Hòa Vy lờ đờ say nhìn Hạ Đồng. Một mảnh thủy tinh sắc nhọn găm vào bụng cô ta, làm máu đỏ tươi chảy tràn ra ngoài. Quán bar lấp lánh ánh đèn và xập xình tiếng nhạc. Mọi người không ai hay biết cảnh máu me đầm đìa bên đây.
Đến khi…
Giang Dã chạy tới. Anh ra ngoài tìm Hòa Vy suốt từ nãy tới giờ, nhưng không nhìn thấy cô nên đành quay về quán bar. Giang Dã không ngờ khi mình trông thấy Hòa Vy, sẽ chứng kiến luôn cảnh tượng như vậy.
Bụng Hạ Đồng đau đớn, cô ta định thần, hét to hoảng hốt. Cô ta chếnh choáng cúi nhìn vùng bụng ướt sũng máu của mình.
Tiếng thét chói tai của cô ta như âm thanh sóng biển giữa đại dương, nhưng nó lại thu hút khách có mặt gần đó. Ở giây sau, đám người đông đúc cũng gào to hoảng loạn.
Lúc này, Hòa Vy mới có phản ứng. Cô cô thả tay, chai thủy tinh vỡ gắm sâu vào bụng Hạ Đồng. Môi Hòa Vy run lẩy bẩy, cô lùi liên tục ra sau. Cô đột nhiên nhận ra mình vừa làm chuyện gì, mặt mày cô tái mét, không chút sắc hồng.
“Cô, cô…” Hạ Đồng loạng choạng, khổ sở giơ ngón tay nhuốm đầy máu chỉ mặt Hòa Vy.
“A…” Hòa Vy phát hoảng, xoay người bỏ chạy.
“Hòa Vy…” Giang Dã lo lắng nơm nớp. Anh muốn đuổi theo Hòa Vy nhưng Hạ Đồng lại ngã nằm xuống đất. Mọi người bu xung quanh la hét om sòm, khiến anh phải ở lại gọi xe cấp cứu.
***
Hòa Vy hoảng sợ lái xe chạy xe ra đường. Kính xe phảng chiếu vẻ mặt trắng bợt của Hòa Vy, hai hàm răng đánh cầm cập vào nhau, tay chân cô cứng ngắc, không chút sức lực.
Đầu óc cô rối loạn nhưng vẫn phảng phất bóng dáng Hạ Đồng!
Cô không biết tại sao mình nông nổi như vậy, cũng không biết tại sao mình chọn lựa chạy trốn. Cô chỉ cảm thấy sợ hãi như đất trời sụp đổ, xung quanh cô chỉ còn một màu xám ảm đạm.
Cô thấy tay mình dính rất nhiều máu của Hạ Đồng, nhưng cô không đủ tỉnh táo để quan tâm đến vết thương của cô ta.
Hòa Vy quýnh quáng, quẹo xe vào một con đường lạ lẫm, chạy nhào về một cây to trước mắt.
Không biết do khẩn trương hay nguyên nhân gì khác, bàn chân đang đặt trên phanh xe của cô vô thức giẫm xuống khiến xe va vào thân cây. Túi khí an toàn trong xe bung ra che chắn Hòa Vy, cô đập mạnh vào đó, lục phủ ngũ tạng của cô cuộn lên khiến cô ngạt thở, đầu óc đau đớn váng vất.
Tai nạn bất ngờ giúp Hòa Vy tỉnh táo đôi chút, nhưng cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng lại nhấn chìm cô, cô òa khóc nức nở.
Không biết bao lâu sau, cửa xe đột nhiên bị gõ mạnh.
Đôi mắt Hòa Vy nhòe nước ngước lên đối diện với Tiêu Diệp Lỗi…
***
Vào thu, trời thường sáng chậm hơn, sương mù buổi sớm giăng khắp trời, nom thời tiết âm u và lạnh lẽo. Nhìn bầu trời lúc này, người ta sẽ dễ nhầm hiện tại chỉ mới bốn năm giờ sáng.
