“Tô Nhiễm, cả đời này em trốn không thoát tôi đâu.”
Hơi thở đàn ông hổn hển, giọng nói khản đặc rót vào tai cô, anh vuốt ve gò má cô, nâng cằm cô lên, buộc cô đón lấy nụ hôn sau cuồng nhiệt.
“Không…” Thanh âm Tô Nhiễm nhạt nhoà vô lực.
***
Tô Nhiễm cho rằng bản thân đã chết.
Khi cô mở mắt nhìn thấy cách trang trí trong phòng và vách tường quen thuộc, cô mới biết hoá ra mình còn sống.
Điện thoại đổ chuông, cô trầy trật vài lần mới bắt được điện thoại, cô nghe máy, điện thoại nơi khác là giọng nữ mềm mại vui vẻ…
“Chào chị Tô, cám ơn chị tối qua đã đặt tuyến du lịch mới phát triển của bên công ty em. Chị đặt hai chỗ, một người lớn và một trẻ em. Đồng thời còn ghi chú rõ là chuyến du lịch kết hợp sinh nhật, phải không ạ?”
Tô Nhiễm mệt mỏi dựa người vào đầu giường, ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ giúp cô ý thức được giờ này đã gần trưa, cô dừng vài giây rồi trả lời, “Phải.”
“Dạ, bên công ty em đã sắp đặt ổn thoả thay chị. Sinh nhật của bạn nhỏ cũng sẽ bố trí một bữa tiệc trong hành trình du lịch. Cám ơn chị đã chọn lựa công ty em. Nếu không có vấn đề gì chị có thể chuyển khoản rồi ạ.”
“Được rồi.” Cô nhẹ giọng.
Đối phương nói thêm vài câu rồi cúp máy. Điện thoại từ trên tay rớt xuống, viền mắt cô đỏ hoe, nhớ tới Lệ Minh Vũ điên cuồng đòi hỏi tối qua, cô bất giác đau đớn. Nỗi sợ hãi sâu sắc cũng cùng lúc chiếm giữ tâm hồn cô.
Tối qua anh đáng sợ hơn bao giờ hết, đứng trong nước xâm chiếm cơ thể cô hết lần này đến lần khác. Cô không biết anh buông tha cô lúc nào, chỉ biết cô nghĩ rằng bản thân đã chết.
Cô ấn ấn mắt, không để nước mắt chảy xuống. Người đàn ông bất chấp làm càn kia không biết đi đâu, có lẽ là đã đi làm, chỉ còn một mình cô ngồi trên giường thở dốc mệt mỏi.
Cô không thể ở lại cạnh anh, nếu không sẽ chết, nhất định sẽ chết.
Cô nắm tay thành đấm, dằn mọi sợ hãi vào lòng, khuôn mặt cô trắng bệch lan tràn phẫn nộ, dần hoá thành kiên quyết. Sẽ mau thôi, cô sẽ mau chóng thoát khỏi anh.
Anh là ma quỷ, là ma quỷ không hơn không kém, anh có thể dịu dàng, có thể chu đáo, nhưng tính chiếm hữu kinh khủng và độc tài mới là bản chất thật của anh.
Điện thoại lại đổ chuông, cô giật nảy mình nghe máy, là giọng Lạc Tranh. Lạc Tranh gọi báo cô biết vụ án của Tiêu Diệp Lỗi có tiến triển, vì bộ trưởng Hạ đang bị giới truyền thông săm soi, Lạc Tranh cho rằng có thể dựa vào kẻ này.
Tô Nhiễm cám ơn, Lạc Tranh chợt nghe thấy giọng cô là lạ, cất giọng quan tâm, “Tô Nhiễm, cô sao vậy?”
Tay Tô Nhiễm run run, cô muốn nói với Lạc Tranh mình không sao, nhưng mau chóng thay đổi chủ ý, yếu ớt nói, “Lạc Tranh, tôi muốn… nhờ cô giúp một việc.”
***
Nghĩa trang.
Những cơn gió mát rượi thổi qua.
Bầu không khí ở đây rất nặng nề, nhất là con người tới nơi này mà tư tưởng vẫn còn oán trách, đều cảm thấy âm khí dày đặc.
Mây đen che khuất ánh mặt trời, toả bóng khi tối khi sáng, rọi vào mặt Tô Ánh Vân. Bà đứng lặng thinh trước một Hoà Tấn Bằng, nhìn hình ông một lúc lâu rồi đặt bó cúc trắng trên tay xuống.
Tô Nhiễm đeo kính mát đứng bên cạnh, mặc váy đen càng có vẻ trang trọng bội phần.
