Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xin Hãy Ôm Em

Chương 312

Tác giả: Bắc Chi
Chọn tập

Cả hai người họ đều giật nảy mình.

Họ không hẹn mà gặp đều nhìn về một phía, chỉ thấy từ bên trong có một bóng dáng cao lớn bước ra. Hoắc Trường Uyên mặc bộ vest đen và sơ mi trắng, tay cầm đĩa hoa quả, bước ra, cả người đầy “ám khí”.

Lâm Uyển Bạch lặng lẽ chống tay lên trán.

Cô hối hận quá…

Vì sao ban nãy không thẳng thừng nằm xuống, ngủ một giấc chứ!

Lê Giang Nam đúng là con heo từ Hồng Kông qua đây. Tỏ tình thì thôi đi, cứ nhất quyết phải nói vào lúc này, quả thực muốn hại chết cô…

Lâm Uyển Bạch không dám nhìn sắc mặt Hoắc Trường Uyên. Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được lúc này mặt anh đen như Bao Thanh Thiên.

Cụp mắt xuống khẽ liếc, cô có thể nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đã đi tới trước giường bệnh. Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, có thể cảm nhận được một cảm giác căng thẳng như sắp bùng nổ giữa họ.

Lâm Uyển Bạch lặng lẽ nuốt nước bọt, hai người họ… có khi nào xông vào đánh nhau không?

Nếu thật sự đánh nhau, một người ốm yếu như cô chắc chắn không thể can ngăn. Cô liếc nhìn sang chiếc chuông bấm bên cạnh, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bấm bất cứ lúc nào.

Chính vào lúc cô căng thẳng tới mức mồ hôi lạnh sắp chảy xuống, hình ảnh mất kiểm soát như trong tưởng tượng của cô không xuất hiện. Giống như không hẹn mà gặp, hai người đàn ông đều ăn ý tỏ thái độ như chưa có chuyện gì xảy ra. Lê Giang Nam vờ cúi đầu xuống xem đồng hồ: “Tôi chợt nhớ ra tôi còn có việc. Cô Lâm, tôi xin phép về trước!”

“Vâng…” Lâm Uyển Bạch đờ đẫn gật đầu.

“Hoắc tổng, tôi xin phép!” Lê Giang Nam gật đầu với anh.

Hoắc Trường Uyên cười ngoài mặt: “Anh Lê đi cẩn thận, xin phép không tiễn!”

Cửa phòng đóng lại, chỉ còn hai người họ, nhưng bầu không khí đóng băng không dịu hơn chút nào. Giống như một mặt biển trông có vẻ bình yên, kỳ thực đang ẩn chứa những con sóng dữ, bất kỳ lúc nào cũng có thể cuộn trào.

Sau khi Lê Giang Nam đi khỏi, Hoắc Trường Uyên sải bước đi tới trước tủ, đặt mạnh đĩa hoa quả cái “cạch” lên mặt tủ.

Sống lưng Lâm Uyển Bạch thẳng đờ ra.

Cô liếm môi, chủ động phá vỡ sự im ắng: “Hoắc Trường Uyên, anh rửa xong hoa quả rồi à?”

Hoắc Trường Uyên không trả lời cô, mà tự động thả tay áo xuống, cài cúc cổ tay áo. Còn về những lời của cô, ý của anh rõ ràng muốn nói: Cô không có mắt nhìn hay sao?

“Trông sạch sẽ ra phết!” Lâm Uyển Bạch cười dè dặt.

Thấy anh vẫn không định đoái hoài tới mình, coi cô như không khí, tạo hình vô cảm như một bức tượng, cuối cùng cô cũng hiểu dáng vẻ cool ngầu của bánh bao nhỏ khi chụp ảnh di truyền từ ai rồi…

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập hắng giọng: “Khụ… à thì… ban nãy anh ấy nói gì, anh nghe thấy hết rồi ha~”

“Em không biết câu “tai vách mạch rừng” sao?” Hoắc Trường Uyên cười khẩy.

“…” Lâm Uyển Bạch á khẩu.

Đương nhiên là cô biết. Ai mà ngờ được Lê Giang Nam lại tỏ tình đường đột như vậy, cô cũng sửng sốt mà!

Lâm Uyển Bạch dựa lưng vào giường, mu bàn tay còn cắm kim tiêm, động tác không tiện, đành giơ tay lắc lắc trước mặt anh, thu hút sự chú ý của anh rồi thận trọng hỏi: “Hoắc Trường Uyên, anh không vui à?”

