Bầu trời bắt đầu hạ mưa nhỏ, nhưng vị ngọt của kẹo nơi đầu lưỡi từ từ lan tràn ra, một chút khổ sở cuối cùng nơi trái tim cũng bị che mất. . . . . .
Trong ngực điện thoại di động của Phó Thần Thương mới vừa đưa cho cô vang lên, An Cửu nhìn anh một cái, người kia không có nửa điểm ý tứ muốn buông hai con xuống, vì vậy cô không thể làm gì khác hơn là tiếp điện thoại dưới ý bảo từ ánh mắt anh, đặt bên lỗ tai của anh.
“Vâng, hôm nay vừa mới xuất viện. Trước tiên không vội họp báo, con sẽ sắp xếp. Chủ nhật. . . . . . Xem tình huống thôi. . . . . .”
Nghe giọng nói chuyện của anh, hình như là ông cụ gọi tới.
Sau khi hai cha con nói chuyện mấy câu u, Phạn Phạn ở bên hào hứng hỏi: “ông nội ~ là ông nội sao? Alo”
Đầu bên kia điện thoại, đầu tiên ông cụ sững sờ, ngay sau đó vui mừng đến mức miệng cũng sai lệch, giọng điều đâu ra đấy lúc nói chuyện với Phó Thần Thương vừa rồi lập tức trở nên vô cùng thân thiết, “Là bảo bối Phạn Phạn sao! Đang ở cùng ba sao?”
“Vâng, Bạt Bạt tới đón cháu và anh trai tan học.”
“Lần trước mang cho cháu bánh pút-đing đã ăn hết chưa? Ăn hết thì ông nội lại mua cho cháu! Ách”
“Ăn xong rùi~”
“Anh trai cháu đâu?”
“Anh trai đang ở bên cạnh cháu.”
“Ông nội, cháu đây.”
“Hảo hảo hảo, ngoan! Có muốn xem sách gì nữa không, nói cho ông nội.”
“Lần trước cháu còn chưa xem xong, ông nội, eo cảu ông còn đau không?”
. . . . . .
. . . . . .
Hai bé nói chuyện với ông cụ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Phó Thần Thương thấy An Cửu giơ mỏi tay mới cắt đứt cuộc nói chuyện của ba ông cháu.
“Được rồi, lần sau lại nói chuyện tiếp. Nói tạm biệt ông nội đi nào.”
“Tạm biệt ông nội ~”
“Tạm biệt ông nội ~”
Vừa rồi ông cụ đã nghe Phạn Phạn miêu tả sống động sự tích ba dũng cảm”Vẩy nước” qua đón hai anh em, ở trong điện thoại”Hừ” một tiếng, “Cuối cùng anh cũng làm được một chuyện đáng tin.”
Tiếp điện thoại xong, An Cửu đang chuẩn bị cùng đi theo Phó Thần Thương, lại bị anh xoay người ngăn lại, “Đừng đi, em ở đây chờ anh.”
Nét mặt kia, giọng nói kia, trong nháy mắt khiến cho An Cửu nhớ lại thời gian tối tăm không ánh mặt trời lúc mới vừa gả cho anh, không khỏi có chút bực mình.
Phó Thần Thương vừa ôm hai con vào trong xe, đám phụ nữ bên cạnh An Cửu lại bắt đầu vây quanh buôn chuyện.
“Mẹ Phạn Đoàn ơi, chồng cô đối với con thật tốt!”
“Nhưng sao lại dữ dằn với cô như vậy chứ! Thật dọa người, vừa rồi tôi còn tưởng rằng anh ta muốn đánh cô !” Một người phụ nữ khác nói tiếp.
“Ha ha, mọi người biết cái gì, đánh là hôn mắng là yêu đấy!” Có người hoà giải.
“Mẹ Phạn Đoàn, chồng của cô hình như rất có tiền! Người có tiền tính khí xấu chút cũng là khó tránh khỏi, cô cũng thật cực khổ . . . . . .”
An Cửu lặng lẽ cúi đầu nhìn hai chân ướt đẫm, không nói lời nào, trong lòng cũng đang thầm mắng anh nhiều lần, hung cái gì hung chứ. . . . . .
An Cửu không nói lời nào chẳng khác gì là chấp nhận, nhìn có vẻ đáng thương, khiến trong lòng đám phụ nữ xung quanh lập tức thăng bằng rất nhiều.
Phó Thần Thương cẩn thận từng li từng tí đưa hai bảo bối vào trong xe, sau đó từ xa nhìn thấy An Cửu cúi thấp đầu, vẻ mặt buồn bực.
Bất đắc dĩ thở dài, sau đó tay cầm tấm khăn lông khô bước nhanh về phía cô.
An Cửu ngẩng đầu liếc anh một cái, sau đó không lên tiếng.
Phó Thần Thương ngồi xổm xuống trước mặt cô, tay nâng bàn chân nhỏ của cô lên, cởi tất cả giầy tất ướt dầm dề bẩn thỉu ra, dùng khăn lông lau sạch sẽ, sau đóp, bế cô cùng với cà vạt trong ngực, tchìa khóa xe, túi xách các loại trong tay lên.
Thân thể nhỏ nhắn của cô giống như một chiếc thuyền con lọt vào trong lồng ngực rộng lớn của anh. . . . . .
Sau đó, đám phụ nữ vừa buôn chuyện kia đều không nói ra lời. Nếu như vậy còn không nhìn ra người đàn ông này cưng chiều cô đến mức nào, thì bọn họ thực sự là mắt mù rồi.
