Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Xin Hãy Ôm Em

Chương 105

Tác giả: Bắc Chi
Chọn tập

Đã đến lúc này rồi, còn nghĩ tới chuyện đó, anh có còn là con người không?

Hoắc Trường Uyên nắm chặt năm đầu ngón tay lại, thật sự kích động muốn đấm người.

“…” Lâm Uyển Bạch cũng đã nhìn thấy rồi, lắc đầu có phần ngốc nghếch: “Không muốn!”

Động tác tay của Hoắc Trường Uyên không hề ngừng lại, sắc mặt và giọng nói của anh cũng sa sầm: “Quần áo trên người em ướt cả rồi, phải cởi hết ra. Hơn nữa bây giờ chỉ còn cách này, nếu không đợi tới mai khi mặt trời lên, em sẽ sốt thành ngớ ngẩn luôn!”

Cuối cùng, anh còn lẩm bẩm một câu: “Giờ đã đủ khờ rồi.”

“…” Lâm Uyển Bạch chỉ biết phát rồ, anh mới khờ!

Lần này, quần áo trên người cô hoàn toàn bị cởi hết, ngay cả quần lót cũng đồng thời cởi luôn. Cô kháng nghị: “Này…”

“Ướt cả rồi, phải cời.” Hoắc Trường Uyên trả lời có vẻ đầy lý lẽ.

Anh chí ít còn có quần tứ giác, nhưng lại bắt cô cởi tuồn tuột như trẻ sơ sinh vậy.

Lâm Uyển Bạch nghi ngờ anh rắp tâm cố ý.

Màu đỏ trên gáy cô càng đậm hơn. Chẳng bao lâu sau, cả cổ và vành tai đều đỏ lựng. Cho dù trong nhà gỗ chỉ có ánh lửa, nhưng cứ không một mảnh vải, bị nhìn rõ từng chỗ một như vậy, cô vẫn cố gắng dùng tay che chắn.

Hoắc Trường Uyên thấy vậy bèn hừ một tiếng: “Sợ gì chứ, khắp người em có chỗ nào anh chưa nhìn thấy hả?”

“…” Lâm Uyển Bạch cắn môi.

Một giây sau, cả người cô bị anh ôm chặt vào lòng, một cái ôm rất kín kẽ, chỉ để hở đúng cái đầu.

Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ đặt ngang qua người cô. Lâm Uyển Bạch cố gắng giãy giụa nhưng không thoát ra nổi, ngược lại càng bị anh ghì chặt hơn. Trước đó khi cởi quần áo, cô đã chống cự một lần, lúc này chẳng còn chút sức lực nào cả.

Cả người cô choáng váng ngây ngất, người thì lạnh, nhưng miệng và mũi lại như phun ra lửa vậy.

Còn nhiệt độ cơ thể anh không ngừng truyền sang cô khiến cô có chút muốn lại gần anh theo bản năng.

Hoắc Trường Uyên đặt lòng bàn tay lên tấm lưng trần của cô, giọng nói trầm tĩnh vọng vào tai cô, mang theo sức mạnh quyến rũ: “Ngủ một giấc đi, sáng mai tỉnh dậy là sẽ khỏe.”

Mỗi một ngón tay của Lâm Uyển Bạch đếu quấn chặt vào nhau, từ đầu tới cuối cô đều cố nín thở, giữ trạng thái cảnh giác.

Cô nhìn anh chăm chăm, phòng bị anh có hành động thái quá bất kỳ lúc nào. Nhưng đợi đã rất lâu rồi mà anh ngoài việc càng ôm mình chặt hơn ra thì chẳng làm gì cả. Ánh mắt cũng không có bất kỳ thay đổi gì, giống như một cái giếng khô sâu hút, chút tà niệm cũng không có.

Dần dần, Lâm Uyển Bạch thả lỏng hơn.

Sau khi thả lỏng, cảm giác ngất ngây trên đầu một lần nữa trở lên mãnh liệt, chẳng bao lâu sau đã nhắm nghiền mắt lại.

Khi ánh nắng đầu tiên của ngày mới chiếu qua khe cửa của nhà gỗ, hắt vào trong, Lâm Uyển Bạch mơ màng tỉnh dậy. Cảm giác khó chịu cả người nhức mỏi giống như tối qua không còn nữa, cuối cùng cô cũng như được sống lại vậy.

