Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bụi trần lắng đọng

Chương 32: Tin miền Nam

Tác giả: A Lai

Tôi cảm thấy không yên.

Để tôi, một con người thế này động não nghĩ hộ người khác, liệu còn ra sao nữa? Đúng là không bình thường. Nhưng nói không bình thường ở chỗ, để một thằng ngốc nghĩ hộ mọi người, tôi không thể tin nổi. Nếu hỏi, không ở điểm này thì ở điểm nào, tôi cũng không trả lời được. Rất nhiều đêm tôi nằm trên giường, một mình tự hỏi tự trả lời, quên cả cô gái nằm bên cạnh. Cô gái này là của một bản từ bỏ Thổ ti La Tuyết Ba đưa đến. Đầu óc tôi cứ nghĩ những chuyện đâu đâu. Cho nên, cô gái ngủ trên giường với tôi đã mấy đêm liền mà ngay cả tên cô ta tôi cũng chưa biết. Không phải không hỏi mà không nghĩ đến, đúng là không nghĩ đến. Cũng may, tính tình cô gái này cũng tốt, không oán trách gì ai. Cô ta đến với tôi là để trả ơn tôi đã cứu những người đứng bên bờ cái chết. Nhưng tôi không cần cô ta.Tôi mải nghĩ, chúng tôi đang sống ở một thế giới nào?

Lần đầu tiên tôi cần cô ta là vào một buổi sáng. Bình thường, mồi khi ngủ dậy, tôi như đánh mất mình, luôn luôn hỏi, tôi đang ở đâu? Tôi là ai? Nhưng buổi sáng hôm nay thì không như thế. Vừa tỉnh dậy, tôi không nghĩ đến chuyện kia, mà lay lay cô gái trên người có mùi ngựa cái non đang ngủ say, hỏi cô ta “Em là ai?”

Cô ta từ từ mở mắt, tôi nhìn ánh mắt mơ hồ và nghĩ, cô này cũng không biết mình là ai. Cô ta tỉnh ngủ, ánh hồng thoáng hiện trên khuôn mặt. Ánh hồng trên khuôn mặt cũng hồng như hai đầu vú trên bầu vú rắn chắc.Tôi cười và nói điều ấy với cô ta. Mặt cô ta càng đỏ, cô ôm lấy tôi, cái cơ thể rắn chắc dính chặt vào người tôi.

“Em biết tôi là ai không?” tôi hỏi.

“Người ta bảo cậu là anh ngốc tốt bụng, anh ngốc thông minh, nếu cậu đúng là ngốc”.

Vậy là mọi người đã có cách nhìn cố định về tôi rồi.Tôi nói “Đừng nói người khác, em thấy tôi là người thế nào?”

Cô gái cười “Một anh ngốc không thích gái”.

Câu nói thức tỉnh nỗi thèm khát của tôi. Cô gái này là một con bê cái, giãy giụa, rên la, oằn oại, dùng đôi bầu vú to che kín mặt tôi, toả một mùi sữa nồng nàn. Nhưng cô ta không cho tôi thấy cái huyệt động vừa ướt vừa đen, cái nơi mà tôi đang muốn vào.Toàn thân cô ta giống như một tấm da bò mở rộng với tôi, nhưng khép chặt cặp đùi, không cho tôi vào bên trong. Cho nên, chờ khi cô ta mở cửa động, tôi lập tức bùng nổ ở trong đó.

Cô ta cười “Giống như thèm khát giá lâu ngày lắm rồi ấy”.

Đúng là lâu lắm tôi không có gái.