Lệ Minh Vũ thức giấc, anh mở choàng mắt đối diện với trần nhà. Chẳng biết tại sao tim anh đập rất mạnh, anh quay đầu nhìn sang bên. Bên kia giường trống không!
Tô Nhiễm đi đâu?
Lệ Minh Vũ giật mình, vội vàng mặc quần áo, ra khỏi phòng ngủ.
Anh vừa bước xuống lầu, thì chị Phi cũng thảng thốt chạy vào, chị ta cất giọng lo âu, “Cậu chủ, cậu có thấy cô chủ đâu không? Từ sáng tôi không thấy cô ấy!”
Dự cảm chẳng may trong lòng Lệ Minh Vũ bất ngờ tăng mạnh.
“Sáng sớm, cô chủ ra vườn tưới nước cho cây ngọc lan trắng. Tôi thấy vậy nên cũng không cản cô ấy, rồi tôi tranh thủ vào nhà làm điểm tâm. Đến khi tôi trở ra thì cô ấy đã biến mất, còn ống nước thì chảy ào ào.”
“Cửa biệt thự có mở không?”
“Chị Phi gật đầu, “Cửa có mở với trong ga ra thiếu một chiếc xe. Liệu cô ấy có….”
Lệ Minh Vũ bàng hoàng. Trước đây, Tô Nhiễm không có bằng lái nên cô chưa bao giờ chạy xe. Tại sao cô lại…
Anh lật đật mặc áo khoác, cầm chìa khóa một chiếc xe khác, vội vội vàng vàng ra ngoài.
***
Giờ này còn khá sớm nên đườg phố trong nội thành vẫn chưa đông mấy.
Tô Nhiễm tấp xe vào ven đường. Cô mờ mịt bước xuống, đưa mắt nhìn người dòng người hối hả xung quanh.
Cô không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết tại sao lái xe đến đây. Cô cứ mơ màng chạy khỏi khu Hoa Phủ, lái xe thẳng đến con đường phồn hoa này.
Cô ngơ ngác đi bộ khoảng mười phút đồng hồ. Đến một khu phố dành cho người đi bộ, Tô Nhiễm dừng chân, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao chót vót trước mắt.
Tòa nhà Tô Nhiễm đang nhìn lúc này chính là tòa soạn của Hòa Vy, sản nghiệp của nhà họ Hòa.
Ánh nắng xuyên thấu tầng mây, xua tan sương mù.
Tô Nhiễm đứng bất động dưới lầu suốt một tiếng đồng hồ. Gương mặt cô mơ hồ như đang cố gắng nhớ tới việc gì đó.
Người đi làm dần đông hơn, mỗi người bước ngang qua Tô Nhiễm đều không kìm được xoay đầu nhìn cô.
Trong lúc này, một người đàn ông bước nhanh về phía Tô Nhiễm, ánh mắt anh ta vỡ òa vui sướng nhìn cô.
Tô Nhiễm đứng lặng giữa lòng người. Khi thấy nhiều người vào trong tòa nhà, cô tựa hồ cũng động lòng, nhấc chân định đi vào. Nhưng cánh tay cô lại bị giật mạnh…
Cô ngỡ ngàng nhìn người đàn ông xa lạ bất chợt túm lấy mình.
Người đàn ông này rất cao. Anh ta ăn mặc thoải mái, cúc áo trước ngực mở phanh để lộ vòm ngực săn chắc, thần sắc anh ta mệt mỏi, cằm lún phún râu. Trông thấy cô, anh ta có vẻ rất vui, giọng nói trầm ấm của anh ta vang lên…
“Hòa Vy, em đi đâu vậy? Em có biết anh đang tìm em, em…”
Giang Dã khựng lại, anh cảm thấy có gì đó khang khác. Anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt.
Anh biết mình nhận lầm người. Gương mặt người phụ nữ này hao hao như Hòa Vy nhưng tuyệt đối không phải Hòa Vy.
“Cô… cô là ai?” Giang Dã hỏi.
Tối hôm qua sau khi xe cấp cứu chạy đi, Giang Dã cũng lái xe tìm Hòa Vy. Anh bắt gặp xe Hòa Vy bị hỏng ở con đường vắng vẻ gần quán bar, nhưng không thấy cô đâu. Anh kiếm cô khắp nơi, cuối cùng anh chỉ còn biết đến chỗ làm việc chờ cô.
