Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xin Hãy Ôm Em

Chương 175

Tác giả: Bắc Chi
Chọn tập

Thứ hai, một tuần làm việc bắt đầu.

Lâm Uyển Bạch cầm một bó hoa hồng to tướng kiều diễm bung nở, hương thơm phảng phất bên mũi khiến cô bước đi cũng ngây ngất.

Cô vào trong thang máy, quay người lại, hai người đứng bên đều nhường một chút chỗ cho cô. Tới khi bước vào văn phòng, quả nhiên, gần như thu hút mọi ánh mắt. Cô ngượng ngập muốn vùi đầu xuống bó hoa luôn cho rồi.

Sáng nay cô vừa bước vào tòa nhà thì có nhân viên chuyển phát nhanh đi tới, nhét bó hoa vào trong lòng bảo cô ký tên.

Lâm Uyển Bạch vừa quẹt thẻ xong, không còn cách nào khác, đành ôm bó hoa đi lên tầng.

“Woa, đẹp quá…”

“Tất cả đều là hoa hồng đỏ, mùi hương quá nồng nàn!”

Các nữ đồng nghiệp đều vây xung quanh, cảm thán liên tục.

Giữa một loạt những câu gạn hỏi của mọi người, tiếng chuông di động đã cứu cô thoát khỏi bể khổ. Cô chạy bước nhỏ vào trong nhà vệ sinh.

Gần như vừa đóng cánh cửa lại cô đã lập tức bắt máy. Ở đầu kia là chất giọng trầm của Hoắc Trường Uyên: “Nhận được hoa rồi sao?”

“Ừm…” Lâm Uyển Bạch cắn môi như cô gái nhỏ, e thẹn nói: “Thật sự rất đẹp!”

Nhớ lại hồi họ mới xác nhận quan hệ, anh cũng giống như hôm nay tặng cho cô một bó hoa hồng to như vậy. Không ngờ sau khi họ chia tay rồi quay lại, anh vẫn làm y như thế, giống như khoảng thời gian chia tay ngắn ngủi kia không hề tồn tại.

Ở đầu kia, Hoắc Trường Uyên cười khẽ mấy tiếng.

Sau đó không ai nói thêm câu gì, nhất thời chỉ còn lại tiếng thở của cả hai.

Lâm Uyển Bạch chỉ nắm chặt di động, cảm thấy bao ngọt ngào trong lòng như sắp tràn hết ra ngoài.

“Nhớ em thì phải làm sao?”

Hoắc Trường Uyên như đang thở dài, bất ngờ nói.

Trái tim Lâm Uyển Bạch cũng run rẩy theo. Cô còn chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe anh nói một câu: “Hay là bây giờ em qua đây đi!”

“Em đang đi làm mà…” Lâm Uyển Bạch vội nhắc nhở.

“Nhưng anh nhớ em! Muốn hôn em, muốn ôm em!” Hoắc Trường Uyên lên án như một đứa trẻ con.

“Trời, Hoắc Trường Uyên, anh đừng như vậy!” Lâm Uyển Bạch mặt mũi đỏ bừng vì những lời thẳng đuột của anh, ôm lấy tim, sắp không thể chịu nổi: “Lâm Thành cũng không quá xa Băng Thành, tới cuối tuần được nghỉ, em có thể qua tìm anh rồi…”

Thấy bên kia không có tiếng động, hình như cũng đã được cô an ủi ít nhiều.

Nhìn xuống đồng hồ, Lâm Uyển Bạch hỏi với vẻ thăm dò: “Em còn phải đi làm… cúp máy trước nhé?”

“Không được!”

Lâm Uyển Bạch không dám động đậy nữa. Cô đợi thêm vài giây rồi nhìn màn hình, quả nhiên cô bị anh cúp máy trước.

Cô lắc đầu, không biết nên khóc hay cười.

Người đàn ông này…

Tối qua khi ra khỏi quán lẩu, hai cô cháu họ mặc cả được lên hai tiếng rưỡi, cô liền cùng Hoắc Trường Uyên trở về căn hộ. Gần như vừa vào cửa cô đã chẳng rảnh rang, mãi vẫn không thể xuống giường, đến tận khi Hoắc Dung phải bấm còi gần nổ ô tô, Hoắc Trường Uyên mới miễn cưỡng buông tha cô…

Nghĩ tới hành vi phóng đãng của anh, gương mặt Lâm Uyển Bạch càng đỏ rần lên.

Khi trở lại chỗ ngồi, người đã tản đi không ít. Người đồng nghiệp ngồi ngay cạnh cô xưa nay không bao giờ bỏ qua cơ hội tám chuyện. Lúc này cô ấy đang vân vê tấm thiệp nhỏ trong bó hoa, cũng đã nhìn ra ba chữ “Hoắc Trường Uyên”, không khỏi tỏ ra kỳ lạ: “Tiểu Bạch, lần trước cô nói cô và bạn trai đã chia tay rồi mà?”

“À, chúng tôi lại quay về rồi…” Lâm Uyển Bạch xấu hổ đáp.

“Thật ngược! Một lần nữa chỉ còn mình tôi FA!” Người đồng nghiệp bỗng nhiên ném tấm thiệp đi, tru lên một tiếng rồi bò trở về bàn.

Giờ nghỉ trưa vừa kết thúc, các bộ phận đều thông báo họp.

