Editor: Melodysoyani.
“Em phái người liên tục đi theo Lâm Huyên, phát hiện cách đây không lâu trước khi Tô Hội Lê tự sát, sau khi cô đi ra khỏi bệnh viện lập tức gởi hai phần chuyển phát, vừa xem thấy trong đó có một phần gửi tới nhà trọ Hương Giang mà chị ba ở, cho nên lúc đó đã nghĩ cách ngăn lại , đưa đến trong tay em, anh đoán xem là cái gì?”
Rốt cuộc sắc mặt Phó Thần Thương hoàn toàn thay đổi , giọng lạnh đến cặn bã: “Xóa sạch đi.”
“Thông minh như vậy. . . . . .” Phó Hoa Sênh xúc động chắc lưỡi chậc chậc, sau đó trấn an nói: “Yên tâm, em không có sở thích biến thái nhìn anh và phụ nữ lăn lộn trên drap giường, lại nói cũng không có gì đẹp mắt, khí thế anh ở trên giường cũng quá cứng ngắc. . . . .”
Lời còn chưa dứt, cách điện thoại di động cũng có thể cảm thấy được khí lạnh mà Phó Thần Thương phát ra từ đầu kia, vội vàng cười khan dừng lại: “Yên tâm yên tâm, toàn bộ đã được xóa sạch, ngay cả USB cũng bị em thiêu hủy, tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Chậc, thật là tối độc phụ nhân tâm, xem ra sau này tìm phụ nữ cũng đừng tìm người có quá nhiều tâm cơ, quả thật quá đáng sợ.”
Mặc dù những chuyện này đều là chuyện lúc trước, nhưng mặc kệ người phụ nữ nào chính mắt nhìn thấy hình ảnh người đàn ông của mình lăn lộn trên giường cùng bạn gái cũ mà không cảm thấy ám ảnh chứ?
Phó Hoa Sênh tiếp tục nói: “Trừ đó ra còn có một vài hình ảnh và đồ vật bình thường, chứng minh tình yêu của các người. . . . . .” Nói xong lẩm bẩm một câu: “Tô Hội Lê cũng thật thảm, đi theo anh mười năm chỉ có thể lấy ra những vật như vậy thôi sao? Không có cái USB kia làm bàn đỡ mà nói, hoàn toàn không đủ lực sát thương. . . . . .”
“Một phần khác đâu?” Phó Thần Thương cau mày cắt đứt lời của anh.
“À, thiếu chút nữa đã quên nói rồi, một phần chuyển phát khác trực tiếp gửi đến cục cảnh sát. Không cần em nói anh cũng biết, là chứng cứ cô ta và Phó Hoằng Văn bên kia thông đồng bắt cóc An Cửu, xem ra là muốn kéo Phó Hoằng Văn xuống đài. Về phần tại sao cô ta cố ý muốn gặp An Cửu thì không rõ lắm. . . . . . “
“Ừ.” Phó Thần Thương trả lời một câu, sau đó nói với Phó Hoa Sênh:”Tiền nhiệm của anh chỉ có một, tự giải quyết cho tốt.”
Lời nói này có chút làm cho người ta nghe không rõ, nhưng Phó Hoa Sênh lại hoàn toàn nghe hiểu. . . . . .
Coi như Phó Thần Thương này cũng tốt, chỉ có một người bạn gái trước, nếu có 180 người, mỗi người cũng tới một lần như vậy, người phụ nữ nào chịu được?
Khi gặp phải người mình thật sự thích, đám hoa hoa công tử (play boy) sẽ biết được đóa hoa mà mình quyến luyến, cái giá phải trả cho cuộc dạo chơi nhân gian nặng nề tới mức nào, đơn giản đó là chỉ hận không thể chải quét ba tầng da để mình được sạch sẽ. . . . . .
Nếu được gặp lại mấy người khó như vậy dây dưa như Tô Hội Lê, đã chết còn muốn hại người, ha ha. . . . . .
Phó Hoa Sênh nghe thấy lệ rơi đầy mặt, trả thù, rõ rành rành là trả thù, sớm biết anh cũng không xem biểu diễn trực tiếp mà giao cho anh ấy giải quyết. . . . . .
