Bất ngờ, tôi quyết định không nói.
Bạn của tôi, ông Ung Bô, một lần nữa, và cũng là vĩnh viễn mất lưỡi. ông ta vì tôi mà mất lưỡi. Cho dù dưới trời này sẽ xảy ra kỳ tích gì đi nữa thì ông ta cũng không thể lần thứ hai mở miệng nói được. Lần này đao phủ nhổ luôn tận gốc cái lưỡi. Lúc tôi ra đến khoảng đất trống, mây đen trên trời đã tan, nắng lại chiếu rọi. ông thư ký nằm ở gốc cây hạnh đào, miệng ngậm thuốc cầm máu đặc biệt của nhà Nhi Y, mắt không chớp nhìn trời.Tôi đến bên ông, thấy mồ hôi ông chảy ròng ròng, liền đưa ông ta vào chỗ thật râm mát.Tôi nói với ông ta “Không nói cũng tốt, tôi cũng không nói nữa”.
Ông ta nhìn tôi, khoé mắt có hai giọt nước trào ra.Tôi lau nước mắt cho ông, cảm thấy có muối trong đó.
Hai cha con nhà Nhi Y đang thu dọn đồ hành hình. Ở một góc khác của khoảng đất trống, anh tôi và vợ tôi đang đứng nói chuyện dưới bóng râm của bức tường đá nhà Mạch Kỳ. Anh dùng cây roi quất vào bụi tầm gai mọc ở chân tường.Trông Ta Na có vẻ bối rối không yên, ngón tay nọ vuốt ve ngón tay kia. Họ trao đổi xem ra có thích thú không khi trông thấy một người mất lưỡi.Tôi không muốn nói, cho nên không tham gia vào câu chuyện của họ. Có thể rất hứng thú với câu chuyện, bà Thổ ti đi tới chỗ họ đứng. Nhưng hai người không chờ bà đến gần, liền mỗi người đi một ngả. Họ lên gác.Trước khi lên, vợ tôi cũng không nhìn về phía tôi, chỉ có mẹ nhìn. Ánh mắt mẹ giống như ánh mắt tôi lúc này nhìn ông thư ký.
Lúc này, tôi thấy ở một góc khác của bức tường đá dày của nhà Mạch Kỳ lấp ló một khuôn mặt tỏ ra lén lút.Tôi cảm thấy mình nhìn ra điều gì ở khuôn mặt kia. Đúng vậy, nhìn khuôn mặt kia là biết từ lâu rồi hắn không nói chuyện với ai, thậm chí không thầm nói gì với chính mình. Khuôn mặt cô độc như vầng trăng lại ló ra ở góc tường, lần này tôi thấy vẻ hận thù dưới cái cô độc kia. Lập tức tôi nhớ ra đấy là ai. Hắn là kẻ thù truyền kiếp của nhà Mạch Kỳ, thề trả thù cho người cha đã chết. Lúc tôi còn trên biên giới, thì hắn đã lên đường về đây, không hiểu tại sao hôm nay mới xuất hiện. Mẹ đã đến gần cửa lớn, bà quay lại nhìn tôi. Nhưng tôi đã quyết định không nói, cho nên cũng không cần thiết bảo cho bà biết tin kẻ thù đã đến, dù sao thì kẻ thù cũng không gây nguy hiểm cho phụ nữ.
Tôi ngồi dưới gốc cây hạnh đào nhìn bóng toà nhà đổ dài trong nắng chiều, nhìn núi non sáng rõ dưới trời thu.Thoạt tiên, Ung Bô nằm sau lưng tôi, sau đấy cha con đao phủ đưa ông ta đi. Cuối cùng mặt trời khuất núi, gió ù ù thổi ngoài cánh đồng, chim về tổ bay trong gió trông như những mảnh vải tả tơi. Đã đến giờ ăn tối, tôi đi thẳng về nhà ăn.
