Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bụi trần lắng đọng

Chương 47: Nhà vệ sinh

Tác giả: A Lai

Người Hán đỏ đánh bại người Hán trắng.

Người Hán trắng bại trận tràn đến vùng này của chúng tôi.

Thoạt đầu, họ xem thường chúng tôi. Họ định dựa vào súng ống trong tay để cướp gạo, cướp thịt, tôi cho họ những thứ đó. Họ ăn no rồi đòi rượu, đòi gái, những thứ ấy ở phố chúng tôi đều có. Nhưng bọn họ không có tiền, lại tìm đến xin tôi. Đến lúc ấy bọn họ mới biết, từ nhiều năm trước chúng tôi đã trang bị súng ống. Cuối cùng, họ đem súng đổi lấy bạc của tôi, rồi dùng bạc đổi lấy rượu và gái. Bọn họ đổ xô đến kỹ viện, cái nơi gieo rắc bệnh giang mai. Đây là bọn người chỉ biết hò hét, kêu la, để lại dấu chân trên tuyết. Có bọn họ, chó cũng không tìm thấy một chỗ tuyết còn sạch để chạy và in dấu chân tựa những đoá hoa lên đấy. Ông sư phụ khoác áo da cáo nói “Bọn họ rét không ngủ được”.

Tôi nghĩ cũng phải, họ ngủ trong những cái lều gió lùa bốn phía. Vì ông Dân cứ than thở, một hôm tuyết rơi, tôi đem rượu và thức nhắm cho họ.

Họ thường xuyên đến kỹ viện nhưng không ai bị giang mai hành hạ.Tôi hỏi thăm biết họ có thuốc trị giang mai.Tôi hỏi một sĩ quan, ông ta cho tôi một ít.Tôi không có bệnh ấy. Hễ tôi ra đấy, bà chủ chứa sẽ dành gái sạch cho tôi.Tôi chia đôi số thuốc, một nửa cho Ta Na, nàng bị Thổ ti Uông Ba truyền bệnh.Thổ ti Mạch Kỳ cũng bị cái bệnh ấy, tôi cho người đưa thuốc về cho ông, để ông biết thằng con ngốc không muốn cái chỗ ấy của ông nát thối ra.

Việc ấy khiến cha vô cùng xúc động.

Ông gửi thư cho biết, mùa đông ở nhà rất cô đơn lạnh lẽo.Trong thư ông kêu gọi “Con ơi, con về đi, đem những thứ từ biên giới về để chúng ta có một cái tết vui vẻ”.

Tôi hỏi mọi người có nhớ nhà không, ai cũng bảo nhớ.Thằng Trạch Lang cụt một tay rất mong mẹ.Tôi hỏi thằng Nhi Y có nhớ người đao phủ già không, nó lắc đầu rồi lại gật đầu.Tôi nói, tôi cũng nhớ cha mẹ.Trác Mã dẫn đầu một nhóm người bắt đầu thu xếp hành trang.Tôi nghĩ, ở đâu cũng thế thôi. Không phải tôi không biết cô đơn lạnh lẽo là gì, nhưng tôi ít cảm thấy điều ấy. Ông thư ký nói, lão gia chả bảo cậu ngốc là gì, đấy là cái tốt của ngốc, nhiều cái làm cho người bình thường buồn nhưng không làm cậu buồn.Tôi nghĩ, có thể sự việc là thế đấy.

Nhưng lúc này chúng tôi phải về.

Hôm xuất phát, trời đổ tuyết, một trận tuyết to chưa từng thấy.Tuyết như những đàn chim từ trên trời rơi xuống. Rơi xuống nửa chừng, tuyết đè bẹp những lều bạt của đám người Hán trắng. Bọn họ nhún vai, rút súng ra bắn bừa bãi về phía toà nhà ấm áp của chúng tôi. Lúc này, không cho họ vào, họ sẽ liều mạng. Ngược lại, họ không liều mạng thì cũng chết rét ở ngoài kia.Tôi vẫy tay, bảo bọn thuộc hạ cất súng, mở cửa cho bọn người này vào nhà. có những tên lính không chịu nổi, gục ngã, mặt úp xuống tuyết, tưởng như xấu hổ không dám quấy quả làm phiền chúng tôi. Có mấy tên gục ngã được cứu sống, cũng có những tên không sống lại nổi.

Tôi bảo Trác Mã chuẩn bị cho họ cái ăn.

