Ánh trăng chiếu sáng qua rèm cửa, khẽ hôn khuôn mặt phụ nữ nhợt nhạt trên giường, cô nhắm nghiền mắt, hàng mi dài run nhẹ theo từng nhjp hô hấp. Đợi đến khi anh thỏa mãn, cô cũng đã thiếp đi với vầng trán vã đầy mồ hôi.
Bàn tay anh nhanh chóng lau khô, rồi vén những sợi tóc bết trên trán cô sang bên.
Một hồi hoan lạc qua đi, Tô Nhiễm
chỉ như con tôm cuộn người trong lòng anh, còn Lệ Minh Vũ lại mất hết buồn ngủ, tựa nửa người vào đầu giường, cúi nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong lòng mình.
Anh cho rằng bản thân sẽ dễ dàng chìm vào giấc ngủ, ít ra sẽ không giống bốn năm qua, thuờng xuyên mãt ngủ đến sáng. Nhìn Tô Nhiễm gốì đầu trên tay mình, Lệ Minh có cảm giác như quay lại bốn năm trước.
Hết thảy mọi thứ ở đây đều không thay đổi. Anh mướn người đến quét dọn nhà cửa theo giờ nhưng không cho phép dịch chuyển mọi đồ vật trong nhà. Hoàn cảnh nơi đây vẫn mãi như cũ, nhưng lòng nguời giờ đây đã đổi thay.
Vui sướng bốn năm sau cùng cô, dường như lấp đầy cõi lòng trống rỗng suốt bốn năm qua của anh. Mùi hương của cô, hơi thở của cô, độ ấm của cô mang lại hạnh phúc ấm áp cho trái tim rỗng tuếch đã hóa thành giá lạnh vẻ ảm đạm từ lâu của anh. Nhưng vì sao, ngay khoảnh khắc này anh vẫn như vậy?
Anh khẽ vuốt trán cô, cô ngủ rất ngoan, vẫn hiền lành, thuần khiết điềm đạm giống cô của bốn năm trước. Đêm đó vào bốn năm trước, anh cũng từng ngắm nhìn cô như thế này trong màn đêm tĩnh lặng, cô cũng ỷ lại nép mình vào lòng anh, tìm nơi dễ chịu nhất đi vào giấc ngủ. Ánh mắt tối thẳm của Lệ Minh Vũ lộ rõ vẻ dịu dàng chưa bao giờ có, người ngoài cũng chưa bao giờ gặp qua. Anh chưa từng nghĩ bản thân vẫn còn cơ hội có cô, cũng chưa từng cảm giác được bản thân vẫn sẽ có cô thế này, chỉ cần cúi đầu, vòng chặt khuỷu tay, cô liền thuộc về một mình anh, chỉ đơn giản như vậy.
Từ khi quyết đinh để bản thân đi con đường tối tăm nhiều lọc lừa, Lệ Minh Vũ chưa bao siờ chăm chú nhìn một người phụ nữ, nhất là sau khi đã ngủ say, cùng phụ nữ ngủ cùng giường cùng gối đến sáng, cũng chỉ có mỗi Tô Nhiễm.
Ánh sáng leo lắt hắt lên trán Tô Nhiễm, mồ hôi đã được anh lau khô sạch sẽ. Cứ lằng lặng nhìn cô hồi lâu, Lệ Minh Vũ không nén nỗi tình cảm liền cúi đẩu hôn trán, mũi, miệng cô.
Ngưòi đàn ông đó cũng hôn em như vậy sao?
Trái tim Lệ Minh Vũ bỗng đau nhói, anh nhìn cô, cảm thụ hơi thở đều đặn của cô.
Thòi gian bốn năm đủ để thay đổi một con người.
Vì vậy, tính cách cô thay đổi chỉ vì người đàn ông đó.
Vì vậy, đôi mắt cô trở nên điềm
nhiên như không cũng chỉ vì nguời đàn ông đó.
Vì vậy, cô bình thản đốì mặt với anh, tỏ vẻ coi thường anh, cũng chỉ vì người đàn ông đó.
Đồng hồ trên vách tường tùng nhịp trôi qua, mỗi nhịp vang lên, tim anh lại đau nhức một lần, tay Lệ Minh Vũ vuốt ve gò má ấm áp của cô, người đàn ông đó, suốt bốn năm nay cũng nhìn ngắm lúm đồng tiền của em sao?
