Ở ngoài phố tôi gặp một số người Hán mới đến, nhưng không biết ai có màu.Trong hai cửa hàng mới mở, có vài người làm thuê mặc đồ Tạng, nhưng thực ra đấy là người Hán. Chủ quán rượu tôi thường đến, hỏi tôi tìm gì ngoài phố.Tôi nói chuyện với ông ta. Ông ta hỏi “Họ có bôi màu lên mặt không?” “Màu của họ ở trong lòng”.
“Vậy thì tôi không nhận ra họ”.
Tôi ngồi ở quán uống rượu, nói đùa với ông ta, nếu em ông ta còn sống chắc là những ngày này sẽ ra tay báo thù Thổ ti Mạch Kỳ.Tôi nói “Nếu đấy là mối thù không trả không xong thì những ngày này là cơ hội tốt nhất”.
Chủ quán thở dài, nói không biết em ông ta đi tận đâu.
Tôi nói “Ông cũng được chứ sao”.
“Nếu tôi biết nó đã chết hoặc không muốn làm tiếp, tôi mới ra tay. Hai anh em tôi đã định với nhau như thế rồi”.
Ý định của họ làm tôi ớn lạnh, nếu Thổ ti Mạch Kỳ chết trước khi họ ra tay hành động, thì Thổ ti Mạch Kỳ tiếp theo, tức là tôi, sẽ tự động trở thành mục tiêu báo thù, phải giết bằng được Thổ ti Mạch Kỳ chính cống mới coi như trả được thù nhà.
Tôi sợ, định cho người giúp hai anh em nhà này giết luôn Thổ ti Mạch Kỳ, ông chủ quán cười, nói “Ông bạn tôi ơi, bạn đúng là ngốc, tại sao không nghĩ đến giết béng tôi và em tôi đi?”
Phải rồi, đầu óc tôi chưa nghĩ ra điều ấy.
Chủ quán nói “Như vậy cậu khỏi lo ngày nào đấy tôi giết cậu”. Ông ta tiễn tôi ra cửa, nói tiếp “Cậu còn nhiều việc phải làm, về đi, về làm việc của cậu đi”.
Đang nói chuyện thì bà chủ chứa cho người đến mời tôi. Còn cách kỹ viện khá xa đã nghe thấy tiếng cười của các cô gái, nghe rõ tiếng máy hát nỉ non, ngửi thấy cả mùi thịt nấu và đậu hầm.Tôi ngồi ở sảnh lớn dưới nhà, không muốn ăn gì, mà cũng không muốn động đến người cô gái đang ngồi trong lòng tôi.Tôi cảm thấy trong không khí cũng có mùi bệnh giang mai. Ngồi trong lòng tôi là cô gái sạch, nghe bà chủ kể những chuyện buồn cười của các Thổ ti. Ngay cả cô gái dưới trướng bà ta nghe lại câu chuyện xảy ra trên người chính các cô, các cô cũng phải bật cười, nhưng tôi không thấy có gì đáng cười.
Tôi hỏi bà chủ chứa về chuyện người Hán có màu, bà ta cười, nói “Có màu hay không có màu, màu đỏ hay màu trắng đến chỗ tôi đều như nhau cả”. Bà ta nhổ xuống đất “Ôi, đàn ông cùng một giuộc, trừ phi người như cậu”.
“Cậu thế nào?”
Bà ta lấy một mẩu thịt từ kẽ răng ra, vứt đi, rồi nói “Giống như cậu, như ngốc mà không ngốc, tôi chả biết thế nào nữa”. Bà ta nói cứ như đã gặp người Hán có màu rồi. Ôi, người đàn bà gieo rắc bệnh giang mai!
Tôi ra khỏi cái ngôi nhà ăn chơi phóng đãng, nhổ nước bọt phì phì.
