Editor: susublue
“Không muốn đứa bé. . . . . .” Phó Thần Thương thở dài thấp giọng nỉ non một câu.
An Cửu không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng như sao trong đêm tối của anh, “Cái gì?”
“Không có gì.” Phó Thần Thương quay đầu.
An Cửu thấy anh cẩn thận từng li từng tí trèo qua hai đứa bé đang nằm trong lòng cô, vươn tay đẩy anh một cái, “Đi ngủ đi. Có phải anh mệt không? Nhìn anh không tốt chút nào, cũng đừng ngừng uống thuốc. . . . . .”
An Cửu nhớ ra trước khi ngủ anh có nhắc tới muốn dừng uống thuốc để có con nên vội vàng nhắc nhở anh.
“Đừng lo lắng, anh không sao.” Phó Thần Thương nói xong, không cam lòng cúi người vùi đầu vào cổ cô một lúc để ngửi mùi thơm trên người cô rồi mới chậm rãi nằm xuống lại.
Sao An Cửu có thể yên tâm được, cô trợn tròn mắt một lúc lâu không ngủ được, cô đã bị lây bệnh mất ngủ cảu anh rồi.
Mấy phút sau cô ngồi dậy, vén chăn mỏng lên đứng xuống đất.
“Đi đâu?” Phó Thần Thương nghe thấy tiếng động thì hỏi.
“Em đi rót một ly sữa tươi cho anh.” An Cửu xỏ dép đi ra ngoài phòng.
Phó Thần Thương nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, giống như một con thú nhỏ lần đầu tiên được yêu thương.
An Cửu lần mò xuống từng bậc thang, bật nút công tắc đèn trong phòng khách lên, đang muốn xoay người đi đến tủ lạnh lấy sữa tươi thì đột nhiên thấy trên sofa phòng khách có người đang nằm. . . . . .
Đã trễ thế này rồi ai lại không về phòng ngủ mà nằm ở đây? Chẳng lẽ là Phó Hoa Sênh?
An Cửu từ từ đến gần, vóc người người đó cao lớn nhưng lại hơi gầy yếu, ống tay áo sơmi dài màu sẫm, mở hai nút áo trên cổ, hơi cong một gối lên, một cánh tay để ngang trên trán. . . . . .
“Cảnh Hi. . . . . .” An Cửu lẩm bẩm.
Cho dù anh lấy tay che mặt thì chỉ riêng thân hình thôi đã đủ để cô nhận ra anh rồi.
Phó Cảnh Hi nằm trên ghế sa lon, nghe thấy cô kêu tên của mình thì cơ thể run lên, chậm rãi bỏ tay xuống rồi nhìn về chỗ cô đang đứng, vẻ mặt có chút hoảng hốt, như vẫn còn ở trong mơ chưa tỉnh lại . . . . . .
“ Sao lại ngủ ở đây? Uống rượu hả?”
An Cửu đi tới bên cạnh anh, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu.
Nhìn sắc mặt anh có gì đó là lạ, An Cửu lại vươn tay sờ trán của anh, quá nóng.
“Anh sốt rồi!” An Cửu nhíu chặt chân mày: “ Có biết mình sốt không? Đã uống thuốc chưa? Biết mình ngã bệnh mà trên người còn có. . . . . . Tại sao lại uống rượu. . . . . .”
Vì An Cửu phản ứng kịp thời nên cố ý ngó lơ điều định nói, hơi lo lắng liếc nhìn hai nút áo mở rộng ở cổ. . . . . .
“Anh không sao.” Phó Cảnh Hi có chút yếu đuối nhắm mắt lại lần nữa.
“Đã như vậy rồi còn nói không sao, mau dậy đi, em đưa anh đến bệnh viện!”
Phó Cảnh Hi vươn tay né tránh cánh tay của cô, giọng nói có chút lạnh lùng, “Đừng động vào anh.”
An Cửu tức giận: “Phó Cảnh Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh? Tự làm khổ mình rất vui sao?”
Cô đã biết sơ sơ về vết thương của anh, những phiền muộn của hắn, cô cũng không thoát khỏi liên quan đến tất cả những chuyện này, nhưng nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy, thân phận của cô lại rất gượng gạo nên cũng không thể giúp được gì, không chỉ không thể nhúng tay vào mà còn phủi sạch quan hệ với anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh khổ sở, cảm giác vô lực này khiến tim cô đau như bị dao cắt.
