Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 5: Đế ban hôn (3)

Tác giả: Quyết Tuyệt
Chọn tập

Edit: Quải

Beta: A Cảnh

“Hôn sự của Đoan Vương và quận chúa An Tuệ đã được định rồi.”

Trưởng công chúa Vinh Dương than thở khóc lóc, có vẻ vô cùng yêu thương nữ nhi. Gương mặt của Tần Dục lộ vẻ châm chọc.

Một tháng trước, không ai biết trưởng nữ của trưởng công chúa Vinh Dương còn sống. Vì mười lăm năm trước, trưởng công chúa Vinh Dương đã sớm nói với người khác con gái đầu lòng của bà ta chết non.

Trẻ con khi còn nhỏ rất dễ chết non. Công chúa Vinh Dương nói như vậy, tất nhiên không có ai nghi ngờ.

Nhưng nửa tháng trước, trưởng nữ của Vinh Dương công chúa đột nhiên “hoàn sinh”.

Ngày thành thân của con trai trưởng công chúa Vinh Dương, phủ đệ trang hoàng vô cùng tráng lệ, quý khí.

Nhưng ai ngờ, còn chưa bái đường, trong hoa viên đột nhiên có một nữ tử bẩn thỉu đầu tóc rối bù, mặc trang phục của hạ nhân phủ công chúa vọt tới, đoạt lấy điểm tâm và hoa quả của đám nữ nhân đang nói chuyện phiếm để ăn.

Vài nữ quyến kia bị kinh hãi, hoa dung thất sắc(13), trốn phía sau các nha hoàn, rồi sai nha hoàn bắt người điên này lại.

(13)Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi (theo Leo săn Sư Tử).

Tuy rằng người điên này hành vi hung ác, nhưng không sức yếu, rất nhanh các nha hoàn đã bắt được, mấy nha hoàn muốn dạy dỗ nàng, đột nhiên bị người quát dừng lại. Vì nữ quyến phát hiện, gương mặt kẻ điên tầm mười bảy mười tám tuổi này có bảy tám phần tương tự trưởng công chúa Vinh Dương.

Phủ trưởng công chúa thủ vệ sâm nghiêm, sao một kẻ điên có thể tiến vào? Kẻ này đã sớm ở trong phủ, gương mặt còn giống trưởng công chúa… Nếu nhóm nữ quyến này có quan hệ rất tốt với công chúa Vinh Dương, sau khi thấy người điên này giống công chúa, tất nhiên họ sẽ không nhiều lời, mà nhanh chóng giao nàng cho trưởng công chúa xử lý. Nhưng tính tình trưởng công chúa không tốt, trong nhóm nữ quyến này rất nhiều người từng có xích mích với bà ta.

Có người lập tức nói lớn:

– Ồ, sao nữ tử này và trưởng công chúa lại giống nhau như vậy?

Sau đó liền có kẻ tiếp lời:

– Đúng đấy, quả thực giống như tỷ muội ruột thịt.

– Sao có thể là tỷ muội? Nữ tử này chừng mười bảy mười tám tuổi, nếu trưởng nữ của công chúa còn tại thế, cũng lớn tầm như nàng.

Giọng nói lành lạnh này vang lên, trong tức khắc, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Chuyện trưởng nữ của công chúa Vinh Dương chết non mọi người đã sớm không nhớ rõ, cho nên lúc đầu bọn họ không nghĩ sâu xa, nhưng hiện tại có người nhắc tới, mọi người đều giật mình. Người phản ứng nhanh nhạy không ngừng “dẫn dắt” cho người không biết chuyện:

– Mười tám năm trước, trưởng công chúa Vinh Dương từng sinh ra một bé gái, không ngờ khi nuôi đến năm ba tuổi đột nhiên…

Người điên này ngốc ngếch, bị nha hoàn túm tóc cũng không biết kêu đau, vẫn ăn điểm tâm trong tay, trên mặt đầy vụn bánh.

Kẻ này… Vừa nhìn đã thấy không bình thường.

Nữ quyến ở đây không cần nghĩ nhiều đã có thể rõ chân tướng, chỉ sợ lúc trước nữ nhi trưởng công chúa vốn không chết non mà là trưởng công chúa phát hiện nàng là người đần độn.

Trưởng công chúa xưa nay kiêu ngạo, đương nhiên không thể chấp nhận con gái mình ngu si đần độn. Nữ nhi “chết non” là chuyện bình thường.

Không biết vì sao bà ta không quản giáo đứa con gái này cho tốt, để nàng chạy tới đây, hơn nữa nhìn bộ dạng thiếu nữ này…

Một vị nữ quyến lớn tuổi đã sớm hạ giọng niệm kinh, thật sự thiếu nữ này trông rất đáng thương, nàng tóc tai bù xù, gầy trơ xương, trên bàn tay còn có rất nhiều miệng vết thương, máu thịt lẫn lộn, nàng ăn cả điểm tâm dính máu mình…

Trưởng công chúa dù để nữ nhi “chết non” cũng nên tới điền trang tìm một người nuôi dưỡng nàng, nhưng trưởng công chúa… ngay cả cơm cũng không để đứa bé này ăn no?

