Edit: halina
Beta: Dao
Chuyện Vinh vương phi không có con cũng không tạo ra sóng gió gì trong Kinh thành cả, sau khi Vĩnh Thành đế biết chỉ bất mãn nói một câu xui xẻo. Chuyện không có con như vậy thì cũng sẽ nhanh chóng bị mọi người hoàn toàn lãng quên.
Người nghe thấy tin tức này chủ yếu cũng chỉ nói vài câu rồi cũng không quan tâm nữa, ngày hôm sau là mười lăm tháng giêng, toàn bộ Kinh thành vẫn giăng đèn kết hoa như cũ.
Hội đèn lồng của Tết nguyên tiêu cực kỳ đẹp, Tần Dục nghĩ có lẽ Lục Di Ninh chưa bao giờ nhìn thấy nên liền đến gặp nàng nói muốn dẫn nàng ra ngoài chơi.
“Hội đèn lồng sao?” Lục Di Ninh hiếu kỳ nhìn Tần Dục, nàng hoàn toàn không biết gì về cái này cả.
“Có phải đèn lồng trong phủ rất xinh đẹp hay không? Trong hội đèn lồng, nơi nơi đều là đèn lồng, còn có rất nhiều loại khác nhau nữa.” Tần Dục cười nói. Gần đây Đoan vương phủ vẫn cắt giảm chi phí, số lượng đèn lồng trong phủ đều giảm bớt, nhất định là không thể so với cảnh tượng náo nhiệt của hội đèn lồng rồi.
Lục Di Ninh vốn đã rất thích những đồ vật sáng long lanh, nghe thấy Tần Dục nói như vậy thì lập tức cảm thấy hiếu kỳ về hội đèn lồng: “Ta muốn đi xem.”
“Ta dẫn nàng đi.” Tần Dục cười nói, khi ở một chỗ với Lục Di Ninh, mỗi phút mỗi giây hắn đều thấy rất vui vẻ, hiện tại hắn rất thảnh thơi nên thích tranh thủ toàn bộ thời gian để ở cùng Lục Di Ninh.
Dù chỉ là trò chuyện cùng với Lục Di Ninh thì cả thể xác và tinh thần đang căng thẳng của hắn cũng có thể thả lỏng.
Tần Dục không thể ra ngoài như vậy, người trong Kinh thành quen biết hắn không nhiều nhưng người biết Đoan vương không thể đi lại được thì vô cùng nhiều, nếu hắn cho người đẩy xe lăn đi xem đèn thì nhất định sẽ bị nhận ra, không chừng còn gặp phải phiền phức.
Bởi vậy Tần Dục hay cho người mang một cái kiệu nhỏ hai người nâng đến, sau khi đến nơi xuống xe ngựa rồi thì hắn liền ngồi vào trong kiệu, sau đó để cho người ta nâng đi ở bên cạnh Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh mặc nam trang, hiếu kỳ nhìn đèn lồng đầy màu sắc ở xung quanh, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên nàng đang rất vui vẻ, nhưng mà khi mắt liếc nhìn qua Tần Dục đang ngồi trên kiệu cạnh mình thì lại có chút buồn bực — Tần Dục sao lại không thể cùng đi bộ với nàng chứ?
Nhìn không thấy Tần Dục, nàng có chút sợ hãi… Lục Di Ninh nhích lại gần cỗ kiệu của Tần Dục theo bản năng.
Lục Di Ninh cảm thấy hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, nhưng ngược lại Tần Dục lại không thấy hội đèn lồng này thú vị, hắn ngồi ở trong kiệu và đang nghĩ về chuyện của Tây Bắc.
Nghĩ một lát, Tần Dục liền nghĩ đến nhập thần, cho đến khi có một bàn tay nắm lấy quần áo hắn—— Vương phi của hắn, vươn tay từ cửa sổ nhỏ bên cạnh kiệu vào trong bắt lấy hắn.
Bàn tay trắng nõn mềm mại nắm chặt quần áo của mình, thể hiện rõ ràng cảm xúc bất an của Lục Di Ninh… Tần Dục vươn tay cầm lấy bàn tay đó.