Nhìn thái độ kiên quyết của anh cô cũng không thể ép anh được, An Cửu biết dưới lầu có phòng y tế chuyên dụng nên vội vàng đi vô đó lấy hộp thuốc tới.
“Không đến bệnh viện thì ít nhất cũng phải uống thuốc, nóng như lửa đốt suốt một đêm như vậy, anh không muốn sống nữa phải không?”
Vừa dứt lời, bình thuốc trong tay đã bị hất rơi xuống sàn nhà, những viên thuốc màu trắng rơi đầy đất, ngay giây tiếp theo hai vai cô bị một lực mạnh kéo ngược ra sau, lúc hồi thần lại thì cả người đã nằm trên ghế sô pha mà vừa rồi Phó Cảnh Hi đã nằm ngủ, tóc dài xốc xếch xõa xuống ghế sa lon, mà Phó Cảnh Hi thì lại đè trên người cô, một đầu gối đặt giữa hai chân cô, tròng mắt đỏ ửng nhìn cô, đôi mắt lúc nào cũng trong veo nay lại có ánh lửa lập lòe, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Anh nói đừng động vào anh, nghe không hiểu sao?”
Tư thế mờ ám mà nguy hiểm như vậy, Phó Cảnh Hi cũng chưa từng nói những lời châm chọc, tức giận, cảnh cáo, xa lánh cô như vậy. . . . . .
Đúng là không chỉ do uống say, rốt cuộc những ngày qua đã xảy ra chuyện gì?
Có phải do Phó Thần Thương đã làm cái gì không?
Cô muốn hỏi anh, nhưng lại không có lý do để quan tâm, miệng thì vẫn nói là bạn bè nhưng trên thực tế cũng chỉ tự lừa mình dối người thôi, từ khi cô gả cho Phó Thần Thương thì bọn họ đã không thể quay về như trước được nữa rồi.
Phó Cảnh Hi đè ở trên người cô, vạt áo hơi mở ra, để lộ vết thương màu đỏ ửng khiến cô nhìn thấy mà đau lòng, sốt cao cộng với say rượu làm mặt anh không có chút máu, trắng bệch như tờ giấy, hơi thở hỗn loạn, nặng nề, ánh mắt căm tức của anh quá hỗn loạn, tâm trạng anh cũng trở nên rất phức tạp. . . . . .
An Cửu không hề nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh với ánh mắt bi thương.
Có lẽ là động đến vết thương nên Phó Cảnh Hi đau đớn nhíu mày, trên trán đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt anh nhìn cô từ từ trở nên sợ sệt, giống như đang tìm kiếm sự giải thoát và an ủi, cúi người dựa vào cô. . . . . .
Hai tay An Cửu bỗng nhiên nắm chặt.
Có nên đẩy anh ra không? Đối mặt với anh yếu ớt vô dụng như vậy, ánh mắt nhìn mình như nhìn tia hy vọng cuối cùng, nếu đẩy anh ra thì thật quá tàn nhẫn. . . . . .
Nhưng cô không thể không làm như vậy. Nếu cô mềm lòng thì sẽ tạo ra tổn thương cho cả hai. . . . . .
An Cửu khẽ quay đầu, hít sâu một hơi rồi vươn hai tay lên, nhưng không biết nên để đâu, không biết trên người anh có còn vết thương nào nữa không, hay là khắp người đều là. . . . . .
Phó Cảnh Hi cách cô càng lúc càng gần, mà lúc cô còn đang do dự thì một cái tay vô cùng quen thuộc chen vào giữa cô và Phó Cảnh Hi nhanh như một trận gió.
Vì vậy, môi Phó Cảnh Hi liền chạm vào mu bàn tay đó, mà môi của cô thì dính vào lòng bàn tay của anh.
Ngay sau đó, cả người cô bị một đôi tay có vẻ hơi thô lỗ nhấc từ ghế sofa lên, rời khỏi cơ thể của Phó Cảnh Hi. . . . . .
An Cửu ngẩng đầu lên nhìn nét mặt của Phó Thần Thương còn đáng sợ hơn so với dự liệu, hai tay siết chặt nổi đầy gân xanh, giống như anh sẽ lập tức đấm một đấm tới vậy. . . . . .
Chân của vừa động, An Cửu liền thấy kinh hãi, cơ thể bổ nhào tới ôm eo của anh, “Đừng. . . . . .”
