Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xin Hãy Ôm Em

Chương 254

Tác giả: Bắc Chi
Chọn tập

“… Được lợi?” Lâm Uyển Bạch chau mày.

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.

Bỗng dưng, cô ngửi thấy mùi lừa lọc.

Lâm Uyển Bạch mím môi, ngập ngừng hỏi: “Anh muốn được lợi gì…”

“Em cứ nói có đồng ý hay không đã.” Hoắc Trường Uyên không trả lời cô, chỉ nói.

“…” Lâm Uyển Bạch có phần do dự, không lập tức đồng ý ngay.

Hoắc Trường Uyên cũng không có ý miễn cưỡng, chỉ hờ hững buông một câu: “Không đồng ý thì thôi!”

Sau đó anh rút bao thuốc trong túi ra, định đi tới khu vực hút thuốc lá.

Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn bánh bao nhỏ vẫn đang ngồi trên ghế rầu rĩ, cúi gằm đầu xuống, khuôn mặt nhỏ vì cảm xúc không vui mà trông xám xịt, cũng khiến tâm trạng của cô chua xót theo.

Cô cắn răng, nói với theo bóng lưng cao lớn: “… Em đồng ý!”

Hoắc Trường Uyên nghe thấy vậy bèn dừng bước, quay người lại. Anh không nói gì, nhưng đã đút cả thuốc lá và bật lửa trở lại túi.

Lâm Uyển Bạch thầm thở hắt ra một hơi, trở về trước mặt bánh bao nhỏ, giơ tay xoa xoa mái đầu nấm hơi xoăn của nó.

Xúc cảm mềm mại từ bàn tay truyền tới, cô bỗng nóng đầu mà nghĩ, vì con trai thì dù có làm chuyện gì cũng xứng đáng cả.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về thằng bé: “Bảo bối, con đừng buồn, con rất muốn được như bạn nhỏ kia cưỡi ngựa lớn đúng không? Bạn nãy mẹ giúp con nói với bố rồi, bố con đã đồng ý cho con cưỡi!”

“Thật không ạ?” Bánh bao nhỏ ngẩng phắt đầu lên.

Đôi mắt to tròn tràn đầy kỳ vọng. Thằng bé nhìn cô rồi lại đi về phía papa như không dám tin.

Hoắc Trường Uyên trầm mặc tiến lên, cởi áo vest ngoài ra, sau đó cúi người xuống, vòng tay luồn qua nách bánh bao nhỏ giống như hai bố con vừa nãy, rồi nhẹ nhàng nhấc nó đặt lên cổ mình.

Khi anh đứng dậy, còn không quên thì thầm một câu bên tai cô: “Hãy nhớ lời em hứa.”

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập gật đầu.

“Woa, cao quá!”

Sau khi ngồi lên, bánh bao nhỏ hưng phấn kêu to.

Hoắc Trường Uyên túm lấy hai tay của con trai, kiểm soát thăng bằng, tránh không để cho nó ngã xuống.

Bánh bao nhỏ không sợ sệt chút nào, mắt sáng rực lên. Thấy hai bố con phía trước đang rảo nhanh bước chân, nó cũng lắc lư hai bắp chân, chỉ hủy: “Papa, chạy về phía trước nào!”

“Đừng có được nước lấn tới!” Hoắc Trường Uyên trầm giọng.

Phía sau, một giọng nữ dịu dàng nói giúp: “Hoắc Trường Uyên…”

Hoắc Trường Uyên đen mặt lại, đành giữ chặt con trai, sải rộng bước chân lao thẳng về phía trước như một kẻ ngốc.

Lâm Uyển Bạch tay ôm bình nước chạy bước nhỏ theo sau. Từ xa, cô nhìn thấy bóng hai bố con họ, tiếng cười của bánh bao nhỏ chốc chốc lại vọng tới. Dưới ánh nắng, hình ảnh ấy giống như một khung ảnh viền vàng, khiến cô không thể rời mắt.

Khi vô tình quay đầu lại, ánh mắt Hoắc Trường Uyên chạm phải đôi mắt dịu dàng như nước của cô, chút khó chịu vì bị coi là ngựa để cưỡi của anh cũng tan biến thành mây khói.