Phó Thần Thương nghĩ đến mới vừa rồi cô định trực tiếp đi vào trong nước sâu như vậy, thì vừa đi vừa cắn răng nghiến lợi mắng cô, “Tống An Cửu, em cho là anh đã chết rồi sao? Ai cho em dẫm đạp thân thể của mình như vậy chứ?”
An Cửu buồn bực một lúc lâu, vào lúc này cuối cùng cũng không nhịn được phản bác: “Anh! Còn không phải là học theo anh sao, anh còn dám nói em!”
“. . . . . .” Phó Thần Thương nghẹn lại, sau đó nói, “Anh là đàn ông, em là phụ nữ, có thể giống nhau sao?”
“Sao lại không giống nhau, chỗ nào không giống nhau?”
“Muốn biết như vậy? Tối về anh từ từ dạy em. . . . . . Rốt cuộc không giống với nhau ở đâu !” Phó Thần Thương cắn răng, gằn từng chữ trả lời.
Sau đó cuối cùng cô nhóc cũng im re rồi.
An Cửu bị nhét vào chỗ ngồi phía sau ngồi cũng với hai bảo bối, trong xe mở máy sưởi, thân thể liền ấm lên.
Tựa vào đếm ghế mềm mại thoải mái, dưới chân dẫm lên thảm nhung mềm mại màu trắng, Phó Thần Thương ở phía trước tập trung lái xe, hai cục cưng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, mưa rơi ướt nhẹp cửa sổ xe, trong radio đang phát một bản tình ca. . . . . .
“Em biết / cho dù mưa to khiến thành phố này đảo ngược / anh cũng sẽ ôm em trong ngực / không chịu nổi nhìn bóng lưng em đi tới. . . . . .”
— —— ———
Đến nhà, hai đứa bé sạch bóng, trên người không bẩn không ướt một chút nào, Phó Thần Thương thì lại là một thân nhếch nhác.
Cô vẫn cho là mình có thể cho Phạn Phạn, Đoàn Đoàn gấp đôi thậm chí nhiều hơn yêu thương, nhưng nhiều khi lại không thể không thừa nhận, địa vị của ba ở trong lòng bọn nhỏ vĩnh viễn không cách nào thay thế.
“Phó Thần Thương, vết thương của anh không sao chứ?”
Hôm nay vừa lội nước, vừa bế hai đứa bé, cuối cùng còn ôm cô.
“Không có việc gì, bác sỹ đều nói đã bình phục.”
An Cửu đứng trước mặt anh giống như học sinh tiểu học, do dự một lát ngập ngừng nói: “Hôm nay, cám ơn anh. . . . . .”
“Sau đó?” Phó Thần Thương nhíu mày.
“À?” An Cửu không hiểu nhìn anh, không hiểu ý tứ của anh.
“Nói cám ơn là xong sao? Em phải lấy cái gì cám ơn anh?” Phó Thần Thương nghiêng người dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực.
An Cửu đầu đầy hắc tuyến, chút tình cảm thiếu nữ mới chớm nở lập tức héo rũ.
Giang sơn dễ đổi, chồng tốt, cha hiền cái gì đều là mây bay.
Phó Thần Thương khẽ cười một tiếng, xoa xoa tóc cô giống như đối đãi với Phạn Phạn, Đoàn Đoàn, “Anh về thay quần áo, đợi lát nữa đi siêu thị mua thức ăn, buổi tối em và hai con qua bên anh ăn cơm.”
Phạn Phạn tròn vo đã chạy tới, nháy mắt nhìn anh, “Bạt Bạt, Bạt Bạt, ba phải đi siêu thị sao?”
“Đúng vậy .”
“Mang Phạn Phạn cùng đi có được hay không?”
“Đương nhiên được.”
Vì vậy, đến cuối cùng là một nhà bốn người cùng đi.
Phó Thần Thương dịu dàng nói với hai cục cưng, “Muốn ăn cái gì tha hồ chọn.”
Phạn Phạn thực sự hạnh phúc đến sắp khóc rồi, từ nhỏ đến lớn bé hy vọng nhất có người có thể nói với bé câu này. Nhưng bởi vì bé quá ham ăn, nên mẹ và dì Mạc luôn nghiêm khắc khống chế việc ăn uống của cô.
Phó Thần Thương thật sự có chút cưng chiều hơi quá đối với hai con, nhưng nhìn con vui vẻ như vậy, An Cửu cũng không nhiều lời.
Đẩy xe, cầm một chai tương ớt mà cô thích nhất, vô cùng đủ vị.
Kết quả mới vừa cầm ở trong tay liền bị Phó Thần Thương thả trở về, An Cửu lại lấy, anh lại để lại. An Cửu cầm ngay một chai ôm chặt không thả, “Không phải muốn ăn cái gì tùy tiện lấy sao?”
Phó Thần Thương không nhanh không chậm rút ra trả về chỗ cũ, “Trừ em ra.”
“Anh. . . . . .” Thiếu chút nữa cô bật thốt lên hai chữ thiên vị, may mà dừng lại kịp, nếu không chẳng phải cô đang tranh sủng với con trai và con gái ngây thơ của mình sao?
Phó Thần Thương không cho cự tuyệt đẩy xe về phía khu vực rau quả, “Em là bởi vì không ai trông nom, rất thích ăn những thứ đồ này, cho nên mỗi lần bụng mới có thể đau đến lợi hại như vậy.”