“Anh nên vui?” Hoắc Trường Uyên lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu.

“Em cũng đâu có ngờ anh Lê hôm nay tự dưng qua đây, còn nói lời kinh hoàng như vậy!” Lâm Uyển Bạch thấp thỏm, liên tục kêu khổ: “Em thề, em tuyệt đối không lén lút có qua lại gì với anh ấy! Ở Hồng Kông, tổng cộng em chỉ gặp anh ấy hai lần, nói tổng cộng chưa tới mười câu, nói gì tới có quan hệ kín. Em cũng rất ngạc nhiên, sao anh ấy bỗng dưng lại có suy nghĩ đó…”

Nếu tính cả lần cuối cùng ở sân bay thì tổng cộng là ba lần.

Chỉ là lúc này Lâm Uyển Bạch không muốn đính chính nhiều, bằng không sẽ là lạy ông tôi ở bụi này rồi.

Nghe xong, Hoắc Trường Uyên lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt âm u: “Thế ư, tổng cộng mới gặp hai ba lần vậy mà lại ngàn dặm xa xôi từ Hồng Kông đuổi tới tận đây. Người già thì muốn em làm cháu dâu, người nhỏ cứ cách một hôm lại tới tỏ tình nhiệt tình!”

Lâm Uyển Bạch oan uổng chết đi được, cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga, thật sự muốn mở cửa sổ xem xem lát nữa có đổ tuyết không. Cô giơ ngón áp út lên với anh: “Ban nãy anh cũng nghe thấy rồi, lập trường của em vô cùng kiên định, em còn giơ nhẫn ra cho anh ấy xem nữa!”

Hoắc Trường Uyên quay ngoắt đi, không chút hữu hảo.

Thật ra trong cuộc đời mình, cô không có nhiều bạn trai. Yến Phong không tính, từ đầu chỉ là yêu thầm, không thể nở hoa kết trai. Sau đó tới Diệp Tu, tuy rằng biết tâm ý của đối phương nhưng cả hai đều không rạch lớp giấy mỏng ngăn cách ở giữa ra. Đây vẫn là lần đầu tiên có người đàn ông khác ngoài anh tỏ tình trực tiếp với cô.

Còn chưa kịp mừng thầm và nhấm nháp nữa…

Nhìn gương mặt thối hoắc của anh, Lâm Uyển Bạch thở dài.

Haizz, đàn ông hay ghen khó dỗ ghê!

Cô cố gắng vươn cánh tay còn lại, cuối cùng cũng chạm được tới tay anh, túm lấy một ít vạt áo, rồi ra sức kéo anh lại.

Ai ngờ, dưới chân anh như mọc đinh, hoàn toàn không nhúc nhích.

Lâm Uyển Bạch hết cách, đảo đảo con ngươi, ánh lên một cái nhìn giảo hoạt. Cô thu tay về nhíu mày ôm lấy phần dưới ngực phải.

“S-ss…”

Hoắc Trường Uyên sải rộng bước chân đi tới: “Sao vậy?”

“Vết mổ đau…” Lâm Uyển Bạch nhe răng nói.

Hoắc Trường Uyên không che giấu được sự lo lắng trên gương mặt, hạ thấp giọng hỏi: “Có phải không cẩn thận đè vào không? Đau lắm không, anh đi gọi bác sỹ cho em!”

“Không cần đâu!” Lâm Uyển Bạch ôm chặt cánh tay, không cho anh cơ hội giằng ra, ngẩng mặt cười tít mắt, làm nũng: “Không cần bác sỹ đâu, anh xoa xoa chút là khỏi~”

Thấy cô cười, Hoắc Trường Uyên biết mình bị mắc bẫy, lập tức rút tay ra.

“Này, anh có thể nói lý một chút không!”

Lâm Uyển Bạch có chút sốt sắng, ấm ức nói: “Trời đất chứng giám. Em chỉ tới Hồng Kông hai ngày hơn nữa còn là vì chuyện của anh, một lòng muốn thuyết phục ông Lê rút đơn tố cáo. Làm sao em biết cậu chủ Lê lại…”

Hoắc Trường Uyên rất bực dọc.