Tôi chợt nghĩ đến anh tôi đang chiến đấu trên biên giới phía nam, anh không thể lâu ngày không có gái. Nếu có người bảo với anh, thằng em ngủ với gái hai ba đêm rồi mới nghĩ đến làm cái chuyện kia, chắc anh sẽ cười mà nói “Đúng là thằng ngốc!”. Nhưng anh chỉ cười một điểm ấy thôi. Cuối cùng thì có tin anh bị bại trận. Ngày nào anh cũng thắng, thật ra là đối phương né tránh những đòn tấn công không thể chống lại nổi. Anh thẳng tiến đến tận vùng sâu của Thổ ti Uông Ba, trên thực tế cũng không thu được bao nhiêu chiến tích. Nơi quân của anh tiến đến, đừng nói gì người, đừng nói gì đến vàng bạc châu báu, ngay cả bò cừu còn sống cũng không thấy. Cậu Cả nhà Mạch Kỳ, Thổ ti tương lai, rất nắm vững uy lực của vũ khí tiên tiến, nhưng không có người để giết. Người mà anh gặp, phần lớn sắp chết đói, thoi thóp vì đói, không còn muốn tranh giành với số phận. Binh lính của anh cắt tai những người ấy và coi đây là chiến tích. Sự tàn bạo của cậu Cả nhà Mạch Kỳ lan truyền khắp nơi.Thật ra anh đã đi quá xa.Trên đường tấn công, anh không gặp địch, kẻ địch vẫn tìm cơ hội ra tay với anh, hôm nay một người, ngày mai một khẩu súng. Mấy tháng sau, vũ khí nhà Mạch Kỳ bị đối phương cướp đủ trang bị cho một chi đội. Kết quả, Thổ ti Uông Ba dùng vũ khí mà anh đánh mất, diệt gọn số ở lại bảo vệ, công sự của chúng tôi ở miền nam bị đánh chiếm. Cho đến khi anh phải công lấy lại thì lương thực trong kho đã mất hơn nửa. Anh định dẫn quân tiến đánh, nhưng cha không cho.

Thổ ti Mạch Kỳ nói với người thừa kế “Con cho người ta súng và lương thực, toàn những thứ người ta cần. Chờ cho con biết Thổ ti Uông Ba thiếu gì, đến lúc ấy lại ra tay cũng không muộn”.

Anh tôi ốm.

Cha bảo anh phải nghỉ để dưỡng sức.

Anh ở ngay trên biên giới, vừa chữa bệnh vừa chờ Thổ ti Uông Ba tấn công. Anh chuẩn bị cho kẻ tiến công một trận mang tính huỷ diệt.

Nhưng người mới kế vị Thổ ti Uông Ba đi đường vòng, đến tận chợ đường biên của tôi để buôn bán.

Thấy đấy, hoàn toàn vì tôi mà hoà bình mới đến được vùng đất này. Không có một Thổ ti nào có vùng ảnh hưởng rộng lớn để ai cũng biết tôi, một thằng ngốc. Chỉ trong một thời gian ngắn cái từ ấy được tôi làm cho có một ý nghĩa mới, rộng lớn hơn. Bây giờ, vì tôi mà cái từ ấy trở nên đồng nghĩa với số phận, hạnh phúc, ý trời.

Lúc này, chỉ còn một vài trận đánh nhau lẻ tẻ giữa Thổ ti La Tuyết Ba và Thổ ti Nhung Cống, nó cũng sẽ kết thúc ngay thôi.Tôi giải quyết thật triệt để cho bà Thổ ti Nhung Cống. Không ngờ tôi có thể làm được việc ấy cho bà ta.Tôi coi bà ta là mẹ vợ, nhưng bà ta không muốn tôi làm con rể. không có tôi giúp đỡ thì bà ta đã bị đánh cho tơi bời. Bà ta gửi thư cho tôi.Trong bức thư bà ta nói, muốn con rể tương lai giúp đỡ. Nghe ông quản gia đọc thư, tôi không nói gì. Ông quản gia thay tôi trả lời thư, nói “Đầu óc cậu hai chúng tôi có vấn đề, cậu không biết tại sao mình là rể của bà”.

Lại có thư trả lời, lời lẽ trong thư có phần chua xót.Thư nói, con rể tương lai của bà, cũng có nghĩa là Thổ ti Nhung Cống trong tương lai.

Ông quản gia cười, nhưng tôi không cười.Trong thời gian này tôi không có việc gì làm, lại nhớ đến Ta Na. Vậy là ông quản gia viết thư trả lời “Cậu tôi nói, không làm sao nhớ nổi hình dáng cô Ta Na”.

Đó là một thời kỳ không bình thường, một thằng ngốc lại quyết định số phận của nhiều người thông minh, bà Thổ ti không còn giữ lễ nghi giữa Thổ ti với nhau, không chờ hôn lễ chính thức và cứ vậy đưa con gái đến cho tôi.

Ta Na đến vào lúc sáng sớm, thuộc hạ thông báo với tôi, tôi đang trên giường với một cô gái xinh đẹp mặt đỏ như đầu vú.Tôi không nói chúng tôi đang hành sự. Không.Thời gian này chúng tôi vẫn hành sự vào buổi tối là đủ rồi. Buổi sáng dậy rất muộn.Thằng Trạch Lang đứng bên giường ho rất to.Tôi tỉnh dậy, nhưng vừa mở mắt đã trông thấy cái miệng nó đang mấp máy, không nghe rõ nó nói Ta Na đến, thế là tôi cứ mơ mơ màng màng nói “Được! Được!”