Phó Thần Thương tiếp điện thoại xong, xoay người lại, An Cửu có chút lo lắng nhìn anh.
Kỷ Bạch một mực đi qua đi lại, đã sớmkhông kiên nhẫn đợi được nữa, rốt cuộc thấy anh nói chuyện điện thoại xong, vội vàng nghênh đón: “Anh ba. . . . . .”
“Kỷ Bạch, cô ấy đã đi rồi.” Phó Thần Thương nhìn anh nói.
Kỷ Bạch kinh ngạc phải trợn tròn mắt, thật lâu nói không ra lời, cuối cùng hai vai lay động suy xụp gục xuống.
Mặc dù mới vừa rồi Kỷ Bạch cũng đã nói qua Tô Hội Lê không ổn, nhưng chợt nghe được tin tức này An Cửu cũng rất kinh ngạc.
Cô ta vì thắng một lần, không tiếc dùng tánh mạng làm trả giá lớn. . . . . .
Không phải có một câu nói, người sống, vĩnh viễn không thắng được người chết.
Bất kể như thế nào, cô cũng không cách nào hủy bỏ quá khứ của Phó Thần Thương, không thể nào xóa bỏ sự thật Tô Hội Lê là bạn gái mười năm của anh, mặc dù sau đó đã chia tay, nếu như không phải bởi vì mình, dựa vào ý định ban đầu của Phó Thần Thương , Tô Hội Lê mới là người ở bên cạnh anh, mà mình, vào hôm nay của năm năm sau, mới phải là người nên rời đi.
Nói cho cùng, cô ta là bởi vì mình mà chết. . . . . .
An Cửu có chút sợ sệt nhìn vẻ mặt không biểu cảm của người đàn ông trước mắt, cô không thể nào tiếp nhận được, người trọng tình trọng nghĩa như Phó Thần Thương, đối mặt tin người phụ nữ vì mình mà bị dòng họ ràng buộc đến mệt mỏi tìm cái chết, làm sao có thể thật thật sự hoàn toàn thờ ơ như thế. . . . . .
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người trong không gian, không khí ngột ngạt làm cho người khác hít thở không thông.
An Cửu hít sâu một hơi bình phục cảm xúc: “Phó Thần Thương, anh đi đi.”
Không ngờ cô sẽ chủ động khuyên Phó Thần Thương đi qua, Kỷ Bạch kinh ngạc mà không an nhìn cô.
Chân mày Phó Thần Thương nhíu chặt, bởi vì trong nháy mắt này đột nhiên trở nhớ lại năm đó mình bỏ lại cô đi tham gia tang lễ của Tô Viễn. . . . . . Sau đó, chính là năm năm xa nhau.
An Cửu đi tới, cài nút áo sơ mi lại giúp anh:”Đây không phải là năm năm trước, em cũng không còn là em của năm năm trước.”
“Không sao, phía bệnh viện đã có Hoa Sênh xử lí.” Phó Thần Thương trấn an đặt lên tay của cô.
Mặc dù An Cửu nói như vậy, nhưng, anh không dám mạo hiểm nữa. . . . . .
An Cửu thở dài một tiếng:”Em đi với anh.”
“An Cửu. . . . . .”
“Chị ba. . . . . .”
“Người đã chết rồi, còn có gì mà tranh nữa.”
— —— ———
Cuối cùng, vẫn đến bệnh viện.
An Cửu dừng bước ở đại sảnh bệnh viện: “Em đến vườn hoa ở phía sau chờ anh.”
Phó Thần Thương ôm vai của cô, không yên tâm nhìn cô một cái, sau đó mới vào thang máy với Kỷ Bạch.
An Cửu bâng quơ thoáng đến vườn hoa của bệnh viện, tìm một đình nghỉ mát ngồi xuống, trên băng đá bị người đệm lên tờ báo, An Cửu tùy ý nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt định trụ không động. . . . . .
Tít trang đầu lại là tin tức Sở Mạch sắp đám cưới, phía dưới còn có bản phối đồ khổng lồ, cô dâu là con gái của một phú thương ở HongKong, trai tài gái sắc, tương đối xứng đôi. . . . . .