Sao anh không hiểu chuyện này không liên quan tới cô. Chỉ là anh không ngờ vì chuyện của mình, vô duyên vô cớ lại xuất hiện thêm một tình địch…

Sau khi lật áo của cô lên, kiểm tra vết mổ thấy chưa bung ra, Hoắc Trường Uyên kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, sắc mặt cũng dịu đi nhiều, cầm con dao đã rửa sạch gọt lê.

Lâm Uyển Bạch thở phào, thấy anh gọt xong lê lại cầm lên một quả táo bèn tò mò hỏi: “Ấy, anh không tới công ty à?”

“Đuổi anh đi?” Hoắc Trường Uyên ngước mắt lên.

“Em nào có…” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Hoắc Trường Uyên đưa cho cô cả táo và lê, bực dọc nói: “Lát nữa anh bảo Giang Phóng mang giấy tờ qua, làm việc tại đây luôn!”

Ai mà biết được anh đi rồi có tên nào tới đây định đào góc tường không!

Ai phải ở lại, giữ vững tường thành của mình!

Thấy cô nhìn sang bó hoa, Hoắc Trường Uyên nghiến răng: “Thích hoa này?”

“Không thích!” Lâm Uyển Bạch lắc đầu như trống bỏi, lấy lòng anh: “Em chỉ thích hoa hồng!”

Hoắc Trường Uyên mãn nguyện rướn môi cười, giơ tay rút bó hoa bách hợp trong lọ ra bỏ vào thùng rác. Dường như cảm thấy không đủ, anh lại ném thẳng qua cửa sổ. Chẳng mấy chốc bên dưới vang lên một tiếng tru tréo, không biết rơi trúng phải người xấu số nào đó…

Cứ thế đến tận ngày thứ hai, Hoắc Trường Uyên cũng không rời khỏi phòng bệnh.

Anh nói được làm được, thật sự đã yêu cầu Giang Phóng mang những thứ cần phê duyệt tới bệnh viện. Bàn uống nước được anh dọn thành một bàn làm việc tạm thời. Ngược lại vất vả cho Giang Phóng, một ngày phải chạy tới bệnh viện ba bốn bận.

Hết cách thôi, khuyên nhủ không nghe, phải đích thân đề phòng Lê Giang Nam.

Lâm Uyển Bạch cũng không dám nói nhiều, sợ vô tình vuốt râu rồng, chọc giận anh.

Cô liếc nhìn về phía bậu cửa sổ đặt lọ hoa. Bó bách hợp hôm qua đã sớm bị anh vứt ra ngoài. Bây giờ ở đó cắm một lọ hoa hồng đỏ rực như lửa, mùi hương tràn ngập khắp phòng.

Cửa phòng được đóng lại, Hoắc Trường Uyên vừa tiễn cô y tá tới thay thuốc ra ngoài.

Anh không trở về sofa mà kéo ghế ngồi cạnh giường, nhíu mày nói với cô: “Uyển Uyển, chú Lục tỉnh rồi.”

Khác với cô, Lục Học Lâm sau khi phẫu thuật xong vẫn nằm tại phòng Hồi sức đặc biệt, quan sát 48 tiếng thấy không còn gì nguy hiểm mới đẩy ông về phòng bệnh thường, tính ra giờ ông cũng vừa tỉnh.

“Ông không sao chứ?” Lâm Uyển Bạch mím môi.

“Ca phẫu thuật rất thành công, bác sỹ nói tới giờ chưa xuất hiện dấu hiệu bài xích nào. Sau này chỉ cần tích cực hợp tác điều trị, chức năng gan sẽ từ từ trở lại bình thường!” Hoắc Trường Uyên trả lời cô, ngừng lại một chút anh mới nói tiếp: “Chú Lục đã biết chuyện ghép gan nên muốn gặp em!”

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch im lặng.

Cô chỉ hiến gan, tuổi lại trẻ nên hôm qua đã có thể xuống giường hoạt động được rồi. Nhưng Lục Học Lâm thì khác. Ông vừa yếu lại có tuổi, trước mắt chỉ có thể nằm yên trên giường, thế nên không thể qua gặp cô…

Băn khoăn một lúc lâu, cô chậm rãi gật đầu: “Truyền thông hai túi nước này, anh cùng em qua đó nhé…”

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên mỉm cười.

Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên đi tới một phòng bệnh cao cấp ở tận đầu kia hành lang.

Cửa phòng không đóng, bên trong có bác sỹ mặc áo blouse trắng đang đứng, hình như đang đo huyết áp cho Lục Học Lâm. Lục Tịnh Tuyết không có mặt, nhưng Nguyễn Chính Mai thì đang đứng bên kia giường.