Bởi rằng, Lệ Minh Vũ biết nụ cười của Tô Nhiễm xinh đẹp rung động lòng người biết bao. Trên đời này, phụ nữ đẹp hơn Tô Nhiễm, nơi nào cũng có, nhưng không có nụ cười của người phụ nữ nào có khả năng làm trái tim anh chìm đắm trong tích tắc.
Tâm tư của anh chợt dừng lại một điểm nào đó, một buổi chiều rực nắng nào đó.
Có lẽ chỉ ông trời mới biết bí mật ẩn sâu dưới đáy lòng anh. Bí mật đó là chuyện anh đã gặp Tô Nhiễm lần đầu từ lâu rất lâu trước đây, lâu
đến nỗi anh đã quên cụ thể năm nào, chỉ nhớ đó là một buổi chiểu ấm áp ánh nắng.
Có lẽ là lúc anh vừa dấn chân vào đường làm quan, vừa trở thành nghị sĩ. Đoạn thời gian đó, xã giao thường ngày khiến anh khổ không nói nên lời, áp lực quanh năm cộng thêm nỗi vất vả của một người có chức quyền khiến anh chỉ muôn bỏ cuộc. Bản chất con nguời anh quá mức bộc trực đã định sẵn không cách nào hòa hợp với những người trong giới chính trị. Song chính là buổi chiều đó, khi ý kiến của anh bị cấp trên bác bỏ lần nữa, anh tức giận chạy xe ra ngoài, cũng vừa vặn vườn trẻ bên đường tan học. Nhiều bạn nhỏ được ba mẹ dẫn qua đường, trong đó có một bạn nhỏ té ngã khóc nức nở, một cô gái vội vã chạy tới ôm lấy, nhẹ nhàng dỗ dành. Nụ cười của cô gái cũng ấm áp và tràn đầy hy vọng như ánh nắng ngày hôm đó.
Anh và cô sái này chỉ cách nhau một lớp kính, cô ở rất gần anh, gần đến nỗi anh có thể thấy rõ nụ cườii của cô tươi mát tự nhiên, hòa nhã điềm tĩnh thật sự phát ra từ nội tâm, gần đến nỗi anh có thể thấy rõ hàng mi của cô phe phẩy dưới ánh nắng, tựa như bươm bướm xinh đẹp uyển chuyển nhảy múa trên bẩu tròi.
Lệ Minh Vũ nhìn đến ngất ngây, mãi khi cô gái rời đi, đèn xanh đã bật sáng từ lâu, anh vẫn không nhớ chạy xe. Tiêng còi xe thúc giục vọng đến từ đằng sau, anh mới thức tỉnh.
Kể từ ngày đó, chỉ cần có thời gian anh sẽ đến con đường đó, đến vườn trẻ đó, ngắm nhìn cô từ xa. Cô cười tạm biệt các bạn nhỏ, còn anh ngồi trong xe dõi theo nụ cười tỏa nắng của cô.
Có lẽ cũng bắt đầu từ đó, anh dần dằn lại cá tính bốc đồng, thẳng thắn trong công việc, thân là dân chính khách, vốn phải mài giũa bản thân thành khối ngọc ôn hòa, khắp mọi nơi trên tất cả các phương diện đều phải kín đáo. Anh từ từ hòa hợp hơn vào giới chính trị. Anh thay đổi hoàn toàn, gặp chuyện trở nên bình tĩnh rồi dần dẩn không ai không biết tác phong xử sự của anh linh hoạt khôn ngoan, tính cách trầm tĩnh, nhung nụ cười của cô gái đó đã sớm in sâu vào lòng anh.
Ai nói con người không thể thay đổi, không thể thay đổi là vì không muốn thay đổi.
Về sau, anh biết cô là Tô Nhiễm, làm bán thời gian ở vuờn trẻ, con gái của Tô Ánh Vân.
Hóa ra thế giói thật sự rất nhỏ bé, ông trời rất thích trêu chọc con người. Anh thích ngắm nhìn cô cười, nhưng không cách nào tiếp nhận thân phận của cô. Vì sao cô lại là con sái của Tô Ánh Vân? Lại là cô ba nhà họ Hòa?