Mà ngày bọn họ cử hành hôn lễ n, chính là hôm nay. . . . . .
An Cửu đang mất hồn, đột nhiên hình như nghe được một giọng nói quen thuộc truyền tới từ sau bụi hoa .
“Mẹ, mẹ đừng có như vậy được không? Thân thể của mẹ vừa lúc. . . . . .”
“Con còn biết mẹ là mẹ con? Mẹ sinh con nuôi con nhiều năm như vậy, hiện tại con lại muốn trơ mắt nhìn mẹ chết, có phải con muốn mẹ tự sát như Tô Hội Lê thì mới can tâm hay không. . . . . .”
Là Cảnh Hi và Tô Nhu. . . . . .
An Cửu vô ý thức ngừng thở, thả nhẹ bước chân đến gần chút. . . . . .
“Chuyện hoàn toàn cũng không có nghiêm trọng như thế, những chứng cớ kia rơi vào trong tay anh ta thì thế nào? Nếu như anh ta muốn ra tay, cơ bản sẽ không đợi cho tới hôm nay. . . . . .”
“Con thì biết cái gì?”
“Mẹ, tại sao nhất định phải như vậy. . . . . . Coi như cái gì cũng không còn, mẹ còn có con, con sẽ chăm sóc mẹ. . . . . .”
. . . . . .
An Cửu nghe nữa chỉ nghe thấy tiếng khóc khẽ Tô Nhu, không thể nghe ra được tin tức gì từ vài câu mơ hồ kia.
— —— ——-
Bên trong phòng bệnh, Tô Hội Lê đã được kéo vải trắng.
Kỷ Bạch giận không kềm được : “Chuyện gì xảy ra? Lúc tôi rời khỏi rõ ràng không có nghiêm trọng như thế. . . . . . Tại sao người đột nhiên lại không còn nữa?”
Mặc dù lúc anh đi tìm An Cửu và Phó Thần Thương có nói khá nghiêm trọng, đó cũng là vì để bọn họ chạy tới nên khó trách khỏi có chút khoa trương. Nhưng mà, cô không thể nào ngay cả hơn 10’ cũng không kiên trì được.
Ý tá trẻ bị rống nơm nớp lo sợ ở một bên, cả người run lên không dám nói lời nào. Kỷ Bạch càng xem càng thấy có gì đó không đúng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói mau!”
“Kỷ Bạch.”
Cho đến khi Phó Thần Thương nhắc nhở, Kỷ Bạch mới thoáng tỉnh táo lại, cùng lúc đó bác sĩ trưởng cũng đã chạy tới.
“Kỷ tiên sinh, thật xin lỗi, là bệnh nhân tự rút ống dưỡng khí. . . . . . Chờ tới lúc y tá của chúng tôi phát hiện, bệnh nhân đã. . . . . .”
Kỷ Bạch ngốc sửng sờ tại chỗ: “Tự rút ống dưỡng khí? Chuyện này không thể nào! Ngay mới vừa rồi cô còn nhờ vả tôi đi gọi một người bạn tới đây, làm sao có thể không đợi cô ấy tới đã tự rút ống dưỡng khí? Nhất định là sai xót của bệnh viện các người, hậu quả là nói cô tự rút ống dưỡng khí!”
Phó Thần Thương vỗ vỗ bả vai Kỷ Bạch, sau đó hỏi: “Khoảng thời gian này cô có cái gì khác thường không, hoặc là đã làm gì?”
Ý tá trẻ vừa mới run run rẩy rẩy kia đứng dậy : “Bệnh nhân cũng không có hành động khác thường, chỉ là, bạn tốt của cô Lâm tiểu thư sang thăm cô. . . . . . Có phải cô ấy đã nói gì với bệnh nhân hay không? tHoạt nhìn lúc rời đi vẻ mặt của Lâm tiểu thư rất hoảng loạn. . . . . .”
“Lâm Huyên. . . . . .” Kỷ Bạch lẩm bẩm, lúc này mới gọi điện cho Lâm Huyên.
“Lâm Huyên, rốt cuộc cô đã nói gì với cô ấy ? Tại sao cô ấy lại tự mình rút ống dưỡng khí. . . . . .”