Cảm giác vừa lạnh vừa nóng đan xen lẫn nhau cũng không còn, hít thở cũng thuận lợi hơn.

Bên ngoài không còn tiếng mưa, có lẽ trời đã tạnh rồi.

Tầm mắt của cô dừng lại tại chiếc thùng sắt trước mặt, bên trong vẫn còn đốm lửa nhỏ xíu. Chứng tỏ cả đêm qua, anh vẫn liên tục thêm củi.

Lâm Uyển Bạch không cần cúi đầu cũng có thể tưởng tượng ra hai người họ lúc này đang ở trong trạng thái gì.

Nhìn thẳng sang bên, lồng ngực để trần của anh chiếm cứ tầm nhìn, đường nét cơ bắp sắc nét, tràn đầy sức mạnh.

Tối qua sốt mê man, bây giờ tỉnh táo lại, cô chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhất là khi có hai cánh tay vắt ngang eo và bụng cô. Cho dù trong tình trạng đang ngủ, hai bàn tay anh cũng đan chặt vào nhau.

Lâm Uyển Bạch quét mắt nhìn, quần áo của mình đều bị anh quăng bên cạnh thùng sắt.

Không còn ướt rượt như tối qua, đã hoàn toàn được hong khô. Cô vươn tay ra nhưng không vươn tới.

Nhìn Hoắc Trường Uyên vẫn đang nhắm nghiền mắt, cô cắn môi, đành cô gắng tách cánh tay anh ra. Mới có chút động tác, cô đã cảm nhận được anh bỗng nhiên nuốt nước bọt, giọng nói hơi khàn lúc sáng sớm.

“Nằm yên nào!”

Lâm Uyển Bạch cứng người: “…”

Không phải chỉ vì bị anh quát mà vì cô cảm nhận rõ ràng sự thay đổi nơi cơ thể anh.

Hoắc Trường Uyên càng ôm chặt cô hơn, cả khuôn mặt vùi vào hõm cổ cô.

Lâm Uyển Bạch hoàn toàn đờ ra, không dám động đậy chút nào.

Trên da thịt toàn là hơi thở anh phả ra, dường như còn nóng hơn cả cô hôm qua bị sốt. Nhịp tim của anh càng đập điên cuồng như tiếng trống dồn, không cần sát lại gần, cô cũng cảm nhận được, những tiếng thình thịnh phát ra.

Bất ngờ, Hoắc Trường Uyên buông cô ra và đứng dậy.

Anh nhìn cô rồi nhanh chóng quay đi, nhắm nghiền mắt lại như đang cố gắng bình ổn điều gì đó.

Tầm nhìn quả thật không thể tảng lờ đi thứ gì đó, Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, do dự hỏi: “À, anh chắc chắn… anh không sao chứ?”

Đổi lại là một ánh mắt hằn học của Hoắc Trường Uyên bắn qua.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, hơn nữa đã rất gần rồi, dường như là những người làm trong công viên, nghe thấy tiếng họ nói bèn qua kiểm tra.

“Không được vào đây!” Hoắc Trường Uyên quát lên.

Giọng anh quá có sức mạnh, bên ngoài bỗng chốc im phăng phắc.

Hoắc Trường Uyên quay lại, nhìn về phía Lâm Uyển Bạch vẫn đang hoang mang không biết nên làm sao mới được, càng giận hơn: “Còn ngây ra đó làm gì, em muốn anh mặc giúp em hả?”

“Không… không cần!”

Lâm Uyển Bạch tỉnh ra, vội đứng lên lấy quần áo.

Có điều vừa đứng lên, một dòng nóng rực từ bên dưới chảy ra ngoài. Cô sững người, đã không còn dám ngẩng đầu lên nữa.

Sớm không tới, muộn không tới, lại tới đúng lúc này…

Hoắc Trường Uyên vừa khoác áo sơ mi vào người, thấy cô đứng im, đang định nói gì thì nhìn thấy một vết màu đỏ đọng lại dưới nền nhà. Chẳng bao lâu sau, lại có hai giọt chảy xuống, yết hầu của anh cũng dịch chuyển theo.