Nếu Ta Na cứ xông vào buồng tôi lúc ấy thì quả là không đẹp chút nào. Cũng may, ông quản gia dậy sớm, thằng Trạch Lang đang truyền đạt lời mơ hồ của tôi, Ta Na bảo đưa nàng sang một buồng khác.Tôi lay cô gái nằm bên cạnh dậy. Cô ta trở mình, thở dài thườn thượt rồi ngủ tiếp, làm tôi sợ quá. Cũng may, cô ta chỉ ngủ thêm chút ít. Cô ta cười khúc khích hỏi “Em đang ở đâu thế này?”

Tôi nói cô ta đang ở đâu và hỏi “Tôi là ai?”

Cô ta cũng trả lời.

Thằng Trạch Lang xịu mặt, vào nói “Vợ chưa cưới của cậu đang sốt ruột chờ cậu đấy”

“Ai?”

“Ta Na”.

Tôi như con nhái nhảy trên giường, suýt nữa thì cứ trần như nhộng chạy ra.Thằng Trạch Lang muốn cười nhưng không dám, cô gái đang ở trên giường phải bật cười. Cô ta cười khúc khích, nhưng vẫn trần truồng, rồi cô ta quỳ trên giường, mặc áo quần cho tôi. Cô ta cười, nước mắt trào ra, những giọt nước mắt rơi lên trên hai bầu vú.

Tôi bảo với cô, Ta Na là vợ chưa cưới của tôi, là con gái của bà Thổ ti Nhung Cống. Vậy là cô ta không khóc nữa.

Tôi lại nói, nước mắt trên bầu vú cô giống như giọt sương mai trên trái táo. Vậy là cô ta vừa khóc vừa cười với tôi.

Trông thấy Ta Na, cái đẹp của nàng như một viên đạn vừa ra khỏi nòng bắn trúng tôi, từ da thịt đến huyết quản, từ đôi mắt đến trái tim đều bị thương vì cái đẹp của nàng. Chỉ cần cho tôi một cô gái đẹp là rất dễ dàng biến tôi thành một thằng ngốc.

Người biến thành ngốc, lớp da mặt căng lên. Chỉ cần nhìn nụ cười là biết người kia có phải là thằng ngốc hay không.Thằng ngốc cười, các thớ thịt trên mặt không nghe theo sự điều khiển, cho nên thằng ngốc chỉ có thể có bộ mặt của người chết trong băng tuyết. Người ấy cười để lộ cả hàm răng ra ngoài, nét mặt không chút sinh động.

Ta Na lên tiếng trước “Anh không ngờ em đến phải không?”

Tôi bảo đúng vậy, không ngờ. Hễ nói, các thớ thịt trên mặt tôi rung động. Nét mặt rung động, lập tức đầu óc cũng rung động theo.

Nhưng tôi vẫn không biết mình phải làm gì.Trước đây, tôi với con gái không cần khách sáo mà cứ thế leo lên giường. Nếu có ý nghĩa núi cao sông sâu gì thì cũng phải ngủ với nhau mấy lần rồi sau đấy mới nói gì thì nói. Với Ta Na sắp thành vợ của tôi thì không thể thế, nhưng phải thế nào thì tôi cũng không biết. Rất may tôi có ông quản gia thọt. Ông ta thay tôi nghĩ ra những điều tôi phải nghĩ. Ông nói khẽ bên tai tôi “Bảo họ vào đây, thưa cậu”.

Tôi tin ông quản gia. Vậy là tôi vẫy tay trông ra dáng lắm, quả nhiên đám thuộc hạ từ bên ngoài bước vào. Họ đặt rất nhiềi châu báu trước mặt Ta Na. Lúc này tôi đã là một thương nhân, những châu báu kia không phải lời nói, cho nên, tôi có thể vẫy tay. Đám thuộc hạ lũ lượt vào, bày tất cả những thứ quý giá của lãnh địa Thổ ti và của vùng người Hán trước mặt Ta Na. Buổi sáng hôm ấy tôi liên tục vẫy tay, tôi nghĩ Ta Na cố làm ra vẻ bình tĩnh, cuối cùng mới thực sự ngạc nhiên, nhưng nàng chỉ cười khúc khích, nói “Cho đến chết em cũng không dùng hết bấy nhiêu thứ, em đói rồi”.