Lâm Huyên nghe được tin tức này cũng lấy làm kinh hãi, sau đó lắp bắp nói: “Tôi. . . . . . Tôi không nói gì cả!”
Kỷ Bạch hừ lạnh một tiếng : “Nếu như cô không nói thật, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là khởi tố cô mưu sát, để cảnh sát thẩm vấn giúp một tay.”
Lâm Huyên nóng nảy: “Cả chuyện tự lái xe chạy đi đụng người để cùng đến chỗ chết mà cậu ta cũng làm được, vốn đã không muốn sống rồi, tôi còn phải mưu sát cậu ta sao? Cậu ta đụng Tống An Cửu là bởi vì đến Hongkong tìm Sở Mạch nhờ vả nhưng không gặp được, thẳng thắng mà nói là vì không còn chỗ dựa nên bị kích thích, cậu ta tự sát là thấy được tin Sở Mạch phải kết hôn, rút dưỡng khí. . . . . . Có lẽ là bởi vì mới vừa rồi tôi đã chuyển đạt lời của Sở Mạch. . . . . .”
“Lời của Sở Mạch. . . . . ?”
“Sở Mạch nói, cô sống hay chết, không liên quan gì tới anh.”
“. . . . . .”
Giọng Lâm Huyên phát run : “Chuyện thật sự không liên quan đến tôi, Tô Hội Lê hoàn toàn là đã điên rồi, cậu ta không muốn thấy mọi người hạnh phúc, mặc kệ là Phó Thần Thương hay là Sở Mạch, cậu ta cảm thấy toàn bộ đều phải là của cậu ta. . . . . . Anh có biết hay không, cậu ta, mới vừa rồi cậu ta lại có thể nhờ tôi chờ sau khi cậu ta mất lấy ngón tay của cậu ta, thân thể cũng cắt đi. . . . . Chia ra gởi cho Tống An Cửu và vợ Sở Mạch, tôi bởi vì quá sợ mới có thể đột nhiên chạy mất . . . . . . Chuyện thật sự không liên quan đến tôi. . . . . .”
Editor: Melodysoyani.
“Em phái người liên tục đi theo Lâm Huyên, phát hiện cách đây không lâu trước khi Tô Hội Lê tự sát, sau khi cô đi ra khỏi bệnh viện lập tức gởi hai phần chuyển phát, vừa xem thấy trong đó có một phần gửi tới nhà trọ Hương Giang mà chị ba ở, cho nên lúc đó đã nghĩ cách ngăn lại , đưa đến trong tay em, anh đoán xem là cái gì?”
Rốt cuộc sắc mặt Phó Thần Thương hoàn toàn thay đổi , giọng lạnh đến cặn bã: “Xóa sạch đi.”
“Thông minh như vậy. . . . . .” Phó Hoa Sênh xúc động chắc lưỡi chậc chậc, sau đó trấn an nói: “Yên tâm, em không có sở thích biến thái nhìn anh và phụ nữ lăn lộn trên drap giường, lại nói cũng không có gì đẹp mắt, khí thế anh ở trên giường cũng quá cứng ngắc. . . . .”
Lời còn chưa dứt, cách điện thoại di động cũng có thể cảm thấy được khí lạnh mà Phó Thần Thương phát ra từ đầu kia, vội vàng cười khan dừng lại: “Yên tâm yên tâm, toàn bộ đã được xóa sạch, ngay cả USB cũng bị em thiêu hủy, tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Chậc, thật là tối độc phụ nhân tâm, xem ra sau này tìm phụ nữ cũng đừng tìm người có quá nhiều tâm cơ, quả thật quá đáng sợ.”
Mặc dù những chuyện này đều là chuyện lúc trước, nhưng mặc kệ người phụ nữ nào chính mắt nhìn thấy hình ảnh người đàn ông của mình lăn lộn trên giường cùng bạn gái cũ mà không cảm thấy ám ảnh chứ?