Khi trưởng công chúa vội vàng tới, ánh mắt nữ quyến nhìn bà ta đã rất lạ lùng, có nữ quyến từng xích mích với bà ta lớn tiếng dọa dật:

– Trưởng công chúa Vinh Dương, nữ tử này là trưởng nữ chết non của ngài phải không? Dù cho nữ nhi có ngốc nghếch, ngài cũng không nên đối đãi với nàng như vậy!

Sắc mặt trưởng công chúa Vinh Dương đen sì.

Lúc này, tiểu cô tử(1) bà ta vốn không thích đột nhiên lao tới:

(1)Tiểu cô tử: em gái chồng.

– Đây là Ninh Nhi, đây thực sự là Ninh Nhi, lúc nhỏ ta từng ôm Ninh Nhi, trên tay Ninh Nhi có một vết bớt!

Bà vừa nói vừa vén ống tay áo đang tản ra mùi lạ lên, bên trên cánh tay quả thực có một vết bớt màu xanh lớn bằng móng tay.

Đến thời điểm này trưởng công chúa Vinh Dương có muốn tìm lý do giải thích chuyện này cũng khó, người khác chắc chắn không tin… Trưởng công chúa Vinh Dương chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nhận đứa con gái này, thuận tiện làm đề tài bàn tán của quý phu nhân trong kinh thành.

Chuyện trưởng công chúa Vinh Dương nhận nữ nhi rất huyên náo, toàn kinh thành không ai không biết, ngay cả nữ nhân hậu cung cũng nghe vài tiếng gió, hiện tại trưởng công chúa muốn gả nữ nhi cho Đoan Vương…

Phe cánh Tiêu quý phi thầm vui, còn người bên hoàng hậu và Đoan Vương đều đen mặt.

Nữ nhi của trưởng công chúa Vinh Dương đâu chỉ có chút ngây thơ? Nàng chính là một người vừa điên vừa ngốc!

Đoan Vương tuy rằng tàn phế, nhưng tướng mạo anh tuấn văn nhã, còn là con phượng cháu rồng, nếu hắn muốn cưới vợ, chắc chắn nhiều người nguyện đem nữ nhi gả cho hắn.

Sau khi hắn xảy ra chuyện, tuy rằng ấu nữ của Tô thủ phụ(2) vốn cùng hắn định thân hối hôn, nhưng Mai thứ phụ(3) lúc ấy còn chưa cáo lão từng kiên trì muốn gả cháu ruột của mình cho hắn, Đoan Vương cự tuyệt, lúc đó mới bỏ cuộc.

(2)Thủ phụ: chức quan tương đương với tể tướng.

(3)Thứ phụ: chức quan tương đương với phó tể tướng.

Triệu hoàng hậu vỗ bàn, quát:

– Hoàng muội có ý gì?!

Mấy năm nay, bà muốn cưới vợ cho nhi tử nhưng hắn không đồng ý mới không cố chấp nữa. Dù vậy bà cũng để mắt tới năm sáu nữ nhi của quan lục phẩm và một thứ nữ nhà mẹ đẻ, muốn chọn một người cho nhi tử.

Nữ nhi của Vinh Dương thân phận rất cao, nhưng nhi tử của bà không cần người khác thêu hoa trên gấm! Chuyện nữ tử kia là một kẻ ngốc làm cho nàng ta trong mắt bà còn không bằng nữ nhi nhà thường dân.

Con trai bà không thể cưới một nữ nhân một câu cũng nói không sõi!

Trưởng công chúa Vinh Dương vừa khóc vừa nói:

– Hoàng tẩu, muội biết Đoan Vương là một đứa trẻ tốt, muội không cần gì, chỉ muốn Đoan Vương cho nữ nhi muội một chỗ dung thân.

Bà ta nước mắt đầm đìa khiến Triệu hoàng hậu có chút chần chừ, nhưng khi nhìn Tiêu quý phi, Triệu hoàng hậu lại lạnh mặt.

Quan hệ của trưởng công chúa Vinh Dương và Tiêu quý phi rất tốt, lúc này ả lại muốn gả nữ nhi cho con trai bà, tuyệt đối không phải vì cho nữ nhi ả một chỗ dung thân. Nếu vị trưởng công chúa này thật sự yêu thương con gái, sao đến tận bây giờ mới cho mọi người biết nàng có một nữ nhi?

Triệu hoàng hậu đáp lời công chúa Vinh Dương:

– Vinh Dương, muội muốn lừa người khác cũng đừng bịp bợm kiểu này! Rõ ràng muội bụng dạ khó lường, không có ý tốt!

Bà hi vọng nhi tử cưới một người vợ biết ấm biết lạnh, có thể chăm sóc cho hắn, cưới một kẻ ngốc thà rằng không cưới.

Vĩnh Thành Đế đột nhiên lớn giọng:

– Hoàng hậu! Vinh Dương nói rất có lý, hôm nay ta làm chủ, ban hôn cho nữ nhi của Vinh Dương và Dục Nhi.

Triệu hoàng hậu sửng sốt, ngơ ngác nhìn Vĩnh Thành Đế:

– Bệ hạ!