Đây là lần đầu tiên Tô Ánh Vân đến viếng ông, bà đặt bó cúc xong lại không biết nên nói gì với ông, đôi mắt bà thoáng kích động rồi chuyển về bình lặng.
Người đàn ông bà từng không muốn xa rời, nay đã về với đất trời, mọi thứ đều thành mây khói thoảng qua, đến khi tỉnh dậy như cách cả mấy đời. Hồi lâu sau, bà cất giọng bình thản, “Tấn Bằng, ông yên nghỉ đi. Việc của kiếp này đừng lưu đến kiếp sau. Tôi không biết những thứ nên trả đã trả hết hay chưa, nhưng ông đã ra đi trong thất bại, nếu thật sự có báo ứng, vậy hãy để tôi hứng chịu.”
Tô Nhiễm không hiểu mẹ nói gì, vừa muốn hỏi, bỗng nghe Tô Ánh Vân nói, “Chúng ta về thôi.”
Cô nuốt thắc mắc vào trong, thắp nhang cho Hoà Tấn Bằng xong, bèn theo mẹ xuống bậc thang.
“Chị con đã rời khỏi thị trấn Hoa Điền.” Tô Ánh Vân đột nhiên mở miệng, ánh mắt bà vắng vẻ trống trải.
Tô Nhiễm sửng sốt, vài giây sau cất giọng khẽ khàng: “Cảnh sát Đinh gần đây không có thông tin gì mới, nhưng đây cũng là tin tốt lành, ít ra có thể chứng minh chị con không phải là người đáng nghi nhất.”
“Mẹ tin chị con.” Tô Ánh Vân thở dài, “Tính chị con tuy bốc đồng, nhưng không bao giờ làm chuyện như vậy. Điều mẹ đau lòng là nó vẫn hận mẹ, ở với mẹ thêm vài ngày nó cũng không muốn.”
“Mẹ, Hoà Vy bận bịu công việc, mẹ đừng nghĩ nhiều quá. Dù sau từ thị trấn Hoa Điền đến nội thành cũng không tiện.” Tô Nhiễm nhỏ giọng xoa dịu.
Tô Ánh Vân gật đầu, không nói gì.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ, Tô Nhiễm dìu tô anh vân, cơ thể cô vẫn còn đau nhức, nhưng cô gắng nhẫn nhịn để mẹ không biết. Hai người cứ im lặng bước đi, vài phút sau Tô Nhiễm rốt cục cũng không kìm được thắc mắc trong lòng, nhìn Tô Ánh Vân, “Mẹ, ban nãy lời mẹ nói ở trước mộ của ba có ý gì ạ?”
Tô Ánh Vân vẫn đi tiếp, hơi cau mày nói, “Không có gì, chỉ vài việc vụn vặt đã qua thôi, không lien quan đến con, con đừng hỏi thì tốt hơn.”
“Mẹ, con rất muốn biết, mẹ…” Tô Nhiễm nói chưa dứt câu, Tô Ánh Vân chợt sững người, sắc mặt bà thay đổi, cô ngừng nói, dõi theo ánh mắt của Tô Ánh Vân…
Bà đang nhìn một ngôi mộ chung gần đó, bởi cô đứng cạnh Tô Ánh Vân nên cách xa hơn một chút.
Cô thoáng thấy quen mắt, bỗng dưng đêm mưa đó lại hiện lên trong đầu cô.
Ma đưa lối quỷ dẫn đường Tô Ánh Vân đến gần ngôi mộ chung đó hơn, Tô Nhiễm cả kinh lật đật đi theo bà. Tô Ánh Vân bước đi rất nhanh, trống ngực bà đập dồn dập, cuối cùng bà dừng trước ngôi mộ, nhìn chằm chằm ảnh trên đó, đôi mắt bà ngập tràn căng thẳng.
Tô Nhiễm cũng lại gần, quả nhiên là ngôi mộ cô thấy đêm đó, người đàn ông trên ảnh giống Lệ Minh Vũ vô cùng. Nhớ lại lúc đó cô càng hoảng sợ…
“Mẹ…” Cô khó hiểu.
Tô Ánh Vân không nói chuyện, chỉ giơ tay khẽ vuốt ảnh trên mộ bia, ngón tay bà lướt chầm chậm rồi dừng tại một vị trí. Tô Nhiễm thấy rõ ràng, vị trí này đều sẽ khắc tên người lập bia.
“A…” Vào lúc này, Tô Ánh Vân lại kêu kinh hãi.
Tô Nhiễm tiến lên trước nhìn. Mặt trên khắc “Con [1] , Cố”, sau đó là ngày lập bia. Cô không khỏi kinh ngạc, thời gian lập bia lại chính là…bốn năm trước.