“Em. . . . . .” An Cửu uất ức đến không được, cô còn chưa đủ tự kiềm chế sao? Bây giờ cô đã cố gắng không hút thuốc lá, không uống rượu, không đi bar, chẳng qua là ăn chút đồ ăn mà mình thích cũng không được sao?
Phó Thần Thương ôm eo cô trấn an nói, “Được rồi, đừng dở tính trẻ con, các con còn đang nhìn kìa, buổi tối làm đồ ăn ngon cho em, bảo đảm còn ăn ngon hơn mấy thứ đồ đó.”
Là ai dụ dỗ cô nói không bỏ được cô lớn lên, hiện tại lại tới ghét bỏ cô tính tình trẻ con. . . . . . An Cửu bất mãn một đường nói lảm nhảm.
Mua xong món ăn lại ra khu vực khác xem một chút, mua chút đồ dùng hàng ngày.
“Bạt Bạt, cái nào màu sắc đẹp mắt?”
Phó Thần Thương cúi đầu nhìn, cô nhóc Phạn Phạn đang chọn kẹp tóc.
“Màu hồng.”
An Cửu yên lặng nghiêng đầu, quả nhiên.
Phạn Phạn vui vẻ gật đầu phụ họa, “Con cũng thích màu hồng.”
Ngoại trừ kẹp tóc mà Phạn Phạn chọn, thì Phó Thần Thương còn lặng lẽ cầm một món đồ giống vậy nhưng to hơn.
“Đoàn đoàn, siêu thị không có sách gì, lần sau dẫn con đến hiệu sách lớn của thành phố A.”
“Vâng.” Hai mắt Đoàn đoàn lập tức sáng lên.
Hiệu sách của thanh phố A có lịch sử lâu đời, là hiệu sách có nhiều sách nhất toàn bộ thành phố A.
Hai cục cưng đều hài lòng, An Cửu không hài lòng, tất cả lực chú ý của Phó Thần Thương đều đặt ở trên người hai con, hoàn toàn quên mất mẹ của bọn trẻ là cô.
— —— ———
Đi dạo siêu thị xong về đến nhà Phó Thần Thương bắt đầu nấu cơm.
Hai đứa bé đem cặp sách sang bên Phó Thần Thương làm bài tập, An Cửu ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa không yên lòng nhìn tư liệu của Hoa Kiến Quốc tế, gần đây Phó Thị thiếu người, toàn bộ người đặt ở Tống thị đều bị triệu hồi, Tống Hưng Quốc tới tìm cô một lần, thiếu chút nữa lại mang theo một nhà ba người quỳ xuống cầu xin cô giống lần trước, tóm lại chính là mời cô đến Tống thị làm việc.
Thật ra thì cô có đi cũng không thể làm cái gì, cũng chỉ là lướt qua, như cách nói của Tống Hưng Quốc là”Giữ trận” .
Bắt đầu từ lúc tan học đến giờ, Phạn Phạn vây quanh Phó Thần Thương giống như một cái đuôi nhỏ vậy, “Bạt Bạt, Bạt Bạt, cái kẹp tóc này con không biết kẹp, Bạt Bạt kẹp tóc giúp con. . . . . .”
“Đợi chút, ba xong ngay đây.”
Phó Thần Thương đổ khoai tây đã xắt nhỏ cùng thịt băm vào nồi xào sau đó đậy nắp nồi lại đun cho ngấm, sau đó ngồi xỗm trước mặt Phạn Phạn, nhận lấy cái lược nhỏ trong tay bé.
“Bạt Bạt, con muốn buộc 2 đuôi sam.” Phạn Phạn yêu cầu.
Tóc Phạn Phạn dài ngang vai, vừa mềm vừa mượt, bình thường đều xõa thẳng ra , nguyên nhân chủ yếu còn vì An Cửu sợ phiền toái không biết làm, cho nên rất ít tết đuôi sam cho bé.
“Xong rồi.” Phó Thần Thương nhanh chóng chải cho bé hai bím tóc thật chỉnh tề, sau đó cài chiếc kẹp tóc vừa mua ở siêu thị lúc tối lên cho bé.
Phạn Phạn nhảy nhảy nhót nhót chạy đến trước mặt Đoàn Đoàn đắc chí, “Anh, anh, đẹp không?”
Đoàn Đoàn gật đầu, “Đẹp t.”
Phạn Phạn lấy được câu trả lời khẳng định sau lại nhảy ngay đến trước mặt An Cửu, “Tê tê, tê tê, đẹp không?”
An Cửu cười khẽ, “Ừ, rất đẹp ~”
Thật là không phục cũng không được, người này nghịch thiên đến mức ngay cả tết đuổi sam cũng sẽ biết như vậy, cô còn có thể nói gì?
“Tê tê, mẹ chụp giúp con cùng Bạt Bạt một tấm hình có được hay không?”
An Cửu tự nhiên không thể cự tuyệt, lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm hình thân mật cho hai cha con.
Phó Thần Thương thấy vẻ mặt cô buồn buồn, đi tới trước mặt cô hỏi: “Tại sao dường như không vui?”
“Không có .” An Cửu giống như vô tình trả lời.
Phó Thần Thương nghiêm trang hỏi: “Là bởi vì anh tết đuôi sam cho Phạn Phạn, mà không tết cho em sao?”
Biết là anh đang trêu mình, An Cửu giận đến liếc anh một cái, “Phó Thần Thương anh thật ngây thơ!”