Một ngọn gió lặng lẽ từ xa thổi tới, tung bụi đất, giấy lộn, cỏ rác dọc phố dưới nắng, nghe như tiếng cờ phần phật trước gió. Người đi đường vừa tránh bụi, vừa nhổ xuống đất. Ai cũng bảo trong gió có ma. Ai cũng bảo nước bọt là thứ rất độc, ma phải bỏ chạy. nhưng cơn lốc mỗi lúc một to, cuối cùng mấy cô gái từ trong cái nhà lớn kia chạy ra, tốc váy ngay trước gió, phơi những bông hoa độc ra ngoài, vậy là gió lốc giảm dần và mất hẳn. Lòng tôi trống trải vô cùng, có thể vì không tìm thấy người Hán có màu, nếu không, chỗ trống sẽ được lấp đầy.
Trong khi tôi đang nhìn xem cơn lốc cuốn đi đâu thì người nhà tìm gặp tôi.
Vợ tôi bỏ trốn, trốn đi với Thổ ti Uông Ba.
Thằng Trạch Lang dẫn đầu một tốp thuộc hạ lên ngựa, không chờ tôi ra lệnh đã xuất phát. Đoàn ngựa như cơn lốc tràn qua. Họ đuổi theo về phía nam suốt ba ngày nhưng cũng không thấy tăm hơi Thổ ti Uông Ba và vợ tôi.Thằng Trạch Lang quay về tay không, cho người dựng cây cột hành hình ngay trong sân, bảo thằng Nhi Y trói hắn vào cột.Tôi không buồn, nhưng nằm ở giường không muốn dậy, hễ nhắm mắt khuôn mặt xinh đẹp của Ta Na lại hiện lên. Lúc này, dưới nhà có tiếng roi quất vun vút. Cái cô hầu của Ta Na cũng hiện lên trước mắt tôi. Nhiều năm nay, nàng sống cùng cô hầu, càng ngày càng xa tôi. Lúc này, tiếng cô ta như tiếng muỗi vo ve quanh giường. cô ta bảo, cậu chủ đừng buồn, đồng thời cô không ngớt nguyền rủa cái tên Ta Na.Tôi muốn cho cái cô gái tay chân nhỏ bé mồm miệng nhả ra những lời độc địa một cái tát, nhưng lại không muốn nhấc tay lên.Tôi bảo cô ta cút đi. “Nếu không, tôi bắt cô phải lấy anh thợ giày chột mắt bây giờ”.
Cô ta quỳ xuống “Em xin cậu, em không muốn sinh ra một nô lệ nữa”.
Cô ta nói “Xin cậu đừng bắt em lấy chồng, em là phận gái của cậu, cậu không cần em, nhưng em vẫn nhớ em là của cậu”.
Câu nói của cô ta đốt cháy lòng tôi, tôi đang định nói thì cô ta khép cửa đi ra ngoài, trở về với những cô hầu.
Ở dưới kia, thằng Trạch Lang bị đánh đang kêu la ầm ĩ.
Tiếng kêu của nó làm tôi tăng thêm sức mạnh, tôi đi xuống, bảo thằng Nhi Y dừng tay.
Đây là lần đầu tiên thằng Nhi Y đánh đòn trừng phạt. không ngờ thằng Trạch Lang lại là kẻ bị trừng phạt đầu tiên. Dây trói được cởi ra, nó theo cái cột quỵ xuống đất. Các Thổ ti đứng quanh, thưởng thức ngọn roi của đao phủ nhà Mạch Kỳ.Thổ ti Nhung Cống định nói gì đó, bà ta nhìn tôi, lại nhìn ngọn roi trong tay thằng Nhi Y, nhưng rồi không nói nữa.Thổ ti Mạch Kỳ cũng nhìn như bà ta. Lúc này chỉ có Thổ ti La Tuyết Ba là bạn thật sự của tôi. Ông ta đang định nói thì tôi giục ông ta nói, vì có nói cũng chẳng ích gì. Các vị Thổ ti hỏi tôi mời họ đến đây làm gì, tôi nói mời họ đến để xem con gái Thổ ti Nhung Cống đã phản bội tôi thế nào.Tôi nói với họ, ngày mai ai muốn về thì cứ về, trên người họ đã có tặng phẩm của tôi rồi.
Họ chìa tay, ngầm bảo chưa có tặng phẩm của tôi, nhưng không biết tôi đã biếu giang mai cho họ.
