Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Xin Hãy Ôm Em

Chương 209

Tác giả: Bắc Chi
Chọn tập

Giống như lần trước, buổi chiều tiểu thiếu gia lại tự động bò lên chiếc Mercedes.

Chú Lý làm tài xế lái xe, thím Lý đi theo, một lần nữa tới khách sạn này. Có kinh nghiệm lần trước, thím Lý không còn mù quáng nữa, biết tiểu thiếu gia chạy tới đây ôm cây đợi cô Lâm, nên bà cũng yên tâm chờ đợi.

Chỉ có điều không ngờ được, tới khi mặt trời lặn, rồi đến tận khi trời tối mà vẫn không đợi được bóng dáng cô Lâm.

Thím Lý vội vàng đi hỏi các nhân viên mới được biết cô Lâm đã trả phòng từ sớm.

Bà nói chuyện này với tiểu thiếu gia, nhưng tiểu thiếu gia không nghe cũng hoàn toàn không tin. Bà đành phải đưa tiểu thiếu gia lên gác gõ cửa, bên trong đúng là có người ra mở nhưng đâu phải là cô Lâm, mà là một đôi vợ chồng trẻ.

Ngỡ rằng sau lần này chuyện đợi người sẽ chấm dứt tại đây, không ngờ sang ngày hôm sau, tiểu thiếu gia vẫn cố chấp muốn tới khách sạn.

Mãi đến tận ngày thứ ba, tiểu thiếu gia cuối cùng cũng bùng nổ!

Ban đầu khi thằng bé nổi nóng, nó làm đổ hết các loại lọ hoa có thể đổ của khách sạn, ném tất cả những thứ nhìn thấy xuống đất, cho bay rào rào, giống như một nơi vừa chịu thảm họa, khiến người gà bay chó chạy. Các nhân viên khách sạn nhận ra đó là tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc, không ai dám nói nhiều hay quản nhiều, đành để mặc thằng bé.

Thím Lý ở bên hết khuyên lại nhủ, hết dỗ lại dành, miệng sắp mọc da non tới nơi nhưng vẫn không ích gì.

Nhìn thấy tiểu thiếu gia trước mắt sắp rơi vào cảnh giới “quên mình”, thím Lý không còn cách nào khac, đành phải gọi điện thoại cầu cứu cậu Hoắc.

Khi Hoắc Trường Uyên tới nơi, bánh bao nhỏ đang đứng trên ghế, cố gắng giật bức bích họa trên tường xuống.

Chú thím Lý ở bên cạnh và cả các nhân viên khác rối như nùi, rất sợ bức tranh rơi xuống sẽ làm thằng bé bị thương, nhưng cũng lại không dám tới gần. Vì lúc này nó như một con báo nhỏ phẫn nộ, điên cuồng trừng mắt, bàn tay nhỏ đang khua loạn xạ, còn cắn người.

Hoắc Trường Uyên sải bước tiến lên, nhấc con trai xuống ghế.

Sau khi nhìn thấy anh, bánh bao nhỏ không hề có ý ngừng phá phách, kịch liệt rung lắc cơ thể, cố gắng giằng ra.

“Hoắc Thần Hạo!”

Hoắc Trường Uyên nhíu mày quát.

Bánh bao nhỏ quả nhiên co rụt người lại, khuôn mặt dè dặt sợ hãi. Chỉ có điều lần này không có ích như những lần khác vì rất nhanh sau đó, thằng bé lại phồng mang trợn má, phẫn nộ trừng mắt kháng nghị với papa.

Thế nên hai bố con một lớn một nhỏ làm trò đối kháng trong lạnh lùng.

Mỗi lần nó không nghe lời hay bướng bỉnh, Hoắc Trường Uyên cũng chỉ cần hạ thấp giọng quát to tên con trai. Anh chưa bao giờ động vào nó, mà anh cũng không nỡ đánh nó. Thế nên bây giờ anh hơi đau đầu, thậm chí không biết nên thu dọn tàn cuộc như thế nào.

Đang chuẩn bị túm cổ nó về nhà rồi tính sau thì chẳng biết bánh bao nhỏ nhìn thấy cái gì, lập tức lao phắt về một phía.