Phó Hoa Sênh tiếp tục nói: “Trừ đó ra còn có một vài hình ảnh và đồ vật bình thường, chứng minh tình yêu của các người. . . . . .” Nói xong lẩm bẩm một câu: “Tô Hội Lê cũng thật thảm, đi theo anh mười năm chỉ có thể lấy ra những vật như vậy thôi sao? Không có cái USB kia làm bàn đỡ mà nói, hoàn toàn không đủ lực sát thương. . . . . .”
“Một phần khác đâu?” Phó Thần Thương cau mày cắt đứt lời của anh.
“À, thiếu chút nữa đã quên nói rồi, một phần chuyển phát khác trực tiếp gửi đến cục cảnh sát. Không cần em nói anh cũng biết, là chứng cứ cô ta và Phó Hoằng Văn bên kia thông đồng bắt cóc An Cửu, xem ra là muốn kéo Phó Hoằng Văn xuống đài. Về phần tại sao cô ta cố ý muốn gặp An Cửu thì không rõ lắm. . . . . . “
“Ừ.” Phó Thần Thương trả lời một câu, sau đó nói với Phó Hoa Sênh:”Tiền nhiệm của anh chỉ có một, tự giải quyết cho tốt.”
Lời nói này có chút làm cho người ta nghe không rõ, nhưng Phó Hoa Sênh lại hoàn toàn nghe hiểu. . . . . .
Coi như Phó Thần Thương này cũng tốt, chỉ có một người bạn gái trước, nếu có 180 người, mỗi người cũng tới một lần như vậy, người phụ nữ nào chịu được?
Khi gặp phải người mình thật sự thích, đám hoa hoa công tử (play boy) sẽ biết được đóa hoa mà mình quyến luyến, cái giá phải trả cho cuộc dạo chơi nhân gian nặng nề tới mức nào, đơn giản đó là chỉ hận không thể chải quét ba tầng da để mình được sạch sẽ. . . . . .
Nếu được gặp lại mấy người khó như vậy dây dưa như Tô Hội Lê, đã chết còn muốn hại người, ha ha. . . . . .
Phó Hoa Sênh nghe thấy lệ rơi đầy mặt, trả thù, rõ rành rành là trả thù, sớm biết anh cũng không xem biểu diễn trực tiếp mà giao cho anh ấy giải quyết. . . . . .
Phó Thần Thương tiếp điện thoại xong, xoay người lại, An Cửu có chút lo lắng nhìn anh.
Kỷ Bạch một mực đi qua đi lại, đã sớmkhông kiên nhẫn đợi được nữa, rốt cuộc thấy anh nói chuyện điện thoại xong, vội vàng nghênh đón: “Anh ba. . . . . .”
“Kỷ Bạch, cô ấy đã đi rồi.” Phó Thần Thương nhìn anh nói.
Kỷ Bạch kinh ngạc phải trợn tròn mắt, thật lâu nói không ra lời, cuối cùng hai vai lay động suy xụp gục xuống.
Mặc dù mới vừa rồi Kỷ Bạch cũng đã nói qua Tô Hội Lê không ổn, nhưng chợt nghe được tin tức này An Cửu cũng rất kinh ngạc.
Cô ta vì thắng một lần, không tiếc dùng tánh mạng làm trả giá lớn. . . . . .
Không phải có một câu nói, người sống, vĩnh viễn không thắng được người chết.
Bất kể như thế nào, cô cũng không cách nào hủy bỏ quá khứ của Phó Thần Thương, không thể nào xóa bỏ sự thật Tô Hội Lê là bạn gái mười năm của anh, mặc dù sau đó đã chia tay, nếu như không phải bởi vì mình, dựa vào ý định ban đầu của Phó Thần Thương , Tô Hội Lê mới là người ở bên cạnh anh, mà mình, vào hôm nay của năm năm sau, mới phải là người nên rời đi.
Nói cho cùng, cô ta là bởi vì mình mà chết. . . . . .
An Cửu có chút sợ sệt nhìn vẻ mặt không biểu cảm của người đàn ông trước mắt, cô không thể nào tiếp nhận được, người trọng tình trọng nghĩa như Phó Thần Thương, đối mặt tin người phụ nữ vì mình mà bị dòng họ ràng buộc đến mệt mỏi tìm cái chết, làm sao có thể thật thật sự hoàn toàn thờ ơ như thế. . . . . .
