Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bụi trần lắng đọng

Chương 38: Sát thủ

Tác giả: A Lai

Ta Na định lên giường, bị tôi đạp một cái.

Nàng cuộn tròn như con mèo trên thảm, làm ra vẻ đáng thương lắm. Nàng nói “Em không muốn nghĩ chuyện gì khác, em không nghĩ nhiều thế được đâu, em buồn ngủ lắm rồi”.

Nhưng nàng không ngủ, sắp trở thành người tình mà cửa cả nhà Mạch Kỳ không đến thăm.Trong gian thờ trên gác vang lên tiếng đọc kinh của các Lạt ma nghe như một dòng sông tăm tối từ trên cao tuôn xuống.Tiếng trống, tiếng chuông lúc cao lúc thấp, giống như từng đợt sóng trên sông.Trên mảnh đất này mỗi lần xảy ra chuyện gì các tăng nhân lại bận rộn. Nếu thế giới không xảy ra những chuyện xấu xa sẽ không tồn tại những người thờ thần thánh. Nhưng họ không phải lo chuyện sinh tồn, vì thế giới luôn luôn có chuyện không hay.

Tôi nói với Ta Na “Ngủ đi, các Thổ ti tối nay bận công chuyện, không đến thăm cô đâu”.

Ta Na vẫn cuộn tròn trên thảm, chỉ ngước đầu lên làm tôi nghĩ đến rắn. Con rắn xinh đẹp kia nói với tôi “Tại sao anh cứ làm tổn thương đến một người con gái, người con gái xinh đẹp?” nàng làm ra vẻ đau khổ lắm, khiến ngay cả tôi cũng phải tin rằng nàng vô tội.Tôi không thể nói chuyện với nàng, với lại, người phạm sai lầm không phải là nàng, mà là tôi.

Tôi mở miệng nói sẽ là sai lầm, không nói tôi còn có thêm chút sức mạnh. Hễ mở miệng nói chuyện với những người thông minh, tôi luôn luôn ở thế yếu.Tôi rút ngay được bài học, nên kéo chăn trùm kín đầu, không nói gì nữa. Ngủ được một lúc, tôi mơ thấy mình lên làm Thổ ti. Sau đấy lại nằm mơ thấy động đất. Nằm mơ thấy giữa lúc mặt đất rung rinh, cả toà dinh cơ trùm trong khói đen, lúc khói tan, cả dinh cơ lại hiện lên.Tôi tỉnh dậy, người đẫm mồ hôi.Tôi ra đi giải.Trước đây, có các cô gái phục vụ, tôi toàn đi giải vào cái bô đồng, cô hầu phải đem đi đổ. Nửa đêm, dậy ra ngoài, nghe thấy mình như tạo nên tiếng mưa, nhìn trăng sao trên trời. Những đêm không có trăng, nước sông vẫn long lanh mờ tỏ.Từ hôm Thổ ti tuyên bố thoái vị, tôi không ra nhà vệ sinh nữa.Tôi là một thằng ngốc, khỏi cần làm theo người thông minh. Đêm hôm nay cũng vậy, tôi ra cửa, đái qua khe lan can tầng gác, chỉ lát sau nơi tảng đá dưới nhà bỗng vang lên tiếng như tiếng vỗ tay.Tôi kéo quần lên, tảng đá dưới kia âm thanh vẫn chưa dứt.Tôi chưa vào phòng ngay, mà đi một vòng khắp tầng trên, tầng dưới trong đêm khuya thanh vắng.

