêu cũng không thấy đủ đâu!” Lục Tịnh Tuyết làm như không nghe thấy lời từ chối khéo của anh, đặt túi đồ xuống bàn.

Hoắc Trường Uyên đặt cây bút máy trong tay xuống, hơi ngả người dựa vào sau ghế.

Lục Tịnh Tuyết nhìn anh, trong ánh mắt toát lên tình cảm si mê. Làm như vô tình, cô ta nhắc: “Trường Uyên, bố em về nước rồi.”

“Ừm, anh biết.” Hoắc Trường Uyên gật đầu.

“Hình như lần này quay về bố em cũng không định quay về Berlin nữa! Việc làm ăn kinh doanh bên đó cũng tạm ổn rồi, không cần ông bôn ba nữa. Cộng thêm tuổi ông cũng đã cao, em và mẹ càng hy vọng ông có thể ở lại nhà!” Nói tới đây Lục Tịnh Tuyết hơi ngừng lại, khi nói tiếp, giọng càng dịu dàng hơn: “Trường Uyên, bố em hôm qua còn giục chuyện đám cưới của chúng ta đấy…”

Thấy anh vẫn cứ im lặng, Lục Tịnh Tuyết giữ nguyên nụ cười: “Không sao, em nghe anh hết! Anh muốn khi nào thì chúng ta sẽ làm vào lúc đó, dù sao em cũng đợi được!”

Nếu nghe kỹ, mấy chữ cuối cùng còn toát ra vẻ chắc thắng.

“Sunny, anh còn công việc, em về trước đi.” Hoắc Trường Uyên lại đổ người ngồi nghiêm chỉnh vào bàn.

“Vâng!” Lục Tịnh Tuyết gật đầu, dịu giọng: “Vậy anh cũng đừng làm việc vất vả quá, có thời gian em lại qua thăm anh!”

Cửa phòng làm việc đóng lại, Hoắc Trường Uyên mới ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt u tối hơi nheo lại.

Anh nhẹ nhàng nhấn mũi chân xuống mắt đất, chiếc ghế lưng cao quay về phía cửa sổ. Rút một điếu thuốc ra khỏi bao, anh châm lên, khói thuốc vấn vít.

Anh liếc nhìn túi đồ đặt bên cạnh bàn, bên trong lộ ra hộp đồ chơi, bên trên in hình hoạt hình.

Mấy kiểu đồ chơi này, Lục Tịnh Tuyết không chỉ một lần mua cho Đậu Đậu mà gần như cứ cách một thời gian sẽ lại mua.

Bốn năm trước anh gặp tai nạn, sau khi tỉnh lại đã tĩnh dưỡng trong bệnh viện một thời gian. Đến lúc ra viện, Hoắc Chấn đón anh về nhà họ Hoắc, đồng thời thông báo rằng anh có một đứa con trai. Là kết quả của mối tình một đêm với một cô gái khác bên ngoài. Số phận của cô gái đó cũng giống mẹ, chảy máu quá nhiều rồi mất mạng ngay sau khi sinh.

Hoắc Trường Uyên nghe ra được, ban nãy Lục Tịnh Tuyết đang có ý giục cưới.

Giống như Hoắc Chấn nói, có thể mang một trái tim độ lượng và bao dung, chấp nhận con của anh và một người phụ nữ bên ngoài mà lòng không hề oán thán, một người vợ chưa cưới như vậy, quả thực không thể kén chọn.

Lễ đính hôn chính thức đã qua gần bốn năm rồi. Theo lý mà nói, tiếp theo họ nên suy nghĩ tới chuyện kết hôn.

Chỉ có điều, lòng anh vẫn không hề muốn làm như vậy.

Thậm chí từ trong tiềm thức, anh rất kháng cự, nhưng lại không nói rõ được nguyên nhân cụ thể.

Trong phòng chờ của khách, Lâm Uyển Bạch và Chu Thần đang ngồi đợi.

Người thư ký rất khách khí, đang rót nước pha trà cho họ.

“Tiểu Bạch, không được, tôi thật sự căng thẳng quá!” Chu Thần đứng phắt dậy, xoa hai tay vào nhau: “Chỉ cần nghĩ tới việc lát nữa sẽ tiếp xúc ở khoảng cách gần với nam thần trong một thời gian dài, tôi lại căng thẳng tới đau cả bụng. Cô đợi tôi một chút, tôi đi vệ sinh đã!”

Lâm Uyển Bạch hiểu cô ấy không hề thái quá, mặt cô ấy đã hơi nhợt nhạt, nhìn ra được là lo lắng thật sự.

Sau khi cô gật đầu, Chu Thần bèn chạy nhanh về phía nhà vệ sinh.

Cô thư ký tiếp đón họ vẫn chưa đi. Lâm Uyển Bạch nắm chặt tay để trên đầu gối, buông ra rồi lại nắm vào, cuối cùng không nén nổi tò mò, cô lên tiếng: “À, ban nãy người vào phòng tổng giám đốc là vợ chưa cưới của Hoắc tổng?”

“Đúng vậy! Thiên kiêm nhà họ Lục, Lục tiểu thư!” Cô thư ký gật đầu.

Dù sao cũng đều là phụ nữ, rất dễ dàng khơi gợi tâm lý nhiều chuyện của cô ấy. Cô ấy không nhịn được, nói thêm mấy câu: “Phòng thư ký chúng tôi thật ra bình thường cũng thầm bàn tán, vị hôn phu của Hoắc tổng thật sự xinh đẹp, hơn nữa mặc đồ cũng xinh! Chỉ tính riêng đôi giày hôm nay cô ấy đi, chúng tôi cũng đã lên mạng tìm kiếm, là phiên bản giới hạn, đắt lắm đấy!”