Lúc này ai cũng hiểu, tôi cũng hiểu, chúng tôi không thể đi nổi. Bọn người này ở một nửa toà nhà chúng tôi, người của chúng tôi ở một phía.Tầng dưới của toà nhà, nhiều năm nay để bạc trắng và rất nhiều của quý, hễ chúng tôi đi, những thứ ấy sẽ lọt vào tay kẻ khác, tức là vào tay bọn Hán trắng này.

Cũng thật may mắn, chúng tôi và những vị khách không mời mà đến này vẫn chung sống hoà bình được. Viên sĩ quan đội cái mũ to đứng trên hành lang, cười với tôi. Những tên lính thì cúi gập mình chào, gọi tôi là cậu. Chúng tôi cho họ gạo, thịt, dầu mỡ, muối ăn. Nếu bọn chúng thích rượu và gái ngoài phố thì tự lo liệu lấy.

Cả hai bên đều muốn giữ khoảng cách an toàn.

Mọi người cùng nở nụ cười, chào hỏi nhau trong khoảng cách vừa độ ấy, nhưng không đến quá gần nhau. Đó là khoảng cách cần thiết khi các bên chưa hiểu nhau. Chỉ có một nơi là ngoại lệ, chừng như không có khoảng cách, ấy là cái nhà vệ sinh. Chúng tôi thuộc phái áo dài, trong nhà vệ sinh cũng không để lộ gì ra ngoài, nhưng những người Hán này, những người mặc đồ ngắn, giữa tiết trời rét buốt cũng phải phơi mông ra. Cái mông trắng của lũ lính người Hán bị binh lính của chúng tôi chê cười.

Xem ra, muốn nói rõ những chuyện vừa xảy ra, phải nói từ cái nhà vệ sinh trước.

Trước hết nói về vị trí nhà vệ sinh. Ông Dân nói, ngôi nhà của tôi đây có hình chữ viết. Ông ta xé một trang giấy từ cuốn sổ của ông thư ký, viết cái chữ ấy lên. Đúng là cái chữ ấy giống với mặt nền ngôi nhà. đấy là hình chữ U, phía mở hướng ra phố, chúng tôi ở một bên, đám người Hán ở một bên, đáy của cái chữ ấy là nhà vệ sinh.

Tôi đã nghe được một vài chuyện so sánh người Hán và người Tạng. Một chuyện kể rằng, một người Hán và một người Tạng cùng nhau đi ăn cắp vàng, bị bắt và bị mổ bụng, nửa dạ dày của người Tạng toàn là lông bò, nửa dạ dày của người Hán là vụn sắt. Người Tạng ăn thịt, nhưng thịt làm không sạch, cho nên ăn cả lông bò, lông cừu vào bụng. Người Hán ăn rau, bất cứ lá gì, cuống gì cũng cho vào nồi sắt rồi dùng xẻng sắt đảo, trộn, lâu ngày, trong bụng tích đầy vụn sắt.

Về chuyện cái dạ dày, coi như hai bên hoà. Nghiêm khắc mà nói, đấy không phải là chuyện, mà là so sánh. Về cái nhà vệ sinh cũng vậy. Chúng ta đều biết, không phải người Tạng chúng ta, mà ngay cả người Anh cũng bị người Hán coi là giống dã man. Dã man là lối xưng hô thông thường của họ đối với chúng tôi. nhưng chúng tôi vẫn có cái để cảm thấy hơn họ, ví dụ cái nhà vệ sinh. Chị tôi ở tận bên Anh nói, người Anh rất khinh người Hán, vì họ khinh cái nhà vệ sinh của người Trung Quốc. Bà mẹ người Hán của tôi cũng nói, bà thích cái gì nhất trên lãnh địa Thổ ti? Bạc trắng, ngoài bạc trắng ra là nhà vệ sinh.

Tôi chưa về vùng người Hán, không biết cái nhà vệ sinh của người Hán ra sao, cho nên chỉ miêu tả cái nhà vệ sinh của chúng tôi. Nó treo trên bức tường không có cửa sổ phía sau nhà. Có một chuyện kể rằng, một vị quan to trong triều, tưởng cái nhà xí là cái lồng người Tạng thờ Phật làm cho chim. Vì chỉ có lồng chim mới treo trên tường, vì chỉở những nơi có nhà to mới có quạ mỏ đỏ và bồ câu bay lượn. Chuyện nói rằng, vì vậy viên quan kia thích chúng tôi, trong triều ông ta rất khen người Tạng. Đúng vậy, người Tạng ở trong những toà nhà cao to đều treo nhà xí trên lưng chừng bức tường sau nhà.

