Phạn Phạn lấy mấy khối chocolate trong túi Phó Cảnh Hi ra, chạm phải ánh mắt của An Cửu liền ra dấu :” Mama, con không ăn, con chỉ xem một chút.”
Năm năm qua, Phó Cảnh Hi đã tạo thành thói quen nhét mấy khối kẹo hoặc là chocolate trong túi, hơn nữa mỗi lần đều không giống nhau.
“Bây giờ nhìn xong rồi, để về chỗ cũ đi.” Thái độ An Cửu hoàn toàn không lay chuyển, đứa nhỏ này, nếu có đồ ăn ngon ở trên tay mà không lén lút ăn vụng thì cô đã chẳng phải chú ý đến nó thế này.
Động tác chậm chạp, Phạn Phạn lưu luyến không rời trả về, sau đó đá đá bắp chân, đầu chôn vào hõm vai Phó Cảnh Hi , im lặng không lên tiếng, đồ ăn đã ở trước mặt, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thật quá bi thương a~~~/(ㄒoㄒ)/~~
Phó Cảnh Hi lặng lẽ nói nhỏ mấy câu bên tai Phạn Phạn, khuôn mặt như đưa đám của đứa nhỏ lập tức trở thành hư không, con bé vui vẻ hôn lên mặt anh một cái :” Thích nhất anh Cảnh Hi~~~”
An Cửu đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, ngược lại không nói thêm gì, nhưng phùng uyển đứng một bên thấy vậy, nháy mắt xệ mặt xuống, sắc mặt thật khó coi, bà hít sâu một hơi mới có thể miễn cưỡng khôi phục lại thái độ, không nói hai lời đi vào phòng, chốc lát sau kéo Phó Hoa Sênh ra.
“An Cửu a, để Sanh Sanh tiễn các con đi!”
Phó Hoa Sênh lảo đảo bị bắt ra ngoài, thật vất vả mới đứng vững thân thể, ngay sau đó liền bị Phùng Uyển bấm một cái, vì vậy không ngừng mở miệng nói: “Ha ha, khong cần làm phiền cháu trai! Tôi đi cho, tôi đi cho!”
Nhìn vẻ mặt khẩn trương không dứt của Phùng Uyển và Phó Hoa Sênh, Phó Cảnh Hi ôm Phạn Phạn, khoé miệng hơi giật giật, sau đó vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía An Cửu.
An Cửu hạ mí mắt, vuốt ve cái trán, tình hình này làm cô cực kì mệt mỏi, phiền muộn, mọi thứ như nghẹn ở cổ họng.
Hiểu càng nhiều, trong lòng càng rõ ràng, loại cảm giác lại càng mãnh liệt.
Rốt cuộc, ở trong mắt người nhà họ Phó, mình và đứa bé là cái gì?
“Phạn Phạn.” An Cửu vươn tay về phía con gái.
Nhiều ngày không thấy, đứa nhỏ có vẻ không bỏ được, do dự một lúc lâu, mới nghiêng người hướng về phía vòng ôm của mẹ.
Trong nháy mắt, sắc mặt phùng uyển như trời sáng sau cơn mưa, Phó Hoa Sênh thở phào nhẹ nhõm một cái, đang chuẩn bị tiếp người thì đột nhiên An Cửu nói một câu :” Mọi người bận rộn như vậy, không cần tiễn, cũng chẳng xa là bao, Phạn Phạn, Đoàn Đoàn, chào mọi người đi!”
Vẻ mặt tự nhiên, nhu hoà, giọng nói khách khí, không có tính công kích mà lại tràn ngập sự kiên định, cảm nhận được sự xa cách và bài xích của cô, trong thời gian ngắn, ba người cũng không giằng co nữa, yên lặng nhìn An Cửu bước đi, một tay ôm Phạn Phạn, một tay dắt Đoàn Đoàn, dần dần di xa. DI$enDan Lê Qu*yDo*n
Phó Hoa Sênh ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái, tiến tới bên tai Phùng Uyển , nhỏ giọng nói: “Đã bảo mẹ đừng như vậy, trước mặt An Cửu mà mẹ phòng Cảnh Hi như phòng sói, thì coi cô ấy là cái gì chứ?”
“Mẹ. . . . . .” Phùng Uyển mất ngôn ngữ, nhìn Phó Cảnh Hi đang phất tay cùng bọn trẻ, giọng căm giận :” Không phải mẹ chỉ đang bị buộc phải làm thế thôi sao! Chẳng lẽ cái gì cũng không làm?”