Cô cảm thấy rất rõ ràng là cơ thể Phó Thần Thương càng cứng ngắc hơn, lửa giận càng lớn, cô biết làm như vậy sẽ chọc giận anh, nhưng cô không có lựa chọn nào khác, cũng không thể trơ mắt nhìn Phó Cảnh Hi đang bị thương lại tiếp tục bị thương nữa, huống chi nguyên nhân là do cô . . . . . .
Phó Cảnh Hi chán nản ngồi trên ghế sa lon, nhếch môi cười đẩy ẩn ý, ngẩng đầu giễu cợt nhìn Phó Thần Thương, từ đầu đến đuôi đều là ý khiêu khích.
“Thật đáng tiếc. . . . . .” Phó Cảnh Hi tiếc nuối thì thầm một tiếng, sau đó quỷ quyệt nhìn anh, “Nhưng mà điều nên làm, hay không nên làm. . . . . . Cháu đều đã làm từ sớm rồi. . . . . .”
Trong mắt Phó Thần Thương đầy lửa giận, đột nhiên đi đến phía trước, níu lấy cổ áo của Phó Cảnh Hi, An Cửu dùng hết sức lực mới kéo anh lại được, “Phó Thần Thương, anh bình tĩnh một chút. . . . . .”
Cô tin tưởng Phó Thần Thương sẽ không thật sự tin tưởng lời nói của Phó Cảnh Hi, nhưng nhất định anh sẽ bị chọc giận.
Đáng chết! Rốt cuộc Phó Cảnh Hi muốn làm cái gì, anh đúng là muốn đi tìm chết!
Những ngày nay Phó Cảnh Hi đều tỏ vẻ đáng thương, nhưng những điều anh làm lại ngược lại, cố ý chọc giận Phó Thần Thương, đúng say đến mất lý trí rồi. . . . . .
Giờ phút này Phó Thần Thương có thể nổi điên giết người bất cứ lúc nào, nhìn chằm chằm Phó Cảnh Hi như muốn giết anh, cô nói gì anh cũng nghe không lọt.
An Cửu thật sự không có biện pháp, lặng lẽ đứng ở phía sau mò tay vào trong áo ngủ của anh, ấn xuống chỗ nhạy cảm ở xương sống anh một cái, cơ thể Phó Thần Thương run lên, cuối cùng chú ý đến cô gái đang ôm mình ở sau lưng. . . . . .
“Đi thôi. . . . . .” An Cửu dỗ dành cực kỳ dịu dàng, sau đó nắm tay anh muốn dẫn anh đi lên lầu.
Phó Thần Thương không nhúc nhích, đứng cắm rễ như một cây cột, giống như sống chết cũng không chịu đi.
An Cửu bị kẹp ở giữa hai người, đi cũng không được mà lui cũng không xong, quả thật đầu đau như muốn nứt ra, cuối cùng thật sự nổi giận, bỏ tay Phó Thần Thương ra, quay đầu lại.
“Đánh đi đánh đi! Mây người thích làm gì thì làm đi!”
Nhìn bóng lưng cô bỏ đi, hai mắt Phó Thần Thương lóe sáng, do dự một chút, cuối cùng vẫn vội vã đuổi theo.
An Cửu nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo cô ở sau lưng thì thở phào nhẹ nhõm, vừa đấm vừa xoa vẫn còn có chút tác dụng. . . . . .
Cô hơi hối hận vì hôm nay về nhà cũ ăn cơm, cẩn thận từng bước mà cuối cùng vẫn thành ra như vậy.
Đúng là chuyện này vẫn chưa xong, cô mới vừa lên lầu hai thì cả người đã bị Phó Thần Thương bế lên, không trở về phòng mà là tiếp tục đi lên lầu.
Đang muốn đá văng cửa phòng ra thì An Cửu la hét một tiếng, ngăn anh lại, “Anh muốn đánh thức mọi người sao?”
Phó Thần Thương mím chặt môi mỏng, không nói một lời ôm cô tiếp tục đi về phía trước, sau đó đặt cô ngồi lên bệ cửa sổ chỗ khúc quẹo, hai cánh tay đặt hai bên cơ thể cô.
Cửa sổ sau lưng mở ra, trên bầu trời là một vầng trăng khuyết, gió đêm mùa hè thổi lạnh sống lưng, nhưng trước người lại là lồng ngực nóng bỏng khác biệt. . . . . .