Tốc độ nhanh tới mức, tay anh sượt qua người nó, túm không kịp.

Hoắc Trường Uyên quay đầu, liền nhìn thấy cảnh tượng giống như trong nhà hàng hôm trước. Con trai sau khi liều mạng giằng ra khỏi anh thì lao như bay về phía một bóng dáng thanh mảnh, rồi ôm chặt lấy chân đối phương.

Lâm Uyển Bạch cũng đang cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ, khuôn mặt mơ hồ.

Ơ…

Thế này là sao đây?

Chỉ có điều nhìn đôi mắt long lanh nước của nó, rồi giọng nói ấm ức tới không thể ấm ức hơn cô thật sự đau lòng không chịu được. Cô không quan tâm được nhiều như vậy nữa, ngồi sụp xuống, vội vàng lau nước mắt cho thằng bé: “Đậu Đậu ngoan, đừng khóc nhé…”

Bánh bao nhỏ được cô dịu dàng dỗ dành, nước mắt càng chảy tợn.

Từng giọt nước mắt ấy như đang chảy vào trong trái tim cô.

“Không phải là cô không cần con…” Lâm Uyển Bạch rút khăn giấy ra, thấy bánh bao nhỏ vẫn nhìn mình ấm ức, cô vội vàng nhấn mạnh: “Thật đấy, cô có thể thề!”

“Bảo bảo không tìm thấy cô!” Bánh bao nhỏ thút thít.

“Đó là bởi vì cô không còn ở trong khách sạn này nữa!” Lâm Uyển Bạch tiếp tục lau nước mắt cho bánh bao nhỏ, dòng nước mắt mằn mặt như làm mòn cả đầu ngón tay cô. Cô dịu dàng và kiên nhẫn giải thích cho thằng bé hiểu: “Bây giờ cô đã chuyển đến ở với bạn, thế nên không quay về khách sạn nữa, chứ không phải là không cần con!”

Bánh bao nhỏ nhìn cô, vẫn mím môi.

Lâm Uyển Bạch khó xử, đành nói như vậy: “Nếu con không tin, thì… lát nữa cô sẽ dẫn con đến chỗ cô đang ở bây giờ được không?”

“Được ạ!” Bánh bao nhỏ bấy giờ mới gật đầu, chất giọng non nớt vì khóc mà trở nên khàn khàn.

Sau đó nó sụt sịt, giơ hai cánh tay nhỏ ra đòi cô bế.

Lâm Uyển Bạch thấy bánh bao nhỏ đã nín, cũng nhẹ nhõm hơn, vội vàng bế nó vào lòng đồng thời đứng lên vỗ nhè nhẹ lên lưng nó, tiếp tục dịu giọng dỗ dành, không để nó rơi thêm giọt nước mắt nào nữa.

Hoắc Trường Uyên đã đi ra trước mặt giám đốc khách sạn, cầm chi phiếu điền số tiền, có vẻ như đang giải quyết tổn thất do bánh bao nhỏ phá hoại. Giám đốc dĩ nhiên sẽ chẳng truy cứu làm gì, ngược lại cầm lấy tiền cảm kích.

Chú thím Lý quay sang nhìn nhau, đều thở phào nhẹ nhóm.

Bánh bao nhỏ không bùng nổ nữa, đám người xung quanh cũng nhanh chóng tản đi.

Ra khỏi khách sạn, Hoắc Trường Uyên thấy con trai ôm chặt cổ Lâm Uyển Bạch không buông tay, bèn nói với người phía sau: “Chú thím Lý cứ về nhà trước đi, lát nữa tôi đưa Đậu Đậu qua!”

Hai người họ lần lượt đồng ý, lái xe rời khỏi đó.

Lời hứa với con trẻ là bắt buộc phải thực hiện.

Lâm Uyển Bạch hiểu đạo lý này, thế nên dù không tình nguyện, cô cũng đành bấm bụng. Hơn nữa ban nãy khi ra khỏi khách sạn, thím Lý có len lén nói với cô, tiểu thiếu gia nhà mình đã chạy tới khách sạn đợi cô ba ngày rồi…

Chẳng trách bánh bao nhỏ lại nói cô không cần bảo bảo nữa.