Giờ này tổ chức họp gấp lại huy động toàn bộ lực lượng thế này khiến Lâm Uyển Bạch cảm thấy rất kỳ lạ. Chưa bao giờ trải qua tình huống thế này bao giờ, nhất là khi nghe các đồng nghiệp thì thầm to nhỏ bàn luận về chuyện thu mua.

Cô tò mò hỏi người ngồi bên cạnh: “Công ty của chúng ta bị mua lại sao?”

“Hình như là đúng đấy!” Người đồng nghiệp rất bà tám gật đầu: “Nghe nói còn là một doanh nghiệp nước ngoài, quy mô không nhỏ! Vì hình như phải tiến hành kín đáo, thế nên không có động thái gì quá to tát. Tôi nhớ xem nào, hình như là công ty tên Hữu Dung gì đó…”

Lâm Uyển Bạch nhíu mày, cảm thấy cái tên này rất quen tai, hình như đã nghe ở đâu rồi.

Còn chưa kịp nghĩ quá nhiều, quản lý đã bắt đầu thúc giục họ đi về phía phòng họp.

Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Tin vỉa hè bao giờ cũng chuẩn, nội dung cuộc họp quả thật liên quan đến việc mua lại. Chỉ khác đây là thông báo chính thức. Bây giờ công ty họ đã được công ty nước ngoài kia thu mua và sáp nhập rồi, không có bất kỳ sự thay đổi nhân sự nào mà sẽ trở thành công ty trực thuộc ở trong nước.

Vì đối phương là doanh nghiệp đã lên sàn giao dịch nên việc sáp nhập hoàn toàn là một chuyện tốt.

Có điều tác phong như mưa như gió kiểu này quả thực khiến người ta trở tay không kịp. Tuy rằng công ty ban đầu không lớn, nhưng cũng có hai ba trăm người, chớp mắt đã đổi chủ, Lâm Uyển Bạch cảm thấy sự đời đúng là xoay vần nhanh chóng.

Cuộc họp kết thúc, ai cũng về vị trí làm việc của mình, lãnh đạo mới sẽ lập tức qua thăm một lượt.

“Này, Tiểu Bạch, tôi nghe nói chủ mới của chúng ta là nữ đấy!”

“Là nữ?” Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên.

“Phải! Một nữ doanh nhân, nữ cường nhân! Lợi hại thật!”

Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch cũng hết sức bất ngờ, bất giác trở nên mong chờ được gặp mặt bà chủ mới.

Có điều nửa tiếng đồng hồ sau, khi cô nhìn thấy một Hoắc Dung đi giữa cả đám người rầm rầm rộ kéo vào, mặc đồ công sở, đi giày cao gót, trên cổ đeo sợi dây chuyền màu lục bích, cô quả thực rớt hàm.

Cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng nhớ ra.

Chẳng trách cô cảm thấy quen tai, buổi trưa hôm qua lúc ăn lẩu, Hoắc Dung còn hỏi Hoắc Trường Uyên có muốn tới Hữu Dung không…

Bước chân của đoàn người thoăn thoắt, mới đó đã vào tới phòng làm việc. Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên, cô hoàn hồn lại, cũng vội đứng lên.

Hoắc Dung phát biểu một loạt những lời rất “lãnh đạo”, sau đó tiếng vỗ tay vang lên.

Khi quay người đi ngang qua phía cô, bà hơi dừng bước lại.

Lâm Uyển Bạch sững người trong giây lát.

Vì biểu cảm trên khuôn mặt Hoắc Dung rất nghiêm nghị, dù nhìn ai thì ánh mắt cũng rất hà khắc, khác hẳn với vẻ nhướng mày tươi cười hay nháy mắt bình thường, cũng khác với sự nghiêm nghị ngày bắt cóc cô lên sân thượng dạo nọ, ngược lại tạo cho người ta cảm giác giống ông Hoắc…

Người quản lý rảo bước đi tới, đẩy cô một cái từ phía sau, nhíu mày: “Tiểu Lâm, còn ngây ra đó làm gì! Mau chào hỏi!”

“À… Chào Dung tổng!” Cô vội cúi đầu.

“Ừm.” Hoắc Dung nghiêm nghị đáp lại.

Bà lạnh nhạt thu ánh mắt về, đi thẳng tới bộ phận tiếp theo.

Chập tối tan ca, Lâm Uyển Bạch cũng giống như các đồng nghiệp khác, vẫn chưa hoàn hồn được sau màn đổi chủ.

Cô ôm bó hoa to tướng cũng không tiện ngồi xe buýt, thế nên đi qua đường tìm chỗ dễ bắt xe. Mãi cô vẫn chưa thành công bắt được chiếc xe nào, đang do dự không biết có nên đổi qua ngồi tàu điện ngầm không thì bỗng nhiên có một chiếc BMW màu đen dừng bên cạnh.

Cửa sau được mở ra, Hoắc Dung đang ngồi vắt vẻo.

Lâm Uyển Bạch bò lên xe, dè dặt đặt bó hoa sang bên cạnh.

Liếc thấy gương mặt nghiêm lại của Hoắc Dung, cô ngồi ngay ngắn, căng thẳng chào: “… Dung tổng!”

Vừa chào xong, cô lập tức bị véo má…

Chọn tập
Bình luận