Hoàng thân trong yến tiệc cũng kinh ngạc, tuy rằng Đoan Vương tàn phế, nhưng không thể để người khác khinh nhờn, Vĩnh Thành Đế nhục nhã hắn như vậy, chắc chắn hắn sẽ không chấp nhận… Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tần Dục, chờ hắn tức giận.

Tần Dục chỉ lạnh lùng tiếp chỉ ngoài dự kiến:

– Tạ phụ hoàng ban hôn, nhi thần không nỡ để trưởng công chúa đau lòng, bằng lòng cưới Lục biểu muội.

Kiếp trước hắn từng vì chuyện này chống đối Vĩnh Thành Đế, nhưng cuối cùng Vĩnh Thành Đế vẫn hạ chỉ, hắn không thể không cưới Lục Di Ninh.

Kiếp này… Trưởng công chúa Vinh Dương vốn chẳng phải người tốt, đồ ngốc kia đối với hắn tình sâu nghĩa nặng, hắn tất nhiên muốn cưới nàng.

Mọi người thấy Tần Dục đáp ứng, tất cả đều sửng sốt.

Tiêu quý phi khiến Tần Dục cưới Lục Di Ninh, kỳ thực muốn một mũi tên trúng hai đích.

Thứ nhất bà ta muốn làm nhục Tần Dục, thứ hai sao…? Vĩnh Thành Đế buộc Tần Dục cưới một kẻ ngốc, chẳng khác nào phát tín hiệu với đám quyền thần – Vĩnh Thành Đế đã ghét bỏ Tần Dục.

Ở Đại Tần, quyền lợi của hoàng thái tử rất lớn, tậm chỉ có thể xây dựng thế lực riêng gồm những quần thần lệ thuộc mình. Vĩnh Thành Đế không thích xử lý chính sự, Tần Dục lại thông tuệ, trước khi hắn xảy ra chuyện, đã sớm phê duyệt tấu chương giúp Vĩnh Thành Đế, còn nhi tử của bà ta lúc đó vẫn rất non nớt.

Sau khi Tần Dục xảy ra chuyện, Vĩnh Thành Đế vẫn không thích nhi tử bà ta, con trai bà còn nhỏ, tất nhiên không được ông ta ban cho quyền lợi lớn như vậy, nhị hoàng tử Tần Nhạc không có bản lĩnh gì… Cho nên khi Tần Dục dưỡng thương xong, Vĩnh Thành Đế lại sai người gọi hắn đến xử lý chính sự…

Nếu không phải như vậy, Tần Dục là một kẻ tàn phế không thể lên ngôi hoàng đế sao có thể ba lần bảy lượt tìm phiền toái cho bọn họ?

Nhưng may thay nay Vĩnh Thành Đế đã không còn thích Tần Dục như xưa, càng ngày càng sủng ái nhi tử bà… Trong triều càng ngày càng nhiều người ủng hộ con trai bà, nếu chuyện Vĩnh Thành Đế hôm nay buộc Đoan Vương phải cưới một kẻ ngốc truyền ra, người đứng cùng chiến tuyến với bọn họ sẽ nhiều thêm.

Tiêu quý phi đã sớm tính toán mọi chuyện, nhưng không ngờ Tần Dục lại thuận theo ý của trưởng công chúa Vinh Dương, sảng khoái đáp ứng hôn sự…

Như vậy, tính toán của bà không những trật hướng, không chừng triều thần còn tán dương Đoan Vương.

Lục quốc công, trượng phu của trưởng công chúa Vinh Dương, đột nhiên quỳ xuống, nói:

– Hoàng thượng, Đoan Vương nhân từ lương thiện, thần vô cùng cảm kích.

Trưởng công chúa Vinh Dương nhìn thấy hành động của trượng phu, mặt đen sì, xưa nay bà không thích Đoan Vương, mà Lục quốc công làm như vậy, chẳng khác nào gây dựng thanh danh cho Đoan Vương.

Tần Dục cảm nhận được việc Lục quốc công tỏ thiện ý với mình, có chút kinh ngạc. Trong ký ức của hắn, vị quốc công này vẫn luôn bị trưởng công chúa Vinh Dương trấn áp, luôn tuân thủ quy tắc, không nói nhiều một lời, không đi thêm một bước, chắc khác gì khúc gỗ.

Vĩnh Thành Đế nói:

– Đoan Vương quả thực nhân từ thiện lương, hôn sự này đã định, chọn ngày thành hôn đi.

Ban đầu y ban hôn cho Tần Dục vì muốn hắn an phận, không làm loạn khiến y ngột ngạt, nhưng bây giờ Tần Dục sảng khoái đáp ứng như vậy, khiến y có chút áy náy với Tần Dục:

– Phúc Quý, sai người viết ý chỉ, phong trưởng nữ của trưởng công chúa Vinh Dương làm quận chúa, ban hào An Tuệ.

Phúc Quý, thái giám bên cạnh Vĩnh Thành Đế, đáp:

– Dạ, bệ hạ.

Hôn sự của Đoan Vương và quận chúa An Tuệ đã được định rồi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky