Edit: quynhle2207
Lúc An Cửu và Phó Thần Thương thu dọn xong, đi vào nhà đối diện thì Đoàn Đoàn đang ngồi trên sàn nhà chơi ghép hình, Phó Hoa Sênh nằm vùi trên ghế sa lon, trong ngực thối lại có một rổ anh đào tươi ngon, cô bé nhỏ mập mạp Phạn Phạn thì ngồi trên đùi, hai người cùng nhau ăn rất vui vẻ.
Vừa thấy An Cửu và Phó Thần Thương trở về, ngay lập tức Phạn Phạn nhảy từ trên đùi Phó Hoa Sênh xuống, lấy luôn rổ anh đào trong ngực anh ta, giẫm giẫm đạp đạp chạy đến trước mặt ba mẹ, như đang hiến bảo vật: “Bạt bạt, tê tê, hai người đã về rồi ~ anh đào ăn ngon lắm nha ~ Chú ba mua ~ Bạt Bạt, tê tê, hai người ăn ~”
Phó Hoa Sênh kêu lên hai tiếng ‘chậc, chậc’ nhìn khuôn mặt mộc của An Cửu lại thêm sóng mắt mênh mông, mặt đỏ hồng như mận, còn xinh đẹp diễm lệ hơn bất kỳ đồ trang điểm tinh xảo nào, một tay chống cằm, khóe miệng câu lên đầy tà khí, thong thả nói: “Bảo bối Phạn Phạn à, bạt bạt tê tê của con đã ăn no rồi, làm sao còn muốn ăn thứ này nữa chứ!”
Quả nhiên con hàng này cái gì cũng biết, vậy mà còn nói lung tung ở trước mặt đứa nhỏ, An Cửu quẫn, chỉ hận không tìm được một cái lổ đễ chui xuống.
Phó Thần Thương nhẹ nhàng quét mắt qua Phó Hoa Sênh, ‘sưu, sưu, sưu’, ném mấy trái anh đào qua, Phó Hoa Sênh đều chụp được chính xác, sau đó ném vào trong miệng, ăn vào trong bụng, hoàn toàn không thấy sự cảnh cáo của Phó Thần Thương, nghiêm chỉnh liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói tiếp: “Lúc em gõ cửa mới có bảy giờ rưỡi, mà lúc này cũng hơn mười giờ rồi, chậc chậc, anh hai, thật lo lắng anh bị trật eo nha. . . . . . Ai!”
Phó Thần Thương đi về phía Phó Hoa Sênh từng bước một không nhanh không chậm, Phó Hoa Sênh cũng không sợ hãi chút nào với thái độ khác thường này, nét mặt ra dáng một bộ chính nghĩa ngời ngời chờ đón anh.
Sau đó, khi Phó Thần Thương ngồi xuống bên cạnh anh ta, khi anh trai đưa cánh tay khoác lên vai của anh ta.
Vẻ mặt Phó Hoa Sênh ngây ngốc nhìn cánh tay đang khoác lên trên vai mình, thiếu chút nữa sợ đến nỗi tiểu ra quần, vậy mà Phó Thần Thương có thể chủ động đụng anh ta. . . Gợn sóng. . .
Chỉ nghe Phó Thần Thương hỏi một câu không chút để ý: “Bị cái gì kích thích vậy?”
Con hàng này không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì chứ? Biết rõ là vết thương mà còn đâm vào liên tục như vậy, đây là anh ta tự tìm được chết có được không!
Hiển nhiên là bị kích thích, mà kích thích này tuyệt đối không nhỏ.
Vẻ mặt của Phó Hoa Sênh cứng đờ, ‘hừ’ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, chính là anh ta không ưa được bộ dáng hả hê hiện giờ của con hàng này có được không?
Tại sao mình thì giống như trong nước sôi lửa bỏng, còn tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện kia lại rất tiêu diêu tự tại hả?
“Có phải xảy ra vấn đề gì với Tang Tang không?” An Cửu hỏi có chút bận tâm.
Phó Hoa Sênh liếc mắt nhìn vết đỏ mập mờ trên cổ Phó Thần Thương, chỉ hận không đem móng vuốt của anh chặt xuống, xoay vai một cái, đẩy bàn tay đang công khai thân mật ra, trả lời buồn rười rượi: “Chính là cái mà mọi người hay gọi là ‘chia tay’, hai người hài lòng chưa?”