Các Thổ ti chuẩn bị về. Họ lần lượt chào tôi, người chủ đang rất buồn.Thổ ti La Tuyết Ba nói “Chính là bà ta, người mẹ này đã xúi con gái ve vãn quyến rũ Thổ ti Uông Ba, cậu đừng tha cho bà ta”.
Không ngờ, vào lúc các Thổ ti lục tục lên đường thì Ta Na quay về. Nàng ngồi ngất ngưởng trên lưng ngựa. Bụi đất trên mặt vợ tôi giống như một lớp tro tàn sau trận hoả hoạn. Nàng bình tĩnh nói với tôi “Anh thấy đấy, cuối cùng cuộc đờiem thuộc về anh, em lại về với anh”. Cái ngày nàng ngủ với người con trai cả của nhà Mạch Kỳ cũng như vậy.Tôi muốn nói với nàng điều gì đấy, nhưng cuối cùng không nói được gì. Mắt tôi mở to, nhìn nàng đi ngang mặt tôi lên lầu. các Thổ ti đều nhìn tôi, còn tôi thì nhìn Ta Na ung dung bước lên cầu thang. Lúc này, lẽ ra mẹ nàng không nên ló mặt, nhưng bà ta ra, ra đón đứa con gái xinh đẹp. Bà Thổ ti Nhung Cống phát hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của con gái bà không còn chút gì gọi là tươi tỉnh. Một trận hoả hoạn đã thiêu cháy tất cả.Tôi nhìn, trong lòng cũng thấp thoáng nỗi đau.Ta Na ngước nhìn mẹ, bỗng nàng oà khóc.
Thoạt đầu, nét mặt bà Thổ ti tỏ ra buồn đau, nhưng rồi bà ta vươn thẳng người, nhổ một bãi nước bọt lên người cô con gái thân yêu đang đứng dưới tầm mắt, rồi một tay chống nạnh bước xuống lầu, đến trước mặt tôi, bà nói “Cái đứa con gái bất lực kia không phải là con tôi nữa! Anh là một thằng ngốc lên dỗ nó đi, dỗ nó đừng khóc nữa, tôi về đây!”
Cái lý của đàn bà không giống nhau, hình như có câu nói như vậy. Những chuyện ngay sau đấy không còn liên quan đến bà ta nữa.Tôi nghĩ nói như vậy không đúng, nhưng không nghĩ ra tại sao lại không đúng. Cha ở trên lầu kêu to không để người đàn bà kia đi.Thổ ti Mạch Kỳ thở hồng hộc chạy xuống, gào tôi với tôi “Theo như bà ta nói, con không được làm Thổ ti Nhung Cống, sau này con sẽ không được làm Thổ ti Nhung Cống”.
Thằng con ngốc hỏi “Sau này? Con làm Thổ ti Mạch Kỳ còn làm Thổ ti Nhung Cống thế nào được nữa?”
Các Thổ ti phá lên cười ha hả.
Thổ ti Mạch Kỳ suýt ngất, nếu không có người đỡ, chắc chắn ông đã gục xuống rồi. Mẹ cũng từ trên lầu chạy xuống, xông đến trước mặt cậu con trai gào to “Con đi làm Thổ ti Nhung Cống trước rồi về làm Thổ ti Mạch Kỳ”.
Bà Thổ ti Nhung Cống cười, nói với mẹ tôi “Cái ông già nhà bà liệu có sống lâu hơn tôi không?”. Bà ta lại nhổ nước bọt vào cô con gái, rồi vào nhà thu xếp đồ đạc.
Các Thổ ti cũng tản dần, có người lên đường ngay, có người còn ra kỹ viện chơi rốn một đêm nữa.
Gió đưa tiếng khóc của Ta Na, giống như tiếng hát của nàng mấy hôm trước.
Ông thư ký nói bằng ánh mắt với tôi “Màn kịch sắp kết thúc”.
Ông Dân ngồi buồn trong nhà.