Đám thuộc hạ lại tất bật chạy vào bếp, dưới nhà và phòng khách trên lầu. Ông quản gia của tôi rất tốt, Ta Na vừa đến ông đã chuẩn bị thật nhiều lễ phẩm. Cô gái đầu bếp của tôi cũng thuộc loại giỏi nhất thiên hạ.Ta Na vừa đến đã chuẩn bị đủ các món ăn ngon.Ta Na lại cười khúc khích “Em không thể một lúc ăn hết nhiều thế này, chỉ nhìn cũng đã đủ no”.

Tôi vẫy tay, đám thuộc hạ dọn các món ăn đi. Chợt tôi nghĩ, nếu tôi vẫy tay nữa, bọn chúng sẽ dọn sạch các thứ châu báu trước mặt Ta Na. Bụng nghĩ, tay hành động. Chỉ một cái vẫy tay, người của tôi, bắt đầu là ông quản gia, tất cả đều lui ra ngoài. Chỉ còn hai cô gái áo đỏ hộ tống Ta Na vẫn đứng bên nàng.

Ta Na nói “Các em cũng lui ra”.

Căn phòng rộng lớn chỉ còn tôi với nàng.Tôi không biết nói gì với nàng. Nàng cũng không nói gì. Căn phòng sáng choang, một phần là ánh mặt trời, một phần khác là do châu báu trước mặt Ta Na. Nàng thở dài nói “Anh ngồi xuống đây”.

Tôi ngồi bên nàng.

Nàng lại thở dài khiến lòng tôi tan nát. Nếu nàng cứ thở dài, chắc là tôi sẽ chết mất. Rất may, nàng chỉ thở dài hai lần, rồi nghiêng người, ngả vào lòng tôi. Sau đấy, môi chúng tôi chạm nhau. Lần này thì tôi cũng thở dài như người đi đường xa cuối cùng đã đến đích.

Tuy môi nàng giá lạnh, nhưng được vậy rồi tôi có thể nói chuyện.

Tôi nói với nàng đang nằm trong lòng tôi “Cặp môi lạnh của em làm anh đông lại”.

Nàng nói “Anh phải cứu mẹ em, anh đồng ý rồi. Anh phải cho mấy tay súng sang giúp mẹ”.

Tôi nói “Không phải vì chuyện ấy thì em không đến với anh, phải không?”

Nàng suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, giọt lệ long lanh khoé mắt.

Nàng làm lòng tôi se lại.Tôi ra hành lang, nhìn những ngọn núi xa mờ. Đang lúc nắng lên, dãy núi xanh ẩn hiện như nỗi buồn trào dâng trong lòng tôi. So sánh với nỗi buồn khi được một điều gì đó thì nỗi buồn không được sẽ là không đáng gì. Ông quản gia đứng ở cửa, thấy vẻ mặt tôi ông cũng thở dài. Ông đi tới, chỉ nhìn ánh mắt ông tôi cũng biết ông định hỏi, nàng có ưng thuận tôi không.Tôi nói “Ông đừng lại gần, tôi đang ngắm cảnh buổi sáng”.

Ta Na đẹp xinh vô cùng, nàng làm tôi buồn.

Tôi đứng trên lầu cao nhìn cảnh núi non.

Thuộc hạ của tôi ở tầng dưới, đang nhìn tôi.

Nắng lên, ánh sáng chênh chếch như tấm màn biến mất, những dãy núi phía xa trở nên rõ ràng hơn.Trong phòng tĩnh lặng, tưởng như không có cô gái xinh đẹp đang ngồi giữa những châu báu. Một mình tôi ra hành lang, lại một mình vào phòng.

Nắng xuyên qua cửa sổ rọi sáng châu báu, ánh sáng của châu báu phản chiếu lên người Ta Na. Châu báu làm nàng thêm đẹp.Tôi không muốn làm tan biến cảnh đẹp ấy, chỉ nói “Em bảo mấy cô hầu thu dọn những thứ này đi”.

Các cô hầu bước vào hỏi tôi “Thưa cậu, nơi này chưa phải là chỗ của chúng em, không biết nên để những thứ này vào đâu?”

