Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 5 – Chương 5: Xưng hô với người ngoài

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Khi những tia nắng ban mai ló rạng.

Tô Nhiễm trở mình trên giường, cảm giác đau nhức quen thuộc vẫn quấn lấy cô như mọi khi. Cô ti hí mắt, mơ hồ thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa sổ. Bóng dáng đó là Lệ Minh Vũ, anh không rời nhà ngay, hình như anh đang gọi điện thoại.

Thấm thoát cô lại thiếp đi, không biết qua bao lâu, cô cảm thấy bản tay đàn ông đang vuốt ve lưng cô, Tô Nhiễm mơ mơ màng màng mở mắt, đối diện với dáng vẻ vận âu phục của anh.

“Em dậy đi, tôi đã liên hệ với bác sĩ chuyên khoa mắt, hôm nay sẽ làm phẫu thuật.” Anh ngồi xuống, vừa nói vừa đưa tay sờ trán cô. May quá, cô không sốt cũng không bị cảm.

Bốn năm nay, Tô Nhiễm đã quen dậy muộn, trong lúc nhất thời đầu óc còn chưa tỉnh táo, cô chỉ ậm ừ vài tiếng lấy lệ rồi trùm chăn qua đầu, tiếp tục ngủ. Cô mệt lắm, đừng quấy rầy cô.

Lệ Minh vũ nhíu mày nhìn người phụ nữ trên giường, anh vừa bất đắc dĩ vừa không biết nói thế nào. Hồi lâu sau, anh trực tiếp kéo chăn từ trên người cô xuống, “Thức dậy!”

Vật che chắn trên người bỗng dưng biến mất cùng tiếng đàn ông quát nhẹ nhàng thoáng chốc xóa tan cơn buồn ngủ của Tô Nhiễm. Cô mở mắt to ngay tức khắc, sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi lại thấy hình ảnh trần trụi của mình trong mắt anh, cô hoảng loạn ôm gối che trước ngực, cáu giận lườm anh, “Lệ Minh Vũ, anh phát điên gì vậy hả?”

Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú!

Lệ Minh Vũ đứng dậy, đem quần áo sạch lại cho cô, bình thản nói, “Em tự mặc hay tôi “phải mặc” cho em?” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “phải mặc”.

“Tôi, tôi tự mặc.” Tô Nhiễm vội vàng cầm quần áo, ánh mắt anh đầy xót xa.

Anh cong môi cười trêu đùa, bước đến trước cửa sổ, châm thuốc, dựa sang bên hít một hơi, tay kẹp thuốc chìa ra ngoài cửa sổ, trong phòng chỉ còn mùi thuốc là thoang thoảng đan lẫn vào mùi hương hổ phách thuộc về anh, tạo nên một sự mê hoặc kì lạ.

Tô Nhiễm thấy anh đứng đó bày ra bộ mặt thưởng thức, cô bất đắc dĩ thở dài, cản anh là chuyện không thể xảy ra rồi, vì vậy cô đành kiên trì mặc quần áo.

Lệ Minh Vũ khép hờ hai mắt, rít một hơi, ngoảnh đầu phả khói ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt anh lại mải miết ngắm nhìn cô. Anh không thể tiến lên, bởi vì chỉ cần tới gần cô, chắc chắn anh sẽ nổi thú tính lần nữa, nhưng anh lại không cam lòng rời khỏi. Đứng nhìn cô ấm ức mặc quần áo, anh vừa buồn cười vừa thỏa mãn.

Thỏa mãn?

Là thỏa mãn ư?

Anh không chắc chắn, anh chỉ biết mình đã say đắm hương thơm của người phụ nữ này.

Mặc quần áo xong, Tô Nhiễm nhìn anh, “Làm gì?”

“Bên bệnh biện đã sắp xếp xong hết rồi.” Lệ Minh Vũ dập thuốc, thản nhiên cất giọng, “Bữa sáng ở trên bàn. Tôi đợi em trong xe.”

Ơ?

Tô Nhiễm sững sờ. Người này rõ là theo chủ nghĩa hành dộng. Cô tưởng hôm qua anh chỉ là nói cho có thôi…

***

Con người dù kiên cường mấy cũng vẫn là con người. Đàn ông sợ đánh mất, đàn bà sợ già đi, còn Tô Nhiễm là…sợ đau.

Suốt đường đi, miệng Tô Nhiễm liến thoáng không ngừng nghỉ, hở một chút lại nhìn Lệ Minh Vũ hỏi, ” Anh nói làm phẫu thuật kiểu này có đau lắm không?” Còn không thì, “Sao anh lại sắp xếp phẫu thuật gấp gáp như vậy chứ? Hay là ngày mai hãy đi, để hôm nay tôi lên mạng tra cứu thông tin về cái này đã…”

Mỗi lần như thế đều bị ánh mắt hậm hực của Lệ Minh Vũ dập tắt.