Thở dài trong im lặng, Lâm Uyển Bạch lặng lẽ đi về phía chiếc Land Rover, bế bánh bao nhỏ ngồi thẳng vào ghế sau.

Sau khi nhìn một lớn một nhỏ ngồi vào xe, Hoắc Trường Uyên mới mở cửa ghế lái bước vào.

Dọc đường hơi tắc, nhưng không quá nghiêm trọng.

Khi gặp đèn đỏ, Hoắc Trường Uyển lẳng lặng ngước mắt lên, nhìn qua gương chiếu hậu.

Ở ghế sau, sau khi Lâm Uyển Bạch ngồi vào, ban đầu muốn đặt bánh bao nhỏ sang bên cạnh nhưng vừa định làm vậy, bánh bao nhỏ đã lập tức ôm ghì lấy cổ cô, áp khuôn mặt nhỏ vào hõm cổ cô.

Nếu cô lại có động tác gì, cái miệng nhỏ lại bĩu ra như sắp khóc.

Lâm Uyển Bạch đành đặt nó lên chân mình, lấy tay đỡ lấy thân hình bé nhỏ của nó, một tay còn lại vuốt lại mái tóc đầu nấm, mái tóc hơi xoăn đã có mấy sợi dựng ngược lên.

Vì lúc trước khóc thảm thiết nên giờ đôi mắt đen láy của bánh bao nhỏ đỏ rực như thỏ trắng, cô thật sự thương không tả được.

Có thể sau màn khóc lóc phá phách quá tốn sức, sau khi đã xác định mình không thể ra khỏi vòng tay cô, bánh bao nhỏ mới yên tâm, mềm oặt người dựa vào cô, ngón tay nhỏ nghịch nghịch lọn tóc cô.

Hoắc Trường Uyên nhíu mày nhìn con trai.

Dáng vẻ hổ báo ban nãy trong khách sạn sao còn có thể tìm được, đã sớm biến mất tiêu rồi.

Làm sao để hình dung đây…

Ừm, hệt như một con cún con nghe lời chủ vậy.

Trong gương chiếu hậu, một ánh mắt khác nhìn thẳng vào anh.

Hoắc Trường Uyên nhướng mày: “Sao hả?”

Lâm Uyển Bạch không còn nhìn lén lút như trước, chỉ có điều khi bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, cô vẫn cụp mặt xuống né đi, sau đó mới nhìn lại.

“Anh Hoắc…” Ôm bánh bao nhỏ trong lòng, cô mím môi: “Tôi nghĩ nếu lần sau lại có chuyện này xảy ra, anh không thể cứ quát nạt thằng bé, việc này chẳng giải quyết được vấn đề gì! Bọn trẻ ở tầm này đang là lúc cần người lớn quan tâm chân thành. Nếu nó làm gì không đúng anh có thể dỗ nó, từ từ giảng giải cho nó hiểu…”

Giảng giải?

Hoắc Trường Uyên một lần nữa nhìn con trai lúc này như con mèo mới sinh nằm yên trong lòng cô.

Khóe môi anh giật giật, thì nó cũng phải nghe chứ!

Trước mặt đã đi tới khu chung cư bên sông, sau khi đỗ hẳn xe lại, Hoắc Trường Uyên bất ngờ nhìn tòa nhà phía trước: “Cô sống ở đây?”

Chỗ này anh không lạ lẫm gì, nếu anh nhớ không nhầm, cậu bạn thân Tần Tư Niên cũng có một căn nhà ở đây, nhưng bây giờ nơi này hình như để lại cho vợ cậu ấy sống một mình.

Không đúng, bây giờ là vợ cũ.

Nhớ lại vào một ngày nào đó đúng nửa đêm, anh bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tần Tư Niên, không còn ngữ khí phóng khoáng bất cần như trước, ngược lại rất trầm buồn, rất lâu sau mới nói rằng sáng hôm sau cậu ấy sẽ tới Cục dân chính ly hôn.

“Ừm…” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Khi chuẩn bị tắt máy xe, chuông di động của Hoắc Trường Uyên vang lên.