Không phải tôi muốn đi, mà tấm áo màu tím trên người đẩy tôi đi.Tôi còn thấy cả tên sát thủ kia. Hắn cứ đi lên đi xuống, đi ra rồi đi vào đã nhiều ngày nay. Lúc này hắn đang đứng bên cửa sổ, tiếng chân tôi làm hắn giật mình bỏ chạy.Tiếng chân hoảng loạn làm cho Thổ ti phải thức giấc. ông cầm súng lục từ trong nhà ra, bắn theo bóng tên sát thủ.Thấy tôi đứng gần đấy, ông giơ súng lên nhắm vào tôi.Tôi đứng yên làm tấm bia cho ông. Không ngờ ông hét lên, rồi ngã vật xuống đất. Rất nhiều ô cửa sổ sáng đèn. Mọi người mở cửa chạy ra, Thổ ti được nâng dậy, ông đứng lên, tay run run chỉ vào tôi.Tôi nghĩ, ông cùng với người con thông minh sẽ giết tôi. Chừng như anh tôi không thấy tôi. Người mỗi lúc một đông, tất cả đều đứng vây lấy Thổ ti.

Cũng cần phải nói thêm.

Cha coi tôi là người mà ông ra lệnh giết, bởi trên người tôi vẫn mặc cái áo tím kia.

Tôi mặc tấm áo của người bị giết từ nhiều năm trước, khiến ông coi tôi là hồn ma của người bị giết. Phần lớn những người sắp bị hành hình đều phục tùng luật pháp của nhà Thổ ti, nhưng người có tấm áo này thì không. Linh hồn ông ta không luân hồi, vẫn cố chấp ám ảnh nơi nhà Mạch Kỳ, chờ đợi cơ hội. Người mặc tấm áo tím gặp may.Thằng con ngốc nhà Mạch Kỳ cho ông ta cơ hội, một cơ hội tốt.Thổ ti Mạch Kỳ trông thấy không phải là tôi, mà là người bị ông giết. Lúc giết người ông không sợ, khi trông thấy người bị giết từ nhiều năm trước dưới ánh trăng, ông lại vô cùng sợ hãi.

Mọi người ồn ào một lúc rồi trở về phòng ngủ.

Ta Na không phải là một phụ nữ bình thường, trong nhà ngoài sân ồn ào vậy mà nàng vẫn không ra ngó xem chuyện gì, nhân lúc tôi ra ngoài, nàng leo lên giường đi ngủ. Lúc này đến lượt tôi không biết phải lên giường thế nào đây.Trông thấy cái vẻ tiến thoái lưỡng nan của tôi, nàng nói “Không sao, anh cứ lên đây”.

Tôi cũng coi như không có chuyện gì, cứ lên giường, nằm bên nàng.

Coi như sắp hết đêm.

Buổi sáng, nếu muốn gặp mọi người thì vào nhà ăn.Tôi vào.Trên đầu cha quấn khăn lụa, tối hôm qua cha bị đụng sứt trán. Ông nói với người con thông minh “Con thử nghĩ, tại sao lại xảy ra nhiều chuyện kỳ cục trong một lúc như vậy?”

Anh tôi không nói gì, chỉ mải miết ăn.

Ông lại nói với hai bà vợ “Hay là tôi phạm phải sai lầm gì rồi?”

Ương Tống xưa nay không nói gì.

Mẹ suy nghĩ giây lát rồi nói “Tôi không biết, nhưng hãy nói với con ông, làm Thổ ti không có nghĩa là việc gì cũng có thể làm”.

Ta Na biết bà ám chỉ chuyện nàng với anh trai tôi, lập tức nghẹn lại. Nàng không ngờ, người nhà Mạch Kỳ lại bàn luận chuyện gia đình một cách thẳng thắn như vậy. Nàng nói với mẹ tôi “Con xin mẹ!”.

“Tôi đã mắng cô rồi, chúng tôi còn xem cô có thể làm được bà Thổ ti hay không”. Mẹ hỏi tôi “Con không định làm gì hay sao, con của mẹ?”

Tôi lắc đầu.

Giọng cha rên rỉ “Đừng nói nữa, tôi già rồi, mỗi ngày một khác, các người không muốn tôi chết trước ngày thoái vị chứ?”

Anh tôi cười, nói với cha “Cha lo chuyện ấy làm gì, thà rằng cứ sớm chính thức giao quyền cho con”.

Cha lại rên rỉ “Tại sao ta cứ trông thấy người đã chết?”