Lúc mới thành thân thì cực kỳ thô ráp, trên bàn tay còn có rất nhiều vết sẹo, nhưng lúc này thì đã trở nên cực kỳ mềm mại, có thể nói là làn da như mỡ đông, thật không biết là Vương phi hắn làm như thế nào… Tần Dục nắm một bàn tay như vậy thì đột nhiên không nghĩ đến chuyện Tây Bắc nữa.
Chiếc kiệu hơi nghiêng qua một bên, bởi vì Lục Di Ninh vươn tay vào nên màn che hơi xốc lên một ít, Tần Dục nhìn cảnh tượng bên ngoài, nhưng chủ yếu là nhìn Lục Di Ninh.
Rất nhiều quý nữ trong kinh đều đi ra ngoài rước đèn hội vào Tết nguyên tiêu hôm nay, những nữ tử bên ngoài đều không thu hút sự chú ý của mọi người nhưng lại có rất nhiều người chú ý tới Lục Di Ninh như cũ.
Tuy Lục Di Ninh mặc nam trang nhưng thân hình nàng nhỏ gầy lại xinh đẹp như vậy, người chung quanh liếc mắt một cái đều có thể nhận ra nàng không phải nam tử mà là một mỹ nữ, nên không tránh khỏi việc bị nhìn nhiều lần.
Bị người chung quanh không ngừng đánh giá, Lục Di Ninh có chút khó chịu, nhưng Tần Dục vẫn nắm chặt tay nàng nên nàng cũng không quá sợ hãi, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn lại hơi cứng ngắc, trông cực kỳ nghiêm túc.
Đi về phía hội đèn lồng, có rất nhiều thương gia (1) đã chuẩn bị một ít hoa đăng để tặng cho người đoán trúng câu đố trên đèn, Lục Di Ninh chưa đi được bao nhiêu xa đã đụng phải một thương gia như vậy.
(1) Thương gia: con buôn, nhà buôn (người làm ăn buôn bán)
Rất nhiều người vây quanh chủ quán, tranh nhau đoán đố đèn, tất cả những gì họ nói Lục Di Ninh đều nghe không hiểu, nên trên mặt nàng cũng đầy vẻ hiếu kỳ.
“Muốn hoa đăng sao?” Tần Dục hỏi.
“Muốn.” Lục Di Ninh gật đầu.
“Muốn cái nào?” Tần Dục lại hỏi.
“Cái đèn lồng có con thỏ nhỏ.” Lục Di Ninh chỉ vào cái hoa đăng có hình con thỏ nhỏ trông khá bình thường mà lại là loại có nhiều nhất trong cửa hàng, con thỏ trắng trắng mập mập nhìn qua trông rất đáng yêu, vì vậy nên khiến nàng cũng muốn ăn thịt thỏ…
“Gọi người đi mua cho Vương phi một cái.” Nhìn thấy cái hoa đăng hình con thỏ mà Lục Di Ninh muốn, Tần Dục liền cười sai người đi mua.
Thọ Hỉ đi mua đèn lồng, Tần Dục dẫn Lục Di Ninh chờ ở bên cạnh, đúng lúc này có một thư sinh trẻ tuổi khoảng mười bảy mười tám tuổi đột nhiên đi tới trước mặt Lục Di Ninh: “Cô nương muốn đèn lồng sao? Ta đoán đố đèn thắng mấy cái, cho ngươi một cái chịu không?
Lúc thư sinh này nói chuyện thì mặt còn đỏ bừng, mắt càng không ngừng liếc nhìn Lục Di Ninh, tỏ vẻ yêu thích ngưỡng mộ.
Hội đèn lồng của Tết Nguyên Tiêu còn có một ý nghĩa nữa, nó được coi như là cơ hội để gặp mặt nhau, những nam nữ chưa kết hôn thì lại đợi đến ngày này để chọn đối tượng mình thích, thế cho nên sau lễ Nguyên Tiêu, người định thân cũng rất nhiều. Mà trước mắt đã có người coi trọng Lục Di Ninh.