Mặc dù sớm có chuẩn bị , nhưng khi tận mắt chứng kiến Phó Cảnh Hi và bọn nhỏ thân thiết như vậy, bà vẫn vô cùng kinh hãi!
“Mẹ quên anh Hai đã nói gì sao?” Phó Hoa Sênh thở dài
— ——-
Rốt cuộc cũng trở lại nhà trọ, An Cửu thiếu chút nữa mệt lả.
Không yên tâm cầm nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho Đoàn Đoàn, xác định con đã hạ sốt mới quay ra dặn Phạn Phạn không được ăn đồ ăn vặt lung tung, làm xong tất cả, chẳng thèm cởi quần áo giầy dép, cô nhào lên trên giường .
Đoàn Đoàn nằm ở mép giường, giống mô giống dạng dịch chăn cho mẹ :” Mama, mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi đi! Con sẽ dẫn Phạn Phạn đi chuẩn bị bài tập.”
Phạn Phạn cũng học theo, cởi giầy giúp An Cửu :” Mama~~~Phạn Phạn cũng sẽ nghe lời ~”
“Ngoan. . . . . .” sự săn sóc của các bảo bối làm An Cửu an tâm vô cùng, mí mắt ngày càng nặng, xung quanh như thuỷ triều rút nước, An Cửu nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu.
Màn đêm buông xuống.
Phạn Phạn nằmtrên thảm lăng hai vòng :” Anh ơi, em đói rồi, sao mẹ còn chưa tỉnh ?”
Đoàn Đoàn nghĩ một chút, “Nhất định là mama mệt lắm rồi, đừng đánh thức mẹ! em ăn đồ ăn vặt đi!”
“Vạn tuế!” Khó khăn lắm mới nhận được sự khai ân của Đoàn Đoàn, Phạn Phạn lập tức rời khỏi bóng ma đau khổ vì đói bụng.
Hai giờ sau, Phạn Phạn cắn khoai tây chiên, sờ bụng một cái, lại lăn hai vòng :” Anh ơi, em lại đói rồi. . .. . . “
Đồ ăn vặt dù sao cũng không thể làm no bụng, không ăn một bữa cơm, Phạn Phạn vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
DI$enDan Lê Qu*yDo*n
Đoàn Đoàn ăn một phần bánh mì nhỏ đều cảm thấy tốt rồi, cậu thật không thể hiểu cơn đói của Phạn Phạn là từ đâu mà có, im lặng không biết làm thế nào :” Vậy anh nấu cơm cho em nhé! Nhưng mà anh chỉ biết nấu cơm trắng, em có ăn không?”
Phạn Phạn lập tức giơ tay: “Có!”
Vì vậy, Đoàn Đoàn học theo phương pháp nấu đã đọc được từ một quyển sách, xách băng ghế, bắt đầu từng bước, lấy gạo nấu cơm.
“Anh ơi, sao anh chỉ cho có một chút gạo như thế? Không đủ chưa đủ!” Phạn Phạn bất mãn.
Đoàn Đoàn không thể làm gì khác hơn là lại tăng thêm một chút, Phạn Phạn vẫn kêu không đủ, Đoàn Đoàn không thể làm gì khác hơn là lại tăng thêm nhiều lần.
Vài chục phút sau, nồi cơm điện tự động nhảy lên, cả một nồi cơm to, đến cái nắp cũng bị đẩy ra.
Nhìn nồi cơm đầy ặc, miệng Phạn Phạn há thành hình chữ “O”
Đoàn Đoàn mặt không chút thay đổi nói: “Anh đã nói rồi , gạo nấu thành cơm, thể tích sẽ tăng lên gấp mấy lần.”
Không có thức ăn, cuối cùng, Phạn Phạn phải dùng đường trắng trộn cơm, ăn hết một bát.
Đoàn Đoàn đứng một bên xem, tình nguyện đói bụng cũng không chịu ăn thức ăn không lành mạnh, làm thế này mà nó cũng có thể ăn được, thật là đủ rồi.
Hai đứa bé không đánh thức mẹ, tự mình tìm đồ ăn rồi ngoan ngoãn đi ngủ .
Sáng ngày hôm sau, An Cửu vẫn không tỉnh.
Phạn Phạn là bị đói tỉnh, âu đầu tiên chính là :” Anh ơi, em đói. . .. .
