Có lẽ phát hiện mình hơi lớn tiếng, Tô Ánh Vân hắng giọng, vẻ mặt bà thoáng bối rối.
So với sắc mặt lúng túng của bà, Lệ Minh Vũ càng thong dong bình tĩnh, đôi mắt anh sắc bén sâu thẳm, anh nói nhàn nhạt, “Cháu vừa mua mấy năm trước. Vì xa nội thành nên cháu hiếm khi đến đây.”
“Ừ.” Tô Ánh Vân như tháo xuống gánh nặng, bà thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Lệ Minh Vũ loé lên hận thù dõi theo bóng lưng của bà.
Khi bà dợm bước lên xe, anh đột nhiên hỏi, “Có vẻ như bác rất thân thiết với người chủ trước.”
Động tác mở cửa xe của bà khựng lại, đôi mắt bà thoạt hoảng sợ, bà xoay đầu nhìn anh.
“Bác đừng hiểu lầm, cháu chỉ nghĩ người chủ trước chắc chắn rất thích hoa. Nhưng đáng tiếc là những cây ngọc lan trắng ngoài sân trước giờ cháu không chăm sóc đến, nếu bác quen họ, cháu muốn nhờ bác đưa lại họ những cây ngọc lan trắng này.” Lệ Minh Vũ cười thản nhiên nhưng đáy mắt không hề có ý cười.
“Ồ, việc đó…” Tô Ánh Vân hơi luống cuống, bà nói quanh co lấy lệ. Bà định phủ nhận nhưng trông thấy người đứng trước mặt thì bao lời muốn thốt ra lại cấp tốc thay đổi.
“Họ…đã mất rồi. Vì vậy những cây bạch lan trắng này vẫn nên ở đây.”
Bà biết thái độ hôm nay của mình khó coi cực kỳ, vì vậy Lệ Minh Vũ không thể không nhìn thấy, chi bằng phủ nhận để anh thêm ngờ vực, thì bà đành thừa nhận qua loa.
Lệ Minh Vũ nhếch mép, “Đáng tiếc quá.”
Tô Ánh Vân vội đổi đề tài, “Nhờ cậu chăm sóc cho Tiểu Nhiễm.”
“Đây là việc cháu phải làm.” Anh đáp lãnh đạm.
Tô Ánh Vân gật đầu, mở cửa xe. Trong nháy mắt đóng cửa, bà thấy người thanh niên đó xoay người vào nhà, bóng lưng của anh cao ngất và nho nhã hắt xuống bậc thềm nom quen thuộc đến mức bà cảm thấy bất an.
Kỳ thực bà muốn hỏi Lệ Minh Vũ rằng cậu có quen người đó không, nhưng bà không dám thốt thành lời. Bà không biết mình trốn tránh điều gì hay bà đang nghĩ rằng mọi chuyện đã chấm dứt thật sự? Không bao giờ có người nhắc tới, cũng chẳng ai nhớ đến nữa?
Bà thở dài bất đắc dĩ, lại lướt mắt qua ngôi biệt thự luôn lẩn quẩn trong trí nhớ bà. Bà sợ hãi nhìn lảng sang chỗ khác, nói với tài xế, “Chạy xe.”
Xe lăn bánh rời khỏi khu Hoa Phủ.
Ở bên này, Lệ Minh Vũ âm trầm đóng cửa, miệng anh mím chặt. Nếu ánh mắt có thể thiêu huỷ tất cả, chắc chắn cánh cửa này đã tàn rụi từ lâu.
***
Khi Hoà Vy xuống lầu định đi làm, Bạch Sơ Điệp vừa vặn bước ra khỏi phòng ăn, bà ta cười vồ vập, “Dì đã sai người nấu tổ yến cho con, con ăn rồi đi làm. Con nhìn mình xem, con gầy sọp đi rồi.” Dứt lời, bà ta kêu người làm bưng tổ yến lên lập tức.
Hoà Vy hừ lạnh, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Bạch Sơ Điệp, nói nhàn nhạt, “Có gì thì bà nói thẳng đi, đừng tốt bất ngờ như vậy.”