Có lẽ còn công việc gì khác, chỉ thấy đầu kia nói còn anh nghe và mấp máy đáp lại mấy tiếng. Sau khi ngắt máy, anh quay đầu liếc nhìn cậu con trai hai tay ôm chặt Lâm Uyển Bạch, chuẩn bị xuống xe cùng cô.

Hoắc Trường Uyên nhíu mày: “Cô Lâm này.”

“Bây giờ tôi có bữa tiếp khách, tạm thời phải để Đậu Đậu ở chỗ cô, muộn một chút xong việc tôi qua đón nó!”

“Ồ…” Đúng lúc xuống xe, Lâm Uyển Bạch đáp lại.

Cô muốn nói thật ra anh có thể nhờ chú thím Lý qua đón thằng bé là được rồi, nhưng chiếc xe đã lao vút đi trước mặt cô.

Lâm Uyển Bạch bế xốc bánh bao nhỏ lên, ôm nó đi vào trong tòa nhà.

Khi chỉ còn lại hai người, bánh bao nhỏ tỏ ra rất vui.

Nó nằm rạp lên vai Lâm Uyển Bạch nhìn trái nhìn phải, sau đó lại càng vui hơn.

Ồ, chỗ này gần nhà bảo bảo lắm!

Lâm Uyển Bạch rút chìa khóa mở cửa. Trong nhà im phăng phắc, hai đôi dép lê đều được để trên giá, Tang Hiểu Du vẫn chưa về.

Cô đặt bánh bao nhỏ xuống. Không có dép cho thằng bé, cô lấy một đôi mới tinh ra, giúp nó cởi đôi giày thể thao ra, rồi lần lượt cầm hai chân của nó xỏ vào dép.

Vì là dép bông nên đôi chân nhỏ gần như chìm hẳn trong dép, xem vừa khôi hài vừa dễ thương.

Lâm Uyển Bạch ngước mắt lên, phát hiện khuôn mặt bánh bao nhỏ đỏ hồng lên.

Nhìn đồng hồ trên tường rồi lại quay đầu nhìn bánh bao nhỏ lũn cũn theo sau mình như cái đuôi, nhớ tới chuyện thím Lý nói nó vẫn luôn đợi mình ở khách sạn, cô đau lòng xoa đầu nó: “Đậu Đậu có đói không? Con vẫn chưa ăn gì phải không?”

Bánh bao nhỏ chớp chớp đôi mắt to tròn, nghe xong đưa hai tay xoa xoa bụng.

“Cô nấu mỳ cho con ăn được không?” Lâm Uyển Bạch cười.

“Vâng!” Bánh bao nhỏ lập tức gật đầu.

“Được, vậy con đợi cô một lát, sẽ được ăn nhanh thôi!”

Nói xong, Lâm Uyển Bạch bèn đi vào bếp, chỉ có điều không ngoài dự kiến, bánh bao nhỏ vẫn theo sát cô từng bước, níu lấy vạt áo của cô.

Sau khi nấu xong mỳ bê ra, ngoài cửa có tiếng động.

Lâm Uyển Bạch đặt bát mỳ lên bàn, nghe thấy tiếng động bèn đuổi theo ra ngoài. Là Tang Hiểu Du quay về, trông có hơi ủ rũ.

Có vẻ như khi cúi đầu thay giày, nhìn thấy trên giá có thêm một đôi giày thể thao trẻ con, cô ấy ngẩn ra. Khi đi vào trong cô ấy lại nhìn thấy một bóng dáng bé xíu ngồi trên bàn ăn, bèn khẽ kêu lên: “Hả! Đây chẳng phải là…”

“Ừm, con trai của Hoắc Trường Uyên.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

“Mình biết!” Tang Hiểu Du cũng gật đầu, rồi không khỏi sửng sốt: “Nhưng tại sao vị tiểu thiếu gia này lại chạy tới đây?”

“Trong chốc lát không thể nói rõ được…” Lâm Uyển Bạch day trán.

Tang Hiểu Du thay giày, vẫn còn nhìn bánh bao nhỏ với sự tò mò. Di động đổ chuông, cô ấy rút ra, chỉ nhìn qua rồi ấn nút tắt.