Anh nói “Có thể họ thích cha”.

Tôi nói “Cha thấy con đấy”.

Cha cười gượng gạo với tôi, nói “Con cười cha không nhận ra ai với ai hay sao?”

Nói nhiều với con người cái gì cũng cho mình là phải, quả là uổng công.Tôi đứng dậy, cố tình phô cái áo màu tím trước mặt cha, nhưng ông nhìn mà không thấy. Ông nói với đám thuộc hạ “Các người đưa ta về phòng, ta muốn về”.

“Hãy ghi lấy cái ngày này, Thổ ti không muốn xuất hiện nữa”. Mọi người đã ra về, ông thư ký ngồi trong góc kia đứng dậy, nhìn thẳng vào tôi. Mắt ông đang nói chuyện với tôi.

Tôi nói “Ông khỏi nhanh thế à?”

Ông ta vẫn lộ vẻ đau đớn, mắt ông nói “Những lúc xảy ra chuyện lớn không thể không có mặt”. Ông cầm cuốn sổ và cây bút tôi cho, đi ra cửa, lại nhìn tôi “Hãy nhớ, hôm nay là một ngày quan trọng”.

Ông thư ký không nhầm, từ hôm ấy Thổ ti không ra khỏi phòng của ông. Hồi Ung Bô còn lưỡi, tôi hỏi ông lịch sử là gì, ông ta nói, lịch sử là môn học ngày hôm qua không biết hôm nay và ngày mai.Tôi nói, vậy chẳng hoá ra là môn học của các Lạt ma? Ông ta nói, không phải là bói toán, không phải là cầu xin trời Phật thần thánh.Tôi tin ông ta.Thổ ti Mạch Kỳ không còn xuất hiện. Ban ngày ông ngủ. Ban đêm, suốt đêm cửa sổ ông sáng đèn. Các cô hầu ra vào không ngớt. Có lúc nửa đêm tôi dậy đi giải xong, đứng dưới ánh sao nhìn các cô hầu ra vào, tôi nghĩ, cha ốm rồi. Bệnh của ông cũng thật kỳ lạ, ông cần rất nhiều nước, các cô hầu ra vào không ngớt, đưa từng chậu nước nóng từ dưới nhà lên. Nước nóng đưa vào một lúc đã lạnh ngay. Hễ lạnh lại đưa đi đổ, ban đêm yên tĩnh, nước đổ ào xuống dưới, nước tung toé lên các bậc đá, tiếng nước đổ nghe dễ sợ.

Tôi rất vui khi thấy cô vợ không trung thành của tôi rất sợ tiếng đổ nước ấy. Mỗi lần có tiếng nước đổ ào xuống đất, bất giác người nàng run lên, giống như đang nằm mơ. Những lúc ấy tôi bảo nàng đừng sợ. Nàng nói “Em sợ gì, em chẳng sợ gì sất”.

“Anh không biết em sợ gì, nhưng anh biết em sợ”.

“Anh ngốc lắm”. Nàng mắng tôi, nhưng giọng nói lại rất nũng nịu.

Tôi ra đi giải, trên người vẫn mặc cái áo màu tím của người bị hành hình. Nếu hỏi tại sao tôi thích cái áo ấy, là bởi trong thời gian này tôi rơi vào tay người hành hình, cảm thấy rất buồn.

Nghe quen tiếng đổ nước rất dễ sợ của các cô hầu, tiếng tôi tè xuống dưới kia không là gì. Không biết phải bao lâu nữa mùa đông sẽqua. Mà cũng sắp sang xuân rồi. Đêm nay tôi dậy, giải Ngân hà trên bầu trời giống như một con rồng tỉnh giấc, đang chầm rãi cuộn mình. Con rồng mỗi khi chuyển mùa, nó lại lặng lẽ đổi hướng. Ngân hà lưu chuyển rất chậm, một vài đêm không thấy thay đổi bao nhiêu.Tôi bắt đầu đái, nhưng không nghe thấy tiếng. Không nghe thấy tiếng, tôi không dám chắc làm mình đã đái. Mà không dám chắc điều này, tôi không có cách nào để vào nhà ngủ tiếp.