Nhìn thấy bà ta, Lâm Uyển Bạch dừng bước, vô thức định đợi tới lúc vắng người mới quay lại.

Nhưng chung quy cô vẫn không lùi bước, nắm chặt tay, gõ hai tiếng lên cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, người đầu tiên nhìn ra là Lục Học Lâm, nét mặt ông bỗng chốc trở nên rất kích động, vội vàng xua tay đẩy bác sỹ và dụng cụ kiểm tra vẫn đang hoạt động ra.

Bác sỹ thấy vậy bèn đưa y tá rời đi.

Nguyễn Chính Mai nhìn thấy cô, nét mặt lập tức trở nên khó coi. Nhưng ngại điều gì đó, bà ta không thể hiện rõ ra, chỉ nhíu mày hỏi: “Sao cô tới đây?”

“Chú Lục muốn gặp cô ấy.” Hoắc Trường Uyên khẽ lên tiếng trả lời thay.

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy Lục Học Lâm đã kích động tới mức thở dốc bèn hít sâu một hơi, nắm tay lại nhìn Nguyễn Chính Mai: “Lục phu nhân, bà có thể tránh mặt một chút không?”

“Cô…” Nguyễn Chính Mai bực dọc giơ tay chỉ thẳng vào cô.

Lục Học Lâm nhìn sang vợ, lên tiếng: “Tiểu Mai!”

Nhận được cái nhíu mày của chồng, bà ta đành nói một câu với vẻ không mấy tình nguyện: “Tôi biết rồi!”

Khi bà ta đi ra, Hoắc Trường Uyên còn tiện thể đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, đôi chân Lâm Uyển Bạch hơi đờ đẫn. Phải đến tận khi Hoắc Trường Uyên quay lại ôm lấy vai cô, khẽ gọi một tiếng “Uyển Uyển”, cô ngơ ngác quay lại nhìn anh mới có được sức mạnh, từ từ tiến về phía giường.

Lục Học Lâm không thể ngồi dậy, chỉ biết nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Thật ra ngay buổi sáng ngày thứ hai sau khi phẫu thuật, ông đã tỉnh rồi, chỉ vì còn quá yếu, đến nói hai ba câu cũng phải thở rất lâu nên bác sỹ khuyên ông nên nghỉ ngơi. Đến tận sáng nay ông mới được chuyển về phòng thường.

Ghép gan từ cơ thể sống…

Sau khi biết tin này, Lục Học Lâm thảng thốt vô cùng!

Ánh mắt Lục Học Lâm không hề rời khỏi gương mặt cô một giây.

Dường như ông rất muốn kiềm chế cảm xúc nhưng vừa nói, giọng đã biến điệu, cổ họng nghẹn ngào: “Sao có thể, còn là con của ta và Sở Sở! Con của ta và Sở Sở…*”

*Bạch và ông Lục chưa đến lúc chính thức đổi xưng hô. Mình để tạm như vậy.

“Từ lúc gặp con khi quá cảnh ở Canada tới nay đã hơn ba tháng. Chúng ta từng gặp mặt vô số lần, thậm chí sau này ta còn biết Sở Sở là mẹ của con. Vậy mà ta không ngờ con lại là con gái ta!” Nói đến cuối cùng, ánh mắt ông lấp lánh lệ, ngoài sự hiền từ và ấm áp còn có mừng rỡ và áy náy, thậm chí là một chút đau lòng khó giấu nổi.

Sao Lâm Uyển Bạch không giống như ông, khó mà tin nổi…

Cô hít sâu thở đều, để cổ họng của mình dễ chịu hơn một chút rồi chậm rãi nói: “Cũng trong một lần vô tình, cháu mới biết mình có thể không phải con gái nhà họ Lâm.”

“Sau đó, qua vài lần gặp gỡ, từ cuốn tiểu thuyết tiếng Đức đến câu thơ kia, cháu phát hiện mối tình đầu mà chú nói là mẹ cháu. Còn bố cháu kể, năm xưa khi mẹ lấy ông đã có thai rồi. Quá nhiều sự trùng hợp xuất hiện, khiến cháu buộc phải nghi ngờ có thể chú và cháu có quan hệ huyết thống, cho đến khi Hoắc Trường Uyên cầm giấy giám định ADN về, mới xác nhận chúng ta là cha con…”

Hoắc Trường Uyên từng hỏi cô liệu có muốn nhận Lục Học Lâm không, khi đó cô không trả lời.