Tô Nhiễm nuốt nước bọt, vừa nghĩ đến dụng cụ lạnh tanh cứ hết tới rồi lui trên tròng mắt, cô liền run lẩy bẩy. Tô Nhiễm lo lắng cất giọng, “Tôi có quyền biết chút ít về kiểu phẫu thuật này mà, đúng không?”

“Cận thị là do đường kính nhãn cầu quá dài, hoặc do giác mạc quá lồi, ánh sáng bên ngoài không thể hội tụ đúng trên võng mạc. Múc đích của phẫu thuật này là làm mặt ngoài giác mạc thay đổi bằng tác dụng của tia laser, nhằm khiến ánh sáng bên ngoài có thể hội tụ chính xác trên võng mạc.” Lệ Minh Vũ vốn chẳng muốn ý để ý đến cô, nhưng thấy cô liến thoáng không ngừng, anh cũng không đành lòng, từ tốn giải đáp: “Sau một tuần phẫu thuật, em phải đeo đồ che mắt lúc ngủ, làm vậy nhằm trành ngoại lực tác dụng lệch vị trí giác mạc. Em không hút thuốc, thói quen tốt, bởi vì sau khi phẫu thuật thì không thể hút thuốc. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không hút thuốc trước mặt em. Ti vi tạm thời em không được xem, máy vi tính, sách truyện cũng hạn chế, ít nhất là một tuần, nếu không em sẽ cảm thấy mỏi mắt.”

Tô Nhiễm mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Trời ạ, nếu không biết anh là bộ trưởng, thì với câu trả lời chuyên nghiệp như vậy nhất định sẽ làm người khác hiểu nhầm anh là bác sĩ chuyên khoa mắt.

Lệ Minh Vũ hơi đánh tay lái, xe quẹo vào khúc cua khác. “Còn em, em nghĩ làm phẫu thuật sẽ đau, nhưng phẫu thuật này chỉ thực hiện trên màng mắt. Màng mắt không có mạch máu và dây thần kinh, nên khi phẫu thuật sẽ không cảm thấy đau. Em chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp cùng bác sĩ là được. Em phải thả lỏng, đừng căng thẳng.”

“Anh, sao anh biết nhiều vậy?” Mãi lâu sau, Tô Nhiễm mới tìm lại được giọng nói của bản thân.

Xe dừng lại. Đã tới bệnh viện.

“Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái. Chẳng qua tôi chỉ giảm bớt phiền phức cho mình thôi. Nói thật chứ, em gây phiền phức cho tôi. Xuống xe.” Vẻ mặt anh lạnh nhạt, giọng nói của anh cũng lãnh đạm.

Người phụ nữ này rõ là phiền phức, hại anh ngày hôm qua nửa đêm còn cặm cụi tra cứu tư liệu về kiểu phẫu thuật này. Lúc ở nghĩa trang nghe cô nói phẫu thuật này rất đáng sợ, anh cũng lo không biết có để lại di chứng hay không, nên cố ý dậy sớm liên lạc với bác sĩ chuyên khoa mắt tốt nhất làm ca phẫu thuật này.

Tô Nhiễm thầm than thở trong lòng, cô vừa thả lỏng một chút, đột nhiên lại khẩn trương, thấy anh đóng cửa xe, cô lật đật bước lên trước nói: “Đúng rồi, anh xem phim ‘Final Destination’ chưa? Trong phim có một nhân vật nữ sau khi mổ mắt, xong rồi xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ luôn…”

“Im miệng!” Lệ Minh Vũ kéo cô qua, bực dọc cắt ngang. Đi phẫu thuật mắt mà cô nỡ lòng liên hệ đến phim.

Tô Nhiễm đành dằn xuống sợ hãi, nuốt nước bọt theo anh vào bệnh viện.

Các bác sĩ hết sức nhiệt tình, có lẽ là nhờ Lệ Minh Vũ. Trong quá trình phẫu thuật, người thân có thể đi theo, khi Tô Nhiễm lên bàn mổ, cô loáng thoáng nghe thấy Lệ Minh Vũ thì thầm với bác sĩ, “Vợ tôi, cô ấy rất sợ đau. Nhờ mọi người cố gắng trấn an cô ấy một chút.”

Vợ?

Căng thẳng lấn át hoàn toàn sợ hãi nằm sâu dưới đáy lòng cô. Giọng anh đè xuống rất thấp nhưng cô vẫn nghe rõ ràng chữ này. Không ngờ anh công khai với người khác cô là vợ anh?

Vậy…Hòa Vy thì sao?

Tiếc thay Tô Nhiễm còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, giải phẫu đã bắt đầu…

Chọn tập
Bình luận
× sticky