“
Đoàn Đoàn dụi mắt, bởi vì bị bệnh, thân thể như nhũn ra, đầu còn có chút choáng váng, “Mama còn chưa tỉnh sao? Ăn chút bánh mì rồi uống chút sữa tươi là được rồi.”
Phạn Phạn uất ức vô cùng, “Muốn ăn thịt.”
“Sáng sớm ăn thịt cái gì, ăn ít một chút coi như giảm cân.”
“Em còn là đứa bé, không thể giảm cân.”
“Vậy coi như dọn dẹp dạ dày.”
“. . . . . .”
. . . . . .
. . . . . .
Đến trưa, cuối cùng Đoàn Đoàn cũng không nén được lo lắng, cũng không phải là cậu bị đói, chỉ là An Cửu trở về từ chiều hôm qua đến giờ liền ngủ, liên tục gần hai mươi tiếng, điều này hiển nhiên không hợp với lẽ thường.
Hai đứa nhỏ vào phòng An Cửu thử đánh thức cô, nhưng mặc kệ gọi ra sao cũng không thấy mẹ có chút động tĩnh nào.
“Mama, mama, tỉnh lại ddi~~~” Phạn Phạn sắp khóc :” Anh ơi, mama làm sao vạy?”
“Có lẽ là ngủ quá lâu.” Đoàn Đoàn mím môi thật chặt, tay nhỏ siết lại :” Có khi nào mama cũng sẽ giống baba, ngã bệnh không?” Phạn Phạn đỏ mắt hỏi.
Lúc này Đoàn Đoàn cũng không biết trả lời thế nào , “Đừng nóng vội, để anh nghĩ xem nên làm sao.”
Phạn Phạn khụt khịt cái mũi, đột nhiên nghĩ đến cái gì,lấy một tờ giấy trong ngực ra, như một làn khói chạy đến phòng khách.
Trên tờ giấy là một dãy số điện thoại, Phạn Phạn bởi vì quá gấp mầ ấn sai liên tục, đến lần thứ ba mới đúng, hỏi :” Ba ba. . . .. . Là baba sao?”
Đầu bên kia, Tề Tần trơ mắt nhìn ông chủ mình nằm trên giường bệnh biến thân từ gió dữ cuồng nộ thành Hawai mát mẻ.
“Ừm, ba đây, Phạn Phạn sao?”
“Con là Phạn Phạn!”
“Xảy ra chuyện gì?” Phó Thần Thương trực giác không đúng, lập tức cau mày.
Phạn Phạn vừa nghe đến giọng nói của Phó Thần Thương , lập tức không nhịn được khóc lên, vừa thút tha thút thít vừa đứt quãng kể lể.
“Bảo bối đừng vội, ba tới ngay đây! Nếu như sợ thì không cần cúp điện thoại. . . . . .”
Phó Thần Thương duy trì trạng thái trò chuyện , quay về phía Tề Tấn :” Chuẩn bị xe đến nhà trọ HƯơng Giang.”
“Nhưng ông chủ. . . . . .” Tiếp xúc ánh mắt đáng sợ của anh, lời còn chưa dứt, Tề Tấn liền nuốt nó trở lại, ngaon ngoãn làm theo.
“Đợi chút, tìm bác sĩ đi cùng.”
“Vâng”
Phó Thần Thương nghe được giọng Đoàn Đoàn và Phạn Phạn trong cuộc gọi.
“Phạn Phạn, em đang gọi cho ai?” Đoàn Đoàn hỏi.
“Là Baba!”
Tư thái cau mày của Đoàn Đoàn giống Phó Thần Thương như đúc :” Sao lại gọi cho ông ấy? em quên là baba đang bị thương sao?”
“Nhưng. . . . . .”
Nhưng Phó Thần Thương tẩy não quá thành công, cho nên khi Phạn Phạn gặp phải tình huống như thế, phản xạ có điều kiện là nghĩ ngay đến lời dặn của anh, nếu có chuyện phiền toái thì gọi cho baba, baba sẽ đến ngay lập tức.
“Vậy, vậy em gọi cho anh Cảnh Hi vậy!” Phạn Phạn nói.
Nghe được lời Phạn Phạn nói, trong nháy mắt, sắc mặt Phó Thần Thương cứng lại.
Đoàn Đoàn suy tư, chỉ chốc lát sau quả quyết lắc đầu một cái, “Không được.”