Phó Thần Thương vui thích cười một tiếng, từ trong túi móc ra chiếc kẹp tóc màu hồng giống của Phạn Phạn, cẩn thận kẹp ở ngôi tóc giúp cô, “Bà xã tóc của em rơi xuống khá là dễ nhìn.”
Nói xong gọi Phạn Phạn cùng Đoàn Đoàn đi lại, một nhà bốn người chụp ảnh gia đình.
An Cửu nhìn trong hình chiếc kẹp tóc không biết anh mua lúc nào trên đầu mình, một chút tức giận lúc ở siêu thị vừa rồi trong lúc vô tình liền tiêu tán.
Phó Thần Thương bấm điện thoại di động mấy cái, cài đặt một tấm ảnh gia đình thành hình nền điện thoại di động của mình.
Một người đàn ông, đặt ảnh chụp chung với vợ con thành màn hình điện thoại di động, không thể nghi ngờ là biểu lộ dáng vẻ cự tuyệt bất kỳ người phụ nữ nào đến gần.
— —— ——–
Bữa ăn tối hôm nay tất cả từ chọn nguyên liệu đến chế biến đều là Phó Thần Thương tự thân tự lực, một tay hoàn thành, trình độ hoàn mỹ có thể nói là một trận thành danh, từ đó hoàn toàn thu phục dạ dày của hai cục cưng.
Mặc dù cô thật rất muốn ăn món canh cá cay, bánh đúc đậu cay, cánh gà cay. . . . . . Càng là thời điểm chu kỳ sinh lý không thể ăn thì lại càng muốn ăn, nhưng Phó Thần Thương cũng coi như không nói khoác, thức ăn tối nay ăn thật ngon. Thậm chí anh còn cố ý làm một lon nấm hương thịt kho tương cho cô để bồi thường việc không cho cô mua tương ớt ở siêu thị.
“Thì ra quà sinh nhật của con và anh trai là Bạt Bạt làm.” Phạn Phạn ăn xong xoa xoa miệng đầy dầu mỡ, cho ra cái kết luận này.
An Cửu không lên tiếng, coi như là chấp nhận.
“Bạt Bạt không phải chú đầu bếp, nhưng nấu ăn còn ngon hơn cả chú đầu bếp!” Tâm nguyện lớn nhất của Phạn Phạn sẽ trở thành hiện thực rồi,
Phó Thần Thương tỉ mỉ nhặt xương cá cho vợ con, thì ra sinh nhật mà cô nói trong điện thoại không phải sinh nhật của Phó Cảnh Hi, mà là sinh nhật của hai bé, thì ra anh còn may mắn có thể khiến hai con ăn được cơm do mình nấu vào ngày sinh nhật. . . . . .
Đời này, anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc cùng viên mãn như giờ phút này.
–
Cơm nước xong, ăn canh, sau khi ăn xong còn có món điểm tâm ngọt cùng trái cây, tóm lại sau khi ăn đủ một vòng thì hai nhóc tỳ kia bị đút thật no về nhà.
Đoàn đoàn vẫn không quên dặn dò, “Phạn Phạn, nhớ đi nhiều mấy vòng rồi hãy ngủ, nếu không sẽ tiêu hóa không tốt, hơn nữa còn bị mập.”
Phó Thần Thương tỏ vẻ đồng ý, nhờ Đoàn Đoàn giám sát thi hành.
An Cửu không có về ngay, mà rất tự giác lưu lại giúp rửa chén, dù sao bữa ăn này cô cũng không cống hiến gì cũng không làm gì cả.
“Ngoan. Anh rửa là được rồi.” Phó Thần Thương nhận lấy chén trong tay cô, “Người phụ nữ của anh là dùng để bị sủng ái .”
“Ai là người phụ nữ của anh chứ.” An Cửu bĩu môi, “Trước kia không phải anh nói từng người phụ nữ của nhà họ Phó đều phải lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, mọi thứ cầm kỳ thư họa đều phải tinh thông, ít nhất phải thông hiểu sáu thứ tiếng sao? Mà em không phù hợp một loại yêu cầu nào của anh hết!”
“Em lại nhớ rõ những lời của anh như vậy.” Phó Thần Thương có thâm ý khác nhìn cô một cái, “Chẳng qua, chỉ cần em có một thứ sở trường, những thứ này đều không quan trọng.” Vẻ mặt An Cửu u mê không biết hỏi: “Sở trường gì?”
Trong con người của Phó Thần Thương nảy lên ngọn lửa đang gia tốc chớp động, lời nói vốn dĩ muốn nói ra, cuối cùng vẫn còn muốn nói lại thôi, thở dài, âm thanh nghe đè nén khác thường: “Được rồi, hôm này em đến chu kỳ sinh lý, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi. Đem bình thuỷ đựng canh gà đen đảng sâm táo đỏ trên bàn về, trước khi ngủ uống một chút sẽ thoải mái chút.”
“Làm gì nói chuyện nói được một nửa. . . . . .” An Cửu lẩm bẩm đi lấy bình thuỷ.
Phó Thần Thương đặt một nụ hôn ẩn nhẫn lên trán cô, “Ngủ ngon.”
Thật vất vả chịu đựng đến lúc thân thể khỏe mạnh, lại gặp phải đèn đỏ. . . . . .
Nếu không phải kịp thời thu tay lại, không nắm tốt độ lửa sẽ đùa giỡn qua đầu, vậy coi như là nhóm lửa tự thiêu rồi. . . . . .