Editor: susublue
“Không muốn đứa bé. . . . . .” Phó Thần Thương thở dài thấp giọng nỉ non một câu.
An Cửu không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng như sao trong đêm tối của anh, “Cái gì?”
“Không có gì.” Phó Thần Thương quay đầu.
An Cửu thấy anh cẩn thận từng li từng tí trèo qua hai đứa bé đang nằm trong lòng cô, vươn tay đẩy anh một cái, “Đi ngủ đi. Có phải anh mệt không? Nhìn anh không tốt chút nào, cũng đừng ngừng uống thuốc. . . . . .”
An Cửu nhớ ra trước khi ngủ anh có nhắc tới muốn dừng uống thuốc để có con nên vội vàng nhắc nhở anh.
“Đừng lo lắng, anh không sao.” Phó Thần Thương nói xong, không cam lòng cúi người vùi đầu vào cổ cô một lúc để ngửi mùi thơm trên người cô rồi mới chậm rãi nằm xuống lại.
Sao An Cửu có thể yên tâm được, cô trợn tròn mắt một lúc lâu không ngủ được, cô đã bị lây bệnh mất ngủ cảu anh rồi.
Mấy phút sau cô ngồi dậy, vén chăn mỏng lên đứng xuống đất.
“Đi đâu?” Phó Thần Thương nghe thấy tiếng động thì hỏi.
“Em đi rót một ly sữa tươi cho anh.” An Cửu xỏ dép đi ra ngoài phòng.
Phó Thần Thương nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, giống như một con thú nhỏ lần đầu tiên được yêu thương.
An Cửu lần mò xuống từng bậc thang, bật nút công tắc đèn trong phòng khách lên, đang muốn xoay người đi đến tủ lạnh lấy sữa tươi thì đột nhiên thấy trên sofa phòng khách có người đang nằm. . . . . .
Đã trễ thế này rồi ai lại không về phòng ngủ mà nằm ở đây? Chẳng lẽ là Phó Hoa Sênh?
An Cửu từ từ đến gần, vóc người người đó cao lớn nhưng lại hơi gầy yếu, ống tay áo sơmi dài màu sẫm, mở hai nút áo trên cổ, hơi cong một gối lên, một cánh tay để ngang trên trán. . . . . .
“Cảnh Hi. . . . . .” An Cửu lẩm bẩm.
Cho dù anh lấy tay che mặt thì chỉ riêng thân hình thôi đã đủ để cô nhận ra anh rồi.
Phó Cảnh Hi nằm trên ghế sa lon, nghe thấy cô kêu tên của mình thì cơ thể run lên, chậm rãi bỏ tay xuống rồi nhìn về chỗ cô đang đứng, vẻ mặt có chút hoảng hốt, như vẫn còn ở trong mơ chưa tỉnh lại . . . . . .
“ Sao lại ngủ ở đây? Uống rượu hả?”
An Cửu đi tới bên cạnh anh, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu.
Nhìn sắc mặt anh có gì đó là lạ, An Cửu lại vươn tay sờ trán của anh, quá nóng.
“Anh sốt rồi!” An Cửu nhíu chặt chân mày: “ Có biết mình sốt không? Đã uống thuốc chưa? Biết mình ngã bệnh mà trên người còn có. . . . . . Tại sao lại uống rượu. . . . . .”
Vì An Cửu phản ứng kịp thời nên cố ý ngó lơ điều định nói, hơi lo lắng liếc nhìn hai nút áo mở rộng ở cổ. . . . . .
“Anh không sao.” Phó Cảnh Hi có chút yếu đuối nhắm mắt lại lần nữa.
“Đã như vậy rồi còn nói không sao, mau dậy đi, em đưa anh đến bệnh viện!”
Phó Cảnh Hi vươn tay né tránh cánh tay của cô, giọng nói có chút lạnh lùng, “Đừng động vào anh.”
An Cửu tức giận: “Phó Cảnh Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh? Tự làm khổ mình rất vui sao?”
Cô đã biết sơ sơ về vết thương của anh, những phiền muộn của hắn, cô cũng không thoát khỏi liên quan đến tất cả những chuyện này, nhưng nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy, thân phận của cô lại rất gượng gạo nên cũng không thể giúp được gì, không chỉ không thể nhúng tay vào mà còn phủi sạch quan hệ với anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh khổ sở, cảm giác vô lực này khiến tim cô đau như bị dao cắt.