Tần Dục thấy tình huống này thì đầu tiên là vui vẻ vì cảm thấy người này có mắt nhìn, nhưng lại nhan chóng có một vị chua chát dâng lên trong lòng.
Kể từ kiếp trước tới giờ thì hắn đã sống rất nhiều năm, nhưng Lục Di Ninh chỉ là một đứa trẻ, mà một đứa trẻ dù có cha mẹ yêu chiều đến mấy cũng có ngày phải rời khỏi cha mẹ mình.
Có phải cũng sẽ có một ngày Lục Di Ninh sẽ không muốn ở bên hắn nữa không? Hắn có phải lo tính cho tương lại của nàng, tìm người chăm sóc nàng hay không?
Tần Dục nghĩ đến đây thì lại có chút mất mát nhưng lại lập tức nhớ đến một chuyện.
Trên người Lục Di Ninh có bí mật, lúc nàng còn chưa học được cách sống chung với người khác, lúc nàng còn chưa tự che giấu được thì không thể tiếp xúc với người khác được.
Vừa nghĩ thế, Tần Dục vén màn cửa kiệu lên.
“Cô nương, hoa đăng của ta rất nhiều, cầm cũng không để làm gì nên cho ngươi một cái…” Nam tử kia thấy Lục Di Ninh không phản ứng thì lại đỏ mặt nói: “Ngươi… Ngươi thích cái nào?”
Lục Di Ninh vẫn không nói lời nào, hiện tại nàng đã biết nói rất nhiều món đồ nhưng đối với người không quen thì lại rất đề phòng, không muốn nói chuyện với bọn họ.
“Ta đã cho người đi mua hoa đăng cho phu nhân ta rồi.” Tần Dục đột nhiên nói, mỉm cười nhìn nam tử.
Lúc nam tử kia chú ý tới Lục Di Ninh thì tất nhiên cũng chú ý tới bên cạnh nàng có một cái kiệu, ban đầu hắn cho rằng người ngồi trong kiệu là nữ trưởng bối của Lục Di Ninh nhưng không ngờ bên trong lại là nam tử, càng không ngờ nam tử này lại gọi Lục Di Ninh là phu nhân.
Vị cô nương này nữ phẫn nam trang nhìn cũng không lớn, thì ra là đã thành thân…
Lúc nam tử trẻ tuổi rời đi, cơ hồ là hồn bay phách lạc.
Lục Di Ninh cũng không biết vừa rồi có người coi trọng mình, lúc này người mà Tần Dục sai đi mua đèn lồng hình thỏ đã trở lại, nàng cầm đèn lồng trong tay vô cùng vui vẻ ngắm nhìn, ngoại trừ Tần Dục ra thì chẳng quan tâm đến ai.
Nhìn Lục Di Ninh như vậy, Tần Dục lại nở nụ cười, mà trên một tửu lâu cách đó không xa, có người đã nhìn hết cảnh tượng này từ đầu đến cuối, ánh mắt lóe sáng.
“Tần Dục rất để ý đến Vương phi ngu ngốc kia của hắn sao?” Tần Diệu uống một ngụm rượu, lúc trước hắn vẫn cho rằng Tần Dục đối xử tốt với kẻ ngốc này chỉ là diễn trò nhưng không ngờ lại không phải như vậy.
Sợ nói lỡ lời, không có ai trả lời câu hỏi của Tần Diệu mà bản thân Tần Diệu cũng không cần người khác trả lời, một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, đột nhiên hắn có một ý nghĩ.
Nếu kẻ ngốc đó xảy ra chuyện thì nhất định sắc mặt Tần Dục sẽ rất khó coi.
Mẫu phi nói nàng có cách đối phó với Tần Dục nhưng lại vẫn không thấy động tĩnh gì, hắn nghĩ chính mình cũng nên nghĩ cách.
