Sau khi bị bệnh, Tô Nhiễm càng trầm lặng, thỉnh thoảng cô chỉ ho khan vài tiếng.
Ngoài lúc Lệ Minh Vũ đi nghe điện thoại thì anh luôn ngồi bên giường chăm nom cô.
Tô Nhiễm mở to mắt nhìn bình thuốc truyền từng giọt vào mình. Có lẽ cảm thấy chán nên cô nắm tay anh, vặn vẹo ngón tay anh thành nhiều kiểu khác nhau.
Lệ Minh Vũ im lặng, mắt anh đượm ý cười nhìn cô. Anh nắm lấy tay Tô Nhiễm, đan tay mình vào tay cô, rồi vui vẻ nhìn cô lặp lại động tác này.
Cảnh tượng lúc này rất bình lặng, bình lặng như ngày đến rồi đi, mang theo ước mong về một cuộc sống hạnh phúc.
Sau khi Tô Nhiễm truyền thuốc xong, cô lại nằng nặc đòi đi tắm. Anh cũng không ngăn cản, để cô tự vào phòng tắm. Lệ Minh Vũ cười khổ nhìn theo bóng lưng cô. Thời gian này với anh đúng là vừa ngọt ngào vừa cay đắng.
Không bao lâu sau, phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Lệ Minh Vũ dựa người vào ghế sô pha, anh nhắm mắt, hít vào mùi thuốc kháng sinh và hương thơm thanh mát của cô đang phảng phất trong không khí. Đường cong trên cơ thể Tô Nhiễm dần hiện lên trong đầu Lệ Minh Vũ. Đáy mắt anh sa sầm, anh hít sâu một hơi, cố gắng khống chế dục vọng của mình.
Đúng lúc này, điện thoại của anh bỗng “ting tang” ngân lên, xoa dịu phần nào ham muốn của Lệ Minh Vũ.
Anh nghe máy, giọng nói dễ nghe của thư ký truyền đến.
Lệ Minh Vũ dặn dò thư ký, “Báo với bên công chứng dời lại một ngày.” Khi nói câu này, đôi mắt đen ngòm của anh nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.
Sau khi căn dặn thư ký xong, Lệ Minh Vũ mỉm cười thỏa mãn cúp điện thoại.
Lẽ ra ngày mai, anh sẽ dẫn Tô Nhiễm đến phòng công chứng đăng ký kết hôn, nhưng hôm nay cô bệnh nên anh phải lùi lại một ngày. Muộn hơn một ngày đã là quá sức chịu đựng của anh. Nếu có thể, anh chỉ muốn điều người bên công chứng đến đây tiến hành thủ tục ngay cho họ.
Anh quyết định tái hôn với cô không phải vì xúc động nhất thời, lại càng không phải vì áy náy.
Anh biết mình cần Tô Nhiễm. Anh làm vậy chỉ vì anh yêu cô. Anh muốn bắt đầu lại với cô. Trước đây, anh định đợi đến khi cô khỏe mới tái hôn, nhưng anh không chờ được nữa. Dù cả đời này cô vẫn như vậy, anh cũng muốn cô, anh muốn mình đường đường chính chính có cô, khiến cô trở thành bà Lệ của riêng mình.
Anh biết dẫn cô đi đăng ký thế này, khi cô tỉnh táo sẽ trách cứ anh. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ có một ngày anh lại đi lừa người khác kết hôn với mình, nhưng vì cô anh sẵn lòng làm vậy.
Tô Nhiễm tắm xong đi ra ngoài. Cô sấy khô tóc, định lên giường nằm nghỉ thì Lệ Minh Vũ đứng dậy, ôm chặt cô từ phía sau.
Lưng Tô Nhiễm dán sát vào ngực anh. Cô kinh ngạc quay đầu nhìn Lệ Minh Vũ, anh lại cúi thấp đầu phủ môi hôn cô…
***
Chuyện Hòa Vy đâm Hạ Đồng bị thương lan truyền khắp nơi chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi.
Cảnh sát đến tận thị trấn Hoa Điền tìm Tô Ánh Vân. Tô Ánh Vân nghe tin, bà sốc vô cùng. May mắn có Tiêu Quốc Hào đỡ bà, không thì bà đã té ngã. Sau khi cảnh sát ra về, Tiêu Quốc Hào gọi đi nhiều nơi hỏi thăm tung tích của Hòa Vy.
Khi ti vi đưa tin về việc này, Bạch Sơ Điệp lại không hề hay biết. Cả ngày, bà ta chỉ bất an gọi điện cho Hạ Minh Hà nên không hay chuyện của Hòa Vy.
Gọi mãi không được, bà ta tức tối dập điện thoại. Bà ta run rẩy tức giận. Giỏi lắm Hạ Minh Hà, muốn qua cầu rút ván ư? Dù ông ta muốn kết thúc thì cũng phải giúp bà ta qua cửa này rồi mới thôi.
Bạch Sơ Điệp lo lắng không biết Bạch Lâm có nói năng lỡ lời hay không. Ngộ nhỡ Bạch Lâm nói gì đó bị cảnh sát bắt thóp, vậy người gặp chuyện không may sẽ là bà ta, mà không phải Hạ Minh Hà.
Bà ta không muốn công sức đắp nặn hình tượng dịu dàng của mình ngần ấy năm sụp đổ trong nháy mắt. Ít nhất bà ta cũng không muốn Quân Hạo biết về việc này.
Bà ta thở hổn hển ngồi trên ghế sô pha, bản tin trên ti vi cũng vừa lúc kết thúc. Bà ta phiền muộn tắt ti vi, định cầm điện thoại lên gọi tiếp cho Hạ Minh Hà thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Bạch Sơ Điệp ngạc nhiên coi giờ. Giờ này không thể nào là Quân Hạo về nhà.
Quản gia nhanh chóng mở cửa. Không ngờ rằng ở ngoài cửa lúc này lại là những con người xa lạ.
“Mọi người là…” Bạch Sơ Điệp tiến lên, nghi ngại nhìn họ. Người đàn ông đi đầu trông khá quen mắt, nhưng nhất thời bà ta không nhớ đã gặp ở đâu.
Người đàn ông đi đầu giơ thẻ, các cấp dưới đi sau cũng vậy…
“Tôi là Vưu Kim, thanh tra cao cấp của tổ trọng án. Họ là cấp dưới của tôi.”
Bạch Sơ Điệp thoáng nhớ bà ta từng thấy người đàn ông này trên ti vi. Anh ta theo dõi vụ án của Đinh Minh Khải. Tim bà ta đập mạnh, bà ta hỏi, “Hôm nay mọi người tới là vì chuyện của em tôi?”
Bà ta sợ mình bị họ bắt đi!
Vưu Kim hơi sửng sốt, “Chẳng lẽ bà Hòa chưa biết chuyện gì xảy ra?”
Bạch Sơ Điệp hoang mang, nhưng vẫn cố chống chế, bà ta nuốt khan, lắc đầu lia lịa.
Hết Chương 15