Nhưng khi cô tới bệnh viện, quyết định hiến gan cho ông, cô đã tự thừa nhận rồi.

Lục Học Lâm cũng nhớ lại, hôm đó bỗng dưng Hoắc Trường Uyên tới Lục Thị, trước khi đi còn vỗ lên đỉnh đầu ông, nói là có thứ gì dính trên đầu, chắc là lúc đó đã nhân tiện lấy mẫu xét nghiệm!

Cô gái đứng trước mặt mà ông cho rằng là luôn có duyên với mình hóa ra lại là con gái của mình, hơn nữa 48 đồng hồ trước còn hiến gan cho mình. Nhưng suốt hơn 20 năm qua cô, ông không hề hay biết tới sự tồn tại của cô, thậm chí còn chưa một ngày yêu thương, không làm tròn trách nghiệm người cha. Lòng ông ngổn ngang cảm xúc, vô vàn dư vị.

Ngoài niềm vui khi biết giữa ông và người ông yêu có một đứa con gái ra, còn là nỗi đau xót sâu sắc. Dù đã nhiều tuổi, ông vẫn cảm thấy mũi mình cay cay, trái tim nghẹn lại.

“Sở Sở, vì sao bà giấu tôi, vì sao không nói cho tôi biết!” Lục Học Lâm đau lòng: “Bà giấu tôi vất vả quá, nếu đã có con với tôi, vì sao lại đề nghị chia tay, rời xa tôi rồi cưới một người khác!”

Nếu biết bà có thai, ông nhất định sẽ không chia tay, nhất định sẽ sống chết bám riết bà tới cùng. Cho dù bà có lấy người khác, ông cũng quyết đưa bà đi, nói không chừng họ sẽ vẫn hạnh phúc trọn đời như lời hứa hẹn lúc trước, chứ chẳng phải để lại hối hận và tiếc nuối như thế này…

Lâm Uyển Bạch khẽ lắc đầu, từ tốn nói: “Những điều này cháu đều không biết, nhưng điều cháu biết là mẹ chưa từng quên chú, bằng không đã chẳng kiên quyết không phá thai sau khi cưới! Bố cháu kể, thật ra mẹ cháu chưa từng yêu ông, trong lòng bà luôn có một người khác, đến tân lúc chết, mà người ấy chính là chú…”

Nghe cô gọi người khác là “bố”, Lục Học Lâm không thoải mái chút nào.

Lâm Uyển Bạch quay đầu nhìn sang bên cạnh: “Hoắc Trường Uyên, cuốn tiểu thuyết em cần đâu rồi?”

“Ở đây.” Hoắc Trường Uyên rút trong lòng ra.

Việc này sáng nay cô có nhắc với anh, lúc chú Lý mang canh tới cũng đã mang theo.

Lâm Uyển Bạch vuốt ve bìa sách, sau đó mở ra, đưa cho ông chiếc kẹp sách: “Cuốn tiểu thuyết tiếng Đức này là di vật mẹ để lại, bây giờ tặng chú làm kỷ niệm!”

“Từ khi còn nhỏ, cháu đã thường xuyên nhìn thấy mẹ lật ra đọc, gần như tối nào cũng giở ra. Còn cả chiếc kẹp sách bên trong, bà luôn nhìn dòng chữ trên kẹp sách đến ngây người. Cháu nghĩ, chắc là bà đang nhớ chú…”

Khi chạm vào kẹp sách, ngón tay Lục Học Lâm không khỏi run lên rất dữ.

Bình sinh bất hội tương tư, tái hội tương tư, tiện hại tương tư.

Nhìn nét chữ mình đích thân viết lên nhiều năm trước, ông cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt trái tim, bỗng chốc đau tới không thở nổi.

Tầm nhìn trở nên mơ hồ, Lục Học Lâm như lại nhìn thấy cô gái trẻ trong ký ức. Ở sân bay, ông ôm chặt người ấy, nói từng lời vào tai người ấy.

Ký ức và hiện tại chồng lên nhau, khóe mắt ông ướt nhòe, ông lẩm bẩm, cười khổ: “Nhưng bây giờ biết đi đâu ký gửi tương tư? Ha ha, tương tư chưa cạn, tương tư mãi còn, tương tư ở khắp mọi nơi…”

Hết chương 312

Chọn tập
Bình luận