Hôm sau là một ngày trong xanh nhưng thời tiết dường như lạnh hơn.
Tô Nhiễm bước dọc theo hàng cây ngô đồng Pháp nằm ven đường, ngước nhìn lá cây bay phất phới trên đầu mình. Cô thầm than vãn, thời gian trôi qua quá nhanh, mới đó mà đã đến mùa thu.
Tô Nhiễm dừng chân ở một quán cà phê. Cô chọn ngồi bên ngoài để cảm nhận buổi chiều ấm áp ánh nắng mùa thu và ngắm nhìn dòng người ngược xuôi qua lại.
Một chiếc lá vàng khô lướt qua mắt Tô Nhiễm rơi xuống mặt bàn. Cô buồn hiu hắt cầm nó lên xem.
Cô đã nghe chị Phi kể sơ sơ chuyện về Hoà Vy, cô cũng đã gọi điện cho mẹ. Mẹ mừng vì cô khỏi bệnh, nhưng lại lo lắng cho Hoà Vy. Tới lúc này, Tô Nhiễm mới biết gần đây xảy ra chuyện gì. Tất nhiên cô không có khả năng nghe chuyện này từ miệng Lệ Minh Vũ. Anh rất kín miệng, không chịu kể bất cứ chuyện gì cho cô. Anh chỉ nói với cô, “Em khoẻ là tốt rồi.”
Vậy nên mọi công lao đều thuộc về chị Phi. Từ khi cô tỉnh lại, chị Phi kể rõ ngọn nguồn mọi việc cho cô biết. Đồng thời, chị Phi còn nhấn mạnh Lệ Minh Vũ đối xử với cô tốt cỡ nào, khoan dung bản tính ngang ngược của cô ra sao.
Hôm nay khi Lệ Minh Vũ đi làm, cô vẫn đang ngồi dùng bữa. Chị Phi nấu cho cô rất nhiều món ngon và dĩ nhiên cô ăn không hết. Thế là chị Phi buột miệng nói: “Cô chủ sắp làm cô dâu nên phải ăn nhiều một chút mới được. Nếu không chiều nay cậu chủ dẫn cô đi đăng ký kết hơn, cô sẽ không có sức đâu.”
Tô Nhiễm thảng thốt tột cùng! Vì thế lợi dụng lúc chị Phi không chú ý, cô trốn khỏi khu Hoa Phủ. Tô Nhiễm không biết mình phải làm thế nào. Hôm qua, cô thật sự rất hận Lệ Minh Vũ. Khi tất cả trí nhớ ùa về, cô hận anh giấu diếm, hận anh khiến Hạ Đồng đến phòng làm việc của cô, hận anh liên quan đến chuyện bốn năm trước, càng hận anh là một phần nguyên nhân làm mất đi đứa con thứ hai. Nhưng khi nghe chị Phi kể Lệ Minh Vũ chăm sóc cẩn thận như thế nào, lòng cô lại vô cớ mềm nhũn…
Cô muốn yên lặng. Cô muốn suy nghĩ cô và Lệ Minh Vũ sẽ tiếp tục như thế nào. Trước khi chưa nghĩ ra, cô làm sao có thể hồ đồ đi đăng ký kết hôn với anh? Quan trọng hơn là cô muốn biết tình hình hiện tại của Hoà Vy và Hoà thị.
Đối diện quán cà phê Tô Nhiễm đang ngồi là một quảng trường rộng lớn. Bồ câu trên quảng trường bay tràn ra tìm kiếm thức ăn. Có vài đứa bé nghịch ngợm chạy đùa làm đàn bồ câu vỗ cánh bay lên. Nơi bồ câu bay qua là một màn hình lớn đang chiếu tin tức.
“Vào bốn giờ mười phút sáng nay, một cuộc ẩu đả nghiêm trọng khiến một người thiệt mạng đã xảy ra tại trại tạm giam thành phố. Theo tin tức chúng tôi nhận được, người chết là Bạch Lâm, em rể của Hoà Tấn Bằng – người sáng lập tập đoàn Hoà thị. Mấy ngày trước, Bạch Lâm vừa bị sở luật chính đệ đơn tố cáo ông là chủ mưu sát hại quản gia Trần Trung. Nhưng vào sáng nay theo lời kể của những người chứng kiến, trong lúc Bạch Lâm tranh chấp với người khác, đầu ông va đập mạnh dẫn đến mất nhiều máu đã chết ngay tại chỗ. Phía cánh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân chính xác của vụ việc này.”
Ly cà phê trong tay Tô Nhiễm đổ tràn ra ngoài. Cô sững sờ nhìn màn hình!
Bạch Lâm chết rồi? Hoá ra người giết Trần Trung chính là Bạch Lâm!
Tô Nhiễm sực nhớ tới lọ màu đen đó, thấm thoát như cả thế hệ đã trôi qua. Nhất định thời gian quan xảy ra rất nhiều việc. Thế nhưng trí nhớ của cô bị dừng ở một điểm nào đó đã bỏ lỡ một vài sự việc. Cô gọi điện thoại cho Lạc Tranh nhưng đáng tiếc Lạc Tranh lại báo cô biết lọ màu đen đó đã bị Lệ Minh Vũ lấy đi.
Chẳng lẽ Lệ Minh Vũ biết rõ cô muốn làm việc gì, muốn điều tra chuyện gì?
Tô Nhiễm hít sâu nhưng vẫn không thể kiềm nén cơn hoảng loạn trong lòng. Cô không biết mình là vì tâm lý hay cái chết của Bạch Lâm khiến cô bất giác hoang mang.
Làm sao mọi thứ lại trùng hợp như vậy? Hoà Vy gặp chuyện, Bạch Lâm lại chết, nói cách khác trong Hoà thị đã không còn người của nhà họ Hoà!
Tô Nhiễm phát run, việc này là trùng hợp hay…có ai đó sắp xếp?
Đúng lúc này, Tô Nhiễm cảm thấy trên đầu mình tối om, mùi thân quen hoà quyện với hương cà phê xộc vào mũi cô. Tô Nhiễm nhướng mắt, cô nhìn thấy một đôi mắt đàn ông sâu thẳm có vẻ không vui.
Cô thở dài, nặn ra nụ cười miễn cưỡng, “Chẳng lẽ tôi đi đến đâu, anh cũng tìm được?”
“Anh đã nói thật lòng tìm một người không khó.” Lệ Minh Vũ ngồi xuống ghế đối diện cô. Anh vẫn mặc comple cắt may thủ công tinh tế và sang trọng như mọi khi.
Lệ Minh Vũ thản nhiên dời ly cà phê của cô sang một bên, đồng hồ trên cổ tay anh làm chói loà mắt Tô Nhiễm, “Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Giọng anh bình tĩnh mà tự tin như thể chuyện này đã được cô đồng ý từ lâu.
Tô Nhiễm cau mày hỏi anh, “Đi đâu?”
Lệ Minh Vũ nhìn cô, đáy mắt anh đong đầy ý cười, anh vén phần tóc bị gió thổi loà xoà của Tô Nhiễm giúp cô, anh cất giọng điềm nhiên như không, “Đi đăng ký kết hôn.”
“Anh chưa hỏi ý kiến của tôi.” Tim Tô Nhiễm đập mạnh, cô nhíu mày bực bội.
Lệ Minh Vũ chau mày, anh cong môi cười, “Được thôi, vậy bây giờ anh hỏi ý kiến của em.”
“Anh…”
“Em lấy anh, được không?” Lệ Minh Vũ bất ngờ cầm một chiếc hộp xinh xắn. Anh mở nó ra, vừa nhìn cô vừa cười nói.
Lời cầu hôn này của anh nghe như không có thành ý, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay anh đang run. Hôm nay là lần đầu tiên tự mình chọn nhẫn cầu hôn. Có ông trời chứng giám tuy giọng nói của anh thong dong nhưng trong lòng anh lại bối rối như tơ vò. Anh sợ cô từ chối!