Bên dưới, toà nhà cao to che khuất ánh sáng về đêm.Tôi bò lên mặt đất, như chó dùng mũi đánh hơi mùi nước giải.Tôi không giống chó ở chỗ, mũi có cứ nhăn nhăn chuỷên động đánh hơi là để tìm bạn tình, còn tôi tìm mùi của chính tôi. Cuối cùng tôi đã tìm thấy. Đúng là tôi đã đái, chẳng qua vì các cô hầu chăm sóc cha tôi ốm đổ nước quá mạnh, át cả tiếng tôi đái.Tôi yên tâm nhổ nước bọt, đứng dậy, chuẩn bị lên lầu. Đúng lúc ấy, một chậu nước đổ ào xuống, đổ ngay vào đầu, tôi cảm thấy mình bị vật gì đấy nóng ấm quật ngã, sau đấy mới nghe thấy tiếng nước đổ rất sợ.

Tôi la lớn, ngã ra đất. rất nhiều người từ phòng Thổ ti chạy xuống. Phòng tôi tắt đèn, tối om, không một tiếng động. Có thể, cô vợ không trung thành của tôi lại mò sang phòng anh trai tôi.

Đám thuộc hạ dìu tôi vào phòng cha, cởi cái áo màu tím vẫn mặc trên người.Tôi không có cách nào cưỡng lại họ. Vì trên tấm áo đóng một lớp băng mỏnng.Tôi không ngờ Ta Na từ ngoài bước vào.

Nàng nói “Em xuống nhà tìm mãi, anh đi đâu vậy?”

Tôi nhăn mũi như chó, nói “Đái!”

Mọi người cùng cười rộ.

Ta Na không cười, nàng xếp cái áo màu tím ở dưới đất, ném qua cửa sổ.Tôi chợt nghe tiếng kêu tuyệt vọng của người đã chết, tưởng chừng trông thấy linh hồn người chết như một lá cờ, như cái áo màu tím kia tung bay trong đêm đông rét buốt.Ta Na nói với những người ở trong phòng “Anh ấy vốn không ngốc thế đâu, cái áo làm anh ấy ngốc”.

Trogn tim tôi lại dâng trào một tình yêu đối với nàng. Đúng vậy, từ khi bắt đầu tôi đã biết, nàng rất đẹp, trên đời này không ai đẹp bằng, cho nên, dù nàng phạm phải sai lầm nào, chỉ cần hồi tâm chuỷên ý, tôi sẵn sàng tha thứ cho nàng.

Bỗng Thổ ti lên tiếng “Các con, cha vui vì thấy các con như thế”.

Thử nghĩ mà xem, từ bữa sáng hôm ấy tôi chưa một lần gặp lại cha. Cha vẫn chưa chuyển giao ngôi vị cho anh tôi, mà cũng không đến mức già như tôi tưởng, không phải ốm đau đến mức không chạy chữa nổi. Đúng vậy, cha đã già, đầu bạc, cũng chỉ vậy thôi.Trước đây ông có khuôn mùi kiên nghị của người đàn ông, lúc này khuôn mặt giống như một bà già. Điều có thể khẳng định ông ốm, hoặc nói, cách để ông tin rằng mình có bệnh là, trên người ông đắp đầy khăn mùi nóng. Người ông hầu như không mặc gì, nhưng đắp kín khăn mặt, toàn thân hơi nóng nghi ngút.

Cha nói với tôi bằng giọng người ốm hơn cả người ốm “Đến đây, con đến bên giường cha”.

Tôi đi tới, ngồi trước ông, phát hiện cái giường của ông đã được sửa lại.Trước đây cái giường rất cao, ông đã cưa bớt chân, thành cái giường thấp, đồng thời từ trong góc phòng kê ra giữa.