“Đợi chút!” Buông câu này ra, anh sải bước đi về phía.

Mấy giây sau, Hoắc Trường Uyên trở lại, vẫn đóng chặt cửa, trong tay có thêm một túi khăn giấy: “Dùng tạm cái này lót được không?”

“Được…” Lâm Uyển Bạch giơ tay ra, cúi gằm như con đà điểu, không dám nhìn ai.

“Khụ… Em làm đi.” Hoắc Trường Uyên quay lưng lại, mặt hình như cũng có chút không tự nhiên.

Tay trái Lâm Uyển Bạch cầm khăn giấy, cơ thể khom khom bất động, máu dưới đất vẫn không ngừng tăng thêm.

Đã xui xẻo uống nước lạnh cũng buốt răng, giờ thì cô đã hoàn toàn thấu hiểu. Thật sự xấu hổ tới phát khóc, có cần phải đen đủi tới mức này không?

Bây giờ cô chỉ muốn đập đầu chết luôn.

Tối qua khi Hoắc Trường Uyên quăng quần áo của cô đi, có lẽ vì quá gấp gáp không chú ý, quần lót đã dính vào thùng sắt, bây giờ thủng lỗ chỗ, hoàn toàn không thể mặc được. Nhưng cô chỉ còn lại quần bò, không thể lót giấy ăn được.

Tiếng móc khóa thắt lưng một lần nữa vang lên.

Đột nhiên có một chiếc quần được quăng ra trước mặt.

Lâm Uyển Bạch gần như vô thức vươn tay ra, chiếc quần lót tứ giác còn lưu lại mùi của anh rơi vào tay cô, vẫn còn nóng rực.

Sau khi nhìn rõ, cô suýt thổ huyết, chợt nghe thấy Hoắc Trường Uyên thúc giục: “Nhìn gì nữa! Còn không mau mặc vào!”

Lâm Uyển Bạch không còn sự lựa chọn, đành bấm bụng âm thầm mặc vào.

Cơ thể Hoắc Trường Uyên vốn đã cường tráng, cho dù là vai rộng hông thon thì quần tứ giác đối với cô cũng rất lớn.

Nó cứ tuột xuống liên tục, cô đành thắt một nút trên eo.

Sau khi đã mặc xong toàn bộ, Hoắc Trường Uyên đi ra mở cửa nhà gỗ.

Bên đúng là có người làm trong công viên đang đứng, là một ông bác đã ngoài năm mươi tuổi, trông khá đôn hậu, tay xách chùm chìa khóa, còn giữ nguyên dáng vẻ đứng im không dám động đậy.

Lúc này cửa mở ra, ông bác nhìn hai người họ qua lại, ánh mắt rất…

Lâm Uyển Bạch ôm mặt.

Máu và khăn giấy còn đầy dưới đất, muốn ông bác không suy nghĩ nhiều cũng khó.

Đúng là một ngày sinh nhật khó quên!

Cô thẳng thừng từ bỏ chuyện giải thích, suốt cả quá trình chỉ cúi gằm rồi khẩn trương đi ra khỏi căn nhà gỗ, đi về hướng cổng lớn của công viên.

Không giống với lúc mưa to tối qua, bây giờ thi thoảng vẫn nhìn thấy có xe taxi đi ngang qua. Một lúc sau họ mới bắt được một chiếc xe trống.

Khi trở về khách sạn đã là một tiếng đồng hồ sau.

Chiếc taxi dừng lại ở cửa chính khách sạn, Hoắc Trường Uyên trả tiền, hai người họ lần lượt xuống xe.

Trời đổ mưa xong, không khí rất lạnh, một cơn gió thổi qua, Lâm Uyển Bạch ôm chặt hai cánh tay, bỗng bả vai ấm áp hẳn.

Hoắc Trường Uyên khoác áo của mình lên cho cô, đồng thời kéo kín cổ áo lại.

“Cảm ơn anh…” Trong lúc đó, Lâm Uyển Bạch cúi đầu, vô thức nhìn qua thắt lưng da của anh.

Nghĩ tới chuyện anh đã cởi quần lót ra, bên trong đang trống trải, cô lặng lẽ quay đi chỗ khác.