Nói xong lại mang bộ mặt tự giễu, lầm bầm bổ sung thêm một câu: “Chia tay cái rắm. . . . . . Vốn chính là giả mà. . . . . .”
Với cá tính của Kiều Tang, kết quả này hoàn toàn trong dự tính, An Cửu cũng không biết phải an ủi anh ta như thế nào.
Phó Thần Thương lạnh nhạt nói: “Đã nói hai người không hợp từ lâu rồi, có thích hay không, có thích hợp hay không, hay có thể ở chung một chỗ không, đây là ba chuyện khác nhau.”
Phó Hoa Sênh tức giận trừng anh: “Ít nói mát đi, lúc đầu, nếu không phải do anh, em và Tang Tang chia tay sao?”
An Cửu mở trừng hai mắt, nhìn Phó Hoa Sênh một chút lại nhìn qua Phó Thần Thương một chút, lời nói này có ý gì? Phó Hoa Sênh đã từng qua lại với Kiều Tang, mà nguyên nhân chia tay là do Phó Thần Thương?
Phó Thần Thương nhíu mày nói: “Tại làm sao mà anh lại nhớ nguyên nhân khiến hai người chia tay chính là do Kiều Tang bắt gặp em ở cùng với người phụ nữ khác vậy?”
An Cửu vừa nghe, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng lúc Kiều Tang đóng bộ phim đầu tiên, nữ chính núp ở trong tủ, muốn cho mối tình đầu một sự ngạc nhiên trong ngày sinh nhật, lại bắt gặp ngay lúc anh ta và người phụ nữ khác ở chung một chỗ, lúc đó Kiều Tang cứ NG, cô còn nghĩ rằng bởi vì người đóng chung chính là Tô Hội Lê, bây giờ nghĩ lại, có phải còn nguyên nhân khác ở bên trong nữa hay không?
Phó Hoa Sênh vừa nghe liền nổi giận: “Đó là người ta muốn dụ dỗ anh, bị em phát hiện trước!”
Phó Thần Thương lạnh mặt: “Lão Tam, tốt nhất nói chuyện nên chú ý đúng mực một chút.”
Nói xong liếc nhìn An Cửu có chút cố kỵ, ngược lại bản thân An Cửu không có phản ứng gì, chuyện Kiều Tang từng thầm mến Phó Thần Thương, đây không phải là ngày đầu tiên cô biết được, cũng không vì chuyện này mà có sự ngăn cách gì.
Phó Hoa Sênh vẫn nhỏ giọng thì thầm mấy câu, sau đó tùy tiện dựa vào trên ghế sofa, nói to lên: “Vậy mà Kiều Tang không cho em ở lại, mẹ cũng một mực đuổi giết em, em không có chỗ để đi, sau này em phải ở lại chỗ này của anh rồi.”
Giọng điệu của Phó Thần Thương không có nửa điểm có thể thương lượng, trả lời: “Không được.”
Phó Hoa Sênh bực tức không thôi: “Em có ngày hôm nay không phải là do anh làm hại sao? Anh phải phụ trách với em chứ, dù sao thì em cũng không đi đâu hết.”
Phó Thần Thương cũng không nói chuyện, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Phùng Uyển.
Phó Hoa Sênh tức giận nhào tới giật lấy: “Phó Nhị! Anh có nhân tính không vậy?”
Hai người qua lại mấy chiêu, Phạn Phạn ở một bên nhìn thấy hào hứng bừng bừng còn vỗ tay khen hay, gương mặt nhỏ của Đoàn Đoàn thì ngây ngốc, tràn đầy im lặng.
Hiển nhiên An Cửu càng không có lời gì để nói, vội vàng chạy tới tách hai người ra: “Hai người bao nhiêu tuổi rồi hả? Vẫn còn có thể hồ đồ như vậy trước mặt hai đứa nhỏ à!”
Nói xong tịch thu điện thoại của Phó Thần Thương: “Thôi đi, trước hết anh cứ để anh ta ở lại đây đi, nói thế nào thì anh ta cũng là em trai anh.”