Phạn Phạn lấy mấy khối chocolate trong túi Phó Cảnh Hi ra, chạm phải ánh mắt của An Cửu liền ra dấu :” Mama, con không ăn, con chỉ xem một chút.”
Năm năm qua, Phó Cảnh Hi đã tạo thành thói quen nhét mấy khối kẹo hoặc là chocolate trong túi, hơn nữa mỗi lần đều không giống nhau.
“Bây giờ nhìn xong rồi, để về chỗ cũ đi.” Thái độ An Cửu hoàn toàn không lay chuyển, đứa nhỏ này, nếu có đồ ăn ngon ở trên tay mà không lén lút ăn vụng thì cô đã chẳng phải chú ý đến nó thế này.
Động tác chậm chạp, Phạn Phạn lưu luyến không rời trả về, sau đó đá đá bắp chân, đầu chôn vào hõm vai Phó Cảnh Hi , im lặng không lên tiếng, đồ ăn đã ở trước mặt, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thật quá bi thương a~~~/(ㄒoㄒ)/~~
Phó Cảnh Hi lặng lẽ nói nhỏ mấy câu bên tai Phạn Phạn, khuôn mặt như đưa đám của đứa nhỏ lập tức trở thành hư không, con bé vui vẻ hôn lên mặt anh một cái :” Thích nhất anh Cảnh Hi~~~”
An Cửu đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, ngược lại không nói thêm gì, nhưng phùng uyển đứng một bên thấy vậy, nháy mắt xệ mặt xuống, sắc mặt thật khó coi, bà hít sâu một hơi mới có thể miễn cưỡng khôi phục lại thái độ, không nói hai lời đi vào phòng, chốc lát sau kéo Phó Hoa Sênh ra.
“An Cửu a, để Sanh Sanh tiễn các con đi!”
Phó Hoa Sênh lảo đảo bị bắt ra ngoài, thật vất vả mới đứng vững thân thể, ngay sau đó liền bị Phùng Uyển bấm một cái, vì vậy không ngừng mở miệng nói: “Ha ha, khong cần làm phiền cháu trai! Tôi đi cho, tôi đi cho!”
Nhìn vẻ mặt khẩn trương không dứt của Phùng Uyển và Phó Hoa Sênh, Phó Cảnh Hi ôm Phạn Phạn, khoé miệng hơi giật giật, sau đó vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía An Cửu.
An Cửu hạ mí mắt, vuốt ve cái trán, tình hình này làm cô cực kì mệt mỏi, phiền muộn, mọi thứ như nghẹn ở cổ họng.
Hiểu càng nhiều, trong lòng càng rõ ràng, loại cảm giác lại càng mãnh liệt.
Rốt cuộc, ở trong mắt người nhà họ Phó, mình và đứa bé là cái gì?
“Phạn Phạn.” An Cửu vươn tay về phía con gái.
Nhiều ngày không thấy, đứa nhỏ có vẻ không bỏ được, do dự một lúc lâu, mới nghiêng người hướng về phía vòng ôm của mẹ.
Trong nháy mắt, sắc mặt phùng uyển như trời sáng sau cơn mưa, Phó Hoa Sênh thở phào nhẹ nhõm một cái, đang chuẩn bị tiếp người thì đột nhiên An Cửu nói một câu :” Mọi người bận rộn như vậy, không cần tiễn, cũng chẳng xa là bao, Phạn Phạn, Đoàn Đoàn, chào mọi người đi!”
Vẻ mặt tự nhiên, nhu hoà, giọng nói khách khí, không có tính công kích mà lại tràn ngập sự kiên định, cảm nhận được sự xa cách và bài xích của cô, trong thời gian ngắn, ba người cũng không giằng co nữa, yên lặng nhìn An Cửu bước đi, một tay ôm Phạn Phạn, một tay dắt Đoàn Đoàn, dần dần di xa. DI$enDan Lê Qu*yDo*n
Phó Hoa Sênh ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái, tiến tới bên tai Phùng Uyển , nhỏ giọng nói: “Đã bảo mẹ đừng như vậy, trước mặt An Cửu mà mẹ phòng Cảnh Hi như phòng sói, thì coi cô ấy là cái gì chứ?”
“Mẹ. . . . . .” Phùng Uyển mất ngôn ngữ, nhìn Phó Cảnh Hi đang phất tay cùng bọn trẻ, giọng căm giận :” Không phải mẹ chỉ đang bị buộc phải làm thế thôi sao! Chẳng lẽ cái gì cũng không làm?”