Cả nhà đang ở đấy, mọi người nở nụ cười vui vẻ với tôi.Tôi nghĩ, có thể vì tôi đã trở thành thằng ngốc không làm hại ai. Mọi người tranh nhau nói chuyện với tôi, nhưng tôi đã quyết định không nói một lời. Miệng anh nói chuyện với tôi nhưng mắt lại nhìn vào Ta Na ngồi bên cạnh tôi “Chú em không nói chuyện khiến cả Ta Na cũng nghĩ rằng chú ngốc”. Anh nói chuyện với cô em dâu vô cùng xinh đẹp “Thằng ngốc để ấm ức trong bụng, không như chúng ta nói tuốt ra ngoài”.
Ánh mắt Ta Na toé lửa xanh, tôi cứ nghĩ nàng chĩa thẳng vào ông anh chồng đang hớn hở, không ngờ, đôi mắt nàng quay về phía tôi “Lúc này thì anh không còn nói mình không phải là ngốc nữa nhé?”
Tôi nhớ lại mọi chuyện, không nhớ lúc nào mình đã nói với nàng rằng mình không phải là thằng ngốc. Nhưng tôi quyết định không nói.
Cha lên tiếng “Nó không nói, các người không nên buộc nó phải nói, nó cũng là một người đàn ông nhà Mạch Kỳ, làm những việc nhà Mạch Kỳ không ai làm nổi. Nó như vậy, lòng ta buồn lắm”.
Về sau, mọi người đứng dậy đi hết, tôi vẫn ngồi yên.
Cha cũng ngồi bất động, cha nói “Lúc vợ tôi đi không gọi tôi. Vợ con đi cũng không gọi con”.
Tôi không nói gì.
Cha nói “Cha biết con muốn về biên giới, nhưng cha không thể để con về. Nếu con thật sự ngốc thì về trên ấy cũng không để làm gì. Nếu con không ngốc thì tốt thôi, biết đâu hai anh em nhà Mạch Kỳ dùng thứ vũ khí tốt nhất chơi nhau một trận”.
Tôi không nói.
Cha bảo tôi “Ông quản gia thọt cho người về đón con, cha bảo họ về đi.” Cha nói tiếp “Cha không dám giao phó tất cả cho con, con làm được nhiều việc lớn, nhưng cha không dám khẳng định con là người thông minh.Thà rằng cha tin đấy là kỳ tích, có thần thiêng phù trợ, nhưng cha không dám dựa vào kỳ tích để quyết định”.
Tôi đứng dậy bỏ đi, để một mình cha ngồi lại nhà ăn. Ông gục đầu, gục đầu thật thấp.
Trong phòng, cô vợ xinh đẹp của tôi đang soi gương chải tóc, mái tóc dài óng ả dưới ánh đèn.Tôi cố không để bóng mình xuất hiện bên vẻ mặt kiều diễm của nàng trong gương.
Nàng cười với mình trong gương, thở dài với bóng mình trong gương.Tôi lặng lẽ nằm lên giường, Sau đấy, nàng lên tiếng “Suốt cả ngày anh không ở bên em”.
Gió thổi phía ngoài bước tường đá dày, gió thỏi bay lá vàng và cành khô.
Nàng nói “Ở đời này không ai tưởng một người con gái đẹp như em mà bên mình lại không có con trai”.
Gió thổi ngoài sông, nước sông ấm áp. Gió thổi tun ghoa nước từ lòng sông mẹ ấm áp, hoa nước trở nên lạnh lẽo. Vậy là nước ngày nào cũng trở nên lạnh lẽo. Cho đến một đêm, nước lúc bay lên vẫn là những giọt nước, rơi xuống là những hạt băng, đó là mùa đông đã đến.
“Anh trai của anh nói chuyện rất lâu với em, anh ấy đúng là người con trai tuyệt vời, tuy anh đã từng bại trận”.