Phó Thần Thương còn chưa chịu bỏ qua, nghiêm mặt: “Không được.”
Phó Hoa Sênh vừa thấy có người làm chỗ dựa, vui vẻ đến nỗi muốn nhảy lên, chạy đến ẩn núp sau lưng An Cửu: “Chị dâu, chị phải làm chủ cho em nha!”
An Cửu tức giận liếc anh ta một cái: “Anh cũng để cho tôi sống yên ổn một chút đi, không có việc thì đi chọc giận anh ấy làm gì?”
Phó Thần Thương vuốt ấn đường, quăng một xâu chìa khóa cho anh ta: “Em tới ở tại biệt thự thành nam đi.”
Phó Hoa Sênh không thèm ngó tới, quăng trả lại cho anh: “Nhà ở thì ai lại không có chứ! Em không muốn ở một mình, vừa trống trải, vừa lạnh lẽo, lại tịch mịch, anh không sợ em cứ chết ở trong nhà như vậy mà không ai biết à?”
An Cửu gõ một cái thật mạnh sau ót anh ta: “Phi phi phi, nói nhảm gì vậy!”
Da mặt Phó Hoa Sênh thật dày, ôm cánh tay cô lắc lư qua lại: “Chị dâu, em biết ngay là chị hiểu em nhất, chị nhìn anh trai em đi, không có chút xíu nào gọi là yêu trẻ, đàn ông như vậy làm sao tin được nha!”
Phó Thần Thương giận quá hóa cười: “Phó Hoa Sênh, anh thấy em chán sống rồi.”
Sống lưng Phó Hoa Sênh run lên, lập tức rụt đầu trở về sau lưng An Cửu.
An Cửu đưa tay kéo anh ta ra: “Được rồi, hai người hãy sống chung cho vui vẻ đi.”
Nói xong kêu Phạn Phạn và Đoàn Đoàn tới: “Phạn Phạn, Đoàn Đoàn, tới đây, nói tạm biệt ba và chú Ba đi.”
“Tạm biệt Bạt Bạt, tạm biệt chú Ba ~”
“Tạm biệt ba, tạm biệt chú Ba ~ chú Ba, con có thể mang anh đào về ăn không?”
“Mang hết đi đi! Chú đã mua cả một thùng lận, ăn hết rồi tới lấy nữa!”
— ——
“Em ngủ trên sa lông.” Sau khi An Cửu và hai đứa nhỏ rời khỏi, sắc mặt của Phó Thần không tốt bỏ lại cho anh ta một câu, sau đó đi vào phòng tắm.
Phó Hoa Sênh bĩu môi ôm gối nằm trên ghế sa lông, nói lảm nhảm: “Ngủ trên sa lông thì ngủ trên sa lông . . . . . . Đừng nói giường của anh có đủ chỗ cho hai người nằm, cho dù có thể nằm được hai mươi người thì tiểu gia cũng không thèm ngủ với anh đâu! Vong ân phụ nghĩa, lúc đầu, sau khi vợ anh đi mất, vườn không nhà trống, tịch mịch khó chịu, là ai tốt bụng đã chứa chấp anh vậy? Bây giờ đến lượt em lại vô tình như vậy. . . . . . Nói cho cùng còn không phải ghét bỏ em cản trở chuyện tốt của anh, không có người nào có nhân tính cả. . . . . . Tại sao ngay cả cha ruột, mẹ ruột, cả anh trai ruột, còn có người yêu, không có một ai thương mình vậy? Có nhiều bạn gái như vậy, cũng không có ai thật lòng đối với mình. . . . . . Tại sao số mệnh của tiểu gia lại khổ như vậy? Chậc chậc chậc.”
Phó Thần Thương cũng đã tắm xong đi ra, mà Phó Hoa Sênh vẫn còn nằm đằng kia thương tiếc cho cuộc sống bi thảm của mình, thấy Phó Thần Thương đi vào phòng ngủ, sau đó lại đi ra, trong tay cầm cái gì đó, bộ dáng giống như phải ra khỏi cửa, ngay lập tức từ trên ghế sa lông đưa chân ra, chặn đường anh lại: “Đã trễ vậy rồi anh còn đi đâu nữa? Dạ Tập hả?” Phó Thần Thương giơ chân hất văng chân anh ta: “Đi tìm vợ anh, em có ý kiến gì?”