Mặc dù sớm có chuẩn bị , nhưng khi tận mắt chứng kiến Phó Cảnh Hi và bọn nhỏ thân thiết như vậy, bà vẫn vô cùng kinh hãi!
“Mẹ quên anh Hai đã nói gì sao?” Phó Hoa Sênh thở dài
— ——-
Rốt cuộc cũng trở lại nhà trọ, An Cửu thiếu chút nữa mệt lả.
Không yên tâm cầm nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho Đoàn Đoàn, xác định con đã hạ sốt mới quay ra dặn Phạn Phạn không được ăn đồ ăn vặt lung tung, làm xong tất cả, chẳng thèm cởi quần áo giầy dép, cô nhào lên trên giường .
Đoàn Đoàn nằm ở mép giường, giống mô giống dạng dịch chăn cho mẹ :” Mama, mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi đi! Con sẽ dẫn Phạn Phạn đi chuẩn bị bài tập.”
Phạn Phạn cũng học theo, cởi giầy giúp An Cửu :” Mama~~~Phạn Phạn cũng sẽ nghe lời ~”
“Ngoan. . . . . .” sự săn sóc của các bảo bối làm An Cửu an tâm vô cùng, mí mắt ngày càng nặng, xung quanh như thuỷ triều rút nước, An Cửu nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu.
Màn đêm buông xuống.
Phạn Phạn nằmtrên thảm lăng hai vòng :” Anh ơi, em đói rồi, sao mẹ còn chưa tỉnh ?”
Đoàn Đoàn nghĩ một chút, “Nhất định là mama mệt lắm rồi, đừng đánh thức mẹ! em ăn đồ ăn vặt đi!”
“Vạn tuế!” Khó khăn lắm mới nhận được sự khai ân của Đoàn Đoàn, Phạn Phạn lập tức rời khỏi bóng ma đau khổ vì đói bụng.
Hai giờ sau, Phạn Phạn cắn khoai tây chiên, sờ bụng một cái, lại lăn hai vòng :” Anh ơi, em lại đói rồi. . .. . . “
Đồ ăn vặt dù sao cũng không thể làm no bụng, không ăn một bữa cơm, Phạn Phạn vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
DI$enDan Lê Qu*yDo*n
Đoàn Đoàn ăn một phần bánh mì nhỏ đều cảm thấy tốt rồi, cậu thật không thể hiểu cơn đói của Phạn Phạn là từ đâu mà có, im lặng không biết làm thế nào :” Vậy anh nấu cơm cho em nhé! Nhưng mà anh chỉ biết nấu cơm trắng, em có ăn không?”
Phạn Phạn lập tức giơ tay: “Có!”
Vì vậy, Đoàn Đoàn học theo phương pháp nấu đã đọc được từ một quyển sách, xách băng ghế, bắt đầu từng bước, lấy gạo nấu cơm.
“Anh ơi, sao anh chỉ cho có một chút gạo như thế? Không đủ chưa đủ!” Phạn Phạn bất mãn.
Đoàn Đoàn không thể làm gì khác hơn là lại tăng thêm một chút, Phạn Phạn vẫn kêu không đủ, Đoàn Đoàn không thể làm gì khác hơn là lại tăng thêm nhiều lần.
Vài chục phút sau, nồi cơm điện tự động nhảy lên, cả một nồi cơm to, đến cái nắp cũng bị đẩy ra.
Nhìn nồi cơm đầy ặc, miệng Phạn Phạn há thành hình chữ “O”
Đoàn Đoàn mặt không chút thay đổi nói: “Anh đã nói rồi , gạo nấu thành cơm, thể tích sẽ tăng lên gấp mấy lần.”
Không có thức ăn, cuối cùng, Phạn Phạn phải dùng đường trắng trộn cơm, ăn hết một bát.
Đoàn Đoàn đứng một bên xem, tình nguyện đói bụng cũng không chịu ăn thức ăn không lành mạnh, làm thế này mà nó cũng có thể ăn được, thật là đủ rồi.
Hai đứa bé không đánh thức mẹ, tự mình tìm đồ ăn rồi ngoan ngoãn đi ngủ .
Sáng ngày hôm sau, An Cửu vẫn không tỉnh.
Phạn Phạn là bị đói tỉnh, âu đầu tiên chính là :” Anh ơi, em đói. . .. .