Gia đình họ chơi trong công viên tới rất muộn, mặt trời xuống núi rồi mới ra về cùng đoàn người.

Họ không về thẳng biệt thự mà dọc đường tìm một nhà hàng Tây có phong cách trang trí không tệ để dừng chân.

Sau khi dắt tay bánh bao nhỏ bước xuống xe, Lâm Uyển Bạch cảm thấy nơi đây rất quen. Sau khi nhìn thấy biển hiệu, cô chợt nhíu mày: “Ăn ở đây sao?”

“Có vấn đề gì?” Hoắc Trường Uyên nhướng mày.

“Không có gì…” Thấy thế, Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Nhà hàng này cô từng tới một lần, là nhà hàng trước đó cô và Hoắc Dung dùng bữa khi cô Hoắc Dung mới về nước. Tay nghề của đầu bếp chính nơi này rất tuyệt, có điều cũng chính ở đây cô đã gặp lại một Lâm Dao Dao giờ sa sút trở thành nhân viên phục vụ để khách hàng răn dạy.

Tuy rằng đây là kết quả do chính Hoắc Trường Uyên trừng phạt nhưng chắc anh cũng không cần tự mình ra tay, chỉ cần sai người đi làm là được rồi, vì vậy có lẽ anh không biết rõ sự tình.

Không phải cô sợ gặp Lâm Dao Dao, mà sợ đối phương phá hỏng tâm trạng của mình.

Vào trong nhà hàng, sau khi được sắp xếp ngồi vào chỗ, Lâm Uyển Bạch cố tình nhìn xung quanh một vòng, không hề nhìn thấy bóng Lâm Dao Dao. Nhớ lại lần trước nghe thấy cô ta bị quản lý quát nạt không chút nể tình, biết đâu cô ta đã nghỉ việc hoặc bị đuổi rồi cũng nên.

Không biết có phải cố ý hay không, Hoắc Trường Uyên gọi ngay một combo gia đình.

Nụ cười mỉm của người phục vụ sau khi gọi đồ xong khiến cô có phần ngượng ngập, giấu tay dưới ngăn bàn mãi.

Bánh bao nhỏ có vẻ từ bé đã rất quen với khung cảnh này. Nó tự cúi đầu mân mê một lúc, cuối cùng cũng nhét được khăn ăn lên cổ. Bàn tay mũm mĩm cầm sẵn dao dĩa, trông cực kỳ dễ thương.

Lâm Uyển Bạch không nhịn được, ghé tới thơm má nó.

Quả nhiên nó lại đỏ mặt, mím môi cười xấu hổ.

Ngược lại, sắc mặt của Hoắc Trường Uyên ngồi đối diện thì lập tức u ám đi vài phần. Cũng may đúng lúc này phục vụ bê các món khai vị lên, để thu hút được không ít sự chú ý của anh.

Vì sau khi ngồi xuống, họ có đưa ra yêu cầu đặc biệt nên ăn được nửa bữa, phục vụ bê lên một chiếc bánh gato nhỏ rất xinh xắn, tạo hình khỉ miệng rộng, giống hệt bộ quần áo trên người bánh bao nhỉ. Bên má phải của con khỉ có một dòng chữ Happy birthday được viết bằng chocolate.

Vừa mới bê lên, chiếc bánh đã thu hút được bánh bao nhỏ.

Lâm Uyển Bạch ngắm nhìn gương mặt nhỏ trắng trẻo, ngoài niềm vui ra còn cả sầu não vì những khoảng thời gian mình để lỡ mất. Cô thầm thề thốt trong lòng, sau này mỗi năm tới sinh nhật con trai, cô nhất định đều phải tham gia, đều phải tổ chức cho nó, để nó được vui vẻ, trưởng thành mạnh khỏe, mập mạp.

Khi ngẩng lên, cô chợt va phải ánh mắt thâm trầm phía đối diện.

Không biết có phải vì ánh nến quá gắt hay không, sức nóng của nó như khiến cả trái tim cô nóng rực lên. Còn dưới gầm bàn, bàn tay lớn của anh bỗng thò tới, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay trên đầu gối của cô, như đã nhìn thấu tâm tư của cô và vỗ về cô trong im lặng.

Động tác nhỏ ấy, không ai phát hiện ra.