Phó Hoa Sênh gào khóc ôm chân, khẽ nguyền rủa một tiếng: “Tại sao anh không bị no chết vậy?!”
Sau khi gào thét xong, nhìn cửa phòng đóng chặt, một thân một mình nằm ở phòng khách trống rỗng, một tay gối sau ót, nổi lên sự thê lương, nhìn ánh trăng trắng bệch ngoài cửa sổ, ai oán hát: “Em khóc nói với anh, trong truyện đồng thoại đều gạt người, a, trải qua nỗi đau cỡ nào, giữ không được tình yêu của em, luôn trơ mắt nhìn nó rời xa, trên thế giới khắp nơi đều có người hạnh phúc, vì sao không có anh trong đó . . . . .”
. . . . . .
An Cửu vừa mới nằm trên giường thì nghe có người gõ cửa bên ngoài, vừa mở cửa đã thấy Phó Thần Thương mặc đồ ngủ đứng ở ngoài cửa, còn có thể mơ hồ nghe được giọng hát quỷ khóc sói tru của Phó Hoa Sênh ở đối diện . . . . . .
“Chuyện gì vậy?”
“Bôi thuốc cho em.”
“Em không sao, mấy ngày nữa thì hết thôi.”
“Hư, đừng làm ồn đến con.”
An Cửu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cho anh vào, hai người vào phòng ngủ của An Cửu, phòng ngủ của bảo bối ở kế bên.
Phó Thần Thương nhẹ nhàng nâng cổ chân có chút sưng đỏ của cô lên, cúi đầu nghiêm túc thoa thuốc cho cô: “Thật xin lỗi. . . . . . Có đau không?”
An Cửu phồng mang trợn má: “Sau mỗi lần đều mới để ý tới, tại thời điểm đang làm, cho dù em có kêu tới rách cổ họng thì cũng không chịu giảm bớt chút nào. . . . . .”
“Cho nên mới nói, đều là lỗi của em, làm hại anh mỗi lần đều trở thành cầm thú.”
“. . . . . .”
Edit: quynhle2207
Lúc An Cửu và Phó Thần Thương thu dọn xong, đi vào nhà đối diện thì Đoàn Đoàn đang ngồi trên sàn nhà chơi ghép hình, Phó Hoa Sênh nằm vùi trên ghế sa lon, trong ngực thối lại có một rổ anh đào tươi ngon, cô bé nhỏ mập mạp Phạn Phạn thì ngồi trên đùi, hai người cùng nhau ăn rất vui vẻ.
Vừa thấy An Cửu và Phó Thần Thương trở về, ngay lập tức Phạn Phạn nhảy từ trên đùi Phó Hoa Sênh xuống, lấy luôn rổ anh đào trong ngực anh ta, giẫm giẫm đạp đạp chạy đến trước mặt ba mẹ, như đang hiến bảo vật: “Bạt bạt, tê tê, hai người đã về rồi ~ anh đào ăn ngon lắm nha ~ Chú ba mua ~ Bạt Bạt, tê tê, hai người ăn ~”
Phó Hoa Sênh kêu lên hai tiếng ‘chậc, chậc’ nhìn khuôn mặt mộc của An Cửu lại thêm sóng mắt mênh mông, mặt đỏ hồng như mận, còn xinh đẹp diễm lệ hơn bất kỳ đồ trang điểm tinh xảo nào, một tay chống cằm, khóe miệng câu lên đầy tà khí, thong thả nói: “Bảo bối Phạn Phạn à, bạt bạt tê tê của con đã ăn no rồi, làm sao còn muốn ăn thứ này nữa chứ!”
Quả nhiên con hàng này cái gì cũng biết, vậy mà còn nói lung tung ở trước mặt đứa nhỏ, An Cửu quẫn, chỉ hận không tìm được một cái lổ đễ chui xuống.