Vì lẽ đó suốt một quãng thời sian vô cùng dài, anh ép buộc bản thân không được đến con đường đó, không được hoài niệm nụ cười chôn sâu dưới đáy lòng đó. Anh đã đoạn tuyệt vói ánh nắng bên ngoài, hà cớ gì phải để bản thân lâm vào hoàn cảnh khó xử lần nữa.
Nhưng…
Dù thế nào anh cũng không ngờ tới anh sẽ còn cơ hội gặp lại cô lần nữa.
Khi đó đã là hai năm sau…
Lần đó sau khi anh vừa họp xong, đang thảo luận công việc cùng vài quan chức, anh lơ đãng trông thây một cái bóng nhỏ nhắn xinh xắn, cái bóng này anh quen đến không thể quen hơn. Đó chính là Tô Nhiễm, cô chủ động tìm anh, nhờ anh ký tên một phần văn kiện.
Ký tên xong, Tô Nhiễm vui mùng vô cùng, liên tục nói cám ơn anh.
Lệ Minh Vũ lại được thây nụ cười ấm áp thật tâm của cô lần nữa, giống hệt nụ cười mà anh từng ngắm vào hai năm trước. Đôi mặt với nụ cười như vậy của cô, anh cố sức kìm nén nổi lòng rối bời, ra vẻ bình thản tiễn cô ra ngoài. Cô xoay người, rồi hết sức e dè hỏi anh, “Nghị sĩ Lệ, ngài vừa giúp tôi một chuyện rât lớn, tôi có thể mời ngài dùng cơm được không ạ?”
Anh buộc phải thừa nhận giọng nói của cô cũng rất dễ nghe, êm ái dịu dàng hệt như hạt mưa nhỏ đọng vào lòng anh.
Đến tận ngày hôm nay, anh vẫn nhớ rõ tâm tình của mình vào khoảnh khắc đó. Anh mâu thuẫn, phức tạp, anh biết cô là con sái Tô Ánh Vân, anh biết mình nên đồng ý với lời mời của cô, như vậy anh có thể thuận thể đạt được mục đích của chính mình, giông như vì thù hận trong lòng mà anh làm ngơ việc Hòa Vy không ngừng đeo bám anh. Nhung…
Anh còn nhớ khi đó, anh đã thản nhiên nói… Chỉ là việc nhỏ, cô Tô không cẩn khách sáo như vậy.
Có ông trời làm chứng, anh muốn,
Hai lần, anh đều muốn có nụ cười của cô, nhung cả hai lần, anh đều kiên quyết bắt buộc bản thân buông tha cô.
Mãi đến khi…
Hòa Tân Bằng đột nhiên đến tìm anh, ngỏ ý làm mai cho anh và Tô Nhiễm, hơn nữa còn muốn hỗ trợ tài chính giúp anh tranh cử bộ trưởng. Hòa Tân Bằng sẵn lòng phụ trợ, nhưng cũng gây áp lực cho anh.
Tranh cử bộ trưởng cần hỗ trợ từ đằng sau của tập đoàn tài chính, nếu anh không nhận tình cảm này, vậy anh sẽ lỡ mất chức bộ trưởng.
Cái tên Hòa Tân Bằng này hết sức quen thuộc, anh nắm rõ mỗi một lời nói mỗi một biểu tình của ông ta. So vói Hòa Tân Bằng anh thấy trên ti vi, Hòa Tân Bằng ngoài đời còn dối trá hơn cả tưởng tượng của anh.
Đáng thẹn thay, ông ta lại quả quyết không nhận ra anh là ai, ông ta chỉ biết anh là một quan chúc sắp tranh cử bộ trưởng. Chuyện từng xảy ra năm đó, ông ta đều để một mình Tô Ánh Vân ra mặt giải quyết mọi phiền phúc.
Anh cố nén thôi thúc muốn đâm một nhát vào Hòa Tân Bằng, thản nhiên ngồi nghe ông ta giải thích mọi điều kiện. Hòa Tân Bằng quả không hổ danh cáo già, có thể dùng con gái của chính mình làm quyền lợi trao đổi. Ngoài mặt ra vẻ vì hạnh phúc của Tô Nhiễm nhưng thực tế chỉ muốn trải đường cho nhà họ Hòa trong tương lai.
