Editor: Sư Tử Cưỡi Gà
Phó Thần Thương còn chưa lên tiếng, Tống An Cửu đã xù lông trước: “Ai muốn trở về với ông! Không phải ông không cần tôi nữa sao? Cầu xin ông làm người đừng chỉ biết làm tình, không biết uy tín được không!”
Tống An Cửu vừa dứt lời, mấy cảnh sát vây xem đều hắc tuyến đầy đầu, nghe danh không bằng gặp mặt, quả nhiên đại tiểu thư nhà họ Tống này không phụ tiếng thơm.
Phó Thần Thương thành thói quen vuốt ấn đường, Phó Hoa Sênh vui vẻ ôm vai Tống An Cửu: “Em nói này bảo bối à, chị thật sự rất đáng yêu!”
Ánh mắt chứa đao của Phó Thần Thương bay đến, Phó Hoa Sênh ngượng ngùng thu móng vuốt lại.
Suýt nữa Tống Hưng Quốc đã giận đến mạch máu nổ tung, cố nén tức giận, trước khách khí nói cảm ơn, bảo mấy vị cảnh sát tránh đi trước, sau đó chuẩn bị tiếp tục khuyên Tống An Cửu.
Vì mới vừa rồi Phương Như bị người ngoài thấy mà thẹn quá hóa giận, cũng không dám mắng mỏ ngay trước mặt hai người Phó Thần Thương và Phó Hoa Sênh, nhỏ giọng nói: “Không biết xấu hổ! Bại hoại gia phong!”
Thật khó hiểu, khẩu vị của đàn ông nhà họ Phó ai cũng đặc biệt như vậy sao? Mặc dù lúc bình thường con nhóc này vẫn ưa nhìn, nhưng tuyệt đối không phải kiểu khuynh quốc khuynh thành, phụ nữ bên cạnh bọn họ ai cũng xinh đẹp hơn so với cô.
Một người phụ nữ ở cùng một nhà với hai người đàn ông này, cộng thêm câu mới vừa rồi của Phó Hoa Sênh mập mờ như là bằng chứng.
Tất cả khó tránh khỏi làm người ta có ý nghĩ kỳ lạ, trước cô đi theo Phó Thần Thương bây giờ lại ở với Phó Hoa Sênh? Hay là hai anh em đang cùng nhau chơi?
Rất dễ nhận thấy suy nghĩ của Tống Hưng Quốc và Phương Như đã một đi không trở lại đến chỗ nào đó không hài hòa rồi.
“Cho dù bại hoại, thì cũng hủy gia phong nhà tôi, liên quan cái P gì đến bà!” Ngay trước mặt tiểu An Bình, Tống An Cửu thật sự không muốn làm quá khó xem, thế nhưng lại không nhịn được tính khí hung dữ.
“Hưng Quốc, ông xem nó kìa! Tôi đã gả cho ông nhiều năm như vậy……”
Tống Hưng Quốc cau mày: “Bà dẫn An Bình về trước.”
Phương Như bất mãn rỉ tai: “Ông làm gì đấy? Thật sự muốn mang nó trở về à?”
“Đi về!” Giọng nói Tống Hưng Quốc nghiêm nghị.
Hiếm khi Tống Hưng Quốc nói chuyện với bà ta kém như vậy, Phương Như uất ức hốc mắt ửng đỏ, lại không dám không vâng lời.
Tiểu An Bình giùng giằng không chịu đi, muốn nói chuyện với An Cửu: “Chị ơi! Chị ơi!”
Phương Như trợn mắt nhìn con trai bảo bối một cái, thằng nhóc không chút hối cải: “Chị ơi, lần sau em lại đến thăm chị nha!”
Phương Như còn chưa lên tiếng, Tống An Cửu đã kinh sợ như lâm đại địch: “Đừng! Em đừng quay lại!”
Tiểu An Bình uất ức: “Chị, chị hết thích An Bình rồi đúng không? Ma ma không thích chị nhưng An Bình thích chị.”
Phương Như bị thằng nhóc khuỷu tay rẽ ra ngoài này làm giận đến không chịu nổi, nhưng vừa tìm được bảo bối thất lạc, không nỡ đánh, không nỡ mắng.
Tống An Cửu bất đắc dĩ: “Được, đừng dùng thuốc mê với chị, tóm lại không được một mình chạy đến đây.”
Sau khi nói xong, nhìn ánh mắt đáng thương của tiểu An Bình nói thêm một câu: “Có rảnh rỗi thì chị sẽ quay về thăm em.”
Lúc này tiểu An Bình mới cười rộ lên ngoan ngoãn đi theo Phương Như.
Tống Hưng Quốc thấy quan hệ giữa con trai và con gái không tệ, trong lòng được an ủi, giọng nói cũng mềm nhũn vài phần: “An Cửu, đừng quậy nữa, theo ba trở về đi!”
Không biết Tống Hưng Quốc này đang tính toán cái gì, trước đây không lâu còn tránh cô như tránh bò cạp, lúc này lại muốn trói cô mang về.