Ta Na vẫn ngắm nghía mình trong gương.Tôi nằm trên giường, trước mắt xuất hiện cảnh mùa đông đến. Ngoài đồng mùa màng đã thu dọn sạch sẽ.Từng đàn quạ đen mỏ đỏ, chim bồ câu trắng bay rợp trời, lượn vòng ca hát. Như vậy vẫn không đủ làm náo nhiệt mùa đông. Vì dòng sông, vì dòng sông hối hả chảy làm cho tất cả trở nên sống động, đang nằm dưới lớp băng.
Ta Na nói “Không ngờ anh thật sự không nói”.
Cuối cùng nàng rời tấm gương, ngồi bên giường, lại nói “Trời đất ơi, thế giới này có chàng ngốc không nói năng, sao lại thế cơ chứ!”.
Lúc ấy có tiếng gõ cửa.Ta Na khép vội tà áo, rồi ngồi lại trước gương.
Anh tôi đẩy cửa bước vào, ngồi bên giường, quay lưng về phía tôi.Ta Na ngồi trước gương, quay lưng lại hai anh em tôi. Anh nhìn người con gái trong gương, nói “Tôi vào thăm chú em”.
Vậy là hai người nói chuyện với nhau qua tấm gương.
Ta Na nói “Đến cũng chẳng ích gì, nhà em không nói nữa rồi”.
“Cô bảo chú ấy không nói, hay là tự chú ấy không nói?”
“Đầu óc đàn ông nhà Mạch Kỳ thế nào ấy nhỉ?”
“Tôi không như chú ấy”.
Nhất định hai người còn nói nhiều chuyện, tôi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy họ chào nhau để ra về.Ta Na vẫn soi gương, quay lưng lại phía anh tôi. Anh đã ra đến cửa, lại ngoái lại, nói “Tôi sẽ đến thăm chú ấy luôn. Hồi nhỏ, tôi quý chú ấy lắm! Về sau, muốn làm Thổ ti, chú ấy hận tôi.Tuy vậy, tôi vẫn đến thăm”.
Ta Na tết bím mái tóc đang bỏ xoã, lúc này nàng lại soi gương, gỡ bỏ những bím tóc.
Anh đứng ngoài cửa sổ nói vào “Cô ngủ đi.Toà nhà to thế này, cô lại đẹp, khỏi lo không có người nói chuyện”.
Ta Na cười.
Đứng ngoài cửa sổ anh cũng cười, nói “Chú em tôi đúng là ngốc, thế giới không ai đẹp hơn cô, vậy mà chú ấy không nói chuyện với cô”.Trong tiếng chân chầm chậm xa dần của anh, Ta Na thổi tắt đèn, ánh trăng tràn vào phòng. Đêm thu, trời se lạnh, nhưng Ta Na không sợ, nàng đứng trước giường, cởi bỏ từng chiếc áo quần, rồi đứng một lúc cho tiếng chân ở ngoài mất hẳn mới lên giường. Nàng nói “Ngốc ơi, em biết anh chưa ngủ, chỉ vờ ngủ thôi”.
Tôi nằm bất động.
Nàng nói “Chờ đến sáng mai, anh không nói gì thì đúng là anh không nói thật sự”.
Sáng hôm sau tôi dậy muộn hơn mọi khi, mở mắt ra thì Ta Na đã soạn sửa trang điểm xong, nàng mặc bộ đồ màu đỏ tươi, ngồi ngay cửa nơi có nắng chiếu vào.Trời ơi, nàng đẹp quá, nàng ngồi kia giống như một bông hoa mới nở.Thấy tôi thức dậy, nàng đi tới, cúi xuống nói “Em chờ anh dậy. Người ta bảo vợ phải chờ chồng dậy. Với lại, anh vẫn hỏi những chuyện cũ, phải không? Nếu không, anh càng tỏ ra ngốc.”
Người con gái xinh đẹp cúi xuống với tôi, nhưng tôi vẫn ngậm miệng.