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người trong không gian, không khí ngột ngạt làm cho người khác hít thở không thông.
An Cửu hít sâu một hơi bình phục cảm xúc: “Phó Thần Thương, anh đi đi.”
Không ngờ cô sẽ chủ động khuyên Phó Thần Thương đi qua, Kỷ Bạch kinh ngạc mà không an nhìn cô.
Chân mày Phó Thần Thương nhíu chặt, bởi vì trong nháy mắt này đột nhiên trở nhớ lại năm đó mình bỏ lại cô đi tham gia tang lễ của Tô Viễn. . . . . . Sau đó, chính là năm năm xa nhau.
An Cửu đi tới, cài nút áo sơ mi lại giúp anh:”Đây không phải là năm năm trước, em cũng không còn là em của năm năm trước.”
“Không sao, phía bệnh viện đã có Hoa Sênh xử lí.” Phó Thần Thương trấn an đặt lên tay của cô.
Mặc dù An Cửu nói như vậy, nhưng, anh không dám mạo hiểm nữa. . . . . .
An Cửu thở dài một tiếng:”Em đi với anh.”
“An Cửu. . . . . .”
“Chị ba. . . . . .”
“Người đã chết rồi, còn có gì mà tranh nữa.”
— —— ———
Cuối cùng, vẫn đến bệnh viện.
An Cửu dừng bước ở đại sảnh bệnh viện: “Em đến vườn hoa ở phía sau chờ anh.”
Phó Thần Thương ôm vai của cô, không yên tâm nhìn cô một cái, sau đó mới vào thang máy với Kỷ Bạch.
An Cửu bâng quơ thoáng đến vườn hoa của bệnh viện, tìm một đình nghỉ mát ngồi xuống, trên băng đá bị người đệm lên tờ báo, An Cửu tùy ý nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt định trụ không động. . . . . .
Tít trang đầu lại là tin tức Sở Mạch sắp đám cưới, phía dưới còn có bản phối đồ khổng lồ, cô dâu là con gái của một phú thương ở HongKong, trai tài gái sắc, tương đối xứng đôi. . . . . .
Mà ngày bọn họ cử hành hôn lễ n, chính là hôm nay. . . . . .
An Cửu đang mất hồn, đột nhiên hình như nghe được một giọng nói quen thuộc truyền tới từ sau bụi hoa .
“Mẹ, mẹ đừng có như vậy được không? Thân thể của mẹ vừa lúc. . . . . .”
“Con còn biết mẹ là mẹ con? Mẹ sinh con nuôi con nhiều năm như vậy, hiện tại con lại muốn trơ mắt nhìn mẹ chết, có phải con muốn mẹ tự sát như Tô Hội Lê thì mới can tâm hay không. . . . . .”
Là Cảnh Hi và Tô Nhu. . . . . .
An Cửu vô ý thức ngừng thở, thả nhẹ bước chân đến gần chút. . . . . .
“Chuyện hoàn toàn cũng không có nghiêm trọng như thế, những chứng cớ kia rơi vào trong tay anh ta thì thế nào? Nếu như anh ta muốn ra tay, cơ bản sẽ không đợi cho tới hôm nay. . . . . .”
“Con thì biết cái gì?”
“Mẹ, tại sao nhất định phải như vậy. . . . . . Coi như cái gì cũng không còn, mẹ còn có con, con sẽ chăm sóc mẹ. . . . . .”
. . . . . .
An Cửu nghe nữa chỉ nghe thấy tiếng khóc khẽ Tô Nhu, không thể nghe ra được tin tức gì từ vài câu mơ hồ kia.
— —— ——-
Bên trong phòng bệnh, Tô Hội Lê đã được kéo vải trắng.
Kỷ Bạch giận không kềm được : “Chuyện gì xảy ra? Lúc tôi rời khỏi rõ ràng không có nghiêm trọng như thế. . . . . . Tại sao người đột nhiên lại không còn nữa?”
Mặc dù lúc anh đi tìm An Cửu và Phó Thần Thương có nói khá nghiêm trọng, đó cũng là vì để bọn họ chạy tới nên khó trách khỏi có chút khoa trương. Nhưng mà, cô không thể nào ngay cả hơn 10’ cũng không kiên trì được.