Chúng tôi và khách chia nhau ở một phía của ngôi nhà, nhà vệ sinh ở giữa. Cho nên, nhất là về mùa đông, nhà vệ sinh là nơi hai bên thường gặp nhau. Lính người Hán tụt quần để hở mông ra ngoài cái nhà gỗ nhỏ, không có gì che chắn gió rét, gió lùa từ dưới lên, thổi vào mông. Những người lính này rét run cầm cập, bị người của tôi giải thích là họ sợ chúng tôi.Tôi muốn giải thích cho mọi người hiểu, người Hán run vì rét, vì sợ cao.

Ông Dân nói “Để họ tin người khác yếu đuối, không có hại gì”.

Tôi tiếp tục để mọi người cười chê đối thủ trong nhà vệ sinh.

Tôi có nhà vệ sinh riêng.

Muốn đến nhà vệ sinh này phải đi qua một gian nhà, trong gian nhà ấy đã có những chậu than cháy rừng rực, hễ tôi bước vào, mùi hương thơm ngào ngạt. Hai bà già tuổi chưa lớn lắm luân phiên thường trực.Từ trong nhà vệ sinh bước ra, bà ta bảo tôi ngồi bên lò sưởi sưởi ấm một lúc, đồng thời xông hương từ đầu đến chân tôi.Tôi bảo với ông Dân mời viên sĩ quan cao nhất của đám lính bại trần dùng chung nhà vệ sinh với tôi. Lời mời đưa ra chưa được bao lâu, tôi và viên sĩ quan ấy gặp nhau trong nhà vệ sinh.Tôi mời ông ta ngồi bên lò sưởi, chờ hai bà già kia đốt trầm, chờ cho mùi thơm toả khắp gian nhà, trong lúc ấy tôi không có chuyện gì để nói với ông ta. Ông ta gợi chuyện, bảo tôi hợp sức chống lại quân cộng sản sắp tấn công lên đây. Ông ta nói, cộng sản là cái đảng nghèo đói, cộng sản đến Thổ ti sẽ không còn, người giàu có như tôi cũng không còn. “Chúng ta liên minh lại đánh chúng”. Viên sĩ quan tỏ ra khẩn thiết. Nói đến chuyện cộng sản đối với người giàu, mắt ông ta đỏ lên, đứng vụt dậy, một tay nắm chặt cánh tay tôi, một tay ra sức lắc mạnh bàn tay tôi.

Tôi tin lời ông ta.

Tôi tin viên sĩ quan này nói những chuyện sinh tử, nhưng cái đít đáng chết của tôi không chịu nổi nữa rồi.Tôi vùng ra khỏi tay ông ta, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Lúc ấy gió đang lùa từ dưới lên, viên sĩ quan dùng cái khăn tay bịt mũi.Tôi từ trong nhà vệ sinh bước ra, mùi thối trùm lên người ông ta.Tôi đi xong, trở về phòng, hai bà già tất bật xông hương cho tôi. Viên sĩ quan tỏ ra ghen ghét.Trước đấy, tôi là người có tiền như ông ta, sau lúc đi ngoài, tình hình khác đi, tôi trở thành người tán phát mùi thối. Đúng vậy, viên sĩ quan làm sao có thể nói chuyện quan trọng với tôi ngay trong nhà vệ sinh.

Sau đấy, tôi nói với ông Dân “Đáng chết, người Hán đánh người Hán!”

Ông Dân thở dài, ông ta muốn tôi liên minh với người Hán trắng. Ông ta lại nói “Sợ rằng, tôi phải chia tay với cậu”.

Tôi nói “Ông đi đi, lúc nào ông cũng nhớ mình là người Hán đáng chết, ông muốn đi với ai thì đi”.

Tôi không thể nói mùi thối trong nhà vệ sinh là lý do duy nhất khiến tôi không liên minh với người Hán trắng, nhưng rõ ràng đấy là lý do quan trọng.

Cuối cùng thì mùa xuân cũng đến.

Người của tôi nói, đám lính người Hán vào nhà vệ sinh không run nữa.Thứ nhất, gió đã ấm lên, với lại họ cũng đã quen đi ngoài trên lưng chừng không trung, và cũng không còn sợ cao nữa. Một hôm, tôi lại gặp viên sĩ quan cao nhất trong nhà vệ sinh.Tôi cảm thấy không có gì để nói. Nhưng ông ta nói “Mùa xuân đến rồi đấy”.

“Đúng vậy, mùa xuân đã đến”, tôi nói.

Sau đấy hai người im lặng, không có gì để nói với nhau.