Cả người Lâm Uyển Bạch cứng đờ, bắp chân mềm nhũn. Cũng may anh chỉ đặt tay lên nhẹ nhàng chứ không nắm chặt. Cô hoảng loạn rút về, rồi ngượng ngập vén mấy lọn tóc ra sau tai, sau cùng cầm nến cắm lên bánh: “Bảo bối, chúng ta ước nguyện nhé!”

“Vâng!” Bánh bao nhỏ gật đầu lia lịa.

Nó tròn mắt nhìn cô cắm cây nến hình số 4 lên bánh, sau đó cũng bắt chước cô chắp tay lại ra dáng.

Nó xấu hổ len lén liếc nhìn cô một cái, gương mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào, rồi bắt đầu lên tiếng ước nguyện: “Bảo bảo mong sao sẽ mãi mãi được ở bên cạnh Uyển Uyển! Còn cả papa nữa!”

Câu nói cuối cùng vì Hoắc Trường Uyên cứ nhìn chằm chằm nên nó mới thêm vào.

Nghe được ước nguyện của con trai, sống mũi Lâm Uyển Bạch chợt cay xè, trước mắt long lanh nước.

Trẻ con không nhiều suy nghĩ, lắm bụng dạ như người lớn, trong lòng nó nghĩ gì nó sẽ nói ra y như vậy.

Nghe được lời của con trai, khuôn mặt lãnh đạm của Hoắc Trường Uyên cũng có phần xúc động. Anh chậm rãi nuốt nước bọt, nhưng cũng không quên tạt nước lạnh cho nó: “Đồ ngốc, ước nguyện mà nói ra thì còn gì linh nữa!”

Nghe xong, bánh bao nhỏ lập tức hoang mang: “Vậy bảo bảo ước lại lần nữa!”

“Được!” Lâm Uyển Bạch dịu dàng nói.

Ăn tối xong, Hoắc Trường Uyên gọi phục vụ tới tính tiền.

Có vẻ như bánh bao nhỏ đã ăn quá nhiều bánh gato bơ sữa, lại uống không ít nước ngọt nên lúc sắp ra về thằng bé bỗng ôm bụng, hai chân khép chặt lại, mặt mũi nhăn nhó: “Uyển Uyển~”

“Bảo bối sao vậy?” Lâm Uyển Bạch vội quan tâm hỏi.

“Bảo bảo đau bụng, muốn đi đại tiện!” Bánh bao nhỏ giải thích.

Lâm Uyển Bạch nhìn lên bàn ăn, lập tức hiểu ra, bèn nắm lấy bàn tay nhỏ của nó: “Đừng sốt ruột, chỗ này có nhà vệ sinh, con cứ đi đi, rồi chúng ta xuất phát!”

Vì đã từng tới đây dùng bữa một lần nên cô cũng nhớ rõ nhà vệ sinh ở đâu. Cô cầm túi xách dẫn bánh bao nhỏ đi về hướng đó. Chỉ là khi sắp tới nơi, Hoắc Trường Uyên bỗng rảo bước đuổi theo: “Để anh đưa nó đi, em vào xe ngồi đợi trước đi!”

Nói xong, anh đưa luôn chìa khóa cho cô.

Lâm Uyển Bạch gật đầu, đón lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài nhà hàng.

Hoắc Trường Uyên dẫn bánh bao nhỏ chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh nam, bỗng có một người cao ráo từ trong nhà vệ sinh nữ đi ra.

Lục Tịnh Tuyết vung tay vẩy mấy giọt nước còn vương lại, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.

Tối nay, cô ta đặc biệt rủ bố, Lục Học Lâm ra ngoài ăn cơm, chính là muốn nhờ ông giúp đỡ tác động từ bên trong cho chuyện hôn sự của mình và Hoắc Trường Uyên. Nhưng sau khi nghe tin chuyện cưới xin của con gái bị tạm dừng, Lục Học Lâm lại không nói năng gì, vẫn chỉ có một câu “Cứ thuận theo tự nhiên, đừng quá cưỡng ép”.

Không cưỡng ép ư?

Lục Tịnh Tuyết không biết xả những căm hận và không cam tâm trong lòng mình vào đâu.