Bốn năm trước, hôn nhân của anh và cô đến hết sức tự nhiên. Anh không có nghiêm túc cầu hôn cô, dù là chiếc nhẫn cưới bồ câu cũng do anh sai thư ký đi mua. Nhưng bốn năm sau, anh rất muốn đường đường chính chính có cô. Anh muốn mang lại mọi thứ trọn vẹn và hoàn chỉnh nhất cho cô.
Tô Nhiễm nhìn chiếc nhẫn anh cầm, cô đột nhiên bật cười.
“Em nhớ chiếc nhẫn này không?” Lệ Minh Vũ rút chiếc nhẫn ra khỏi hộp.
Tô Nhiễm buông một tiếng thở dài. Nhớ! Cô đương nhiên nhớ chiếc nhẫn kim cương này! Bốn năm trước, Lệ Minh Vũ được mời tham dự một cuộc triển lãm nữ trang. Khi ấy, cô trông thấy chiếc nhẫn này nằm ở nơi thu hút nhất. Viên kim cương sáng lóng lánh thúc giục cô bước lại gần xem. Cô công nhận cô chưa bao giờ thấy chiếc nhẫn nào đẹp như nó. Đêm đó có vài người khách muốn mua nhưng người bên tổ chức đều từ chối khéo léo. Tô Nhiễm vừa lấy làm tiếc vừa cảm thấy may mắn. Sở dĩ cô tiếc là chiếc nhẫn đẹp như vậy chỉ có thể nhìn, chứ không thể có. Còn thấy may mắn là vì nó sẽ không bị người khác mua đi. Về sau cô lại nghĩ chiếc nhẫn này có bán, cô cũng không mua nổi.
Ngày ấy, cô càng nhìn càng thích chiếc nhẫn, nó trông tinh tế và xa hoa hơn chiếc nhẫn trứng bồ câu của cô. Có điều ngày hôm sau cô lại hay tin chiếc nhẫn đó đã bị một người bí mật mua đi.
Ngày hôm nay của bốn năm sau trông thấy chiếc nhẫn ở trước mắt. Cô cảm thấy khó tin vô cùng.
Lệ Minh Vũ cười cười, trả lời thắc mắc của cô. Anh trìu mến nhìn Tô Nhiễm, “Chiếc nhẫn này đã đợi em suốt bốn năm qua.”
Tô Nhiễm thảng thốt, “Người mua nhẫn năm đó là anh ư?”
Lệ Minh Vũ mỉm cười, anh không giải đáp câu hỏi của cô.
“Tại sao?” Cô vô thức lẩm bẩm.
Lệ Minh Vũ nhướng người ra trước. Anh cười nuông chiều với cô, “Bốn năm trước lúc dự triển lãm em chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn này nên anh biết em rất thích nó. Vì vậy, anh dứt khoát mua nó cho em.”
Lúc đó anh muốn cho cô một bất ngờ nhưng ngẫm nghĩ cứ thấy buồn cười nên anh cất mãi trong ngăn kéo. Có vài lần, anh muốn mang nhẫn tặng cô nhưng lần nào cũng bắt bản thân bỏ ngay ý nghĩ đó. Bây giờ nhớ lại mới thấy bốn năm trước, anh đã quan tâm đến cảm thụ của cô.
“Người chịu trách nhiệm triển lãm nói không bán cơ mà…”
“Vì vậy em cũng biết anh vất vả thế nào mới mua được nó.” Lệ Minh Vũ tươi cười kéo tay cô qua. Anh chậm rãi đeo nhẫn vào ngón tay của cô. “Chỉ em mới xứng đáng có nó.”
Sao cơ…
Tô Nhiễm nghệt mặt nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay mình. Dưới ánh nắng dịu dàng, đường nét kim cương góc cạnh toả sáng lộng lẫy.
“Nó sinh ra là dành cho em.” Lệ Minh Vũ nắm tay Tô Nhiễm, say đắm nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, “Em nhìn đi, nó rất hợp với em.”
Tô Nhiễm nhìn đến ngất ngây. Lệ Minh Vũ lén nhếch miệng cười đắc ý, anh lợi dụng thời cơ dụ dỗ cô, “Mình đi thôi em. Bên đăng ký đang chờ chúng ta.”
Tô Nhiễm bị anh kéo đứng dậy. Cô vừa muốn đi theo anh thì sực định thần, giãy khỏi tay anh.
Lệ Minh Vũ buồn bã, ngoảnh đầu nhìn cô.
“Anh biết giữa tôi và anh còn tồn tại nhiều vần đề chưa giải quyết không?” Tô Nhiễm ngồi xuống. Cô cởi nhẫn, cắm nó vào hộp, “Tôi không thể đăng ký kết hôn với anh.”
“Nếu mọi vấn đề đều được giải quyết thì sao?” Lệ Minh Vũ cũng vào chỗ ngồi, anh nghiêm túc hỏi cô.
Tô Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh, “Nếu mọi vấn đề đều được giải quyết, nếu tôi biết anh không có gì giấu diếm, tôi sẽ đồng ý đeo chiếc nhẫn này.”
Cô biết anh đối xứ với cô rất tốt. Tuy thời gian qua, cô mơ hồ với nhiều việc nhưng cô cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô. Cô muốn tin tưởng anh lần nữa.
Lệ Minh Vũ hít một hơi sâu, “Nhiễm, cái chết của ba em không liên quan đến anh.”
“Còn chuyện hối lộ mà Hạ Đồng nhắc đến?”
“Thực tế thì…” Lệ Minh Vũ nhìn cô, anh nói thẳng, “Khi ấy ba em đã đút lót tiền bất chính, người bên phòng điều tra đã tiến hành tìm hiểu ba em.”
“Nói cách khác ba tôi trốn tránh trách nhiệm nên nhảy lầu tự tử?”
“Anh nghĩ là vậy.”
Tô Nhiễm nhìn Lệ Minh Vũ chằm chằm, “Vậy vì sao…anh lại chú tâm đến việc ba tôi hối lộ? Còn kêu Hạ Đồng thu thập bằng chứng? Nếu người bên điều tra thương nghiệp không có chứng cứ chính xác, tại sao lại kiểm tra ba tôi?”
Lệ Minh Vũ ngần ngừ vài giây, anh nói nhàn nhạt, “Em phải hiểu chuyện ba em bị điều tra chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Nghe anh trả lời, Tô Nhiễm đành cười khổ, cô lắc đầu bất lực, “Vậy tôi hỏi anh…” Cô buông một tiếng thở dài, “Đinh Minh Khải do anh giết, đúng không?”
“Không!”
“Hung thủ là ai?”
Lệ Minh Vũ hơi cụp mắt, anh đáp, “Anh tin cảnh sát sẽ điều tra chuyện này.”
“Vậy căn biệt thự đó là thế nào với anh?”
“Không là gì hết.”
“Còn khu Hoa Phủ?” Tô Nhiễm dò xét anh, “Biệt thự ở khu Hoa Phủ là sao?”
“Đó là một chỗ ở cũ.”
“Nhà của gia đình anh?”
“Ừ.”
Tô Nhiễm nhướng người ra trước, cô nhấn mạnh, “Nhà họ Cố?”
Lệ Minh Vũ mím môi, ánh sáng soi lên gương mặt nghiêng của anh tạo nên một đường viền khó đoán. Anh nhìn cô chăm chú, nói nhẹ nhàng, “Ừ.”