Nàng nói “Nếu anh không nói gì thì quả thật là một anh ngốc, trở thành người không biết mình là ai, là chàng ngốc không biết mình đang ở đâu, anh nói đi”.
Vì ngủ suốt đêm, cũng vì không nói, miệng tôi ngậm nên bắt đầu hôi.Tôi hà hơi rất hôi, nàng bịt mũi, đi ra cửa.Tôi như một con vật sắp chết, há to miệng, hà hết mùi hôi trong miệng. Cho đến khi miệng không còn mùi hôi, tôi mới nghĩ đến chuyện của mình: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi nằm trên giường suy nghĩ, mắt nhìn vào góc tường bám đầy bụi và mạng nhện ám khói, sau đấy, tất cả những thứ đó đều chui cả vào đầu óc tôi.
Hôm ấy tôi đi khắp nơi, đầu óc vẫn vương vấn nụ cười trong mơ, tôi đi để tìm một nơi nào đấy nhắc nhở tôi đang ở đâu. Nhưng những gì đang ở trước mắt như ở một kiếp khác, quen thuộc đấy nhưng rất xa lạ. Dinh cơ nhà Thổ ti cao to hùng vĩ, lùi ra xa để nhìn, nó hơi nghiêng, đến gần, nhìn sát đất, từng viên đá trên nền như đang mục rữa.Tôi nhớ đến câu chuyện của bậc trí già Đăng Ba. Có lần ông đến một thánh địa cũng là một khoảng đất trống, ông muốn nói đùa với các vị tăng lữ, liền bảo một vị ôm lấy cột cờ trên khoảng đất trống. Vị tăng lữ không tin cột cờ sẽ đổ, nên đến ôm. Cột cờ rất cao, vị tăng lữ ôm cột cờ và nhìn lên trời, thấy trời thăm thẳm, mây bay giống như lá cờ đang bay. Sau đấy, cột cờ bắt đầu lung lay. Ông ta ra sức giữ cho cột cờ khỏi đổ/ nếu không mây sẽ không bay. Vị tăng lữ kia mệt quá, chết ngay dưới chân cột cờ. Lúc này tôi nhìn bầu trời, bức tường đá của toà nhà cũng đang đè xuống tôi nhưng tôi không chống đỡ nó, vì tôi không phải là người thông minh, mà chỉ là thằng ngốc.Trên trời mây bay, bức tường đổ xuống, cuối cùng mọi người đều bình an vô sự. Vậy là tôi cười với bầu trời.
Kẻ thù của nhà Mạch Kỳ, kẻ thù định ra tay với tôi trên biên giới, lấp ló bên bức tường, bộ mặt đầy vẻ bí hiểm không có tác dụng thức tỉnh đâu óc tôi. Hắn lấm lét đi đến sau tôi rồi ngồi xuống, vén áo, bảo tôi nhìn thanh gươm ngắn và thanh gươm dài mà hắn đã từng múa may trước mặt tôi, nói “Ta sẽ giết cha và anh trai nhà ngươi”.
Tôi cười.
Sát thủ nghiến răng, biến mất.
Mẹ đưa tôi vào phòng của bà, nhả mấy hơi thuốc phiện vào tôi. Đầu óc hồ đồ của tôi tỉnh lại đôi chút. Mẹ rơi nước mắt, nói với tôi “Con không sợ, con ở bên mẹ, thằng con ngốc của mẹ ạ”.
Mẹ lại nhả khói thuốc vào tôi, thuốc phiện đúng là tuyệt vời, chỉ giây lát sau tôi ngủ thiếp đi. Hơn nữa, trong giấc mơ tôi phiêu diêu bay lên.Tỉnh dậy, lại là một buổi sáng. Mẹ nói “Con ơi, con không muốn nói chuyện với ai, con nói chuyện với mẹ đi”.
Tôi cười ngây dại với mẹ.
Nước mắt bà Thổ ti lại rơi “Không nói chuyện với người khác, con nói chuyện với mẹ, nói với mẹ, mẹ là mẹ của con”.