Nhưng một giây sau, người ấy lại gọi tiếp, lần này cô ấy thẳng thừng tắt máy rồi bỏ vào túi xách.

Lâm Uyển Bạch thấy vậy bèn hỏi: “Cá nhỏ, sao không nghe điện thoại?”

“Không có gì, mấy người quảng cáo bán nhà ấy mà, phiền chết đi được!” Tang Hiểu Du nói đại một câu.

Lâm Uyển Bạch chỉ đáp mơ hồ một tiếng, không hề vạch trần, cô vừa nhìn thấy chữ “Tiểu cầm thú” hiển thị trên màn hình rồi.

Biết rõ chuyện giữa Tang Hiểu Du và Tần Tư Niên hiện tại, cô chuyển chủ đề: “À, mình nấu mỳ, cậu ăn không?”

“Thôi, hai người ăn đi, mình ăn rồi!” Tang Hiểu Du xua tay, thẳng thừng đi vào phòng ngủ của mình: “Hôm nay mình hơi mệt, về phòng trước nhé!”

Lâm Uyển Bạch quay về phòng ăn, bánh bao nhỏ sốt ruột lắm rồi, mắt sắp dòm thẳng vào trong bát mỳ.

Cô mỉm cười, vội đưa nó một đôi đũa sạch, giúp nó vớt mỳ, sau đó nhìn nó cắm cúi ăn rất ngon, mỗi lần ăn hai má lại phính lên, như một con sóc, đến ăn trông cũng đáng yêu.

Cô chắc chắn cũng không thể ngờ được, trước mặt thật ra là một bánh bao nhỏ gặp vấn đề nghiêm trọng trong ăn uống.

Chú ý thấy bát mỳ của nó đã hết sạch, Lâm Uyển Bạch kinh ngạc: “Ăn hết rồi sao?”

Bánh bao nhỏ gật đầu, cái miệng tóp tép, ý vẫn còn thòm thèm.

“Đậu Đậu, con muốn ăn nữa không?” Lâm Uyển Bạch bất chợt hỏi.

“Bảo bảo muốn!” Bánh bao nhỏ gật đầu rất mạnh.

Lâm Uyển Bạch vì sợ thằng bé không ăn được quá nhiều nên chỉ chia cho nó nửa bát, còn lại đa phần để cô ăn. Nhưng cô cũng ăn không hết. Khi chuẩn bị sẻ cho nó một ít, cô chợt khựng lại, dù sao cũng là đồ mình đã ăn rồi, cô do dự không biết có nên vào bếp nấu thêm một ít không.

Bánh bao nhỏ đã không còn đợi được nữa, cái mông nhỏ vểnh lên. Nó cầm đũa gắp mỳ từ trong bát cô sang, không hề có ý chê bai.

Lâm Uyển Bạch thấy vậy mới chia mỳ cho nó, nhìn nó ăn say sưa, lòng cô chợt mềm nhũn ra.

Sao lại có một đứa trẻ dễ cưng như vậy chứ!

Cô nhìn bánh bao nhỏ hai tay mũm mĩm cầm bát lên, cả cái bát che hết khuôn mặt, rồi ừng ực húp nước. Lúc đặt xuống, nó còn nấc cụt, không cần xoa, cái bụng cũng đã tròn ễnh lên.

Lâm Uyển Bạch đứng lên, chuẩn bị thu dọn bát đũa.

Có điều vừa định bước đi, vạt áo đã bị nó kéo lại.

Cô quay đầu khó hiểu, liền nhìn thấy bánh bao nhỏ ngồi trên ghế đang ngước mắt nhìn mình chăm chú, đôi mắt to tròn ngập tràn kỳ vọng. Chỉ là mãi không thấy cô có động thái gì, nó mím môi hơi ấm ức.

Lâm Uyển Bạch chẳng hiểu chuyện gì: “Sao vậy?”

“Bảo bảo muốn được thưởng!”

“… Hả?”

Thấy cô không hiểu, bánh bao nhỏ bèn ghé sát má phải về phía cô.

~Hết chương 209~

Chọn tập
Bình luận