Bạch Sơ Điệp hơi biến sắc mặt, vài giây sau bà ta nở nụ cười, đến gần Hoà Vy, “Đã vậy, dì cũng không vòng vo nữa. Tiểu Vy à…” Bà ta rón rén nhìn cô, liếm môi, “Con xem đi, Quân Hạo về nước cũng lâu rồi, dì định bảo nó đến Hoà Thị làm việc, con…”
“Muốn cho nó vào ban giám đốc?” Hoà Vy cười khẩy.
“Chẳng lẽ không thể?” Bạch Sơ Điệp ngồi xuống, nói, “Quân Hạo là con trai duy nhất của nhà họ Hoà, hơn nữa nó cũng có cổ phần Hoà thị, nó chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm quản lý mà thôi.”
Hoà Vy bắt gặp vẻ mặt nôn nóng của bà ta, cô đột nhiên cong môi, “Vậy tiếp theo bà tính thế nào? Có phải cũng kêu Bạch Lâm về ban giám đốc không?” Từ xưa đến nay, cô luôn gọi Bạch Lâm như vậy.
Bạch Sơ Điệp cứng họng.
“Nói thẳng đi.” Hoà Vy lạnh lùng nhìn Bạch Sơ Điệp, cô hừ lạnh một tiếng, “Trước tiên là cho Quân Hạo vào ban giám đốc, sau là Bạch Lâm, cuối cùng đến bà, phải không dì Điệp?”
Cô hiếm khi gọi dì Điệp, một tiếng dì Điệp hôm nay chói tai cực kỳ.
Bạch Sơ Điệp giật mình, ánh mắt bà ta mất tự nhiên, nhíu mày, “Tiểu Vy, con nói gì thế?”
“Tôi hiểu sai ý bà à? Ồ, vậy để tôi đổi cách nói khác.” Hoà Vy cố tỏ vẻ ôn hoà nhìn bà ta, “Bà muốn con và em bà vào ban giám đốc, để bà buông rèm chấp chính?”
“Con…” Bạch Sơ Điệp đứng bật dậy, nhìn Hoà Vy chằm chằm, hơi thở bà ta loạn nhịp, “Làm gì có chuyện dì nghĩ như vậy? Tiểu Vy, dì biết con luôn có thành kiến với dì, nhưng con không thấy như thế là quá oan ức cho dì ư? Quân Hạo cũng là con của ba con, nó vào Hoà thị làm thì có gì to tát. Tại sao con lại chĩa mũi dùi vào dì?”
“Tại sao chĩa mũi dùi vào bà? Bản thân bà không hiểu?” Hoà Vy cũng đứng dậy, “Phải chăng bà cho rằng Quân Hạo là con của ba nên có quyền vào ban giám đốc, càng có lý do ngồi trên vị trí chủ tịch? Tôi không quan tâm nó có muốn như vậy hay không nhưng dã tâm của bà đã bị tôi nhìn thấu đáo. Dì Điệp à, cho dì ở lại trong nhà lớn này là tôi đã nể mặt ba lắm rồi, dì đừng được voi đòi tiên.”
Sắc mặt Bạch Sơ Điệp hết sức khó coi.
“Quân Hạo vào công ty làm việc cũng được, nhưng nó phải bắt đầu từ dưới lên, như vậy mọi người mới phục. Còn Bạch Lâm thì dẹp đi, ông ta quen bài bạc, ai trong ban giám đốc cũng biết rõ điều này.” Hoà Vy cầm giỏ xách đi ra ngoài cổng, bước được vài bước thì ngừng lại, cô nhìn Bạch Sơ Điệp cười nhạt.
“À, quên nói bà biết, dù tôi không làm chủ tịch, thì tôi cũng mời người về quản lý, chứ không đến phiên nhà họ Bạch mấy người.” Nói hết câu, cô tao nhã bước ra ngoài.
Bạch Lâm vừa lúc đi xuống, nhìn mặt mày tái mét của Bạch Sơ Điệp, ông ta hỏi, “Sao thế? Con nhỏ xấu xa đó lại gây sự với chị?”
“Con nhỏ chết tiệt!” Mắt Bạch Sơ Điệp vụt tia hưng ác, bà ta nghiến răng, “Đã vô tình thì đừng trách tôi không nể nghĩa!” Nói đoạn, bà ta nhìn Bạch Lâm, “Bẻ cánh của nó, để xem nó bay như thế nào!”
Bạch Lâm ngớ ra. Ông ta trông thấy vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn trong mắt Bạch Sơ Điệp.