Ông buồn vì người đồng tộc có màu đã đến. ông mất chức quan vì phản đối người Hán trắng đánh người Hán đỏ, nhưng ông vẫn mong cho người Hán trắng giành thắng lợI. Ông nói, nếu người Hán trắng giành được nơi này, thì ông ta vẫn còn đường sống. Nhưng nếu người Hán đỏ đến, họ làm gì cũng khó mà biết.Tôi đã từng bỏ tiền cho người Hán trắng mua máy bay, cho nên tôi rất nhanh chóng nhất trí với ông Dân, nếu người Hán, người Hán có màu nhất định đến đây, thì người Hán trắng đến vẫn hơn.
Ta Na bị Thổ ti Uông Ba thiêu cháy trong ngọn lửa tình dục rồi vứt bỏ.
Nếu cái mọi người cần, tôi cũng cần, nếu mọi người không cần, tôi cũng không cần. Con gái cũng vậy, cho dù nàng là người đẹp nhất thiên hạ, cho dù từ nay về sau tôi không thấy một người con gái nào đẹp như vậy.
Cứ để nàng già đi trong căn phòng kia.
Thổ ti Nhung Cống chào tôi để về, tôi nói “Không đem con gái bà về à?”
Bà ta nói “Không!”
Tôi nói “Thổ ti Uông Ba đã vứt bỏ con gái bà rồi”.
Bà ta nói “Trước hết, nó là vợ anh”.
Tôi nói “Cô ta sẽ héo khô trong gian phòng kia, rồi sẽ chết dần chết mòn”.
Ông quản gia nói “Hỏi xem bà Thổ ti Nhung Cống còn nói gì nữa không?”
Bà ta nói “Tôi muốn anh bảo đảm với các Thổ ti có mặt tại đây không cho người đuổi theo giết tôi”. Mọi người cùng nghe thấy câu nói ấy.Thằng Trạch Lang, thằng Nhi Y và mẹ tôi đều lắc đầu khuyên tôi, đừng có bảo đảm gì với bà ta. Các Thổ ti lại muốn tôi đồng ý với yêu cầu ấy. Họ biết rằng, nếu bà Thổ ti Nhung Cống an toàn về đến nhà, thì họ cũng không gặp nguy hiểm gì.Tôi đành nói “Bà cứ yên tâm”.
Bà Thổ ti Nhung Cống đã đi xa, tôi nói với các vị khách “Các vị cũng cứ yên tâm mà về”.
Sáng ngày hôm sau, khách về hết.
Thổ ti Mạch Kỳ và vợ là người cuối cùng ra về. Lúc chia tay, mắt mẹ tôi đỏ hoe, nhưng cha con tôi không nói gì với nhau. Mẹ ngồi trên ngựa khom mình xuống, hôn lên trán tôi, nói khẽ vào tai tôi “Con, hãy kiên nhẫn, mẹ sẽ được thấy con lên làm Thổ ti”.
Tôi muốn nói không kịp nữa rồi, thời gian trôi nhanh, càng ngày càng nhanh, nhưng tôi không nói ra, mà chỉ nói “Con nhớ mẹ, mẹ ạ!”
Nước mắt mẹ lại trào ra.
Mẹ giật dây cương, lên đường.Tôi không nghe thấy tiếng chân của đoàn người và ngựa, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa của mẹ, tiếng vó ngựa cộp cộp như bước trong tim tôi.Tôi lôi sợi dây cương “Mẹ, người Hán có màu đã đến”.
Mẹ tôi dừng ngựa, đứng sững một lúc, nhưng không nói gì. Mẹ vung roi, con ngựa lại bước đi.
Đứa con ngốc nghếch lại đuổi theo. Mẹ từ trên lưng ngựa cúi xuống, tôi nói mẹ đừng ngủ với Thổ ti Mạch Kỳ nữa, vì ông ta đã nhiễm bệnh giang mai rồi. Xem ra bà biết tôi nói điều gì.Tuy lãnh địa của các Thổ ti chưa có cái bệnh ấy, nhưng mẹ từ vùng có cái bệnh ấy đến đây.
Ông quản gia nói “Tại sao cậu không hỏi chuyện bao giờ lên Thổ ti?”
Ông sư phụ nói “Không còn bao lâu nữa”.