Không ngờ anh đợi được rồi! Nhưng khi anh vui mừng đến gần, anh phát hiện người phụ nữ này chỉ giống Hòa Vy, chứ không phải cô.
Tô Nhiễm sửng sốt nhìn người đàn ông trước mắt, cô hé môi lặp lại cái tên Giang Dã vừa kêu, “Hòa Vy… Hòa Vy…”
“Cô biết Hòa Vy?” Giang Dã nghi ngại, liệu hai người này có quan hệ gì với nhau không, nếu không tại sao cả hai lại giống nhau đến vậy. Anh ghì vai Tô Nhiễm, vội hỏi, “Cô biết cô ấy ở đâu ư? Tôi đang tìm cô ấy.”
Tô Nhiễm hoàn toàn phớt lờ Giang Dã, cô tiếp tục lẩm bẩm tên Hòa Vy.
“Nếu cô biết Hòa Vy ở đâu thì nói tôi biết đi, được không? Tôi rất lo lắng cho cô ấy.” Giang Dã thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về bên này, anh hạ thấp giọng nói, sắc mặt anh ngập tràn lo âu.
Có lẽ Giang Dã làm Tô Nhiễm đau, cô cau mày khó chịu, giãy dụa khỏi anh, xoay người bỏ đi.
“Này, cô khoan…” Giang Dã sải bước tiến lên, anh giữ lấy cô lần nữa, “Mong cô nói tôi biết Hòa Vy đang ở đâu.”
“Thả ra…” Tô Nhiễm phát hoảng, giọng nói của cô yếu ớt nhưng lộ rõ phản kháng.
“Tôi thật sự…”
“Bỏ cô ấy ra!” Một giọng quát chói tai và nghiêm khắc vang lên từ phía sau.
Giang Dã ngoảnh đầu, anh nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bước nhanh về phía mình. Anh ta khó chịu xô Giang Dã ra xa Tô Nhiễm, ôm chầm cô vào lòng.
Người này…
Giang dã nheo mắt, anh vừa bần thần vừa buồn cười.
Tô Nhiễm tựa vào vòm ngực ấm áp quen thuộc, nỗi sợ hãi của cô biến mất hoàn toàn, cô giang tay ôm thắt lưng anh.
Lệ Minh Vũ thu hồi ánh mắt lạnh lùng. Thấy Tô Nhiễm lạnh run, anh cởi áo khoác choàng lên vai cô, rồi ôm chặt cô. Nỗi lo lắng của anh cuối cùng cũng dịu hẳn.
Anh chạy xe vòng hết khu Hoa Phủ nhưng không tìm được cô. Vậy nên anh đành dùng quyền hạn của mình, sai cấp dưới đi kiểm tra camera quan sát trên mọi con đường trong sáng nay, nhờ thế anh mới biết Tô Nhiễm xuất hiện ở đây.
“Lệ Minh Vũ?” Giang Dã nói giọng ngần ngừ. Lệ Minh Vũ sốt ruột vì người phụ nữ này, lẽ nào đây là em gái Hòa Vy? Hòa Vy nhắc rất ít về Lệ Minh Vũ, nhưng anh cũng biết sơ sơ mọi chuyện. Anh biết Lệ Minh Vũ chọn kết hôn với em gái của Hòa Vy, chứ không phải cô. Suốt mấy năm qua, Hòa Vy luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
Ngày hôm nay gặp Lệ Minh Vũ, Giang Dã đã hiểu tại sao.
Lệ Minh Vũ nhìn người phụ nữ đó với muôn vàn lo lắng và yêu thương. Có lẽ anh cũng đang tìm cô nên khi nhìn thấy cô, anh có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Ánh mắt dịu dàng của anh tựa hồ chỉ dành cho một mình cô.
Giang Dã hiểu rồi, Hòa Vy vĩnh viễn không có hy vọng.
Một người đàn ông như Lệ Minh Vũ sẽ phân biệt rõ ràng yêu và không yêu.