Mùa xuân đến, quân giải phóng dùng thuốc súng làm pháo bắn ì ùng, dùng ô tô và pháo lớn mở đường thẳng tiến đến lãnh địa Thổ ti. Có Thổ ti chuẩn bị đánh nhau với quân cộng sản, có người chuẩn bị đầu hàng.Thổ ti La Tuyết Ba bạn tôi thuộc phái đầu hàng. Nghe nói, người ông ta cho đi chắp mối với quân cộng sản, đưa về cho ông ta một bộ đồ quân giải phóng, một tấm bằng phong ông ta làm tư lệnh gì đó. Bà Thổ ti Nhung Cống thì phân tán tài sản, mua súng ống đạn dược, quyết một phen sống mái với quân cộng sản.Tin cho hay, người đàn bà ấy bỗng trẻ lại. Hay nhất là Thổ ti Uông Ba, anh ta bảo không biết cộng sản là gì, cũng không biết cộng sản sẽ làm gì anh ta, chỉ biết tuyệt đối không đứng về phe Thổ ti Mạch Kỳ. Nghĩa là, tôi chống cộng thì anh ta đầu hàng, nếu tôi đầu hàng thì anh ta chống cộng.

Ông quản gia và ông sư phụ Hoàng Sơ Dân chủ trương tôi nên nói chuyện với quân đội của người Hán trắng lần cuối cùng. Ông Dân nói “Muốn chơi thì quyết tâm chơi với nhau, nếu không, trời đã ấm rồi, có thể bảo họ ra ngoài trú quân”.

Ông quản gia nói “Nhưng mà, đừng nói chuyện trong nhà vệ sinh đấy nhé”.

Tôi cười “Đúng vậy, không nói chuyện trong nhà vệ sinh”.

Mọi người cùng cười.

Ông quản gia rất nghiêm túc hỏi ông Dân, có phải cái ở trong đít người Hán ra không có mùi thối, phải không? Ông Dân trả lời có. Ông ta lại hỏi, cứt người Hán thối hay cứt người Tạng thối. Đúng là khó trả lời. Nhưng ông Dân vẫn không bực tức, cáu giận, chuyển câu hỏi của ông quản gia thành chuyện cười. Ông cười nói “Ông hỏi cậu đây, cậu đã gặp người Hán trong nhà vệ sinh rồi”.

Mọi người lại cười vang.

Tôi chuẩn bị đàm phán để cùng liên minh với người Hán trắng, nhưng rồi một chuyện làm tất cả trở thành bong bóng.Tối hôm ấy tôi đang ngồi dưới đèn với ông thư ký không có lưỡi, hai chúng tôi không có chuyện gì để nói với nhau, vì những chuyện đang xảy ra đều vượt quá tầm hiểu biết của ông ta. Nhưng tôi vẫn quen mỗi lần có chuyện quan trọng, đều gọi ông ta đến. Bấc đèn nổ lép bép, ánh mắt ông thư ký trông mê ảo, sợ hãi. Bỗng thằng Trạch Lang với vẻ mặt ma quái và đắc ý, bước vào. Gió từ ngoài theo vào làm lung lay ngọn đèn. Nó lớn tiếng “Cuối cùng tóm được rồi!”

Những ngày này nó nói với tôi, không yên tâm đối với Ta Na.

Tôi cảm thấy người con gái ấy không liên quan gì đến tôi, ngoại trừ việc nàng ở trong nhà tôi, ăn của tôi, mặc của tôi.Thằng Trạch Lang lại thấy có liên quan đến tôi. Đó là ý thức của đám tay chân thuộc hạ, nghĩ rằng cho ai chút gì đó đều có quan hệ. Cộng sản đến, nhưng nó vẫn theo dõi người phụ nữ kia.

Thằng Trạch Lang không giết được Thổ ti Uông Ba, lần này thì nó tóm đàng chuôi Ta Na. Nó phát hiện một viên sĩ quan người Hán trắng từ trong buồng Ta Na ra, nó gọi người, lấy khẩu súng cài bên thắt lưng người kia, rồi đẩy xuống nhà, bảo thằng Nhi Y trói vào cột hành hình. Nó lôi tôi ra cửa, nhưng tôi không thấy gì ở dưới kia, chỉ nghe có tiếng roi vun vút của người đao phủ và tiếng kêu của người bị đánh. Chó khắp nơi sủa như điên.

Ta Na lại gian díu với một người đàn ông khác.

Sau đấy trăng lên, tiếng chó sủa dưới ánh trăng.

Bình luận