Nhìn thái độ kiên quyết của anh cô cũng không thể ép anh được, An Cửu biết dưới lầu có phòng y tế chuyên dụng nên vội vàng đi vô đó lấy hộp thuốc tới.
“Không đến bệnh viện thì ít nhất cũng phải uống thuốc, nóng như lửa đốt suốt một đêm như vậy, anh không muốn sống nữa phải không?”
Vừa dứt lời, bình thuốc trong tay đã bị hất rơi xuống sàn nhà, những viên thuốc màu trắng rơi đầy đất, ngay giây tiếp theo hai vai cô bị một lực mạnh kéo ngược ra sau, lúc hồi thần lại thì cả người đã nằm trên ghế sô pha mà vừa rồi Phó Cảnh Hi đã nằm ngủ, tóc dài xốc xếch xõa xuống ghế sa lon, mà Phó Cảnh Hi thì lại đè trên người cô, một đầu gối đặt giữa hai chân cô, tròng mắt đỏ ửng nhìn cô, đôi mắt lúc nào cũng trong veo nay lại có ánh lửa lập lòe, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Anh nói đừng động vào anh, nghe không hiểu sao?”
Tư thế mờ ám mà nguy hiểm như vậy, Phó Cảnh Hi cũng chưa từng nói những lời châm chọc, tức giận, cảnh cáo, xa lánh cô như vậy. . . . . .
Đúng là không chỉ do uống say, rốt cuộc những ngày qua đã xảy ra chuyện gì?
Có phải do Phó Thần Thương đã làm cái gì không?
Cô muốn hỏi anh, nhưng lại không có lý do để quan tâm, miệng thì vẫn nói là bạn bè nhưng trên thực tế cũng chỉ tự lừa mình dối người thôi, từ khi cô gả cho Phó Thần Thương thì bọn họ đã không thể quay về như trước được nữa rồi.
Phó Cảnh Hi đè ở trên người cô, vạt áo hơi mở ra, để lộ vết thương màu đỏ ửng khiến cô nhìn thấy mà đau lòng, sốt cao cộng với say rượu làm mặt anh không có chút máu, trắng bệch như tờ giấy, hơi thở hỗn loạn, nặng nề, ánh mắt căm tức của anh quá hỗn loạn, tâm trạng anh cũng trở nên rất phức tạp. . . . . .
An Cửu không hề nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh với ánh mắt bi thương.
Có lẽ là động đến vết thương nên Phó Cảnh Hi đau đớn nhíu mày, trên trán đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt anh nhìn cô từ từ trở nên sợ sệt, giống như đang tìm kiếm sự giải thoát và an ủi, cúi người dựa vào cô. . . . . .
Hai tay An Cửu bỗng nhiên nắm chặt.
Có nên đẩy anh ra không? Đối mặt với anh yếu ớt vô dụng như vậy, ánh mắt nhìn mình như nhìn tia hy vọng cuối cùng, nếu đẩy anh ra thì thật quá tàn nhẫn. . . . . .
Nhưng cô không thể không làm như vậy. Nếu cô mềm lòng thì sẽ tạo ra tổn thương cho cả hai. . . . . .
An Cửu khẽ quay đầu, hít sâu một hơi rồi vươn hai tay lên, nhưng không biết nên để đâu, không biết trên người anh có còn vết thương nào nữa không, hay là khắp người đều là. . . . . .
Phó Cảnh Hi cách cô càng lúc càng gần, mà lúc cô còn đang do dự thì một cái tay vô cùng quen thuộc chen vào giữa cô và Phó Cảnh Hi nhanh như một trận gió.
Vì vậy, môi Phó Cảnh Hi liền chạm vào mu bàn tay đó, mà môi của cô thì dính vào lòng bàn tay của anh.
Ngay sau đó, cả người cô bị một đôi tay có vẻ hơi thô lỗ nhấc từ ghế sofa lên, rời khỏi cơ thể của Phó Cảnh Hi. . . . . .
An Cửu ngẩng đầu lên nhìn nét mặt của Phó Thần Thương còn đáng sợ hơn so với dự liệu, hai tay siết chặt nổi đầy gân xanh, giống như anh sẽ lập tức đấm một đấm tới vậy. . . . . .
Chân của vừa động, An Cửu liền thấy kinh hãi, cơ thể bổ nhào tới ôm eo của anh, “Đừng. . . . . .”