Thằng Trạch Lang đòi cho nó đuổi theo bà Thổ ti Nhung Cống, nó biết tôi không đồng ý, nhưng mục đích cuối cùng của nó là tôi phải cho nó đuổi theo giết Thổ ti Uông Ba.Tôi buộc phải đồng ý. Điều kiện duy nhất của tôi là, nếu Thổ ti Uông Ba còn trên đường đi, thì giết. Nếu Uông Ba đã về đến nhà, thì không được đụng đến, nếu nó không nghe, về đây tôi sẽ bảo thằng Nhi Y giết nó.
Nó không nói thêm lời nào, đem theo hai khẩu súng ngắn lập tức lên đường. ít ra, nó cũng phải quay đầu nhìn chúng tôi, nhưng không, tôi nhìn theo cho đến khi nó khuất hẳn. Sau khi nó đi, tôi cứ nhẩm đếm từng ngày, nghĩa là ngày của tôi được tính theo ngày của thằng Trạch Lang đi. Nó đi được mười hôm, có người muốn thay nó làm cái việc đôn đốc thu thuế, tôi gọi thằng Nhi Y đến, cho người kia một trận đòn roi da. Người ăn đòn roi da vốn dưới quyền thằng Trạch Lang, lúc này cái bộ đồ nâu để đi thu thuế của hắn cũng bị lột.Tôi bảo ông quản gia mở sổ ra xem, nếu người này còn là người tự do thì tôi sẽ biến nó thành nô lệ. Nếu thằng Trạch Lang bình yên trở về, nó sẽ là người tự do. Vì tôi không phải là Thổ ti, cho nên trong tay có bao nhiêu người tự do, bao nhiêu nô lệ đều phải do Thổ ti Mạch Kỳ quyết định.Tôi chỉ đổi vị trí cho hai người, nếu cha biết cũng sẽ không nói gì.
Ngày thứ mười hai, anh thợ bạc chồng của Trác Mã đến.Trác Mã không có nhà, cô ta vào bãi chăn nuôi tận suối nước nóng đi tìm cái cô gái có tên trùng với mình. vì cô ta thấy tôi lâu lắm không đến với Ta Na. Bên tôi có hai Ta Na, một phản bội tôi, một nữa không làm tôi hứng thú nổi.
Anh thợ bạc gặp tôi, tôi bảo ở đây không cần đến anh.
Ông quản gia rất hiểu tôi trong những chuyện này, ông nói với anh thợ bạc “Trác Mã đứng đầu nhóm con gái ở đây, anh không xứng đáng với cô ta nữa đâu”.
Nghe thấy thế, anh thợ bạc nói anh rất yêu vợ.
Ông quản gia nói “Về đi, nếu Thổ ti giúp thì anh sẽ được là người tự do”.
Anh thợ bạc có thể cầu xin tôi, khi anh ta nói với ông quản gia tôi ngồi gần đấy, nhưng trên khuôn mặt anh ta lộ vẻ kiêu căng của một người thợ thủ công, nói “Chắc chắn Thổ ti sẽ ban thưởng cho tôi thành người tự do”. Sau đấy, anh ta khoác cái túi đựng đồ nghề lên vai, đi được mấy bước rồi quay lại nói với tôi “Thưa cậu, tôi sẽ quay lại, cậu làm đồ bạc phải trả tôi tiền công”.
Ý anh ta nói, anh ta quay lại sẽ là người tự do, xứng với Trác Mã.Tôi nói “Được, tôi sẽ trả anh gấp đôi tiền công”.
Anh ta quay đi, tôi nhìn theo cái bóng cô đơn và đau khổ của anh ta. Còn nhớ, hồi đầu vì Trác Mã mà anh chịu để mất thân phận là con người tự do. Nhìn theo bóng anh ta xa dần, tôi lại nhớ cái vị đắng nơi cửa miệng và nơi trái tim khi anh ta yêu cô hầu của tôi. Lần này, vì Trác Mã mà anh ta đi tìm lại thân phận tự do của mình.Tôi cảm thấy tuyệt vọng cho tiền đồ của anh.