Tôi mặc áo quần ra khỏi phòng mẹ. Phía sau tôi, mẹ ngồi dưới đất ôm ngực. Ngực tôi cũng đau, tôi đứng lại, chờ cho cơn đau qua đi. Không cái đau nào là không qua đi, cái đau trước mắt cũng vậy. Cái đau như mũi tên đâm vào ngực, nó dừng lại giây lát nơi trái tim đang co bóp, rồi xuyên ra phía sau, bay đi như một con chim.Từ phòng mẹ đi xuống, ngoặt sang bên là phòng tôi. Lúc này hai thằng nhỏ đứng phía sau tôi, bỗng chúng lên tiếng, làm tôi giật mình. Nắng từ phía đông rọi tới, tôi nhảy lên, lúc rơi xuống suýt nữa thì giẫm vào bóng mình.
Trạch Lang nói với tôi “Tại sao cậu không ngủ với cô Ta Na? Đêm hôm qua cậu Cả đến thăm cô, cô hát”.
Thằng Nhi Y giơ một ngón tay lên “Suỵt…”
Trong phòng có tiếng Ta Na đang mặc áo, tiếng áo lụa chạm vào da thịt, có tiếng đi chân trần trên thảm. Lúc có tiếng lược ngà rào rào chải tóc, Ta Na lại bắt đầu hát. Chưa bao giờ tôi được nghe Ta Na hát.
Tôi đi với hai thằng nhỏ xuống lầu. Ra đến khoảng đất trống chúng tôi vẫn tiếp tục đi, đi về phía ngọn đồi có nhà người đao phủ. Mùi dược thảo trong sân nhà đao phủ thật dễ chịu. Đầu óc tôi tỉnh táo.Tôi nhớ lại những lần đến đây. Nhớ lần đi xem phòng cất giữ áo quần của người bị hành hình. Đến dưới cái phòng cô độc ấy, hai thằng nhỏ đi lấy thang.Thằng Nhi Y nói, thường xyên đến đây, mấy bộ quần áo kia sẽ trở thành bạn thân.
Trạch Lang cười, mấy hôm nay tiếng cười của nó trở nên thô lỗ, tiếng cười khà khà giống như tiếng chim đêm chỉ có trong rừng đại ngàn. Nó nói “Đầu óc mày có bệnh như đầu óc cậu rồi phải không? Áo quần thì làm sao mà làm bạn được”.
Thằng Nhi Y rất tức, giọng nói do dự ngày thường bỗng trở nên kiên quyết “Đầu óc tao như đầu óc cậu thì không có bệnh tật gì sất, áo quần này không phải là thứ bình thường, toàn là của người bị hành hình để lại, trong đó có linh hồn của họ”.
Trạch Lang định sờ, nhưng tay nó dừng lại nửa chừng, miệng thở gấp gấp.
Nhi Y nói “Mày sợ rồi đấy”.
Trạch Lang cầm lấy một cái áo màu tím đỏ.Trong phòng rất nhiều bụi bay lên, không ngờ áo quần lại nhiều bụi như thế. Chúng tôi khom người, ho sặc sụa. Nhưng cổ áo còn vết máu thâm tím hình vòng cổ lay động tưởng như có linh hồn cư trú ở đấy. Nhi Y nói “Họ trách tôi đem người sống đến đây, chúng ta đi đi”.