Phó Thần Thương nhẹ nhàng quét mắt qua Phó Hoa Sênh, ‘sưu, sưu, sưu’, ném mấy trái anh đào qua, Phó Hoa Sênh đều chụp được chính xác, sau đó ném vào trong miệng, ăn vào trong bụng, hoàn toàn không thấy sự cảnh cáo của Phó Thần Thương, nghiêm chỉnh liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói tiếp: “Lúc em gõ cửa mới có bảy giờ rưỡi, mà lúc này cũng hơn mười giờ rồi, chậc chậc, anh hai, thật lo lắng anh bị trật eo nha. . . . . . Ai!”
Phó Thần Thương đi về phía Phó Hoa Sênh từng bước một không nhanh không chậm, Phó Hoa Sênh cũng không sợ hãi chút nào với thái độ khác thường này, nét mặt ra dáng một bộ chính nghĩa ngời ngời chờ đón anh.
Sau đó, khi Phó Thần Thương ngồi xuống bên cạnh anh ta, khi anh trai đưa cánh tay khoác lên vai của anh ta.
Vẻ mặt Phó Hoa Sênh ngây ngốc nhìn cánh tay đang khoác lên trên vai mình, thiếu chút nữa sợ đến nỗi tiểu ra quần, vậy mà Phó Thần Thương có thể chủ động đụng anh ta. . . Gợn sóng. . .
Chỉ nghe Phó Thần Thương hỏi một câu không chút để ý: “Bị cái gì kích thích vậy?”
Con hàng này không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì chứ? Biết rõ là vết thương mà còn đâm vào liên tục như vậy, đây là anh ta tự tìm được chết có được không!
Hiển nhiên là bị kích thích, mà kích thích này tuyệt đối không nhỏ.
Vẻ mặt của Phó Hoa Sênh cứng đờ, ‘hừ’ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, chính là anh ta không ưa được bộ dáng hả hê hiện giờ của con hàng này có được không?
Tại sao mình thì giống như trong nước sôi lửa bỏng, còn tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện kia lại rất tiêu diêu tự tại hả?
“Có phải xảy ra vấn đề gì với Tang Tang không?” An Cửu hỏi có chút bận tâm.
Phó Hoa Sênh liếc mắt nhìn vết đỏ mập mờ trên cổ Phó Thần Thương, chỉ hận không đem móng vuốt của anh chặt xuống, xoay vai một cái, đẩy bàn tay đang công khai thân mật ra, trả lời buồn rười rượi: “Chính là cái mà mọi người hay gọi là ‘chia tay’, hai người hài lòng chưa?”
Nói xong lại mang bộ mặt tự giễu, lầm bầm bổ sung thêm một câu: “Chia tay cái rắm. . . . . . Vốn chính là giả mà. . . . . .”
Với cá tính của Kiều Tang, kết quả này hoàn toàn trong dự tính, An Cửu cũng không biết phải an ủi anh ta như thế nào.
Phó Thần Thương lạnh nhạt nói: “Đã nói hai người không hợp từ lâu rồi, có thích hay không, có thích hợp hay không, hay có thể ở chung một chỗ không, đây là ba chuyện khác nhau.”
Phó Hoa Sênh tức giận trừng anh: “Ít nói mát đi, lúc đầu, nếu không phải do anh, em và Tang Tang chia tay sao?”
An Cửu mở trừng hai mắt, nhìn Phó Hoa Sênh một chút lại nhìn qua Phó Thần Thương một chút, lời nói này có ý gì? Phó Hoa Sênh đã từng qua lại với Kiều Tang, mà nguyên nhân chia tay là do Phó Thần Thương?
Phó Thần Thương nhíu mày nói: “Tại làm sao mà anh lại nhớ nguyên nhân khiến hai người chia tay chính là do Kiều Tang bắt gặp em ở cùng với người phụ nữ khác vậy?”
An Cửu vừa nghe, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng lúc Kiều Tang đóng bộ phim đầu tiên, nữ chính núp ở trong tủ, muốn cho mối tình đầu một sự ngạc nhiên trong ngày sinh nhật, lại bắt gặp ngay lúc anh ta và người phụ nữ khác ở chung một chỗ, lúc đó Kiều Tang cứ NG, cô còn nghĩ rằng bởi vì người đóng chung chính là Tô Hội Lê, bây giờ nghĩ lại, có phải còn nguyên nhân khác ở bên trong nữa hay không?
Phó Hoa Sênh vừa nghe liền nổi giận: “Đó là người ta muốn dụ dỗ anh, bị em phát hiện trước!”