Tôi gọi người đưa lên hai cái hòm. Lúc ấy tôi quất roi vào ủng, nói với Ta Na “Đi, chúng ta đi tìm Thổ ti La Tuyết Ba để cứu mẹ em, cứu bà Thổ ti Nhung Cống”.

Tôi vẫn quất roi vào ủng, không quay lại nhìn Ta Na đang đi theo. Xuống lầu, đứng trước con ngựa, thằng Trạch Lang nói “Cậu làm hỏng lớp xi ngoài ủng rồi”.

Ông quản gia cho thằng Trạch Lang một cái tát “Cậu đang buồn, đôi ủng hỏng có là gì, lấy ủng mới ra cho cậu”.

Lệnh của ông quản gia qua mấy cái mồm đến với người thợ giày. Người thợ giày ôm một đôi ủng mới từ trong nhà chạy ra. Nụ cười thật thà trên khuôn mặt ông ta.Từ ngày ở đây có chợ, ông ta làm được khá nhiều việc. Giày ông ta làm không đẹp, nhưng chắc chắn. Người bán kẻ mua đều phải đi xa, dùng giày của ông ta không gì tốt hơn.

Ông thợ giày đi đôi ủng sắp rơi để lịch bịch chạy ra.

Ông ta quỳ trước ngựa, tháo ủng cũ trên chân tôi, thay ủng mới vào, thay xong chân này, ông lại thay tiếp chân bên kia.

Ông ta làm xong, tôi hỏi “Nhìn chân ông, thợ giày mà không có đôi giày tử tế à? Ông định làm mất mặt tôi hay sao đấy?”

Ông thợ giày lau đôi bàn tay thô kệch vào tạp dề, cười hì hì.Tối hôm qua có người đến, vội có ủng đi, lấy tạm đôi của ông ta, ông ta đành đi đôi của khách.

Tôi gõ ngọn roi lên đầu ông thợ giày, đá đôi ủng bong xi cho ông ta.

Chúng tôi cưỡi ngựa qua sông,đi thẳng đến căn lều của Thổ ti La Tuyết Ba.

Không chờ chúng tôi vén rèm bước vào, ông ta đã đứng ngay trước mặt chúng tôi. Ông ta to béo, lại mặc đồ rộng thùng thình, giống như lăn tròn từ trong lều ra. Vừa trông thấy Ta Na, ông tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Tôi dám bảo đảm, con người béo tròn này chưa bao giờ trông thấy một cô gái đẹp, ngay cả trong mơ cũng không thấy.

Ta Na rất quen với hiệu quả đặc biệt mỗi khi xuất hiện, nàng ngồi cười khanh khách trên lưng ngựa.Trời đất ơi, nàng đem đến cho người khác vẻ mặt xinh đẹp lại còn đem cả tiếng cười tuyệt diệu!

Nghe tiếng cười, Thổ ti La Tuyết Ba có phần bối rối, mặt ông ta đỏ bừng, nói với tôi “Một cô gái xinh đẹp thế này nếu không phải là tiên nữ thì cũng là yêu tinh”.

Tôi nói “Là nữ Thổ ti Nhung Cống tương lai đấy”.

Một lần nữa ông ta lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Tôi thúc thúc cái chuôi roi ngựa vào mạng sườn mềm mại của Ta Na “Ta Na, đây là Thổ ti La Tuyết Ba”.

Ta Na đang cười bỗng im bặt, nấc lên một tiếng nghe như trả lời “vâng”.

Thổ ti La Tuyết Ba ghé vào tai tôi nói “Bảo với tôi, cô ta là tiên nữ hay yêu tinh đấy?”

Mọi người ngồi trên những tấm thảm nhiều lớp trong lều, tôi mới nói với ông ta “Cô ta không phải là tiên nữ, cũng không phải là yêu tinh, mà là vợ chưa cưới của tôi”.

Thổ ti La Tuyết Ba lại cười “Cậu có số làm Thổ ti, nhà Mạch Kỳ không còn chỗ, nhà Nhung Cống dành chỗ cho cậu”.

Tôi cũng cười, nói “Nhưng mà, cô ta bảo, người và ngựa của ông sắp chiếm hết đất đai của cô ấy rồi. Sau này tôi sẽ làm Thổ ti ở đâu, làm Thổ ti trên đất La Tuyết Ba à?”