Tô Nhiễm không ngờ anh sẽ thẳng thắn thừa nhận. Cô sững sốt và khó tin, “Tôi không rõ, thực sự không rõ…”
“Sự tình rất đơn giản.” Lệ Minh Vũ cất giọng điềm tĩnh, “Khi anh còn nhỏ thì ba mẹ ruột của anh đã mất. Ba mẹ nuôi là bạn thân của ba mẹ nên lúc anh còn bé, họ đã nuôi dưỡng và sửa họ cho anh.”
“Nhưng tôi từng hỏi anh…”
“Chuyện nhà họ Lệ nhận nuôi anh là bí mật. Ở giới chính trị biến hoá khôn lường, chẳng biết khi nào họ sẽ dùng thân thế của anh làm vũ khí công kích. Anh không sợ mình bị chỉ trích nhưng anh không muốn ba mẹ nuôi cũng bị liên luỵ, nói xấu làm họ mất uy tín. Vì vậy khi em nhắc tới Cố Hoài Dương, anh mới nói anh không biết.” Lệ Minh Vũ cắt ngang lời cô, giọng anh nhẹ nhàng như thể đang nói chuyện không liên quan đến bản thân.
“Hình như anh không có tình cảm mấy với ba mẹ ruột của mình.” Tô Nhiễm nghi ngại nhìn anh.
“Họ qua đời khi anh còn quá nhỏ, có nhiều chuyện anh không nhớ rõ nen tình cảm phai nhạt cũng là bình thường.” Lệ Minh Vũ mỉm cười.
Tô Nhiễm cảm thấy nửa tin nửa ngờ Lệ Minh Vũ. Bởi vì trước đây mỗi lần hỏi anh, anh đều kín như bưng, không nói cô nghe. Nhưng hôm nay, anh lại thong dong giải đáp thắc mắc của cô.
Dường như hiểu thấu tâm tư của Tô Nhiễm, Lệ Minh Vũ nở nụ cười. Anh dịu dàng kéo tay Tô Nhiễm, cài tay mình vào tay cô, “Anh nói em biết là để em hiểu anh rất muốn tái hôn với em.”
Tô Nhiễm trầm mặc nhìn anh. Cô nghe thấy tiếng lòng mình dao động về anh. Cô cụp mi, cắn mạnh môi, “Anh biết ngày xưa ba mẹ tôi và ba mẹ anh từng là bạn thân của nhau không?”
Thần sắc của Lệ Minh Vũ hơi đờ ra nhưng khi cô nhướng mắt lần, anh lại che giấu vẻ mặt đó. Anh tỏ vẻ hoài nghi nhìn cô, “Thật không? Anh chưa nghe nói chuyện này bao giờ.”
“Vậy…” Tô Nhiễm biết câu hỏi của mình hơi tàn nhẫn nhưng cô vẫn nói ra, “Be mẹ ruột của anh chết như thế nào?”
Lúc trước mẹ đã nói cô biết nhưng cô muốn nghe sự thật từ chính miệng Lệ Minh Vũ.
Đôi mắt Lệ Minh Vũ tối tăm khó đoán, anh cầm ly cà phê của cô uống một hớp, anh điềm tĩnh trả lời, “Nghe ba mẹ nuôi nói họ chết trong một trận hoả hoạn.”
“Hoả hoạn ở căn biệt thự đó? Anh còn chút ấn tượng nào không?” Tô Nhiễm hỏi dồn Lệ Minh Vũ.
“Nhiễm…” Lệ Minh Vũ thở dài thườn thượt, anh nắm chặt tay cô, “Những gì biết về ba mẹ ruột, anh đã kể hết với em. Anh cũng từng hỏi ba mẹ nuôi chuyện này nhưng họ chỉ bảo là tai nạn bất ngờ. Anh biết em ngờ vực chuyện cửa Đinh Minh Khải nhưng anh thật sự không biết tại sao anh ta chết ở căn biệt thự đó. Thậm chí anh cũng không hiểu lí do vì sao mà mọi chứng cứ lại hướng về anh. Việc này để cảnh sát giải quyết, không được sao em?”
Lệ Minh Vũ nói đến mức Tô Nhiễm xiêu lòng. Cô cảm thấy anh không giống nói dối. Cô đau xót nhìn màn hình lớn ngoài quảng trường, “Anh biết tin Bạch Lâm bị đánh chết không?”
“Anh vừa biết sáng nay.” Việc Bạch Lâm cũng là nguyên nhân khiến anh mới sáng sớm đã rời khỏi nhà. Dĩ nhiên anh sẽ không nói tình huống thực tế với Tô Nhiễm.
“Thật lòng tôi không muốn nghi ngờ anh nhưng tại sao lại trùng hợp đến vậy? Trước đó thì Hoà Vy gặp chuyện không may, rồi giờ Bạch Lâm lại chết.”
“Ý em là sao?”
“Từ trước tới giờ, anh luôn quan tâm đến Hoà thị.”
“Em muốn nói anh hãm hại Hoà Vy trước tiên, sau đó mướn người giết Bạch Lâm? Như vậy anh sẽ danh chính ngôn thuận thâu tóm Hoà thị, đúng không?”
“Thực tế thế lực của anh đã thẩm thấu vào Hoà thị từ lâu.” Tô Nhiễm nhìn anh săm soi, trong lòng lại cầu xin mọi chuyện không liên quan tới anh. Cô biết cái cân trong tim cô đã nghiêng về anh nhưng càng như vậy, cô lại càng thống khổ.
Mắt Lệ Minh Vũ loé vẻ nghiêm túc, anh thả tay cô ra, nặng nề lên tiếng, “Nhiễm, anh muốn bảo vệ em. Thậm chí anh còn mong em luôn bệnh như vậy, để em không phải bận tâm lo nghĩ nhiều việc.”
Tô Nhiễm vô thức rùng mình, “Tôi không hiểu ý của anh…”
“Em nhớ mình từng tìm chuyên gia hương liệu nhờ phân tích đồ không?”
Tô Nhiễm gật đầu, “Nhưng anh đã lấy nó đi.”
“Đúng vậy nhưng anh không đẩy Bạch Lâm vào trại giam, mà em trai ngoan của em…Tiêu Diệp Lỗi đã làm.” Lệ Minh Vũ nhấn mạnh từng chữ.
“Sao cơ? Diệp Lỗi? Không thể nào…cậu ấy sẽ không làm vậy.”
“Anh chỉ tìm hiểu được người báo án là cậu ta, còn tại sao cậu ta có chứng cứ giống em thì anh không biết. Còn một việc chắc chắn em không thể ngờ là sau khi Hoà Vy đâm Hạ Đồng bị thương. Tiêu Diệp Lỗi đã dẫn Hoà Vy đi trốn. Cậu ta lừa cô ấy, bảo sẽ giúp cô ấy nhưng lại gọi người của Hạ Minh Hà đến, Hoà Vy suýt bị họ giết chết.”
Tô Nhiễm há hốc miệng kinh ngạc.
Lệ Minh Vũ giơ tay gọi phục vụ lấy nước ấm cho Tô Nhiễm. Nếu có thể giấu, anh thật sự không muốn cô biết chuyện này. Hai việc trước sau đều dính đến Tiêu Diệp Lỗi. Anh rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Giang Dã vào rạng sáng nay. Giang Dã tức giận kể anh nghe từng chuyện xảy ra, rồi còn đòi giải quyết Tiêu Diệp Lỗi. Nhưng anh cản Giang Dã lại. Sau cuộc gọi đó, anh ngẫm nghĩ xâu chuỗi từng sự việc mới thấy mục đích Tiêu Diệp Lỗi vào Hoà thị làm việc không hề đơn giản.
Tô Nhiễm không tin nổi, “Tại sao cậu ấy phải làm vậy?”