Cha giơ tay lên, có một vài chiếc khăn mặt rơi xuống. Ông đặt bàn tay mềm nhũn lên đầu tôi nói “Cha đã làm con phải thiệt thòi, con ạ”. Ông lại vẫy gọi Ta Na, nàng đến quỳ xuống, nghe cha nói “Các con lúc nào muốn về trên biên giới thì cứ về, trên ấy là chỗ của các con. Cha cho các con chỗ ấy và thêm mười bản làm quà cưới”. Cha yêu cầu tôi không được tấn công Thổ ti Mạch Kỳ mới sau khi ông chết.

Ta Na nói “Nếu anh ấy tấn công chúng con thì sao?”

Ông lấy cái khăn nóng đắp trên trán xuống “Phải xem thằng Hai của cha có phải là người ngốc thật sự không”.

Cha còn nói với Ta Na “Càng phải xem con thật sự thích người con nào của cha”.

Ta Na cúi đầu.

Cha cười, nói với tôi “Vợ con đẹp có một không hai”. Nói xong câu ấy, cha hắt hơi thật vang. Lúc nói chuyện, người cha đang nóng bỗng bị lạnh.Tôi và Ta Na lùi lại, các cô hầu đến quanh cha. Cha vẫy tay, chúng tôi ra khỏi phòng. Về đến phòng mình, lúc lên giường, dưới nhà lại vang lên tiếng đổ nước lạnh nghe rất sợ.

Ta Na chui ngay vào lòng tôi, nói “Trời đất, cuối cùng thì anh cởi bỏ cái áo kỳ quái kia ra rồi”.

Đúng vậy, cởi bỏ cái áo màu tím, tôi không khỏi có cảm giác mất mát.Ta Na lại nói “Anh không giận em chứ?”

Đúng là tôi không giận nàng. Không biết có phải vì tôi cởi bỏ cái áo chứa đựng oan hồn không.Thằng con ngốc nhà Mạch Kỳ lâu lắm không nồng nhiệt với vợ. Cho nên, khi nàng chui vào lòng tôi, đã xua đi cảm giác mất mát kia.Tôi làm tình với Ta Na.Tôi chiếm hữu nàng với tất cả sức mạnh của yêu và giận. Người con gái này không cảm thấy buồn vì sai lầm của mình.Trên giường nàng gào rú, thoả cơn thèm khát, tận hưởng, cuộn tròn ngủ trong lòng tôi. Nàng giống như chưa từng nằm trong lòng người đàn ông khác – người đàn ông ấy chính là anh trai tôi, đối thủ của tôi – khi tôi gặp khó khăn. Nàng ngủ, nhịp thở đều đặn.

Tôi cố gắng suy nghĩ đàn bà là thế nào, nhưng đầu óc cứ bí rị, không nghĩ được điều gì.TG lay Ta Na “Em ngủ rồi à?”

Nàng cười, nói “Chưa, em chưa ngủ”.

“Bao giờ chúng mình về trên kia?”

“Trước khi cha thay đổi ý kiến”.

“Em muốn về với anh thật chứ?”

“Anh đúng là ngốc, em không phải là vợ anh hay sao? Chẳng phải hồi ấy anh nhất định lấy em hay sao?”

“Nhưng mà…em… cùng với…”

“Với anh trai của anh, đúng không?”

“Đúng!” Tôi khó khăn lắm mới nói ra nổi.

Nàng cười và hỏi tôi với giọng ngây thơ “Lẽ nào em không phải là người con gái đẹp nhất thiên hạ? đàn ông, con trai toàn để ý đến em. Sẽ có một người con trai làm em rung động vào lúc nào đấy”.

Trước sự ngây thơ và thẳng thắn như vậy, liệu tôi còn biết nói gì nữa.

Nàng còn nói “Chẳng phải em vẫn yêu anh là gì?”

Một cô gái xinh đẹp từng ngủ với một người thông minh của Thổ ti, vẫn còn yêu tôi, liệu tôi còn gì để nói?

Ta Na nói “Anh vẫn chưa buồn ngủ à? Em buồn ngủ lắm rồi”.