Lệ Minh Vũ nhìn Giang Dã, thần sắc lạnh lùng khôi phục vẻ trầm tĩnh thâm căn cố đế, anh cất giọng nhàn nhạt, “Đừng làm phiền cô ấy!”
“Anh đang cảnh cáo hay ra lệnh cho tôi?” Giang Dã mỉm cười.
“Tôi đang nhắc nhở cậu.” Lệ Minh Vũ lãnh đạm trả lời, mắt anh lóe tia châm biếm, “Cô ấy là vợ của tôi. Vợ tôi không phù hợp với tiêu chuẩn săn người đẹp của Giang thiếu đâu.”
Giang Dã không mấy để tâm cách xưng hô của Lệ Minh Vũ. Giang Dã nhướng mày, nhìn Tô Nhiễm một cách hiếu kỳ, “Thì ra vợ anh là em gái của Hòa Vy.”
Lệ Minh Vũ không đoái hoài gì đến Giang Dã. Anh không nói tiếng nào, định ôm cô rời đi. Anh không hiểu tại sao Tô Nhiễm đến chỗ này…
Giang Dã gọi với theo sau…
“Lệ Minh Vũ, tôi đang tìm Hòa Vy.”
Lệ Minh Vũ ngạc nhiên, quay đầu nhìn Giang Dã.
Giang Dã thở dài, vẻ mặt anh nom khá bất lực và buồn bã, “Kỳ này Hòa Vy gặp chuyện rồi. Tôi phải tìm cô ấy cho bằng được.”
Lệ Minh Vũ thản nhiên lên tiếng, “Chuyện của Hòa Vy liên quan gì đến tôi và vợ tôi? Cậu muốn tìm thì tìm, nói với tôi làm gì?”
“Biết đâu có việc khiến anh cảm thấy hứng thú thì sao?”
Lệ Minh Vũ nhẫn nại nhìn anh.
Giang Dã đến gần hai người, anh nói nghiêm túc, “Tối hôm qua, Hòa Vy ở quán bar đã đâm Hạ Đồng bị thương.”
Sao cơ?
Lệ Minh Vũ nghệt mặt ra.
“Sáng nay, Hạ Đồng đã qua cơn nguy hiểm, nhưng cô ta vẫn còn hôn mê.” Thần sắc Giang Dã nặng nề, chất chứa nhiều phiền muộn, “Tối qua, Hòa Vy uống rượu say, đâm cô ta bị thương rồi bỏ trốn, rất nhiều người ở quán bar chứng kiến cảnh đó. Hiện cảnh sát đang tìm cô ấy khắp nơi. Tôi phải tìm ra Hòa Vy trước khi cảnh sát gặp được cô ấy.”
Việc này không phải việc nhỏ. Lệ Minh Vũ suy tư một lúc, anh nhìn Giang Dã, “Nhà họ Giang có thế lực, mà muốn tìm một người khó thế ư?”
Giang Dã sa sầm, “Tôi không muốn vì chuyện này mà quấy rầy người khác.”
“Chuyện Hòa Vy đâm Hạ Đồng bị thương sớm muộn gì báo chí cũng đăng tin, cậu không muốn họ biết cũng không được.” Lệ Minh Vũ cảm thấy cần nhắc nhở anh.
“Tới đó rồi tính tiếp!” Giang Dã buồn bực khua tay, anh cào tóc, “Lẽ nào anh không định giúp tôi? Anh hãy giúp tôi tìm Hòa Vy, tôi rất lo cho cô ấy.”
“Lần đầu tiên tôi mới thấy Giang thiếu lo lắng cho người khác đấy!” Đôi mắt Lệ Minh Vũ thoáng thân thiết nhìn Giang dã.
Giang Dã cười khổ, anh lắc đầu bất đắc dĩ…
“Nếu tôi nói tôi yêu Hòa Vy, anh tin không?”
“Cậu yêu Hòa Vy?” Lệ Minh Vũ nhíu mày, vẻ như không thể hiểu lựa chọn của Giang Dã, anh mỉm cười, “Sở thích của cậu đúng là khác người.”
