Đối với chuyện gia đình phức tạp của Tô Nhiễm, An Tiểu Đóa là người rõ nhất. Vì vậy, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ khoe khoang mình giàu có trước mặt Tô Nhiễm. Đối với tình bạn này, cô rất trân trọng. Cô thường nói với Tô Nhiễm, sau này nếu có dịp nhất định sẽ dẫn cô cùng về Đài Bắc, thăm bà ngoại mình.
Bà ngoại là nỗi bận lòng duy nhất hiện nay của An Tiểu Đóa.
Nghe An Tiểu Đóa than phiền, Tô Nhiễm mỉm cười, “Muốn mình nói ư, đi dạo phố thì phải coi đi với ai. Nếu hôm nay, cậu đi với Hàn thiếu, người nào đó sẽ không thấy chán đâu nhỉ?”
“Tô Nhiễm à! Cậu lúc nào thì học được miệng mồm như vậy hả? Mình là bạn tốt nhất, thân nhất của cậu đó. Vậy mà bây giờ lại trêu chọc mình? Cái gì mà Hàn thiếu chứ, mình và anh ta không có gì với nhau mà.” An Tiểu Đóa dí dỏm bĩu môi, làm ra vẻ coi thường.
Người ta thường nói: Tính cách của một người liên quan tuyệt đối đến hoàn cảnh lúc nhỏ, điều này hoàn toàn đúng. Từ nhỏ, An Tiểu Đóa đã sống vô ưu vô lo, cộng thêm trưởng thành trong gia đình hoàn chỉnh, cho nên tính cách cô rất hướng ngoại, có chuyện gì cũng sẽ nói ra, buồn vui giận hờn trong lòng đều thể hiện rõ trên nét mặt. Tô Nhiễm thường hay nói khuôn mặt cô chính là dự báo thời tiết. Nhưng Tô Nhiễm thì ngược lại, bởi vì gia đình nên cô sống rất nội tâm. Tính cách cô điềm tĩnh và dịu dàng, có chuyện gì cũng để trong lòng, dù vui hay buồn, khi đối mặt với người khác, trên mặt cô bao giờ cũng mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Nụ cười của Tô Nhiễm luôn luôn như vậy. An Tiểu Đóa biết cho tới bây giờ Tô Nhiễm chưa từng thật sự vui vẻ.
Mỗi khi nhìn bạn mình, An Tiểu Đóa đều thấy đau lòng. Tô Nhiễm đáng lẽ phải ngậm chìa khóa vàng trưởng thành mới đúng, chỉ tiếc hoàn cảnh lại đưa đẩy cô đến một gia đình bình thường không thể bình thường hơn. Nhưng dù như vậy, trên người Tô Nhiễm vẫn luôn có một loại khí chất cao quý, là trời sinh có sẵn, hơn nữa khí chất này không ai có thể bắt chước được.
Sau khi nghe An Tiểu Đóa nói, Tô Nhiễm cũng không nói thêm gì, chỉ cúi đầu khuấy nhẹ cà phê trong tách. Hàng mi dài rũ xuống che lấp nỗi cô đơn, trống vắng trong đôi mắt cô.
Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh thật.
Chớp mắt mà cô đã kết hôn được hai tháng.
Nghĩ vậy, Tô Nhiễm không khỏi cười khổ, kết hôn được hai tháng nhưng cô và Lệ Minh Vũ chỉ gặp nhau hai lần. Ngoài đêm tân hôn thì lần kia là sau khi anh say rượu rồi về nhà.
Đêm đó, anh ngủ ở phòng khách. Hôm sau khi thức dậy, cô mới biết được trong biệt thự to lớn chỉ còn một mình cô.
Lại nữa tháng trôi qua, cô biết anh bận rộn tranh cử. Sau đó, cô đọc được những tin đồn không hay về anh trên báo. Kể từ ngày đó, ngay cả tin thời sự cô cũng không xem lại càng không đọc báo, tạp chí có liên quan đến giới chính khách.
An Tiểu Đóa thấy cô không nói lời nào, hiếu kỳ nhìn cô, nhìn một lúc lại bị chiếc nhẫn kim cương to trên ngón áp út Tô Nhiễm hấp dẫn. Kéo tay bạn mình qua, An Tiểu Đóa khoa trương, trợn hai mắt thật to, “Trời ơi Tô Nhiễm, nhẫn trứng chim bồ câu luôn nha! Họ Lệ kia ra tay cũng hào phóng quá nhỉ? Cậu đeo cái này ra đường không sợ bị cướp hả?”
Tô Nhiễm cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, cái này do chính Lệ Minh Vũ đeo cho cô lúc đám cưới. Có trời mới biết, cô không đành lòng tháo nó ra đến mức nào. Dù cho không phải nhẫn kim cương xa hoa đắt tiền, dù cho chỉ là một chiếc nhẫn cỏ đồ chơi, không đáng giá, chỉ cần là tự tay anh đeo, cô cũng không bao giờ tháo ra.
Thấy cô như vậy, An Tiểu Đóa thở dài một hơi, buông tay cô ra rồi quan tâm hỏi han, “Tô Nhiễm, cậu vẫn chưa nói với mình lý do đột nhiên kết hôn đó.”
Thực ra An Tiểu Đóa luôn rất lo lắng cho sinh hoạt của Tô Nhiễm sau khi kết hôn.
Cô cũng nghe nói Lệ Minh Vũ kia nổi tiếng là người đàn ông độc thân hoàng kim, giàu có, Tô Nhiễm quen biết anh ta từ khi nào?
Tô Nhiễm nghe vậy ngẩng đầu lên. Lần này, nụ cười trên môi cô ngập tràn hạnh phúc, “Tiểu Đóa, mình yêu anh ấy nên mới đồng ý kết hôn.”
“Yêu anh ta? Cậu với anh ta biết nhau được bao lâu mà nói là yêu? Tô Nhiễm, cậu…”
An Tiểu Đóa vẫn chưa nói xong thì bị bản tin trên TV cắt ngang…
“Tin quốc tế: Hội nghị quốc tế ngày bảy vừa qua, lại lần nữa đưa ra đề nghị chất vấn nguyên bộ trưởng kinh tế Giả Ni. Quốc hội yêu cầu ông phải tiếp nhận chất vấn nhiều hạng mục vào tháng mười hai. Do vậy, tuyển cử quốc hội lần chín sẽ tiến hành trong ngày hai mươi bốn cùng tháng, cùng ngày với đêm bình an. Có tin tức cho rằng, toàn quốc hội hiện tại đã sớm khai hỏa một trận chiến tuyển cử quốc hội mới. Rộng rãi dư luận nhận định, tuyển cử quốc hội lần này, cạnh tranh chủ yếu sẽ là Lệ Minh Vũ, đại diện cho đảng tân dân chủ và nguyên bộ trưởng kinh tế Giả Ni, đại diện cho đảng bảo thủ truyền thống. Về tin tức liên quan đến tuyển cử, chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật thêm.”