Chúng tôi chui ra khỏi căn phòng đầy bụi, đứng dưới nắng.Thằng Trạch Lang tay vẫn cầm cái áo kia, đấy là cái áo đẹp, tôi không nhớ mình đã thấy cái màu tím đó kia ở đâu rồi. Cái áo còn mới tưởng như vừa mới may hôm qua, màu sắc còn tươi nguyên.Tôi chưa kịp nhớ cái màu kia, dưới nắng bống nó trở nên ảm đạm, phai màu, biến thành cái màu tím bầm ngay trước mắt tôi. Màu tím này trông càng kỳ diệu, cùng màu với vết máu trên cổ áo.Tôi rất xúc động, muốn mặc cái áo ấy lên người.Thằng Nhi Y quỳ xuống van lạy tôi nhưng vẫn không thay đổi được ý muốn của tôi. Mặc cái áo ấy lên, người tôi căng như có ai ôm chặt.Tôi không muốn cởi nó ra.Thằng Nhi Y nấu một ít thảo dược cho tôi uống, cái cảm giác căng như bó lấy người không còn. Người và áo như nhập làm một.
Cái áo cũng không muốn nói chuyện, hoặc tôi đã thoả mãn nguyện vọng của nó là đưa nó đi khắp nơi, nó cũng nghe theo nguyện vọng giữ im lặng.
Lúc này, mọi cảnh tượng trước mắt đều có màu tím khác đậm hoặc nhạt. Dòng sông, núi rừng, nhà cửa, cây cối đều được phủ một màu tím, thêm vào đấy là màu máu đang phai dần, trở nên cũ kỹ.
Bà Thổ ti đang nằm bên bàn đèn, nói “Cái áo kỳ quái quá, mẹ không nhớ con có cái áo này từ bao giờ”.
Ta Na thấy tôi, vẻ mặt hăm hở như trông thấy sương mù tan trong nắng. Nàng bảo tôi thay cái áo khác. Nàng tìm trong tủ áo quần, nhưng lấy ra cái nào cũng đều bị tôi giẫm xuống chân. Nàng ngồi giữa đống áo quần đủ màu sắc, mặt giống như tảng đá dưới sông lộ trên mặt nước, bị nắng làm cho khô đi, rất khó coi. Nàng cứ kêu lên “Em không chịu nổi nữa rồi! Em không chịu nổi nữa rồi!” Thế rồi nàng bỏ đi ra ngoài.
Tôi mặc cái áo tím, ngồi trong căn phòng của mình, mắt nhìn vào giữa bông hoa vàng trên tấm thảm trải nhà, chợt thấy trong đó có bóng Ta Na đang đi trên hành lang, vào phòng anh trai tôi. Anh cũng ngồi xếp bằng trên thảm như tôi, cô vợ xinh đẹp của thằng em õng ẹo đi tới, rúc đầu vào lòng anh. Nàng như không còn đứng vững, liền ngả xuống, cánh tay đụng vào mũi anh. Cô gái xinh đẹp đang ngả vào lòng, máu mũi của anh từng giọt chảy xuống.Thổ ti trẻ là một người lãng mạn nhưng cũng không nghĩ rằng mình lại được bắt đầu cuộc phóng đãng với người con gái đẹp nhất thế gian này.
“Em làm anh chảy máu”.
“Anh ôm em đi, ôm chặt vào. Đừng làm em sợ”.
Thổ ti trẻ ôm chặt, máu mũi nhỏ vào mặt nàng. Nhưng Ta Na không quan tâm.Thổ ti trẻ nói “Em đụng, làm anh chảy máu”.
“Anh chảy máu à? Đúng là anh chảy máu rồi. Anh là người đứng đắn, em không sợ”.
“Ai không phải là người đứng đắn?”
“Em trai anh”.
“Nó là một thằng ngốc”.
“Anh ấy làm nhiều người sợ”.
“Em đừng sợ”.
“Ôm lấy em đi”.
Lúc ấy, Thổ ti già cũng đang ngồi trong phòng. Mấy hôm nay, ông suy nghĩ lúc nào thì chính thức truyền ngôi cho cậu con trai lớn bại trận. Nghĩ cho đến khi không muốn nghĩ, ông đã uống say, lim dim cặp mắt. Bỗng, ông bị cơn thèm khát tình dục khống chế. Những ngày này ông đều sống một mình, không ai đến thăm ông. Vậy là, với cơn thèm khát, có thể đây là cơn thèm khát cuối cùng bùng phát, ông vào phòng vợ. Bà Thổ ti đang nằm bên bàn đèn say sưa với khói thuốc, khuôn mặt chập chờn sau làn khói giống như được cắt bằng giấy. Khuôn mặt ấy cười với ông.Thổ ti già đứng không vững, vẻ mặt đau khổ quì trước bàn đèn. Bà Thổ ti tưởng chòng thay đổi ý định, liền nói “Mình hối hận rồi sao?”