Nói xong, nàng quay người, ngủ ngay.Tôi cũng nhắm mắt. Lúc này, cái áo màu tím lại xuất hiện trước mắt tôi. Hễ tôi nhắm mắt, nó lại hiện lên, tôi mở mắt, nó vẫn ở kia.Tôi thấy lúc Ta Na ném qua cửa sổ, nó tung bay như lá cờ trước gió. Cái áo bị thấm nước, cho nên khi vừa tung ra, nó liền bị đóng băng, cứng đơ rơi xuống. Phía dưới có người đang chờ. Cũng có thể nói, đúng lúc ấy có người đứng dưới, cái áo trùm lên đầu người kia. Người kia sau một lúc cố vùng thoát, cái áo dính ngay vào người.

Tôi trông thấy mặt người ấy, khuôn mặt tôi quen.

Đó là tên sát thủ.

Hắn đến đây đã vài tháng, vẫn chưa ra tay, xem ra hắn không đủ dũng khí.

Tôi trông thấy khuôn mặt ấy, khuôn mặt thù hận, nhát gan, bị gió rét dày vò, nhợt nhạt hơn cả ánh trăng, nhạy cảm hơn cả vết thương. Cái áo của tôi bay ra ngoài cửa sổ, hắn đứng ngay dưới chân tường nhìn ánh đèn từ phòng Thổ ti hắt ra, gió rét hai hàm răng đánh lập cập.Trời rét, một chiếc áo từ trên trời rơi xuống, chắc chắn hắn không từ chối, trong cái áo còn tồn tại cả ý chí. Đúng vậy, nhiều sự việc không phải xảy ra ngay trước mắt, nhưng tôi vẫn có thể trông thấy.

Chiếc áo màu tím bay ra khỏi cửa sổ tuy bị đông cứng, nhưng rơi vào người La Bố, lập tức mềm lại ngay, lớp băng trên áo tan ra. Hắn không phải là tên sát thủ giỏi. Hắn đến đây từ lâu, không phải không có cơ hội ra tay, mà cứ vướng mãi với ý nghĩ tại sao phải giết, kết quả hắn cứ chần chừ mãi. Lúc này thì không như thế, chiếc áo giúp hắn một tay, hai mối thù đối với nhà Mạch Kỳ hợp nhau lại, trong ngày đông rét buốt, vỏ gươm và gươm cũng đông lại. Nó đứng dưới nhà Mạch Kỳ vững chắc không thể lay chuyển, rút gươm cầm trong tay, chỉ nghe thấy trong không trung có tiếng bay phần phật buốt lạnh cả xương sống. Sát thủ lên lầu, hắn đi đi lại lại trên lầu theo nguyện vọng của tôi, lưỡi gươm sáng loáng. Lúc này, sự lựa chọn của hắn cũng là lựa chọn của tôi, nếu tôi là sát thủ cũng sẽ đi theo con đường của hắn. Dù sao thì Thổ ti cũng sắp chết, tinh thần sung mãn, hăng hái lại ở con người sắp lên làm Thổ ti. Sát thủ đến trước cửa phòng anh tôi, dùng mũi gươm cậy chốt cửa, cậu kẹt lên một tiếng như người giật mình.Trong phòng không có đèn, sát thủ bước qua bậc cửa vào vực sâu tăm tối. Hắn đứng bất động, chờ cho mắt quen với bóng tối. Mọi thứ dần hiện rõ, đúng vậy, kia là một khuôn mặt, khuôn mặt cậu Cả con nhà Thổ ti Mạch Kỳ. Chiếc áo màu tím không hận thù gì khuôn mặt kia, nó hận thù một khuôn mặt khác, cho nên lập tức muốn quay ra. Sát thủ không biết những chuyện đó, chỉ cảm thấy có một sức mạnh thần bí đẩy hắn ra. Hắn đứng vững, giơ gươm lên, nếu lần này không ra tay, có thể không bao giờ có đủ dũng khí để ra tay. Vốn hắn không đủ hận thù, chẳng qua mảnh đất này quy định, những người như hắn phải trả thù cho người thân. Lúc chạy trốn đến một nơi thật xa, hắn có đủ hận thù. Lúc quay về, biết cha mình đã phản chủ mới rơi vào thảm cảnh kia, hận thù bắt đầu tan dần. Nhưng hắn phải giơ lưỡi gươm hận thù với nhà Mạch Kỳ, dùng ánh sáng của lưỡi gươm soi tỏ khuôn mặt sợ hãi của người kia. Đúng vậy, hận thù không những cần phải có sát thủ, mà cũng cần phải để kẻ bị giết biết kẻ phục thù nào đã giết mình.