Có lẽ phát hiện mình hơi lớn tiếng, Tô Ánh Vân hắng giọng, vẻ mặt bà thoáng bối rối.
So với sắc mặt lúng túng của bà, Lệ Minh Vũ càng thong dong bình tĩnh, đôi mắt anh sắc bén sâu thẳm, anh nói nhàn nhạt, “Cháu vừa mua mấy năm trước. Vì xa nội thành nên cháu hiếm khi đến đây.”
“Ừ.” Tô Ánh Vân như tháo xuống gánh nặng, bà thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Lệ Minh Vũ loé lên hận thù dõi theo bóng lưng của bà.
Khi bà dợm bước lên xe, anh đột nhiên hỏi, “Có vẻ như bác rất thân thiết với người chủ trước.”
Động tác mở cửa xe của bà khựng lại, đôi mắt bà thoạt hoảng sợ, bà xoay đầu nhìn anh.
“Bác đừng hiểu lầm, cháu chỉ nghĩ người chủ trước chắc chắn rất thích hoa. Nhưng đáng tiếc là những cây ngọc lan trắng ngoài sân trước giờ cháu không chăm sóc đến, nếu bác quen họ, cháu muốn nhờ bác đưa lại họ những cây ngọc lan trắng này.” Lệ Minh Vũ cười thản nhiên nhưng đáy mắt không hề có ý cười.
“Ồ, việc đó…” Tô Ánh Vân hơi luống cuống, bà nói quanh co lấy lệ. Bà định phủ nhận nhưng trông thấy người đứng trước mặt thì bao lời muốn thốt ra lại cấp tốc thay đổi.
“Họ…đã mất rồi. Vì vậy những cây bạch lan trắng này vẫn nên ở đây.”
Bà biết thái độ hôm nay của mình khó coi cực kỳ, vì vậy Lệ Minh Vũ không thể không nhìn thấy, chi bằng phủ nhận để anh thêm ngờ vực, thì bà đành thừa nhận qua loa.
Lệ Minh Vũ nhếch mép, “Đáng tiếc quá.”
Tô Ánh Vân vội đổi đề tài, “Nhờ cậu chăm sóc cho Tiểu Nhiễm.”
“Đây là việc cháu phải làm.” Anh đáp lãnh đạm.
Tô Ánh Vân gật đầu, mở cửa xe. Trong nháy mắt đóng cửa, bà thấy người thanh niên đó xoay người vào nhà, bóng lưng của anh cao ngất và nho nhã hắt xuống bậc thềm nom quen thuộc đến mức bà cảm thấy bất an.
Kỳ thực bà muốn hỏi Lệ Minh Vũ rằng cậu có quen người đó không, nhưng bà không dám thốt thành lời. Bà không biết mình trốn tránh điều gì hay bà đang nghĩ rằng mọi chuyện đã chấm dứt thật sự? Không bao giờ có người nhắc tới, cũng chẳng ai nhớ đến nữa?
Bà thở dài bất đắc dĩ, lại lướt mắt qua ngôi biệt thự luôn lẩn quẩn trong trí nhớ bà. Bà sợ hãi nhìn lảng sang chỗ khác, nói với tài xế, “Chạy xe.”
Xe lăn bánh rời khỏi khu Hoa Phủ.
Ở bên này, Lệ Minh Vũ âm trầm đóng cửa, miệng anh mím chặt. Nếu ánh mắt có thể thiêu huỷ tất cả, chắc chắn cánh cửa này đã tàn rụi từ lâu.
***
Khi Hoà Vy xuống lầu định đi làm, Bạch Sơ Điệp vừa vặn bước ra khỏi phòng ăn, bà ta cười vồ vập, “Dì đã sai người nấu tổ yến cho con, con ăn rồi đi làm. Con nhìn mình xem, con gầy sọp đi rồi.” Dứt lời, bà ta kêu người làm bưng tổ yến lên lập tức.
Hoà Vy hừ lạnh, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Bạch Sơ Điệp, nói nhàn nhạt, “Có gì thì bà nói thẳng đi, đừng tốt bất ngờ như vậy.”