Thổ ti già đưa tay ra vén áo vợ, miệng phát ra những âm thanh như của loài thú dữ. Âm thanh ấy và mùi rượu trong miệng Thổ ti già làm thức tỉnh ký ức đau khổ của bà, bà hắt cái già cũ trên người xuống, nói “Đồ súc sinh già, ông làm tôi sinh ra một đứa con như thế đấy! Ông cút đi!”
Vị Thổ ti già không nghĩ ngợi gì, nỗi thèm khát đang thiêu đốt ông. Vậy là ông sang buồng bà Ương Tống. Ương Tống đang ngồi tĩnh toạ, hơi thở mỗi lúc một sâu, mỗi lúc một dài. Vụ Thổ ti già chồm lên người bà ta.
Lúc ấy vợ tôi cũng đang bị anh tôi đè xuống.
Đau khổ xâm chiếm lòng tôi. Giống như một mũi tên xuyên ngực, dừng lại nơi trái tim, lại giống như một con chim xuyên lưng, kêu chiếp chiếp rồi bay đi.
Giữa ban ngày ban mặt hai đôi trai gái đang cấu xé đánh đu làm cho cả khu nhà đung đưa.Tôi nhắm mắt, đến toàn thân cũng đung đưa chuyển động theo.Tiếng sấm ầm ì từ xa cuộn tới. Khu nhà lại càng đung đưa, lay động.Tôi ngồi kia, đầu tiên nghiêng ngả như một cái cây, về sau như hạt gạo trên sàng, cứ nhảy lên.
Sau cơn nghiêng ngả, lay động, Trác Mã và anh thợ bạc vào. Anh thợ bạc rất khoẻ, không hiểu tại sao tôi lại ngồi trên lưng anh. Rất nhanh chóng, chúng tôi chạy ra khoảng đất trống.Trước mắt mọi người, cha và bà ba, anh và vợ tôi từng cặp một, gần như trần truồng, từ trong nhà lao ra. Hình như họ muốn tuyên bố với mọi người, trận động đất ấy là do những động tác điên cuồng của họ tạo nên. Mọi người ở phía dưới cùng gào lên “A a a…” tưởng như âm thanh từ lòng đất vang lên trước khi động đất, tiếng vang trầm ấm, khiến mọi người cảm thấy như có một sức mạnh to lớn vô cùng.
Hai cặp trai gái bị âm thanh kia chặn lại nơi cầu thang, không dám xuống. Lúc ấy họ mới phát hiện mình gần như không mảnh vải che thân, đang đứng trước đám đông dân chúng.Thổ ti thì không sao, vì ông cùng với vợ ba, nhưng anh tôi thì không như thế, anh đang cặp với cô vợ xinh đẹp của người em trai.Trong khi họ chưa biết nên quay vào phòng mặc áo quần hay xuống tiếp để chạy cứu mạng, từ nơi sâu của lòng đất lại rung động mạnh mẽ.
Mặt đất lại đung đưa, bụi tung mù mịt. Hai đôi trai gái trên lầu bị ngã quỵ. Lúc ấy, tiếng reo hò nghe như thác đổ, một góc của toà lâu đài của Thổ ti Mạch Kỳ bị đổ xuống. Gạch đá, gỗ lạt giống như giấc mộng tan vỡ, từ trên cao rơi xuống, làm cho gạch và gỗ lẫn lộn, đất xây nên toà lâu đài kiên cố trở thành cột khói bụi dâng lên cao. Mọi người bò ra đất, tưởng đâu nhà Mạch Kỳ tiêu tan trong không trung. Bụi tan, một góc toà nhà không còn, nhưng toà nhà vẫn sừng sững giữa trời, xuất hiện bức tường lửa khói đen. Chỉ cần mặt đất rung chuyển một lần nữa thì cả toà nhà sẽ ụp xuống.