“Có thể là vì tiền tài hoặc quyền lực.” Lệ Minh Vũ đáp thản nhiên. Thực ra còn một lý do anh không dám nói ra. Anh biết Tiêu Diệp Lỗi vì Tô Nhiễm, chỉ có cô ngốc nghếch mới không cảm nhận được tình yêu của Tiêu Diệp Lỗi dành cho cô. Đôi khi vì muốn có một người phụ nữ, đàn ông sẽ làm rất nhiều việc để đạt cho bằng được. Hiển nhiên Tiêu Diệp Lỗi là một trong số đó.
Tiêu Diệp Lỗi từng vì Tô Nhiễm đánh Trình Nhật Đông suýt tàn tật, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy Tiêu Diệp Lỗi yêu Tô Nhiễm vô cùng.
Tô Nhiễm run tay cầm ly nước ấm lên uống. Cô không tin nổi sự thật này.
“Hoà Vy đang ở đâu?” Cô thất thần hỏi Lệ Minh Vũ.
“Em muốn biết?” Lệ Minh Vũ tựa lưng vào thành ghế, hời hợt hỏi cô.
Tô Nhiễm gật đầu, “Tất nhiên.”
Lệ Minh Vũ nhàn nhạt bắt chéo chân, “Nhiễm, anh biết em quan tâm Hoà Vy. Anh đảm bảo cô ấy bình an vô sợ, sẽ không ngồi tù vì chuyện này.”
“Hạ Minh Hà sẽ không tha cho Hoà Vy.” Tô Nhiễm hiểu chuyện này không dễ giải quyết.
“Nhưng anh có cách khiến Hạ Minh Hà không truy cứu trách nhiệm.” Lệ Minh Vũ nói chắc như đinh đóng cột.
Tô Nhiễm sững sờ nhìn anh.
“Chỉ cần…” Lệ Minh Vũ nhướng người ra trước, anh mở hộp nhẫn, đặt nó vào lòng bàn tay, mỉm cười với cô, “Em cam tâm tình nguyện đeo chiếc nhẫn này, đi đăng ký kết hôn với anh.”
Tô Nhiễm nhìn anh. Anh không đeo nhẫn trực tiếp lên tay cô như vừa nãy, mà anh đặt hộp nhẫn trong lòng bàn tay chờ đợi cô. Gương mặt anh tươi cười tràn ngập tự tin và chắc chắn, như thế anh biết thế nào cô cũng đồng ý tái hôn với anh.
Tô Nhiễm liếm môi, cô thở dài, “Anh phải dùng thủ đoạn uy hiếp tôi mới chịu ư?”
Đôi mắt sáng của Lệ Minh Vũ thoáng buồn bã, nụ cười của anh tắt lịm, anh nhìn cô chăm chú, “Em sai rồi, Nhiễm. Hôm nay, anh chỉ tranh thủ cơ hội.”
“Anh…”
Anh xen vào lời nói của cô, “Trái qua nhiều việc nhưng ông trời vẫn đưa đẩy chúng ta ở bên nhau. Dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, anh và em vẫn luôn gắn kết theo một cách nào đó. Đây chính là duyên phận!”
“Tôi cho rằng người giống anh sẽ không tin vào số mệnh.”
“Anh đã trải qua quá đủ cuộc sống ngoài nỗi sợ hãi thì chỉ còn sự cô đơn và trống trải.” Lệ Minh Vũ hạ thấp giọng nói.
Tô Nhiễm cúi gầm đầu, bàn tay cô khẽ siết lại. Cô biết anh còn có việc giấu cô nhưng chính xác là việc gì thì cô không nghĩ ra. Dù cô có tiếp tục hỏi anh, anh cũng sẽ không trả lời cô.
Lệ Minh Vũ im lặng nhìn Tô Nhiễm, nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của cô.
Tô Nhiễm biết anh muốn cô trả lời như thế nào. Cô giương đôi mắt lên đối diện với anh, “Tôi muốn biết anh dùng cách gì bảo đảm Hoà Vy không sao?”
Thấy cô có ý thoả hiệp, Lệ Minh Vũ cười toe toét…
“Em không cần biết anh dùng cách gì. Em chỉ cần tin anh, anh cam đoan Hoà Vy sẽ bình an, có thể về Hoà thị làm việc bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Tô Nhiễm bật cười, cô bất đắc dĩ nhìn anh, “Đúng là không có lý do để từ chối anh.”
“Em sẽ không từ chối vì em là thuộc về anh!” Lệ Minh Vũ nhoẻn miệng cười. Anh đặt nhẫn vào tay cô, giọng nói trầm thấp của anh cất lên mê hoặc cô, “Em đeo lên đi.”
Khoé miệng Lệ Minh Vũ cong lên, anh vừa cầm nhẫn vừa nâng tay Tô Nhiễm chuẩn bị đeo nó cho cô. Tô Nhiễm cũng không rụt tay lại, chờ đợi anh đeo nhẫn vào ngón tay mình. Chẳng biết tại sao chiếc nhẫn trước mắt, Tô Nhiễm lại cảm thấy một trách nhiệm vô hình đè nặng lên mình…
Tô Nhiễm khẩn trương, vô thức nuốt khan. Đeo nhẫn này nghĩa là cô đã đồng ý tái hôn với anh, mỗi ngày đều sống bên cạnh anh….
Tô Nhiễm lén nhìn anh theo bản năng. Cô thấy vẻ mặt anh chăm chú và nghiêm túc, còn đôi mắt anh đong đầy chờ mong. Lòng Tô Nhiễm cũng lâng lâng, cô rủ mi trấn an nổi niềm hoảng loạn.
Có điều là… Ngay khi nhẫn vừa trượt vào ngón tay Tô Nhiễm thì một chiếc xe máy phóng nhanh về phía cô. Đôi nam nữ đang chìm trong xúc động còn chưa có phản ứng thì người lái xe máy đã chuẩn xác cướp đi chiếc nhẫn Lệ Minh Vũ đang cầm.
Do xung lượng rất lớn, Tô Nhiễm bị hất sang một bên, cô ngã xuống đất. Tất cả diễn ra quá nhanh. Khi mọi người xung quanh la lên thì tên cướp đã chạy xa.
“Nhiễm…” Lệ Minh Vũ lật dật đỡ cô dậy. Tên cướp chết tiệt, dám ban ngày ban mặt cướp đồ của anh!
Tô Nhiễm nhìn anh lắc đầu.
“Ở đây chờ anh.” Anh sải bước nhanh về chiếc xe đang đậu ven đường của mình.
“Minh Vũ…” Tô Nhiễm chạy theo anh, “Ạnh định chạy đi đâu? Bây giờ đang kẹt xe, anh không đuổi kịp đâu.”
“Mẹ kiếp!” Anh giận dữ đập tay lái.
Anh nghiến răng rút điện thoại ra gọi. Đợi đối phương nghe máy, anh lập tức căn dặn, “Vừa rồi có một tên cướp đi xe máy cướp nhẫn cầu hôn của tôi. Biến số xe của hắn là XH4088. Phái người tìm về ngay cho tôi.”
Dám cướp đồ của anh, chán sống!
Sau khi phân phó xong mọi việc. Lệ Minh Vũ cẩn thận kiểm tra xem Tô Nhiễm có bị thương hay không, “Em không sao thật chứ?”
Tô Nhiễm lắc đầu nguầy nguậy.
“Nhất định phải tóm được nó. Đúng là coi trời bằng vung!” Lệ Minh Vũ hổn hển lên tiếng.
Tô Nhiễm nở nụ cười rạng rõ. Đây là lần đầu tiên cô trông thấy bản tính trẻ con của Lệ Minh Vũ. Nhớ đến dáng vẻ muốn đuổi theo tên cướp đã lấy đi chiếc nhẫn của anh, cô lại không nhịn được cười.
Lệ Minh Vũ đang nổi giận đùng đùng nhìn thấy cô cười lại nghệt ra nhìn cô.
Tô Nhiễm mím môi nhìn anh. Cô chủ động kiễng chân, hôn lên má anh.