Phó Thần Thương lạnh mặt: “Lão Tam, tốt nhất nói chuyện nên chú ý đúng mực một chút.”
Nói xong liếc nhìn An Cửu có chút cố kỵ, ngược lại bản thân An Cửu không có phản ứng gì, chuyện Kiều Tang từng thầm mến Phó Thần Thương, đây không phải là ngày đầu tiên cô biết được, cũng không vì chuyện này mà có sự ngăn cách gì.
Phó Hoa Sênh vẫn nhỏ giọng thì thầm mấy câu, sau đó tùy tiện dựa vào trên ghế sofa, nói to lên: “Vậy mà Kiều Tang không cho em ở lại, mẹ cũng một mực đuổi giết em, em không có chỗ để đi, sau này em phải ở lại chỗ này của anh rồi.”
Giọng điệu của Phó Thần Thương không có nửa điểm có thể thương lượng, trả lời: “Không được.”
Phó Hoa Sênh bực tức không thôi: “Em có ngày hôm nay không phải là do anh làm hại sao? Anh phải phụ trách với em chứ, dù sao thì em cũng không đi đâu hết.”
Phó Thần Thương cũng không nói chuyện, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Phùng Uyển.
Phó Hoa Sênh tức giận nhào tới giật lấy: “Phó Nhị! Anh có nhân tính không vậy?”
Hai người qua lại mấy chiêu, Phạn Phạn ở một bên nhìn thấy hào hứng bừng bừng còn vỗ tay khen hay, gương mặt nhỏ của Đoàn Đoàn thì ngây ngốc, tràn đầy im lặng.
Hiển nhiên An Cửu càng không có lời gì để nói, vội vàng chạy tới tách hai người ra: “Hai người bao nhiêu tuổi rồi hả? Vẫn còn có thể hồ đồ như vậy trước mặt hai đứa nhỏ à!”
Nói xong tịch thu điện thoại của Phó Thần Thương: “Thôi đi, trước hết anh cứ để anh ta ở lại đây đi, nói thế nào thì anh ta cũng là em trai anh.”
Phó Thần Thương còn chưa chịu bỏ qua, nghiêm mặt: “Không được.”
Phó Hoa Sênh vừa thấy có người làm chỗ dựa, vui vẻ đến nỗi muốn nhảy lên, chạy đến ẩn núp sau lưng An Cửu: “Chị dâu, chị phải làm chủ cho em nha!”
An Cửu tức giận liếc anh ta một cái: “Anh cũng để cho tôi sống yên ổn một chút đi, không có việc thì đi chọc giận anh ấy làm gì?”
Phó Thần Thương vuốt ấn đường, quăng một xâu chìa khóa cho anh ta: “Em tới ở tại biệt thự thành nam đi.”
Phó Hoa Sênh không thèm ngó tới, quăng trả lại cho anh: “Nhà ở thì ai lại không có chứ! Em không muốn ở một mình, vừa trống trải, vừa lạnh lẽo, lại tịch mịch, anh không sợ em cứ chết ở trong nhà như vậy mà không ai biết à?”
An Cửu gõ một cái thật mạnh sau ót anh ta: “Phi phi phi, nói nhảm gì vậy!”
Da mặt Phó Hoa Sênh thật dày, ôm cánh tay cô lắc lư qua lại: “Chị dâu, em biết ngay là chị hiểu em nhất, chị nhìn anh trai em đi, không có chút xíu nào gọi là yêu trẻ, đàn ông như vậy làm sao tin được nha!”
Phó Thần Thương giận quá hóa cười: “Phó Hoa Sênh, anh thấy em chán sống rồi.”
Sống lưng Phó Hoa Sênh run lên, lập tức rụt đầu trở về sau lưng An Cửu.
An Cửu đưa tay kéo anh ta ra: “Được rồi, hai người hãy sống chung cho vui vẻ đi.”
Nói xong kêu Phạn Phạn và Đoàn Đoàn tới: “Phạn Phạn, Đoàn Đoàn, tới đây, nói tạm biệt ba và chú Ba đi.”
“Tạm biệt Bạt Bạt, tạm biệt chú Ba ~”
“Tạm biệt ba, tạm biệt chú Ba ~ chú Ba, con có thể mang anh đào về ăn không?”