Chuyến đi của anh ta sẽ không có hy vọng. Nhưng con người là như vậy, là thợ bạc, là Thổ ti hay nô lệ đều như vậy, chỉ cần nghĩ đến việc muốn làm, mà không dám hỏi làm như vậy liệu có hy vọng hay không. Đứng trên quan điểm của người thư ký Ung Bô, mọi chuyện đều không có ý nghĩa, nhưng ông ta vẫn tìm một chỗ ngồi thoải mái để suy tư. Anh thợ bạc đi một lúc lâu, tôi mới sai thằng Nhi Y phi ngựa đuổi theo, gọi anh ta quay lại. anh ta thấy đao phủ đuổi theo, nghĩ rằng mình sắp chết, dọc đường vừa đi vừa lau mồ hôi.Thằng Nhi Y đưa anh ta tới kỹ viện. Ở đấy, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, anh ta ngửi thấy mùi thịt nướng và mùi canh sườn hầm với đậu, suýt nữa thì ngất đi. Các cô gái dìu anh lên lầu, ngồi trên giường anh ta ăn hết hai khay thức ăn đầy. Lúc đổ sức trên bụng các cô gái, anh ta vẫn còn ợ liên tục, đúng là anh ăn quá no.
Trác Mã từ bãi chăn nuôi suối nước nóng về. Cô ta về tay không, cô gái kia đã đi lấy chồng.Tôi ngồi với cô hầu cũ một lúc, ngồi với nhau nhưng không nói câu nào. Cô ta khẽ hỏi, có phải tôi nhớ chuyện quá khứ không.Tôi không muốn nói. Cô ta thở dài, bảo tôi là một ông chủ có tình có nghĩa.Tôi nói, anh thợ bạc đã đến. Cô ta lại thở dài.Tôi biết Trác Mã rất yêu anh thợ bạc, nhưng hiện tại cô ta đang là một người có danh phận, cô ta hiểu rõ, chỉ đến ngày tôi lên làm Thổ ti, thân phận nô lệ của cô ta mới được xoá bỏ, cho nên, trước chuyện này, cô ta lặng lẽ không nói gì.
Thằng Nhi Y về, nói lại chuyện anh thợ bạc vừa ợ no vừa làm cái chuyện kia, Trác Mã rơi nước mắt, nói “Cám ơi cậu đã cho anh ấy vui vẻ”.
Bà chủ chứa giữ anh thợ bạc lại, bà ta nói “Này, tôi đang định đánh mấy thứ bằng bạc”.
Người từ kỹ viện về đều nói, những đồ bạc ở kỹ viện mỗi ngày một tinh xảo hơn, đẹp hơn.Trác Mã lại chảy nước mắt.
Cô ta không chịu ngủ với ông quản gia nữa, nhưng cũng không đi thăm anh thợ bạc. Đó là kết cục mối tình giữa cô hầu với anh thợ bạc.
Thằng Trạch Lang đi được một tháng vậy mà vẫn không có tin tức gì. Hôm ấy, tôi nhìn con đường dẫn về phía nam.Theo sau Ta Na là Ta Na, theo sau con gái bà Thổ ti là con gái người chăn ngựa, theo sau vợ tôi là cô hầu của tôi, lần lượt đến bên tôi. Người vợ không chung thuỷ hút thuốc phiện, vẻ mặt tiều tuỵ, ánh mắt thì điên cuồng. Một trận gió thổi tới, người nàng xiêu vẹo trong gió, tôi đưa tay ra đỡ nàng.Tay nàng lạnh giá, tưởng đâu nàng ở ngoài gió lâu lắm rồi. Nàng nói “Sátthủ của anh không về nữa”.