Bầu trời bắt đầu hạ mưa nhỏ, nhưng vị ngọt của kẹo nơi đầu lưỡi từ từ lan tràn ra, một chút khổ sở cuối cùng nơi trái tim cũng bị che mất. . . . . .
Trong ngực điện thoại di động của Phó Thần Thương mới vừa đưa cho cô vang lên, An Cửu nhìn anh một cái, người kia không có nửa điểm ý tứ muốn buông hai con xuống, vì vậy cô không thể làm gì khác hơn là tiếp điện thoại dưới ý bảo từ ánh mắt anh, đặt bên lỗ tai của anh.
“Vâng, hôm nay vừa mới xuất viện. Trước tiên không vội họp báo, con sẽ sắp xếp. Chủ nhật. . . . . . Xem tình huống thôi. . . . . .”
Nghe giọng nói chuyện của anh, hình như là ông cụ gọi tới.
Sau khi hai cha con nói chuyện mấy câu u, Phạn Phạn ở bên hào hứng hỏi: “ông nội ~ là ông nội sao? Alo”
Đầu bên kia điện thoại, đầu tiên ông cụ sững sờ, ngay sau đó vui mừng đến mức miệng cũng sai lệch, giọng điều đâu ra đấy lúc nói chuyện với Phó Thần Thương vừa rồi lập tức trở nên vô cùng thân thiết, “Là bảo bối Phạn Phạn sao! Đang ở cùng ba sao?”
“Vâng, Bạt Bạt tới đón cháu và anh trai tan học.”
“Lần trước mang cho cháu bánh pút-đing đã ăn hết chưa? Ăn hết thì ông nội lại mua cho cháu! Ách”
“Ăn xong rùi~”
“Anh trai cháu đâu?”
“Anh trai đang ở bên cạnh cháu.”
“Ông nội, cháu đây.”
“Hảo hảo hảo, ngoan! Có muốn xem sách gì nữa không, nói cho ông nội.”
“Lần trước cháu còn chưa xem xong, ông nội, eo cảu ông còn đau không?”
. . . . . .
. . . . . .
Hai bé nói chuyện với ông cụ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Phó Thần Thương thấy An Cửu giơ mỏi tay mới cắt đứt cuộc nói chuyện của ba ông cháu.
“Được rồi, lần sau lại nói chuyện tiếp. Nói tạm biệt ông nội đi nào.”
“Tạm biệt ông nội ~”
“Tạm biệt ông nội ~”
Vừa rồi ông cụ đã nghe Phạn Phạn miêu tả sống động sự tích ba dũng cảm”Vẩy nước” qua đón hai anh em, ở trong điện thoại”Hừ” một tiếng, “Cuối cùng anh cũng làm được một chuyện đáng tin.”
Tiếp điện thoại xong, An Cửu đang chuẩn bị cùng đi theo Phó Thần Thương, lại bị anh xoay người ngăn lại, “Đừng đi, em ở đây chờ anh.”
Nét mặt kia, giọng nói kia, trong nháy mắt khiến cho An Cửu nhớ lại thời gian tối tăm không ánh mặt trời lúc mới vừa gả cho anh, không khỏi có chút bực mình.
Phó Thần Thương vừa ôm hai con vào trong xe, đám phụ nữ bên cạnh An Cửu lại bắt đầu vây quanh buôn chuyện.
“Mẹ Phạn Đoàn ơi, chồng cô đối với con thật tốt!”
“Nhưng sao lại dữ dằn với cô như vậy chứ! Thật dọa người, vừa rồi tôi còn tưởng rằng anh ta muốn đánh cô !” Một người phụ nữ khác nói tiếp.
“Ha ha, mọi người biết cái gì, đánh là hôn mắng là yêu đấy!” Có người hoà giải.
“Mẹ Phạn Đoàn, chồng của cô hình như rất có tiền! Người có tiền tính khí xấu chút cũng là khó tránh khỏi, cô cũng thật cực khổ . . . . . .”
An Cửu lặng lẽ cúi đầu nhìn hai chân ướt đẫm, không nói lời nào, trong lòng cũng đang thầm mắng anh nhiều lần, hung cái gì hung chứ. . . . . .
An Cửu không nói lời nào chẳng khác gì là chấp nhận, nhìn có vẻ đáng thương, khiến trong lòng đám phụ nữ xung quanh lập tức thăng bằng rất nhiều.
Phó Thần Thương cẩn thận từng li từng tí đưa hai bảo bối vào trong xe, sau đó từ xa nhìn thấy An Cửu cúi thấp đầu, vẻ mặt buồn bực.
Bất đắc dĩ thở dài, sau đó tay cầm tấm khăn lông khô bước nhanh về phía cô.
An Cửu ngẩng đầu liếc anh một cái, sau đó không lên tiếng.
Phó Thần Thương ngồi xổm xuống trước mặt cô, tay nâng bàn chân nhỏ của cô lên, cởi tất cả giầy tất ướt dầm dề bẩn thỉu ra, dùng khăn lông lau sạch sẽ, sau đóp, bế cô cùng với cà vạt trong ngực, tchìa khóa xe, túi xách các loại trong tay lên.
Thân thể nhỏ nhắn của cô giống như một chiếc thuyền con lọt vào trong lồng ngực rộng lớn của anh. . . . . .
Sau đó, đám phụ nữ vừa buôn chuyện kia đều không nói ra lời. Nếu như vậy còn không nhìn ra người đàn ông này cưng chiều cô đến mức nào, thì bọn họ thực sự là mắt mù rồi.