Nhưng sóng rung động của mặt đất đã đi xa.
Đất bụi bay lên cũng đã lắng xuống.
Thổ ti Mạch Kỳ và cậu Cả lại xúng xính áo quần xuất hiện, nhưng không thấy hai người đàn bà. Họ đứng trước toà nhà nói với đám người đang nằm rạp, các người đứng cả dậy. Động đất đã qua. Lúc tôi đứng dậy, anh còn đỡ tôi, anh nói “Xem chú mày, lúc nào cũng trà trộn với đám dân đen, mặt mũi đầy bụi đất”. Anh lấy ra chiếc khăn tay lụa lau sạch mặt cho thằng em ngốc, rồi xoè cái khăn trước mặt tôi, đúng vậy trên cái khăn là bụi đất.
Thằng em ngốc vung tay, cho anh một cái tát.
Trên khuôn mặt của người thông minh dần hiện rõ hình bàn tay tím bầm. Miệng anh hít khí lạnh, tay che chỗ đau trên khuôn mặt, nói “Thằng ngốc, vừa rồi tao còn thương hại cho mày, vì vợ mày không trung thành, nhưng bây giờ thì tao mừng, bây giờ tao mừng vì tao vừa thông dâm với vợ mày”.
Anh ta định làm tổn thương thằng em đã gây nên sự uy hiếp mạnh mẽ với anh ta. Nói chung, sự tổn thương ấy sẽ làm cho người thông minh trở nên ngu ngốc, càng không thể nói là tôi. Nhưng hôm nay không như vậy, tôi mặc chiếc áo màu tím. Lúc này tôi cảm thấy sức mạnh của cái áo, nó làm cho tôi quay người lại, đi lên lầu, không để ý gì đến con người điên khùng kia.Tôi vào thẳng phòng mình.Ta Na vẫn ngồi trước gương, nhưng nét mặt không mộng ảo như khi động đất. Nàng rùng mình “Trời đất ơi, gió lạnh từ đâu đến vậy?”
Tôi nghe thấy mình nói “Cút ra khỏi phòng tôi ngay, cô không còn là vợ tôi nữa. Cút nhanh đến phòng thằng kia”.
Ta Na quay lại, tôi rất vui khi thấy vẻ mặt kinh hãi của nàng. Nhưng nàng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, nàng cười và nói “Tại sao anh vẫn mặc cái áo kỳ quái ấy, chúng mình thay nó đi”.
“Cút khỏi đây ngay!”
Lúc này nàng khóc “Cởi cái áo của anh ra, em sợ”.
“Ngủ với anh chồng, cô không sợ à?”
Nàng nằm vật xuống giường, lén nhìn tôi bằng một con mắt, mắt kia dùng để khóc.Tôi không thích như vậy, tôi muốn hai mắt nàng cùng khóc.Tôi nói “Hãy viết thư cho mẹ cô, nói cảm giác của cô đang trần truồng đứng trước mặt mọi người lúc động đất”.
Nàng không yêu tôi, nhưng nàng không có gan sang ở với cậu lớn nhà Mạch Kỳ. Dù nàng có gan làm thì e rằng cậu lớn cũng không dám.Tôi cho người đi gọi ông thư ký, nàng mới thực sự dùng hai mắt để khóc. Nàng nói “Anh hùng quá, mở miệng ra là nói toàn những lời hung dữ”.
Đúng vậy, tôi lại nói. Hễ tôi nói là nói ra những điều trước đây chưa nói. Làm được như vậy, tôi rất vui.