[1] Con: ở đây mang nghĩa con trai
“Tô Nhiễm, cả đời này em trốn không thoát tôi đâu.”
Hơi thở đàn ông hổn hển, giọng nói khản đặc rót vào tai cô, anh vuốt ve gò má cô, nâng cằm cô lên, buộc cô đón lấy nụ hôn sau cuồng nhiệt.
“Không…” Thanh âm Tô Nhiễm nhạt nhoà vô lực.
***
Tô Nhiễm cho rằng bản thân đã chết.
Khi cô mở mắt nhìn thấy cách trang trí trong phòng và vách tường quen thuộc, cô mới biết hoá ra mình còn sống.
Điện thoại đổ chuông, cô trầy trật vài lần mới bắt được điện thoại, cô nghe máy, điện thoại nơi khác là giọng nữ mềm mại vui vẻ…
“Chào chị Tô, cám ơn chị tối qua đã đặt tuyến du lịch mới phát triển của bên công ty em. Chị đặt hai chỗ, một người lớn và một trẻ em. Đồng thời còn ghi chú rõ là chuyến du lịch kết hợp sinh nhật, phải không ạ?”
Tô Nhiễm mệt mỏi dựa người vào đầu giường, ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ giúp cô ý thức được giờ này đã gần trưa, cô dừng vài giây rồi trả lời, “Phải.”
“Dạ, bên công ty em đã sắp đặt ổn thoả thay chị. Sinh nhật của bạn nhỏ cũng sẽ bố trí một bữa tiệc trong hành trình du lịch. Cám ơn chị đã chọn lựa công ty em. Nếu không có vấn đề gì chị có thể chuyển khoản rồi ạ.”
“Được rồi.” Cô nhẹ giọng.
Đối phương nói thêm vài câu rồi cúp máy. Điện thoại từ trên tay rớt xuống, viền mắt cô đỏ hoe, nhớ tới Lệ Minh Vũ điên cuồng đòi hỏi tối qua, cô bất giác đau đớn. Nỗi sợ hãi sâu sắc cũng cùng lúc chiếm giữ tâm hồn cô.
Tối qua anh đáng sợ hơn bao giờ hết, đứng trong nước xâm chiếm cơ thể cô hết lần này đến lần khác. Cô không biết anh buông tha cô lúc nào, chỉ biết cô nghĩ rằng bản thân đã chết.
Cô ấn ấn mắt, không để nước mắt chảy xuống. Người đàn ông bất chấp làm càn kia không biết đi đâu, có lẽ là đã đi làm, chỉ còn một mình cô ngồi trên giường thở dốc mệt mỏi.
Cô không thể ở lại cạnh anh, nếu không sẽ chết, nhất định sẽ chết.
Cô nắm tay thành đấm, dằn mọi sợ hãi vào lòng, khuôn mặt cô trắng bệch lan tràn phẫn nộ, dần hoá thành kiên quyết. Sẽ mau thôi, cô sẽ mau chóng thoát khỏi anh.
Anh là ma quỷ, là ma quỷ không hơn không kém, anh có thể dịu dàng, có thể chu đáo, nhưng tính chiếm hữu kinh khủng và độc tài mới là bản chất thật của anh.
Điện thoại lại đổ chuông, cô giật nảy mình nghe máy, là giọng Lạc Tranh. Lạc Tranh gọi báo cô biết vụ án của Tiêu Diệp Lỗi có tiến triển, vì bộ trưởng Hạ đang bị giới truyền thông săm soi, Lạc Tranh cho rằng có thể dựa vào kẻ này.
Tô Nhiễm cám ơn, Lạc Tranh chợt nghe thấy giọng cô là lạ, cất giọng quan tâm, “Tô Nhiễm, cô sao vậy?”
Tay Tô Nhiễm run run, cô muốn nói với Lạc Tranh mình không sao, nhưng mau chóng thay đổi chủ ý, yếu ớt nói, “Lạc Tranh, tôi muốn… nhờ cô giúp một việc.”
***
Nghĩa trang.
Những cơn gió mát rượi thổi qua.
Bầu không khí ở đây rất nặng nề, nhất là con người tới nơi này mà tư tưởng vẫn còn oán trách, đều cảm thấy âm khí dày đặc.
Mây đen che khuất ánh mặt trời, toả bóng khi tối khi sáng, rọi vào mặt Tô Ánh Vân. Bà đứng lặng thinh trước một Hoà Tấn Bằng, nhìn hình ông một lúc lâu rồi đặt bó cúc trắng trên tay xuống.
Tô Nhiễm đeo kính mát đứng bên cạnh, mặc váy đen càng có vẻ trang trọng bội phần.