Hôm sau là một ngày trong xanh nhưng thời tiết dường như lạnh hơn.
Tô Nhiễm bước dọc theo hàng cây ngô đồng Pháp nằm ven đường, ngước nhìn lá cây bay phất phới trên đầu mình. Cô thầm than vãn, thời gian trôi qua quá nhanh, mới đó mà đã đến mùa thu.
Tô Nhiễm dừng chân ở một quán cà phê. Cô chọn ngồi bên ngoài để cảm nhận buổi chiều ấm áp ánh nắng mùa thu và ngắm nhìn dòng người ngược xuôi qua lại.
Một chiếc lá vàng khô lướt qua mắt Tô Nhiễm rơi xuống mặt bàn. Cô buồn hiu hắt cầm nó lên xem.
Cô đã nghe chị Phi kể sơ sơ chuyện về Hoà Vy, cô cũng đã gọi điện cho mẹ. Mẹ mừng vì cô khỏi bệnh, nhưng lại lo lắng cho Hoà Vy. Tới lúc này, Tô Nhiễm mới biết gần đây xảy ra chuyện gì. Tất nhiên cô không có khả năng nghe chuyện này từ miệng Lệ Minh Vũ. Anh rất kín miệng, không chịu kể bất cứ chuyện gì cho cô. Anh chỉ nói với cô, “Em khoẻ là tốt rồi.”
Vậy nên mọi công lao đều thuộc về chị Phi. Từ khi cô tỉnh lại, chị Phi kể rõ ngọn nguồn mọi việc cho cô biết. Đồng thời, chị Phi còn nhấn mạnh Lệ Minh Vũ đối xử với cô tốt cỡ nào, khoan dung bản tính ngang ngược của cô ra sao.
Hôm nay khi Lệ Minh Vũ đi làm, cô vẫn đang ngồi dùng bữa. Chị Phi nấu cho cô rất nhiều món ngon và dĩ nhiên cô ăn không hết. Thế là chị Phi buột miệng nói: “Cô chủ sắp làm cô dâu nên phải ăn nhiều một chút mới được. Nếu không chiều nay cậu chủ dẫn cô đi đăng ký kết hơn, cô sẽ không có sức đâu.”
Tô Nhiễm thảng thốt tột cùng! Vì thế lợi dụng lúc chị Phi không chú ý, cô trốn khỏi khu Hoa Phủ. Tô Nhiễm không biết mình phải làm thế nào. Hôm qua, cô thật sự rất hận Lệ Minh Vũ. Khi tất cả trí nhớ ùa về, cô hận anh giấu diếm, hận anh khiến Hạ Đồng đến phòng làm việc của cô, hận anh liên quan đến chuyện bốn năm trước, càng hận anh là một phần nguyên nhân làm mất đi đứa con thứ hai. Nhưng khi nghe chị Phi kể Lệ Minh Vũ chăm sóc cẩn thận như thế nào, lòng cô lại vô cớ mềm nhũn…
Cô muốn yên lặng. Cô muốn suy nghĩ cô và Lệ Minh Vũ sẽ tiếp tục như thế nào. Trước khi chưa nghĩ ra, cô làm sao có thể hồ đồ đi đăng ký kết hôn với anh? Quan trọng hơn là cô muốn biết tình hình hiện tại của Hoà Vy và Hoà thị.
Đối diện quán cà phê Tô Nhiễm đang ngồi là một quảng trường rộng lớn. Bồ câu trên quảng trường bay tràn ra tìm kiếm thức ăn. Có vài đứa bé nghịch ngợm chạy đùa làm đàn bồ câu vỗ cánh bay lên. Nơi bồ câu bay qua là một màn hình lớn đang chiếu tin tức.
“Vào bốn giờ mười phút sáng nay, một cuộc ẩu đả nghiêm trọng khiến một người thiệt mạng đã xảy ra tại trại tạm giam thành phố. Theo tin tức chúng tôi nhận được, người chết là Bạch Lâm, em rể của Hoà Tấn Bằng – người sáng lập tập đoàn Hoà thị. Mấy ngày trước, Bạch Lâm vừa bị sở luật chính đệ đơn tố cáo ông là chủ mưu sát hại quản gia Trần Trung. Nhưng vào sáng nay theo lời kể của những người chứng kiến, trong lúc Bạch Lâm tranh chấp với người khác, đầu ông va đập mạnh dẫn đến mất nhiều máu đã chết ngay tại chỗ. Phía cánh sát vẫn đang điều tra nguyên nhân chính xác của vụ việc này.”
Ly cà phê trong tay Tô Nhiễm đổ tràn ra ngoài. Cô sững sờ nhìn màn hình!
Bạch Lâm chết rồi? Hoá ra người giết Trần Trung chính là Bạch Lâm!
Tô Nhiễm sực nhớ tới lọ màu đen đó, thấm thoát như cả thế hệ đã trôi qua. Nhất định thời gian quan xảy ra rất nhiều việc. Thế nhưng trí nhớ của cô bị dừng ở một điểm nào đó đã bỏ lỡ một vài sự việc. Cô gọi điện thoại cho Lạc Tranh nhưng đáng tiếc Lạc Tranh lại báo cô biết lọ màu đen đó đã bị Lệ Minh Vũ lấy đi.
Chẳng lẽ Lệ Minh Vũ biết rõ cô muốn làm việc gì, muốn điều tra chuyện gì?
Tô Nhiễm hít sâu nhưng vẫn không thể kiềm nén cơn hoảng loạn trong lòng. Cô không biết mình là vì tâm lý hay cái chết của Bạch Lâm khiến cô bất giác hoang mang.
Làm sao mọi thứ lại trùng hợp như vậy? Hoà Vy gặp chuyện, Bạch Lâm lại chết, nói cách khác trong Hoà thị đã không còn người của nhà họ Hoà!
Tô Nhiễm phát run, việc này là trùng hợp hay…có ai đó sắp xếp?
Đúng lúc này, Tô Nhiễm cảm thấy trên đầu mình tối om, mùi thân quen hoà quyện với hương cà phê xộc vào mũi cô. Tô Nhiễm nhướng mắt, cô nhìn thấy một đôi mắt đàn ông sâu thẳm có vẻ không vui.
Cô thở dài, nặn ra nụ cười miễn cưỡng, “Chẳng lẽ tôi đi đến đâu, anh cũng tìm được?”
“Anh đã nói thật lòng tìm một người không khó.” Lệ Minh Vũ ngồi xuống ghế đối diện cô. Anh vẫn mặc comple cắt may thủ công tinh tế và sang trọng như mọi khi.
Lệ Minh Vũ thản nhiên dời ly cà phê của cô sang một bên, đồng hồ trên cổ tay anh làm chói loà mắt Tô Nhiễm, “Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Giọng anh bình tĩnh mà tự tin như thể chuyện này đã được cô đồng ý từ lâu.
Tô Nhiễm cau mày hỏi anh, “Đi đâu?”
Lệ Minh Vũ nhìn cô, đáy mắt anh đong đầy ý cười, anh vén phần tóc bị gió thổi loà xoà của Tô Nhiễm giúp cô, anh cất giọng điềm nhiên như không, “Đi đăng ký kết hôn.”
“Anh chưa hỏi ý kiến của tôi.” Tim Tô Nhiễm đập mạnh, cô nhíu mày bực bội.
Lệ Minh Vũ chau mày, anh cong môi cười, “Được thôi, vậy bây giờ anh hỏi ý kiến của em.”
“Anh…”
“Em lấy anh, được không?” Lệ Minh Vũ bất ngờ cầm một chiếc hộp xinh xắn. Anh mở nó ra, vừa nhìn cô vừa cười nói.
