Edit: A Cảnh
Beta: Nhược Vy
Triệu Hoàng hậu thấy nhi tử của mình ăn hết đồ ăn do Lục Di Ninh đưa qua, trong mắt chợt lóe lên sự kinh ngạc. Xưa nay nhi tử của bà không thân cận với người khác, còn rất nhỏ đã tự mình ăn, phép tắc ăn uống cũng tuân thủ nghiêm ngặt, không ngờ bây giờ sẽ ăn đồ ăn từ trên tay người khác.
Triệu Hoàng hậu lặng lẽ thở dài một hơi, lại hỏi: “Chiêu Dương sao rồi?”
“Muội ấy rất tốt.” Tần Dục nói, hiện tại Chiêu Dương đã tốt, tin rằng về sau sẽ càng tốt hơn.
“Chiêu Dương và Hoắc Thọ…” Chân mày Triệu Hoàng hậu cau lại: “Con đối với Hoắc gia có độc ác quá hay không?” Triệu Hoàng hậu đối với Hoắc gia hận vô cùng, nhưng dù sao Hoắc Thọ cũng là trượng phu của Chiêu Dương.
Ý định ban đầu của Triệu Hoàng hậu, vốn là đem nữ nhân Hoắc Thọ nuôi ở bên ngoài đuổi đi, cho Hoắc gia một ít giáo huấn, để Hoắc gia đối đãi tốt hơn với nữ nhi của mình. Ai ngờ nhi tử của bà trực tiếp diệt luôn Hoắc gia, ngược lại khiến bà có chút trở tay không kịp.
Hiện tại Hoắc gia đã không còn, nữ nhi của bà…
“Mẫu hậu, trên đời này không chỉ có mình Hoắc Thọ là nam nhân.” Tần Dục cười cười nhìn mẫu hậu của mình. Sau khi chứng kiến cảnh nước mất nhà tan, đối với nhiều chuyện, hắn đã trở nên đặc biệt cởi mở.
Với Tần Dục mà nói, cho dù tương lai có xảy ra điều gì đi chăng nữa, chỉ cần Chiêu Dương còn sống là được. Quan trọng hơn, nam nhân hoàn khố[1] như Hoắc Thọ thì có gì hiếm lạ?
[1]: (纨裤) quần lụa mịn: Chỉ quần áo đẹp con em quý tộc ngày xưa, sau này dùng để chỉ con em nhà giàu sang.
Triệu Hoàng hậu kinh ngạc, muốn phản bác nhưng không thể không thừa nhận với tình huống trước mắt, đúng là Chiêu Dương có thể tìm một người tốt hơn Hoắc Thọ: “Thanh danh của Chiêu Dương…”
“Mẫu hậu yên tâm, con sẽ che chở cho Chiêu Dương.” Tần Dục cười nói.
Cuối cùng Triệu Hoàng hậu cũng yên lòng, khuôn mặt lần nữa trở nên nghiêm túc.
Bên này Tần Dục đến gặp Triệu Hoàng hậu thì bên kia, Tần Diệu mãi mới được cho phép rời khỏi Duệ Vương phủ cũng đi gặp Tiêu Quý phi.
“Mẫu phi, nghe nói tên Tần Dục kia mang Vương phi của hắn vào cung, đợi đã…” Khóe miệng của Tần Diệu cong lên, lúc này đã có chủ ý thiết kế Lục Di Ninh, khiến cho Lục Di Ninh trở nên xấu xí.
“Con đừng có làm gì.” Tiêu Quý phi nhìn một cái đã nhận ra được tính toán của Tần Diệu, lập tức lạnh lùng nói.
“Vì cái gì? Mẫu phi?” Tần Diệu khó hiểu.
“Phụ hoàng con tứ hôn cho hắn một vị Vương phi như vậy, mới đầu tuy khoái chí nhưng hiện tại cũng đã hối hận, nhìn Vương phi của hắn xấu mặt, chỉ sợ đối với hắn sẽ càng thêm đau lòng, tính toán này của con không phải hại Tần Dục mà là giúp đỡ Tần Dục.” Tiêu Quý phi cau mày nhìn nhi tử của mình, bà vẫn đang vì nhi tử mà bảo hộ hắn, kết quả đã khiến cho tâm trí cùng thủ đoạn của nhi tử trở nên rất tầm thường.
Lục Di Ninh xấu mặt ở trước mặt mọi người, quả thật là vứt hết mặt mũi của Tần Dục, nhưng Vĩnh Thành đế cũng sẽ mất mặt theo.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tần Dục càng ngày càng được phụ hoàng yêu thích?” Tần Diệu nôn nóng không thôi.