Ý tá trẻ bị rống nơm nớp lo sợ ở một bên, cả người run lên không dám nói lời nào. Kỷ Bạch càng xem càng thấy có gì đó không đúng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói mau!”
“Kỷ Bạch.”
Cho đến khi Phó Thần Thương nhắc nhở, Kỷ Bạch mới thoáng tỉnh táo lại, cùng lúc đó bác sĩ trưởng cũng đã chạy tới.
“Kỷ tiên sinh, thật xin lỗi, là bệnh nhân tự rút ống dưỡng khí. . . . . . Chờ tới lúc y tá của chúng tôi phát hiện, bệnh nhân đã. . . . . .”
Kỷ Bạch ngốc sửng sờ tại chỗ: “Tự rút ống dưỡng khí? Chuyện này không thể nào! Ngay mới vừa rồi cô còn nhờ vả tôi đi gọi một người bạn tới đây, làm sao có thể không đợi cô ấy tới đã tự rút ống dưỡng khí? Nhất định là sai xót của bệnh viện các người, hậu quả là nói cô tự rút ống dưỡng khí!”
Phó Thần Thương vỗ vỗ bả vai Kỷ Bạch, sau đó hỏi: “Khoảng thời gian này cô có cái gì khác thường không, hoặc là đã làm gì?”
Ý tá trẻ vừa mới run run rẩy rẩy kia đứng dậy : “Bệnh nhân cũng không có hành động khác thường, chỉ là, bạn tốt của cô Lâm tiểu thư sang thăm cô. . . . . . Có phải cô ấy đã nói gì với bệnh nhân hay không? tHoạt nhìn lúc rời đi vẻ mặt của Lâm tiểu thư rất hoảng loạn. . . . . .”
“Lâm Huyên. . . . . .” Kỷ Bạch lẩm bẩm, lúc này mới gọi điện cho Lâm Huyên.
“Lâm Huyên, rốt cuộc cô đã nói gì với cô ấy ? Tại sao cô ấy lại tự mình rút ống dưỡng khí. . . . . .”
Lâm Huyên nghe được tin tức này cũng lấy làm kinh hãi, sau đó lắp bắp nói: “Tôi. . . . . . Tôi không nói gì cả!”
Kỷ Bạch hừ lạnh một tiếng : “Nếu như cô không nói thật, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là khởi tố cô mưu sát, để cảnh sát thẩm vấn giúp một tay.”
Lâm Huyên nóng nảy: “Cả chuyện tự lái xe chạy đi đụng người để cùng đến chỗ chết mà cậu ta cũng làm được, vốn đã không muốn sống rồi, tôi còn phải mưu sát cậu ta sao? Cậu ta đụng Tống An Cửu là bởi vì đến Hongkong tìm Sở Mạch nhờ vả nhưng không gặp được, thẳng thắng mà nói là vì không còn chỗ dựa nên bị kích thích, cậu ta tự sát là thấy được tin Sở Mạch phải kết hôn, rút dưỡng khí. . . . . . Có lẽ là bởi vì mới vừa rồi tôi đã chuyển đạt lời của Sở Mạch. . . . . .”
“Lời của Sở Mạch. . . . . ?”
“Sở Mạch nói, cô sống hay chết, không liên quan gì tới anh.”
“. . . . . .”
Giọng Lâm Huyên phát run : “Chuyện thật sự không liên quan đến tôi, Tô Hội Lê hoàn toàn là đã điên rồi, cậu ta không muốn thấy mọi người hạnh phúc, mặc kệ là Phó Thần Thương hay là Sở Mạch, cậu ta cảm thấy toàn bộ đều phải là của cậu ta. . . . . . Anh có biết hay không, cậu ta, mới vừa rồi cậu ta lại có thể nhờ tôi chờ sau khi cậu ta mất lấy ngón tay của cậu ta, thân thể cũng cắt đi. . . . . Chia ra gởi cho Tống An Cửu và vợ Sở Mạch, tôi bởi vì quá sợ mới có thể đột nhiên chạy mất . . . . . . Chuyện thật sự không liên quan đến tôi. . . . . .”