Phó Thần Thương nghĩ đến mới vừa rồi cô định trực tiếp đi vào trong nước sâu như vậy, thì vừa đi vừa cắn răng nghiến lợi mắng cô, “Tống An Cửu, em cho là anh đã chết rồi sao? Ai cho em dẫm đạp thân thể của mình như vậy chứ?”
An Cửu buồn bực một lúc lâu, vào lúc này cuối cùng cũng không nhịn được phản bác: “Anh! Còn không phải là học theo anh sao, anh còn dám nói em!”
“. . . . . .” Phó Thần Thương nghẹn lại, sau đó nói, “Anh là đàn ông, em là phụ nữ, có thể giống nhau sao?”
“Sao lại không giống nhau, chỗ nào không giống nhau?”
“Muốn biết như vậy? Tối về anh từ từ dạy em. . . . . . Rốt cuộc không giống với nhau ở đâu !” Phó Thần Thương cắn răng, gằn từng chữ trả lời.
Sau đó cuối cùng cô nhóc cũng im re rồi.
An Cửu bị nhét vào chỗ ngồi phía sau ngồi cũng với hai bảo bối, trong xe mở máy sưởi, thân thể liền ấm lên.
Tựa vào đếm ghế mềm mại thoải mái, dưới chân dẫm lên thảm nhung mềm mại màu trắng, Phó Thần Thương ở phía trước tập trung lái xe, hai cục cưng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, mưa rơi ướt nhẹp cửa sổ xe, trong radio đang phát một bản tình ca. . . . . .
“Em biết / cho dù mưa to khiến thành phố này đảo ngược / anh cũng sẽ ôm em trong ngực / không chịu nổi nhìn bóng lưng em đi tới. . . . . .”
— —— ———
Đến nhà, hai đứa bé sạch bóng, trên người không bẩn không ướt một chút nào, Phó Thần Thương thì lại là một thân nhếch nhác.
Cô vẫn cho là mình có thể cho Phạn Phạn, Đoàn Đoàn gấp đôi thậm chí nhiều hơn yêu thương, nhưng nhiều khi lại không thể không thừa nhận, địa vị của ba ở trong lòng bọn nhỏ vĩnh viễn không cách nào thay thế.
“Phó Thần Thương, vết thương của anh không sao chứ?”
Hôm nay vừa lội nước, vừa bế hai đứa bé, cuối cùng còn ôm cô.
“Không có việc gì, bác sỹ đều nói đã bình phục.”
An Cửu đứng trước mặt anh giống như học sinh tiểu học, do dự một lát ngập ngừng nói: “Hôm nay, cám ơn anh. . . . . .”
“Sau đó?” Phó Thần Thương nhíu mày.
“À?” An Cửu không hiểu nhìn anh, không hiểu ý tứ của anh.
“Nói cám ơn là xong sao? Em phải lấy cái gì cám ơn anh?” Phó Thần Thương nghiêng người dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực.
An Cửu đầu đầy hắc tuyến, chút tình cảm thiếu nữ mới chớm nở lập tức héo rũ.
Giang sơn dễ đổi, chồng tốt, cha hiền cái gì đều là mây bay.
Phó Thần Thương khẽ cười một tiếng, xoa xoa tóc cô giống như đối đãi với Phạn Phạn, Đoàn Đoàn, “Anh về thay quần áo, đợi lát nữa đi siêu thị mua thức ăn, buổi tối em và hai con qua bên anh ăn cơm.”
Phạn Phạn tròn vo đã chạy tới, nháy mắt nhìn anh, “Bạt Bạt, Bạt Bạt, ba phải đi siêu thị sao?”
“Đúng vậy .”
“Mang Phạn Phạn cùng đi có được hay không?”
“Đương nhiên được.”
Vì vậy, đến cuối cùng là một nhà bốn người cùng đi.
Phó Thần Thương dịu dàng nói với hai cục cưng, “Muốn ăn cái gì tha hồ chọn.”
Phạn Phạn thực sự hạnh phúc đến sắp khóc rồi, từ nhỏ đến lớn bé hy vọng nhất có người có thể nói với bé câu này. Nhưng bởi vì bé quá ham ăn, nên mẹ và dì Mạc luôn nghiêm khắc khống chế việc ăn uống của cô.
Phó Thần Thương thật sự có chút cưng chiều hơi quá đối với hai con, nhưng nhìn con vui vẻ như vậy, An Cửu cũng không nhiều lời.
Đẩy xe, cầm một chai tương ớt mà cô thích nhất, vô cùng đủ vị.
Kết quả mới vừa cầm ở trong tay liền bị Phó Thần Thương thả trở về, An Cửu lại lấy, anh lại để lại. An Cửu cầm ngay một chai ôm chặt không thả, “Không phải muốn ăn cái gì tùy tiện lấy sao?”
Phó Thần Thương không nhanh không chậm rút ra trả về chỗ cũ, “Trừ em ra.”
“Anh. . . . . .” Thiếu chút nữa cô bật thốt lên hai chữ thiên vị, may mà dừng lại kịp, nếu không chẳng phải cô đang tranh sủng với con trai và con gái ngây thơ của mình sao?
Phó Thần Thương không cho cự tuyệt đẩy xe về phía khu vực rau quả, “Em là bởi vì không ai trông nom, rất thích ăn những thứ đồ này, cho nên mỗi lần bụng mới có thể đau đến lợi hại như vậy.”