Kinh thành không có lệnh cấm ban đêm vào ngày Tết nguyên tiêu nên rất nhiều người đều ở ngoài đường đến tối muộn, nhưng Tần Dục nhìn thời gian không còn sớm nên dẫn Lục Di Ninh hồi phủ.
Buổi tối, Tần Dục ngâm nước thuốc như cũ, hắn đã tắm nước thuốc liên tục một tháng, mới đầu không cảm thấy nó có tác dụng hay là có gì khác thường nhưng bây giờ hắn chắc chắn là thuốc này có lợi với hắn.
Trong suốt một tháng này thời tiết vẫn luôn rất lạnh, nhưng bệnh của hắn lại chưa từng phát tác, giấc ngủ chập chờn vì thân thể không khỏe lúc trước cũng đã được cải thiện, mấy ngày nay hắn ngủ rất ngon.
Nước thuốc này không chắc là có thể chữa khỏi hai chân tàn phế của hắn nhưng nhất định có lợi với thân thể hắn, chỉ với điểm này thôi thì dù ngâm nước thuốc phiền phức đến mấy Tần Dục cũng sẽ kiên trì.
Ngâm nước thuốc xong Tần Dục sai Thọ Hỉ dùng nước ấm rửa sạch mùi thuốc trên người mình, mặc quần áo vào rồi để hai thái giám đỡ lên giường. Ở trên giường, Lục Di Ninh đã nằm ngửa mặt lên trời không động đậy, nàng vẫn chưa ngủ, nhưng tư thế thì lại rất chỉnh tề, hơi thở cũng vững vàng.
“Di Ninh, ngủ đi.” Tần Dục sờ đầu Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh mở to mắt nhìn Tần Dục, sau đó đột nhiên chui đầu vào lòng hắn, tay nhỏ cũng đặt trên eo Tần Dục.
Tần Dục cười, ôm nàng vào trong ngực, sau đó liền cảm thấy eo mình nóng lên.
Tay Vương phi hắn thật là nóng… Tần Dục nhớ lại lúc trước, chờ lát nữa Lục Di Ninh vươn tay níu lấy quần áo hắn, hắn dùng tay mình bao trùm lấy tay Lục Di Ninh theo bản năng.
Thiếu nữ hơi lạnh… Tần Dục nhướn mày, đột nhiên nhận thấy có gì đó không đúng.
Trong một tháng qua, trước khi ngủ Lục Di Ninh đều sẽ sờ eo hắn, thậm chí còn nhẹ nhàng ấn mấy cái, lúc trước hắn không nghĩ nhiều nhưng bây giờ lại nghi ngờ.
Rõ ràng tay Lục Di Ninh lạnh nhưng vì sao hắn lại cảm thấy ấm áp? Vì sao eo hắn lại nóng hổi?
Cảm giác nóng hổi kia biến mất thì Lục Di Ninh liền rút tay về, Tần Dục lại đột nhiên bắt được tay nàng: “Di Ninh, vừa rồi nàng làm cái gì?”
Lục Di Ninh sẽ không lừa mình cho nên Tần Dục trực tiếp hỏi.
“Chữa bệnh.” Lục Di Ninh nhìn Tần Dục, vẻ mặt chân thành.
“Chữa như thế nào?” Tần Dục lại hỏi.
“Ta có cách.” Lục Di Ninh nói: “Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi!” Nàng nghĩ tới lúc mình còn nhỏ, mấy năm kia vô cùng đau khổ khiến nàng từng nghĩ muốn quên sạch sẽ những ký ức đó, tuy rằng vẫn cảm thấy thế giới này cực kỳ xa lạ như trước nhưng bây giờ đã biết rất nhiều chuyện rồi.
Tần Dục bất giác dùng sức nắm tay Lục Di Ninh, sau lần trước phát hiện nước thuốc có hiệu quả thì hắn liền tưởng Lục Di Ninh muốn chữa bệnh cho hắn, nhưng lại không ngờ rằng trừ nước thuốc thì nàng còn dùng một cách khác để giúp hắn nữa.
Rốt cuộc dòng nhiệt nóng này là cái gì?