Lời cầu hôn này của anh nghe như không có thành ý, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay anh đang run. Hôm nay là lần đầu tiên tự mình chọn nhẫn cầu hôn. Có ông trời chứng giám tuy giọng nói của anh thong dong nhưng trong lòng anh lại bối rối như tơ vò. Anh sợ cô từ chối!
Bốn năm trước, hôn nhân của anh và cô đến hết sức tự nhiên. Anh không có nghiêm túc cầu hôn cô, dù là chiếc nhẫn cưới bồ câu cũng do anh sai thư ký đi mua. Nhưng bốn năm sau, anh rất muốn đường đường chính chính có cô. Anh muốn mang lại mọi thứ trọn vẹn và hoàn chỉnh nhất cho cô.
Tô Nhiễm nhìn chiếc nhẫn anh cầm, cô đột nhiên bật cười.
“Em nhớ chiếc nhẫn này không?” Lệ Minh Vũ rút chiếc nhẫn ra khỏi hộp.
Tô Nhiễm buông một tiếng thở dài. Nhớ! Cô đương nhiên nhớ chiếc nhẫn kim cương này! Bốn năm trước, Lệ Minh Vũ được mời tham dự một cuộc triển lãm nữ trang. Khi ấy, cô trông thấy chiếc nhẫn này nằm ở nơi thu hút nhất. Viên kim cương sáng lóng lánh thúc giục cô bước lại gần xem. Cô công nhận cô chưa bao giờ thấy chiếc nhẫn nào đẹp như nó. Đêm đó có vài người khách muốn mua nhưng người bên tổ chức đều từ chối khéo léo. Tô Nhiễm vừa lấy làm tiếc vừa cảm thấy may mắn. Sở dĩ cô tiếc là chiếc nhẫn đẹp như vậy chỉ có thể nhìn, chứ không thể có. Còn thấy may mắn là vì nó sẽ không bị người khác mua đi. Về sau cô lại nghĩ chiếc nhẫn này có bán, cô cũng không mua nổi.
Ngày ấy, cô càng nhìn càng thích chiếc nhẫn, nó trông tinh tế và xa hoa hơn chiếc nhẫn trứng bồ câu của cô. Có điều ngày hôm sau cô lại hay tin chiếc nhẫn đó đã bị một người bí mật mua đi.
Ngày hôm nay của bốn năm sau trông thấy chiếc nhẫn ở trước mắt. Cô cảm thấy khó tin vô cùng.
Lệ Minh Vũ cười cười, trả lời thắc mắc của cô. Anh trìu mến nhìn Tô Nhiễm, “Chiếc nhẫn này đã đợi em suốt bốn năm qua.”
Tô Nhiễm thảng thốt, “Người mua nhẫn năm đó là anh ư?”
Lệ Minh Vũ mỉm cười, anh không giải đáp câu hỏi của cô.
“Tại sao?” Cô vô thức lẩm bẩm.
Lệ Minh Vũ nhướng người ra trước. Anh cười nuông chiều với cô, “Bốn năm trước lúc dự triển lãm em chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn này nên anh biết em rất thích nó. Vì vậy, anh dứt khoát mua nó cho em.”
Lúc đó anh muốn cho cô một bất ngờ nhưng ngẫm nghĩ cứ thấy buồn cười nên anh cất mãi trong ngăn kéo. Có vài lần, anh muốn mang nhẫn tặng cô nhưng lần nào cũng bắt bản thân bỏ ngay ý nghĩ đó. Bây giờ nhớ lại mới thấy bốn năm trước, anh đã quan tâm đến cảm thụ của cô.
“Người chịu trách nhiệm triển lãm nói không bán cơ mà…”
“Vì vậy em cũng biết anh vất vả thế nào mới mua được nó.” Lệ Minh Vũ tươi cười kéo tay cô qua. Anh chậm rãi đeo nhẫn vào ngón tay của cô. “Chỉ em mới xứng đáng có nó.”
Sao cơ…
Tô Nhiễm nghệt mặt nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay mình. Dưới ánh nắng dịu dàng, đường nét kim cương góc cạnh toả sáng lộng lẫy.
“Nó sinh ra là dành cho em.” Lệ Minh Vũ nắm tay Tô Nhiễm, say đắm nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, “Em nhìn đi, nó rất hợp với em.”
Tô Nhiễm nhìn đến ngất ngây. Lệ Minh Vũ lén nhếch miệng cười đắc ý, anh lợi dụng thời cơ dụ dỗ cô, “Mình đi thôi em. Bên đăng ký đang chờ chúng ta.”
Tô Nhiễm bị anh kéo đứng dậy. Cô vừa muốn đi theo anh thì sực định thần, giãy khỏi tay anh.
Lệ Minh Vũ buồn bã, ngoảnh đầu nhìn cô.
“Anh biết giữa tôi và anh còn tồn tại nhiều vần đề chưa giải quyết không?” Tô Nhiễm ngồi xuống. Cô cởi nhẫn, cắm nó vào hộp, “Tôi không thể đăng ký kết hôn với anh.”
“Nếu mọi vấn đề đều được giải quyết thì sao?” Lệ Minh Vũ cũng vào chỗ ngồi, anh nghiêm túc hỏi cô.
Tô Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh, “Nếu mọi vấn đề đều được giải quyết, nếu tôi biết anh không có gì giấu diếm, tôi sẽ đồng ý đeo chiếc nhẫn này.”
Cô biết anh đối xứ với cô rất tốt. Tuy thời gian qua, cô mơ hồ với nhiều việc nhưng cô cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô. Cô muốn tin tưởng anh lần nữa.
Lệ Minh Vũ hít một hơi sâu, “Nhiễm, cái chết của ba em không liên quan đến anh.”
“Còn chuyện hối lộ mà Hạ Đồng nhắc đến?”
“Thực tế thì…” Lệ Minh Vũ nhìn cô, anh nói thẳng, “Khi ấy ba em đã đút lót tiền bất chính, người bên phòng điều tra đã tiến hành tìm hiểu ba em.”
“Nói cách khác ba tôi trốn tránh trách nhiệm nên nhảy lầu tự tử?”
“Anh nghĩ là vậy.”
Tô Nhiễm nhìn Lệ Minh Vũ chằm chằm, “Vậy vì sao…anh lại chú tâm đến việc ba tôi hối lộ? Còn kêu Hạ Đồng thu thập bằng chứng? Nếu người bên điều tra thương nghiệp không có chứng cứ chính xác, tại sao lại kiểm tra ba tôi?”
Lệ Minh Vũ ngần ngừ vài giây, anh nói nhàn nhạt, “Em phải hiểu chuyện ba em bị điều tra chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Nghe anh trả lời, Tô Nhiễm đành cười khổ, cô lắc đầu bất lực, “Vậy tôi hỏi anh…” Cô buông một tiếng thở dài, “Đinh Minh Khải do anh giết, đúng không?”
“Không!”
“Hung thủ là ai?”
Lệ Minh Vũ hơi cụp mắt, anh đáp, “Anh tin cảnh sát sẽ điều tra chuyện này.”
“Vậy căn biệt thự đó là thế nào với anh?”
“Không là gì hết.”
“Còn khu Hoa Phủ?” Tô Nhiễm dò xét anh, “Biệt thự ở khu Hoa Phủ là sao?”
“Đó là một chỗ ở cũ.”
“Nhà của gia đình anh?”
“Ừ.”
Tô Nhiễm nhướng người ra trước, cô nhấn mạnh, “Nhà họ Cố?”
Lệ Minh Vũ mím môi, ánh sáng soi lên gương mặt nghiêng của anh tạo nên một đường viền khó đoán. Anh nhìn cô chăm chú, nói nhẹ nhàng, “Ừ.”