Ông ta chợt hiểu, đất và người nhà Thổ ti Nhung Cống như miếng thịt béo, ông ta đã ngoạm một miếng to, lúc này không thể không nhả ra.Tôi cười, nói với ông ta “Ông béo thế này rồi không ăn được nữa đâu, cố ăn vào thể nào cũng vỡ bụng ra đấy”.

Vành mắt ông ta đỏ hoe, gật gật đầu nói “Vâng, tôi sẽ ra lệnh rút quân”. Hãy nhìn tôi, từ ngày mở chợ đến nay, lời nói của tôi trở nên có cân có lạng.Thổ ti La Tuyết Ba còn nói “Tôi đảm bảo thế rồi, bây giờ chúng ta uống với nhau bát rượu nhé!”

Tôi nói “Không, uống trà thôi”.

Trong lúc uống trà, ông ta nói với Ta Na ” Cô có biết người được lớn ở đây là ai không? Không phải cô, không phải tôi, mà là cậu đây”.

Tôi định nói, nhưng nước trà nóng đang ở trong miệng, chờ nước trôi xuống, tôi lại thôi không muốn nói gì nữa.

Từ trong lều ra, Ta Na hỏi tôi “Cái ông béo ấy chính là Thổ ti La Tuyết Ba đấy à?”

Tôi cười phá lên đồng thời quất một roi vào mông ngựa. Con ngựa cõng tôi chạy lên đồi. Con ngựa của tôi nếu quất một roi thể nào nó cũng phi lên dốc cao. Điều này thật lý thú.Theo tôi biết, không có con ngựa nào như thế. Nó phí lên đỉnh đồi cao giữa cánh đồng thì dừng lại. Lúc này, dòng sông, cánh đồng và cái chợ tôi mở đều nằm trong tầm mắt.Ta Na đang cưỡi một con ngựa tốt cũng theo sau tôi phi lên.Tiếng cười của nàng theo gió bay tới, tiếng của nàng nghe như tiếng chim gáy đẻ trứng kêu trong bụi cỏ giữa sáng xuân.

Tiếng cười của nàng là tiếng cười vui vẻ.

Điều này chứng tỏ tôi đem niềm vui đến cho người thân yêu.

Nàng cưỡi trên lưng ngựa, cười đến với tôi. Dây tua đỏ nơi ngọn roi cứ quay tròn trong không trung.Tôi nói thật to với nàng “Em có đúng là con gái bà Thổ ti Nhung Cống không?”

Ta Na cười to, trả lời “Không phải”.

Nàng hét thật to và chạy đến gần tôi, tôi xuống ngựa và nhảy lên lưng con ngựa nàng đang cưỡi. Nàng kêu ré lên một tiếng như xoáy sâu vào tận xương tuỷ. Con ngựa phi nhanh đem theo hai chúng tôi.Ta Na ôm chặt lấy tôi, có lúc chúng tôi như bay trong không trung sau đấy mới rơi xuống.Tốc độ rơi không nhanh lắm, ít nhất tôi còn kịp xoay mình trong không trung để tôi rơi xuống đát, sau đấy đến lượt Ta Na xinh đẹp của tôi. Lúc rơi xuống, tôi vẫn thấy ánh mắt long lanh và hàm răng trắng muốt của nàng.

Trời đất ơi, thảm cỏ mùa xuân sao mà mềm mại!

Vừa rơi xuống đất thì môi chúng tôi dính ngay vào nhau. Chúng tôi rất muốn hôn nhau.Tôi nhắm mắt, cảm thấy beg hai cặp môi là ngọn lửa cháy sáng và nóng ấm. Ngọn lửa thiêu cháy chúng tôi, chúng tôi cùng rên lên.

Có lúc chúng tôi tách rời, nằm trên thảm cỏ, nhìn mây trên bầu trời.Ta Na lầm rầm “Em vốn không yêu anh, nhưng khi phi lên đỉnh đồi, nhìn bóng dáng anh, vậy là em yêu anh”.

Nàng lại hôn tôi.

Chúng tôi nằm trên ngọn đồi lộng gió, nhìn mây bay trên trời cao, tưởng như rơi xuống xoáy nước giữa biển khơi.

Tôi nói với nàng tôi yêu nàng biết bao!

Nàng che mắt tôi bằng những cánh hoa vàng mềm như nhung và nói “Ai không nhìn thấy em thì không yêu em “.

“Anh chỉ là một thằng ngốc”.

“Thế gian có người ngốc như anh à? Em sợ, sợ anh là một quái nhân, em sợ!”

Bình luận
× sticky