Một ngưòi ba có thể dùng hạnh
phúc của con gái mình kì kèo vói chính khách, loại người có suy nghĩ thế này rất đáng sợ. Khi đó, ông ta vừa tỏ vẻ muốn hỗ trợ anh vừa cân nhắc chọn lựa thêm một nguời khác. Đúng lúc đó, Lệ Minh Vũ đang cần cơ hội lật đổ Hòa Tấn Bằng, khiến ông ta trở tay không kịp, vả lại thay vì để Tô Nhiễm gả cho người đàn ông khác, chi bằng anh cưới Tô Nhiễm.
Rốt cuộc anh chủ động tới nhà hỏi cưới cô, sau đó anh liền quang minh chính đại trở thành con rể nhà họ Hòa.
Hòa Tấn Bằng có thế nào cũng không ngờ tới, ông ta cả đòi khôn ngoan mà hồ đổ trong chốc lát, kế hoạch do chính ông ta dày công sắp đặt lại thành phương tiện giúp anh thực hiện mưu tính. Bắt đầu từ ngày đó, anh biết bản thân mình không còn cơ hội, không còn tư cách có đuợc nụ cười của Tô Nhiễm. Ngay cả ba cô cũng có thể bán đứng cô, vậy anh còn cớ gì để nương tay vói nhà họ Hòa?
Anh sẽ khiến cả nhà họ Hòa, một người cũng không được sống yên ổn.
Thế nhưng…
Khi Tô Nhiễm mặc áo cưới đứng trước mặt anh, toàn bộ mọi thứ từ nụ cười tự nhiên của cô, ánh mắt cô hạnh phúc nhìn anh, cô tình nguyện lấy anh, mơ ước mãnh liệt được sống cùng anh về sau. Tất cả tốt đẹp đều bao phủ thù hận ẩn dưới đáy lòng anh.
Tôi tăm trong lòng và tốt đẹp va chạm, vướng mắc vào nhau. Trưóc khi cưới Tô Nhiễm, anh đã quyết định không để cô sống thoải mái, nhưng từ đầu đến cuối anh đều
không dám bước chân lên phòng tân hôn, anh sợ bản thân mình phụ bạc cô.
Vì vậy anh uống rưọu, vì vậy anh bận rộn tranh cử, rồi thù hận trong lòng lại thôi thúc anh dùng người phụ nữ khác kích thích cô, nhưng trước sau Tô Nhiễm đều diu dàng, hết ngày này đến ngày khác chờ anh về nhà, bất kể anh vể trễ hơn mệt mỏi hơn, về nhà luôn có một ngọn đèn sáng đợi anh.
Tình cảm lấn áp lý trí, anh cũng không còn cách nào kiềm chế bản thân, anh đè cô xuống dưới thân, nhưng lại cẩn thận từng ly từng tí giữ gìn tôn nghiêm cuối cùng cho cô; bởi vì anh biết, sẽ có một ngày, anh phải buông cô ra.
Hòa Tân Bằng nhảy lầu, anh biết chuyện này rốt cuộc đã đến đoạn kết. Cái nên kết thúc vẩn phải kết thúc.
Lẽ ra anh phải vui vẻ mói đúng, hay ít ra cũng cảm thấy dễ chịu.
Thế nhưng, suốt bốn năm nay anh chưa bao giờ quên khoảnh khắc Tô
Nhiễm ký tên, nước mắt của cô, tuyệt vọng của cô đều sắc bén như dao tàn nhẫn đâm vào tim anh. Thời gian bốn năm thay đổi gì anh không biết, anh chỉ cảm thấy dù sự nghiệp có thành công thế nào, thì đằng sau đều là cô đơn trống trải sâu đậm.
Khiến anh không ngờ chính là bốn năm sau Tô Nhiễm xuất hiện trong cuộc sống của anh lần nữa. Quyển sách cô viết dọa anh giật nẩy người, vì rât nhiều tình tiết trong sách giống đến khác thường mọi chuyện từng xảy ra năm đó vói anh. Anh thậm chí còn hoài nghi, có phải Tô Nhiễm cố tình xuất hiện trước mắt anh vài năm trước hay không.
Vì lẽ đó, anh mất hết lý trí đi Paris, cũng vì vậy mà thấy hình ảnh ân ái của Mộ Thừa và Tô Nhiễm.