“Mang hết đi đi! Chú đã mua cả một thùng lận, ăn hết rồi tới lấy nữa!”
— ——
“Em ngủ trên sa lông.” Sau khi An Cửu và hai đứa nhỏ rời khỏi, sắc mặt của Phó Thần không tốt bỏ lại cho anh ta một câu, sau đó đi vào phòng tắm.
Phó Hoa Sênh bĩu môi ôm gối nằm trên ghế sa lông, nói lảm nhảm: “Ngủ trên sa lông thì ngủ trên sa lông . . . . . . Đừng nói giường của anh có đủ chỗ cho hai người nằm, cho dù có thể nằm được hai mươi người thì tiểu gia cũng không thèm ngủ với anh đâu! Vong ân phụ nghĩa, lúc đầu, sau khi vợ anh đi mất, vườn không nhà trống, tịch mịch khó chịu, là ai tốt bụng đã chứa chấp anh vậy? Bây giờ đến lượt em lại vô tình như vậy. . . . . . Nói cho cùng còn không phải ghét bỏ em cản trở chuyện tốt của anh, không có người nào có nhân tính cả. . . . . . Tại sao ngay cả cha ruột, mẹ ruột, cả anh trai ruột, còn có người yêu, không có một ai thương mình vậy? Có nhiều bạn gái như vậy, cũng không có ai thật lòng đối với mình. . . . . . Tại sao số mệnh của tiểu gia lại khổ như vậy? Chậc chậc chậc.”
Phó Thần Thương cũng đã tắm xong đi ra, mà Phó Hoa Sênh vẫn còn nằm đằng kia thương tiếc cho cuộc sống bi thảm của mình, thấy Phó Thần Thương đi vào phòng ngủ, sau đó lại đi ra, trong tay cầm cái gì đó, bộ dáng giống như phải ra khỏi cửa, ngay lập tức từ trên ghế sa lông đưa chân ra, chặn đường anh lại: “Đã trễ vậy rồi anh còn đi đâu nữa? Dạ Tập hả?” Phó Thần Thương giơ chân hất văng chân anh ta: “Đi tìm vợ anh, em có ý kiến gì?”
Phó Hoa Sênh gào khóc ôm chân, khẽ nguyền rủa một tiếng: “Tại sao anh không bị no chết vậy?!”
Sau khi gào thét xong, nhìn cửa phòng đóng chặt, một thân một mình nằm ở phòng khách trống rỗng, một tay gối sau ót, nổi lên sự thê lương, nhìn ánh trăng trắng bệch ngoài cửa sổ, ai oán hát: “Em khóc nói với anh, trong truyện đồng thoại đều gạt người, a, trải qua nỗi đau cỡ nào, giữ không được tình yêu của em, luôn trơ mắt nhìn nó rời xa, trên thế giới khắp nơi đều có người hạnh phúc, vì sao không có anh trong đó . . . . .”
. . . . . .
An Cửu vừa mới nằm trên giường thì nghe có người gõ cửa bên ngoài, vừa mở cửa đã thấy Phó Thần Thương mặc đồ ngủ đứng ở ngoài cửa, còn có thể mơ hồ nghe được giọng hát quỷ khóc sói tru của Phó Hoa Sênh ở đối diện . . . . . .
“Chuyện gì vậy?”
“Bôi thuốc cho em.”
“Em không sao, mấy ngày nữa thì hết thôi.”
“Hư, đừng làm ồn đến con.”
An Cửu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cho anh vào, hai người vào phòng ngủ của An Cửu, phòng ngủ của bảo bối ở kế bên.
Phó Thần Thương nhẹ nhàng nâng cổ chân có chút sưng đỏ của cô lên, cúi đầu nghiêm túc thoa thuốc cho cô: “Thật xin lỗi. . . . . . Có đau không?”
An Cửu phồng mang trợn má: “Sau mỗi lần đều mới để ý tới, tại thời điểm đang làm, cho dù em có kêu tới rách cổ họng thì cũng không chịu giảm bớt chút nào. . . . . .”
“Cho nên mới nói, đều là lỗi của em, làm hại anh mỗi lần đều trở thành cầm thú.”
“. . . . . .”