Cô vốn được định sẵn trở thành vợ của Hoắc Trường Uyên, khó khăn lắm mới thuận lợi cử hành được lễ đính hôn, để cả Băng Thành đều biết cô ta là vợ chưa cưới của Hoắc Trường Uyên. Lại đợi đằng đẵng bốn năm trời, bảo cô ta làm sao có thể đợi cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên, đừng quá cưỡng ép chứ!

Tâm trạng đang bực dọc, không ngờ bóng dáng cao lớn ấy lại đập vào tầm mắt.

Nét mặt u ám của Lục Tịnh Tuyết lập tức tan biến, cô ta hân hoan kêu lên: “Trường Uyên!”

Hoắc Trường Uyên nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên, ngược lại với vẻ kích động của cô ta, anh khẽ nhíu mày.

“Anh cũng ăn cơm ở đây sao?” Lục Tịnh Tuyết cười tươi, rất vui vẻ: “Trùng hợp quá, em và bố cũng vừa ăn xong! Hai bố con còn nhắc đến anh đấy. Anh có muốn em nói với ông một tiếng, chúng ta đi đâu đó uống rượu vang trò chuyện không?”

“Không cần đâu.” Hoắc Trường Uyên nhếch mép.

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu thúc giục: “Papa~”

“Biết rồi!” Hoắc Trường Uyên vỗ đầu con trai, dắt tay nó đi vào trong.

Trước khi bước qua cửa, anh chợt dừng lại, rồi quay người.

“Sunny.”

Thấy anh gọi tên mình, Lục Tịnh Tuyết mừng ra mặt: “Trường Uyên?”

“Những lời tôi nói lúc trước không phải đùa giỡn, hy vọng lát nữa khi chúng tôi đi ra cô không còn ở đây nữa.” Giọng nói của anh cũng lạnh lùng như biểu cảm của anh vậy.

Lục Tịnh Tuyết nhìn theo bóng hai bố con biến mất trước cửa nhà vệ sinh nam, găm sâu móng tay vào lòng bàn tay.

Dĩ nhiên cô ta hiểu rõ, anh ám chỉ câu nói trước đây rằng đừng xuất hiện trước mặt Đậu Đậu nữa…

Cô ta đứng yên tại chỗ bình tĩnh lại mấy giây, rồi khôi phục nét mặt, quay người lai. Có điều, vừa đi vào một lỗi rẽ, cô ta phát hiện ngay phía trước cách đó không xa có một cô gái mặc đồ nhân viên phục vụ. Không phải phục vụ ở đại sảnh, mà chỉ xuất hiện ở bếp sau, trên chiếc tạp dề trắng quấn ở eo còn dính đầy dầu mỡ.

Lúc này, đối phương đang nực cười nhìn cô ta.

Lục Tịnh Tuyết bỗng chốc sa sầm mặt lại: “Cô cười cái gì!”

“Tôi chỉ cảm thấy buồn cười thôi!” Cô gái kia nhún vai, sau đó nói như vừa xem một câu chuyện hài hước: “Thật ra chị và tôi cũng có khác gì nhau đâu. Anh Trường Uyên cũng chưa từng đặt chị vào trong lòng, thậm chí đến nhìn thẳng còn chưa bao giờ!”

“Lâm Dao Dao, cô nói xong chưa?” Ánh mắt Lục Tịnh Tuyết như lạnh hẳn đi.

Không sai, đối phương chính là Lâm Dao Dao. Lâm Dao Dao chưa bị đuổi cũng chưa nghỉ việc, mà sau nhiều lần bị khách hàng phàn nàn đã bị quản lý điều ra sau bếp phục vụ, ngày ngày tiếp xúc với đống bát đĩa dầu mỡ, sắp phát điên rồi!

“Lục Tịnh Tuyết, trước kia chị bảo tôi làm gì tôi đều làm cả, ai ngờ tên tiểu tạp chủng kia…” Lâm Dao Dao nói tới đây không nói thêm nữa, nhìn cô ta chằm chằm: “Có phải chị nên thực hiện lời hứa hẹn của mình rồi không? Rốt cuộc tới khi nào chị mới giúp tôi ra nước ngoài, tôi không muốn tiếp tục ở lại thành phố này làm nhân viên phục vụ nữa!”