Vốn từ bỏ trở thành chấp nhặt và dằn vặt. Anh biết nếu lúc truóc bản thân đã chọn buông tay, vậy cũng nên rộng lượng một chút, thong dong một chút, dù cô có niềm vui mói cũng không nên quan tâm luu ý.
Nhưng đáng chết anh lại quan tâm như vậy.
Quan tâm cô trong bốn năm có thể quên đi một người đàn ông, rồi yêu một người đàn ông khác.
Quan tâm cô có thể vì người đàn ông đó mà cam chịu ở dưới thân anh.
Quan tâm cô bốn năm trước khẩn trương và yêu anh say đắm, bốn năm sau lại dành tình cảm đó cho ngưòi đàn ông khác.
Quan tâm cô vì nguời đàn ông đó
mà dâng hiến toàn bộ bản thân.
Quan tâm cô dành cho người đàn ông đó lúm đôgng tiền mà vốn chỉ thuộc về một mình anh.
Quan tâm…
Lệ Minh Vũ đành thừa nhận, anh ghen tị đến phát điên.
Tô Nhiễm trong lòng anh vô thức kêu một tiếng, cô như con mèo bị giày vò điên cuồng, khuôn mặt cô cọ cọ vào ngục anh, thở dài thoải mái, tay cô bất giác khoanh lại trước ngực. Anh cúi đầu nhìn, không kìm được cong môi cười, đáy mắt anh đong đầy thương yêu. Có người nói, con người khi đang bị thương sẽ sản sinh ra một tư thế bảo vệ bản thân, chẳng hạn như hai tay ôm chân giống động tác trong bụng mẹ, hay hai tay khoanh truóc ngực tỏ vẻ chống cự và cảnh siác bên ngoài.
Lệ Minh Vũ kéo nhẹ tay cô, đặt vào lòng bàn tay anh, nụ cười dần nặng trĩu.
Tình yêu nam nữ quá mức xa xôi, anh chỉ biết dùng cách này để xác
nhận cô vẫn ở cạnh anh.
Nhiều năm trôi qua, anh hết lần này đến lần khác nỗ lực từ bỏ cô, nhưng hết lần này đến lần khác số phận lại đưa đẩy anh gặp cô. Như vậy, từ nay về sau anh sẽ không từ bỏ, cũng như lần thử cuối cùng mà anh dành cho cả hai khi ở Paris.
Đúng vậy, từ giờ trở đi dù anh và cô có giày vò lẫn nhau, anh cũng không cho cô cơ hội rời đi lần nữa.
Điện thoại bên cạnh đột nhiên phát sáng, Lệ Minh vô định thẩn cẩn
thận rút cánh tay mà cô đang ôm ra rồi bước xuống giường. Anh cầm điện thoại đi trước cửa sổ nghe máy, cố gắng đè thấp giọng nói trẩm ấm…
“Chuyện “Midi” điều tra rõ chưa?”
“Thưa anh, mọi chuyện đúng là như vậy, đều do bộ trưởng Hạ gây ra.”
Lệ Minh Vũ cười nhạt, “Quả là con cáo già này đang bắt đầu phản kích. Được thôi, vậy chúng ta sẽ chơi cùng.”
Cúp điện thoại xong, anh trầm mặc đứng yên tại chỗ, ánh mắt anh thoáng lạnh Lùng u ám nhìn ngoài cửa sổ.
Tô Nhiễm trở mình, rên nhẹ một tiếng đau nhức. Trong bóng tối, cô chỉ trông thấy bóng dáng đàn ông cường tráng đứng cạnh cửa sổ, bóng dáng đó rộng lớn nhưng cô đơn…
Cảm siác buồn ngủ nặng nề khiến cô không còn lòng dạ quan tâm chuyện khác, cô lại nhắm mắt ngủ lần nữa. Đang mơ màng, cô nghe thấy tiếng buóc chân vô cùng nhẹ nhàng đi về phía siường ngỏ, sau đó một bên giường hơi lún xuống, cô được ôm vào vòng ngực ấm áp, hô hấp của cô pha đầy mùi hổ phách và hơi thở nam tính. Cô cảm thấy một nụ hôn dịu dàng in lên mặt mình, ngưa ngứa nhưng rất ấm áp…