Nhưng hôm nay, La Bố không kịp đánh thức cậu Cả con nhà Mạch Kỳ dậy để bảo với anh ta hắn là con ai đến để phục thù.Tấm áo tím giục hắn tìm Thổ ti già. Lưỡi gươm của kẻ sát thủ cắm xuống cái bóng mơ hồ nằm trên giường.

Người nằm trên giường “hự” lên một tiếng không rõ ràng.

Lưỡi gươm sát thủ đâm xuống, một tiếng “hự” nhẹ vang trong bóng tối, thù hận trên tấm áo tím không còn. Lần đầu tiên La Bố giết người, hắn không biết khi lưỡi gươm chém vào người lại có âm thanh nhẹ nhàng như vậy. Hắn đứng trong bóng tối ngửi thấy mùi tanh của máu trào ra, người bị giết chỉ kịp “hự” lên một tiếng trong giấc ngủ say.

Sát thủ bỏ ra ngoài, lưỡi gươm của hắn bị máu bao phủ, không còn sáng loáng. Hắn vội vã đi xuống, tà áo bay bay. Cả khu nhà tĩnh lặng như những người bị giết. Chỉ có cậu con trai ngốc của nhà Mạch Kỳ nằm trên giường kêu lên “Kẻ giết người, kẻ giết người đến…”

Ta Na thức giấc, bịt miệng tôi lại, tôi cắn vào tay nàng, lại kêu to “Kẻ giết người, sát thủ La Bố đến…”

Trông tiếng kêu của tôi, nếu có ai không tỉnh giấc, quả đó là người nói dối. Các ô cửa sổ lần lượt sáng đèn. Nhưng khi mọi người nghe thấy tiếng kêu của tôi lại nằm xuống. Các ô cửa sổ lại lần lượt tắt đèn.Ta Na bực tức nói “Thôi được, chỉ là vợ thằng ngốc chưa đủ, anh còn muốn em trở thành vợ thằng điên nữa hay sao?”

Thật ra, Ta Na không đáng để làm một người tình. Cậu lớn nhà Thổ ti bị đâm một nhát vào bụng, nhưng nàng không có cảm giác gì.Tôi nói với nàng “Anh bị đâm vào bụng”.

Nàng nói “Trời đất ơi, đấy là anh căm giận anh ấy. không phải anh ấy cướp vợ của anh, mà vợ của anh tự đến với anh ấy, anh chả bảo anh ấy thích gái là gì?”

Tôi nói “Bị đâm vào bụng, không những máu mà phân cũng trào ra ngoài”.

Nàng trở mình, bỏ mặc tôi.

Lúc ấy, sát thủ đã ra ngoài khu nhà, hắn đốt đuốc, đứng giữa khoảng đất trống kêu to, hắn là con ai bị nhà Mạch Kỳ giết, tên là gì, hắn về để trả thù. Hắn gào to “Các người hãy nhìn rõ mặt ta, ta đến để trả thù”.

Lúc này mọi người mới chạy ra, nhìn người ở dưới kia. Hắn dùng đuốc soi tỏ mặt mình. Hắn ngồi trên lưng ngựa. Hắn ném bó đuốc xuống đất, tiếng vó ngựa chìm trong tối và đi xa dần.