Cay mắt quá…

Vừa bước vào đại sảnh khách sạn, Yến Phong chẳng biết sải bước chạy ra từ phía nào: “Tiểu Uyển, em không sao chứ!”

“Em không sao…” Lâm Uyển Bạch vội lắc đầu.

“Tối qua em nói có việc rồi vội vã bỏ đi, về sau anh gõ cửa phòng em mãi mà không thấy ai, gọi điện em cũng không bắt máy! Anh sốt ruột chết mất, nếu còn không thấy em đâu, đợi qua 24 tiếng anh sẽ báo cảnh sát ngay! Em chạy đi đâu vậy?” Yến Phong gần như nói một hơi liền, có thể thấy anh ấy rất lo lắng.

“À, em…” Lâm Uyển Bạch liếm môi, cố tìm từ ngữ.

Hoắc Trường Uyên đi chậm hơn đã đuổi kịp, vừa hay đứng bên cạnh cô.

Tầm mắt Yến Phong đúng lúc dừng lại trên chiếc áo vest khoác trên người cô, đồng thời nhìn thấy Hoắc Trường Uyên chỉ mặc áo sơ mi. Anh ấy đã hiểu, mặt hơi đổi sắc: “Tiểu Uyển, em ở chung với Hoắc tổng suốt đêm qua à?”

“Không phải như anh nghĩ đâu!” Lâm Uyển Bạch lắc đầu: “Em và Hoắc tổng bị nhốt lại trong một công viên, tới tận sáng nay mới có người làm tới mở cửa ra…”

Giải thích tới cuối cùng, cô bỗng có cảm giác chột dạ.

Hai người rõ ràng chẳng làm gì cả, nhưng ngược lại cứ như đã làm chuyện xấu xa gì vậy.

Hoắc Trường Uyên hờ hững liếc nhìn cô, đút hai tay vào túi quần, đi lướt qua họ, tiếp tục tiến về phía trước.

Yến Phong nhanh chóng trấn tĩnh lại, ổn định sắc mặt, cởi áo vest trên người cô xuống, sau đó lại cởi áo của mình ra khoác cho cô, đồng thời đuổi theo Hoắc Trường Uyên: “Hoắc tổng, áo vest của anh, cảm ơn anh!”

Hoắc Trường Uyên không nói gì cả, đón lấy áo và đi tiếp, không hề dừng bước.

“Tiểu Uyển, chúng ta cũng lên trên thôi!” Yến Phong quay lại nói với cô.

Lâm Uyển Bạch gật đầu: “À vâng.”

Lúc này cô cũng chỉ muốn trở về phòng… Khụ… Muốn được yên tĩnh!

Đã tới ngày công tác cuối cùng, tối nay họ bay, ban ngày vẫn phải họp nốt.

Buổi sáng trở về phòng, việc đầu tiên Lâm Uyển Bạch làm chính là thay chiếc quần lót tứ giác thắt nút ở eo ra, sau đó vứt vào bồn nước.

Cô xả nước xuống ào ào, lúc giặt sạch vẫn còn cảm thấy nóng bừng mặt.

Giày vò suốt nửa tiếng, cô dùng máy sấy khô đến nỗi đau cả tay.

Cô tìm một chiếc túi ni lông, gấp cẩn thận chiếc quần lại, sau đó nhét vào túi xách. Suốt cả ngày làm việc hôm đó, cô cảm thấy mình như một đứa biến thái vậy…

Gắng được tới giờ trưa, cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng tìm được cơ hội.

Hoắc Trường Uyên đứng trước ô cửa chớp, tay kẹp điếu thuốc, đang cúi đầu hút, bên cạnh không có ai, chỉ có Giang Phóng.

Lâm Uyển Bạch ôm chặt túi xách, chạy bước nhỏ qua đó.

“À, Hoắc tổng!”

Nói xong, cô đánh mắt về phía Giang Phóng, ý tứ quá rõ ràng.

Hoắc Trường Uyên lại làm như không hiểu, phả ra một làn khói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng đi!”

Giang Phóng vốn dĩ đã chuẩn bị cúi đầu tạm thời tránh mặt, lại nhận được ánh mắt sếp, đành đứng yên đó như cây tùng vậy.