Tôi không phải là người để bụng mọi chuyện, tôi không phải là thằng ngốc, mà là người thông minh, nàng đối xử với tôi như với một người thông minh. Nàng bảo tôi nhớ lại những chuyện quá khứ.Tôi đi xuống, bỏ nàng lại trên lầu. Ở dưới nhà, tôi gọi Ta Na, lập tức cô gái con người chăn ngựa đi xuống, bỏ lại con gái bà Thổ ti trên lầu.Trên cao, phía sau dãy lan can chạm trổ hoa văn, gió thổi tung tà áo nàng, toàn thân nàng như muốn bay lên. Người con gái xinh đẹp kia nếu đón gió bay lên trời sẽ không làm ai ngạc nhiên. Ai cũng tin rất, một cô gái xinh đẹp là tiên nữ trên trời. nhưng nàng không bay lên, nàng vẫn đứng đơn độc kia, có thể người nàng sẽ lạnh hơn.
Tôi nằm mơ thấy Ta Na là bức tượng được tạc bằng một phiến đá cẩm thạch đang toả sáng dưới trắng.
Sáng sớm, sương rơi trên mặt đất, trận sương đầu tiên trong năm. Chẳng mấy chốc trời sẽ sang đông.
Cuối cùng thằng Trạch Lang cũng về, nó mất một tay, mất một khẩu súng.
Thổ ti Uông Ba về đến nhà trước khi nó đuổi kịp.Thằng Trạch Lang chờ cho Uông Ba ra ngoài đường để hành động. nhưng Uông Ba không đi đâu, chỉ quanh quẩn ở nhà. Về sau, nó biết Thổ ti Uông Ba bị bệnh kỳ lạ, nằm trên giường không sao dậy nổi. Bệnh giang mai anh ta nhiễm ở kỹ viện đã phát tác, cái ấy của đàn ông đang bị nát ra.Trạch Lang cứ thế vào nhà Thổ ti Uông Ba, rút súng bắn chỉ thiên.Tự nó vào cửa để người nhà Uông Ba tóm được. Bọn họ chặt một tay Trạch Lang, Thổ ti Uông Ba ra trông thấy nó. Mặt Uông Ba hồng hào, không giống với người bị bệnh.Trạch Lang nhận ra, Uông Ba đi đứng không tự nhiên, trông như người kẹp cái gì bên mạng sườn chỉ sợ rơi xuống.Trạch Lang nhìn bàn tay mình vừa rơi xuống đất đang biến màu, thấy dáng đi của Thổ ti Uông Ba không khỏi buồn cười.
Thổ ti Uông Ba cũng cười, lúc cười, mặt anh ta biến sắc, nói “Đúng vậy, con gái làm tôi không còn ra thể thống gì nữa!”
Trạch Lang nói “Chủ của tôi nghe ông nói vậy chắc là buồn cười lắm”.
Thổ ti Uông Ba nói “Mày cứ về nói với chủ”.
Thằng Trạch Lang nói “Tôi không cầu xin ông tha cho tôi”.
Thổ ti Uông Ba đưa cho nó một bức thư, nói “Mày đến để không giết tao, mà đến để làm người đưa thư”. Vậy là nó đem thư của Thổ ti Uông Ba về.Trước lúc đi, Thổ ti Uông Ba sai người đắp cho cái tay bị chặt của nó một ngôi mộ nhỏ. Nó cũng ra xem.
Trong thư, Thổ ti Uông Ba nói “Gái, gái, gái của nhà anh làm hại tôi”. Anh ta trách cái kỹ viện ở phố tôi dựng lên đã làm hại sức khoẻ và vợ của bạn làm tim anh ta tan nát.
Anh ta nói, rất nhiều Thổ ti nguyền rủa cái thị trấn chết tiệt kia.
Họ cho rằng cái thị trấn ấy làm họ mắc bệnh, nát cả người. Ai đã thấy người còn sống mà cơ thể nát ra chưa? Người chết, linh hồn lìa khỏi xác, sau đấy cơ thể mới nát ra, nhưng bây giờ anh ta vẫn sống, cái để con người truyền đời truyền kiếp cũng là cái làm cho con người khoái lạc, lại bắt đầu nát ra.
Tôi hỏi ông thư ký, cái thị trấn này có đáng nguyền rủa không. Ông ta trả lời, không phải ai đến đây cơ thể cũng bị nát. Chỉ có những người không xứng với nó mới bị.
Vị tăng nhân cũ nay là thư ký nói, phàm những chỗ nát ra sẽ mọc lại cái khác.