Đây là lần đầu tiên Tô Ánh Vân đến viếng ông, bà đặt bó cúc xong lại không biết nên nói gì với ông, đôi mắt bà thoáng kích động rồi chuyển về bình lặng.
Người đàn ông bà từng không muốn xa rời, nay đã về với đất trời, mọi thứ đều thành mây khói thoảng qua, đến khi tỉnh dậy như cách cả mấy đời. Hồi lâu sau, bà cất giọng bình thản, “Tấn Bằng, ông yên nghỉ đi. Việc của kiếp này đừng lưu đến kiếp sau. Tôi không biết những thứ nên trả đã trả hết hay chưa, nhưng ông đã ra đi trong thất bại, nếu thật sự có báo ứng, vậy hãy để tôi hứng chịu.”
Tô Nhiễm không hiểu mẹ nói gì, vừa muốn hỏi, bỗng nghe Tô Ánh Vân nói, “Chúng ta về thôi.”
Cô nuốt thắc mắc vào trong, thắp nhang cho Hoà Tấn Bằng xong, bèn theo mẹ xuống bậc thang.
“Chị con đã rời khỏi thị trấn Hoa Điền.” Tô Ánh Vân đột nhiên mở miệng, ánh mắt bà vắng vẻ trống trải.
Tô Nhiễm sửng sốt, vài giây sau cất giọng khẽ khàng: “Cảnh sát Đinh gần đây không có thông tin gì mới, nhưng đây cũng là tin tốt lành, ít ra có thể chứng minh chị con không phải là người đáng nghi nhất.”
“Mẹ tin chị con.” Tô Ánh Vân thở dài, “Tính chị con tuy bốc đồng, nhưng không bao giờ làm chuyện như vậy. Điều mẹ đau lòng là nó vẫn hận mẹ, ở với mẹ thêm vài ngày nó cũng không muốn.”
“Mẹ, Hoà Vy bận bịu công việc, mẹ đừng nghĩ nhiều quá. Dù sau từ thị trấn Hoa Điền đến nội thành cũng không tiện.” Tô Nhiễm nhỏ giọng xoa dịu.
Tô Ánh Vân gật đầu, không nói gì.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ, Tô Nhiễm dìu tô anh vân, cơ thể cô vẫn còn đau nhức, nhưng cô gắng nhẫn nhịn để mẹ không biết. Hai người cứ im lặng bước đi, vài phút sau Tô Nhiễm rốt cục cũng không kìm được thắc mắc trong lòng, nhìn Tô Ánh Vân, “Mẹ, ban nãy lời mẹ nói ở trước mộ của ba có ý gì ạ?”
Tô Ánh Vân vẫn đi tiếp, hơi cau mày nói, “Không có gì, chỉ vài việc vụn vặt đã qua thôi, không lien quan đến con, con đừng hỏi thì tốt hơn.”
“Mẹ, con rất muốn biết, mẹ…” Tô Nhiễm nói chưa dứt câu, Tô Ánh Vân chợt sững người, sắc mặt bà thay đổi, cô ngừng nói, dõi theo ánh mắt của Tô Ánh Vân…
Bà đang nhìn một ngôi mộ chung gần đó, bởi cô đứng cạnh Tô Ánh Vân nên cách xa hơn một chút.
Cô thoáng thấy quen mắt, bỗng dưng đêm mưa đó lại hiện lên trong đầu cô.
Ma đưa lối quỷ dẫn đường Tô Ánh Vân đến gần ngôi mộ chung đó hơn, Tô Nhiễm cả kinh lật đật đi theo bà. Tô Ánh Vân bước đi rất nhanh, trống ngực bà đập dồn dập, cuối cùng bà dừng trước ngôi mộ, nhìn chằm chằm ảnh trên đó, đôi mắt bà ngập tràn căng thẳng.
Tô Nhiễm cũng lại gần, quả nhiên là ngôi mộ cô thấy đêm đó, người đàn ông trên ảnh giống Lệ Minh Vũ vô cùng. Nhớ lại lúc đó cô càng hoảng sợ…
“Mẹ…” Cô khó hiểu.
Tô Ánh Vân không nói chuyện, chỉ giơ tay khẽ vuốt ảnh trên mộ bia, ngón tay bà lướt chầm chậm rồi dừng tại một vị trí. Tô Nhiễm thấy rõ ràng, vị trí này đều sẽ khắc tên người lập bia.
“A…” Vào lúc này, Tô Ánh Vân lại kêu kinh hãi.
Tô Nhiễm tiến lên trước nhìn. Mặt trên khắc “Con [1] , Cố”, sau đó là ngày lập bia. Cô không khỏi kinh ngạc, thời gian lập bia lại chính là…bốn năm trước.
[1] Con: ở đây mang nghĩa con trai