“Họ… vẫn chưa kết hôn?” Lâm Uyển Bạch cắn môi hỏi tiếp.

“Vẫn chưa!” Cô thư ký lắc đầu: “Kể ra cũng lạ, bốn năm trước Hoắc tổng và vợ chưa cưới đã cử hành lễ đính hôn, rất long trọng. Chỉ có điều đến tận bây giờ cũng chưa kết hôn…”

Nói xong, không biết cô thư ký nhìn thấy cái gì, lập tức đứng thẳng lên.

“Hoắc tổng!”

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đút một tay vào túi quần đi tới, cô chột dạ nhanh chóng quay đi.

Bầu không khí trong phòng có phần kỳ quái, cũng may Chu Thần chạy về kịp thời.

Hoắc Trường Uyên đi tới chiếc sofa đơn, ngồi xuống ngay ngắn: “Có thể tiến hành phỏng vấn rồi chứ?”

Cuộc phỏng vấn diễn ra rất ngắn, chỉ khoảng hai mươi phút. Để đạt hiệu quả cao, Lâm Uyển Bạch phụ trách giúp việc ghi chép, thế nên cô cũng có cớ cắm cúi nhìn màn hình máy tính suốt, chỉ tập trung vào việc gõ máy tính.

Cuối cùng cũng kết thúc, cô gập máy tính lại.

Chu Thần rõ ràng chưa phỏng vấn đã nhưng lại không dám nói linh tinh, đành đứng dậy, theo cô đi ra ngoài.

Khi sắp bước khỏi cửa phòng, sau lưng bỗng nhiên vang lên chất giọng trầm.

“Cô Lâm!”

“…Dạ?”

Hoắc Trường Uyên vẫn giữ nguyên tư thế như lúc phỏng vấn, hai chân dài vắt lên nhau, để lộ một đoạn tất đen. Lúc này anh đang vắt vẻo đôi chân, đuôi mày chậm rãi nhướng lên theo chất giọng của anh: “Nếu có chuyện gì muốn hỏi cô có thể hỏi thẳng tôi, không cần ở sau lưng lén lút vụng trộm.”

Vụng trộm…

Lâm Uyển Bạch suýt nữa cắn phải lưỡi.

Mặt cô một lần nữa đỏ rần lên, thậm chí độ nóng lan ra tận vành tai. Cô kéo Chu Thần lao về phía thang máy với tốc độ nhanh nhất có thể.

Hoắc Trường Uyên nhìn đôi tai đỏ ửng của cô, chợt thất thần.

Chập tối ngày hôm sau, Lâm Uyển Bạch mới chợt nhớ ra chuyện bưu kiện chuyển phát nhanh tới khách sạn.

Vừa đi vào, cô liền phát hiện bên trong hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Trong khu nghỉ ngơi có rất nhiều người vây xung quanh, kín như bưng, không biết đang xem trò náo nhiệt gì. Cô chú ý thấy không có các bảo vệ đứng xung quanh.

“Tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc đang nổi nóng kìa!” Thấy cô nhìn ngó, có người nhiều chuyện nói với cô.

Tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc…

Đậu Đậu?

Lâm Uyển Bạch kinh ngạc, đang không dám chắc chắn về những điều mình nghĩ thì lại nghe thấy có người nói: “Rõ ràng là Hoắc tổng đang dạy bảo con trai mình! Trông đáng sợ thật đấy, y như Diêm vương!”

Nghe tới đây, cô không khỏi chạy nhanh về phía đó.

Sau khi len vào được bên trong cô mới phát hiện trong đó là một khung cảnh thảm hại.

Khu vực dành riêng cho khách nghỉ ngơi lúc này đã chẳng ra hình thù gì. Lọ hoa để trên giá trang trí bên cạnh đã vỡ hết dưới đất. Chỉ cần là những thứ nhìn thấy được, tất cả đều không nằm nguyên ở vị trí cũ nữa, gần như không có chỗ để đặt chân.

Trong hoảng loạn, có một đống nhỏ đứng đó ương bương sa sầm mặt, phùng mang trợn má, y hệt như hôm đi tiêm ở bệnh viện, giống một con thú nhỏ đang phẫn nộ.

Còn Hoắc Trường Uyên đứng trước mặt nó cũng đang căng thẳng, lạnh lùng.

Xung quanh có không ít người đứng xem, có cả nhân viên khách sạn và chú thím Lý chăm sóc thằng bé nhưng không ai dám tiến lên, còn không dám thở mạnh, chỉ biết nhìn hai bố con họ một lớn một nhỏ đứng đối đầu.

Không khí trong đại sảnh như lạnh hẳn đi vài độ.

Lâm Uyển Bạch cũng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, bên cạnh có người chen vào, người cô lảo đảo.

Dường như tinh mắt liếc thấy cô, bánh bao nhỏ ngơ ra mấy giây rồi lao vội về phía cô.

Đầu gối ấm lên, bánh bao nhỏ đang ôm chầm lấy cô.

Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo ngước lên, gần như đôi mắt ấy đỏ rực trong khoảnh khắc, nước mắt lã chã rơi. Trái tim Lâm Uyển Bạch như vỡ làm đôi.

Chất giọng non nớt nghẹn ngào, muốn ấm ức bao nhiêu có bấy nhiêu: “Cô không cần bảo bảo nữa rồi…”

~Hết chương 208~

Chọn tập
Bình luận