“Đừng lo lắng.” Tiêu Quý phi trấn an nhi tử: “Mẫu phi(*) đã có biện pháp.”
(*Trong bản raw tác giả để là mẫu hậu nhưng đoạn trên lại để là mẫu phi, mình nghĩ chắc do tác giả nhầm nên sửa đổi cho phù hợp.)
Từ xưa đến này Tần Diệu vô cùng tín nhiệm mẫu phi của mình, nghe mẫu phi nói có biện pháp, nôn nóng nhất thời đã được ép xuống.
“Diệu nhi, mẫu phi đã gọi thái y đến để bắt mạch cho Vương phi của con.” Đột nhiên Tiêu Quý phi lảng sang chuyện khác, hiện tại bà ngày mong đêm mong, ngóng trông Tần Diệu sớm có hài tử.
Đối với chuyện phải sinh hài tử với Quách Phức, Tần Diệu có chút oán hận, nhưng căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể đồng ý.
Đèn hoa rực rỡ sáng lên, con cái của Vĩnh Thành đế, và cả những dòng họ tôn thất được Vĩnh Thành đế yêu thích đều vào cung.
Trừ tịch là ngày quan trọng để cả nhà đoàn viên, nhưng quan trọng đến mấy thì cũng chỉ thước đo xem Vĩnh Thành đế có bao nhiêu sủng ái, dẫu cho Vĩnh Thành đế bị xem là ngu ngốc.
Chính vì vậy, nên chỉ cần có cơ hội tiến cung, tất cả đều mang theo cả gia quyến của mình.
Lúc Tần Dục và Triệu Hoàng hậu cùng nhau đi đến nơi tổ chức cung yến, mọi người đều đã ngồi đông đủ.
Những người này Tần Dục đều biết, nhưng cũng không thích, Đại Tần quy định tôn thất không thể làm quan, chỉ có thể lấy bổng lộc triều đình. Rất nhiều Phiên vương dựa vào gốc rễ của mình để hô mưa gọi gió, những tôn thất ở Kinh thành, tiến bộ cũng không được mấy người.
Đương nhiên bọn họ sẽ như vậy, chủ yếu cũng là vì Vĩnh Thành đế vẫn chưa cho bọn họ cơ hội tiến bộ mà thôi.
Tần Dục đang quan sát những người đó, thì bọn họ cũng đang quan sát lại Tần Dục, nhìn Lục Di Ninh ở phía sau Tần Dục, Đoan vương cưới một Vương phi ngốc nghếch, không có mấy người đã từng thấy qua cho nên đại đa số đối với Lục Di Ninh vô cùng hiếu kỳ.
Mọi người có nghe qua một ít tin đồn, biết vị Vinh Dương trưởng Công chúa kia có một trưởng nữ điên điên khùng khùng, cho nên đáy lòng đã khắc họa hình tượng của một nữ tử ngốc miệng chảy nước miếng, không ngờ Đoan Vương phi so với tưởng tượng của bọn họ lại không hề giống nhau.
Dáng vẻ của Vinh Dương trưởng Công chúa vô cùng mỹ diễm[2], mà Đoan Vương phi giống bà, tất nhiên cũng sẽ xinh đẹp, nhưng nói về khí chất thì hoàn toàn khác biệt.
[2]: Đẹp rực rỡ làm mê hoặc.
Khí chất của Vinh Dương trưởng Công chúa là trương dương[3], tựa như vẻ đẹp của hoa hồng, còn Đoan Vương phi thoạt nhìn lại vô cùng thanh thuần, sạch sẽ như trẻ con, hai mắt của nàng diễm lệ[4], kết hợp cùng dung mạo tạp thành vẻ mâu thuẫn xinh đẹp.
[3]: to lớn, phô trương
[4]: Diễm lệ – 豔麗: tươi đẹp, đẹp lộng lẫy.
Có lẽ vì bị nhiều người nhìn, nàng rụt lại phía sau Đoan vương, khuôn mặt ngây thơ càng khiến nàng trở nên mĩ mạo hơn trong mắt mọi người.
Đương nhiên, cũng để người khác nhìn ra… Nàng xác thực không bình thường.
Vinh Dương trưởng công chúa thấy nữ nhi như vậy, khuôn mặt không thể tránh được tối sầm, còn Lục Quốc công mang vẻ mắt phức tạp nhìn trưởng nữ của mình.