Cô cảm thấy rất rõ ràng là cơ thể Phó Thần Thương càng cứng ngắc hơn, lửa giận càng lớn, cô biết làm như vậy sẽ chọc giận anh, nhưng cô không có lựa chọn nào khác, cũng không thể trơ mắt nhìn Phó Cảnh Hi đang bị thương lại tiếp tục bị thương nữa, huống chi nguyên nhân là do cô . . . . . .
Phó Cảnh Hi chán nản ngồi trên ghế sa lon, nhếch môi cười đẩy ẩn ý, ngẩng đầu giễu cợt nhìn Phó Thần Thương, từ đầu đến đuôi đều là ý khiêu khích.
“Thật đáng tiếc. . . . . .” Phó Cảnh Hi tiếc nuối thì thầm một tiếng, sau đó quỷ quyệt nhìn anh, “Nhưng mà điều nên làm, hay không nên làm. . . . . . Cháu đều đã làm từ sớm rồi. . . . . .”
Trong mắt Phó Thần Thương đầy lửa giận, đột nhiên đi đến phía trước, níu lấy cổ áo của Phó Cảnh Hi, An Cửu dùng hết sức lực mới kéo anh lại được, “Phó Thần Thương, anh bình tĩnh một chút. . . . . .”
Cô tin tưởng Phó Thần Thương sẽ không thật sự tin tưởng lời nói của Phó Cảnh Hi, nhưng nhất định anh sẽ bị chọc giận.
Đáng chết! Rốt cuộc Phó Cảnh Hi muốn làm cái gì, anh đúng là muốn đi tìm chết!
Những ngày nay Phó Cảnh Hi đều tỏ vẻ đáng thương, nhưng những điều anh làm lại ngược lại, cố ý chọc giận Phó Thần Thương, đúng say đến mất lý trí rồi. . . . . .
Giờ phút này Phó Thần Thương có thể nổi điên giết người bất cứ lúc nào, nhìn chằm chằm Phó Cảnh Hi như muốn giết anh, cô nói gì anh cũng nghe không lọt.
An Cửu thật sự không có biện pháp, lặng lẽ đứng ở phía sau mò tay vào trong áo ngủ của anh, ấn xuống chỗ nhạy cảm ở xương sống anh một cái, cơ thể Phó Thần Thương run lên, cuối cùng chú ý đến cô gái đang ôm mình ở sau lưng. . . . . .
“Đi thôi. . . . . .” An Cửu dỗ dành cực kỳ dịu dàng, sau đó nắm tay anh muốn dẫn anh đi lên lầu.
Phó Thần Thương không nhúc nhích, đứng cắm rễ như một cây cột, giống như sống chết cũng không chịu đi.
An Cửu bị kẹp ở giữa hai người, đi cũng không được mà lui cũng không xong, quả thật đầu đau như muốn nứt ra, cuối cùng thật sự nổi giận, bỏ tay Phó Thần Thương ra, quay đầu lại.
“Đánh đi đánh đi! Mây người thích làm gì thì làm đi!”
Nhìn bóng lưng cô bỏ đi, hai mắt Phó Thần Thương lóe sáng, do dự một chút, cuối cùng vẫn vội vã đuổi theo.
An Cửu nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo cô ở sau lưng thì thở phào nhẹ nhõm, vừa đấm vừa xoa vẫn còn có chút tác dụng. . . . . .
Cô hơi hối hận vì hôm nay về nhà cũ ăn cơm, cẩn thận từng bước mà cuối cùng vẫn thành ra như vậy.
Đúng là chuyện này vẫn chưa xong, cô mới vừa lên lầu hai thì cả người đã bị Phó Thần Thương bế lên, không trở về phòng mà là tiếp tục đi lên lầu.
Đang muốn đá văng cửa phòng ra thì An Cửu la hét một tiếng, ngăn anh lại, “Anh muốn đánh thức mọi người sao?”
Phó Thần Thương mím chặt môi mỏng, không nói một lời ôm cô tiếp tục đi về phía trước, sau đó đặt cô ngồi lên bệ cửa sổ chỗ khúc quẹo, hai cánh tay đặt hai bên cơ thể cô.
Cửa sổ sau lưng mở ra, trên bầu trời là một vầng trăng khuyết, gió đêm mùa hè thổi lạnh sống lưng, nhưng trước người lại là lồng ngực nóng bỏng khác biệt. . . . . .