Đuốc tắt. Lúc này Thổ ti mới hô đuổi theo.Tôi nói “Không kịp nữa đâu, hãy nhanh đi cứu người, anh ấy chưa chết”.

“Ai?” giọng nói của Thổ ti tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Tôi cười “Không phải cha, mà là cậu Cả của cha, sát thủ đâm vào bụng anh, máu và phân chảy đầy giường”.

Thổ ti già nói “Tại sao hắn không giết ta?”

Thật ra, ông không cần hỏi câu ấy, tôi cũng không cần trả lời. Vẫn là cha nói “Đúng vậy, ta già rồi, khỏi cần phải giết ta”.

“Hắn là người như thế đó”.Tôi nói.

Cha nói “Con là một thằng ngốc, làm sao biết được người khác nghĩ thế nào?”

Ta Na ghé vào tai tôi “Anh làm cha sợ rồi”.

“chính vì con ngốc mới biết người khác nghĩ thế nào”.Tôi nói.

Thổ ti gọi người dìu ông đến phòng người thừa kế. Cảnh tượng trước mắt đúng như tôi nói, trong phòng đầy mùi máu tanh và phân thối, ruột anh lòi cả ra ngoài.Tay anh bịt vết thương, mắt nhắm, khò khè như đang ngủ.Tiếng khò khè tưởng đâu lưỡi kiếm của kẻ sát nhân làm anh dễ chịu lắm. Nhiều người ghé vào tai anh gọi to, nhưng anh không đáp lời.

Thổ ti nhìn khắp phòng, cuối cùng nhìn vợ tôi.Tôi nói với Ta Na “Cha muốn em đến gọi”.

Mặt Ta Na đỏ bừng, nàng nhìn tôi. Đầu óc tôi bắt đầu căng lên, nhưng tôi vẫn bối rối nói phải cứu người. Nàng gọi anh và nói tiếp “Nếu nghe thấy tiếng em gọi thì anh mở mắt ra”. Nhưng anh vẫn nhắm nghiền mắt, không có ý mở ra. Lạt ma Môn Ba chỉ có thể nhìn mắt để đoán bệnh, với vết thương khiếp hãi này ông ta không còn cách nào khác. Phải gọi người đao phủ đến cứu vết thương. Hai người đao phủ nhét ruột vào bụng, dùng hẳn cái bát đựng đầy thuốc úp vào vết thương, rồi băng bó lại. Anh không còn khò khè rên rỉ nữa. Người đao phủ già lau mồ hôi trên trán, nói “Cậu Cả không đau nữa, thuốc đã có tác dụng”.

Thổ ti Mạch Kỳ nói “Tốt!”

Trời sáng dần. Mặt anh trắng như tờ giấy. Anh ngủ nặng nề, vẻ mặt thơ ngây như trẻ con.

Thổ ti hỏi đao phủ liệu có khỏi không.

Ông Nhi Y nói “Nếu phân không trào ra thì có thể khỏi”.

Thằng Nhi Y dứt khoát “Ý của cha tôi là, phân của cậu Cả sẽ làm cậu chết”.

Mặt Thổ ti còn nhợt nhạt hơn cả mặt anh tôi. Ông xua tay, nói “Ra cả ngoài kia đi”. Mọi người lần lượt bỏ ra ngoài.Thằng Nhi Y nhìn tôi, mắt thoáng ánh vui mừng, tôi biết nó vui cho tôi. Một tay Ta Na nắm chặt tay tôi, tôi đoán biết ý nàng. Đúng vậy, anh chết thì tôi sẽ trở thành Thổ ti Mạch Kỳ.Tôi không biết nên vui cho mình hay nên buồn cho anh. Ngày nào tôi cũng vào phòng anh vài ba lượt, nhưng vẫn không thấy anh tỉnh lại.

Mùa xuân năm ấy đến sớm hơn, trời chuyển gió chỉ vài ba hôm, những cành liễu bên sông đã xanh ngắt. Lại vài ba hôm nữa, trên núi, bên khe suối, hoa đào nở rộ.

Bình luận