“Cô ấy tốt hơn tưởng tượng của anh rất nhiều. Ở trong mắt tôi, Hòa Vy chỉ là một cô bé bốc đồng mà thôi.” Giang Dã nối cáu phản bác Lệ Minh Vũ.
“Cô bé? Cũng phải. Đôi khi tàn nhẫn không phải là người lớn, mà là những đứa trẻ không hiểu biết!” Lệ Minh Vũ cất giọng lạnh nhạt.
Giang Dã thở dài, “Rốt cuộc anh có giúp hay không?”
Lệ Minh Vũ nhướn mày, “Giúp, nhưng không phải vì Hòa Vy, mà là vì Tô Nhiễm và cậu.” Dứt lời, anh lại ôm chầm Tô Nhiễm, ánh mắt anh nồng nàn yêu thương nhìn cô.
Giang Dã trông thấy rõ tình cảm Lệ Minh Vũ dành cho Tô Nhiễm, anh mới mỉm cười yên lòng.
***
Sau khi về khu Hoa Phủ, Lệ Minh Vũ vội vàng sai chị Phi nấu trà gừng. Suốt đường về nhà, Tô Nhiễm không nói tiếng nào nhưng cô hắt hơi liên tục.
Tô Nhiễm không đi vào phòng ngủ, cô ôm gối cuộn tròn mình trên ghế sô pha, tay bấu chặt điều khiển ti vi.
Lệ Minh Vũ cầm lại điều khiển ti vi, anh ôm cô nói nhỏ, “Về phòng nghỉ ngơi, được không em?”
Tô Nhiễm nhìn anh, cô lắc đầu, với người muốn giật lại điều khiển ti vi.
Cô không chịu về phòng nên anh cũng thôi, ngồi đợi chị Phi nấu xong trà gừng. Anh mở ti vi, rồi đưa điều khiển ti vi cho Tô Nhiễm. Tô Nhiễm cầm lấy, cô mở lung tung các kênh. Anh không biết cô muốn xem gì, nhưng vẫn ngồi cùng cô. Thấy hai chân Tô Nhiễm đỏ bừng vì lạnh, anh xót xa ôm chân cô, sưởi ấm cho cô.
Một cảm giác nhồn nhột làm Tô Nhiễm bật cười, muốn rút chân lại. Lệ Minh Vũ càng ôm chân cô chặt hơn. Cô cười tươi rạng rỡ, anh không kìm được cúi đầu phủ môi hôn cô.
Kể từ lần suýt chết dưới “hoa mẫu đơn”, anh không hề dám đụng đến cô. Không phải anh không muốn, mà anh sợ mình làm cô bị thương. Nhưng mỗi khi nhớ đến dáng vẻ chủ động của cô, nhu cầu sinh lý của anh lại trỗi dậy.
Nụ hôn của anh mỗi lúc một cuồng nhiệt, còn Tô Nhiễm trong lòng anh vẫn dịu dàng như nước.
Ngay lúc Lệ Minh Vũ bốc hỏa, đang định ôm cô vào phòng ngủ thì một bảng tin trên ti vi thu hút sự chú ý của anh…
“Tin tức mới nhất: Khoảng mười hai giờ đêm qua, một quán bar ở phía nam thành phố đã xảy ra vụ việc gây thương tích cho người khác. Người bị thương là doanh nhân Hạ Đồng. Ba của cô là bộ trưởng Hạ Minh Hà, mẹ là chủ một nông trại rượu vang nổi tiếng ở Pháp. Những người chứng kiến kể lại người đâm Hạ Đồng bị thương là Hòa Vy, một nhân tài trong giới thời trang, cũng là chủ tịch Hòa thị. Theo những người có mặt kể lại thì cả hai xảy ra tranh chấp, nên đôi bên mất bình tĩnh, dẫn đến sự việc đáng tiếc này. Hiện cảnh sát đang tìm kiếm tung tích của Hòa Vy, còn Hạ Đồng bị thương nặng, phải nằm viện theo dõi. Phía chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin về vụ việc này.”