“Không có gì…” Lâm Uyển Bạch ấp úng mãi, đành nói vậy.

Có người khác bên cạnh, sao cô dám mặt dày trả lại anh chiếc quần lót tứ giác!

Hoắc Trường Uyên hút thuốc tiếp, quay về phía trợ lý: “Giang Phóng, cậu tiếp tục đi!”

Giang Phóng nghe xong, cung kính lên tiếng: “Vâng, Hoắc tổng! Nội dung cuộc họp Hội đồng quản trị sáng mai…”

Lâm Uyển Bạch tính thầm trong lòng, chỉ là một chiếc quần lót tứ giác chắc anh chẳng buồn để ý. Cô tiếp tục ôm túi xách, giống như ban nãy chạy lẹ chuồn nhanh.

Bởi vì thời gian đi công tác vào đúng thứ Bảy, Chủ Nhật, nên khi về được nghỉ thêm hai ngày.

Khi máy bay hạ cánh đã rất muộn rồi, về tới nhà đã là nửa đêm, sau khi vào cửa cô ngã thẳng xuống giường ngủ luôn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô mới nhớ ra phải dọn dẹp hành lý. Nói là hành lý nhưng cũng chỉ là chiếc balo. Cô bỏ hết đồ cần thay giặt ra ngoài, bao gồm chiếc quần tứ giác đó.

Ngoài cửa vọng vào tiếng xoay chìa khóa, chắc là cô bạn Tang Hiểu Du cùng đi du lịch đã trở về.

Lúc này mà bị cô ấy nhìn thấy cô cầm một chiếc quần lót nam, chắc chắn không thiếu một màn trêu chọc!

Trong tình thế cấp bách, Lâm Uyển Bạch đành giấu nó vào ngăn cuối cùng của tủ quần áo.

Vừa giấu xong thì cửa bị đẩy ra, Tang Hiểu Du kéo valy loẹt quẹt dép đi vào. Cô vội hỏi: “Cá nhỏ, lần này đi chơi thế nào?”

“Đừng nhắc nữa!” Tang Hiểu Du làm mặt hung tợn, phồng mồm trợn má: “Lúc ở Lệ Giang, mình gặp một gã nhà giàu, ảnh hưởng tâm trạng cả chuyến du lịch, thật là tức chết mình luôn! Tiểu Bạch à, mình nói cho cậu biết, mấy kẻ trông có vẻ tử tế, ga lưang thật ra đều là mặt người dạ thú!”

“Hả…” So sánh này…

Nhưng ở một mức độ nào đó, thật ra ít nhiều cô cũng hết sức tán thành.

Đến tận khi ăn sáng xong, Tang Hiểu Du vẫn còn chửi mắng mãi không dứt, đủ thấy cơn giận lớn đến mức nào.

Ban ngày cả hai không ai ra ngoài, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, lại vừa du lịch và công tác về, thế nên họ mua rất nhiều đồ ăn vặt ngồi nhà xem tivi, tăng rating cho các thần tượng mình thích.

Lâm Uyển Bạch vừa nhét miếng khoai tây vào miệng thì di động rung lên.

Rất ngắn gọn, là một thông báo tin nhắn. Cô cầm lên liền nhìn thấy ba chữ “Hoắc Trường Uyên”.

Mở nội dung ra, Lâm Uyển Bạch có chút ngơ ngác, vì màn hình chỉ có một dấu hỏi chấm: “?”

Lâm Uyển Bạch: “?”

Hoắc Trường Uyên: “??”

Lần này Lâm Uyển Bạch ngơ thực sự, không hiểu rốt cuộc anh đang giở trò gì.

Theo lý mà nói, Hoắc Trường Uyên không giống một người thích nhắn tin quấy rối.

Đang do dự không biết có nên nhắn lại không thì di động lại rung lên, lần này cuối cùng cũng hiển thị chữ: Lâm Uyển Bạch, em định khi nào trả quần lót lại cho anh?

“!”

Lâm Uyển Bạch đứng bật dậy, phun hết khoai tây trong miệng ra…

~Hết chương 105~

Chọn tập
Bình luận