Lục Tịnh Tuyết nheo mắt lại, cười khẩy trong lòng.

Vậy mà vẫn còn mặt nhắc lại với cô ta. Làm mọi chuyện đến nông nỗi đó, nhưng ngoài mặt cô ta chẳng thể hiện điều gì, chỉ nói: “Vội gì chứ, cứ từ từ đợi đi!”

Sửa soạn lại mái tóc xoăn rủ xuống, Lục Tịnh Tuyết tao nhã rời đi.

Lâm Dao Dao trừng mắt nhìn theo, không dám nổi đóa, chỉ nhấn mạnh: “Lục Tịnh Tuyết, chị đừng có nuốt lời!”

Ngoài cửa nhà hàng, Lâm Uyển Bạch không ngồi lên xe mà cầm chìa khóa đứng đợi trước cây cột trang trí. Bánh bao nhỏ đi vệ sinh gấp gáp, áo khoác ngoài vẫn còn trong tay cô. Buổi tối phương Bắc thường nổi gió se lạnh, cô sợ nó bị cảm lạnh nên đợi sẵn ở đây.

“Cô Lâm?”

Đằng sau bỗng vang lên một giọng đàn ông trung niên quen thuộc.

Lâm Uyển Bạch quay đầu, kinh ngạc chào: “Lục tiên sinh!”

Lục Học Lâm ăn mặc thoải mái, tươi cười thân thiện như mọi lần: “Tôi nhớ hình như trước đó đã nhắc là không cần khách sáo vậy mà, cháu có thể gọi một tiếng chú Lục!”

“Cháu vẫn nên gọi chú là “Lục tiên sinh” đi ạ!” Nhớ tới chuyện ông là bố của Lục Tịnh Tuyết, cô nghĩ mình vẫn nên giữ chút khoảng cách là hơn, vì thế chỉ mỉm cười.

Lục Học Lâm thấy vậy cũng không làm khó cô, rất tôn trọng ý nguyện của cô, mỉm cười nói tiếp: “Tính ra, tôi và cô Lâm quả thật đã một thời gian rồi không gặp nhau đấy! Thời gian gần đây dạ dày tôi có chút vấn đề, nên phải ở trong bệnh viện suốt. Hôm trước tôi còn nhẩm tính, không biết cô Lâm đã về Canada chưa, không ngờ vẫn còn cơ hội gặp lại nói chuyện đôi câu!”

“Chú không sao chứ?” Lâm Uyển Bạch mặt biến sắc, vội hỏi.

“Không sao.” Lục Học Lâm tươi cười xua tay: “Đến tuổi này rồi, một vài cơ quan trong cơ thể cũng phải có vấn đề chứ! Không có gì đáng ngại, chỉ là bệnh cũ tích tụ nhiều năm thôi. Thủng dạ dày, cộng thêm viêm dạ dày cấp độ chậm.”

“Nếu dạ dày không tốt, chú nên ăn nhiều cháo, có thể bổ sung thêm dinh dưỡng!” Ngẫm nghĩ một chút, Lâm Uyển Bạch lại nói thêm: “Còn nữa, cháu biết có một cách thức dân gian, mỗi ngày sau khi ăn và trước khi đi ngủ lại xoa nóng hai bàn tay, lấy rốn làm tâm xoa đều, mát xa khoảng 64 vòng theo chiều kim đồng hồ, rất có ích đấy ạ. Lục tiên sinh, hay là về nhà chú thử xem!”

Lục Học Lâm chợt sững người, sau đó mỉm cười gật đầu: “Được, cảm ơn cháu!”

Đối mặt với sự quan tâm của cô gái trẻ này, ông bỗng có cảm giác ấm áp vô cớ.

Thật ra họ cũng chỉ là những người có duyên quen biết, giống như cuộc gặp vô tình trên máy bay hôm nào vậy. Ông thấy dạ dày khó chịu, cô đưa thuốc cho ông. Nhưng không hiểu vì sao, ông luôn cảm thấy giữa họ có duyên phận, và rất muốn lại gần cô.

Trong lúc họ đang nói cười thì từ xa bỗng vọng tới một giọng nữ có phần gấp gáp.

“Bố!”

~Hết chương 254~

Chọn tập
Bình luận