“
Đoàn Đoàn dụi mắt, bởi vì bị bệnh, thân thể như nhũn ra, đầu còn có chút choáng váng, “Mama còn chưa tỉnh sao? Ăn chút bánh mì rồi uống chút sữa tươi là được rồi.”
Phạn Phạn uất ức vô cùng, “Muốn ăn thịt.”
“Sáng sớm ăn thịt cái gì, ăn ít một chút coi như giảm cân.”
“Em còn là đứa bé, không thể giảm cân.”
“Vậy coi như dọn dẹp dạ dày.”
“. . . . . .”
. . . . . .
. . . . . .
Đến trưa, cuối cùng Đoàn Đoàn cũng không nén được lo lắng, cũng không phải là cậu bị đói, chỉ là An Cửu trở về từ chiều hôm qua đến giờ liền ngủ, liên tục gần hai mươi tiếng, điều này hiển nhiên không hợp với lẽ thường.
Hai đứa nhỏ vào phòng An Cửu thử đánh thức cô, nhưng mặc kệ gọi ra sao cũng không thấy mẹ có chút động tĩnh nào.
“Mama, mama, tỉnh lại ddi~~~” Phạn Phạn sắp khóc :” Anh ơi, mama làm sao vạy?”
“Có lẽ là ngủ quá lâu.” Đoàn Đoàn mím môi thật chặt, tay nhỏ siết lại :” Có khi nào mama cũng sẽ giống baba, ngã bệnh không?” Phạn Phạn đỏ mắt hỏi.
Lúc này Đoàn Đoàn cũng không biết trả lời thế nào , “Đừng nóng vội, để anh nghĩ xem nên làm sao.”
Phạn Phạn khụt khịt cái mũi, đột nhiên nghĩ đến cái gì,lấy một tờ giấy trong ngực ra, như một làn khói chạy đến phòng khách.
Trên tờ giấy là một dãy số điện thoại, Phạn Phạn bởi vì quá gấp mầ ấn sai liên tục, đến lần thứ ba mới đúng, hỏi :” Ba ba. . . .. . Là baba sao?”
Đầu bên kia, Tề Tần trơ mắt nhìn ông chủ mình nằm trên giường bệnh biến thân từ gió dữ cuồng nộ thành Hawai mát mẻ.
“Ừm, ba đây, Phạn Phạn sao?”
“Con là Phạn Phạn!”
“Xảy ra chuyện gì?” Phó Thần Thương trực giác không đúng, lập tức cau mày.
Phạn Phạn vừa nghe đến giọng nói của Phó Thần Thương , lập tức không nhịn được khóc lên, vừa thút tha thút thít vừa đứt quãng kể lể.
“Bảo bối đừng vội, ba tới ngay đây! Nếu như sợ thì không cần cúp điện thoại. . . . . .”
Phó Thần Thương duy trì trạng thái trò chuyện , quay về phía Tề Tấn :” Chuẩn bị xe đến nhà trọ HƯơng Giang.”
“Nhưng ông chủ. . . . . .” Tiếp xúc ánh mắt đáng sợ của anh, lời còn chưa dứt, Tề Tấn liền nuốt nó trở lại, ngaon ngoãn làm theo.
“Đợi chút, tìm bác sĩ đi cùng.”
“Vâng”
Phó Thần Thương nghe được giọng Đoàn Đoàn và Phạn Phạn trong cuộc gọi.
“Phạn Phạn, em đang gọi cho ai?” Đoàn Đoàn hỏi.
“Là Baba!”
Tư thái cau mày của Đoàn Đoàn giống Phó Thần Thương như đúc :” Sao lại gọi cho ông ấy? em quên là baba đang bị thương sao?”
“Nhưng. . . . . .”
Nhưng Phó Thần Thương tẩy não quá thành công, cho nên khi Phạn Phạn gặp phải tình huống như thế, phản xạ có điều kiện là nghĩ ngay đến lời dặn của anh, nếu có chuyện phiền toái thì gọi cho baba, baba sẽ đến ngay lập tức.
“Vậy, vậy em gọi cho anh Cảnh Hi vậy!” Phạn Phạn nói.
Nghe được lời Phạn Phạn nói, trong nháy mắt, sắc mặt Phó Thần Thương cứng lại.
Đoàn Đoàn suy tư, chỉ chốc lát sau quả quyết lắc đầu một cái, “Không được.”