Lệ Minh Vũ cau mày suy tư. Chưa gì tin tức đã truyền ra ngoài, chứng tỏ Hạ Minh Hà sẽ không bỏ qua. Anh vô thức quay đầu nhìn Tô Nhiễm đang chăm chú xem ti vi. Khi ti vi chiếu đến hình Hòa Vy, ánh mắt cô lộ rõ xúc động.
Cô cũng ngoảnh đầu nhìn anh, ánh mắt cô chuyển thành cầu khẩn.
Một nỗi niềm vui sướng bỗng ùa đến Lệ Minh Vũ. Anh sực hiểu nguyên nhân khiến cô bỏ đi vào sáng nay. Dù bây giờ tinh thần của cô chưa tỉnh táo, nhưng Hòa Vy là chị của cô, giữa hai chị em sẽ có tâm linh tương thông.
Bây giờ cô đang vì Hòa Vy nhờ anh giúp đỡ, dù cô không chủ động nói ra, nhưng anh hiểu ánh mắt của cô.
Lệ Minh Vũ cười hiền hậu, chỉ vào má mình, anh nói nhỏ, “Hôn anh một cái.”
Tô Nhiễm không hề nghĩ ngợi, cô ngửa mặt ngoan ngoãn hôn lên má anh.
Lệ Minh Vũ hạnh phúc khôn xiết, cảm giác lâng lâng ngọt ngào quẫy lên từ nơi sâu thẳm trong tim anh. Anh cúi đầu hôn cô một hồi rồi mới thỏa mãn thả cô ra, vươn tay cầm di động gọi điện.
Tô Nhiễm ôm gối lặng lẽ đợi anh nói chuyện, vẻ lo lắng trong mắt cô dần biến mất.
Sau khi cúp máy, anh ôm choàng cô, cất giọng dịu dàng, “Anh đã phái người đi tìm Hòa Vy. Cô ấy sẽ không sao.”
Tô Nhiễm không nói tiếng nào. Cô ôm cổ anh, tựa người vào ngực anh.
Cơ thể phụ nữ nóng hổi khiến Lệ Minh Vũ giật mình, anh áp má lên trán cô, đôi mày bỗng chau lại, anh cố giữ giọng mình thật bình tĩnh, “Anh ôm em về phòng nghỉ ngơi.”
Tô Nhiễm cũng cảm thấy khó chịu, cô gật đầu, nhắm nghiền hai mắt.
Lệ Minh Vũ bồng cô lên, cũng vừa lúc chị Phi bưng trà gừng đi ra.
Lệ Minh Vũ liền căn dặn chị ta, “Chị Phi, chị mang trà gừng vào phòng, rồi gọi điện kêu bác sĩ đến đây ngay.”
Trông thấy gương mặt Tô Nhiễm đỏ bừng, chị Phi cũng giật thót tim, vội vàng làm theo.
***
Sau khi bác sĩ gia đình tiêm thuốc giảm sốt cho cô, anh ta cẩn thận dặn dò Lệ Minh Vũ: “Sức đề kháng của bà Lệ rất yếu, có thể do cô ấy từng làm phẫu thuật nên ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe. Sau này, anh phải trông nom cô ấy cẩn thân hơn.”
Lệ Minh Vũ nghe bác sĩ nói, lòng anh nóng như lửa đốt, nhưng anh vẫn bình tĩnh tiễn bác sĩ ra về.
Trong phòng ngủ, Tô Nhiễm im lặng đưa mắt nhìn thuốc truyền từng chút vào cơ thể mình.
Lệ Minh Vũ quay lại phòng ngủ. Nhìn dáng vẻ của cô, anh xót xa vô ngần. Anh ngồi bên Tô Nhiễm, vuốt ve tóc cô, nói khẽ khàng, “Sau này không được tùy hứng như vậy nữa, em nghe không?”
Tô Nhiễm ngờ vực nhìn anh.
Thấy vậy, lòng Lệ Minh Vũ mềm nhũn, anh cúi đầu hôn trán cô, thở dài một hơi, “Không sao. Anh sẽ trông chừng em. Em không biết chăm sóc mình, anh sẽ chăm sóc cho em, chăm sóc cho em đến hết đời.”