Tô Nhiễm không ngờ anh sẽ thẳng thắn thừa nhận. Cô sững sốt và khó tin, “Tôi không rõ, thực sự không rõ…”
“Sự tình rất đơn giản.” Lệ Minh Vũ cất giọng điềm tĩnh, “Khi anh còn nhỏ thì ba mẹ ruột của anh đã mất. Ba mẹ nuôi là bạn thân của ba mẹ nên lúc anh còn bé, họ đã nuôi dưỡng và sửa họ cho anh.”
“Nhưng tôi từng hỏi anh…”
“Chuyện nhà họ Lệ nhận nuôi anh là bí mật. Ở giới chính trị biến hoá khôn lường, chẳng biết khi nào họ sẽ dùng thân thế của anh làm vũ khí công kích. Anh không sợ mình bị chỉ trích nhưng anh không muốn ba mẹ nuôi cũng bị liên luỵ, nói xấu làm họ mất uy tín. Vì vậy khi em nhắc tới Cố Hoài Dương, anh mới nói anh không biết.” Lệ Minh Vũ cắt ngang lời cô, giọng anh nhẹ nhàng như thể đang nói chuyện không liên quan đến bản thân.
“Hình như anh không có tình cảm mấy với ba mẹ ruột của mình.” Tô Nhiễm nghi ngại nhìn anh.
“Họ qua đời khi anh còn quá nhỏ, có nhiều chuyện anh không nhớ rõ nen tình cảm phai nhạt cũng là bình thường.” Lệ Minh Vũ mỉm cười.
Tô Nhiễm cảm thấy nửa tin nửa ngờ Lệ Minh Vũ. Bởi vì trước đây mỗi lần hỏi anh, anh đều kín như bưng, không nói cô nghe. Nhưng hôm nay, anh lại thong dong giải đáp thắc mắc của cô.
Dường như hiểu thấu tâm tư của Tô Nhiễm, Lệ Minh Vũ nở nụ cười. Anh dịu dàng kéo tay Tô Nhiễm, cài tay mình vào tay cô, “Anh nói em biết là để em hiểu anh rất muốn tái hôn với em.”
Tô Nhiễm trầm mặc nhìn anh. Cô nghe thấy tiếng lòng mình dao động về anh. Cô cụp mi, cắn mạnh môi, “Anh biết ngày xưa ba mẹ tôi và ba mẹ anh từng là bạn thân của nhau không?”
Thần sắc của Lệ Minh Vũ hơi đờ ra nhưng khi cô nhướng mắt lần, anh lại che giấu vẻ mặt đó. Anh tỏ vẻ hoài nghi nhìn cô, “Thật không? Anh chưa nghe nói chuyện này bao giờ.”
“Vậy…” Tô Nhiễm biết câu hỏi của mình hơi tàn nhẫn nhưng cô vẫn nói ra, “Be mẹ ruột của anh chết như thế nào?”
Lúc trước mẹ đã nói cô biết nhưng cô muốn nghe sự thật từ chính miệng Lệ Minh Vũ.
Đôi mắt Lệ Minh Vũ tối tăm khó đoán, anh cầm ly cà phê của cô uống một hớp, anh điềm tĩnh trả lời, “Nghe ba mẹ nuôi nói họ chết trong một trận hoả hoạn.”
“Hoả hoạn ở căn biệt thự đó? Anh còn chút ấn tượng nào không?” Tô Nhiễm hỏi dồn Lệ Minh Vũ.
“Nhiễm…” Lệ Minh Vũ thở dài thườn thượt, anh nắm chặt tay cô, “Những gì biết về ba mẹ ruột, anh đã kể hết với em. Anh cũng từng hỏi ba mẹ nuôi chuyện này nhưng họ chỉ bảo là tai nạn bất ngờ. Anh biết em ngờ vực chuyện cửa Đinh Minh Khải nhưng anh thật sự không biết tại sao anh ta chết ở căn biệt thự đó. Thậm chí anh cũng không hiểu lí do vì sao mà mọi chứng cứ lại hướng về anh. Việc này để cảnh sát giải quyết, không được sao em?”
Lệ Minh Vũ nói đến mức Tô Nhiễm xiêu lòng. Cô cảm thấy anh không giống nói dối. Cô đau xót nhìn màn hình lớn ngoài quảng trường, “Anh biết tin Bạch Lâm bị đánh chết không?”
“Anh vừa biết sáng nay.” Việc Bạch Lâm cũng là nguyên nhân khiến anh mới sáng sớm đã rời khỏi nhà. Dĩ nhiên anh sẽ không nói tình huống thực tế với Tô Nhiễm.
“Thật lòng tôi không muốn nghi ngờ anh nhưng tại sao lại trùng hợp đến vậy? Trước đó thì Hoà Vy gặp chuyện không may, rồi giờ Bạch Lâm lại chết.”
“Ý em là sao?”
“Từ trước tới giờ, anh luôn quan tâm đến Hoà thị.”
“Em muốn nói anh hãm hại Hoà Vy trước tiên, sau đó mướn người giết Bạch Lâm? Như vậy anh sẽ danh chính ngôn thuận thâu tóm Hoà thị, đúng không?”
“Thực tế thế lực của anh đã thẩm thấu vào Hoà thị từ lâu.” Tô Nhiễm nhìn anh săm soi, trong lòng lại cầu xin mọi chuyện không liên quan tới anh. Cô biết cái cân trong tim cô đã nghiêng về anh nhưng càng như vậy, cô lại càng thống khổ.
Mắt Lệ Minh Vũ loé vẻ nghiêm túc, anh thả tay cô ra, nặng nề lên tiếng, “Nhiễm, anh muốn bảo vệ em. Thậm chí anh còn mong em luôn bệnh như vậy, để em không phải bận tâm lo nghĩ nhiều việc.”
Tô Nhiễm vô thức rùng mình, “Tôi không hiểu ý của anh…”
“Em nhớ mình từng tìm chuyên gia hương liệu nhờ phân tích đồ không?”
Tô Nhiễm gật đầu, “Nhưng anh đã lấy nó đi.”
“Đúng vậy nhưng anh không đẩy Bạch Lâm vào trại giam, mà em trai ngoan của em…Tiêu Diệp Lỗi đã làm.” Lệ Minh Vũ nhấn mạnh từng chữ.
“Sao cơ? Diệp Lỗi? Không thể nào…cậu ấy sẽ không làm vậy.”
“Anh chỉ tìm hiểu được người báo án là cậu ta, còn tại sao cậu ta có chứng cứ giống em thì anh không biết. Còn một việc chắc chắn em không thể ngờ là sau khi Hoà Vy đâm Hạ Đồng bị thương. Tiêu Diệp Lỗi đã dẫn Hoà Vy đi trốn. Cậu ta lừa cô ấy, bảo sẽ giúp cô ấy nhưng lại gọi người của Hạ Minh Hà đến, Hoà Vy suýt bị họ giết chết.”
Tô Nhiễm há hốc miệng kinh ngạc.
Lệ Minh Vũ giơ tay gọi phục vụ lấy nước ấm cho Tô Nhiễm. Nếu có thể giấu, anh thật sự không muốn cô biết chuyện này. Hai việc trước sau đều dính đến Tiêu Diệp Lỗi. Anh rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Giang Dã vào rạng sáng nay. Giang Dã tức giận kể anh nghe từng chuyện xảy ra, rồi còn đòi giải quyết Tiêu Diệp Lỗi. Nhưng anh cản Giang Dã lại. Sau cuộc gọi đó, anh ngẫm nghĩ xâu chuỗi từng sự việc mới thấy mục đích Tiêu Diệp Lỗi vào Hoà thị làm việc không hề đơn giản.
Tô Nhiễm không tin nổi, “Tại sao cậu ấy phải làm vậy?”