“Em. . . . . .” An Cửu uất ức đến không được, cô còn chưa đủ tự kiềm chế sao? Bây giờ cô đã cố gắng không hút thuốc lá, không uống rượu, không đi bar, chẳng qua là ăn chút đồ ăn mà mình thích cũng không được sao?
Phó Thần Thương ôm eo cô trấn an nói, “Được rồi, đừng dở tính trẻ con, các con còn đang nhìn kìa, buổi tối làm đồ ăn ngon cho em, bảo đảm còn ăn ngon hơn mấy thứ đồ đó.”
Là ai dụ dỗ cô nói không bỏ được cô lớn lên, hiện tại lại tới ghét bỏ cô tính tình trẻ con. . . . . . An Cửu bất mãn một đường nói lảm nhảm.
Mua xong món ăn lại ra khu vực khác xem một chút, mua chút đồ dùng hàng ngày.
“Bạt Bạt, cái nào màu sắc đẹp mắt?”
Phó Thần Thương cúi đầu nhìn, cô nhóc Phạn Phạn đang chọn kẹp tóc.
“Màu hồng.”
An Cửu yên lặng nghiêng đầu, quả nhiên.
Phạn Phạn vui vẻ gật đầu phụ họa, “Con cũng thích màu hồng.”
Ngoại trừ kẹp tóc mà Phạn Phạn chọn, thì Phó Thần Thương còn lặng lẽ cầm một món đồ giống vậy nhưng to hơn.
“Đoàn đoàn, siêu thị không có sách gì, lần sau dẫn con đến hiệu sách lớn của thành phố A.”
“Vâng.” Hai mắt Đoàn đoàn lập tức sáng lên.
Hiệu sách của thanh phố A có lịch sử lâu đời, là hiệu sách có nhiều sách nhất toàn bộ thành phố A.
Hai cục cưng đều hài lòng, An Cửu không hài lòng, tất cả lực chú ý của Phó Thần Thương đều đặt ở trên người hai con, hoàn toàn quên mất mẹ của bọn trẻ là cô.
— —— ———
Đi dạo siêu thị xong về đến nhà Phó Thần Thương bắt đầu nấu cơm.
Hai đứa bé đem cặp sách sang bên Phó Thần Thương làm bài tập, An Cửu ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa không yên lòng nhìn tư liệu của Hoa Kiến Quốc tế, gần đây Phó Thị thiếu người, toàn bộ người đặt ở Tống thị đều bị triệu hồi, Tống Hưng Quốc tới tìm cô một lần, thiếu chút nữa lại mang theo một nhà ba người quỳ xuống cầu xin cô giống lần trước, tóm lại chính là mời cô đến Tống thị làm việc.
Thật ra thì cô có đi cũng không thể làm cái gì, cũng chỉ là lướt qua, như cách nói của Tống Hưng Quốc là”Giữ trận” .
Bắt đầu từ lúc tan học đến giờ, Phạn Phạn vây quanh Phó Thần Thương giống như một cái đuôi nhỏ vậy, “Bạt Bạt, Bạt Bạt, cái kẹp tóc này con không biết kẹp, Bạt Bạt kẹp tóc giúp con. . . . . .”
“Đợi chút, ba xong ngay đây.”
Phó Thần Thương đổ khoai tây đã xắt nhỏ cùng thịt băm vào nồi xào sau đó đậy nắp nồi lại đun cho ngấm, sau đó ngồi xỗm trước mặt Phạn Phạn, nhận lấy cái lược nhỏ trong tay bé.
“Bạt Bạt, con muốn buộc 2 đuôi sam.” Phạn Phạn yêu cầu.
Tóc Phạn Phạn dài ngang vai, vừa mềm vừa mượt, bình thường đều xõa thẳng ra , nguyên nhân chủ yếu còn vì An Cửu sợ phiền toái không biết làm, cho nên rất ít tết đuôi sam cho bé.
“Xong rồi.” Phó Thần Thương nhanh chóng chải cho bé hai bím tóc thật chỉnh tề, sau đó cài chiếc kẹp tóc vừa mua ở siêu thị lúc tối lên cho bé.
Phạn Phạn nhảy nhảy nhót nhót chạy đến trước mặt Đoàn Đoàn đắc chí, “Anh, anh, đẹp không?”
Đoàn Đoàn gật đầu, “Đẹp t.”
Phạn Phạn lấy được câu trả lời khẳng định sau lại nhảy ngay đến trước mặt An Cửu, “Tê tê, tê tê, đẹp không?”
An Cửu cười khẽ, “Ừ, rất đẹp ~”
Thật là không phục cũng không được, người này nghịch thiên đến mức ngay cả tết đuổi sam cũng sẽ biết như vậy, cô còn có thể nói gì?
“Tê tê, mẹ chụp giúp con cùng Bạt Bạt một tấm hình có được hay không?”
An Cửu tự nhiên không thể cự tuyệt, lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm hình thân mật cho hai cha con.
Phó Thần Thương thấy vẻ mặt cô buồn buồn, đi tới trước mặt cô hỏi: “Tại sao dường như không vui?”
“Không có .” An Cửu giống như vô tình trả lời.
Phó Thần Thương nghiêm trang hỏi: “Là bởi vì anh tết đuôi sam cho Phạn Phạn, mà không tết cho em sao?”
Biết là anh đang trêu mình, An Cửu giận đến liếc anh một cái, “Phó Thần Thương anh thật ngây thơ!”