Bạch Sơ Điệp hơi biến sắc mặt, vài giây sau bà ta nở nụ cười, đến gần Hoà Vy, “Đã vậy, dì cũng không vòng vo nữa. Tiểu Vy à…” Bà ta rón rén nhìn cô, liếm môi, “Con xem đi, Quân Hạo về nước cũng lâu rồi, dì định bảo nó đến Hoà Thị làm việc, con…”
“Muốn cho nó vào ban giám đốc?” Hoà Vy cười khẩy.
“Chẳng lẽ không thể?” Bạch Sơ Điệp ngồi xuống, nói, “Quân Hạo là con trai duy nhất của nhà họ Hoà, hơn nữa nó cũng có cổ phần Hoà thị, nó chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm quản lý mà thôi.”
Hoà Vy bắt gặp vẻ mặt nôn nóng của bà ta, cô đột nhiên cong môi, “Vậy tiếp theo bà tính thế nào? Có phải cũng kêu Bạch Lâm về ban giám đốc không?” Từ xưa đến nay, cô luôn gọi Bạch Lâm như vậy.
Bạch Sơ Điệp cứng họng.
“Nói thẳng đi.” Hoà Vy lạnh lùng nhìn Bạch Sơ Điệp, cô hừ lạnh một tiếng, “Trước tiên là cho Quân Hạo vào ban giám đốc, sau là Bạch Lâm, cuối cùng đến bà, phải không dì Điệp?”
Cô hiếm khi gọi dì Điệp, một tiếng dì Điệp hôm nay chói tai cực kỳ.
Bạch Sơ Điệp giật mình, ánh mắt bà ta mất tự nhiên, nhíu mày, “Tiểu Vy, con nói gì thế?”
“Tôi hiểu sai ý bà à? Ồ, vậy để tôi đổi cách nói khác.” Hoà Vy cố tỏ vẻ ôn hoà nhìn bà ta, “Bà muốn con và em bà vào ban giám đốc, để bà buông rèm chấp chính?”
“Con…” Bạch Sơ Điệp đứng bật dậy, nhìn Hoà Vy chằm chằm, hơi thở bà ta loạn nhịp, “Làm gì có chuyện dì nghĩ như vậy? Tiểu Vy, dì biết con luôn có thành kiến với dì, nhưng con không thấy như thế là quá oan ức cho dì ư? Quân Hạo cũng là con của ba con, nó vào Hoà thị làm thì có gì to tát. Tại sao con lại chĩa mũi dùi vào dì?”
“Tại sao chĩa mũi dùi vào bà? Bản thân bà không hiểu?” Hoà Vy cũng đứng dậy, “Phải chăng bà cho rằng Quân Hạo là con của ba nên có quyền vào ban giám đốc, càng có lý do ngồi trên vị trí chủ tịch? Tôi không quan tâm nó có muốn như vậy hay không nhưng dã tâm của bà đã bị tôi nhìn thấu đáo. Dì Điệp à, cho dì ở lại trong nhà lớn này là tôi đã nể mặt ba lắm rồi, dì đừng được voi đòi tiên.”
Sắc mặt Bạch Sơ Điệp hết sức khó coi.
“Quân Hạo vào công ty làm việc cũng được, nhưng nó phải bắt đầu từ dưới lên, như vậy mọi người mới phục. Còn Bạch Lâm thì dẹp đi, ông ta quen bài bạc, ai trong ban giám đốc cũng biết rõ điều này.” Hoà Vy cầm giỏ xách đi ra ngoài cổng, bước được vài bước thì ngừng lại, cô nhìn Bạch Sơ Điệp cười nhạt.
“À, quên nói bà biết, dù tôi không làm chủ tịch, thì tôi cũng mời người về quản lý, chứ không đến phiên nhà họ Bạch mấy người.” Nói hết câu, cô tao nhã bước ra ngoài.
Bạch Lâm vừa lúc đi xuống, nhìn mặt mày tái mét của Bạch Sơ Điệp, ông ta hỏi, “Sao thế? Con nhỏ xấu xa đó lại gây sự với chị?”
“Con nhỏ chết tiệt!” Mắt Bạch Sơ Điệp vụt tia hưng ác, bà ta nghiến răng, “Đã vô tình thì đừng trách tôi không nể nghĩa!” Nói đoạn, bà ta nhìn Bạch Lâm, “Bẻ cánh của nó, để xem nó bay như thế nào!”
Bạch Lâm ngớ ra. Ông ta trông thấy vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn trong mắt Bạch Sơ Điệp.