“Có thể là vì tiền tài hoặc quyền lực.” Lệ Minh Vũ đáp thản nhiên. Thực ra còn một lý do anh không dám nói ra. Anh biết Tiêu Diệp Lỗi vì Tô Nhiễm, chỉ có cô ngốc nghếch mới không cảm nhận được tình yêu của Tiêu Diệp Lỗi dành cho cô. Đôi khi vì muốn có một người phụ nữ, đàn ông sẽ làm rất nhiều việc để đạt cho bằng được. Hiển nhiên Tiêu Diệp Lỗi là một trong số đó.
Tiêu Diệp Lỗi từng vì Tô Nhiễm đánh Trình Nhật Đông suýt tàn tật, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy Tiêu Diệp Lỗi yêu Tô Nhiễm vô cùng.
Tô Nhiễm run tay cầm ly nước ấm lên uống. Cô không tin nổi sự thật này.
“Hoà Vy đang ở đâu?” Cô thất thần hỏi Lệ Minh Vũ.
“Em muốn biết?” Lệ Minh Vũ tựa lưng vào thành ghế, hời hợt hỏi cô.
Tô Nhiễm gật đầu, “Tất nhiên.”
Lệ Minh Vũ nhàn nhạt bắt chéo chân, “Nhiễm, anh biết em quan tâm Hoà Vy. Anh đảm bảo cô ấy bình an vô sợ, sẽ không ngồi tù vì chuyện này.”
“Hạ Minh Hà sẽ không tha cho Hoà Vy.” Tô Nhiễm hiểu chuyện này không dễ giải quyết.
“Nhưng anh có cách khiến Hạ Minh Hà không truy cứu trách nhiệm.” Lệ Minh Vũ nói chắc như đinh đóng cột.
Tô Nhiễm sững sờ nhìn anh.
“Chỉ cần…” Lệ Minh Vũ nhướng người ra trước, anh mở hộp nhẫn, đặt nó vào lòng bàn tay, mỉm cười với cô, “Em cam tâm tình nguyện đeo chiếc nhẫn này, đi đăng ký kết hôn với anh.”
Tô Nhiễm nhìn anh. Anh không đeo nhẫn trực tiếp lên tay cô như vừa nãy, mà anh đặt hộp nhẫn trong lòng bàn tay chờ đợi cô. Gương mặt anh tươi cười tràn ngập tự tin và chắc chắn, như thế anh biết thế nào cô cũng đồng ý tái hôn với anh.
Tô Nhiễm liếm môi, cô thở dài, “Anh phải dùng thủ đoạn uy hiếp tôi mới chịu ư?”
Đôi mắt sáng của Lệ Minh Vũ thoáng buồn bã, nụ cười của anh tắt lịm, anh nhìn cô chăm chú, “Em sai rồi, Nhiễm. Hôm nay, anh chỉ tranh thủ cơ hội.”
“Anh…”
Anh xen vào lời nói của cô, “Trái qua nhiều việc nhưng ông trời vẫn đưa đẩy chúng ta ở bên nhau. Dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, anh và em vẫn luôn gắn kết theo một cách nào đó. Đây chính là duyên phận!”
“Tôi cho rằng người giống anh sẽ không tin vào số mệnh.”
“Anh đã trải qua quá đủ cuộc sống ngoài nỗi sợ hãi thì chỉ còn sự cô đơn và trống trải.” Lệ Minh Vũ hạ thấp giọng nói.
Tô Nhiễm cúi gầm đầu, bàn tay cô khẽ siết lại. Cô biết anh còn có việc giấu cô nhưng chính xác là việc gì thì cô không nghĩ ra. Dù cô có tiếp tục hỏi anh, anh cũng sẽ không trả lời cô.
Lệ Minh Vũ im lặng nhìn Tô Nhiễm, nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của cô.
Tô Nhiễm biết anh muốn cô trả lời như thế nào. Cô giương đôi mắt lên đối diện với anh, “Tôi muốn biết anh dùng cách gì bảo đảm Hoà Vy không sao?”
Thấy cô có ý thoả hiệp, Lệ Minh Vũ cười toe toét…
“Em không cần biết anh dùng cách gì. Em chỉ cần tin anh, anh cam đoan Hoà Vy sẽ bình an, có thể về Hoà thị làm việc bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Tô Nhiễm bật cười, cô bất đắc dĩ nhìn anh, “Đúng là không có lý do để từ chối anh.”
“Em sẽ không từ chối vì em là thuộc về anh!” Lệ Minh Vũ nhoẻn miệng cười. Anh đặt nhẫn vào tay cô, giọng nói trầm thấp của anh cất lên mê hoặc cô, “Em đeo lên đi.”
Khoé miệng Lệ Minh Vũ cong lên, anh vừa cầm nhẫn vừa nâng tay Tô Nhiễm chuẩn bị đeo nó cho cô. Tô Nhiễm cũng không rụt tay lại, chờ đợi anh đeo nhẫn vào ngón tay mình. Chẳng biết tại sao chiếc nhẫn trước mắt, Tô Nhiễm lại cảm thấy một trách nhiệm vô hình đè nặng lên mình…
Tô Nhiễm khẩn trương, vô thức nuốt khan. Đeo nhẫn này nghĩa là cô đã đồng ý tái hôn với anh, mỗi ngày đều sống bên cạnh anh….
Tô Nhiễm lén nhìn anh theo bản năng. Cô thấy vẻ mặt anh chăm chú và nghiêm túc, còn đôi mắt anh đong đầy chờ mong. Lòng Tô Nhiễm cũng lâng lâng, cô rủ mi trấn an nổi niềm hoảng loạn.
Có điều là… Ngay khi nhẫn vừa trượt vào ngón tay Tô Nhiễm thì một chiếc xe máy phóng nhanh về phía cô. Đôi nam nữ đang chìm trong xúc động còn chưa có phản ứng thì người lái xe máy đã chuẩn xác cướp đi chiếc nhẫn Lệ Minh Vũ đang cầm.
Do xung lượng rất lớn, Tô Nhiễm bị hất sang một bên, cô ngã xuống đất. Tất cả diễn ra quá nhanh. Khi mọi người xung quanh la lên thì tên cướp đã chạy xa.
“Nhiễm…” Lệ Minh Vũ lật dật đỡ cô dậy. Tên cướp chết tiệt, dám ban ngày ban mặt cướp đồ của anh!
Tô Nhiễm nhìn anh lắc đầu.
“Ở đây chờ anh.” Anh sải bước nhanh về chiếc xe đang đậu ven đường của mình.
“Minh Vũ…” Tô Nhiễm chạy theo anh, “Ạnh định chạy đi đâu? Bây giờ đang kẹt xe, anh không đuổi kịp đâu.”
“Mẹ kiếp!” Anh giận dữ đập tay lái.
Anh nghiến răng rút điện thoại ra gọi. Đợi đối phương nghe máy, anh lập tức căn dặn, “Vừa rồi có một tên cướp đi xe máy cướp nhẫn cầu hôn của tôi. Biến số xe của hắn là XH4088. Phái người tìm về ngay cho tôi.”
Dám cướp đồ của anh, chán sống!
Sau khi phân phó xong mọi việc. Lệ Minh Vũ cẩn thận kiểm tra xem Tô Nhiễm có bị thương hay không, “Em không sao thật chứ?”
Tô Nhiễm lắc đầu nguầy nguậy.
“Nhất định phải tóm được nó. Đúng là coi trời bằng vung!” Lệ Minh Vũ hổn hển lên tiếng.
Tô Nhiễm nở nụ cười rạng rõ. Đây là lần đầu tiên cô trông thấy bản tính trẻ con của Lệ Minh Vũ. Nhớ đến dáng vẻ muốn đuổi theo tên cướp đã lấy đi chiếc nhẫn của anh, cô lại không nhịn được cười.
Lệ Minh Vũ đang nổi giận đùng đùng nhìn thấy cô cười lại nghệt ra nhìn cô.
Tô Nhiễm mím môi nhìn anh. Cô chủ động kiễng chân, hôn lên má anh.