Phó Thần Thương vui thích cười một tiếng, từ trong túi móc ra chiếc kẹp tóc màu hồng giống của Phạn Phạn, cẩn thận kẹp ở ngôi tóc giúp cô, “Bà xã tóc của em rơi xuống khá là dễ nhìn.”
Nói xong gọi Phạn Phạn cùng Đoàn Đoàn đi lại, một nhà bốn người chụp ảnh gia đình.
An Cửu nhìn trong hình chiếc kẹp tóc không biết anh mua lúc nào trên đầu mình, một chút tức giận lúc ở siêu thị vừa rồi trong lúc vô tình liền tiêu tán.
Phó Thần Thương bấm điện thoại di động mấy cái, cài đặt một tấm ảnh gia đình thành hình nền điện thoại di động của mình.
Một người đàn ông, đặt ảnh chụp chung với vợ con thành màn hình điện thoại di động, không thể nghi ngờ là biểu lộ dáng vẻ cự tuyệt bất kỳ người phụ nữ nào đến gần.
— —— ——–
Bữa ăn tối hôm nay tất cả từ chọn nguyên liệu đến chế biến đều là Phó Thần Thương tự thân tự lực, một tay hoàn thành, trình độ hoàn mỹ có thể nói là một trận thành danh, từ đó hoàn toàn thu phục dạ dày của hai cục cưng.
Mặc dù cô thật rất muốn ăn món canh cá cay, bánh đúc đậu cay, cánh gà cay. . . . . . Càng là thời điểm chu kỳ sinh lý không thể ăn thì lại càng muốn ăn, nhưng Phó Thần Thương cũng coi như không nói khoác, thức ăn tối nay ăn thật ngon. Thậm chí anh còn cố ý làm một lon nấm hương thịt kho tương cho cô để bồi thường việc không cho cô mua tương ớt ở siêu thị.
“Thì ra quà sinh nhật của con và anh trai là Bạt Bạt làm.” Phạn Phạn ăn xong xoa xoa miệng đầy dầu mỡ, cho ra cái kết luận này.
An Cửu không lên tiếng, coi như là chấp nhận.
“Bạt Bạt không phải chú đầu bếp, nhưng nấu ăn còn ngon hơn cả chú đầu bếp!” Tâm nguyện lớn nhất của Phạn Phạn sẽ trở thành hiện thực rồi,
Phó Thần Thương tỉ mỉ nhặt xương cá cho vợ con, thì ra sinh nhật mà cô nói trong điện thoại không phải sinh nhật của Phó Cảnh Hi, mà là sinh nhật của hai bé, thì ra anh còn may mắn có thể khiến hai con ăn được cơm do mình nấu vào ngày sinh nhật. . . . . .
Đời này, anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc cùng viên mãn như giờ phút này.
–
Cơm nước xong, ăn canh, sau khi ăn xong còn có món điểm tâm ngọt cùng trái cây, tóm lại sau khi ăn đủ một vòng thì hai nhóc tỳ kia bị đút thật no về nhà.
Đoàn đoàn vẫn không quên dặn dò, “Phạn Phạn, nhớ đi nhiều mấy vòng rồi hãy ngủ, nếu không sẽ tiêu hóa không tốt, hơn nữa còn bị mập.”
Phó Thần Thương tỏ vẻ đồng ý, nhờ Đoàn Đoàn giám sát thi hành.
An Cửu không có về ngay, mà rất tự giác lưu lại giúp rửa chén, dù sao bữa ăn này cô cũng không cống hiến gì cũng không làm gì cả.
“Ngoan. Anh rửa là được rồi.” Phó Thần Thương nhận lấy chén trong tay cô, “Người phụ nữ của anh là dùng để bị sủng ái .”
“Ai là người phụ nữ của anh chứ.” An Cửu bĩu môi, “Trước kia không phải anh nói từng người phụ nữ của nhà họ Phó đều phải lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, mọi thứ cầm kỳ thư họa đều phải tinh thông, ít nhất phải thông hiểu sáu thứ tiếng sao? Mà em không phù hợp một loại yêu cầu nào của anh hết!”
“Em lại nhớ rõ những lời của anh như vậy.” Phó Thần Thương có thâm ý khác nhìn cô một cái, “Chẳng qua, chỉ cần em có một thứ sở trường, những thứ này đều không quan trọng.” Vẻ mặt An Cửu u mê không biết hỏi: “Sở trường gì?”
Trong con người của Phó Thần Thương nảy lên ngọn lửa đang gia tốc chớp động, lời nói vốn dĩ muốn nói ra, cuối cùng vẫn còn muốn nói lại thôi, thở dài, âm thanh nghe đè nén khác thường: “Được rồi, hôm này em đến chu kỳ sinh lý, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi. Đem bình thuỷ đựng canh gà đen đảng sâm táo đỏ trên bàn về, trước khi ngủ uống một chút sẽ thoải mái chút.”
“Làm gì nói chuyện nói được một nửa. . . . . .” An Cửu lẩm bẩm đi lấy bình thuỷ.
Phó Thần Thương đặt một nụ hôn ẩn nhẫn lên trán cô, “Ngủ ngon.”
Thật vất vả chịu đựng đến lúc thân thể khỏe mạnh, lại gặp phải đèn đỏ. . . . . .
Nếu không phải kịp thời thu tay lại, không nắm tốt độ lửa sẽ đùa giỡn qua đầu, vậy coi như là nhóm lửa tự thiêu rồi. . . . . .