Tình cảm của ông với Vinh Dương trưởng Công chúa lúc tân hôn vô cùng tốt, Lục Di Ninh được sinh ra chính là hài tử đầu tiên của ông. Đã từng, ông đối với nữ nhi này vô cùng yêu thương, vô số lần nghĩ tới tương lai của con bé, không nghĩ tới sau này lại phát hiện hài tử của mình không thể dùng được.
Khi đó ông đã thôi không nghĩ về tương lai của hài tử này nữa, nhưng hiện tại đứng bên cạnh người nữ nhi là Đoan vương, lại khiến ông nhớ tới lúc ông âm thầm nghĩ về viễn cảnh tương lai của nữ nhi.
Rốt cuộc Lục Quốc công cũng không ngồi tiếp nữa, đứng dậy đi về phía Đoan vương ở bên kia.
Vinh Dương trưởng công chúa phát hiện ra động tác của ông, thần sắc lạnh đi mấy phần, trong lòng đối với trưởng nữ của mình càng thêm chán ghét không thôi — chính nữ nhi này đã khiến cho bà trở thành trò cười!
“Di Ninh…” Lục Quốc công hàn huyên hai câu với Tần Dục, rồi khẩn thiết nhìn nữ nhi của mình.
Nhưng mà Lục Di Ninh hoàn toàn không quen biết ông, nàng hiếu kỳ đánh giá Lục Quốc công một lượt, rồi ánh mắt lại dừng trên người Tần Dục.
Lục Quốc công ngẩn người, phản ứng vừa rồi của nữ nhi sợ là căn bản không hề quen biết mình, nhất thời trong lòng vô cùng thất vọng, nhưng nhìn thấy sự quyến luyến trong mắt nữ nhi đối với Tần Dục, ông lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lục quốc công cảm kích Tần Dục, rất nhiều tôn thất thấy được một màn này, cũng không thể tránh khỏi việc sinh ra hảo cảm với Tần Dục, đồng thời nhịn không được thở dài, Đoan vương…sao có thể như vậy bị phế đi?
“Hoàng huynh.” Ở phía sau Lục Quốc công, Vinh Dương Tần Nhạc đi tới trước mặt Tần Dục, hắn cung kính hành lễ với Tần Dục, lại gọi Lục Di Ninh một tiếng: “Hoàng tẩu.”
“Nhị hoàng đệ không cần đa lễ.” Tần Dục đánh giá Tần Nhạc một phen, Tần Nhạc hiện tại so Tần Nhạc mười năm sau thì còn non nớt hơn rất nhiều, nhưng khoảng ngụy trang thì đã học xong.
Hắn cũng lười nói nhiều lời với Tần Nhạc, tạm thời không tính toán đối phó với hắn ta, Tần Dục khẽ gật đầu với Tần Nhạc, rồi đi lên chỗ ngồi của mình.
Tần Nhạc đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn, hai năm nay hắn khắp nơi lấy Tần Diệu làm chủ, sai đâu đánh đó, Tần Dục không thích hắn thì cũng là chuyện bình thường, mang theo Vương phi của mình, Tần Nhạc ngồi bên cạnh Tần Dục.
Lúc này Tần Dục lại nhìn thoáng qua Tần Nhạc, chính xác hơn là nữ nhân bên người Tần Nhạc.
Vương phi của Tần Nhạc, chính là người từng định thân với hắn, Tô Minh Châu ấu nữ của Tô Thủ phụ (*tên chức quan).
Tô Minh Châu là con một của Thủ phụ, dáng vẻ mỹ mạo còn rất có tài hoa, từng nổi tiếng là danh môn khuê tú trong Kinh thành, không chỉ thế, nàng ta với Đại tiểu thư Triệu gia – chất nữ của Triệu Hoàng hậu còn là bạn tốt với nhau.
Triệu hoàng hậu rất thích nàng ta, cho nên tuyển nàng ta làm Thái tử phi, thậm chí Tần Dục đã gặp qua nàng ta vài lần ở Triệu gia, đáng tiếc còn chưa đợi hai người thành thân thì Tần Dục đã xảy ra chuyện.
Tuy rằng Tô Thủ phu có hảo cảm với Tần Dục, nhưng cũng luyến tiếc nữ nhi của mình chịu khổ, tất nhiên không muốn duy trì hôn ước này nữa, đúng lúc này, Tần Dục chủ động đưa ra giải trừ hôn ước.
Lúc ấy Tần Dục không muốn hủy hoại một nữ nhân, chung quy nếu Tô Minh Châu không gả cho hắn, thì sẽ có nhiều lựa chọn tốt hơn, cũng có thể trở thành mẫu thân.
Tô gia đồng ý cùng hắn giải trừ hôn ước, nhưng ai cũng không ngờ rằng, Tiêu Quý phi lại tạo áp lực với Tô gia, khiến cho Tô Thủ phụ phải đem Tô Minh Châu gả cho Nhị hoàng tử Tần Nhạc.
Tuy rằng Tô Thủ phụ là một Thủ phụ, nhưng cũng chỉ xuất thân nhà nghèo, nữ nhi của ông ta khiến Tiêu Quý phi chướng mắt, cho nên đem Tô Minh Châu gửi gắm vào nhị hoàng tử Tần Nhạc, mà Tô Thủ phụ có thể lên làm được Thủ phụ là vì ông ta làm người có chút nhát gan….Cảm thấy để cho nữ nhi gả cho Tần Nhạc, tương lai làm một Phiên Vương phi cũng không tệ, cuối cùng dưới áp lực của Tiêu Quý phi ông ta đã đồng ý.
Điều này đối với Tần Dục mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là một loại vũ nhục, Tô Minh Châu gả cho ai cũng được, còn hơn gả cho đệ đệ tốt của hắn.
Tuy nhiên, Tần Dục cũng không phải loại giận chó đánh mèo, phẫn nộ thì phẫn nộ nhưng vẫn chưa đụng tới Tô gia, sau này thậm chí không liếc nhìn Tô Minh Châu một cái, hắn hi vọng tương lai của Tô Minh Châu có thể trôi qua tốt đẹp.
Có điều tình hình của Tô Minh Châu sau đại hôn thì càng ngày càng tệ, tuổi trẻ đã qua đời, chết ở Tây Bắc, lúc nàng ta qua đời còn phái người gửi một phong thư cho Tần Dục.
Chính phong thư kia nói cho Tần Dục biết rằng nàng ta đã hạ tuyệt dục dược[5] Tần Nhạc, cũng nói cho Tần Dục biết về một ít sự tình trong cái chết của Chiêu Dương là nhằm vào Tần Dục, tất cả đều là bút tích của Tần Nhạc làm ra, thậm chí Tần Nhạc còn ngầm đối phó với Tần Diệu.
[5]: thuốc vô sinh
Lúc ấy Tần Dục rất khiếp sợ, hỏi người được Tô Minh Châu phái tới mới biết lý do vì sao Tô Minh Châu làm như vậy.
Cũng không biết Tần Nhạc vì chuyện gì mà đã hạ tuyệt dục dược với Tô Minh Châu, tước đoạt quyền làm mẫu thân của Tô Minh Châu, nàng ta hận hắn vô cùng, cho nên hạ dược lại hắn.
Nữ nhân một khi tàn nhẫn thì cái gì cũng có thể làm ra được, không biết hiện nay tình cảnh hai người đã đến mức nào rồi.
Đối với Tô Minh Châu, Tần Dục không có cảm tình đặc thù gì, mà hắn xác định Tô Minh Châu với mình cũng không có tình cảm vấn vương, chung quy là sau khi đính ước cũng chỉ thấy qua hai ba lần mà thôi.
Ngay cả lúc từ hôn, Tô Minh Châu cũng không nói là muốn hay không muốn, mấy năm ở Kinh thành chưa bao giờ liên hệ với hắn.
Vì thế, sợ là sau khi đại hôn, nhất là lúc đi Tây Bắc, Tô Minh Châu gặp được chuyện gì nên mới làm như vây.
Xem như đền đáp cho việc Tô Minh Châu hạ thuốc Tần Nhạc, Tần Dục sẽ xem tình hình mà giúp đỡ nàng ta.
Mang theo tâm tình như vậy, Tần Dục dùng khóe mắt dư quang nhìn Tô Minh Châu một cái, phát hiện khí sắc của nàng ta không quá tốt, y phục cũng đặc biệt dày hơn.
“Tần Dục.” Lục Di Ninh kêu Tần Dục một tiếng, mắt lại nhìn trái cây trên bàn, chỗ đó(*chỗ của kiếp trước và chỗ ở về sau của nữ chính, chủ yếu là do không được cho ăn no) cũng không thường thấy mấy thứ hoa quả này.
Đoán chừng nàng muốn ăn lại không biết ăn như thế nào, cũng không dám ăn… Tần Dục cầm một quả dâu tây, nhét vào trong miệng nàng.